Vợ À, Em Chỉ Có Thể Ở Bên Cạnh Anh - Chương 47

Tác giả: MyNguyen120

“Vi Như!” Hàn Dạ Thần trợn maqst nhìn thân ảnh nhỏ bé ngã xuống trước mặt mình. Cô đã đỡ đạn cho anh! Hàn Dạ Thần nhanh tay đỡ cô, vết thương ở bên phần *** trái, máu chảy thấm ướt bàn tay anh. Hàn Dạ Thần hoảng hốt xoa má cô, run giọng “Vi Như, em tỉnh lại đi mà, anh xin em, anh xin em đó” Mạc Vi Như vẫn còn ý thức, cô mỉm cười, hé môi yếu ớt nói “Còn...muốn...chia tay em...nữa không?” Hàn Dạ Thần lắc đầu, ôm chặt cô hơn “Không, không bao giờ muốn nữa” Cô gắng cười tươi “Vậy là tốt rồi!” Rồi lịm đi vì đuối sức. Hàn Dạ Thần ôm cô trên tay, Nghị Phong bước ra đặt tay lên vai anh nói “Để cô ấy cho tôi, cậu xử lý nốt tên kia đi” Hàn Dạ Thần gật đầu, để Nghị Phong bế ngang cô đi. Mắt anh lóe lên tia căm hận nhìn về phía Thiên Uy “Đụng vào cô ấy, mày sẽ sống không bằng ૮ɦếƭ!!” Anh bước đi theo Nghị Phong “Minh Hạo, cậu xử lý chuyện này đi” Minh Hạo gật đầu, anh quay ra nhìn Thiên Uy ngất trên mặt đất, khẽ lắc đầu thở dài.
Phần thắng chắc ai cũng đã rõ, bang Hắc Dạ của Hàn Dạ Thần là bang chiến thắng. Hoả Diễm chính thức thất bại, thiệt hại nặng nề về quân số và vật chất.
Tại bệnh viện, bảng phòng cấp cứu vẫn sáng đèn. Hàn Dạ Thần áo quần và tay bị dính máu, màu máu khô lại thành màu đen trông rất đáng sợ. Nhưng anh vẫn ngồi yên trên ghế, lặng người nhìn vào phòng cấp cứu. Ông quản gia đặt túi đồ xuống bên cạnh, ông thở dài “Haizz... thiếu gia, cháu nên đi thay quần áo đi, bác sẽ ngồi đây đợi cho, có gì bác sẽ thông báo với cháu, cháu cứ yên tâm đi” Hàn Dạ Thần ban đầu định từ chối nhưng căn bệnh sạch sẽ thái quá của anh khiến anh đành phải đồng ý.
Sau một lúc, Minh Hạo chạy đến, anh ngồi xuống ghế thở hồng hộc, nhận chai nước từ tay của ông quản gia tu ộc một phát. Ổn định nhịp thở, Minh Hạo hỏi ông quản gia “Thần đi đâu rồi hở bác?” “Thiếu gia đi thay quần áo rồi” Minh Hạo gật đầu, anh nhìn vào phòng cấp cứu đang đóng kia, nhíu mày “Đã bao lâu rồi ạ?” Ông quản gia thở dài “Tôi coi cũng gần 4 tiếng rồi, không biết có sao không nữa” Minh Hạo gục đầu giữa hai tay “Tất cả là do cháu mà ra...” ông quản gia ngạc nhiên. Minh Hạo mím môi rồi kể lại mọi chuyện cho ông nghe. Rồi anh nhắm mắt lại “Chắc Thần sẽ giận cháu lắm, mọi việc xảy ra cũng là do cháu mà” ông quản gia vỗ vai anh an ủi “Đừng tự trách bản thân nữa, lỗi không hoàn toàn là do cháu đâu. Bác tin thiếu gia sẽ không giận cháu, hai đứa là bạn thân từ nhỏ mà, thiếu gia sẽ hiểu thôi” Minh Hạo gật đầu.
Hàn Dạ Thân thay xong quần áo, anh quay lại chỗ ghế chờ. Ngồi xuống bên cạnh Minh Hạo, im lặng nhìn về phía phòng cấp cứu. Minh Hạo khẽ hỏi “Cậu có trách tớ không?” Hàn Dạ Thần im lặng một hồi rồi lên tiếng “Tớ hiểu cậu, tớ cũng hiểu cô ấy, cậu không có lỗi trong chuyện này, đừng tự trách bản thân, tớ không trách cậu, cũng sẽ không giận cậu” Minh Hạo mỉm cười “Cảm ơn cậu” Hàn Dạ Thần gật đầu. Cả hai cùng im lặng ngồi nhìn về phòng cấp cứu.
Một tiếng nữa trôi qua, bảng đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt. Nghị Phong mặc đồ phẫu thuật màu xanh bước ra, theo sau anh là ba bốn người phụ tá. Hàn Dạ Thần bật dậy bước nhanh đến, vội vã hỏi “Cô ấy thế nào rồi?” Nghị Phong tháo khẩu trang ra, anh thở hắt ra một tiếng rồi nói “Cô ấy đã ổn rồi, haizz...thật may mắn khi viên đạn còn chệch tim tầm 5 mm. Cô ấy thật sự đã chiến đấu với tử thần vì cậu đấy Thần” Hàn Dạ Thần thở phào nhẹ nhõm, Minh Hạo cùng ông quản gia cũng thấy mừng. Nghị Phong mỉm cười vỗ vai anh “Cậu đi nghỉ ngơi trước đi, hiện giờ chưa thể vào thăm cô ấy được đâu” Nhưng Hàn Dạ Thần thì không muốn xa cô chút nào, vì như vậy đối với anh là quá đủ rồi. Hiểu được tâm trạng của bạn mình, Minh Hạo chỉ biết động viên “Cô ấy đã không sao rồi, cậu nên yên tâm mà đi nghỉ ngơi cho thật tốt đi! Nếu không lúc cô ấy tỉnh dậy, nhìn bộ dạng này của cậu sẽ phát hoảng đấy” Hàn Dạ Thần suy nghĩ rồi mỉm cười gật đầu. Minh Hạo cười cười khoác vai anh đi về.
***************
“Choang” - tiếng đồ thủy tinh liên tục rơi vỡ xuống sàn nhà. Bang chủ của Hỏa Diễm - mẹ của Thiên Uy, bà ta mới vừa nhận được tin Hỏa Diễm thất bại, con bà còn bị Hắc Dạ giam giữ. Bà tức giận đập vỡ đống đồ thủy tinh có trong phòng làm việc. Tên X (Nam Khánh giả dạng) đứng ở cửa phòng, yên lặng nhìn người đàn bà đang hóa điên.
Bà ta sau khi đập hết đồ trong phòng, mệt mỏi ngồi bệch xuống ghế, ngửa mặt nhìn lên trần nhà lẩm bẩm “Thế là hết, hết thật rồi...” bỗng bà ta đứng phắt dậy “Không thể để như vậy được” bà nhìn sang X ra lệnh “X, mày nghĩ cách đi cứu thiếu chủ về đây đi!” X im lặng không trả lời làm bà ta tức giận quát lên “Mày câm rồi hả?? Tao bảo mày hãy nghĩ cách đi!! Sao mày im lặng như vậy?” X bỗng bật cười làm bà ta ngạc nhiên “Mày cười gì vậy?” X lắc đầu mỉm cười “Bang Hỏa Diễm các người, một lũ ngu ngốc chẳng khác gì nhau, từ bang chủ cho đến bọn thuộc hạ. Haizz...” Bà ta trợn mắt đứng phắt dậy, chỉ thẳng tay vào mặt X, không thốt lên lời “X, mày...!” X hay là Nam Khánh “chịp chịp” vài tiếng rồi cười nhạo “Rõ ràng như vậy còn không biết!? Haha, xin giới thiệu tôi là Nam Khánh, còn tên X kia của bà đã bị tôi cho gặp diêm vương rồi, vui chứ!?” Sau đó anh kéo lớp da mặt nạ ra, gương mặt điển trai lộ ra, không phải X!!! Bà ta ngỡ ngàng hét lên “Người đâu!!”
- Hắc Dạ chúng tôi đã bao vây xung quanh rồi, bà nghĩ là bà còn có thể lớn tiếng gọi người được?
- Không... không phải thế!! - Bà ta hốt hoảng ôm mặt gục xuống.
- À còn nữa, những thông tin bảo mật của Hỏa Diễm, tôi đã lấy hết rồi - Dừng một chút, Nam Khánh mỉm cười nói - Ngày tàn của Hỏa Diễm đã đến rồi, bà nên chấp nhận đi.
**************
1 tuần sau, Hàn Dạ Thần vừa xử lý xong công việc ở tập đoàn. Anh lại đến bệnh viện thăm cô như thường lệ. Nói chuyện với cô dù biết cô vẫn chưa tỉnh lại. Anh vừa nắm tay cô vừa nói “Vi Như, em nằm đây cũng đã một tuần rồi đó, anh sắp không chịu nổi nữa rồi!”
- Em mà không tỉnh dậy là anh sẽ yêu người khác cho coi, anh làm thật đó -
Anh dúi trán vào lòng bàn tay cô
Vẫn là sự im lặng quen thuộc.
- Vi Như, em thật sự để anh cưới người khác sao? Hôn lễ của chúng ta anh đã sắp xếp chuẩn bị xong xuôi hết rồi, chỉ còn đợi em tỉnh lại và tha thứ cho anh nữa thôi...
- Vi Như, anh xin lỗi, vì anh mà em phải chịu nhiều đau đớn như vậy, em hãy tỉnh dậy mà đánh anh, mắng anh thế nào cũng được, chỉ cần em nguôi giận.
- Vi Như, em vẫn chưa tha thứ cho anh nên em mới ngủ lâu như vậy đúng không?
- Tỉnh dậy đi vợ ơi, anh sẽ không cưới người khác, cũng sẽ không để em một mình nữa... - Mắt anh phủ một làn hơi nước. - Cuộc sống của anh khi không có em, trống vắng và cô đơn lắm vợ ơi...
Khi một giọt nước mắt của Hàn Dạ Thần rơi xuống tay Mạc Vi Như. Anh giật mình khi thấy Ng'n t cô khẽ cử động. Anh vui mừng gọi cho Nghị Phong “Vợ tớ, cô ấy tỉnh lại rồi!!” Vài phút sau, Nghị Phong đi vào phòng bệnh. Anh kiểm tra qua cho cô một lượt rồi nói “Đúng là cô ấy có dấu hiệu tỉnh lại nhưng chưa hoàn toàn là khôi phục được ý thức. Có lẽ tối nay hoặc sáng ngày hôm sau cô ấy mới hoàn toàn tỉnh lại được” Hàn Dạ Thần ỉu xìu cúi gầm mặt xuống, cứ tưởng cô tỉnh lại, làm anh mừng hụt. Nghị Phong có chút buồn cười khi nhìn biêu cảm của Hàn Dạ Thần. Anh nên dùng từ “trẻ con” không nhỉ? Haha... Nghị Phong đang cười bỗng anh chợt thấy khóe mắt của Hàn Dạ Thần còn vương lại giọt nước. Anh nhíu mày, đừng nói là...không chắc không phải đâu, Hắc Dạ thì làm gì có chuyện rơi nước mắt nhỉ? Anh cố xua đi cái ý nghĩ điên khùng này mà đi ra khỏi phòng bệnh.
“Cạch” Hàn Dạ Thần từ từ bước vào, theo sau anh là Minh Hạo với khuôn mặt bị bặt bầm dập trông rất đáng thương. Mạc Vi Như từ trong WC ra, cô nhìn Hàn Dạ Thần rồi “hứ” một tiếng, không để ý đến anh. Hàn Dạ Thần cười cười muốn đến ôm cô nhưng đành phải dừng lại. Nhìn Minh Hạo với khuôn mặt bị bầm tím, Mạc Vi Như ngạc nhiên vội hỏi “Minh Hạo, mặt anh...?” Minh Hạo cắn môi khóc thầm trong lòng, anh không biết mình đã làm gì sai...huhu vì sao? Chợt thấy dấu hôn đỏ sẫm trên cổ cô, Minh Hạo bừng tỉnh. Không lẽ hai người này...?? Haha hiểu rồi, là anh phá không khí của hai người họ nên Hàn Dạ Thần mới đánh anh như vậy! Hô hô ra là thế! Anh cười gian nhìn Mạc Vi Như làm cô đỏ bừng mặt, tay vô thức kéo cổ áo cao lên.
- Chỉ bị bầm chút thôi, lỗi là do tôi mà... - Minh Hạo xoa xoa mặt cười nói.
- Đây là Thần đánh anh sao? - Cô liếc sang Hàn Dạ Thần
- Khụ khụ, tôi sai nên cậu ấy đánh tôi là đúng rồi, tôi không trách cậu ấy đâu - Minh Hạo hắng giọng.
- Anh vào đây ngồi đi, để tôi bôi thuốc cho anh, để lâu không tốt đâu - Cô lấy trong tủ ra một tuýp thuốc bôi trị bầm tím.
- Ơ không cần đâu, chút nữa tôi bôi được mà - Cảm nhận được khí lạnh buốt sống lưng. Minh Hạo mồ hôi chảy ròng ròng, anh vội xua tay
- Đừng ngại mà, tôi có sẵn thuốc đây rồi, tôi bôi cho anh sẽ cẩn thận hơn.
- Đây là bệnh viện, có bác sĩ mà, việc gì em phải tự mình bôi cho cậu ta thế hả? - Hàn Dạ Thần nhíu mày nói.
- Những việc nhỏ nhặt như vậy không nên để đích thân các bác sĩ phải làm, họ còn có công việc quan trọng hơn. Em làm là được rồi, có gì không được sao? - Mạc Vi Như chậm rãi nói.
- Tất nhiên là không được rồi, nam nữ thụ thụ bất tương thân!! - Hàn Dạ Thần hừ lạnh. (Anh mà cũng nói được câu này?)
- Minh Hạo, kệ anh ấy đi, để tôi bôi thuốc cho anh - Mạc Vi Như không để ý đến anh nữa, cô tiếp tục nói với Minh Hạo.
Minh Hạo nhìn Hàn Dạ Thần đang tức muốn điên lên thì anh muốn bật cười hả hê. Minh Hạo cũng không quản ngại rằng hậu quả mà bản thân sẽ phải gánh chịu. Anh mỉm cười đi đến ngồi xuống ghế “Làm phiền cô rồi” Mạc Vi Như mỉm cười lấy thuốc bôi cho anh “Không có phiền đâu, anh cất công đến thăm tôi rồi lại bị bầm như vậy, tôi cũng thấy có lỗi” cô liếc xéo Hàn Dạ Thần. Anh giận dỗi quay đầu đi. Minh Hạo gật đầu, cảm nhận Ng'n t mềm mại nhẹ nhàng bôi thuốc cho mình, anh thấy thật thoải mái. Lớp thuốc mát lạnh khiến anh dễ chịu hơn hẳn. Vì bôi thuốc nên ở khoảng cách khá gần, Mạc Vi Như chăm chú cẩn thận bôi cho anh còn Minh Hạo đã ngơ ngẩn từ khi nào. Gương mặt thanh tú xinh đẹp của cô khiến anh không tự chủ mà nhìn đến say mê. Hai má anh hơi hồng, ánh mắt dịu dàng say mê nhìn cô.
Đang chìm vào khoảng trời tuyệt đẹp này thì “Bốp” Minh Hạo ôm đầu kêu “Á” lên một tiếng. Anh ôm đầu nhảy tưng tưng vì đau. Mạc Vi Như giật mình, hốt hoảnh nhìn Minh Hạo “Anh...anh sao vậy?” Rồi cô nhìn Hàn Dạ Thần đang nhàn nhã đứng trước mặt, cô nhíu mày “Sao anh lại đánh anh ấy?” Hàn Dạ Thần hậm hực giậm chân xuống sàn, giọng nói đầy uất ức “Cậu ta dám nhìn em say mê như vậy, anh không chịu nổi nên đã đánh cậu ta đó!! Bây giờ em vì cậu ta mà trách mắng anh sao? Em là người phụ nữ của anh, thử hỏi có thằng đàn ông nào thấy người mình yêu đối xử tốt với người khác mà bình tĩnh nổi không?? Hơn nữa, em giận anh vì chuyện anh hôn em đúng không? Có gì đáng phải giận? Chúng ta là người yêu, sắp tới sẽ kết hôn, em còn vì chuyện vặt đấy mà giận anh? Sao em không suy nghĩ cho anh một chút đi hả Vi Như!!” Hàn Dạ Thần quay phắt người đi ra ngoài.
Tiếng cửa đóng “Sầm” lại làm hai người ở trong phòng phải giật mình. Minh Hạo trợn mắt nhìn cái cửa có dấu hiệu lung lay, anh run giọng “Cậu... cậu ấy giận... giận thật rồi!?” Mạc Vi Như cúi đầu “Là do tôi...” cô không nên hành xử như vậy, là cô sai thật rồi. Minh Hạo muốn an ủi cô nhưng rồi lại thôi, anh đặt giỏ hoa quả lên bàn rồi cáo từ, trước đó anh nói “Lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy tức giận thật đấy, cô phải cố gắng nhé! Cố gắng làm cậu ấy nguôi giận” Mạc Vi Như gật đầu.Trong phòng chỉ còn mình cô, Mạc Vi Như ra ngoài đi tìm anh. Cô hỏi qua vài người ở hành lang. Hỏi mãi mới biết được anh chạy lên phía tầng thượng. Lên tầng thượng, cô nhìn xung quanh tìm bóng dáng anh. Thấy Hàn Dạ Thần ngồi một chân duỗi một chân co lại, tay chống đầu, hướng mắt nhìn ra ngoài trời. Cô chậm rãi bước đến cách anh một khoảng.
- Thần... - cô khẽ gọi
Hàn Dạ Thần im lặng, anh cũng không quay lại nhìn cô.
- Em xin lỗi... - Cô cúi người nói.
-....
- Em không nên làm như vậy, để anh phải tức giận, để anh phải khó chịu, để anh phải hiểu sai về em...
-....
- Em không biết nên làm gì để anh nguôi giận, em chỉ biết nói xin lỗi anh. Em không bài xích anh hôn em, cũng không bài xích anh ***ng em. Xin anh đừng hiểu như vậy. Là em thẹn quá hóa giận, nhất thời không kìm được cảm xúc. Em xin lỗi... - Cô quỳ gối xuống, ôm mặt khóc nức nở - Em không chịu được cảm giác anh không quan tâm em, không để ý đến em nữa. Hức....huhuhu
Hàn Dạ Thần mím môi đứng dậy, chậm rãi bước đến cạnh cô. Anh ôm cô vào lòng vỗ về. Nước mắt cô thấm ướt áo anh, cô ôm chặt anh luôn miệng nói “Xin lỗi...em xin lỗi...xin anh đừng giận em mà” Hàn Dạ Thần thở dài, anh mỉm cười nói “Uh không giận, sẽ không giận nữa...” Bỗng cô đẩy nhẹ anh ra, Hàn Dạ Thần còn đang ngạc nhiên thì môi anh bị một vật mềm mại chạm vào. Cô hôn anh!!!
Hàn Dạ Thần chuyển từ thế bị động sang chủ động. Dưới cái nắng nhẹ của mùa thu, hai người hôn nhau nồng nhiệt quên trời quên đất. Với họ lúc này, chỉ có sự ngọt ngào mà thôi.
*****************
Mạc Vi Như hồi phục sức khỏe, cô cùng anh đi đăng ký kết hôn. Cầm tờ giấy kết hôn trong tay. Cả hai người đều cảm giác như không thể ngờ được nhất là Hàn Dạ Thần, cuối cùng anh và cô cũng đã kết hôn rồi... Hai người phấn khính nắm tay nhau ra khỏi cục dân chính. Ngồi lên xe, Hàn Dạ Thần hôn lên trán cô, mỉm cười “Chúng ta đã là vợ chồng rồi nhưng anh vẫn nợ em một hôn lễ thật long trọng” Mạc Vi Như nắm tay anh, khẽ lắc đầu “Hôn lễ của chúng ta, em không muốn làm quá cầu kì hay long trọng, chỉ cần có anh là được rồi...” Hàn Dạ Thần hôn chụt vào môi cô “Vợ anh đáng yêu quá!” Cô nghe tiếng còi bấm inh ỏi đằng sau liền nói “Chồng à, anh nên chú tâm lái xe đi thôi...” Hàn Dạ Thần cười khởi động xe “Tuân lệnh vợ!”
Vài ngày sau, ở tiệm áo cưới quy mô nhất thành phố A. Mạc Vi Như đang nói chuyện với nhân viên. Hàn Dạ Thần thì đi xem qua từng bộ váy trên gian hàng. Mạc Vi Như nói chuyện với nhân viên xong, cô đi tới chỗ anh “Anh chọn được bộ váy cho em chưa?” Vì Hàn Dạ Thần muốn tự chọn váy cưới cho cô nên Mạc Vi Như đành để anh tự quyết. Hàn Dạ Thần xị mặt “Xem ra anh không chọn được váy cưới cho vợ rồi...” Mạc Vi Như phì cười nhéo má anh “Chồng yêu, đừng từ bỏ như vậy chứ! Anh cứ chọn đi rồi em thử, anh thấy được thì chúng ta chọn” Hàn Dạ Thần suy tư, anh đi lại gian hàng, chọn lựa rồi giơ lên vài bộ váy. Cô gật đầu với cô nhân viên, nhân viên cầm lấy vài bộ váy cưới mà anh đã lấy rồi theo cô vào phòng thay đồ. Hàn Dạ Thần cười nhìn theo cô, sắp được thấy cô mặc váy cưới rồi. Hihihihihi Hàn Dạ Thần cảm thấy thật mong chờ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc