Vợ hờ ơi... Anh yêu em! - Chương 03

Tác giả: Stupidgirl2610

_Này ăn nhiều vào nhé!Minh Quân con định cho Tiểu Phương học ở trường nào vậy?-Bà Triệu gắp thức ăn cho Tiểu Phương rồi quay sang hỏi Minh Quân.
_Con định cho côấy học ở nhà luôn.

_Ừ vậy cũng được.Tiểu Phương này mẹ nghe nói con biết nhiều thứ tiếng lắm phải không?

_Dạ.Con được học từ nhỏ vì con phải giúp ba trong việc ngoại giao ở công ty-Tiểu Phương gật gù rồi mĩm cười cô thấy ông bà Triệu không đến nỗi khó tính ngược lại ông bà ấy rất lịch sự và dễ gần nhưng sao con trai ông bà ấy lại lạnh lùng kiêu ngạo đến thế không biết nhìn không ưa nỗi.

Suốt buổi ăn Tiểu Phương cứ nói luyên thuyên bất tận.Cô kể cho ông bà Triệu nghe hết chuyện này đến chuyện kia khiến cả nhà phải bật cười còn Minh Quân chỉ biết nghe rồi im lặng không nói gì.Ông bà Triệu có vẻ rất thích Tiểu Phương nên Minh Quân cũng yên tâm được phần nào.Ăn xong cả hai xin phép lên phòng ngày hôm nay Tiểu Phương đã rất mệt mỏi cô muốn được nghỉ ngơi.

_Cô nằm ở trên giường đi để tôi nằm dưới đất cũng được.-Minh Quân lấy cái gối chải tấm chăn xuống đất.
_Thôi anh lên đây nằm đi để tôi xuống dưới cho.-Tiểu Phương đề nghị.

_Không sao đâu ngày mai ba mẹ về Mĩ rồi tôi nằm ở đây 1 đêm có sao đâu với lại cô là con gái ai mà lại để con gái nằm dưới đất như thế.Thôi ngủ đi tôi mệt rồi.-Minh Quân xua xua tay rồi nắm xoay lung về phía Tiểu Phương.

_Tùy anh.G9.-Tiểu Phương với tay tắt đèn rồi nằm xuống.
Cốc….cốc….cốc….-Tiếng gõ cửa.

_Mẹ vào được không 2 con?-Tiếng của bà Triệu.

Minh Quân và Tiểu Phương nghe thấy liền ngồi bật dậy.Tiểu Phương thì mở đèn còn Minh Quân lo thu dọn gối mềm lại.

_Mẹ vào đi ạ.-Tiểu Phương chạy ra mở cửa.
_Ừ.Hai đứa lại đây mẹ có chuyện muốn nói.-Bà Triệu bước vào ngồi xuống chiếc ghế đệm trong phòng.
_Dạ.-Minh Quân và Tiểu Phương ngồi xuống 2 bên bà Triệu.

_Ngày mai ta và ba con sẽ về Mỹ rồi các con ở đây sống cho thật tốt và hạnh phúc nhé.Con nhớ chăm sóc Tiểu Phương thật tốt nghe chưa?-Bà lấy tay Minh Quân đặt lên tay Tiểu Phương làm Tiểu Phương lung túng cúi mặt xuống không dám nhìn Minh Quân.

_Tiểu Phương này tội nghiệp cho con lấy chồng mà chẳng có lễ cưới áo cưới gì hết chắc con buồn lắm phải không?Mẹ và ba con không có gì chỉ có thứ này coi như là quà mừng cho tụi con vậy nhé.-Bà Triệu đưa cho Tiểu Phương 1 chiếc hộp.

_Con mở ra đi.Đây là hộp trang sức mà bà nội con đã trao cho ta khi ta mới về làm dâu bây giờ ta đưa nó lại cho con.

_Dạ con không dám nhận đâu ạ.-Tiểu Phương cúi mặt xuống vì cô thấy xấu hổ cô muốn nói cho bà Triệu biết mối quan hệ giữa cô và Minh Quân chỉ là giả chỉ là hợp đồng mà thôi cô không xứng đáng để nhận nó.

_Con cứ cầm lấy đi.Đừng ngại.Thôi ta về phòng đây 2 con nghỉ đi.-Bà Triệu bước nhanh ra ngoài vì bà sợ Tiểu Phương sẽ trả lại cái hộp đó.
_Nè anh cầm lấy đi mai mốt đưa cho vợ của anh.-Tiểu Phương đặt chiếc hộp lên tay Minh Quân.
_Cô cứ cầm lấy đi.Đó là quà mẹ cho cô mà.

_Nhưng tôi không thể nhận được.Tôi đâu phải vợ anh mà anh không nghe mẹ anh nói là cái hộp này được bà nội đưa cho mẹ à nó giống như là 1 thứ di truyền từ đời này sang đời khác thì phải đưa cho vợ của anh để cô ấy còn đưa cho con dâu của anh chứ.-Tiểu Phương ra vẻ hiểu chuyện.

_Mệt cô quá tôi sẽ không lấy vợ đâu tôi không muốn vướng bận chuyện gia đình chuyện cô là vợ của tôi chỉ là để ba mẹ tôi vui và giao Minh Thị lại cho tôi vì tôi không muốn ông bà cứ làm việc hoài như thế.
_Vậy coi như tôi giữ hộ anh tới lúc cái hợp đồng này kết thúc tôi sẽ trả.

_Tùy cô.-Minh Quân nói xong nằm xuống quay lung về phía Tiểu Phương.

Đêm hôm đó Tiểu Phương không ngủ được có lẽ cô lạ nhà.Cô thấy căn nhà này thật lạnh lẽo và cô đơn nó chỉ vui vẻ và có sức sống khi có mặt ông bà Triệu.

Sáng hôm sau,Tiểu Phương mệt mỏi bước vào nhà tắm cả đêm qua cô không tài nào chợp mắt được.Vscn xong cô trang điểm 1 chút không phải cô điệu đà gì vì cô muốn che đi những vết thâm quần bao quanh đôi mắt to tròn của cô xong cô mặc 1 bộ váy trang nhã bước xuống nhà.Ông bà Triệu đang ngồi ở phòng khách.Trưa hôm nay ông bà Triệu sẽ bay sang Mỹ nên Tiểu Phương muốn nói chuyện với ông bà ấy 1 lát.

_Con chào ba mẹ.Tối qua ba mẹ ngủ có ngon không ạ?-Tiểu Phương cười híp mắt.

_Chào con.Tối qua chúng ta ngủ ngon lắm còn con chắc khó ngủ lắm phải không?-Bà Triệu quan tâm.
_Dạ….do hơi lạ….chỗ…nhưng….con cũng ngủ được 1 chút.-Tiểu Phương gượng cười.
_Tiểu thư có dùng cà phê không ạ?-Ông quản gia hỏi.

_Dạ không cảm ơn bác.
_Ủa Minh Quân đâu?Sao nó không xuống với con luôn.
_Dạ anh ấy đang ngủ ạ.

_Ừ….chắc do nó làm việc nhiều quá con cũng đừng buồn nha nó là vậy đấy chỉ biết tới công việc chẳng biết tới bạn bè yêu đương gì cả.Nó nói sẽ lấy vợ làm mẹ cũng ngạc nhiên tưởng đâu nó đùa nhưng hóa ra là thật.-Bà Triệu bật cười.

Tiểu Phương không nói gì chỉ cười trừ.
_Mẹ nói xấu con cái gì đấy?-Minh Quân từ trên lầu bước xuống.

_Cho tôi 1 tách cà phê.-Anh ta quay sang nói với quản gia.
_Thấy chưa thằng này cứ mỗi lần nhắc tới nó là y như rằng nó xuất hiện ngay.Mẹ đâu có nói gì đâu mẹ chỉ nói là hồi nhỏ mãi đến 7 tuổi mà vẫn còn tè dầm lại còn sợ gián nữa.-Bà Triệu cười gian.

Lời nói của bà làm ông Triệu,Tiểu Phương và đám người hầu mắc cười nhưng không dám cười lớn sợ Minh Quân quê nên chỉ dám mỉm cười 1 cái.
_Quản gia có bữa sang chưa?Tôi đói rồi.-Minh Quân bực mình hậm hực đi vào phòng ăn.
Ông bà Triệu và Tiểu Phương cũng đi theo.Suốt buổi ăn Minh Quân chỉ cắm cúi ăn không nói gì.Ăn xong Tiểu Phương và Minh Quân đi lên phòng thay đồ chuẩn bị đưa ông bà Triệu ra sân bay.
_Hihihihihihihi…..-TiểuPhương vừa lấy quần áo vừa khúc khích cười.

Minh Quân biết cô đang cười mình nên giận dữ.

_Bộ mắc cười lắm hay sao mà cô cười hoài thế?-Minh Quân bực bội.
_Ừ…..hihihihi…..công nhận anh lớn rồi …..hihihihihi…..mà còn……dấm đài…..hihihihihi…..rồi còn……sợ gián nữa chứ.-Tiểu Phương ôm bụng cười *** nẻ.
_Không được cười nữa.Tôi cấm cô không được nhắc tới chuyện này nữa.-Minh Quân quát.
_Ừ…hihihi…không cho cười thì thôi…..-Tiểu Phương ôm đồ đi vào nhà tắm.

Tại sân bay có 4 người đang đứng ở đại sảnh họ thu hút hết mọi ánh nhìn của mọi người.

_Ba mẹ đi đây các con ở lại mạnh khỏe nhé.Có dịp ba mẹ sẽ về lúc đó là phải có cho ông bà này 1 thằng cu đó nha.-Bà Triệu châm chọc.
_Ơ….dạ…-Tiểu Phương cúi mặt vì chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra được.
Tiễn ông bà Triệu xong Tiểu Phương về nhà còn Minh Quân thì vào công ty luôn.

_Tiểu thư đã về.-Đám người hầu đồng thanh làm Tiểu Phương giật mình.

_Dạ mời Tiểu thư vào phòng học ạ.Giáo viên đã chờ sẵn rồi.Mời Tiểu thư theo tôi.-Ông quản gia dắt cô tới 1 căn phòng rộng có đầy đủ thiết bị học tập phải nói đây là trường học thu nhỏ mới đúng.

_Xin chào Tiểu thư tôi tên là Kim Liên sẽ là giáo viên dạy học cho Tiểu thư ạ.-1 người phụ nữ dáng thon gọn bước tới chỗ Tiểu Phương đang ngồi.
_Ờ….chào cô…..nhưng cô cứ gọi em là trò hay là Tiểu Phương cũng được đừng gọi bằng Tiểu thư nha em không quen.-Tiểu Phương cười.
_Dạ.-Bà cô gượng cười.

_Lại nữa rồi cô cứ nói chuyện tự nhiên đi đừng khách sáo quá.

_Cô…biết rồi.Thôi chúng ta học nhé.Trước tiên cô sẽ kiểm tra trình độ của em như thế nào nhé.-Bà cô như đã quen với cách xưng hô cô em.
_Dạ.
_Đây là các bài kiểm tra về toán, văn,tiếng anh,và tất cả các thứ tiếng em biết.Cô cho em thời gian là 12 tiếng.Sao em thấy được chứ?-Bà cô đưa cho Tiểu Phương 1 đống bài.

_Dạ được.-Tiểu Phương cười rồi cắm cúi làm bài đối với cô những thứ này chỉ là chuyện nhỏ.
Tích tắc…Tích tắc…..
1 tiếng…..
5 tiếng….

9 tiếng….
11 tiếng…..

_Cô ơi em xong rồi.-Tiểu Phương lay lay bà cô đang ngủ gật.
_Ừ….-Bà cô từ từ mở mắt dậy xem bài của Tiểu Phương.
Càng xem bà ấy càng khâm phục cô vì chỉ ở độ tuổi 17 thôi mà cô lại có trí thông minh hơn người có khi còn hơn cả bà ấy nữa.Xem xong bà ấy nửa vẻ hài lòng nửa vẻ sợ hãi.
_Cô ra ngoài chút nhé.-Bà ấy đứng lên bỏ ra ngoài.

_Dạ.-Tiểu Phương vẫn vô tư ngồi ʍúŧ kẹo không để ý xem bà cô có hài lòng về bài của mình không? Hay là mình có sai sót chỗ nào không?
_Alo Thiếu gia à tôi Kim Liên đây.-Bà ấy gọi cho Minh Quân.

_Có chuyện gì?-Minh Quân lạnh lùng.

_Tôi nghĩ cậu không cần phải mướn tôi dạy cho cô bé này nữa đâu.Cô ấy quá thông minh hơn cả sức tưởng tượng của tôi những bài kiểm tra toán tôi cho cô ấy đều giải được hết mà còn có hướng giải nhanh nữa văn cô ấy rất truyền cảm còn về phần ngôn ngữ cô ấy đều thông thạo 4 kĩ năng nghe nói đọc viết.Tôi nghĩ cậu nên cho cô bé vào làm ở Minh Thị được rồi đó.

_Tôi biết rồi.Vậy thôi cô về đi.-Minh Quân gập máy vì anh ta đang có nhiều công việc cần giải quyết nhưng anh ta chẳng thể nào tập trung vào được anh ta cứ nghĩ Tiểu Phương là 1 cô bé thông minh nhưng không ngờ cô ấy lại thông minh đến như vậy có thể nói là 1 siêu nhân.
Hôm nay Minh Quân về sớm hơn mọi ngày.
_Thiếu gia đã về.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay