Vợ À, Em Chỉ Có Thể Ở Bên Cạnh Anh - Chương 30

Tác giả: MyNguyen120

Nghị Phong nhếch môi nhìn cô “Cô là lo lắng thật hay là không quan tâm Hàn Dạ Thần!?” Mạc Vi Như nhíu mày “Anh nghĩ kiểu gì vậy? Tôi đối với Hàn Dạ Thần, anh làm sao biết được, đừng đem ý nghĩa lời nói của tôi sai lệch chứ!” Nghị Phong không nói gì, anh lấy chiếc Ipad ra từ ngăn tủ cạnh giường. Bật lên và ấn ấn vài tiếng “Lách...cách” rồi đưa cho Mạc Vi Như “Hàn Dạ Thần rất lo cho cô, anh ấy đang công tác bên Hong Kong nhưng cũng luôn nhắc nhở tôi phải chăm sóc cho cô cẩn thận, khi cô tỉnh lại thì lập tức gọi cho anh ấy!” Mạc Vi Như khẽ cười, anh bận rộn như vậy nhưng vẫn một lòng lo lắng và quan tâm tới cô.
Mạc Vi Như cầm chiếc Ipad, nhìn màn hình đang được kết nối. Khi có thông báo kết nối thành công, cô thầm nín thở, trong lòng bỗng trở nên thật nặng nề, mang bao nỗi mong đợi mà chỉ cô biết rõ.
*****************
Hàn Dạ Thần ngồi trong thư phòng, anh vừa họp trên SC với người của Hắc Dạ. Hàn Dạ Thần thở hắt ra một tiếng, anh mệt mỏi day day mi tâm, đã hai ngày nay, công việc Hàn thị lẫn Hắc Dạ cùng lúc đều đổ dồn lại hết một chỗ, làm anh không nghỉ ngơi được một chút nào. Và giờ phút này, anh chỉ mong có cô ở bên cạnh mình. Anh nhớ về lúc cả hai ở Hàn thị. Khi đó tập đoàn nhận được hợp đồng mới từ đối tác bên Mĩ, thời gian gấp rút khiến anh bận bù đầu bù cổ.
Hàn Dạ Thần nhận được video kết nối của Nghị Phong. Anh hơi thắc mắc vì ngày hôm trước Nghị Phong vừa mới gọi cho anh. Trong lòng Hàn Dạ Thần tràn đầy lo lắng, không phải... cô xảy ra chuyện gì rồi chứ? Anh khẽ lắc đầu. Hay là...Vi Như, cô ấy tỉnh rồi. Hàn Dạ Thần vội nhận kết nối.
Màn hình hiện lên gương mặt mà trong mơ Hàn Dạ Thần mới mong thấy được bao lâu nay. Là Mạc Vi Như! Vi Như của anh! Cô ấy tỉnh lại rồi...! Hàn Dạ Thần vui mừng nở nụ cười, anh không biết nói gì hơn, cứ thế chớp chớp mắt nhìn cô.
Mạc Vi Như hơi ngại ngùng, cô nhìn anh hồi lâu rồi mới mở miệng “Hàn Dạ Thần, em tỉnh lại rồi!” Hàn Dạ Thần gật đầu, anh chỉ cười, không nói gì nhưng mỗi ngũ quan trên mặt anh đều toát lên vẻ vui mừng. Nghị Phong ngồi bên cạnh khẽ lắc đầu, Hắc Dạ...anh khác quá đi thôi!
- Em thế nào rồi? Có cảm thấy khỏe hơn chưa? - Hàn Dạ Thần cuối cùng cũng lên tiếng sau vài phút đắm chìm trong vui sướng vì cô tỉnh lại.
- Em thấy tốt hơn nhiều rồi! - Mạc Vi Như mỉm cười - Cũng may là có anh, em nghe bác sĩ tư nhân của anh nói là em bị hôn mê sâu, thật dọa người mà! Ngay cả bản thân em cũng không nghĩ tới mình lại bị như vậy.
- Em không chăm sóc tốt cho bản thân mình gì cả, lúc ra khỏi phòng, nhìn thấy em ngất trên sàn, làm anh lo lắng không yên! - Hàn Dạ Thần trách móc cô, dù đây cũng chỉ là lời nói dối nhưng về sự lo lắng thì là thật.
- Em xin lỗi... - Mạc Vi Như cảm động, cô bỗng thấy mắt mình cay xè - Làm anh lo lắng cho em rồi.
- Vi Như...anh vui lắm! - Hàn Dạ Thần bỗng nói.
- Hả?
Nghị Phong đứng dậy, bước ra ngoài, đóng cửa vào để cho hai người kia có không gian riêng tư. Hàn Dạ Thần nghe tiếng đóng cửa, anh khẽ cười “Cậu ta hiểu chuyện thật đấy!” Mạc Vi Như bật cười.- Anh đang ở Hong Kong công tác sao? Có nhiều việc lắm đúng không? Tự nhiên anh bác sĩ kia gọi cho anh làm em không biết phải làm sao, làm phiền anh rồi... - Mạc Vi Như nói nhỏ
- Ngốc! Là anh bảo cậu ấy là khi nào em tỉnh thì phải lập tức gọi cho anh - Hàn Dạ Thần cười.
- Dạ Thần...cảm ơn anh! - Mạc Vi Như chân thành nhìn anh.
- Anh đã nói rồi, giữa chúng ta không phải nói những lời khách sáo như vậy, là anh tự nguyện.
- Anh nói như vậy nghĩa là...quan hệ của chúng ta... - Mạc Vi Như nói ngập ngừng, cô chờ đợi lời nói của Hàn Dạ Thần.
- Là người yêu! - Hàn Dạ Thần nhíu mày, giọng nói có phần tức giận - Em vẫn chưa cho anh câu trả lời sao? Em nói như vậy, tức là em từ chối!?
- Dạ Thần... - Mạc Vi Như vội gọi tên anh - Em đã nói là anh cho em thời gian để...
- Em còn muốn anh chờ em bao lâu nữa hở Vi Như? - Hàn Dạ Thần cắt ngang lời cô, anh tức giận nói - Anh lo lắng, quan tâm, chăm sóc cho em và nhất là yêu em biết bao nhiêu vậy mà cũng không thể khiến em nhận ra tình cảm của mình nhanh hơn? Cho anh câu trả lời nhanh hơn sao hả? Vi Như, em không quan tâm tới lời nói của anh đúng không? Hay nói cách khác là em từ trước giờ chưa bao giờ thật sự để tâm đến anh!!!
- ... - Mạc Vi Như bị giật mình, cô chớp chớp mắt nhìn anh, gương mặt tức giận kia làm cô đau lòng không thôi!Cô nghĩ đến buổi tối hôm ở ngoài cửa rạp chiếu phim đó cho đến nay, một câu trả lời cô cũng chưa cho anh được, để anh lo lắng cho cô, để anh tổn hại thời gian cho cô, để anh một mình tự nguyện toàn tâm toàn ý giao tâm tư cho cô. Quả thực, cô như vậy, anh nói cô không quan tâm anh, cũng không khác gì. Mạc Vi Như thở dài - Haizz... Hàn Dạ Thần, vậy khi nào anh về rồi thì em sẽ nói cho anh biết câu trả lời của em...
- Sao em không nói luôn đi!? - Hàn Dạ Thần đúng là không biết phải làm sao với cô.
- Em không muốn chuyện quan trọng như vậy biểu hiện qua màn hình vô tri vô giác...
- Hừm... được rồi, em nhớ đó! Khi nào anh về, em bắt buộc phải cho anh câu trả lời! - Hàn Dạ Thần vẻ mặt nghiêm nghị nói
- Ukm... - Mạc Vi Như khẽ gật đầu, cô mỉm cười nói - Vậy anh làm việc tiếp đi nha, em phải về nhà trọ.
- Em ở yên ở Hàn gia cho anh! Không được đi đâu cả! Chờ anh về rồi mới được đi! - Hàn Dạ Thần biết mình có hơi vô lý nhưng anh vẫn muốn lưu giữ cô ở lại cho đến khi mình trở về.
- Hàn Dạ Thần! - Mạc Vi Như gọi tên anh, cô nhíu mày nói - Anh đang giam lỏng tự do của em sao?
- Vi Như... ý anh không phải là như vậy, em đừng hiểu lầm... - Hàn Dạ Thần vội nói, nhìn anh mắt nghi ngờ của cô, anh không chịu nổi. - Là vì anh lo cho em! Em mới vừa tỉnh lại, sức khỏe chưa ổn định, về nhà trọ rồi em ở một mình thì ai sẽ chăm sóc cho em? Em phải nghĩ cho cơ thể mình đi chứ, nó cũng có giới hạn chịu đựng! Ngoan, nghe anh đi được không? Ở lại Hàn gia tĩnh dưỡng, chờ anh về rồi anh sẽ đưa em về nhà trọ sau nhé!
- .... - Mạc Vi Như bất ngờ không thôi, người cao quý, lạnh lùng như Hàn Dạ Thần mà lại có dáng vẻ hơi giống “cầu xin” như vậy sao? Cô nên đồng ý hay là không? Nhìn anh như vậy vì cô, cô nên làm sao cho phải - Dạ Thần, em thấy ngại lắm! Làm phiền anh hết lúc này lại đến lúc khác, giờ còn ở nhà anh, em không quen...
- Vi Như, em phải tập quen dần đi, đằng nào sau này thì em cũng phải đến Hàn gia ở - Hàn Dạ Thần nhếch môi.
- Lí do? - Mạc Vi Như thắc mắc.
- Sau này, khi em làm vợ của anh, làm Hàn phu nhân thì đến ở Hàn gia là điều đương nhiên - nghĩ tới sau này cô sẽ làm vợ mình, Hàn Dạ Thần lại cười tươi không ngớt.
- Anh...không có đâu nha! - mặt cô đỏ lên vì ngại ngùng - Em còn chưa cho anh câu trả lời tức là hai ta còn chưa vượt qua ranh giới đầu tiên của tình yêu là người yêu của nhau vậy mà anh đã nghĩ đến chuyện cưới xin rồi sao?
- Hửm...anh luôn rất tỉ mỉ mà - Hàn Dạ Thần cười - Vậy em có đồng ý với anh không? Ở lại Hàn gia tĩnh dưỡng và chờ anh về!
- Haizz...được rồi, em đồng ý với anh không thì người nào đó cứ nói suốt, em nghe muốn đau cả đầu... - Cô chọc anh
- Tốt lắm! - Hàn Dạ Thần vui vẻ, anh nghĩ gì đó rồi nhắc cô - Anh cho em nghỉ phép một tháng, không được đi làm đâu đấy, phải tuân thủ lệnh của cấp trên!
- Ukm... - Mạc Vi Như mỉm cười hạnh phúc.
Hàn Dạ Thần nhắc nhở cô thêm vài lời rồi hai người mới lưu luyến chào tạm biệt nhau. Mạc Vi Như để chiếc Ipad lên tủ giường, cô chậm rãi nằm xuống giường, môi vẫn mỉm cười vui vẻ.
- Nghị thiếu gia, cậu sao vậy? - Ông quản gia từ vườn hoa ở khuôn viên bước vào, thấy Nghị Phong bộ dạng đầu suy tư đang ngồi ở trên ghế sofa, ông hỏi.
- Không sao đâu bác, vẫn là việc chế thuốc thôi ạ! - Nghị Phong bừng tỉnh, anh thở dài rồi nói
- Cậu đừng tự tạo áp lực cho bản thân nữa... cũng nên nghỉ ngơi một chút đi! Tôi thấy cậu từ hôm đến Hàn gia cứ ở trong phòng làm việc suốt.
- Do lần này gấp quá bác ạ, cháu phải hoàn thành sớm.
- Cho dù là vậy thì vẫn nên nghỉ ngơi chứ! - Ông quản gia cười - À mà...cậu gọi cho Hàn thiếu gia chưa?
- Cháu để cô ta gọi rồi!
- Cậu thấy thế nào? - Ý ông quản gia muốn nói là Nghị Phong thấy mối quan hệ của Mạc Vi Như và Hàn Dạ Thần như thế nào?
- Cháu cũng bị bất ngờ lắm! - Nghị Phong hiểu ý, anh nhếch môi cười rồi nói tiếp - Nhìn Hàn Dạ Thần đã không còn giống như trước, cháu mới hiểu lời bác nói lúc trước là như thế nào!
- Haha, tôi đã nói rồi mà... - Ông quản gia cười.
Bỗng có tiếng bước chân vang lên, hai người cùng ngoái đầu lại nhìn. Mạc Vi Như thân váy ngủ bảo thủ đứng trên bậc cầu thang, cô hơi đỏ mặt “Xin lỗi nhưng mà...tôi đói quá! Có gì ăn không vậy?” Ông quản gia bật cười còn Nghị Phong thì khẽ nhếch môi.
- Có có, tôi biết là cô khi tỉnh lại sẽ thấy đói nên đã nấu sẵn thức ăn cho cô rồi, cũng sắp xong rồi đấy, bây giờ tôi sẽ vào xem và bưng ra cho cô nhé! - Ông quản gia.
- Dạ... cháu cảm ơn bác! - Mạc Vi Như ngại ngùng nói
Ông quản gia cười cười gật đầu bước vào phòng bếp. Mạc Vi Như chậm rãi bước xuống, cô nhìn người đàn ông ban nãy, lad bác sĩ tư nhân của Hàn gia! Cô bước tới chiếc ghế sofa, im lặng đứng nhìn Nghị Phong.
- Cô ngồi đi! - Nghị Phong vừa đọc báo vừa nói.
- À...ukm - Mạc Vi Như lúng túng ngồi xuống
- Nói chuyện xong với Hàn Dạ Thần rồi hả? - Nghị Phong có thể hình dung ra gương mặt vui mừng của Hàn Dạ Thần và nụ cười của anh, Nghị Phong thầm nghĩ “Tên này có muốn về luôn không biết?”
- Ukm... - Mạc Vi Như nhìn gương mặt góc cạnh nghiêng nghiêng điển trai của Nghị Phong, cô nhỏ giọng nói - Cảm ơn anh!
- Sao? - Nghị Phong bỏ tờ báo xuống bên cạnh, anh nhìn cô.
- Cảm ơn anh đã chăm sóc cho tôi... - Mạc Vi Như định nói thêm gì nữa thì bị Nghị Phong ngắt lời, giọng nói bực bội - Đã nói với cô là cô không cần phải cảm ơn tôi rồi mà! Người cô cần cảm ơn hơn hết là Hàn Dạ Thần, cậu ấy là yêu cầu tôi chăm sóc cho cô thật tốt và tôi chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình thôi! Đừng phí lời nữa, tôi nói cho cô biết, nếu không phải đích thân cậu ấy giao cô cho tôi thì cô có tu mười kiếp, tôi cũng không thèm giúp! Ok!?
Nghị Phong đang đau đầu vì việc chế thuốc độc mới trong tổ chức, bị người phụ nữ phiền phức này làm phiền, anh càng thêm bực bội trong lòng, không nhịn được mà nói lớn với cô ta. Nghị Phong đứng phắt dậy bước đi lên lầu.- Anh... - Mạc Vi Như tròn mắt nhìn theo bóng dáng cao lớn của Nghị Phong khuất dần trên cầu thang. Cô... chỉ là nói lời cảm ơn thôi mà, anh ta có cần phải hung dữ như thế không? Người gì mà lạ vậy? Có ý tốt lại còn tức giận với người ta! Cô thật không hiểu nổi mà...
- Mạc tiểu thư, cô đừng để ý, tính tình Nghị Phong thiếu gia là như vậy đó! Cậu ấy trông như vậy nhưng thực chất không phải là người kì lạ như cô nghĩ đâu với lại cậu ấy cũng đang phải suy nghĩ một vài chuyện quan trọng nên trở nên như vậy, cô đừng để bụng nhé! - Ông quản gia từ trong bếp đi ra, ông đã nghe và cũng nhìn thấy được cảnh vừa rồi. Thầm thấy tội cho cô gái tốt này, cô ấy có ý tốt nói cảm ơn mà Nghị thiếu gia lại cư xử như vậy! Haizz...
- Ơ cháu...không sao đâu bác ạ! Chau hiểu mà! Hì - Mạc Vi Như cười, cô nói - Mà bác đừng gọi cháu là Mạc tiểu thư nữa, cháu không có đến mức đó đâu! Cháu tên Mạc Vi Như, bác cứ gọi cháu là Vi Như hoặc tiểu Như đều được cả bác ạ.
- Haha...được rồi, tiểu Như! - Ông quản gia bật cười vui vẻ, nghe cách cô gái này nói và cách cô cư xử, đều rất đúng mực, lễ phép, thân thiện và đáng yêu tựa như một cô cháu gái nhỏ của ông vậy... Ông quản gia có chút hoài niệm. Ông thở dài rồi mỉm cười - Cơm nước bác đã nấu nướng xong và bày biện ra rồi, cháu đi rửa tay đi rồi vào ăn cơm luôn nhé!
- Dạ... - Mạc Vi Như gật đầu, cô đi về phía phòng WC cách đó không xa.
Sau khi rửa tay xong, Mạc Vi Như quay trở lại phòng ăn. Trên chiếc bàn ăn bằng kính cao cấp, có ba món mặn và một món canh, đều là các món ăn bổ dưỡng và thơm ngon số một. Mạc Vi Như nhìn một bàn đồ ăn mà bụng kêu réo lên liên hồi. Cô đỏ mặt thầm nghĩ “Ngại quá đi, mình sao lại đói đến vậy“. Ông quản gia kéo chiếc ghế ra ý bảo cô ngồi xuống. Mạc Vi Như xua tay “Bác cứ để kệ cháu đi ạ!” Ông quản gia bật cười rồi gật đầu.
Mạc Vi Như ngồi xuống ghế, nhìn bộ đồ dùng thức ăn kiểu hoàng gia sang trọng, cô cảm thán không thôi! Hàn Dạ Thần đúng là kiểu người quý tộc phổ biến mà. Cô cẩn thận cầm đồ dùng lên, bàn tay có chút run. Ông quản gia đứng bên cạnh nhìn cô một hồi, ông cười “Mạc...tiểu Như, cháu cần bác đổi bộ đồ dùng thức ăn cho cháu không?” Mạc Vi Như hơi đỏ mặt, cô cúi đầu rồi lắc đầu.
- Ăn nhiều lên cháu, đây là các món ăn bổ dưỡng tốt nhất! Ăn vào cháu sẽ khỏe nhanh thôi
- Dạ...cháu cảm ơn bác! - Mạc Vi Như mỉm cười, cô nhìn ông quản gia đứng cách chiếc bàn một khoảng như một thói quen, cô hỏi - Nhưng bác không ăn sao ạ!? Còn vị bác sĩ kia, anh ấy không ăn ạ?
- Bác sẽ ăn sau còn Nghị thiếu gia thì cậu ấy chút nữa sẽ ra ngoài có việc tiện thể ăn luôn nên cháu cứ ăn đi! Đây là thực đơn dành riêng cho cháu, phải ăn hết đấy nhé!
- Tất cả đều là cho cháu sao ạ? - Mạc Vi Như bất ngờ thốt lên - Nhiều như vậy, cháu không ăn hết được đâu ạ, bác ngồi xuống ăn cùng cháu cho vui, cháu ăn một mình, vừa không ăn hết lại vừa buồn chán.
Ông quản gia lúng túng không biết phải làm gì hay nói gì. Nhìn đôi mắt mở to tròn đầy mong chờ và cầu xin của Mạc Vi Như, ông không nỡ... cuối cùng ông quản gia đành chịu thua thở dài, thôi thì cứ đành chiều cô bé này vậy. Ông gật đầu ngồi xuống ghế đối diện cô, Mạc Vi Như giúp ông lấy bát và đũa.
- Cháu mời bác ăn cơm ạ! - Mạc Vi Như như đứa trẻ ngoan, cô cười nói.
- Haha, uh. - Ông quản gia vui vẻ cười, thật là thân thiết và đáng quý làm sao! Hàn Dạ Thần yêu một cô gái như thế này, thật tốt mà, ông không còn phải lo gì nhiều về việc này nữa rồi! Nhìn cô gái ngoan trước mặt, ông càng thêm chắc chắn về con mắt nhìn của Hàn Dạ Thần, trước nay không bao giờ sai! Quả nhiên là đúng như vậy!
Hai người cùng nhau ăn bữa cơm này, vừa trò chuyện vừa ăn cơm, ông quản gia càng thêm yêu quý cô gái này! Nụ cười hiền hòa trên môi ông càng thêm đậm. Tiếng cười từ phòng ăn vang ra làm vệ sĩ và người giúp việc cũng phải giật mình và xúc động, từ bao giờ họ lại nghe được tiếng cười nói trong căn biệt thự Hàn gia lạnh lẽo này? Rất lâu, là rất lâu rồi...!
*****************
“Bang chủ, ngài cho gọi tôi!” Giọng cung kính của người áo đen.
- Việc tao nói mày điều tra như thế nào rồi? - người đàn ông mặt sẹo lạnh lùng lên tiếng.
- Bang chủ,không...không có kết quả gì ạ! - tên thuộc hạ run rẩy.
- Cái gì? Sao lại không có? - Ông ta quay phắt người lại, trợn mắt nhìn tên thuộc hạ - Lũ chúng mày đều vô dụng hết rồi hả? Sao việc này điều tra lại không có kết quả? Nói đi!
- Bọn chúng làm việc rất cẩn thận, đã xóa hết mọi dấu vết và còn giả thiết mà ngài nói là chúng cài nội gián vào trong bang chúng ta, tôi thấy việc này ít khi có thể xảy ra vì thực sự người nào cũng phải qua công cuộc kiểm tra bảo mặt rồi ạ, và kết quả là hoàn toàn thông qua 100%
- Vậy sao mà có tài liệu quan trọng bị mất hả?? - Ông ta đập bàn “Rầm” một tiếng.
- Việc này...
- Tao cho mày 3 ngày, mày phải tìm ra tên nội gián cho tao không thì chờ mà bị phanh thây đi! - Người đàn ông tàn nhẫn ra lệnh.
- ...Dạ bang chủ! - tên thuộc hạ chỉ cung kính cúi đầu tuân lệnh, anh ta đã quá quen với những mục tiêu và nhiệm vụ, kết cục khi không hoàn thành được nó nếu không phải là con đường ૮ɦếƭ thì cũng chính là sống không bằng ૮ɦếƭ. Đã làm sát thủ thì phải chịu thôi.
“MK, bọn *** chúng mày! Định gài bẫy tao sao? Tao không dễ chơi như vậy đâu! Cứ đợi đấy, trò chơi mèo vờn chuột này, tao sẽ là người làm chủ!” Ông ta gằn giọng, hai con mắt đỏ ánh tia máu và vết sẹo bị co lại trông rất ghê rợn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc