Vô Địch Quân Sủng, Cô Vợ Nhỏ Mê Người - Chương 67

Tác giả: Y Lạc Thành

Vợ ơi, tấm vé này đến chậm năm năm
"Lục Mặc Hiên, anh có biết An Nhược là ai hay không! An Hạ Lệ là cha của An Nhược! Phản bội Đảng, phản bội quân đội cùng trùm buôn thuốc phiện một chỗ!" Là tiếng của Trì Lăng Hạo, dù ở khoảng cách khá xa nhưng lời ấy lại nghe rất rõ, trong lòng An Nhược trầm xuống, An Hạ Lệ là tên ba mình. Ba mình đã phản bội Đảng, phản bội quân đội? Cùng trùm buôn thuốc phiên một chỗ, cho nên mới bị liên lụy dẫn đến ૮ɦếƭ? An Nhược lắc đầu, muốn kêu lên ý muốn cho Lục Mặc Hiên biết cô đang ở chỗ này.
Nhưng câu nói tiếp theo của Lục Mặc Hiên làm An Nhược khựng lại, lòng càng thêm khó chịu, thì ra là như vậy, khó trách Lục Mặc Hiên lại yêu cô nhanh như vậy, cố tình bảo vệ, cố ý tiếp cận. Nhà họ Lục thiếu nhà họ An một phần nhân tình, An Hạ Lệ không đáng ૮ɦếƭ, quân đội có lỗi với nhà họ An. Yêu thương cưng chiều mình cũng bởi vì phần nhân tình đó, bởi vì nhà họ Lục mà ba ba mình ૮ɦếƭ oan.
An Nhược ngước đầu không để cho nước mắt chảy xuống, cô níu lấy một đoạn dây leo thì chợt nó bị đứt, cả người cô rớt thẳng xuống dưới. Đúng lúc này thì có một bàn tay to kéo An Nhược lại, người đến chính là Nam Cung Bân.
"Đi lên với tôi, đừng để sư phụ lo lắng." Nam Cung Bân nói xong, trên tay dùng sức. Ở trên thì Liễu Lăng thả một sợi dây thừng xuống, An Nhược cứ như vậy được Nam Cung Bân dẫn đi lên.
Tiếng nói ở nơi xa càng ngày càng nhỏ, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, cô nên cảm ơn hay là cười khổ, nếu không có chuyện này thì cô sẽ không bao giờ biết được Quan trọng chính là có thể khiến cho mình dùng tình cảm hôn nhân đến bồi thường. An Nhược nhắm mắt lại, mặc cho Nam Cung Bân lớn tiếng kêu la.
Cuối cùng, Biên Huy mở miệng sai Nam Cung Bân ôm Tiêu Tố vào trong xe, Nam Cung Bân cung kính nói dạ, sau đó cẩn thận ôm An Nhược vào trong xe.
Lúc này, Liễu Lăng nhìn An Nhược bằng một con mắt khác, An Nhược yêu Lục Mặc Hiên, Lục Mặc Hiên ૮ɦếƭ rồi, sư phụ bắt An Nhược như thế, dù sao sư phụ cũng khẩn trương quá.
Đợi đến lúc Lục Mặc Hiên được Trì Lăng Hạo kéo lên thì trên đường đã không thấy bóng dáng của người và xe, Trì Lăng Hạo cầm điện thoại gọi điện, một tiếng đồng hồ sau, xe cũng tới. Trong một tiếng đồng hồ này, Lục Mặc Hiên vẫn cầm điện thoại của Trì Lăng Hạo gọi điện cho, một lần lại một lần, tiếng chuông uyển chuyển du dương không ngừng truyền đến, cuối cùng Trì Lăng Hạo không chịu nổi nữa, giựt di động ném trên mặt đất. Do ném mạnh quá, chiếc di động bể tan tành.
"Lục Mặc Hiên, anh đừng u mê nữa, An Nhược không có ở chỗ này, lão đại Thanh Thánh Huy chính là Biên Huy, Biên Huy là ai anh biết không? Là chiến hữu của An Hạ Lệ, An Nhược nhất định đã biết được chuyện nhà họ Lục đã hại ૮ɦếƭ ba cô ấy. Dựa theo tính tình của cô ấy thì cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu. Còn nữa, anh có thật sự yêu An Nhược không hay là chỉ là vì trách nhiệm? Còn nữa tấm hình trong ngắn kéo phòng anh ở nhà họ Lục, cô gái trong hình. . . ." Trì Lăng Hạo còn chưa nói xong thì bị Lục Mặc Hiên cắt ngang.
"Tôi đã nói rồi, tôi yêu An Nhược, không phải trách nhiệm cũng không phải vì trả nợ. Tôi chính là yêu cô ấy, sao Biên Huy lại có thể mang An Nhược đi nhanh như thế." Lục Mặc Hiên vừa nói vừa đi tới trước cửa xe, mở cửa xe, tay kéo tài xế ngồi trong xe xuống sau ngồi lên ghế lái, không đợi Trì Lăng Hạo đã trực tiếp đạp cần ga lái đi.
Trì Lăng Hạo tức giận giơ chân, nói nhiều như vậy, thì ra Lục Mặc Hiên còn chưa hết hi vọng! Trước khi anh tới đã nói chuyện điện thoại với ông cụ Lục, ông cụ Lục vừa nghe đến con gái của An Hạ Lệ, lập tức thở dài sau đó kiên quyết muốn Trì Lăng Hạo đi ngăn cản. Chuyện An Nhược là con gái của An Hạ Lệ, Trì Lăng Hạo đã sớm biết được từ chỗ mẹ mình là Nghê Linh.
Vốn cho là Lục Mặc Hiên chỉ là nhất thời nóng vội, qua một thời gian sẽ quên An Nhược, nhưng Trì Lăng Hạo lại không ngờ đến sức chịu đựng của Lục Mặc Hiên mạnh mẽ đến như vậy, mỗi ngày đều đi tìm, tìm đến độ nhìn như một kẻ điên! Ngày này qua ngày nọ, năm này sang năm khác bất chấp tất cả tìm kiếm thoát cái năm năm trôi qua.
Tìm kiếm một cách điên cuồng nhưng lại không có được tin tức gì. Vào một buổi tối của năm năm trước, mẹ của An Nhược là Bùi Thư Nghi biến mất không thấy, nhà họ Bùi và nhà họ Gia cắt đứt liên lạc từ đó.
"Mẹ, đây chính là Vạn Lý Trường Thành sao? Chú Nam Cung cũng nói hơi lố rồi, không phải chỉ là một đống đá xếp chồng lên thôi sao." Một cậu bé trắng nõn non nớt, đôi mắt to tròn níu người phụ nữ bên cạnh nói, khóe môi bất mãn vểnh lênh.
"An Hiên, mẹ đã nói với con như thế nào, lời của chú Nam Cung không thể tin, đừng nhìn chú ấy lịch sự nhã nhặn, thật ra thì lời ông nội Biên của con nói có thể tiếp thu một chút." An Nhược cúi đầu xuống hôn lên má mũm mĩm con trai An Hiên mình một cái.
"Mẹ, ông nội Biên nói cho con biết, không thể dễ dàng tin lời của mẹ." An Hiên uốn éo trong *** An Nhược, đầu tựa trên bả vai An Nhược, khóe môi vểnh lên.
"Hiên Hiên, con chờ mẹ ở đây nhé, mẹ đi mua vé, không mua vé thì không thể đi vào, không được đi đâu cả biết chưa?" An Nhược xoa đầu An Hiên, dặ dò cẩn thận, bó tay, con trai mình quá mạnh mẽ, tuổi còn nhỏ nhưng lại rất hiếu kỳ với những thứ xung quanh, Nam Cung Bân và Liễu Lăng còn cho An Hiên chơi S***g thật!
An Hiên gật đầu một cái, "Mẹ, người đi đi, con sẽ ngoan ngoãn đợi mẹ ở đây."
Nghe được con trai mình cam đoan như vậy, An Nhược mới rời khỏi. Sau khi An Nhược đi được một chút thì An Hiên bắt đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn đi nhìn lại, chân không dám bước một bước, đừng thấy mẹ dịu dàng như vậy nhưng khi nổi giận thì rất đáng sợ, haiz, mẹ cũng không biết dịu dàng một chút.
Lúc An Hiên đang hết nhìn đông lại nhìn tây thì ở một,khúc quanh có một đàn ông thân người thon dài mặc quân trang cũng đang nhìn về phía An Hiên, Lục Mặc Hiên nhận được tin thuộc hạ báo cáo có mọt cô gái rất giống An Nhược xuất hiện ở chỗ này thì vội vã chạy đến đây.
Lục Mặc Hiên cầm một tấm hình trong tay, trên đường đến đây anh đã từng có ý nghĩ muốn P0'p nát tấm hình này, có con ư lại còn bỏ lại anh chạy đến Canada! Đứa bé là của anh, đây là đứa con của anh và An Nhược, giờ đang đứng trước mặt mình.
"Cậu bé, mẹ con đâu?" Lục Mặc Hiên đi đến bên cạnh An Hiên, khom người xuống, trên mặt nở nụ cười, dịu dàng hỏi.
Ai ngờ An Hiên không cho Lục Mặc Hiên chút sĩ diện nào, "Không nói cho chú biết."
Lục Mặc Hiên hít sâu một hơi, cố nén tức giận, vẻ mặt vẫn tươi cười nói, "Chú dạy cho con đánh quyền như thế nào?"
Khinh thường hừ nhẹ một tiếng, "Đã sớm học qua rồi." Còn ai nữa chính là do chú Liễu Lăng dạy nó đấy, đôi mắt to tròn của An Hiên nhìn Lục Mặc Hiên bắt đầu suy nghĩ, ông chú này là ai? So chú Nam Cung thì có anh khí, so với chú Liễu Lăng thì đẹp trai mà quan trọng nhất chính là mặc quân trang!
"Chú dạy cho con bắn S***g." Dù sao cũng là con trai mình, có sở thích giống anh hồi nhỏ, Lục Mặc Hiên tiếp tục hòa nhã ân cần hỏi .
Ánh mắt An Hiên sáng lên, sau đó trầm tĩnh lại, đôi mắt liếc nhìn chung quanh liếc sau đó nhỏ giọng nói, "Con muốn khẩu A86, K47 đó!" "Không thành vấn đề, mẹ con ở đâu?" Lúc hỏi đến chữ ở đâu thì Lục Mặc Hiên cảm thấy khó thở, đây là người phụ nữ mà anh ngày đêm nhớ nhung nhiều năm.
An Hiên cười hắc hắc, "Mẹ đi chụp hình cưới với ba mới rồi." Người đàn ông này luôn hỏi mẹ ở đâu, sao An Hiên lại có thể không chú ý đến chứ? Cho dù S***g có tốt đến đâu thì cũng không thể đem mẹ đi bán. S***g có rất nhiều nhưng mẹ thì chỉ có một, hơn nữa người đàn ông này rõ ràng chính là muốn nó thương mẹ.
Nhìn thấy thế này, cả người Lục Mặc Hiên cũng không tốt mấy, *** phập phồng lên xuống mạnh mẽ, đến gần một tay xách đứa nhỏ lên quát nó, chú là ba của con, ở đâu ra ba mới!
"Hiên hiên, mẹ đã nói là không được nói chuyện với người lạ? Mau đến đây cho mẹ, bây giờ có rất nhiều kẻ giả dạng quân nhân ra ngoài dụ dỗ trẻ con." An Nhược mua vé xong, quay đầu nhìn lại thì thấy con trai mình đang nói chuyện với một người đàn ông cao lớn.
Trước khi An Nhược đến Bắc Kinh cũng đã nghĩ đến việc sẽ gặp phải Lục Mặc Hiên, nhưng Nam Cung Bân đã nói với cô là lúc này Lục Mặc Hiên đang ở quân khu Nghiễm Châu. Một Nam mhất Bắc, sao trong khoảng thời gian ngắn Lục Mặc Hiên lại có thể chạy tới Bắc Kinh. Cho nên, lúc An Nhược nhìn thấy người đàn ông cao lớn đó hoàn toàn không nghĩ đến người đó là Lục Mặc Hiên.
Cho đến khi Lục Mặc Hiên xoay người, bước chân An Nhược cứng đờ, người dừng lại, tấm vé trong tay cứ như vậy nhẹ nhàng rơi xuống, An Hiên nhìn sắc mặt An Nhược không tốt, tay nhỏ bé đẩy Lục Mặc Hiên, ông chú này là người xấu, sắc mặt mẹ cũng không tốt rồi!
Lồng *** Lục Mặc Hiên lại phập phồng lên xuống, chân bước từng bước nặng nề, từng bước một đi đến chỗ An Nhược, không lập tức đưa tay ôm An Nhược, mà khom lưng nhặt hai tấm vé vào cửa lên.
"Vợ ơi, một nhà ba người đi chơi Trường Thành, còn thiếu một tấm vé, tấm vé này đến chậm năm năm." Lục Mặc Hiên cầm hai tấm vé trong tay, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười.
Trai anh tuấn gái xinh đẹp đứa nhỏ dễ thương đã hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người trong khoảng thời gian ngắn.
"Mẹ, chú đó là ai? Tại sao chú ấy lại gọi mẹ là vợ? Vợ là gì có ăn được không?" An Hiên kéo tay An Nhược, vợ là gì, đương nhiên An Hiên biết là gì rồi nhưng không khí lúc này nặng nề quá, An Hiên chỉ có thể nói một câu ngây thơ để giảm bớt bầu không khí này.
"Thưa anh, anh nhận lầm người. An Hiên, chúng ta đi thôi." An Nhược khom lưng bế An Hiên lên, xoay người đi ra ngoài, xe đậu ở bãi đậu xe, lúc này cô không muốn gặp Lục Mặc Hiên.
"Không nhận ra anh sao? Không biết anh vậy sao em lại vội rời đi? Tại sao đặt tên con là An Hiên? An Nhược, Lục Mặc Hiên, An Hiên, con của chúng ta, vợ ơi, anh tìm em đúng năm năm, tại sao em không nói lời nào, không nghe anh giải thích thì đã rời đi?" Lục Mặc Hiên níu An Nhược lại, tay phải dùng lực tách tay An Nhược ra bế lấy con mình.
Lúc này có một đôi mắt to tròn chăm chú ngóng nhìn, ông chú xấu xa này sẽ xuống tay với mẹ!
Lúc này, nhân viên bảo vệ chạy tới, Lục Mặc Hiên đặt An Hiên vào tay nhân viên bảo vệ và nháy mắt với nhân viên bảo vệ.
"Anh muốn mang con đi đâu?" An Nhược đưa tay muốn đoạt lại An Hiên.
An Hiên có chút lo lắng, nhưng nó biết bây giờ không phải là lúc hoảng loạn, dù sao ông chú xấu xa trước mắt này có lẽ là cha của nó.
"Cho đến khi em thừa nhận anh là chồng em, anh mới có thể dẫn em đi gặp con, vợ ơi, anh thật sự rất yêu em, không phải vì trả nợ. Ba em không phản bội lại Đảng, mấy năm nay anh đã thu thập chứng cứ, rốt cuộc cũng thu thập được, ba em rất nhanh sẽ có thể sửa lại án đã xử sai." Lục Mặc Hiên nói xong, đột nhiên đưa tay ôm An Nhược, sức lực rất lớn phảng phất như muốn vò An Nhược vào xương tủy.
"Sửa lại bản án đã xử sai cho ba em? Lục Mặc Hiên, anh. . . . . ." Lời chưa nói xong thì đã bị Lục Mặc Hiên nuốt vào.
Nhà họ An một khi sửa lại án xử sai, tất nhiên nhà họ Lục sẽ bị dính líu vào, Lục Mặc Hiên sắp lên chức thượng tướng, nếu như lúc này nhà họ Lục gặp chuyện không may, đừng nói thượng tướng, ngay cả thiếu úy cũng không được.
Lục Mặc Hiên làm việc luôn nhanh như chớp, tìm kiếm vợ suốt năm năm rốt cuộc cũng tìm được, Lục Mặc Hiên lập tức đoạt lấy đứa nhỏ giao cho thuộc hạ mang tới nhà họ Lục, sau đó bất chấp tất cả khiêng An Nhược lên người đi đến bãi đậu xe sau đó nhét An Nhược vào trong xe.
Năm năm trước cô không nói tiếng nào ngay cả một lời giải thích cũng không có cứ như vậy bỏ anh mà đi, trong lòng Lục Mặc Hiên oán hận và ủy khuất xen lẫn lửa giận dồn dập ập vào lòng.
Mở cửa xe, tức tốc ngồi vào ghế lái, xe chạy thẳng đến biệt thư tư nhân của anh ở tỉnh bộ. An Nhược lấy di động ra muốn gọi điện cho Nam Cung Bân, màn hình di động mới vừa sáng lên đã bị Lục Mặc Hiên đưa tay đoạt lại, bịch một tiếng, di động bị ném trên ghế sau.
"Biên Huy đã biết anh tìm được em, An Nhược, mấy năm gần đây Biên Huy không phải là đang muốn sửa lại án xử sai cho nhà họ An sao? Những chứng cứ anh thu thập được đã giao cho Biên Huy, Bên Huy rất muốn nên đã đến lấy, bây giờ em đã là của anh, cả đời này của em đều thuộc về anh." Ánh mắt Lục Mặc Hiên bình tĩnh nhìn về phía trước, đạp mạnh chân ga. Tốc độ trực tiếp lên mấy chục, An Nhược vịn cửa xe, "Anh chạy chậm một chút."
"Anh muốn chạy nhanh, lúc trước em vô thanh vô tức rời đi có nghĩ đến cảm giác của anh không? Anh thật sự rất yêu em, không phải đồng tình cũng không phải vì thương cảm càng không phải vì trả nợ, anh Lục Mặc Hiên không có đồng tình đến độ vì đền bù lỗi lầm năm đó nhà họ Lục phạm phải mà đem hôn nhân tình yêu của mình áp đặt vào. An Nhược, ngày thường em rất thông minh sao đến lúc mấu chốt thì sự thông minh của em đi đâu rồi?" Lúc Lục Mặc Hiên nói, đầu không có quay qua, tốc độ nói cũng cực nhanh.
Lúc ấy rời khỏi Lục Mặc Hiên, quả thật An Nhược rất tức giận, tức giận vì Lục Mặc Hiên tiếp cận cô vì trả nợ, huống chi nhà họ Lục và cái ૮ɦếƭ của ba thoát không khỏi liên quan. Cô không có cách nào lập tức tiếp nhận con trai kẻ thù, cho dù cô đã sinh con với Lục Mặc Hiên.
Lúc mang thai An Hiên, An Nhược rất thất vọng và rối rắm, không nghi ngờ gì nữa cô đúng là đã yêu Lục Mặc Hiên, trước đây cũng vậy bây giờ và tương lai cũng thế. Giữa cô và Lục Mặc Hiên có một tấm lá chắn, đó chính là cái ૮ɦếƭ của ba cô, cô sống thiếu tình thương của ba, cùng mẹ trải qua cuộc sống khốn khổ, hình ảnh thời thơ ấu thoáng hiện lên trong đầu cô.
Lục Mặc Hiên biết An Nhược đang suy tư nên không cắt ngang cô, tốc độ lái xe cũng chậm dần. Dọc theo đường đi, trong lòng Lục Mặc Hiên rất rối bời, cảm xúc hỗn độn từ tức giận ủy khuất đến vui mừng rồi lại lo sợ.
Cho đến khi lái vào biệt thự ôm An Nhược vào trong ***, chân bước nhanh về phía phòng ngủ ở lầu hai thì trong lòng Lục Mặc Hiên mới có chút ổn định.
Trong phòng, trên vách tường đều là ảnh của An Nhược, ảnh Lục Mặc Hiên mặc quần áo, ảnh ăn cơm, anh xem ti vi ăn khoai tây chiên, và còn có những bức ảnh hai mặt trợn trắng lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Thân thể chấn động nhìn người đàn ông đang nôn nóng sốt ruột đặt cô dưới thân, cô cảm nhận được sự điên cuồng của anh.
Những nụ hôn kịch liệt nồng nhiệt xen lẫn nhớ nhung cuốn lấy An Nhược, trái tim An Nhược lúc lên lúc xuống theo động tác của Lục Mặc Hiên dần dần chìm nổi. Đôi tay ôm lấy Lục Mặc Hiên, khóe mắt ****. Nỗi nhớ nhung của anh, tình yêu của anh, cô cảm nhận được rất rõ.
"An Nhược, vợ ơi, anh rất nhớ em." Nụ hôn nồng nhiệt hạ xuống đồng thời bên tai An Nhược thì thầm lời vô cùng thân mật, xem cô như bảo bối mà nâng niu, Lục Mặc Hiên điên cuồng ở trên người An Nhược đòi lấy, mỗi một lần đều gọi tên An Nhược.
Đau cũng là hạnh phúc đã khắc họa rõ cảm xúc của An Nhược giờ phút này.
Biên Huy quả thật không có liên lạc với An Nhược, cho dù An Nhược gọi điện thoại cho Biên Huy, Biên Huy cũng không bắt máy. Nhưng lại nhận được điện thoại của Liễu Lăng, trong điện thoại Liễu Lăng chúc An Nhược có cuộc sống hôn nhân vui vẻ, còn nói Lục Mặc Hiên sẽ là một người bố tốt.
Đối với Bên Huy, An Nhược có chút không rõ, lúc đầu tự tay dạy mình thuật bắn S***g, sư phụ đối với mình như một người cha nhưng tính tình ngày càng thay đổi. Đối với nhà họ Lục, Biên Huy đã rơi vào trạng thái điên cuồng, bất chấp tất cả phải đánh đổ bằng được nhà họ Lục, có lẽ không phải chỉ vì ba cô.
Mười ngày sau, giấy gọi của tòa án được gửi đến nhà họ Lục, nhà họ Lục cực kỳ bình tĩnh. Lục Gia Dịch và Lục Thần Hạo tham dự ở tòa án, lúc trước An Hạ Lệ vô cớ bị gán lấy tội danh phản bội Đảng. Tin tức này đã nhanh chóng lên đầu trang ở các tờ báo quân sự chính trị, tình hình biến hóa nhanh chóng, cuối cùng ngay cả Sở Vạn Hùng đã rút lui khỏi chính trị cũng bị dính vào.
Tất cả quan chức nhà nước gồm pháp luật và quân đội dính líu vào đều bị thẩm tra, biên bản năm đó được lật lại, mẹ An Nhược là Bùi Thư Nghi cũng bị tòa án đến lấy lời khai. Một ngày hoảng loạn bất an, ở ngoại ô tỉnh bộ Lục Mặc Hiên luôn ở bên cạnh An Nhược, cùng An Nhược sống trong biệt thự. Mấy lần An Nhược muốn gặp An Hiên đều bị Lục Mặc Hiên cản trở, anh không để cho An Nhược gặp con trai, không muốn cho chia sẻ tình yêu An Nhược dành cho anh cho con trai.
Người đàn ông này, vì An Nhược gần như điên cuồng, không chừa thủ đoạn nào ngay cả con trai ruột cũng phòng ngừa. Trì Lăng Hạo thổn thức không thôi, quyết định đời này khóa tim mình lại, trăm ngàn lần không thể yêu phụ nữ. Một khi yêu sẽ phải chịu khổ.
Đối với phán quyết cuối cùng, Biên Huy rất khiếp sợ. Thì ra tên đầu sỏ chân chính gây nên là Sở Vạn Hùng, Lục Gia Dịch và Lục Hạo Thần không ngăn cản, mắt nhắm mắt mở, cùng lắm chũng chỉ là kẻ đồng lõa mà thôi.
Kết quả của thẩm phán khiến mọi người mở rộng tầm mắt, cho rằng nhà họ Lục sẽ sụp đổ, không nghĩ tới sụp đổ chính là nhà họ Sở, Sở Cẩn bướng bỉnh ngày xưa giờ đã trở thành trung tá ở tỉnh bộ, cuối năm nay sẽ lên Thượng tá. Vụ tai nạn nghiêm trọng đã để lại vết sẹo dài trên mặt Sở Cẩn, buôn bán cũng càng làm càng lớn, thị trường trong nước phong phú, hơn nữa không ngừng phát triển ra nước ngoài.
Vụ tai tiếng của nhà họ Sở vừa lan truyền ra, Sở Cẩn lập tức từ trung tá biến thành tên lính bình thường, một vài đơn hàng của tập đoàn Quốc Lập tạm thời bị trả lại, những thương nhân nước ngoài cho dù có trả khoảng tiền trăm ngàn cũng không muốn hợp tác với tập đoàn Quân Lập. Hồng Thiên nhân cơ hội này ra tay, sai những thương nhân nước ngoài tạo áp lực, liên kết lại đạt đến thỏa thuận một lần thu mua nửa phần tập đoàn Quốc Lập.
Tin tức nhà họ Sở phá sản ba ngày liên tiếp đều đứng đầu trang các tạp chí lá cải, nhà họ Sở rối tung rối mù, còn nhà họ Lục thì lại vô cùng náo nhiệt.
Giờ phút này đứa cháu đích tôn ngàn vàn là An Hiên đang ngồi trên đùi ông cụ Lục, ông cụ Lục rất thích An Hiên, đối với An Hiên hôn hết má trái rồi lại đến má phải có thể nói là yêu thương vô cùng.
Mà An Hiên cũng không cho Lục Gia Dịch sỉ diện, "Ông ơi, ông hôn đến mặt con đau quá, mẹ nói rồi, không thể để cho người ta tùy tiện hôn, con muốn xuống." An Hiên nói xong thì cơ thể nhỏ bé liều mạng giãy dụa, đôi tay cọ cọ, nóng lòng muốn thoát khỏi ***g *** Lục Gia Dịch.
"Nói hưu nói vượn! Con là cháu đích tôn của ông, ông muốn hôn con thì hôn, lời của mẹ con là chỉ những người xa lạ, ông đây cũng không phải là người xa lạ." Lục Gia Dịch trực tiếp ôm An Hiên đứng lên, khóe miệng cong lên, cuối cùng ông cũng có cháu trai rồi.
Ở lầu một trong phòng vệ sinh, Vạn Mẫn buồn rầu nhìn que thử trên tay, bà đã hơn bốn mươi rồi, sao giờ lại mang thai! Một tháng trước, Lục Thần Hạo hùng dũng quá độ, làm đến nửa đêm, bà nghĩ rằng ở tuổi này cũng sẽ không mang thai, sau đó không có làm các biện pháp ngừa thai. Lần này tốt lắm, nói ra xấu hổ ૮ɦếƭ đi được, bà cũng đã là bà nội của người ta rồi.
Vạn Mẫn buồn rầu vì chuyện mang thai, còn Lục Mặc Hiên thì lại nghĩ đến việc muốn cho An Nhược mang thai lần nữa. Mặt dày mày dạn mượn chuyện để có đứa bé.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc