Vợ À, Em Chỉ Có Thể Ở Bên Cạnh Anh - Chương 17

Tác giả: MyNguyen120

Mạc Vi Như dọn dẹp xong xuôi, cả người ướt đẫm mồ hôi mệt mỏi ngồi xuống ghế, nghỉ một lúc rồi mới đi tắm. Tắm xong, Mạc Vi Như định ngủ một giấc thì tiếng chuông tin nhắn ở điện thoại vang lên “ting...” cô mở ra coi, trên màn hình là dòng tin nhắn được gửi từ Hàn Dạ Thần
“Buổi tối em có bận gì không? Nếu không chúng ta đi xem phim nhé! Việc tôi đã làm xong rồi, muốn mời em đi cùng tôi tiện thể ăn một bữa cơm tối, nhanh hồi âm lại cho tôi”
Khóe môi cô hơi nhếch lên, ngón tay nhỏ xinh bấm lách cách trên màn hình “Được, mấy giờ chúng ta đi” bên kia nhanh chóng hồi âm “Hẹn em 6h, tôi sẽ đến đón em” “Ukm...” thở hắt một hơi. Mạc Vi Như để điện thoại lên bàn, cô nhìn đồng hồ, đã 5h kém 5 rồi, nên bắt đầu chuẩn bị luôn không ta...
********************
Dinh thự Hàn gia
Hàn Dạ Thần ngồi trong thư phòng, anh day day mi tâm, gạt chồng văn kiện mới được xử lý xong sang một bên. Nhìn chiếc điện thoại im ắng trên bàn, anh khẽ cười. Đứng dậy đi về phòng mình, Hàn Dạ Thần mở ngăn tủ đồ, lấy ra một chiếc hộp hình trái tim màu bạc xám cỡ vừa, anh mở ra. Bên trong toàn bộ là hình của Mạc Vi Như, từ lúc cô còn ở thị trấn biển không lâu sau khi đến thành phố A rồi đến hiện tại. Có cả một vài bức ảnh ngày hôm nay đi chơi ở khu vui chơi và buổi picnic. Ảnh cô cười rạng rỡ, ảnh cô nhắm mắt tận hưởng làn gió, cảnh tóc cô bay bay, cảnh cô đón lấy và hòa mình vào thiên nhiên,...
(Đoạn này thấy anh Thần cũng biến thái không kém anh Hải Trình, một anh nhìn trộm còn một anh chụp trộm ^^)
Tất cả đều làm Hàn Dạ Thần nhìn đến ngẩn người. Không biết từ bao giờ, những bức ảnh vô tri vô giác này đã trở thành tài sản quý báu nhất của anh chứ không nói đến tiền. Bức ảnh đều chung một người đó là một cô gái mang vẻ đẹp của thiên thần, rực rỡ và toả sáng.
Đây cũng là bí mật của Hàn Dạ Thần anh, anh không muốn tiết lộ khi chưa có được cô ở bên mình. Anh muốn những bức ảnh này trở thành tia sáng trong cuộc đời của anh.
“Cốc...cốc”
Tiếng ông quản gia vang lên “Thiếu gia, có người nhà của Chu gia đến! Là ông Chu Vinh và con gái Chu Lệ!” Hàn Dạ Thần nhíu mày rồi lại nhếch môi cười lạnh, không ngoài dự đoán của anh, chó đã tự dắt mình tới cửa. Phải nhanh giải quyết để còn đi chơi với cô.
Hàn Dạ Thần đi xuống dưới lầu, có ông Chu và con gái Chu Lệ đang đứng ở cửa ra vào, không dám bước vào cũng không dám có hành động gì. Hàn Dạ Thần ngồi xuống ghế sofa, ông quản gia pha cho anh một tách cafe đen. Hàn Dạ Thần ưu nhã ngả người ra sau, chân vắt hình chữ U, nhướn mày về phía hai cha con Chu gia.
Ông Chu Vinh cả người hơi run, ông nắm chặt tay, cố gắng thu hồi lại áp lực đang dâng lên trong người mình. Chu Lệ thì không hề ngại ngùng mà hai mắt dán chặt vào Hàn Dạ Thần, mang theo si mê và có chút không cam lòng. Chu Vinh cười cười, đầu hơi cúi trước Hàn Dạ Thần
- Hàn chủ tịch, tôi đến đây có chút quà mọn muốn tặng ngài - Ông ra hiệu cho cô con gái Chu Lệ đưa chiếc túi dạng hộp đựng chai rượu đắt tiền bên Ý.
- Chỉ tặng quà...!? - để quản gia nhận lấy, anh nhìn Chu Vinh đến buồn cười, anh hỏi
- Hàn chủ tịch, chuyện quà cáp chỉ là phụ, tôi sẽ nói luôn vào vấn đề chính như ngài muốn - Chu Vinh hắng giọng - Chuyện kinh doanh của Chu thị dạo gần đây xảy ra chút chuyện không hay, tôi...- Ông muốn nói tôi là người khiến Chu thị gặp chuyện không lành? - Hàn Dạ Thần nhấp một ngụm cafe đen nóng.
- Không...không phải - Chu Vinh vội xua xua tay.
- Chiêu ám chỉ rõ ràng như vậy, tôi không biết sao được - Hàn Dạ Thần nhếch môi lạnh lùng nói - Tôi không rảnh mà đi gây khó dễ cho lũ chuột nhắt các ông, Chu thị hay Chu gia thì Hàn Dạ Thần tôi cũng không thấy hứng thú.
- Haha...Hàn chủ tịch, tôi không có ý đó, tôi biết ngài là người như thế nào mà - Chu Vinh cười, hai bàn tay ông ta đã nắm chặt đến trắng bệnh, trong đầu không ngừng chửi rủa Hàn Dạ Thần - thú thực với ngài là hôm nay tôi đến không phải chuyện công việc gì mà vẫn là muốn nói đến chuyện cũ
- Chuyện cũ?
- À thì...cái hôm ở buổi dạ tiệc Chu gia đó...ngài thật sự không để tâm?
- Là vị hôn thê của tôi không để tâm, chứ không phải tôi
- Ngài nói vậy tức là...
- Chu gia các người, thật làm vị hôn thê của tôi phiền lòng, cô ấy tốt bụng muốn xin tha cho các người nhưng tôi thì ông biết rồi đấy, ᴆụng đến người của tôi nhất là người phụ nữ của tôi, hậu quả sẽ rất lớn...
- Hàn chủ tịch, ngài nói vậy...!!?
Hàn Dạ Thần cầm lấy bản hợp đồng do quản gia đưa, anh lật lên xuống để kiểm tra qua rồi mới đưa cho Chu Vinh. Chu Vinh nhận lấy bản hợp đồng, ông ta đọc một hồi xong, mắt trợn tròn, mặt đỏ bừng vì tức giận, ông ta ném bản hợp đồng xuống bàn, tay chỉ thẳng vào Hàn Dạ Thần
- Mày...mày muốn thu mua Chu thị! - Chu Vinh gằn từng tiếng, Chu Lệ đằng sau nghe cũng giật mình “Cái gì? Thu mua?”
- .... - Hàn Dạ Thần uống thêm ngụm cafe, mắt ánh tia chế nhạo nhìn Chu Vinh.
- MK, mày dám...tao hỏi Chu gia bọn tao đã ᴆụng đến mày chuyện gì, ngoại trừ việc con gái tao nó ngu dốt ᴆụng đến vị hôn thê của mày nhưng có xảy ra chuyện gì đâu. Chu thị khác, nó khác, sao mày có thể trút giận lên đầu tao thế hả!!! - Chu Vinh lửa giận phừng phừng, ông ta nói như hét, nhìn Hàn Dạ Thần một hồi bình thản càng thêm nhức mắt.
- Chú ý cách dùng từ - Ông quản gia nhíu mày nhắc nhở Chu Vinh, Hàn thiếu gia ghét nhất là bị chỉ thẳng vào mặt và nói không hay về cậu ấy, ông Chu Vinh này đã vi phạm cả hai điều, thật ngu ngốc.
- Ông chỉ là quản gia mà cũng dám lên mặt với tôi!?
- Chu Vinh, ông nói thế là sai rồi, người như ông còn không xứng đáng xách giày cho người của tôi.
- Mày....
- Cho ông quyền lựa chọn, một là ngoan ngoãn từ chức ra khỏi Chu thị, tôi không thích lưu lại người cũ, còn nếu không thì...mời ông vào tù
- Vào tù!!? Ba! Thế là sao chứ!? - Chu Lệ hốt hoảng
- .... - Chu Vinh im lặng, ông nghiến răng kèn kẹt, cố gắng kiềm cơn giận mà phát ra từng tiếng - Còn...còn lựa chọn thứ hai?
- Hừm...hai là... - Mắt Hàn Dạ Thần hướng về phía Chu Lệ, cười tàn độc - để cô ta ૮ɦếƭ!
- Cái gì!!!? - hai cha con Chu gia hét lên, Chu Lệ mặt tái mét còn Chu Vinh thì bắt đầu thấy khó thở, ông ta khó khăn vỗ иgự¢ mở miệng - Hàn...Hàn Dạ Thần, mày...sao mày có thể ra yêu cầu như vậy với tao hả?
- Không muốn? Loại người như ông tôi hiểu rõ, để tra ra được thông tin này người của tôi cũng thấy khó khăn, không ra điều kiện như vậy thì đời nào tiêu diệt triệt để Chu gia các người.
- Mày...! - Chu Vinh nghẹn lời, ông ta bất lực trừng mắt nhìn Hàn Dạ Thần, cả người run lên từng hồi - Cho tôi thời gian suy nghĩ
- Được, 5 ngày! - Hàn Dạ Thần nhếch môi - Thế nào?
Chu Vinh gật đầu, ông quay người đi ra ngoài. Chu Lệ mắt đầy hận ý cùng đau đớn xen lẫn tình yêu nhìn Hàn Dạ Thần. Hàn Dạ Thần không bận tâm, anh đứng dậy nói “Quản gia, tiễn khách” rồi đi lên lầu.
- Chu tiểu thư, mời cô - Quản gia đưa tay hướng ra ngoài cửa
- Biết rồi!! - Chu Lệ khó chịu bước ra ngoài.
Cô ta vừa đi vừa nghĩ, Chu gia nhà mình lớn mạnh như vậy, sao có thể trong phút chốc bị Hàn thị thu mua dễ dàng như thế? Dù Hàn thị đúng ka lớn mạnh nhất nhì trong nước nhưng đâu có thể nhanh đến thế! Chắc chắn phải có lí do thì ba cô ta mới có thể nhượng bộ cho Hàn Dạ Thần ủy chức quyền. Cô ta phải tìm ra đầu đuôi câu chuyện mới được!
Chu Lệ nghĩ rồi chạy ra ngoài, lên chiếc xe nhà mình, cùng Chu Vinh về nhà. Không khí chỉ có áp bức đến khó chịu. Chu Lệ không dám hỏi cũng không dám nhìn ba mình. Chu Vinh tức giận không hết, ông ta mấy lần quay ra trừng mắt nhìn Chu Lệ, chửi một tiếng “Đồ sao chổi!” Mắt cô ta đỏ hoe, không ấm ứ tiếng nào.
“Hàn Dạ Thần! Tao không tha cho mày và con nhỏ vị hôn thê của mày đâu!” Chu Vinh nghĩ thầm.
Hàn Dạ Thần thay bộ đồ thoải mái, quần âu trắng và áo sơ mi đen, lấy chút keo vuốt lên tóc. Một dạng đẹp trai ngời ngời, hơi toát lên vẻ phong lưu hiếm có. Nhìn đồng hồ, anh khẽ chẹp một tiếng, tất cả tại hai cha con phiền phức nhà họ Chu kia, giờ cũng gần sát giờ rồi, để cô chờ thì không hay lắm! Hàn Dạ Thần lấy chiều khóa xe rồi xuống gara lấy con xe BMW màu xám. Ông quản gia giúp anh mở cổng, nhìn chiếc xe chạy vụt đi, ông khẽ cười, hơi lắc đầu, cậu chủ yêu rồi! Ban nãy nhìn bộ dạng săm soi bản thân trước gương của Hàn Dạ Thần, ông ngạc nhiên bất ngờ đến thiếu chút nữa rơi hai con mắt. Vẻ băng lãnh rợn người ngày thường hoàn toàn biến mất, cậu chủ chỉ giống như một thiếu gia ngày nào mới biết yêu.
Ông quản gia nhìn lên bầu trời, có hai vì sao lấp lánh lóe sáng, ông mở miệng khẽ nói “Phu nhân! Ông chủ! Hai người nhìn xem, thiếu gia đã biết yêu rồi đó!” Ông quản gia đóng cổng lại đi vào dinh thự Hàn gia
Hàn Dạ Thần đang trên đường đi đến rạp chiếu phim, trong lúc đợi đèn đỏ thì anh lấy điện thoại gọi cho Mạc Vi Như hỏi cô đã đến chưa? Mạc Vi Như đang đợi ở ngoài ngõ, cô mặc chiếc váy suông màu mận ngang đùi, cổ váy vòng, không tay, chân đi đôi giày cao gót 5 phân màu đen, mái tóc đen dài buông xõa tự nhiên, gương mặt chỉ thoa chút son không quá cầu kì về cách trang điểm nhưng cũng đủ khiến cho người khác phải ngoái nhìn.
Tiếng chuông điện thoại kêu lên, Mạc Vi Như lấy điện thoại từ trong túi ra, màn hình hiện ba chữ “Hàn Dạ Thần” cô mỉm cười nhấn nghe “Alo”
- Vi Như, em đã xuống chưa? Hiện giờ tôi đang trên đường tới đón em...
- Tôi đang đợi ở dưới rồi, nhưng anh cứ đi từ từ thôi không cần phải vội - nghe chất giọng hơi hấp tấp của anh, Mạc Vi Như bật cười
- Tôi không thích để em chờ đợi
- ...ukm... - Hai má cô đỏ lên, Hàn Dạ Thần...sao anh cứ thích nói mấy lời ngọt ngào như vậy
Mạc Vi Như để điện thoại vào trong túi, hai tay vỗ lấy hai bên má. Thật ngại quá! Huhu...
Hàn Dạ Thần từ xa nhìn thấy bóng dáng cô đứng ở đầu ngõ, hành động của cô làm anh bật cười vui vẻ, đây là chiều hướng tốt ha! Lái xe đến gần cô, Mạc Vi Như nhìn thấy Hàn Dạ Thần trong xe, cô giật mình thu hồi hành động của mình, hai tay giấu ra đằng sau, sắc mặt thêm ánh hồng lạ thường. Hàn Dạ Thần xuống xe, ánh mắt thú vị nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên. Cô mặc bộ váy này thật đẹp, khiến anh không thể rời mắt. Kể ra bảo bối của anh đẹp sẵn, cô cứ mặc như thế này, người chịu thiệt không phải là anh hay sao? Cô nhìn anh cười hì hì “Anh đến rồi” Hàn Dạ Thần “Uh” một tiếng, anh mỉm cười ưu nhã mở cửa xe cho cô. Sau đó cũng lên xe lái đi.
Mạc Vi Như đang ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, cô nghe thấy Hàn Dạ Thần nói “Xem phim xong thì chúng ta đi ăn tối” “Há!...à ukm” người đàn ông này sao lại đẹp trai như thế chứ! Tay áo sơ mi xắn đến cổ tay, mở hai cúc đầu lộ ra ít da thịt màu đồng cực kì mê hoặc, thêm ánh sáng lờ mờ trong xe, đường nét trên khuôn mặt trở nên mập mờ quyến rũ ૮ɦếƭ người. Mạc Vi Như nhìn anh đến ngây người, khẽ nuốt nước bọt “Ực” một tiếng, vẻ mặt háo sắc.
- Em còn muốn đi đâu nữa không? Nghĩ trước đi rồi tôi... - Hàn Dạ Thần lại quay sang hỏi cô, lời nói bỗng nghẹn lại vì trông thấy bộ dạng này của cô. Hàn Dạ Thần nén cười, anh dừng xe lại bên lề đường, người hơi nghiêng, tay chống ra thành xe chống đầu nhìn cô. Cuối cùng cũng không nhịn được mà cười thành tiếng.
Mạc Vi Như bị tiếng cười của anh làm giật mình. “Bùng” mặt cô đỏ bừng, vội quay đầu đi giả vờ đang ngắm cảnh bên ngoài như chưa có chuyện gì. Thấy xe không có khởi động, Mạc Vi Như hé mắt nhìn Hàn Dạ Thần. Hàn Dạ Thần vẫn còn đang cười vui vẻ, hàm răng trắng cứ lộ hẳn ra, hoàn toàn là một con người trẻ con, một cậu bé! Mạc Vi Như vội quay mặt đi không cô sẽ không kìm nổi mà “đánh” anh mất.
“Hahaha...” Hàn Dạ Thần đã khởi động máy lái xe đi, nhưng anh vẫn không nhịn được cười. Mạc Vi Như thẹn quá hóa giận, cô quát nhẹ “Hàn Dạ Thần! Bộ đáng cười lắm hả!?” Hàn Dạ Thần ngưng cười nhưng ánh mắt thì không như thế. Mạc Vi Như bỗng thấy rất bực bội, cô nói lớn “Có gì đáng cười chứ hả!? Tôi chỉ là ham mê cái đẹp thôi, ai mà chẳng như vậy! Anh cứ cười đi, cười cho đến hết ngày đi, giờ cho tôi xuống! Tôi muốn đi về!!”
Thấy cô bắt đầu tức giận, còn đòi về khiến anh không khỏi hốt hoảng. Hàn Dạ Thần vẻ mặt hối lỗi nhìn cô “Vi Như, em đừng giận cũng đừng đòi về, tôi biết lỗi rồi, tôi không nên chọc em, là tôi sai...” “...” Mạc Vi Như quay đầu đi, mặt đỏ lên, cô cũng hơi quá rồi, có gì đâu mà tức giận với lại cô còn lớn tiếng với anh. Người có tôn nghiêm như Hàn Dạ Thần, bị cô nói lớn vào mặt như vậy còn hạ giọng xin lỗi cô. Mạc Vi Như cảm thấy thật may mắn khi anh không “xé xác” mình.
- Vi Như, em... - thấy cô không có phản ứng là muốn nghe anh nói, Hàn Dạ Thần buồn bã định nói tiếp thì Mạc Vi Như nói - Hàn Dạ Thần, anh không phải xin lỗi tôi! Là tôi hơi thái quá rồi, tôi biết mình không phải với anh, cho tôi xin lỗi...
Hàn Dạ Thần lập tức quên hết buồn bã ban nãy mà mỉm cười với cô. Anh hơi lắc đầu rồi nói “Xem chúng ta kìa, ngắm nhìn với chọc ghẹo rồi xin lỗi cũng hết 30 phút rồi!” Mạc Vi Như phì cười, cô nói “Vậy chúng ta nên nhanh lên thôi, nếu không tôi nghĩ bữa tối phải để sau rồi” “Sẽ không!” Hàn Dạ Thần lái xe đi.
Rạp chiếu phim giờ đã rất đông người, chen lấn nhau vào được cái cửa ra vào đã khó. Hàn Dạ Thần khó chịu, anh không muốn cho người đi cùng vì như thế sẽ ảnh hưởng đến phút giây ngắn ngủi riêng tư của mình và bảo bối. Anh ôm cô vào người che chắn. Thân hình to lớn mạnh mẽ không hề hấn gì, có một vài người còn bị khí thế của anh đe dọa mà tránh ra. Mạc Vi Như cứ thế bị ép vào Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắn qua lớp áo sơ mi của anh. Cô có thể nghe thấy tiếng tim đập hơi loạn của anh. Mạc Vi Như có cảm giác được bảo vệ, cô thấy mình như được che chở, ấm áp và hạnh phúc. Len lỏi trong cô là cảm giác không muốn rời.
Thành công chen chúc vào rạp chiếu phim, Mạc Vi Như luyến tiếc thoát khỏi nơi ấm áp ấy, cô vờ như đang xem xung quanh, che giấu vẻ hoảng loạn trong đôi mắt to màu đen. Hàn Dạ Thần đưa cô ra chỗ mua vé. Anh bảo cô cứ chọn đi, anh thì phim nào cũng được chỉ cần cô thích là được. Cô nhân viên trẻ trung đỏ mặt khi thấy Hàn Dạ Thần tuấn lãnh phong lưu đứng ở đây, đến quên cả nhận tiền và đưa vé cho khách hàng. Mạc Vi Như buồn cười, cô nhắc nhở “Bạn ơi, cho mình một cặp vé phim “Stay” với” “Há...há à được...” một bộ dạng tiếc nuối lấy vé ra, nhìn Mạc Vi Như cầm lấy rồi vui vẻ chạy ra chỗ “nam thần” đưa vé cho anh. Cô nhân viên trẻ trung chỉ biết khóc thầm trong lòng. Ra là đã có bạn gái, huhu cuộc đời đúng thật là trêu người mà!
Hàn Dạ Thần cầm lấy tấm vé cô đưa, anh đọc tên phim “Stay?” Phim thuộc thể loại lãng mạn, tâm lí tình cảm, cuộc sống thực tế và chân thực. Anh hơi nhíu nhíu mày, nhưng cũng nhận lấy. Anh hỏi cô “Sao em muốn xem bộ phim này!?” “Trước đó tôi có xem trailer với đọc qua lời giới thiệu rồi, hay lắm đó nên tôi cũng muốn xem thử!” Anh gật đầu “Stay...”
Hàn Dạ Thần cùng cô ra ngồi bàn chờ trong lúc đợi thời gian chiếu. Tiện thể mua luôn một bắp rang bơ cỡ lớn, một cốc cafe, một cốc trà sữa.
Một bóng người lạ đứng lấp ló sau cột chắn, đôi mắt hướng về phía hai người, cổ đeo dây máy ảnh, tay nâng ống kính lên và “Tách...” một bức. Bóng người đắc ý khẽ cười nhìn bức ảnh rõ nét của hai người. Lẩm bẩm vài câu hát, rồi quay đi. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc