Vợ À, Em Chỉ Có Thể Ở Bên Cạnh Anh - Chương 16

Tác giả: MyNguyen120

Nhận thấy mình lỡ lời, người áo đen vội che miệng, anh ta cảm thấy bản thân bắt đầu nhiều chuyện rồi đây...! Tất cả đều tại cái tin đồn trong Hắc Dạ dạo gần đây, bang phó Minh Hạo là người tung tin sau một lần gọi điện về tổ chức, tin tức bang chủ yêu một người phụ nữ đã làm xáo động cả Hắc Dạ chỉ trong một đêm. Chỉ là không có ai xác nhận cái tin tức này là đúng hay sai, bọn họ không có gan không tin bang phó Minh Hạo, càng không có gan tra hỏi bang chủ Hàn Dạ Thần. Nay được thấy tận mắt người thật là cô gái trẻ xinh đẹp này, họ mới thật sự tin! Bởi lẽ từ trước đến nay, Hắc Dạ đều lưu truyền một câu nói rằng
“Có thể tin Boss Hắc Dạ không *** nhưng không thể tin Boss Hắc Dạ yêu một người phụ nữ”
Hàn Dạ Thần nhếch môi, chăm chú nhìn biểu cảm lúng túng đáng yêu của cô. Anh lườm tên thuộc hạ mới vừa “lỡ miệng” kia làm anh ta run rẩy cúi đầu. Hàn Dạ Thần nói với Mạc Vi Như “Em không cần để ý, cậu ta có một người anh trai chưa có bạn gái nên muốn tìm một cô gái tốt để giới thiệu cho anh trai mình, cậu ta rất khát khao có một người chị dâu!” Lời nói này không phải quá thuyết phục người nghe đi. Tên thuộc hạ nghe ông chủ mình nói vậy, khóc ròng ròng trong lòng, anh ta là con một, ở đâu ra có thêm một người anh trai!? Với lại anh ta chưa bao giờ khát khao một người “chị dâu“. Ông chủ nói dối cũng thật khôi hài. Ba tên thuộc hạ còn lại phải kìm nén sự buồn cười đến vai rung rung nhưng không dám để lộ cảm xúc.
Mạc Vi Như “Oh...” một tiếng, cô gật gù rồi bỗng hỏi người áo đen có “Anh trai chưa có bạn gái” và “rất khát khao muốn có một người chị dâu“.
- Anh muốn tôi giới thiệu cho anh trai anh vài người không?
- .... - Tên thuộc hạ chỉ biết im lặng, nghe tiếng cười khe khẽ đằng sau lưng mình cùng cái nhìn lạnh lùng của ông chủ, anh ta đành phải leo theo - Dạ, không cần đâu ạ
- Đừng ngại, mấy cô gái tôi giới thiệu cho anh trai cậu tuyệt đối đều là người đẹp và còn tốt hơn tôi ấy chứ! với lại cứ gặp nhau đi đã rồi xem có hợp hay không thì mới kết hôn được, anh cũng không cần vội vàng, thương anh trai mình là rất tốt nhưng về chuyện đời thì phải cẩn thận. Để tôi hỏi ý họ rồi chuyển số cho anh sau nhé! - Mạc Vi Như niềm nở nói, cô rất hứng thú với vai trò làm bà mối.
- Được ạ... - đằng sau vang lên tiếng cười lớn của đồng bọn. Anh ta thật sự cạn lời, một sát thủ của Hắc Dạ cũng bị bại trận dưới người phụ nữ của Boss về khoản nói, anh thấy cũng thật xứng đáng đi...
Hàn Dạ Thần nhếch môi cười, anh vỗ vai Mạc Vi Như “Thôi, việc này để sau đi, tôi sẽ giúp em, bây giờ chúng ta đi picnic” Mạc Vi Như nhìn anh gật đầu cười.
Hai người lại lên xe đi thẳng đến khu dã ngoại trên núi, bốn tên thuộc hạ cũng lên chiếc xe của mình đi theo sau. Hàn Dạ Thần ấn nút hạ mui xe xuống, Mạc Vi Như thích thú nhắm mắt hưởng làn gió trời mát mẻ, hôm nay đúng là thời tiết rất thích hợp. Hàn Dạ Thần mắt đeo kính râm, cực soái một tay chống thành xe, đầu hơi nghiêng nhìn cô, một tay cầm vô lăng, đôi môi bạc mỏng khẽ cười. Đuôi tóc buộc gọn của cô bay phấp phới đằng sau, Mạc Vi Như đưa tay ra sau kéo dây buộc tóc ra, lập tức mái tóc dài mềm mại thơm dịu mùi hương dầu gội lòa xòa buông dài.Hàn Dạ Thần đôi mắt hơi nheo lại, môi bật cười, nhân lúc cô đang nhắm mắt không để ý, vội chuyển tay lái vô lăng, cánh tay phải giơ về phía cô, ngón tay lướt nhẹ qua từng kẽ tóc cô. Thoải mãn cảm nhận sự mềm mại của những sợi tóc ấy.
Khu dã ngoại trên núi này là dành cho các gia đình khá giả hoặc giàu có hay nói chung là có tiền. Mạc Vi Như không thích gắn cái mác có tiền hay gì nhưng Hàn Dạ Thần là chủ định, cô cũng không có ý kiến. Hàn Dạ Thần cầm giúp cô túi đồ, anh còn lấy thêm chiếc máy ảnh Cannon đeo trên cổ. Bốn thuộc hạ theo sau cũng lấy đồ picnic trong túi xe mà Hàn Dạ Thần đã yêu cầu. Một khoảng đất cỏ thiên nhiên rộng lớn dành riêng cho Hàn Dạ Thần. Ông chủ khu dã ngoại đã biết tin từ trước nên đã đứng sẵn ở cửa chào đón vị chủ tịch quyền lực này.
- Hàn chủ tịch, tiểu thư! Mời hai người... - Đưa cánh tay ra, ông chủ khu dã ngoại cung kính nói
Hàn Dạ Thần đi vào, Mạc Vi Như ngại ngùng đi sau, đi cùng với nhân vật lớn thế này, đúng là chuyện mơ mà cũng không được nhưng được trải nghiệm thì đúng là cô quá may mắn rồi!
Trải đồ, bày biện xong xuôi. Hàn Dạ Thần ra hiệu đuổi người, ông chủ khu dã ngoại cười cười đi ra ngoài, bốn người áo đen thì đứng canh cách một khoảng. Hàn Dạ Thần không quen ngồi xuống đất bởi từ trước đến nat anh không muốn bị xem là ngang hàng mới mấy kẻ tầm thường, luôn phải đứng và ngồi trên cao như một đế vương. Nhưng lúc này đây, bảo bối của anh đã từ lúc nào đứng trên anh một nấc cao rồi, Hàn Dạ Thần chit có thể cắn răng ngồi xuống.
Mạc Vi Như sắp xếp đồ ra khỏi túi, Hàn Dạ Thần phụ cô bỏ đồ. Hai người trên tay là một cái sandwiches thơm ngon đơn giản ngồi trò chuyện.
- Tôi đã nghĩ thành phố A sẽ không có những nơi rộng và thanh bình như thế này - Mạc Vi Như
- Khi nào rảnh tôi sẽ đưa em đi hết mọi chỗ, em thích kiểu nào cũng có
- Hì, Hàn chủ tịch, tôi không dám làm phiền ngài đâu, với lại tôi đến đây cũng là tìm việc làm kiếm tiền chứ không thể dùng thời gian rảnh để đi chơi được.
- Tôi đã nói rồi, đừng gọi tôi là chủ tịch, nơi đây không phải là tập đoàn và tôi cũng không thấy phiền phức gì cả! - Hàn Dạ Thần nhíu mày, sao cô cứ luôn như vậy? Vạch rõ ranh giới với anh?
- Haizzz...Hàn Dạ Thần, anh đừng để ý lời tôi nói đi ha - Mạc Vi Như cười ngọt ngào, cô đưa ngón trỏ và ngisn cái lên xoa xoa chỗ nhíu mày của anh - Nhíu mày nhiều quá sẽ mau thành ông già đó, ông chủ của tôi.
- Hừ... - Hàn Dạ Thần trong lòng nở hoa, tìm đập rộn ràng, sướng thì sướng như vậy nhưng anh vẫn bày ra bộ mặt lạnh lùng, lườm cô gái nhỏ một cái, anh quay mặt đi cắn miếng sandwiches.
Mạc Vi Như bật cười, hoàn toàn không nghĩ tới hành động và lời nói vừa rồi của mình có chút thân mật và mờ ám bởi tâm trí cô đã bay xa với cảnh vật xung quanh từ bao giờ.
Không gian chìm vào yên tĩnh, hai người không nói lời nào, chỉ yên lặng mà cảm nhận sự thoải mái ở nơi thiên nhiên bao trùm này.
- Xây dựng khu dã ngoại này là ý tưởng của ai vậy? - Mạc Vi Như hỏi
- Là tôi! - Hàn Dạ Thần
- Thật sao? Wow... - Mạc Vi Như chỉ hơi bất ngờ vì bình thường Hàn Dạ Thần đã là người giỏi của giỏi rồi, anh luôn sáng tạo và đầy ắp ý tưởng tuyệt vời mang tầm vóc lớn mà không ai có thể nghĩ được - Nguồn cảm hứng nào khiến anh nghĩ ra ý tưởng này vậy? Anh không giống là thích những thứ bên ngoài các lĩnh vực kinh doanh của mình.
- Chỉ cần kiếm ra tiền là được - Hàn Dạ Thần cười giễu nói, Mạc Vi Như chỉ biết tò mò nhìn anh, không dám hỏi thêm - Còn nói nguồn cảm hứng ở đâu ra thì...đó là mẹ tôi
- Mẹ anh!?
- Phải, bà ấy trước khi mất đã từng nói với tôi về ước mơ của bà ấy “Thần nhi, con biết không? Ước mơ của mẹ chỉ là muốn được hòa vào với cuộc sống thiên nhiên yên bình, một nơi không có những tranh chấp, giả dối, lừa gạt, tiền tài và danh vọng... mẹ muốn gia đình chúng ta sẽ sống ở một nơi như vậy đấy!” Nhưng làm con dâu của Hàn gia thì ước mơ của mẹ tôi khi ấy thật viển vông và thiếu suy nghĩ. Hàn gia là nơi không tồn tại những gì mẹ tôi muốn mà nó chỉ tồn tại những gì mẹ tôi không muốn. Mẹ tôi đã rất đau khổ, bà yếu đuối và đơn giản. Khi bà mất đi, tôi đã hứa là sẽ hoàn thành ước nguyện của bà, xây dựng một khu dã ngoại và để mộ của cả ba mẹ tôi ở một nơi chỉ có thiên nhiên.
- Ba mẹ anh...
- Họ đã mất sau một tai nạn máy bay khi đang trên đường từ Pa-ri về đây tổ chức sinh nhật cho tôi, khi biết tin tôi...
Mạc Vi Như bỗng nắm chặt lấy tai Hàn Dạ Thần, anh ngưng lại nhìn cô. Mạc Vi Như nhìn thẳng sâu vào trong mắt anh “Hàn Dạ Thần, tôi không biết nói gì cho đúng nhưng tôu chỉ muốn nói là anh không hề cô đơn” hai mắt Hàn Dạ Thần mở to đầy vẻ ngỡ ngàng nhìn cô.
Mạc Vi Như mỉm cười, cô chống hai tay ra sau, ngửa mặt lên nhìn bầu trời, giọng nói nhẹ nhàng như một giai điệu động lòng người vang lên “Trên thế giới này, không có ai là cô đơn, chỉ là họ sống khép kín hơn những người khác. Trên thế giới này không có ai là không mất mát hay gặp bất hạnh, chỉ là họ để bản thân mình chìm đắm mãi trong đó mà không dứt ra. Trên thế giới này, không có ai là không thiếu đi tình cảm, chỉ là họ không muốn mở lòng đón nhận tình cảm đó và họ cũng không muốn thừa nhận tình cảm đó. Tựa như một chiếc hộp vuông đóng kín, xung quanh là những bức tường giống nhau, không ai muốn phá nó ra cũng không ai muốn ra ngoài. Bởi thế giới nội tâm của họ khiến họ tổn thương và tiêu cực. Nhưng điều chắc chắn rằng họ không hề biết họ đang khiến người khác bị tổn thương bởi sự cô độc lạnh lùng của họ.”
Rồi cô nhìn Hàn Dạ Thần hồi lâu, ánh mắt anh vẫn nhìn cô, chiếc túi bọc bao trùm nội tâm của anh như bị xé toạc ra, như bị bắt buộc phải đối mặt với thực tại, Hàn Dạ Thần khó chịu đứng bật dậy định ra đầu đằng kia hóng gió nhưng cánh tay bị Mạc Vi Như cầm lấy. Cô thở dài “Hàn Dạ Thần...xin lỗi, tôi quản chuyện của anh quá nhiều rồi” Hàn Dạ Thần im lặng, trong mắt tràn đầy tia hỗn loạn. Anh gạt nhẹ bàn tay đang nắm của cô, im lặng đi ra đầu bên kia. Mạc Vi Như có một cảm giác đau đớn khó tả trong lòng. Cô thở dài buồn bã, không phải chính cô tự khiến cho cuộc đi chơi này theo chiều hướng xấu sao? Đang vui thì lại thành ra như thế này.
Mạc Vi Như nhìn bóng lưng cô độc của Hàn Dạ Thần, cô đưa bàn tay lên, từng ngón tay hơi hướng ra. Một khoảng cách xa vời không thể nắm bắt, rõ ràng có thể chạm tới nhưng thực chất là không thể!
Một người áo đen nhận được một cuộc gọi, nghe xong sắc mặt liền thay đổi, vội chạy ra chỗ Hàn Dạ Thần nói gì đó. Mạc Vi Như thấy khuôn mặt anh nhăn lại, anh đang nói gì đó lại với tên thuộc hạ. Cậu ta chạy đi ngay cùng ba người còn lại. Hàn Dạ Thần đi đến chỗ cô đang ngồi, ánh mắt hơi khó xử nhìn cô. Mạc Vi Như hiểu ý, cô cười “Anh có việc thì cứ đi đi, mặc kệ tôi, tôi ngồi đây chút rồi về liền à...” “Để tôi đưa em về” “Không cần đâu, tôi tự về được, anh đang có việc bận mà, nhanh đi đi”
Hàn Dạ Thần gật đầu, anh toan bước đi nhưng rồi dừng lại, quay người lại nhìn cô, cánh môi bạc mỏng khẽ thốt ra lời cảm ơn “Cảm ơn em...” làm Mạc Vi Như cô ngẩn người một lúc lâu. Mạc Vi Như sắp xếp lại đồ đạc, sau khi sắp xếp xong. Cô vừa bước ra ngoài vừa nghĩ “Giờ mình về làm gì đây? Chán quá đi...Haizz, con người rảnh rỗi”
Mạc Vi Như nghẹo trái đi thẳng định đi tìm bến xe buýt thì có tiếng còi xe ô tô kêu “Bin...bin” đằng sau. Cô quay lại nhìn, thì thấy một trong số người áo đen thuộc hạ của Hàn Dạ Thần xuống xe mở cửa mời cô lên xe. Mạc Vi Như định từ chối thì anh ta nói “Tiểu thư, đây là phân phó của ông chủ tôi và là nhiệm vụ mà tôi phải làm nên mong cô thuận theo” Anh vẫn còn lo cô sẽ đi lạc sao? Mạc Vi Như cười thầm, cô đồng ý lên xe.
Ngồi trong xe, Mạc Vi Như tay chống ở cửa sổ xe, mắt hướng ra ngoài. Cô lơ đễnh hỏi “Ông chủ của các anh có việc gì nghiêm trọng lắm sao? Tôi thấy anh ấy có vẻ rất tức giận và khó chịu” Tên thuộc hạ nghe thấy cô hỏi, anh ta không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ nói “Tiểu thư, cô không phải lo, không có chuyện gì có thể làm khó được ông chủ tôi” “Hừm...phải rồi! Haha...”
Xe dừng ở ngõ đường nhà trọ của cô. Sau khi cáo từ, cô lên trên phòng thuê của mình. Mỉm cười nhìn chiếc khóa, cô mở cửa vào nhà, cô không có buồn ngủ, ăn cũng đã no, không có việc gì làm nên tự bản thân cô tự kiếm việc. Dọn dẹp qua nhà cửa thật gọn gàng sạch sẽ dù bình thường căn hộ thuê cũng không phải là bừa bộn. Phơi chăn ga gối của giường sau khi được giặt sạch sẽ thơm tho lên chiếc dây mắc mỏng. Mạc Vi Như vừa làm vừa khẽ ngâm nga hát. Hành động đó vô tình lọt vào mắt của một chàng trai nhà đối diện không xa, anh ta đang chỉnh lại ống kính viễn vọng thì bất ngờ phát hiện ra cô. Anh ta ngây ngẩn trước vẻ đẹp thiên thần và nụ cười của cô. Dáng vẻ ấy khiến anh ta nhung nhớ mãi, chàng trai lạ mặt bật thốt khẽ “Thiên thần...”
- Ây ngắm gì đấy!? - một chàng trai khác là bạn thân của chàng trai này đi vào, thấy bạn mình cứ ngẩn ngơ mãi liền không chịu được mà hỏi
- Thiên thần... - Chàng trai nói khẽ
- Cái gì cơ?? Thiên gì? Thiên nhiên á? - cậu bạn không nghe được rõ
- Aish, kệ tao - Chàng trai đâm ra bực bội, anh ta cũng không muốn chia sẻ hình ảnh rực rỡ vừa nãy, anh chỉ muốn là người duy nhất thấy được vẻ đẹp thiên thần mê hoặc đó của cô. Dù nghe hơi Biến th' nhưng mà anh muốn như vậy.
- Hừ, mày không nói tao cũng đoán được, chắc chắn 100% mày thấy gái đẹp, nhìn trộm người ta đến ngẩn người, không muốn tao phát hiện nên giả vờ bực bội chủ yếu là để tao không nhìn được gái đẹp đấy - Cậu bạn chẹp chẹp miệng - Nhưng tao cũng thật không ngờ, Hải Trình mày lại y hệt một tên Biến th' ngắm nhìn trộm con gái nhà lành. Chậc chậc, đúng là không ai đoán được gì mà.
- CÚT!! - chàng trai tên Hải Trình thẹn quá hóa giận, liên tục bị trúng tim đen, anh ta gầm lên một tiếng đá vào ௱o^ЛƓ thằng bạn than ra khỏi phòng. Cậu bạn không những không sợ mà còn cười nắc nẻ ở bên ngoài nói vọng vào - Chuyện này tao sẽ thông báo cho tất cả bọn nó, và nhất là với hội fan nữ của mày, để xem còn ai dám theo đuổi mày nữa không Hải Trình!!! Hahaha...
Không thèm để ý, Hải Trình anh còn cảm ơn chưa đủ ấy, đuổi được đám con gái mê trai phiền phức đi xa là mong muốn bấy lâu của anh, nay được cơ hội thì sao không tận dụng. Anh đi lại ra chỗ kính viễn vọng, nhìn ra ban công nhà ban nãy, không có ai, có lẽ cô đã xong việc và vào nhà rồi. Buồn bã đứng thẳng dậy, Hải Trình chán nản nằm vật ra giường, trên trần hay xung quanh căn phòng đều có những vật trang trí và giấy báo sách liên quan đến thiên văn học. Bầu trời, ngôi sao, vũ trụ, các hành tinh,...
Hải Trình: một chuyên gia về thiên văn học trẻ tuổi cực kì hiểu biết, anh mới 27 tuổi nhưng đã làm giáo sư tiến sĩ tài giỏi khiến người người nể phục. Đặc biệt thêm với khoản ngoại hình tri thức và thư sinh điển trai thì đã có khối người phụ nữ đổ rạp trước anh nhưng Hải Trình là người rất cuồng và yêu công việc, anh dành hết thời gian cho công việc của mình bởi anh thấy không có gì đáng giá bằng thành công do năng lực của mình. Vì thế mà nói anh kén chọn hay có vấn đề về giới tính thì anh cũng chịu, không quan tâm đến nó. Hải Trình thường bị trêu chọc là như vậy nhưng anh đã đều đáp trả một cách rất độc đáo đó là khi có người trêu ghẹo anh thích đàn ông, anh đã cười lại và nói “Vậy hẹn hò không?” Đó là một câu chuyện dài buồn cười ra nước mắt.
Hải Trình nay như đã biết bản thân mình đã tìm được cô gái khiến trái tim anh rung động. Là cô gái thiên thần ban nãy! Thật sự là anh đã tin vào cái điều mà chỉ số nực cười rất cao đó là “Yêu từ cái nhìn đầu tiên” nhưng bây giờ anh đang được cảm nhận nó đây. Thật vui vẻ và mới lạ làm sao, Hải Trình anh nhất định sẽ có được cô! Thiên thần...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc