Vợ à...em thật ngốc - Chương 04

Tác giả: LyK

Ánh nắng trong lành của buổi sáng nhẹ chiếu vào chiếc giường, nơi tôi nằm ngủ. Nhăn mặt, tôi lấy tay che ánh nắng, sau đó vất chăn qua một bên ngồi dậy. Tiến lại gần chiếc gương, tôi khẽ chạm nhẹ vào những vết bầm tím
-"Aiza...đau quá"
Cũng may hôm nay là chủ nhật, không ra khỏi phòng thì tốt hơn, mẹ tôi mà thấy chắc bà đau lòng lắm. Thở dài, tôi lại tủ quần áo xách bộ đồ vào bồn tắm
Cạch...Rào~~
Từng giọt nước nóng hổi lăn tăn trên da tôi, cảm giác thật thoải mái. Với lấy bộ quần áo mặt vào, tôi trở ra ngoài
Ôi trời, khi mở cửa, cảnh tượng đầu tiên tôi thấy là thằng em của mình ngồi trình ình trên giường, mặt đằng đằng sát khí, tôi lén lút xoay người đi vào trong
-"Đứng lại"
Bước chân tôi dừng lại ngay tức khắc, quay mặt vào trong, cười hì hì
-"Haha sao em biết vậy?"
-"Chân heo như chị mỗi lần đi là động đất, ai mà chả biết"
Tôi tức muốn hộc máu, thôi kệ, bình tĩnh tự tin nhưng cay cú, âm thầm chịu đựng trả thù ngay mà
-"Thằng kia, mới sáng sớm vào phòng chị mày làm gì? Tính chôm chỉa gì?"
Tôi nghe tiếng bước chân vang lên phía sau, không phải chứ, nó đừng lại đây nha trời
-"Đồ thì tôi không thiếu..."
Nó kéo tôi lại, tôi ngã vào lòng nó
-"Mà là thiếu người"_Tôi ngước lên nhìn cằm nó, thằng này, cao hơn tôi cả một cái đầu chứ chả chơi
Cứ vậy, 10 phút trôi qua, nó không có dấu hiệu là "sẽ thả", tôi liền đẩy nó ra mà quên che dấu bộ mặt bị đánh bầm dập của mình
-"Làm gì vậy thằng ôn kia"
Mặt nó cứng đờ nhìn tôi, tôi chợt ngớ ra, vội vàng quay lưng lại, hai tay ôm lấy mặt
-"Ai đánh?"
Tôi im lặng, không trả lời. Những lúc nó trầm như thế này, tôi biết hẳn là nó đang chuyển sang thái độ động-là-giết
-"Tôi hỏi lần nữa...ai đánh?"
Giọng nó càng trầm hơn nữa, tôi run rẩy, thân là chị nó, nhưng những lúc nó như thế này, nhìn thật đáng sợ.
-"Không nói?"
Tôi quyết định lơ hoàn toàn. Bỗng nó kéo tôi lại, ôm thật chặt rồi cuối đầu xuống...hôn tôi~~
Tôi trợn tròn mắt, mặt nó áp sát vào mặt tôi [LyK: thì đúng rồi hôn mà Nhã Đan: ưm...ưm (chỉ đang bị hun nên không nói được là phải)]
Tôi đẩy nó ra nhưng không được, sức nó quá mạnh. Khi phát hiện tôi sắp đột tử vì tắt thở thì nó mới chịu buông tôi ra
-"Thế nào? Chịu nói chưa?"
Tôi liếc nó, khi nào bực mình là nó đều đem tôi ra mà hôn, nhìn vào thì nói là ***, thực ra đây là căn bệnh lạ hiếm gặp của nó, và tất nhiên, nếu không muốn ba mẹ lo lắng thì tôi không nên nói ra, thực ra, là nó không cho tôi nói
-"(Hộc)...Mày...Chị....(Hộc)....bị gia đình...(hộc)...nhà chồng...tàn sát"
Mặt nó lạnh băng, không biểu cảm, giường như len lỏi một ngọn lửa...màu xanh[LyK: chị ý hông có giỡn âu, là lửa của băng đây, nghe lạ nhưng không đùa đâu, sức công phá lớn lắm đấy)
-"Tôi sẽ đi xử nó"
Rồi nó chạy nhanh ra khỏi phòng, thằng này, tính nóng nảy thật, nó có biết ai đâu mà xử chứ. Tôi biết, thằng này bình thường thì trầm tính, nhưng đã nóng lên thì có khối người cũng bị nó giết sạch
Tôi chạy ra kéo nó khi nó đang chuẩn bị leo lên chiếc mô tô, giằng co một hồi, có một cô gái đến trước mặt chúng tôi, tay cầm một dây xích chó, nhưng nó....đang xích một người. A tôi nhận ra rồi, chị này là chị hôm bữa lừa tôi một vố đau, hại tôi phải băng cái chân suốt một tháng trời, còn người kia...là cô gái ***y hôm trước
Tôi trân mắt nhìn cảnh tượng trước mặt
-"chị..."
Thằng em tôi từ trên xe nhảy xuống, quỳ xuống dưới sân
-"Đại ca"
Chị ấy hăm hở, dường như phát hiện ra điều gì đó thú vị lắm
-"Ồ...thì ra em là em của em dâu hả?" [LyK: câu này rối]
Sau đó quay sang tôi, suýt xoa, chạy lại chỗ tôi
-"Ôi trời, *** em dâu trắng trẻo mềm mại vậy mà bị con ranh này đánh đập, thật là..."
Tôi thắt tim, thằng em tôi mà nghe...
-"Thưa đại ca..."
-"hở?"
-"Quyền xử lí,...giao cho em"
Chị ta gật gù, sau đó nói
-"Ukm được"
Sau đó nó tiến lại chỗ cô gái, quỳ xuống nâng mặt cô ta lên, lời nói lạnh băng
-"Tôi thì không đánh con gái bao giờ"
Nó rút ra một con dao găm, kề lên mặt cô ta
-"ĐỪNG..."
Tôi hét lên
và phía sau...
cô ta hét lên"A...A...A..........."
cùng với dòng máu từ vết rạch dài ở hai bên má......
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc