Vợ à...em thật ngốc - Chương 07

Tác giả: LyK

Viện kẹo đồng xuyên qua chiếc áo cưới trắng tinh khôi, tôi cảm thấy rất đau ở phần bụng, ôi~~
Nhìn xuống chiếc áo trắng bị thấm một màu đỏ tươi, tôi đưa tay ôm lấy bụng mình, mỉm cười mặc những giọt mồ hôi cứ lăn trên má
Lão gia và phu nhân chạy lại đỡ tôi, còn cậu ta giật lấy khẩu S***g trên tay mẹ, chỉa thẳng vào đầu bà
-"૮ɦếƭ tiệt"
Bạn đang đọc truyện tại  ThichTruyen.Vn - Chuyên mục Truyện Dài Kì
Mẹ tôi cười điên cuồng
-"Hahaha, dù sao ta cũng giết được nó rồi, giết được rồi,...Hahaha, Ân Huyên à, cô ngó xuống mà coi đứa coi gái yêu quý của cô bị giày vò trong đau đớn này"
Tôi ôm chặt bụng, ngước mặt lên nhìn bà
-"Mẹ, con có điều...a....muốn nói với mẹ"
Chiếc áo trắng ngày càng thấm đỏ màu của máu, Đặng phu nhân kêu lên
-"Nhã Đan, con phải mau chóng tới bệnh viện, nếu không sẽ không kịp nữa đâu"
Tôi lắc đầu
-"Thật ra, điều...này...con đã biết...từ lâu"
Mẹ tôi kinh hãi nhìn tôi, sau đó trở lại vẻ mặt lạnh nhạt, khinh thường nhìn tôi
-"Hừ, mày biết gì, biết tao sẽ cầm S***g chỉa vào đầu mày, biết tao đã *** mẹ của mày, biết tao đã ςướק cha mày từ người mẹ yếu đuốii của mày hay biết thằng em mày chính là con ruột của tao với người đàn ông bội tình đó?"
Tôi sững người, mồ hôi cứ lăn tăn từ trán chảy xuống má, hòa quyện cùng dòng nước mắt nóng hổi, nói đứt quãng
-"Con...biết...mẹ...vẫn còn...là người...tốt"
Tôi sao vậy, tại sao lại không tiến lên cào xé bà ta khi biết được sự thật? Tại sao không oán hận, nói những lời nguyền rủa bà ta? Tại sao lại như vậy chứ
Cảm giác đau ở bụng ngày càng mãnh liệt, tôi rất muốn ngủ, buồn ngủ quá, tôi ngủ đây
Cậu ta hét lên kinh hãi
-"Nhã Đan, em không được nhắm mắt, anh sẽ đưa em tới bệnh viện"
Tôi có cảm giác như thân thể nhẹ tênh, bay lên không trung
Cảm giác mê man đánh liệt các giác quan, tôi không thể mở mắt, mi mắt cứ nặng trĩu như bị thưa gì đó đè vào, thật buồn ngủ
Bên tai tôi, tiếng cười của người mẹ tôi luôn tin tưởng ngày càng to, cùng với tiếng c.hửi rủa
-"Cô làm như vậy mà có thể được sao? Nếu như Nhã Đan mà bi gì, tôi nhất định sẽ đem cô băm làm trăm mảnh"
Bên tai tôi lại nghe được tiếng nói ấm áp, đầy vẻ sợ hãi
-"Nhã Đan, em không được ngủ, nhất định không được"
Sau đó, đầu óc tôi ong ong, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ....
Ở ngoài phòng cấp cứu
Khải Phong ánh mắt tóe lửa nhìn người con trai tà nghễ dựa vào ghế chờ nghỉ ngơi
Người này dung mạo bất phàm, sóng mũi cao, khuôn mặt tinh tế, đôi long mày rậm, hàng mi cong vuốt
Người đó nâng đôi mắt chim ưng sắc bén lên nhìn Khải Phong, lười nhác nói
-"Có chuyện gì lại kêu anh tới đây?"
Người này không ai khác, chính là chồng chưa cưới của Nhã Đan, anh ruột của Khải Phong_Đặng Khải Lâm
Trái với cái nhìn lãnh đạm của anh, đôi mắt Khải Phong như tóe lửa, gằn từng tiếng
-"Tại sao anh lại kêu bà ta giết Nhã Đan?"
Đặng Khải Lâm "à" một tiếng, sau đó mặt cười lạnh, hỏi lại
-"Kêu anh tới đây cũng chỉ như thế, hừ, đúng là anh hùng không qua nỗi ải mỹ nhân, không có tiền đồ"
Sau đó, anh đứng lên định rời đi, miệng vẫn nói vọng lại, giọng nói sắc bén như ngàn mũi dao
-"Cô ta đáng ૮ɦếƭ, ***ng tới anh mày, tội như thế là đủ ૮ɦếƭ rồi,...hơn nữa, ta không thích lấy người con gái yêu đuối"
Đặng Khải Phong không nói không rằng, phóng tới xoay người anh lại, đấm một quả đau vào khuôn mặt điển trai của hắn
Đặng Khải Lâm nguyền rủa thầm "૮ɦếƭ tiệt", sau đó cũng không lưu tình tiến đến đánh thẳng vào khuôn mặt sáng lạng của Đặng Khải Phong
Cuộc xung đột lớn xảy ra, cho đến khi...
-"Các người dừng tay lại, đây là bệnh viện, không phải võ đài!"
Lâm Khải Phong buông cánh tay đang nắm cổ áo người anh trai, quần áo xộc xệch chạy lại hỏi vị bác sĩ già đi phía sau cô y tá
Vị bác sĩ già ánh mắt đau thương cùng mệt mỏi nhìn cậu, lắc đầu một cái, sau đó lại cái câu cũ rích ૮ɦếƭ tiệt kia
-"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức"
Cậu như người mất trí, lao vào nắm lấy cổ áo vị bác sĩ già kia, hét to
-"Các người nói gì? Cái bệnh viện này có phải bệnh viện nổi tiếng không đấy?"
Cô y tá kia chạy lại gỡ tay cậu ra khỏi cổ áo vị bác sỹ, cố gắng nói
-"Cậu đừng như vậy, cô ấy do mất máu quá nhiều, hơn nữa từ nhỏ thể ૮ɦếƭ của cô ấy quá yếu, chống cự được tới ngày hôm nay thì cũng là một diễm phúc trời ban rồi"
Cậu thẫn thờ buông tay vị bác sỹ kia, lao thẳng vào phòng Nhã Đan đang nằm
Phía sau, Đặng Khải Lâm tặng cho cậu một nụ cười khinh bỉ, sau đó nhấc chân rời đi
-------------------------------------------
Đặng Khải Phong bước từng bước nặng trĩu đế bên cạnh Nhã Đan
Cô nằm đấy, mắt khép hờ, khuôn mặt thoát tục xinh đẹp lạ thường
Tuy cô chỉ là một nữ xinh trung học bình thường, học hành không giỏi, khuôn mặt chỉ ưa nhìn, không gọi là đẹp
Nhưng trong con người cô, chứa đựng một lòng tốt nh***, một sức mạnh kiên cường
Trên khuôn mặt cô, thứ cậu thích nhất là đôi mắt yêu kiều
Đôi mắt to tròn long lanh, như chứa đựng cả một vùng biển mênh ௱o^ЛƓ, không sâu thẳm, không có bão đổ bộ
Chỉ là những ngọn sóng lăn tăn trôi dạt, chỉ là những đàn cá nhẹ nhàng bay lượn, chỉ là những cánh chim hải âu bay lượn trên bầu trời...
Nước mắt cậu, không biết lúc nào đã nóng hổi trên gò má
Phải,...cậu khóc
Đây là lần thứ hai,...cậu khóc vì một người con gái...
Khẽ nắm lấy tay cô, bàn tay lạnh tanh
Cậu áp tay cô vào má mình, nhẹ giọng nói
-"Em thật hư, tại sao lại không sống, tại sao lại bỏ anh, anh còn vẫn chưa thực sự nói cho em biết anh là ai, tại sao em lại như thế? Tại sao khi anh nhớ lại rồi, em lại bỏ anh mà đi như thế? Thật hư, thật hư..."
Nước mắt cậu cứ thế rơi xuống đôi gò má gầy thanh tú, quyện lẫn vào một mảnh ký ức mất đi, đã tìm lại...
Cậu nhớ, có một cô bé mê trai cứ suốt ngày bám theo cậu, suốt ngày đem cho cậu những ly kem ngộ nghĩnh
Dần dần, hai người trở thành bạn...
...Và sau đó là hơn nữa, xa hơn,...
Hai người đã cùng nói là sẽ lấy nhau
Thật tiếc, vài ngày sau, cậu đi du học...
...Khi đứng chờ ở sân bay, khi lên xe, cậu đâu biết, lại là định mệnh,...vụ tai nạn kinh hoàng ςướק đi trí nhớ của cậu...
10 năm sau, cậu quay lại, gặp được môt người mình gọi là chị dâu....Ấn tượng đầu tiên của cậu với cô là đôi mắt đó
Cho đến hôm nay, khi hoàn toàn mất cô, cậu mới biết người con gái mình kiếm tìm ở đâu
Nhưng cậu cũng thật ngạc nhiên, cô hoàn toàn không biết cậu
Cậu khó khăn nói
-"Mau trở lại đây đi, em không được ngủ, sao em ngủ lâu quá vậy"
Sau đó, cậu cuối người xuống hôn lên đôi môi nhợt nhạt của cô, nước mặt chảy vào, mặn quá!
.
.
.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay