Vợ ơi, chào em - Chương 47

Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Khi hai người đang nói hăng say, Ngụy Sở đột nhiên nói với Tô Nhạc: "Canh cá tầm này không tệ, anh vừa nếm thử rồi, em có muốn uống không?"
Tô Nhạc không thật sự thích uống canh cá, nhưng Ngụy Sở nói vậy cô cũng gật đầu. Còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy Ngụy Sở cầm lấy cái bát trước mặt cô, múc vào đó hai muỗng canh cá.
Những người bề trên trong bàn đều ngạc nhiên nhìn động tác này của Ngụy Sở, bọn họ ai cũng biết chàng trai trẻ này trước giờ không thích lấy lòng con gái, tính cách cũng kiêu ngạo. Hiện giờ lại mong chờ giúp người ta múc canh bưng trà, thật sự làm cho bọn họ cảm thấy vừa buồn cười vừa hoảng sợ.
Người đàn ông dù có kiêu ngạo đến thế nào, ở trước mặt người trong lòng cũng sẽ nhún nhường vài phần, nếu như ở trước mặt người yêu còn ra vẻ cao ngạo, đó còn tính là tình yêu hay sao?
Mấy trưởng bối trao đổi một ánh mắt, đều cười xem kịch, nhìn lớp trẻ mật mật ngọt ngọt cũng coi như một thú vui tuổi già.
Bà Ngụy nhìn Tô Nhạc, nhìn góc nào là thấy thích góc đó, nếu không phải Tô Nhạc còn đang ở đây, chỉ sợ bà sẽ lập tực kéo Ngụy Sở hỏi bối cảnh gia đình, ngày sinh tháng đẻ rồi.
"Nói đến canh cá, hai năm trước Tiểu Sở còn đặc biệt học làm món cay Tứ Xuyên, không biết có thể làm canh cá hay không." Bà cảm thấy có chút đáng tiếc, con trai nhà mình không thích xuống bếp, đi học nấu ăn làm cái gì.
Tô Nhạc uống một ngụm canh cá, mùi vị quả nhiên rất ngon, cô nghe bà Ngụy nói vậy liền thuận miệng đáp: "Tay nghề nấu ăn của anh Ngụy rất giỏi, nấu canh cá cay cũng rất ngon."
"Sao?" Ánh mắt bà Ngụy sáng ngời, rồi lại lập tức thở dài: "Ngày thường bác bận rộn công việc, không có cơ hội ăn món ăn Tiểu Sở làm."
Ngụy Sở nghe vậy bất đắc dĩ nói: "Mẹ, nếu mẹ có thời gian tới chỗ con, con nhất định sẽ làm cho mẹ nếm thử."
Bà Ngụy đáp lại anh một câu, tiếp tục trò chuyện với Tô Nhạc, hiển nhiên là không để ý tới câu lấy lòng này của Ngụy Sở, có những khi con trai không thể so với con dâu tương lai, đó chính là sự chênh lệch giữa hạt thủy tinh và viên kim cương.
Tô Nhạc nghe bà Ngụy kể một số chuyện thú vị khi còn trẻ, không nhịn được mà nở nụ cười.
Bà Ngụy nói rất hào hứng, thuận miệng hỏi: "Bố mẹ cháu đều là người Tứ Xuyên à?"
Nụ cười trên gương mặt Tô Nhạc phai nhạt đi một chút, đầu hơi cúi xuống: "Vâng ạ."
"Mẹ, đây không phải món ăn mẹ thích sao, mẹ ăn nhiều một chút đi." Ngụy Sở gắp một đũa măng vào trong bát bà Ngụy.
Bà Ngụy nhìn măng tây xanh xanh trong bát, không nhớ nổi mình thích thứ này từ bao giờ. Nhưng đã sống vài chục năm, bà hiểu có chuyện trong đó, có lẽ mình đã chọc đúng chỗ đau của con gái nhà người ta nên lập tức dẫn dắt câu chuyện sang hướng khác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc