Vợ À, Em Chỉ Có Thể Ở Bên Cạnh Anh - Chương 08

Tác giả: MyNguyen120

Tập đoàn Hàn thị, tại phòng làm việc của chủ tịch. Tổng giám đốc trẻ tuổi của Phong thị là Phong Gia Khải đang ngồi trên sofa chờ đợi. Đứng sau anh là hai người một nam một nữ, dáng vẻ nghiêm túc cả hai đều mặc đồ công sở. Phong Gia Khải tay gõ gõ thành ghế, anh nhìn lên đồng hồ 10h21. Đúng lúc này, cửa mở ra, Hàn Dạ Thần ung dung đi vào, theo sau là Mạc Vi Như, vẻ mặt cô khi nhìn thấy Phong Gia Khải đầu tiên là bất ngờ sai đó là lo lắng. Hàn Dạ Thần ngồi xuống ghế đối diện Phong Gia Khải.
- Hàn chủ tịch chậm 1 phút - Phong Gia Khải ngả người ra sau, ngón tay đang gõ nhịp dừng lại.
- Phong tổng, xin thứ lỗi! Đường hơi tắc - Hàn Dạ Thần hoàn toàn không có dáng vẻ hối lỗi thật, anh nhàn nhã nâng cốc trà Mạc Vi Như mới rót lên uống.
- Vậy sao? - Phong Gia Khải nhếch môi, ánh mắt hơi nhìn về phía Mạc Vi Như - Thư ký mới?
- Phải, Phong tổng...ta vào luôn chuyện chính đi, chuyện tôi có thư ký mới hay cũ, anh không cần để ý - Dám nhìn bảo bối của anh, tên này thật to gan.
- Được - Phong Gia Khải nhận phai hợp đồng từ tay thư ký - Tôi đã xem qua, quả thật là Hàn thị, không có chỗ nào để từ chối cả.
- Vậy nên...? - Mạc Vi Như dè dặt lên tiếng
- Tôi sẽ ký - Phong Gia Khải lấy cây Pu't mực đắt tiền ra, chữ ký như rồng bay phượng múa đặt lên bản hợp đồng - Hợp tác vui vẻ
- Hợp tác vui vẻ - Hàn Dạ Thần đưa bản hợp đồng cho Mạc Vi Như
- Cho mạn phép tôi hỏi cô tên là gì? - Phong Gia Khải ký xong, anh nhìn Mạc Vi Như mỉm cười hỏi, đôi mắt đào hoa lóe sáng.
- Tôi... - Hàn Dạ Thần cắt ngang, giọng bực bội - Tôi đã nói, Phong tổng không cần để ý đên thư ký của tôi làm gì
- Haha, tôi chỉ có hứng hỏi thôi, Hàn chủ tịch tức giận sao?
- Hợp đồng đã ký xong, mời Phong tổng về, chắc anh không cần tôi tiễn -Hàn Dạ Thần không quan tâm, anh chỉ muốn đuổi tên sói này đi.
- Haizz được, tôi về đây - Phong Gia Khải tay đút túi quần, trước khi ra ngoài, Phong Gia Khải quay lại nhìn Mạc Vi Như, nháy mắt - Mạc thư ký, em rất đáng yêu!
- Há? - Mạc Vi Như ngớ người, hai mắt mở to, hình như cô nghe lầm thì phải?
Hàn Dạ Thần tất nhiên là bừng bừng lửa giận, lại thêm một tên yêu thích bảo bối của anh. Bảo Hàn Dạ Thần anh sống sao cho giờ? Tên Phong Gia Khải này cũng không phải dạng vừa. Hừ, cách hay nhất để ngắt bỏ mấy cục đá chắn đường là làm Vi Như yêu anh. Hàn Dạ Thần khổ tâm nghĩ, bao giờ mới mang được bảo bối về nhà đây, con người anh từ trước đến nay muốn có gì thì phải có cho bằng được, nhưng riêng tình yêu, anh đầu hàng.
Hàn Dạ Thần ngồi xuống ghế bành, anh mở máy tính làm việc. Mạc Vi Như ngồi xuống chỗ ngồi của mình, cô cũng giải quyết cho xong chồng tài liệu.
- Thư ký Mạc - Hàn Dạ Thần bỗng gọi
- Dạ chủ tịch - Mạc Vi Như đứng dậy, đầu hơi cúi
- Bữa tiệc tối nay cô đi cùng tôi
- Tôi sao?
- Có gì sao?- À dạ không chủ tịch, tôi chỉ hơi ngạc nhiên, tại chủ tịch có thể dễ dàng tìm bạn gái được mà
- Tôi chỉ muốn cô
- À...vâng - Mạc Vi Như đỏ mặt, sao anh ta nói nghe ám muội vậy?
- Bảng số liệu tôi nói cô đã xử lý xong chưa?
- Đã xong rồi thưa chủ tịch - Mạc Vi Như đứng dậy, lấy một phai kẹp rồi đưa cho Hàn Dạ Thần
- Pha cho tôi tách cafe - Hàn Dạ Thần vừa xem vừa nói
- Dạ chủ tịch
Mấy phút sau, một tách cafe đen nóng đặt trên mặt bàn, Hàn Dạ Thần định đưa lên uống thì Mạc Vi Như nói “Chủ tịch, cho mạn phép tôi khuyên ngài nên ít uống cafe hơn” Hàn Dạ Thần đặt tách cafe xuống bàn, nhướn mày nhìn cô “Vậy tôi nên uống gì?” “Ngài có thể uống trà, nước lọc,..” “Cô thích uống gì?” Hàn Dạ Thần cắt ngang, dù biết cô thích uống gì nhưng anh muốn cô tự nói ra bởi nó thật sự rất trẻ con. Hàn Dạ Thần khẽ cười
- Tôi... tôi thích uống sữa - Hai má Mạc Vi Như hơi ửng đỏ
- Vậy sao? - Hàn Dạ Thần mỉm cười - Vậy lần sau cho tôi thay cafe bằng một cốc sữa nóng!
- Anh... - Mạc Vi Như kinh ngạc, chủ tịch muốn uống sữa?
- Có gì sao? Tôi chưa uống sữa pha bao giờ, muốn uống thử xem có ngon không?
- Ngài định uống thật sao?
- Hửm?
- À không, được, lần sau tôi sẽ pha cho ngài một cốc sữa - Mạc Vi Như vui vẻ - Ngài uống sữa cũng tốt, vừa tốt cho sức khỏe, vừa đẹp da, tinh thần cũng khỏe mạnh.
- Haha - Hàn Dạ Thần cười
****************
Biệt thự Chu gia
- Ba mẹ.... - Tiểu thư Chu gia Chu Lệ đang thử váy dạ hội để chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay, cô nũng nịu gọi ba mẹ mình, tay giơ chiếc váy đỏ dài lên - Ba mẹ xem con mặc bộ này thế nào?
- Đẹp, rất đẹp, con gái của ba đúng là tuyệt sắc - Ông Chu khen ngợi, tay còn vỗ vài cái, bà Chu ở bên cạnh cũng phụ họa - Đương nhiên con của ta là đẹp nhất, chắc chắn sẽ thu hút được Hàn chủ tịch
Nói đúng tâm ý, Chu Lệ vui vẻ “Chắc chắn là vậy rồi mẹ, anh ấy là của con!” Nghe lời nói chắc nịch mang đầy hiểm ác của con gái, hai người đều nhíu mày, ông Chu thở dài, bà Chu nói nhỏ với ông “Tôi không muốn nói đâu nhưng thật sự con mình đã trèo cao quá rồi ông ạ, tôi sợ...” Ông Chu gắt nhẹ “Bà nói con gái mình như vậy sao? Trèo cao? Đây là thủ đoạn bà hiểu không? Hàn Dạ Thần chỉ là một nước cờ hoàn hảo thôi, cho dù Chu Lệ nó có làm gì thì tôi sẽ không bao giờ để nó gây ảnh hưởng đến Chu gia” “Nhưng...” “Bà cứ để tôi lo” “Ukm...”
Chu Lệ không để ý đến ba mẹ mình, cô ta chỉ muốn chú tâm vào váy áo trang sức, muốn mình là người đẹp nhất để thu hút được Hàn Dạ Thần - người đàn ông hoàn mỹ mà cô ta đã nhắm tới. Nghĩ tới Hàn Dạ Thần, cô ta không khỏi mê muội. Lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô ta đã chắc chắn anh sẽ là của mình.
Chu Lệ quay sang ba mẹ “Ba, mẹ, hai người cũng đi chuẩn bị đi, con cần thử vài bộ, cũng khá mất thời gian” “Được“. Ông Chu cùng bà Chu ra ngoài
- Chu Vinh, nếu...hôm nay Hàn Dạ Thần không đến thì sao? Mấy buổi tiệc trước, Hàn chủ tịch cũng...
- Hôm nay hắn sẽ phải đến thôi, không nể mặt tôi thì cũng phải nể mặt các trưởng bối khác, mấy ông già đó muốn đến góp vui
- Ông nghĩ người như Hàn chủ tịch cần nể mặt ai sao?
- Hừ, phải rồi - ông Chu hừ lạnh - Nhưng sẽ có bất lợi lớn...mà bà không cần biết nhiều làm gì, để tôi lo là được.
- Haizz... ông nhớ cẩn thận
- Tôi biết rồi
***************
Bữa cơm với đối tác nước ngoài Jonas kết thúc. Sau khi tiễn Jonas về, Hàn Dạ Thần và Mạc Vi Như quay trở lại tập đoàn. Mạc Vi Như thầm khâm phục Hàn Dạ Thần bởi khả năng làm việc của anh. Không hề ngao ngán, mệt mỏi, khó chịu, vẫn hăng say, tỉnh táo đến lạ. Chỉ mới hai ngày làm việc, cô đã biết anh là người cuồng công việc, thường nghe nói anh làm việc đến đêm, có khi còn qua đêm không hề ngủ nghỉ. Mạc Vi Như dù sao cũng chưa quen, cô mệt mỏi day trán, ngáp một hơi dài. Hàn Dạ Thần nhìn cô như vậy, lòng anh nhói đau, cô dù có giỏi và chăm chỉ đến đâu nhưng cô vẫn là chưa quen với năng suất làm việc của anh và khối lượng công việc.
- Cô đi nghỉ ngơi chút đi
- Chủ tịch, sao tôi có thể đi nghỉ được, công việc vẫn còn nhiều
- Làm việc với tinh thần như vậy, cô còn muốn làm?
- Tôi... - Mạc Vi Như xấu hổ cúi đầu
- Phía trong có gian phòng nghỉ của tôi, cô vào đó mà ngủ một giấc
- .... - Gian phòng nghỉ của anh? Gan cô không lớn như vậy! - Thật sự không cần đâu chủ tịch, tôi vẫn làm việc được
- Cô dám chống đối tôi - Hàn Dạ Thần tức giận
- Chủ tịch... - Mạc Vi Như khóc không ra nước mắt - Tôi không dám, chỉ là...
Một cái nhíu mày của anh khiến Mạc Vi Như đầu hàng, cô còn chưa muốn bị anh dọa sợ ૮ɦếƭ. Được anh chỉ cho căn phòng nghỉ. Mạc Vi Như bước vào, căn phòng đơn giản khá rộng với tông màu màu trầm, chiếc giường kingsize êm ái đặt góc phòng, Mạc Vi Như vừa nằm xuống đã ngủ ngay. Mùi hoắc hương từ gối khiến cô dễ ngủ hơn, có lẽ là mùi của anh... Mạc Vi Như dụi đầu vào gối. Cô say giấc ngủ ngon lành.
Hàn Dạ Thần liếc mắt nhìn cánh cửa đóng im lặng, biết cô đã ngủ, anh khẽ cười. Hàn Dạ Thần bấm một dãy số rồi gọi, ít lâu sau bên kia có tiếng “Alo” Hàn Dạ Thần nhàn nhạt ra lệnh “Chuẩn bị cho tôi một vài bộ váy dạ hội đẹp nhất nhưng quan trọng phải nhớ là thật kín đáo” anh nhấn mạnh chữ “kín đáo” “....” bên kia nói gì đó “Tầm 6h tôi sẽ đến” “...” “Được“. Hàn Dạ Thần cúp máy. Anh làm tiếp công việc đang dang dở.
Ngủ được một giấc dài, Mạc Vi Như tỉnh táo thoải mái hơn hẳn. Cô ngồi dậy nhìn xung quanh mới chợt nhớ ra đây là tập đoàn Hàn thị mà cô lại đang nghỉ ở phòng chủ tịch!! Ôi trời, Mạc Vi Như hốt hoảng đứng dậy, chỉnh lại váy áo, cô nhìn đồng hồ đã 5h30, càng hốt hoảng hơn. Sao chủ tịch không gọi cô dậy? Còn bữa tiệc Chu gia nữa! Mạc Vi Như cột lại tóc cho gọn gàng, cô chạy ra khỏi phòng. Hàn Dạ Thần vẫn tư thái làm việc đều đặn như lẽ thường. Anh nhướn mày nhìn cô gái nhỏ mới chạy ra
- Ngủ dậy rồi sao?
- Chủ tịch, xin ngài thứ lỗi... - Mạc Vi Như cắn môi
- Trông tôi rất giống bộ dạng chuẩn bị đánh người?
- Dạ...Không
- Bây giờ cô đi với tôi - Hàn Dạ Thần khoác áo vest, tay xếp lại chồng văn kiện
- Đi đâu ạ...?
- Cô không định chuẩn bị cho dạ tiệc tối nay sao?
- Ơ...có thưa ngài - Mạc Vi Như cũng chưa nghĩ mình nên mặc gì cho phù hợp, với lại kinh tế bây giờ của cô không đủ, đến phần chất liệu của váy còn chưa đủ không nói đế cả một cái váy.
- Vậy đi theo tôi
Mạc Vi Như chỉ biết đi theo sau Hàn Dạ Thần, không biết anh định làm gì? Đi đến sảnh chính, nhân viên vẫn đang bận rộn làm việc hoàn toàn không để ý đến giờ tan sở. Mạc Vi Như có chút xấu hổ. Đi đến giữa sảnh, đã có không ít ánh mắt để ý đến hai người. Mạc Vi Như gật đầu mỉm cười chào mọi người, có một vài người chỉ chỏ rồi thầm thì to nhỏ với nhau, những ánh mắt muôn vẻ cứ thế dõi theo hai người. Ra cổng công ty, đã có chiếc xe benz đen đứng chờ sẵn. Người tài xế đi xuống, cung kính cúi đầu mở cửa xe cho Hàn Dạ Thần và Mạc Vi Như.
- Sao anh không đi xe riêng?
- Chúng ta sẽ đi luôn đến đó
- Oh... - Mạc Vi Như hiểu ra, chủ tịch như anh đến nơi cao quý thì cần tài xế đưa là lẽ thường, không thể nào tự lái xe mà đi được.
Hai người sau đó cứ giữ im lặng, mãi cho đến khi xe dừng trước một cửa hàng váy áo sang trọng khá to ngoài mặt đường. Hàn Dạ Thần để tài xế mở cửa, anh bước xuống xe cùng Mạc Vi Như đi vào. Cô vừa vào trong cửa hàng đã suýt xoa kêu không ngừng “Wow...” nội thất sang trọng đẹp mắt, người chủ quả là có con mắt thẩm mỹ rất tốt. Hàn Dạ Thần đi trước cô, nghe tiếng cô, khóe môi anh nhếch nhẹ lên, thầm nghĩ chút nữa thôi cô sẽ càng bất ngờ.
Hai hàng nhân viên xếp hai bên đã đợi sẵn như có lệnh, họ cung kính cúi đầu chào hai người “Kính chào quý khách” Mạc Vi Như cười gượng, chân bước nhanh hơn theo Hàn Dạ Thần. Một cô nhân viên nói
- Thưa ngài, ngài Alex đã chuẩn bị xong, hiện đang đợi ngài bên trong
Hàn Dạ Thần đi vào căn phòng lớn, một dãy các bộ váy dạ hội rực rỡ khác nhau được treo một bên, các loại giày, phụ kiện lấp lánh thời trang được đặt một bên, có bốn phòng thay đồ khá to, kiểu dáng hoàng gia. Mạc Vi Như há to miệng nhìn xung quanh. Bỗng một giọng nói đàn ông vang lên từ phía trong - Thần, cậu đến rồi! - Alex là chàng trai tóc vàng mắt xanh, gương mặt điển trai hút hồn
- Uh - Ngồi xuống ghế sofa, Hàn Dạ Thần dựa người ra sau, hai chân vắt chữ U, Mạc Vi Như nhìn thấy Alex, cũng không khỏi nhìn anh ta đến ngẩn ngơ, anh chàng Tây này thật hút hồn nha... Hàn Dạ Thần thấy cô nhìn tên Alex đến ngẩn người, phút chốc mặt đen lại, tay cầm gối ôm ở ghế ném vào mặt Alex. Anh chàng Alex tránh không khỏi bị đập vào mặt, kêu to “á” một tiếng
- Thần! Are you crazy?
- Hừ
Alex định lên tiếng chửi thì liếc thấy Mạc Vi Như đang đứng nhìn mình “đắm đuối”, uh đúng, đắm đuối theo cách nghĩ của anh. Nở nụ cười đầy nham hiểm, khóe môi nhếch lên, Alex bước đến gần cô
- Wow...Thần, đây là cô gái mà cậu bảo với tôi sao? - Alex cũng có chút bất ngờ, Hàn Dạ Thần từ bao giờ “Cong” lại thành “thẳng” rồi!? Thật làm anh không kìm được lòng hoài nghi - Là một mỹ nhân nha! Thật xinh đẹp! Em gái, em tên gì?
- ... - Mạc Vi Như bị chàng Tây cuốn hút này bước đến gần, cô giật mình lùi ra sau.
- E hèm - Hàn Dạ Thần hắng giọng, anh tức giận đứng dậy đẩy tên háo sắc kia ra, hành động của cô anh đã thấy, thật khiến anh hài lòng.
- Way, Thần! Tức giận? Tôi chưa làm gì em gái mỹ nhân này nha, chỉ hỏi tên thôi mà
- Cô ấy là em gái cậu từ bao giờ vậy?
- Mấy phút trước - Alex nhếch môi, anh nháy mắt với Mạc Vi Như - Mỹ nhân, anh làm anh trai em được chứ!?
Mạc Vi Như có chút hoảng sợ, thầm tiếc nuối cho khuôn mặt đẹp trai mà nhân cách không bình thường này của anh ta. Gì mà em gái? Anh trai? Có phải anh chàng Tây này rất thích nhận vơ người khác làm họ hàng nhà mình! Nghĩ vậy, Mạc Vi Như buồn cười.
Thấy nụ cười của cô, Alex càng thêm hứng thú trêu chọc
- Cô ấy cười kìa Thần, nghĩa là đồng ý làm em gái tôi rồi - anh ta ghé gần vào Hàn Dạ Thần nói nhỏ - Từ bây giờ trở đi tôi là anh dâu của cậu, muốn làm gì thì cũng phải thông qua tôi và phải được tôi chấp nhận.
- Cậu xứng sao? - Hàn Dạ Thần khinh thường, đẩy Alex ra - Mau sửa soạn cho cô ấy thật lộng lẫy
- Ok ok - Alex bĩu môi “Thành lộng lẫy hối tiếc rồi có bắt mình đổi không đây?” - Em gái, em đi theo anh, đồ anh chuẩn bị cho em ở bên trong.
- Tôi tên là Mạc Vi Như, anh đừng gọi là em gái nữa - Mạc Vi Như nhíu mày
- Mạc Vi Như? Tên em hay thật
Mạc Vi Như mỉm cười vui vẻ
Hai người khuất sau cánh cửa phía trong, Hàn Dạ Thần ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía cửa. Chần chừ vài giây rồi quyết định đi theo vào, nhưng mới đến cửa thì một cô nhân viên trẻ tuổi đứng chắn trước cửa, đỏ mặt trước gương mặt đẹp đến hút hồn của Hàn Dạ Thần “Thưa ngài, thứ lỗi cho tôi, mong ngài chờ bên ngoài, nơi đây không được phép vào” Hàn Dạ Thần ánh mắt nguy hiểm dọa người, cô nhân viên sợ hãi, nghĩ đến điều mà ông chủ Alex đã căn dặn lúc nãy
“Hàn chủ tịch mà tức giận, thì cô cứ nịnh cậu ấy, gọi cô gái đi cùng là phu nhân, tuyệt đối cậu ấy sẽ không tức giận nữa, có khi còn thưởng cho cô”
- Ngài yên tâm, bên trong ngài Alex chỉ chỉ đạo cho chúng tôi làm thôi, 100% là nữ, tôi xin hứa phu nhân của ngài sẽ là người đẹp và lộng lẫy nhất đêm nay
- ... - Quả nhiên như lời Alex nói, Hàn Dạ Thần như nghe được từ “Phu nhân” đôi lông mày đang nhíu chặt liền dãn ra, sắc mặt hiền hòa đầy vui vẻ, anh gật đầu ngồi lại xuống ghế, còn nói - Cho tôi tờ báo với một tách cafe đen
- Dạ ngài - Cô nhân viên thở phào nhẹ nhõm chạy đi ngay, thầm cám ơn ngàn lần ông chủ của mình. Gương mặt sát khí vừa rồi của Hàn chủ tịch thật dọa sợ cô.
Chỉ mấy phút sau, cafe và một vài tờ báo kinh tế số mới nhất đã được đưa đến. Hàn Dạ Thần vừa xem vừa uống vừa ngồi chờ. Bỗng có ai gọi đến, Hàn Dạ Thần bắt máy, đầu dây bên kia giọng điệu hơi hốt hoảng, Hàn Dạ Thần nhíu nhíu mày rồi nói nhẹ nhàng “Tiêu diệt tận gốc, nửa tiếng sau tôi muốn nghe tin tốt của cậu” đầu dây bên kia còn chưa kịp nói gì thì Hàn Dạ Thần cúp máy. Anh ném tờ báo sang một bên, uống thêm ngụm cafe. Dọ này có nhiều tên không biết trên dưới là gì, Hàn Dạ Thần anh cũng dám cả gan chọc vào, phải chăng anh “hiền” quá? Hàn Dạ Thần bấm số rồi gọi cho một người “Tôi đang thấy mình bị “hiền” quá!”
“Oạch..Rầm” bên kia có tiếng ngã ghế rõ to. Đầu dây bên kia sau vài giây ổn định lại tinh thần, lập tức hiểu rõ chấp lệnh. Còn âm thầm mà khinh bỉ “Cậu mà hiền thì còn ai ác....????”
Hàn Dạ Thần hài lòng cúp máy, tay anh đặt trên thành ghế, ngón tay thô to có vết chai sần do cầm S***g gõ gõ nhịp. Hàn Dạ Thần anh bình thường cũng không có kiên nhẫn, anh cần gì là phải có ngay tức khắc, muốn gì là cũng phải xong ngay. Chưa bao giờ chờ đợi một ai, vậy mà giờ anh lại ngồi đợi một người - cô gái yêu của anh. Cốc cafe đã cạn, anh lại giải quyết xong được hai việc trong tổ chức Hắc đạo. Hàn Dạ Thần lần đầu nghĩ đến câu nói “Đợi chờ là hạnh phúc“.
“Cạch” ngay lúc này, cửa phòng trong mở ra, Alex mang theo nụ cười hí hửng đi ra, anh ta vỗ vai Hàn Dạ Thần, anh liếc mắt rồi đi vào phòng. Hàn Dạ Thần và Alex cùng đưa mắt về phía khoảng bậc cao chừng 20 cm, đang có rèm trắng mỏng che lại, có hai cô nhân viên đứng hai bên phụ trách kéo tấm rèm chắn. Alex nói nhỏ “Đừng ngỡ ngàng nhé, tôi nhắc trước cho cậu, em gái tôi cũng là mỹ nhân nhà cậu rất tỏa sáng đấy”
Hàn Dạ Thần “hừ” một tiếng, bảo bối nhà anh lúc nào chẳng tỏa sáng. Alex nhếch nhẹ khóe môi, mở miệng đếm “1...2...3”
“Xoạt” hai tấm rèm kéo sang hai bên, Hàn Dạ Thần sững người. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc