Vô Diệm Vương Phi - Chương 40

Tác giả: Phong Vân Tiểu Yêu

Yêu mến.
Đang ngất ngây vui sướng mở hai mắt ra, nàng bỗng nhiên bị những lời nói vừa rồi của Đoan Tuấn Mạc Nhiên làm cho hoàn toàn bừng tỉnh, nhìn sang gương mặt nhỏ nhắn lãnh mị đến cực điểm bên cạnh, tay chỉ chỉ vào mình.
“Ta là của ngươi?”
Hắn có lầm lẫn không, thân phận này chỉ là giả! Mọi người ở cổ đại đều thuần khiết như vậy sao? Giống như nữ tử Mạnh khương trong truyền thuyết, bị Vạn hỉ lương nhìn thấy cánh tay để trần liền phải gả cho hắn?
“Như thế nào, ngươi muốn ta làm lại lần nữa?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên tà mị cười lạnh, ngón tay thon dài xiết chặt cằm nàng, hai mắt tràn ngập mị lực vô tận bắn thẳng đến tận đáy lòng của Lăng Tây Nhi.
Lăng Tây Nhi nhanh chóng lắc đầu, trời ạ, nàng chỉ muốn mau mau rời khỏi ác ma này thôi, bây giờ phải làm như thế nào, trên môi còn in lại dấu hôn chứng tỏ quyền sở hữu của hắn?
Dù sao đây cũng là nụ hôn đầu tiên của nàng, ai nha, thật sự là nụ hôn đầu tiên của nàng a, ác ma này dựa vào cái gì mà chiếm đoạt nụ hôn đầu tiên của nàng!?
Nàng thở phì phò mở to hai mắt nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận hơi cong lên, hai tay bé nhỏ chống bên hông, hùng hổ đứng trước mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên, cố gắng rướn cái đầu nho nhỏ, như muốn chống lại cặp mắt sắc bén, lạnh lẽo như chim ưng kia, dáng vẻ của nàng giống như trước nay chưa từng gặp qua đả kích, cái miệng nhỏ nhỏ hơi chu ra , nàng giả bộ bày ra một bộ dáng giống như biết ơn:
“Cám ơn ngài yêu mến.”
Ôi ôi, thật là trái lương tâm nha, nhưng mà, nàng nhìn trộm hắn một cái, ánh mặt lạnh lẽo kia thật là đáng sợ.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không lên tiếng, yêu mến sao? Vừa nghe qua cũng biết là những lời nói trái lương tâm, hắn cười lạnh, bỗng nhiên đối diện với sự quật cường mơ hồ của nàng nhưng lại làm ra vẻ tiểu nữ tử thông minh, hắn chợt thấy đầy hứng thú.
Mặc dù nói hành động vừa rồi của hắn là do nhất thời bị xúc động, giữ nàng lại vì hắn không cam lòng, nhưng trong giờ phút nầy, hắn cảm thấy may mắn mình đã làm một lựa chọn sáng suốt, dù sao tim của hắn đã lâu rồi không nhìn thấy ánh bình minh, nhưng khi chứng kiến nàng không sợ ૮ɦếƭ dám khiêu khích cực hạn của hắn, nhìn nàng dưới sự áp bức của hắn bày ra bộ dáng dường như muốn phản kháng rồi lại không dám phản kháng, trong lòng hắn đột nhiên có một tia ấm áp, giống như đang dưỡng một sủng vật…
Đúng, là sủng vật…
“Lăng Tây Nhi, ngươi hãy nghe cho kỹ, ngươi đã bước vào cửa của vương phủ, liền vĩnh viễn là Vương phi của Đoan Tuấn Mạc Nhiên ta, cả đời cũng đừng mơ tưởng rời đi”
Hắn hừ lạnh trên khóe môi cũng mang theo nét cười lạnh lùng.
Lăng Tây Nhi kinh sợ, trời ạ, hắn không phải là đang nói thật ? Tại sao lại muốn giữ nàng lại? Nàng làm cái gì cũng không được, chỉ biết ăn thôi, hơn nữa đôi khi còn chọc giận hắn, khó có thể hiểu được những biến hoá trong lòng hắn? A a thật là một kết luận đáng sợ”
“Tại sao?”
Nàng cảm thấy kì quái, nàng đã nói rõ thân phận thật cho hắn biết, tại sao không thả nàng đi.
“Ta đã nói qua”
Hắn không kiên nhẫn nhíu mày, thái độ không cam lòng của nàng càng làm cho ánh mắt hắn lạnh như băng.
“A, đã nói qua sao?”
Nàng chỉ là thế thân cho người khác mà bị gả đi, cũng không nên câu nệ như thế.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng xoay người, không muốn lại vì đề tài này mà lãng phí thời gian.
Đêm đã bắt đầu, đúng là thời điểm hành động, hắn bước nhanh ra ngoài không nhìn thấy vẻ kháng nghị của Lăng Tây Nhi.
“Uy uy, uy, chúng ta còn chưa nói rõ ràng”
Lăng Tây Nhi không kiên nhẫn kêu to.
“Ngươi đừng mơ tưởng rời khỏi ta”
Âm thanh tà mị từ xa truyền lại, hắn không kiên nhẫn lập lại, đó là hắn đã dễ dàng tha thứ việc nàng chạm đến cực hạn của hắn.
Lăng Tây Nhi phẫn nộ xoay người, xoa xoa cái mũi nho nhỏ, bàn tay nhỏ xinh no tròn giơ lên, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi sưng đỏ, trong mắt có chút mê mang sau đó than nhẹ…
“૮ɦếƭ tiệt” Bây giờ mặt của nàng đã sưng đỏ, còn đôi môi nữa, không thể tưởng tượng được, xem ra ngày mai nàng không dám đi gặp người ta.
Ban đêm ánh trăng thanh như nước, gió nhè nhẹ vi vu, một mùi hương thơm ngát thổi qua trong trời đêm, tiếng côn trùng vang lên rả rít, một bóng đen mạnh mẽ cao gầy từ từ đến gần sân của Lăng Tây Nhi, hắn ngừng lại cẩn thận xem xét, sau khi đã xác định không có người , thân thể mới cúi thấp xuống lẻn vào phòng của nàng.
Nơi dao trì đối diện, phiá sau hòn giả sơn, có một đôi mắt lạnh lẽo tà mị đã nhìn thấy tất cả, hắn bước ra, ánh mắt lạnh băng theo sau bóng đen tiến vào phòng.
Bóng đen dừng lại ở trước giường, đứng yên bất động. Ánh trăng sáng tỏ xuyên qua cửa sổ rơi trên gường, chiếu rọi lên gương mặt nhỏ nhắn hồng nhuận của Lăng Tây Nhi, lông mi nàng thật dài giống như hai cánh bướm xinh đẹp, sống mũi cao cao, xương gò má như pho tượng, hai gò má hồng nhuận như hoa hồng, cái chóp mũi yêu kiều…
Hắn nhíu mày, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đôi môi như hoa anh đào đang sưng đỏ của nàng, trong lòng dâng lên một cổ chua xót, là Đoan Tuấn Mạc Nhiên làm sao, chẳng lẽ tin tức của hắn sai.
Phía sau có bóng người lay động, hắn đột nhiên quay đầu nhìn lại, có một bóng đen đứng thẳng cách đó không xa, toàn bộ thân người khuất dưới ánh trăng nhìn không rõ bộ dáng của người đó.
“Ngươi là người nào?”
Hắn thấp giọng hỏi, cố ý đè thấp giọng nói của mình sợ làm Lăng Tây Nhi thức giấc”
“Có lẽ chúng ta nên đi ra ngoài rồi nói”
Bóng đen lạnh lùng mở miệng, âm thanh khêu gợi nhưng lạnh như băng làm người ta không thể xem thường.
“Là ngươi?” còn là câu nói kia, hắn gật đầu đi phía sau bóng đen ra khỏi phòng.
Bên cạnh ao sen, hương thơm tỏa ra bốn phía, bóng cây lay động, hắn nhíu mày nhìn nam nhân trước mặt, trong ánh mắt có một tia cảm kích.
“Chân của ngươi khỏi hẳn rồi sao?”
Bóng đen di động, đôi mắt thật to tròn tròn, cái mũi đáng yêu, đôi môi dày hồng nhuận, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng một cách khác thường.
“Đúng , đa tạ dược liệu của người” Lâm Kiếm Hồng chấp tay.
“Là ta làm ngươi bị thương” Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh.
“Bất kể như thế nào, ta cũng đa tạ ngươi”
Lâm Kiếm Hồng cười lạnh, xung đột lần trước là do hắn ra tay trước, huống chi tài nghệ của mình không bằng người ta, không có gì để oán hận.
“Tùy ý ngươi” Hắn tiếp tục hừ lạnh.
Ánh trăng đột nhiên ẩn mình dưới tầng mây làm cho đêm đen càng thêm dày đặc, Lâm Kiếm Hồng cơ hồ nhìn không rõ vẻ mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Hy vọng ngươi đối với nàng tốt một chút.”
Sau khi trầm mặc một hồi, Lâm Kiếm Hồng mới chậm rãi mở miệng, trong giọng nói có vẻ khẩn cầu.
“Nàng không phải là muội muội của ngươi”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh, Lâm Kiếm Hồng dựa vào lập trường gì để mở miệng yêu cầu hắn.
“Ngươi biết rồi sao?” Lâm Kiếm Hồng cả kinh, chợt nhíu mày.
Trầm mặc, Đoan Tuấn Mạc Nhiên chỉ cười lạnh, trong đêm tối gương mặt 乃úp bê càng thêm quỷ dị
“Ngươi nói không sai, nàng không phải là Lâm Y Y, cho nên ngươi càng phải đối xử tốt với nàng.”
Lâm Kiếm Hồng nhẹ thở dài một hơi, trong lòng truyền đến một nỗi đau mơ hồ.
“Nếu ta không làm thì sao?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lười biếng đem thân thể tựa vào hòn giả sơn, lành lạnh mở miệng.
Lâm Kiếm Hồng trầm mặc, sau đó nhướng mày:
“Nếu ngươi không thích nàng thì nên thả nàng đi”
“Tại sao?”
Hắn cười lạnh, trực tiếp dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lâm Kiếm Hồng.
“Bởi vì ta thích nàng” Lâm Kiếm Hồng ưỡn иgự¢ cất cao giọng nói.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lại cười lạnh ( sao anh hay cười lạnh thế), trong ánh mắt như có tia máu..
“Ta kính nể ngươi, tại vì ta không có năng lực bảo vệ nàng mới đem nàng giao cho ngươi, nếu ngươi không quý trọng thì nên trả nàng lại cho ta”
Lâm Kiếm Hồng tiến lên, ánh mắt sáng rực.
“Nếu ta nói không thì sao?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh.
“Ngươi không cần khinh người quá đáng” Lâm Kiếm Hồng hừ lạnh, tiến lên trước một bước.
“Thương thế của ngươi còn chưa khỏi hẳn, ngươi không phải là đối thủ của ta” Đoan Tuấn Mạc Nhiên có lòng tốt lên tiếng nhắc nhở.
“Cho dù thương thế của ta có khỏi hẳn, cũng không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng Yên Chi là một cô nương tốt, nếu ngươi không thể cho nàng hạnh phúc, xin mời ngươi hãy buông tay.”
Lâm Kiếm Hồng lại bước lên một bước, chóp mũi của cả hai gần như ᴆụng vào nhau.
“Ngươi tại sao yêu cầu ta?” âm thanh được thốt ra với khí phách ngoan tuyệt, khóe môi duyên dáng khẽ nhếch lên, hiện ra một độ cong châm chọc.
“Coi như là vì nàng.”
Lâm Kiếm Hồng gật đầu, không để ý đến nét cười trào phúng của hắn.
“Ngươi dựa vào cái gì?”
Mày rậm giương lên, đôi mắt vừa to vừa tròn phóng ra ánh mắt sắc bén.
“Dựa vào những tin tức mà ngươi muốn biết”
Lâm Kiếm Hồng thấp giọng nói, mở to hai mắt nhìn hắn.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên trầm ngâm một chút, nhíu mày:
“Ta chưa bao giờ để mình bị người khác uy Hi*p, ta sẽ không thả nàng, còn tin tức ta sẽ tự mình đi tìm.”
Hắn nói xong liền xoay người không muốn dây dưa thêm
“Đoan Tuấn Mạc Nhiên nếu ngươi còn là một nam nhân liền không nên thương tổn nàng.”
Trong lời nói của Lâm Kiếm Hồng đầy vẻ khẩn cầu.
“Lâm Kiếm Hồng, nếu ngươi là một nam nhân thì lúc ấy không nên để nàng đi”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhàn nhạt thốt ra một câu, thân ảnh thon dài lập tức biến mất không còn bóng dáng, để lại phía sau một khí thế uy nghiêm lãng đãng trong không khí.
Một lúc sau, Lâm Kiếm Hồng xoay người, nhìn về phía phòng của Lăng Tây Nhi, cô đơn khép mắt lại, thì thào tự nói với mình, là , là hắn đã sai rồi, tại sao lúc ấy lại muốn buông tay? Tại sao không đem nàng giữ lại bên cạnh.
Một cơn gió thổi qua nhưng không có cảm giác mát mẻ, trong dao trì phản chiếu hình ảnh của hòn giả sơn, mặt nước như rung động phiêu diêu, tối nay ánh trăng ảm đạm càng làm lòng người thêm mờ ảo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc