Vợ à...em thật ngốc - Chương 08

Tác giả: LyK

Tôi bỗng giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng, mở mắt nhìn xung quanh, đây là đâu?
Xung quanh đen kịt, hoàn toàn không thể thấy đâu là lối ra!
Gượng dậy, xoa xoa vết thương trên bụng, hơ, nó đã không cánh mà biến mất...
Chống tay đứng dậy, tôi thấy người mình không còn đau nữa, nhẹ tênh...
Roẹt!...
Đột nhiên màu đen bao trùm chỗ tôi đang đứng biến mất, ánh sáng chói lóa kéo đến, từ từ lan rộng khắp nới, để lại một mảnh trời hết sức bình yên...
Sau khi ánh sáng biến mất, tôi thấy mình đang ở trên một cánh đồng bồ công anh_Loài hoa mà tôi ưa thích
Những đám mây màu hồng kem bay lơ lững trên bầu trời, mặt trời đã xế tà, những lá cây gần đó còn đọng nước, chắc vừa trải qua một cơn mưa, phía xa, chiếc cầu vồng tỏa ánh sáng tuyệt diệu cùng ánh mặt trời tỏa sáng đằng xa
Tôi ngơ ngác chìm vào cánh đồng thơm ngát mùa cỏ non, hít sâu một hơi, thật dễ chịu...
Phía chân trời bỗng "BÙM" một tiếng bỗng xuất hiện một hình ảnh...
Người phụ nữ với mái tóc dài suôn mượt, khuôn mặt gầy gò thanh tú, tay xoa nhẹ chiếc bụng nhô lên, phải, một bà bầu
Người phụ nữ mỉm cười thật tươi, thỏ thẻ một mình
-"Con à, lớn lên con sẽ là một cô gái xinh đẹp, hiền hậu, một cô gái của ánh mặt trời dịu dàng nhảy múa trên tán cây, con sẽ tên là Nhã Đan nhé, cô gái nhỏ của mẹ!"
Tôi, đứa bé trong bụng người đó là tôi, là tôi
Vậy người đó...là mẹ tôi!
Ôi, khuôn mặt con cứ ngỡ là kẻ thù, ai dè lại là một người mẹ hết mực thương con, mẹ ơi, con thật là bất hiếu...
Tôi kích động chạy đến chỗ người phụ nữ đó, không, nói đúng hơn là đến chỗ mẹ tôi
Tôi vừa chạy như diên, vừa hét lớn
-"Mẹ, mẹ, mẹ"
Nước mắt trên má cứ theo gió cuốn đi
Mà mẹ dường như không nghe thấy lới tôi, cứ đi mãi, sau đó biến mất...
Tôi đứng sững lại, cả người rơi vào trạng thái bần thần
Hình ảnh mẹ, lại xuất hiện một lần nữa...cùng với...mẹ!
Nói đúng hơn,...là người giết mẹ
Tôi thấy bà ta điên cuồng lao về phía mẹ tôi đẩy ngã, bà ngã xuống những bật cầu thang, hai tay ôm bụng, máu từi đầm cứ chảy ra lênh láng trên phố, khuôn mặt thanh tú xanh xao, yếu ớt gọi
-"Có ai...a...làm ơn cứu....a.....a...con...tôi....."
Còn người đàn bà kia đứng trên bật than mà cười đến đáng sợ
Tôi kinh hãi chạy lại đỡ mẹ, lại lần nữa không thể nào chạy tới, vừa ***ng đến cánh tay mẹ, mẹ lại lần nữa biến thành ngàn con đom đóm bay đi...
Lấp lánh cả bầu trời, trên khóe mắt tôi, cũng lấp lánh những giọt sương....
Bỗng bên kia dòng suối nhỏ, mẹ tôi mỉm cười đôn hậu, giang hai tay ra nói với tôi
-"Con gái của ta, đến đây..."
Giọng của bà mềm mại, như tiếng suối trong trẻo roch1 rách qua từng phiếm đá, thật êm tai...
Tôi chạy như bay đến bên bà,...
Bỗng từ đâu, hay trong đầu tôi, một giộng nói đau thương quanh quẩn
-"Em đừng bỏ anh, nghĩ cũng đừng nghĩ, không được bỏ anh"
Chân tôi khựng lại, chậm dần rồi hoàn toàn bất động...
-"Đừng bỏ anh,..."
-"Đừng bỏ anh,..."
-"Đừng bỏ anh,..."
-"Đừng bỏ anh,..."
-"Đừng bỏ anh,..."
-"Đừng bỏ anh,..."
Ánh mắt tôi chấn động, giọng nói này, sao quen thuộc quá, thật giống như người con trai đó...
Người con trai mà tôi vẫn chôn chặt trong kí ức...Nhưng sao tôi không thể nào nhớ được khuôn mặt của anh như thế nào...
Liếc mắt qua phía bên kia, mẹ cô vẫn giang rộng cánh tay, giọng nói mềm mại lôi kéo tôi
-"Nhã Đan ngoan, đến bên mẹ nào..."
Nước mắt nóng hổi lại lần nữa lăn trên gò má, tôi nghẹn ngào nói
-"Con xin lỗi, con không thể..."
Sau đó, tôi quay đầu lại, nhắm mắt chạy như bay bỏ mặc lời của mẹ phía sau
-"Đừng RỜI XA MẸ..."
-"Đừng RỜI XA MẸ..."
-"Đừng RỜI XA MẸ..."
-"Đừng RỜI XA MẸ..."
Nhưng câu cuối cùng tôi nghe lại chính là
-"Chúc con hạnh phúc!"
Tôi sững sờ quay đầu nhìn mẹ....
Mẹ đứng đó, mỉm cười đôn hậu nhìn tôi, sau đó biến mất
Đâu đó trong tâm hồn tôi, tiếng nói của mẹ vấn vương
-"Mẹ sẽ luôn bên con, con gái bé bỏng của mẹ...."
Mặt đất nơi tôi đứng chuyển động mạnh, sau đó tôi lại lần nữa ngất đi
-----------------------------------------------
Mở mắt, cảnh đầu tiên tôi thấy là khuôn mặt điển trai của Khải Phong phóng đại, tôi khẽ trở mình nhưng không được, chỉ có thể vô lực "ưm...ưm"
Cậu ta giật mình, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi sau đó lau nước mắt gọi to
-"Bác sỹ đâu, bác sỹ đâu, cô ấy tỉnh rồi....."
Nhìn thấy nét mặt vui vẻ của cậu ta, chính tôi cũng cảm thấy vui lây, thật đáng yêu!...
Sau đó, tôi bất giác nở một nụ cười nhẹ....
Bỗng nhiên, cậu ta lao nhanh vào tôi, ôm chặt cứng
-"Em làm anh rất lo lắng, rất sợ mất em, em có biết đã làm anh lo lắng thế nào không? Từ nay nửa bước em cũng không được rời xa anh!"
Cậu ta bá đạo nói, không cảm thấy tức giận, thậm chí tôi còn cảm thấy rất vui nữa kìa, sao tim lại đập mạnh thế này, chẳng lẽ vừa mới tỉnh giấc trái tim vẫn còn chưa ổn định lại nhịp tim sao? Sao lại đập mạnh thế
Tôi khẽ mỉm cười
-"Được thôi..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc