Vợ ơi, chào em - Chương 4

Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

"Đẹp thì đẹp, nhưng không biết có tiền mua hay không." Lâm Kỳ khinh bỉ nhìn về phía Tô Nhạc. "Một tháng được có mấy nghìn tiền lương, nên biết tiết kiệm đi, nếu không sau này lấy chồng cũng chẳng có đồ cưới."
Trần Nguyệt và Tô Nhạc đồng thời đỡ trán, người phụ nữ này có cần phải diễn giống nữ phụ độc ác trong phim thần tượng thế không, thủ đoạn này... thật sự làm cho người ta không nói gì chống đỡ được.
Tô Nhạc quay mặt muốn tỏ ý không quen người phụ nữ này, đáng tiếc, đối phương hiển nhiên nghĩ mình diễn còn chưa đủ nhập vai, tiếp tục mở miệng nói: "Nghe nói tối mai có hội bạn học thì phải, vì vậy Vệ mới dẫn tôi đi mua giày, lẽ nào mấy người cũng muốn tham gia hội bạn học?" Nói xong, cánh tay cô ta còn khoác lên tay Trang Vệ.
Trang Vệ không nói gì, anh ta chỉ ngẩng đầu nhìn Tô Nhạc, nhưng đối phương căn bản không thèm liếc nhìn anh ta, giống như anh ta không tồn tại.
Tô Nhạc vẫn không để ý đến Lâm Kỳ, thử đôi giày Trần Nguyệt đưa cho, đi vào cảm thấy thật sự không tệ, cô gật đầu: "Lấy đôi này đi, thái hậu nương nương, con đây có thể đi ăn chưa."
Trần Nguyệt thỏa mãn vỗ đầu Tô Nhạc: "Chuẩn tấu."
Lâm Kỳ nói mà không được Tô Nhạc đáp lại, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, vẻ mặt nóng lên, không khỏi nổi giận đùng đùng mở miệng: "Tô Nhạc, bạn trai đá cô, cô cũng không nói gì sao?"
Tô Nhạc nghe vậy cười khúc khích, trào phúng nhìn về phía Lâm Kỳ: "Đêm qua mắt cô mù sao, không phải chính tôi đá tên con ông cháu cha này sao, một tên con ông cháu cha, một cô nàng thứ ba, đây không phải một đôi trời sinh sao, tôi rộng lượng tác thành cho hai người, cô còn chưa hài lòng?"
Bên cạnh cũng có những khách hàng khác, nghe được những lời này của Tô Nhạc đều nhìn về phía Lâm Kỳ và Trang Vệ, thể hiện lòng hiếu kỳ vô cùng lớn đối với kẻ thứ ba và gã đàn ông Ng*ai t*nh, dù sao ở thời buổi này, kẻ thứ ba chửi mắng người ta tương đối nhiều, dù sao hiện thực không phải tiểu thuyết Quỳnh Dao, tình yêu không phải là thứ vô địch.
Sắc mặt Trang Vệ trở nên khó coi, anh ta đứng lên đi về phía Tô Nhạc: "Tô Nhạc, em đừng làm ầm ĩ." Những lời này của Tô Nhạc thật sự làm người ta khó xử.
Tô Nhạc lắc lắc ngón trỏ: "Trang Vệ, tôi không làm ầm ĩ, mà đang tuyên bố chuyển nhượng quyền làm chủ cho Lâm Kỳ, tôi cũng không muốn vì một gã đàn ông như anh mà mất phong độ ở một nơi thế này." Nói xong, cô nói với Trần Nguyệt ở bên cạnh: "Trần Nguyệt, chúng ta đi." Nếu không đi, cô sợ mình sẽ bạt tai người ta giống nữ diễn viên trong phim thần tượng, dù sao mình mà có chỉ số thông minh vô địch như nữ diễn viên là một chuyện thật đáng sợ. = =
Ra khỏi tiệm giày, Trần Nguyệt lo lắng liếc nhìn Tô Nhạc, nhưng sắc mặt đối phương vẫn như thường, căn bản không nhìn ra chút mất hứng nào, đi tới một nhà hàng bên cạnh: "Cô nàng à, hôm nay tôi mời khách, cô muốn ăn gì?"
"Nhân sâm, vây cá, bào ngư, tổ yến." Đôi mắt Tô Nhạc trông mong nhìn về phía Trần Nguyệt: "Những cái này đều được chứ?"
Trần Nguyệt nhe răng cười nói: "Ra khỏi cửa rẽ phải, ***ng vào tường ba cái."
Tô Nhạc mù mờ: "Cái tường kia có gì thần kì à?"
Trần Nguyệt mỉm cười: "Không, như vậy bộ não cậu sẽ gặp ảo giác."
"Trần thái hậu, nhà ngài rất có tiền." Tô Nhạc lên án. "Chẳng lẽ ngài không thể an ủi người thất tình đáng thương này sao?"
Vẻ mặt Trần Nguyệt không đổi: "Vì vậy ta mới quyết định mời con đi ăn sườn nướng mà không phải cải trắng nướng."
Tô Nhạc vào nhà hàng, buông đồ đạc trong tay xuống mới tức giận nói: "Trần thái hậu, ngài thật keo kiệt."
Trần Nguyệt tự hào nói: "Vì vậy ta mới có tiền."
Tô Nhạc yên lặng ăn hai miếng dưa chuột miễn phí trên bàn.
Đồ ăn được đưa lên rất nhanh, tuy không phải cái loại nhân sâm bào ngư nhưng cũng coi như không tệ, Tô Nhạc nhanh tay nhanh mắt nướng một miếng sườn nhiều thịt.
"Tô Nhạc, cậu chính là một thần tham ăn." Trần Nguyệt nhìn dáng vẻ này của Tô Nhạc, bao nhiêu lo lắng cũng bị cô ăn hết vào bụng, người khác thất tình đều say R*ợ*u khóc lóc, tới lượt Tô Nhạc này thì ăn được, ngủ được, cuộc sống vẫn thoải mái như trước.
Tô Nhạc cắn miếng sườn nướng vẻ mặt ảm đạm: "Thái hậu nhà tớ từng nói, nếu một người phụ nữ vì một gã đàn ông mà đòi sống đòi ૮ɦếƭ, thì cả cuộc đời đều sống uổng phí."
Vẻ mặt Trần Nguyệt khẽ thay đổi, không nói gì, chỉ nướng một miếng sườn nữa để vào trong bát của Tô Nhạc.
Tô Nhạc cười cười, nhìn Trần Nguyệt nói: "Nguyệt Nguyệt, cậu không cần lo lắng, chỉ là một gã đàn ông mà thôi, Tô Nhạc tớ không đến mức không có Trang Vệ thì không sống nổi, chỉ cần tớ muốn là có thể sống rất tốt."
Trần Nguyệt trừng mắt: "Chị đây lo lắng cho mi từ khi nào?!"
Tô Nhạc vẫn cười như trước, ngay cả đôi mắt cũng cong thành hình trăng khuyết, nếu không lo lắng, Trần Nguyệt sao có thể xin nghỉ một ngày đi cùng cô, sao có thể cố ý để cô tới ở nhà mình, có một người bạn như vậy là sự may mắn của Tô Nhạc cô.
"Cậu Ngụy, giờ không còn sớm nữa, gần đây có một nhà hàng, cậu có muốn đi dùng cơm trưa không?" Tài xế quan tâm hỏi.
Ngụy Sở lắc đầu, cuộn cửa sổ lên, nói: "Về công ty trước."
Tài xế gật đầu, quay xe trở lại, chen vào dòng xe cộ dài đằng đẵng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc