Vợ À, Em Chỉ Có Thể Ở Bên Cạnh Anh - Chương 09

Tác giả: MyNguyen120

Mạc Vi Như đứng trên bục cao, cô mặc chiếc váy dạ hội dài đến cổ chân. Chiếc váy dạ hội cúp *** không dây chất liệu mềm mại màu đen tuyền, viền kim cương phủ lấp lánh lóa sáng. Màu đen tôn lên nước da trắng ngần của Mạc Vi Như, phần eo và *** bó sát khoe bờ vai gầy, xương quai xanh quyến rũ, vòng 1 đầy đặn và vòng eo thon nhỏ, từ phần eo váy hơi xòe ra. Dáng người mảnh khảnh thon thả vừa vặn với chiếc váy. Hoàn hảo đến nỗi giống như chiếc váy được may riêng cho cô. Khuôn mặt trang điểm nhẹ, môi thoa son đỏ, mắt kẻ viền mỏng, gương mặt thanh tú mịn màng trắng trẻo tăng thêm nét trưởng thành. Mái tóc đen mượt mềm mại dài ngang lưng được uốn xoăn nhẹ để gọn sang một bên vai, gương mặt trái xoan thêm thon gọn. Cô đi đôi giày cao gót 7 phân, màu đen, có dây quai. Chiều cao 1m65 của cô cũng vì thế mà được nâng lên nhiều.
Hàn Dạ Thần ngẩn người, trước mắt anh là một thiên thần đầy quyến rũ, thập phần ma mị. Trái tim anh loạn nhịp không chút nào giữ được bình tĩnh. Hàn Dạ Thần cứ thế, đứng im ngắm nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng, say mê... Alex đứng bên cạnh, lần đầu trông thấy dáng vẻ mất hồn của Hàn Dạ Thần, không khỏi thấy buồn cười và thoả mãn, anh nhìn sang Mạc Vi Như, cô nàng này có lẽ cũng nhận thấy ánh mắt của Thần nên bắt đầu ngại ngùng rồi...haha
Mạc Vi Như được hai người nhân viên nữ đỡ xuống, vì chưa đi giày cao gót cao như vậy bao giờ nên cô còn chưa quen. Cô bước chậm rãi đến bên Hàn Dạ Thần, ánh mắt anh vẫn chưa hề rời khỏi cô điều ấy thật khiến Mạc Vi Như lúng túng. Hai bàn tay cô nắm lại, bộ dạng rất cẩn trọng hỏi anh
- Hàn chủ tịch..tôi...mặc như vậy...được chứ?
Hàn Dạ Thần gật gật đầu, gương mặt lạnh lùng giờ lại tràn đầy vẻ say mê. Alex nén cười, Thần cũng thật quá mắc cười đi, cái vẻ mặt ấy, anh có thể cho là “mê gái” không nhỉ? Mạc Vi Như cúi đầu, hai má hồng hồng. Alex trong giây lát cũng thấy thật hết cách, hai cái người này có phải quá chậm chạp không? như kiểu cặp đôi mới quen nhau, “Hàn lão đại lừng danh” mà mọi người đặt lại bầy ra cái gương mặt say mê “đáng khinh thường” mà người ta hay gọi là “mê gái“. Anh ta vỗ vỗ vai Hàn Dạ Thần
- Tỉnh...tỉnh
Hàn Dạ Thần quay đầu lừ mắt nhìn Alex làm anh chàng phải lùi ra sau vài bước, miệng cười xòa hối lỗi vì “sợ“. Hàn Dạ Thần nhìn cô gái nhỏ trước mặt, cô đang cúi đầu, hai má hồng hồng, dáng vẻ ngại ngùng đáng yêu. Hàn Dạ Thần mỉm cười, anh nói “Vi Như, em thật xinh đẹp!” Anh thật muốn giấu em đi...
Mạc Vi Như ngẩng đầu, đôi mắt to tròn chớp chớp, Hàn Dạ Thần không nhịn được véo má cô. Không để tâm đến sự ngạc nhiên và ngỡ ngàng của cô, anh ra hiệu cho một cô nhân viên, cô nhân viên hiểu ý mang đến một chiếc hộp vuông khá to màu bạc.
- Vẫn còn thiếu một thứ - Anh mở nắp hộp ra, lấy chiếc dây chuyền mỏng nhẹ màu ánh kim, có hình trái tim nhỏ, viền trái tim được đính một lớp đá quý nhỏ lấp lánh.
- Sợi dây chuyền này... - Mạc Vi Như
- Là tôi tặng em - Hàn Dạ Thần cười, anh nói tiếp - Để tôi đeo cho em...
Mạc Vi Như chưa nói gì thì Hàn Dạ Thần đã tự tay đeo cho cô. Anh vòng tay ra sau gáy cô, khoảng cách hai người gần kề nhau, có thể dễ dàng ngửi được mùi hương quen thuộc của nhau. Mạc Vi Như không nhịn nổi hít một hơi sâu, cảm nhận hơi ấm và mùi hương gần kề. Trái tim rung động và loạn nhịp. Hàn Dạ Thần trước khi rời cô, môi còn khẽ lướt qua má cô, Mạc Vi Như cảm nhận thấy, cô đỏ bừng mặt. Hàn Dạ Thần nhếch môi hài lòng nói “Tuyệt vời!“. Alex nhích nhích lại gần, khủy tay chọc chọc vào người Hàn Dạ Thần- Chậc, hai người đúng là làm người ta phát ngấy vì ghen tị - Sau đó anh chàng còn cảm thán - Không ngờ cũng có một ngày tôi phải ghen tị với cậu về chuyện phụ nữ.
- Tập quen dần đi là vừa... - Hàn Dạ Thần đắc ý
- Hừ - Alex lườm anh, anh chàng quay sang Mạc Vi Như, mắt híp lại cười - Em gái, em làm anh hãnh diện quá!
Mạc Vi Như đỏ mặt, Hàn Dạ Thần nhìn đồng hồ đeo tay “Chúng ta nên đi thôi” anh đưa tay ra phía cô. Mạc Vi Như nhìn bàn tay anh rồi nhìn vào gương mặt đầy nét cười kia, cô rụt rè đưa tay nắm lấy tay anh. Hàn Dạ Thần nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, bao bọc bàn tay nhỏ nhắn của cô, khẽ nắm chặt lại. Hàn Dạ Thần quay sang Alex “Hóa đơn thanh toán thì liên lạc với Minh Hạo” rồi đi thẳng ra ngoài. “Ớ...” Alex nhìn theo, không nói được lời nào “Phũ thật” anh nghĩ.
Ra khỏi cửa hàng, Hàn Dạ Thần vẫn nắm tay Mạc Vi Như không buông. Đến khi đưa cô lên xe, anh mới luyến tiếc buông ra.
Tài xế đợi hai người lên, rồi mới khởi động xe lái đi. Không khí trong xe yên lặng, Mạc Vi Như ngồi sát vào cửa xe, giữ khoảng cách với Hàn Dạ Thần, cô nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Hàn Dạ Thần nhíu mày, hơi bực tức hỏi “Tôi có làm gì em sao?” “Không...” Mạc Vi Như lên tiếng, cô cười gượng
- Sao em ngồi cách xa tôi như vậy?
- À tôi...haha nóng thôi
- Thật là nóng sao? Trong xe đã mở điều hòa rồi mà - Hàn Dạ Thần rướn người sát gần cô, hơi thở ấm áp phả vào cô
- Tôi...anh đừng ngồi sát quá - Mạc Vi Như đẩy nhẹ anh ra - Tôi sẽ nóng hơn
- Hửm - Hàn Dạ Thần nhếch môi, anh ngồi lại chỗ - Em ngồi lại gần đây, sẽ không thấy nóng nữa
Mạc Vi Như nhích nhẹ người sang, cô vẫn nhìn ra ngoài tránh ánh mắt của Hàn Dạ Thần. Những con đường con phố sầm uất rực rỡ ánh đèn liên tiếp nối nhau tỏa sáng, đầy sang trọng, cao cấp. Mạc Vi Như nghĩ đến nơi tổ chức dạ tiệc, là khách sạn cao cấp 5 sao tên RH. Cô đã từng nhìn thấy nó thông qua các trang du lịch và các địa điểm nghỉ ngơi cao cấp và hàng đầu. Nay sẽ được nhìn tận mắt, Mạc Vi Như hứng khởi nghĩ.
Không lâu sau, chiếc xe dừng trước cửa khách sạn RH. Tài xế nhanh lẹ xuống xe mở cửa cho Hàn Dạ Thần và Mạc Vi Như. Xuống xe, Hàn Dạ Thần ra hiệu cho tài xế đi cất xe rồi nắm tay Mạc Vi Như kéo vòng qua khủy tay anh. Mạc Vi Như ban đầu vẫn còn ngạc nhiên nhưng cô hiểu, cô với anh khi đến đây sẽ là thân phận bạn trai bạn gái, nếu theo công việc thì sẽ là thư ký và chủ tịch. Đây là lẽ đương nhiên trong công việc của cô. Mạc Vi Như tươi cười hợp tác. Hàn Dạ Thần mỉm cười, cùng cô đi vào.
Bên trong hội trường dạ tiệc, không khi rôm rả và náo nhiệt, đông đúc những tiểu thư, thiếu gia, phu nhân và ông chủ nhà giàu đi lại. Làm quen nhau, hợp tác, tạo mỗi quan hệ. Những nụ cười giả dối và chiêu trò ẩn sau những lời nói tưởng chừng thật lòng. Chu Lệ - tiểu thư Chu gia cùng một đám tiểu thư trò chuyện, cô ta trang điểm đậm khỏe nét quyến rũ nhưng trông có vẻ già dặn, mái tóc vàng được vấn lên, mặc chiếc váy dạ hội đắt tiền màu đỏ bó sát khoe dáng người nóng bỏng, váy cổ chữ V khoe rãnh *** đốt mắt, váy từ đù* xẻ xuống. Thu hút mắt nhìn của những công tử thiếu gia mê gái. Chu Lệ đắc ý nghe những lời khen, lời làm quen từ những người khác. Cô ta kiêu ngạo liếc mắt qua một vòng hội trường, khinh thường nhìn những tiểu thư khác sao lại ăn mặc xấu như vậy? Để cô ta nổi bật nhất ở đây, không một ai có thể sánh bằng cô ta. Chu Lệ chợt nhớ đến anh, sao anh chưa đến nhỉ? Không lẽ là lại không đến, để mặc cô ta tốn công trang điểm. Thất vọng nghĩ thầm, cô ta chán nản nhìn ra cửa.
Một vị tiểu thư nhìn thấy cô ta như vậy, không khỏi hỏi “Chu tiểu thư, cô đang đợi ai sao?” Chu Lệ liếc nhìn cô ta, không trả lời. Mắt vẫn nhìn về phía cửa. Vị tiểu thư kia quê quá, cô ta bực bội bỏ đi, không nói thêm lời nào. Trong thời gian ấy, nhiều công tử thiếu gia đến gạ lời làm quen người đẹp, nhưng Chu Lệ vẫn không màng để ý. Mấy tên oắt này sao sánh bằng anh ấy. Hừ!!!
Chu Lệ không phải là người kiên nhẫn, cô ta bực bội dậm chân, tiếng giày cao gót gõ “lộc cộc“. Đi về phía cha mình - ông Chu đang đứng nói chuyện với một vài giám đốc trung niên. Thấy con gái đi tới, mày hơi nhíu lại, ông ta nói “Xin lỗi, chút nữa nói tiếp với các ông.” Mấy ông giám đốc không hài lòng rời đi. Ông Chu gắt nhẹ “Lệ Lệ, lại có việc gì nữa!?”
- Ba...- Chu Lệ lay lay cánh tay ông - Anh ấy chưa đến...
- Trời ạ, vẫn là cái chuyện này! - Ông Chu bực mình - Đừng làm gián đoạn công việc của ba, con ra chỗ khác đi. Có gì thì quen công tử nào đấy mà có sức giúp cho tập đoàn nhà mình đi, đừng mơ mộng viển vông nữa
- Ba... - Chu Lệ nhìn ba mình rời đi, cô ta tức giận ngúng nguẩy bỏ đi, đến ngay cả ba cũng quát mình, hừ...cái gì mà mơ mộng viển vông, ba đang coi thường cô sao?
Chu Lệ đến chỗ bàn đặt R*ợ*u, lấy một ly uống cạn rồi lại lấy thêm ly R*ợ*u nữa, dáng vẻ tiểu thư nhà giàu hoàn toàn biến mất trong nháy mắt. Mấy tiểu thư nhìn cô ta rồi thì thầm, còn mấy tên thiếu gia thì hứng thú.
Bỗng hội trường im lặng lạ thường. Chu Lệ cũng chú ý điều đó, mắt hướng theo mọi người nhìn ra cửa vào.
Hàn Dạ Thần một thân âu phục đen hiệu Armani đắt tiền, đi bên cạnh anh là Mạc Vi Như thân váy đen sang trọng. Cô thân mật khoác tay anh, gương mặt xinh đẹp mỉm cười. Hàn Dạ Thần dù vẫn lạnh lùng nhưng khi nhìn sang cô thì có biết bao nhiêu sự yêu chiều, sủng nịnh. Đúng thật là trai tài gái sắc!! Nhiều người cảm thán. Nhưng điều làm họ ngạc nhiên hơn bao giờ hết đó là người đàn ông quyền lực xưa nay không gần phụ nữ như Hàn Dạ Thần lại xuất hiện ở đây và bên cạnh anh là một cô gái xinh đẹp lạ mặt. Hai người còn khoác tay kề vai rất thân mật, nhiều người thầm ghen tị và nuối tiếc.
Chu Lệ từ cảm xúc bất ngờ đến vui vẻ rồi đến phẫn nộ. Cô ta nắm chặt tay như muốn P0'p nát ly R*ợ*u thủy tinh trên tay, mắt cô ta hừng hực lửa giận. Trong đầu Chu Lệ là các suy nghĩ ngổn ngang bao trùm. Hàn Dạ Thần quả thực đã đến! Nhưng bên cạnh anh ấy là ai? Cô ta sao dám!!!??? Một vài tiểu thư đi ngang qua cười nhạo nhìn Chu Lệ, họ cũng nghe ngóng được phần nào về chuyện Chu Lệ mơ đắm Hàn chủ tịch. Giờ thấy anh ta xuất hiện cùng cô gái khác thân mật như vậy, cô ta chắc hẳn phải cảm thấy nhục nhã lắm đây. Một cô tiểu thư nói bóng gió
- Chậc, mấy cậu à, nghĩ đi nghĩ lại thì tôi cũng thấy thương cho những người mắc chứng ảo tưởng, họ ý, cứ luôn nghĩ sẽ có được những gì họ muốn nhưng rồi khi phát hiện ra sự thật...thì muốn tìm cái lỗ để chui xuống cũng không có...haha
- Phải rồi, cậu nói tôi cũng thấy tội - Cô tiểu thư khác che miệng cười - Còn đâu dám kiêu ngạo nữa
- Các cô nói gì hả!? - Chu Lệ như quát lên, cô ta tức giận nhìn về phía hai cô tiểu thư kia.
Hai cô tiểu thư vội lẻn đi trước khi bị Chu Lệ trút giận.
Hàn Dạ Thần xuất hiện lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người trong hội trường. Nhiều giám đốc rồi chủ tịch trong và ngoài nước liên tiếp chủ động đến bắt chuyện, họ đều có phần cung kính, nể phục và hòa nhã. Mạc Vi Như ban đầu hơi run vì sợ, cô chưa từng đến một nơi sang trọng và gặp nhiều người nổi tiếng mà bình thường chỉ được thấy trên mặt báo, TV. Mạc Vi Như thầm vui vẻ, cô thật là may mắn. Nhưng điều làm cô sung sướng nhất là được gặp chủ tịch William - người xây dựng nên tập đoàn thời trang nổi danh trên thế giới, với những thiết kế hoàn hảo và phương thức kinh doanh đáng nể, William đã dần trở thành người đàn ông quyền lực nhất Châu Âu. Nghe nói ông là một trong số ít người có thể khiến Hàn Dạ Thần kính trọng. Dù đã có gia đình và tuổi cũng đã ngoài 50 nhưng người này vẫn có một sức hút khó phai đối với phụ nữ. Mạc Vi Như rất hâm mộ những tác phẩm thời trang của ông. Cô không khỏi kéo nhẹ cánh tay của Hàn Dạ Thần. Hàn Dạ Thần biết cô hâm mộ William, dù có chút hơi giận nhưng anh vẫn mỉm cười chiều cô mà đi đến chỗ William.
Hôm nay ông William cùng vợ mình đi dự tiệc, phu nhân William là người nước Pháp, bà quý phái và sang trọng. William thấy Hàn Dạ Thần đi đến chỗ mình liền cùng vợ chào hỏi.
- Hàn chủ tịch, đã lâu không gặp - William hòa nhã
- Đã lâu không gặp, chủ tịch William - Hàn Dạ Thần bắt tay với ông, anh quay sang phu nhân William - Và phu nhân
- Haha, chàng trai trẻ tài giỏi, rất vui được gặp cậu - Phu nhân William mỉm cười - Tôi cùng ông xã vừa rồi nghe tin cậu xảy ra chuyện cũng không khỏi lo lắng, nhưng giờ thấy cậu không sao, cũng thật may quá! Tiếng Trung còn chưa thành thạo của phu nhân William, dù không rõ lắm nhưng vẫn dễ dàng nhận ra bà đang quan tâm đến Hàn Dạ Thần.
Hàn Dạ Thần gật đầu, anh kéo sát Mạc Vi Như vào người khi cô có vẻ lơ đãng anh, chỉ chú ý tới William.
- Cô gái xinh đẹp này là...? - Phu nhân William ngạc nhiên hỏi, lúc này bà mới chú ý đến cô gái trẻ trung xinh đẹp này.
- Bạn gái cháu - Hàn Dạ Thần nói ra ba chữ ấy bằng giọng rất nhẹ nhàng, anh không để ý có bao nhiêu người sửng sốt, ngỡ ngàng và cả nhân vật chính được nhắc tới - Mạc Vi Như
- Wow, cháu thật là có mắt nhìn - Phu nhân William cảm thán
Mạc Vi Như ngại ngùng cúi đầu, bàn tay Hàn Dạ Thần vỗ nhẹ lưng cô. Anh nói nhỏ vào tai cô “Chẳng phải em rất hâm mộ William sao? Bây giờ gặp được rồi thì nên thể hiện ra” Mạc Vi Như mở to mắt nhìn anh, Hàn Dạ Thần mỉm cười quay sang chủ tịch William “Bác William, bạn gái cháu rất hâm mộ bác đấy” ông William ngạc nhiên nhìn Mạc Vi Như, rồi ông cười khà khà “Haha, vinh hạnh cho bác quá!” Mạc Vi Như xấu hổ đỏ mặt, cô được anh nhắc nhở liền lắp bắp “Cháu...cháu...rất...hâm mộ bác “ Phu nhân William bật cười, bà đưa tay véo má Mạc Vi Như “Cô gái đáng yêu này, thật làm tôi ưa thích mà nhưng tiếc lại là fan hâm mộ của ông xã tôi”
- Bà nói gì vậy? - Ông William cười - Sao lại tiếc chứ?
- Là fan của anh, không phải của em - Phu nhân William bĩu môi
- Cháu cũng rất hâm mộ phu nhân...- vị phu nhân này thật làm cô lúng túng
- Haha, ta đùa thôi - Phu nhân William xua tay, bà chỉ ra một chỗ để bàn gỗ ghế sofa - Bây giờ chúng ta ra kia trò chuyện nha, có ta với cháu, để cánh đàn ông này đi làm việc.
- Dạ...phu nhân - Mạc Vi Như gật nhẹ đầu, dù cô vẫn còn muốn nói chuyện với William nhiều hơn.
Như nhận ra sự tiếc nuối của cô, phu nhân William khẽ thở dài “Haizz, cháu nó không thích nói chuyện với em mà chỉ thích nói chuyện với anh, thật đau lòng” Mạc Vi Như lúng túng định nói gì thì ông William cười “Cháu đừng để ý bà ấy, bà ấy trông thế mà trẻ con lắm, biết cháu hâm mộ ta như vậy, khi nào ta sẽ sắp xếp thời gian, chúng ta sẽ trò chuyện cùng nhau chỉ cần Hàn chủ tịch không có ý kiến là được rồi “ Ông nháy mắt với Hàn Dạ Thần. Mạc Vi Như đỏ mặt gật đầu.
Hàn Dạ Thần không muốn để cô lại nhưng nghe phu nhân William nói sẽ trông chừng cô thì anh mới rời đi cùng chủ tịch William.
Ngồi xuống ghế, phu nhân William chọc cô “Bạn trai cháu lo cho cháu thật đấy!” Mạc Vi Như đỏ mặt, phu nhân William khẽ cười “Từ khi ta gặp nó đến nay, ta chưa từng thấy nó cư xử như vậy, nó thật sự yêu cháu, ta có thể nhìn ra được, cháu nên biết trân trọng và nắm giữ thật chặt, không để mất đi thì hối tiếc lắm đấy!” Nghe có vẻ kì lạ nhưng Mạc Vi Như cũng không để ý cho lắm, cô mỉm cười “Giống như phu nhân và chủ tịch William đúng không?” “Haha, ta với ông ấy sao? Đúng, đúng” Phu nhân William cười hạnh phúc. Mạc Vi Như hâm mộ tình yêu của họ, bền chặt và dài lâu. Nhìn ra sự hâm mộ của cô, phu nhân William chỉ cười “Dài lâu hay không thì cũng là do cách chọn người có thể cùng mình đi đến suốt cuộc đời, một khi đã định là của nhau thì sẽ mãi mãi là của nhau” Mạc Vi Như cô chắc sẽ nhớ mãi câu nói này.
Hai người ngồi nói chuyện phiếm với nhau, một vài vị phu nhân khác cũng đến chào hỏi, tiện thể làm quen với phu nhân William và cô gái bí ẩn bên cạnh Hàn chủ tịch.
Chu Lệ từ phía xa quan sát tất cả, cô ta nghiến răng thầm nghĩ sẽ trừng trị con nhỏ lạ mặt này vì tội dám ςướק Hàn Dạ Thần của cô ta nhưng vì có phu nhân William ở cạnh con nhỏ ý nên cô ta mới không hành động. Suy tính một chút, cô ta đi đến chỗ của hai người.
Phu nhân William cùng Mạc Vi Như thưởng thức món bánh ngọt nổi tiếng của Pháp. Phu nhân Willam nói “Loại bánh này là loại bánh ta thích nhất, dù đã ăn rất nhiều rồi nhưng ta vẫn không thấy ngán hay thấy chán cả” “Là do vị của nó sao phu nhân?” “Đúng là vậy! Cháu thấy thế nào?” “Nó thật sự rất ngon, hình thức lẫn vị đều rất hoàn hảo” Mạc Vi Như cười hì hì. Phu nhân William cười, bà đưa tay lấy giấy cho Mạc Vi Như khi có ít kem dính trên mép cô. Mạc Vi Như xấu hổ cảm ơn.
Phu nhân William nhìn thấy Chu tiểu thư - Chu Lệ đi đến, hơi nhíu mày, nhưng rồi bà cũng thu lại vẻ mặt không hài lòng và khó chịu.
- Chào phu nhân William - Chu Lệ mỉm cười
- Chào Chu tiểu thư - Nhàn nhạt chào lại
- Và... cô gái này... - Chu Lệ đưa mắt nhìn sang Mạc Vi Như
- Tôi tên Mạc Vi Như, cô là Chu Lệ đúng không? - Mạc Vi Như
- Cô biết tôi!?
- Đương nhiên tôi biết chứ, nhân vật chính của buổi dạ tiệc này mà
- Phải rồi, cô có quan hệ gì với Thần?
- Thần? - Mạc Vi Như nhíu mày, cô nghi hoặc hỏi - Là Hàn Dạ Thần?
- Chứ còn ai ngoài anh ấy - Chu Lệ hất mặt
- Chu tiểu thư, cô xem tôi không tồn tại sao? - Phu nhân William lên tiếng
- Cháu... - Chu Lệ thấy cô ta quá không để ý rồi.
- Tôi chỉ nhắc nhở thôi, lần sau cô chú ý là được rồi - mỉm cười, bà nói - Cô đang hỏi cô gái này có quan hệ gì với Hàn chủ tịch sao? Vậy để tôi nói cho cô biết, vị tiểu thư này là vị hôn thê của Hàn chủ tịch, sắp tới sẽ là vợ của Hàn chủ tịch.
- Cái gì!? - Chu Lệ nói lớn, thu hút không ít sự chú ý.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc