Vợ hờ ơi... Anh yêu em! - Chương 17

Tác giả: Stupidgirl2610

Nấu cháo xong Minh Quân gọi điện mời Quốc Minh chiều nay sang dùng cơm để cám ơn anh chuyện hồi tối hôm qua.Nấu cháo xong Minh Quân lên phòng xem Tiểu Phương như thế nào.Tiểu Phương vẫn còn đang ngủ.Cô nằm cuộn tròn trên giường tóc dài đen nhánh xõa buông dài trên môi cô đang nở 1 nụ cười có lẽ cô đang có 1 giấc mơ đẹp.Minh Quân ngồi ngắm nhìn cô ngủ miệng cứ tủm tỉm cười.Bây giờ đây anh là người hạnh phúc nhất nghĩ lại anh thấy lúc trước mình thật ngốc khi cứ chờ đợi mãi 1 người mà chẳng yêu thương mình lúc đó anh cứ cho đi tình cảm của mình nhưng chỉ nhận lại được sự đau khỗ còn giờ đây anh đã tìm được 1 người yêu thương anh thật lòng.Càng suy nghĩ anh càng nghiệm ra 1 điều khi ta cho đi tình cảm thì cái ta nhận được phải là tình cảm chân thành từ đối phương thì đó mới là tình yêu thật sự.Đang trầm tư suy nghĩ Minh Quân mới nhận ra có 1 người đang ngồi nhìn mình và mỉm cười.

_Ủa sao em không ngủ nữa đi??Ngồi nhìn anh làm gì???-Minh Quân giật mình trở về với hiện thực.

_Anh suy nghĩ cái gì mà ngồi cười 1 mình thế.Em giật mình tỉnh dậy định nhắm mắt ngủ tiếp nhưng thấy anh như vậy nên ngồi xem xem anh bị gì để còn kịp đi chữa kẻo bệnh nặng thì khỗ.-Tiểu Phương châm chọc.

_Nè ý em nói anh bị khùng đó hả???-Minh Quân tức giận.

_Tự hiểu đi.-Tiểu Phương cười gian.

_Này em gan thật dám nói chồng mình khùng hả????-Minh Quân đứng lên giống như sắp gây chiến Tiểu Phương cũng đứng dậy chuẩn bị co giò chạy.
Thế là cả hai chạy lòng vòng khắp phòng Minh Quân vừa chạy vừa nói”Em đứng lại đó cho anh.”Cuối cùng,Tiểu Phương cũng đã tìm được chỗ trốn đó là nhà vệ sinh.Cô chạy nhanh tới đó đóng cửa lại nhưng chưa kịp khóa trái lại thì nghe tiếng kêu la thảm thiết của Minh Quân ngoài này.

_Ây da đau quá!!-Minh Quân vừa la vừa xoa xoa cái tay.

_Anh bị làm sao thế???-Tiểu Phương mở hé hé cửa thò đầu ra.

_Em đóng cửa mạnh quá.Làm tay anh bị kẹt rồi nè.Đau quá đi.-Minh Quân hét lớn lên.

_Hả kẹt tay.Thế đau ở đâu đưa em xem xem.-Tiểu Phương liền nhảy bổ ra giựt lấy cái tay của Minh Quân đưa lên xem.Cô xoa xoa cái tay của Minh Quân nhưng chẳng thấy chỗ nào bị bầm gì cả-Anh nói bị kẹt tay sao em chả thấy bầm tím chỗ nào hết vậy???-Tiểu Phương nói mắt vẫn dán vào bàn tay của Minh Quân.

Tranh thủ lúc đó Minh Quân cúi xuống hôn lên má cô 1 cái.Tiểu Phương hơi bất ngờ quay lên nhìn anh thì thấy anh đang lè lưỡi nhìn cô châm chọc”Hahahaha bị dụ.Con gái sao dễ dụ thế???”-Minh Quân ôm bụng cười lớn.”Anh hay quá ha.Dám lừa em.Để xem anh có thoát không nhé??”-Tiểu Phương bẽ bẽ tay như sắp sửa đánh nhau vậy.”Này em đừng nói là muốn đánh nhau nha.”-Minh Quân hoảng sợ.”Triệu Minh Quân đứng lại đó.”-Tiểu Phương giơ nắm đấm lên thì Minh Quân đã kịp co giò chạy làm cô phải lấy hết bao nhiêu công lực còn thừa trong cơ thể rượt theo anh.Đến khi mệt quá Tiểu Phương ra lệnh cho Minh Quân giảng tuồng cô ngồi xuống giường thở hồng hộc.Minh Quân ngồi xuống bên cô nói”Đang yếu mà bày đặt đánh nhau.”-Minh Quân châm chọc.”Kệ em mà anh này anh cho em xin địa chỉ của ba được không để em đến thăm ba cái lâu rồi không gặp.Em nhớ ba lắm.”-Tiểu Phương năn nỉ giọng có hơi buồn .”Được thôi.Nhưng bây giờ em phải ăn cháo cái đã sau đó anh và em sẽ tới thăm ba rồi lát nữa em nhớ gọi điện mời Bảo Ngọc chiều nay sang dùng cơm với mình.Bây giờ đi xuống dưới anh lấy cháo cho ăn.”-Minh Quân nắm tay Tiểu Phương dẫn cô xuống nhà.Ông bà Triệu đang ngồi xem tấu hài ở dưới.Vừa thấy cô ông bà liền hỏi”Con có sao không??Có còn mệt không???”.Tiểu Phương chỉ cười rồi nói không sao do cô còn ngượng chuyện hôm bữa hôm đó chắc bà Triệu lên tăng sông vì cô quá.Công nhận hôm đó cô nói dữ thiệt nói không ngừng nghĩ làm bà Triệu không kịp nói gì chỉ biết đứng thừ người ra đó thôi.

_Chà hai đứa trông hạnh phúc ghê.Chắc là hòa nhau rồi chứ gì.Chả bù cho 2 ông bà già này.-Bà Triệu châm chọc mắt cứ nhìn châm châm vào tay của Minh Quân và Tiểu Phương đang nắm chặt không rời.Thấy vậy Minh Quân liền bỏ vào trong lấy cháo để Tiểu Phương ở lại ngoài phòng khách nói chuyện với ba mẹ.
“Con cho ba mẹ xin lỗi nhé.Do thằng con ngu ngốc của ba mẹ mà con phải chịu khổ.”-Tiểu Phương nghe bà Triệu nói xong thì liền nói”Dạ không sao đâu.Ba mẹ đừng nói vậy con ngại lắm.”-Tiểu Phương cúi mặt ngượng ngùng.”Bây giờ ba mẹ sẽ bắt nó làm mọi việc để bù đắp cho con không để con phải khổ nữa đâu.”-Bà Triệu mỉm cười.”Mẹ hứa nhé.”-Tiểu Phương nháy mắt tỏ vẻ đồng tình.

Vừa lúc đó,Minh Quân ra nói”Cháo anh để trong phòng ăn rồi em vô ăn nhanh kẻo nguội.”Nghe Minh Quân nói xong bà Triệu liền thở dài”Haizzzzzzz bây giờ có vợ rồi chắc không cần bà già này nữa gì.Bây giờ vợ là số 1 rồi.-Bà Triệu châm chọc nhưng thấy Tiểu Phương có vẻ hơi ngại nên bà nói thêm 1 câu chữa lửa”Thôi mẹ đùa đấy.Con vào ăn cháo đi còn ba mẹ phải lên phòng nghỉ 1 lát đây.”

Ăn cháo xong Tiểu Phương đi lên phòng chuẩn bị.Cô đã chờ đợi ngày này lâu lắmrồi.Cô không biết ba mình bây giờ ra sao??Ông có còn phong độ như hồi trước không?? Ông có còn nhớ đến cô không???

Xe chở Minh Quân và Tiểu Phương tới 1 khu chung cư mới xây cất.Anh đưa cô lên 1 căn hộ ở tầng 5.

Tiểu Phương đưa tay bấm chuông nhưng người thì run bần bật .Tay cô ướt đẩm mồ hôi.Tim cô thì đang đập thình thình từng nhịp thật nhanh.
Ting…Toong…Ting…Toong-Tiếng chuông vang lên.

Cánh cửa bật mở và xuất hiện hình ảnh của ba Tiểu Phương .Nhìn thấy cô ông liền đóng cửa lại nhưng Minh Quân đã kịp giữ lại anh nói Tiểu Phương rất nhớ ông và xin ông đừng lản tránh cô ấy nữa.Nghe xong ông mới thôi.Tiểu Phương nãy giờ đứng thừ người ra đó cô thật sự sốc khi nhìn thấy hình ảnh ba cô đầu tóc rối bù,mặt mũi dính đầy tương ớt còn người ông thì dính toàn dầu mỡ.Trong nhà thì bốc ra mùi tanh của cá.Cô không nghĩ ba cô có ngày lại phải xuống bếp nấu ăn.Chỉ khi nghe tiếng Minh Quân gọi cô mới chợt hoàn hồn.Cô lấy khăn giấy khẽ lau những vết tương ớt lấm lem trên khuôn mặt ấy rồi đưa tay chạm vào khuôn mặt ông.Ông có vẻ hốc hác đi nhiều so với lúc trước.Ông Dương đứng đó lấy tay sờ vào mái tóc đen nhánh của cô rồi hai người ôm chầm lấy nhau.Chợt Tiểu Phương lại thấy hơi ấm ấm áp của ba mà cô tưởng chừng như sẽ không bao giờ được tìm thấy 1 lần nữa nhưng không bây giờ cô đang đứng trong lòng của ông-người cha mà cô luôn yêu thương.Những giọt nước mắt long lanh đang chảy trên mắt cô nó không phải là những giọt nước mắt buồn mà nó là những giọt nước mắt hạnh phúc.Cô đã từng nghĩ mình là đứa xui xẻo nhưng không bây giờ ông trời đã ban trả ho cô bằng cách cho cô và ba gặp lại nhau rồi Minh Quân biết yêu thương lo lắng cho cô nữa chứ.Minh Quân đứng đó nhìn hai cha con cô đoàn tụ anh cũng thấy nhẹ nhõm trong người.Sau khi chuyển nhà ba cô chỉ sống trong âm thầm đi làm về là đóng cửa kín mít.Ông chẳng muốn tiếp xúc với bất kì ai cả. Bạn đang đọc truyện tại  ThichTruyen.Vn

Ông sống thui thủi ngày qua ngày và không nghĩ rằng có ngày ông sẽ gặp lại Tiểu Phương.Lúc thấy cô xuất hiện ông vừa mừng vừa lo sợ cô sẽ hận ông nhưng không sau bao nhiêu chuyện ông gây ra tình thương cô dành cho ông còn nhiều hơn so với lúc trước nữa.Sau đó,Minh Quân nói với ông Dương về chuyện của anh và Tiểu Phương anh bảo sẽ cưới Tiểu Phương và sẽ chăm sóc cho cô.Điều đó làm cho ông Dường hơi bất ngờ nhưng cũng vui mừng vì cuối cùng Tiểu Phương cũng có 1 người để nương tựa tấm thân.Minh Quân nói ông Dương dọn về căn nhà cũ mà sống dù sao ở đó cũng có nhiều kỉ niệm với ông và Tiểu Phương còn Tiểu Phương chỉ lo dọn dẹp lại nhà cửa rồi nấu bữa tối cho ông Dương cô xót xa khi nhìn thấy những thùng mì tôm được chất đầy trong nhà lúc trước khi ở nhà chỉ có 2 cha con cô thường hay nấu ăn cho ông dù đó chỉ là những món ăn đơn sơ thôi nhưng chứa nó chứa đựng rất nhiều tình thương của cô dành cho ông.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc