Vợ à...em thật ngốc - Chương 13

Tác giả: LyK

Hiện giờ tôi đang đứng trước cửa của một căn nhà cũ kỹ, thậm chí nó còn nhỏ hơn căn nhà lúc trước của tôi, theo tôi được biết thông qua truyện, người chồng sẽ dẫn người vợ đến một căn biệt thự nguy ngoa tráng lệ chứ
Tôi ngước nhìn Khải Lâm
-"Đây...đây là nhà của chúng ta sao?"
Hắn cúi người xuống, nheo mắt nhìn tôi
-"Cô nghĩ xuất thân quyền quý như tôi có thể ở một nơi bụi bặm thế này sao?"
Phù...Hên là hắn nói kịp thời, tôi cười tươi sau đó bước chân qua căn biệt thự bên cạnh
-"Thở phào gì vậy? Còn nữa, cô định đi đâu?"Bạn đang đọc truyện tại  ThichTruyen.Vn - Chuyên mục Truyện Dài Kì
Khải Lâm vớ lấy tay áo tôi
Tôi ngơ ngác nhìn hắn rút một chiếc khăn tay màu trắng ra mà lau lau tay sau đó vất nó vào thùng rác, hứ, làm như tôi dơ lắm không bằng, tôi hơi gắt
-"Thì vào nhà"
-"Nhà của cô đây chứ đâu?"
Hắn ta hất cằm về phía căn nhà, nhìn tôi với vẻ chế giễu
Gì, gì chứ? Chẳng lẽ...
-"Vậy sao anh nói là về nhà của "chúng ta"?"
Hắn ta cười cười nhìn tôi, lười biếng tựa vào cửa xe, nhàn rỗi nói
-"Thì là nhà của chúng ta"
Tôi gắt lên
-"Thế sao anh không vào?"
Bác quản gia ở bên cạnh thương hại nhìn tôi
-"Căn nhà này và tòa biệt thự này là 1 thưa phu nhân"
Thôi rồi, cằm tôi sắp rớt xuống đất rồi
-"Sao còn không vào? Căn nhà này phải nói là rất hợp với cô!"
Tôi bực dọc cầm chặt tay kéo vali trong tay, tưởng chừng nó sắp vỡ thành từng miếng vụn nhỏ
Bác quản gia tiến tới, cầm vali trong tay tôi, khẽ nói
-"Phu nhân, để tôi mang vào giúp cô"
Khải Lâm có vẻ không vui, hắn ta khẽ nhíu mày
-"Bác Lý, chính tôi mới là người trả lương cho bác, hơn nữa, cô ta có chân có tay, bác cần gì giúp?"
Phải, là tôi mới là người ngoài, tôi bực dọc cầm chiếc vali kéo vào trong nhà
Ngoài kia, chiếc BMW cũng được chạy vào gara trong căn biệt thự
Tôi khẽ đẩy cửa, cánh cửa tạo một tiếng "kétttttttttttt" dài, nghe thật đinh tai
Vừa bước vào căn phòng, một chiếc mạng nhện phủ kín mặt tôi, tôi tức tối lấy nó ra khỏi mặt
-"Cái phòng này không bao giờ được dọn dẹp hay gì ấy"
-"Đương nhiên là có"
-"Vậy tại sao lại dơ bẩn như vậy?"
Tôi khựng lại, ai vừa trả lời tôi vậy??
Nuốt nước miếng cái ực, tôi chậm rãi quay người lại
Một cái bóng đen không biết từ lúc nào đứng sau lưng tôi, tôi cả kinh, phóng nhanh ra cửa, ma, có ma
Bóng đen đó kéo tôi lại, giọng nói lạnh như tản băng trôi
-"Chạy làm gì?"
Tôi vẫn vùng vẫy, hòng mong thoát thân
-"Người hầu mới không được chạy lung tung, nếu cậu chủ không vui tôi sẽ rất ghét cô đấy"
Bây giờ thì tôi nghe rõ rồi, là giọng nói của một cô gái, quay đầu lại, là một cô gái với mái tóc dài ngang lưng, trên đầu đội một chiếc mũ và trang phục thì là trang phục của hầu gái trong mấy câu truyện manga hay đọc
Đôi mắt to tròn long lanh, nhưng lại ẩn chứa một nỗi buồn dưới hàng mi cong vút, mái ngố ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh, vài cọng tóc xõa dài trên bờ vai mỏng manh
-"Cô là ai vậy?"
-"Tôi là người hầu ở đây"
Tôi ậm ừ, thì ra là vậy!
-"Vậy cô làm ở đây bao nhiêu năm rồi?"
Không hiểu sao tôi lại cảm thấy rất có cảm tình với cô gái này, có lẽ là do đôi mắt trong suốt kia chăng
-"Tôi vào đây từ lúc mới sinh, chính mẹ tôi đã sinh ra tôi ở nơi này, kể ra cũng đã 16 năm rồi"
Tôi gật gù
-"Vậy thì cô bằng tuổi tôi rồi"
-"Vậy cô tên là gì?"
-"Tôi tên là Như Lam, cứ gọi tôi là Lam"
Tôi cười tươi, có bạn rồi, nhất định sau này tôi sẽ không cô đơn khi ở đây
-"Hì, tôi tên là Nhã Đan"
-"Được rồi, cô xách đồ đạc lên lầu đi, phòng của cô ở tầng hai, căn phòng số 5 ấy"
Tôi gật gù sau đó lật đật bước đi, leo lên từng bậc thang mà tôi cứ ngỡ như nó sẽ sập vậy!
Lò dò từng tấm bảng, phòng số 1, số 2,...số 4......
Rốt cuộc căn phòng số 5 nó nằm ở đâu đây? Sao tìm mãi mà chẳng có căn phòng nào có tấm bảng số 5 cả
Lam đi lên, cô có vẻ ngạc nhiên nhìn tôi lúng túng
-"Sao vậy?"
-"Tôi tìm mãi mà chẳng có căn phòng số 5 nào cả!"
Cô ấy đi vòng quanh, sau đó dừng lại trước một cánh cửa, phủi đi lớp bụi dày đăc trên tấm bảng cũ kỹ, phía sau lớp bụi, căn phòng số 5 hiện ra
Tôi vui mừng
-"Cám ơn cô"
Sau đó không nói gì, cô ấy lặng lẽ rời khỏi chỗ đang đứng, đi thẳng vào căn phòng số 4, và căn phòng đó xéo phòng của tôi
Lặng lẽ đẩy cửa phòng, một màu tối đen bao trùm tầm mắt, tôi có cảm tưởng mình đang đóng trong Horror* vậy
(*Horror : thể loại truyện kinh dị)
Bên trong đồ vật cũng khá đơn giản, một chiếc giường màu trắng cũ kỹ nhưng sạch sẽ, một chiếc bàn bằng gỗ kế bên, trên bàn, một chiếc đèn còn đang mở, một chiếc tủ đựng quần áo cùng với một giá sách nhỏ
tôi đóng cửa lại, sau đó đến bên cửa sổ kéo chiếc rèm cửa ra
Ánh sáng yếu ớt len lỏi trong từng ngõ ngách của căn phòng, hòa với màu trắng của gạch thành một màu vàng sữa tinh tế
Tôi đặt vali vào một góc trong căn phòng, sau đó tiến lại kéo chiếc ghế ở chỗ bàn học ra và ngồi xuống, khẽ tắt chiếc đèn đang nhấp nháy, tôi khẽ thở dài
-"Chừng nào mình mới thoát khỏi kiếp số khổ sở này đây..."
Nhưng tôi không biết,....4 góc của căn phòng, từng chiếc camera nhỏ xíu chậm rãi thu hình tôi, chậm rãi rơi vào tầm mắt một người
Người đó khẽ nhếch môi cười, một nụ cười lạnh tênh
-"Đồ ngốc, để tôi xem cô làm sao sống ở nơi này"
CHAP 24:
Không biết đã ngủ qua bao lâu, và không còn nhớ là tôi đã ngủ từ bao giờ, tôi chỉ biết một điều, khi tôi thức dậy, chiếc điện thoại của tôi điểm đúng 12 giờ đêm
Tôi vươn vai ngáp một cái, sau đó xoa xoa cái bụng xẹp lép, đây cũng chính là lí do mà thức dậy đây mà
Bật cái đèn trên bàn, tôi lò dò trong hộp tủ, cũng khá cũ kỹ, khi mở ra ngăn kéo kêu một tiếng "kéttttt" dài
Bên trong là một chiếc đèn pin, vài cục pin và 2 cây nến, không biết đây có phải chỗ cho người ở không đây
Khoan đã, tôi cuối người xuống, bật chiếc đèn pin chiếu vào sâu trong hộp bàn...có một cuốn sổ ở đó
Tôi với tay lấy, là một cuốn sổ màu hồng phấn, có vẻ mọi thứ trong phòng này đều là những thứ "cũ kỹ" và "rách nát"
Có lẽ là một cuốn nhật ký đã bị bỏ lâu ngày, tôi cũng chẳng có hứng thú mà đọc nhật ký của người khác, vì vậy tôi ném nó lên bàn sau đó chiếu đèn pin xuống dưới nhà
Từng bậc thang như mất hút, khó khăn lắm tôi mới có thể thoát ra khỏi quang cảnh rùng rợn mà mở cửa ra ngoài
Oa, bầu trời đêm còn đẹp hơn cả ngôi biệt thự sang trọng đó, tôi hừ mũi khinh bỉ nhìn ngôi biệt thự sáng trưng kế bên
-"Không biết tiết kiệm điện"
Xoa xoa hai cánh tay, tôi lặng lẽ đi dưới bầu trời đêm lấp lánh, từng ngôi sao như trút đi từng nỗi lòng nặng trĩu của tôi, khiến tâm hồn tôi thật sự biến mất đi hai từ "ưu buồn"
Lặng lẽ ngồi xuống trên đám cỏ xanh nhuốm màu vàng của ánh trăng non, tôi co 2 chân lại bắt đầu suy nghĩ
Không biết cha tôi bây giờ như thế nào, kể từ khi vụ việc kinh hoàng đó xảy ra trong đám cưới, ông chưa bao giờ xuất hiện, không lẽ cha quên tôi rồi sao?
Không biết ông bà dạo này có bỏ ăn vì nhớ tôi, mất ngủ vì lo cho tôi không
Còn có mẹ nữa, lần này là người mẹ thật sự, người mẹ đã quá cố của tôi, tôi không biết mình nên làm thế nào đối với người mẹ "kế" của tôi,
-"kế?"
Tôi nghe từ miệng tôi nói thật không quen chút nào, có thật sự là tôi đã nói không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc