Vợ ơi, chào em - Chương 16

Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

"Anh biết một nhà hàng nấu món cay Tứ Xuyên chính cống, cùng đi nếm thử nhé." Ngụy Sở thấy vẻ mặt Tô Nhạc hơi khó coi, cũng không hỏi gì khác, chỉ nói: "Nghe nói ở đó gần đây mới mời một đầu bếp mới."
Tô Nhạc cười cười với Ngụy Sở: "Cảm ơn." Cô tự nhận mình là một người có phong độ, thế nhưng, đôi khi người có phong độ gặp phải một người phụ nữ vô sỉ dùng đủ mọi biện pháp để đối chọi với mình, họ mới phát hiện thứ phong độ này thật sự vô dụng, cô không làm được chuyện ςướק bạn trai người khác như Lâm Kỳ, cũng giống như Lâm Kỳ không thể nói chuyện phong độ giống cô.
Ngụy Sở thấy Tô Nhạc như vậy, hơi nhíu mày, mở CD ra, bên trong phát ra một ca khúc ca từ rất vui nhộn, làm cho người nghe không nhịn được mà nhớ lại những chuyện vui lúc nhỏ.
Tô Nhạc nhìn một bên mặt Ngụy Sở, nghĩ thầm, người đàn ông này thật sự biết cách quan tâm. Cô đột nhiên nhớ tới từ khi bắt đầu hẹn hò với Trang Vệ tới nay, bởi vì Trang Vệ không thích ăn cay nên cô cũng rất ít khi ăn món cay Tứ Xuyên, bữa cơm trưa hôm nay là buổi ђàภђ ђạ dạ dày Trang vệ trá hình?
Tới nhà hàng Tứ Xuyên, Ngụy Sở dừng xe xong xuống mở cửa xe cho Tô Nhạc: "Đi thôi."
Tô Nhạc nhìn nhà hàng món cay Tứ Xuyên trước mặt, hình như có một tạp chí ẩm thực đã từng nói về nhà hàng này, không khỏi có chút mong đợi.
Nhà hàng Tứ Xuyên trang trí theo phong cách cổ xưa, sau khi vào trong, Tô Nhạc và Ngụy Sở ngồi một bên, Trang Vệ và Lâm Kỳ ngồi một bên, người phục vụ cầm hai tờ thực đơn tới.
Ngụy Sở chọn mấy món nổi bật trong nhà hàng, lại nghiêng đầu hỏi Tô Nhạc muốn ăn gì, hai người dựa vào nhau rất gần, Tô Nhạc có khả năng miễn dịch với sự quyến rũ của Ngụy Sở nên cũng không có gì mất tự nhiên, dựa đầu vào nhìn thực đơn trong tay Ngụy Sở, chọn thêm hai món xong rồi đột nhiên hỏi: "Gọi nhiều như vậy chúng ta ăn có hết không?"
Ngụy Sở cười: "Không sao, dù sao chúng ta cũng tới nếm thử mà."
Tô Nhạc cười thản nhiên: "Vậy thì thật xấu hổ." Sau đó, cô lại gọi hai món nữa, thực sự làm cho người ta không nhìn ra cô xấu hổ ở chỗ nào, rồi mới bình tĩnh cầm cốc trà trên bàn uống một ngụm.
Trang Vệ nhìn mấy món ăn vừa nhìn đã biết là rất cay, cảm thấy dạ dày mình nhói đau, gọi mấy món bớt cay hơn, còn Lâm Kỳ thì ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có. Cô không nói gì, mà Trang Vệ cũng không hỏi cô muốn ăn gì.
Đồ ăn được đưa lên, quả nhiên xanh xanh đỏ đỏ, nhìn qua đã biết là cay vô cùng, cũng vô cùng ngon mắt. Tô Nhạc gọi mấy chai Sprite, ăn cay uống Sprite, mặc dù không thể hiện đẳng cấp nhưng lại vô cùng sảng khoái.
Trang Vệ nhìn Tô Nhạc ăn canh cá cay Tứ Xuyên, không nhịn được mở miệng nói: "Tô Nhạc, thì ra em có thể ăn cay như vậy?"
Tô Nhạc uống một ngụm Sprite: "Tôi vẫn luôn thích ăn cay." Chỉ là, trước giờ anh không biết mà thôi.
Bàn tay cầm đũa của Trang Vệ siết chặt, lại không biết nói gì, nhìn Ngụy Sở ngồi cạnh Tô Nhạc, sắc mặt lại tối sầm, gắp một miếng cải trắng cho vào miệng, đột nhiên cảm thấy không có chút ngon lành gì.
Sau đó một nồi lẩu cay lại được đưa lên, tuy đây không phải món đặc sản Tứ Xuyên nhưng mùi vị thật sự rất ngon, nhất là món dạ dày kia, Tô Nhạc ăn thật sự sung sướng, nếu không phải quá cay, cô hận không thể uống cạn cả nước.
"Món sườn kho cay này không ngon như của anh làm." Tô Nhạc nếm thử một miếng sườn, sau khi phun ra miếng xương còn thuận miệng nói: "Cảm giác vị cay không ngon như của anh làm."
Người nói vô ý, người nghe cố tình, lời này đến tai Trang Vệ và Lâm Kỳ lại thành quan hệ của Tô Nhạc và Ngụy Sở đã tốt đẹp đến một mức nhất định.
Sắc mặt Trang Vệ không chỉ còn là khó coi nữa, mà vẻ mặt Lâm Kỳ cũng vô cùng nhục nhã, vì Trang Vệ, cũng vì Tô Nhạc.
"Nếu em thích, cuối tuần này anh lại làm cho em ăn." Ngụy Sở giống như không chú ý tới sắc mặt Trang Vệ, cười ôn hòa: "Nếu em thích ăn canh cá cay Tứ Xuyên, anh cũng làm cho em. Chỉ là món lẩu cay này anh không am hiểu lắm, nếu em không chê, anh cũng làm cho em nếm thử." Mỗi một câu Ngụy Sở nói lại càng làm sắc mặt Trang Vệ đen kịt.
Tô Nhạc đang vùi đầu ăn, căn bản không để ý vẻ mặt Trang Vệ, chỉ gật đầu, sau khi nuốt đồ ăn trong miệng, uống một ngụm Sprite mới nói: "Hôm đó em sẽ tới làm trợ thủ cho anh."
Ngụy Sở cười khẽ: "Ừ, hôm đó anh muốn mời mấy người bạn, có em giúp đỡ cũng dễ dàng hơn."
Tô Nhạc nghe vậy nghĩ thầm, đàn anh Ngụy này đúng là đàn ông tốt, mời bạn bè còn tự mình làm cơm, thật sự rất có lòng thành.
Đương nhiên, cô không biết, cơ hội Ngụy Sở xắn tay áo nấu cơm thật sự rất ít, mấy người bạn kia chỉ được hưởng sái ít hào quang của người nào đó thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc