Vợ À, Em Chỉ Có Thể Ở Bên Cạnh Anh - Chương 06

Tác giả: MyNguyen120

Đến Thành Phố A
“Cốc...cốc”
“Tiểu Như, xuống ăn nào...” - giọng Thế Hải.
“Vâng...” - Mạc Vi Như ngáp một cái, cô mới chợp mắt được một chút. Hơi mệt nhưng khi ngửi được mùi lẩu hải sản mình yêu thích, cơn buồn ngủ bỗng tan biến.
Mạc Vi Như cùng Thế Hải xuống lầu, trên bàn ăn đã bày sẵn bát đũa, một nồi lẩu nước dùng thơm phức đang sôi sùng sục theo công thức gia truyền của mẹ Mạc, xung quanh nồi là rổ rau cùng nguyên liệu đã được chế biến và xử lí. Ba Mạc phụ trách cho nguyên liệu vào nồi, mẹ Mạc thì mang những món đã chín vừa ra. Mac Vi Như cùng Thế Hải ngồi vào bàn.
Gắp miếng mực mà mẹ Mạc vừa gắp ra đĩa, Mạc Vi Như vừa nhai vừa xuýt xoa “Oaaa ngon... mềm...thơm...đậm vị quá” “Hô hô, đã nói là mẹ làm thì con không phải chê mà” mẹ Mạc vui vẻ gắp thêm cho cô con tôm “Ăn đi con” “Dạ” Thế Hải và ba Mạc cũng cầm bát lên ăn “tranh“. Bàn ăn rộn rã hơn hẳn, trên môi mỗi người đều là nụ cười tươi nhưng nó cũng ẩn chứa một sự lưu luyến.
Không còn gì ấm áp và hạnh phúc hơn là được quây quần bên gia đình và nhất là nồi lẩu tràn ngập hương vị thơm ngon do mẹ làm. Mạc Vi Như mỉm cười, nhìn nụ cười của ba mẹ và anh Thế Hải, cô nhủ thầm bản thân phải luôn thật cố gắng, kiếm tiền và trở về.
Thành phố A không phải là gần, nó là một thành phố lớn và tấp nập người. Nó nằm cách xa hẳn một đại dương nơi cô ở. Vì vậy mà trước khi đi, Mạc Vi Như luôn được ba mẹ cùng anh Thế Hải dặn dò, dù cô đã lớn và tìm hiểu biết được nhiều về thành phố A nhưng những hiểu biết đó cũng không thể nào bao trùm toàn bộ. Bản thân cô khi lên thuyền cũng mang một nỗi hồi hộp và sợ hãi, nhưng chỉ một chút thôi. Cô đã luyện được bản lĩnh đối mặt với cuộc sống suốt 25 năm. Bằng những chuyến đi xa cùng bạn bè, những trải nghiệm thực tập, những vấn đề xã hội được học hỏi. Trong những nơi đó, thành phố A là nơi xa nhất mà cô đến, nhưng cũng là thành phố để cô bắt đầu tất cả. Một cuộc sống mới, bước tiến con đường mới, xa lạ và không lệ thuộc.
Đi thuyền suốt sáu ngày năm đêm, Mạc Vi Như đã nghỉ ngơi và thưởng thức bữa sáng. Nghe tiếng còi tàu kéo dài báo hiệu lúc cập bến, Mạc Vi Như đeo kính mắt đen, tránh đi ánh nắng rực rỡ chiếu xuống. Cô xách chiếc vali cỡ vừa đi xuống tàu. Nhìn dòng người tấp nập đi lại gần bến cảng, Mạc Vi Như hít một hơi thật sâu, cô bước đi đón một chiếc taxi rồi vào thành phố. Ngắm khung cảnh dọc đường đi, Mạc Vi Như không khỏi cảm thán trước vẻ đẹp của nó, những khóm hoa trải dài, cây xanh cao, con đường rộng lớn. Đi gần gần vào thành phố, Mạc Vi Như lại được chứng kiến các toà nhà tầng, hiện đại và sang trọng. Không biết tòa nhà cao nhất là ở đâu nhỉ? Mạc Vi Như có tìm hiểu về thành phố A, thì cô có thấy tòa nhà cao nhất, nhưng cũng không để ý lắm, cô tò mò hỏi người tài xế
- Bác ơi, cho cháu hỏi ở thành phố A, tòa nhà nào được mệnh danh là “chọc trời” đấy ạ?
- “chọc trời”? - Bác tài xế nghĩ nghĩ rồi nói - À, có phải cháu đang hỏi về tập đoàn Hàn thị không?
- Tập đoàn Hàn Thị!? - Mạc Vi Như có nhớ đó là tập đoàn lớn nhất nước, kinh doanh bao trùm mọi lĩnh vực kinh tế lớn, là mong ước của bao người muốn vào làm việc.- Uh, tập đoàn Hàn thị là doanh nghiệp lớn nhất nước và xếp hạng 1 trên thị trường kinh tế lớn Châu Á, tầng của nó cao tới 99 tầng nên được gọi là “tòa nhà chọc trời”, sở hữu toàn bộ các tinh anh của tinh anh, haha cháu mà nghe bác kể về tập đoàn Hàn Thị thì có đến sáng mai cũng không xong - Bác tài xế thân thiện
- Oa, tuyệt thế hả bác!? - Mạc Vi Như bất ngờ
- Uh, điều đó là đương nhiên, nó còn trên cả tuyệt vời nữa ý
Mạc Vi Như lẩm bẩm “Tập đoàn Hàn Thị...” cô hỏi
- Bác ơi, vậy tập đoàn Hàn thị ở đâu ạ?
- Trên đường lớn XX phố XY... - Bác tài xế nhìn cô - cháu muốn vào Hàn thị làm sao?
- Dạ... cháu không biết, cháu đến thành phố A để tìm việc, nghĩ là làm ở công ty bình thường thôi chứ cháu không nghĩ tới là làm việc trong tập đoàn lớn như Hàn thị
- Phải thử sức mình chứ cháu, đúng là rất khó nhưng cháu cứ thử xem sao? Không được thì thôi còn nếu được thì... rất tuyệt đấy cháu ạ!
- Cháu cảm ơn bác - vừa lúc này, xe đã đến nơi, Mạc Vi Như trả tiền cho bác tài xế, cô mỉm cười chào, bác tài xế cũng cười chào lại rồi lái xe đi. Mạc Vi Như xách vali của mình bước đi, vừa đi cô vừa suy nghĩ về lời bác tài xế taxi “Có lẽ mình nên thử xem...” chỗ cô đến là một khu nhà trọ nhỏ, tiền nhà khá rẻ, cô có thể trả được trước 3 tháng. Mạc Vi Như sau khi giao tiền đặt cọc và nhận chiều khóa phòng, cô lên phòng. Căn phòng nhỏ đơn giản, nhưng đầy đủ các gian phòng và vật dụng cần thiết. Mạc Vi Như thấy bà chủ nhà cũng quá tốt đi, cô thầm cảm ơn. Mạc Vi Như sắp xếp đồ, dọn dẹp lại nhà rồi đi tắm, tắm xong, cô làm vài món đơn giản ăn cho chắc bụng rồi dọn dẹp và đi nghỉ ngơi.
Vì mới ở đây nên cô không dễ ngủ được, cảm giác một mình và xa lạ khiến cô buồn bã thở dài. Mạc Vi Như lấy chiếc máy tính xách tay ra, cô lên mạng tra những công ty đang tuyển nhân viên, cô nghĩ ngay sáng mai sẽ chuẩn bị đi tìm việc làm. Pha cho mình cốc sữa tươi để uống cho dễ ngủ, Mạc Vi Như dần dần thư giãn ngủ một giấc ngon lành.
***************
Mấy ngày nay, thành phố A liên tục xảy ra các tin tức gây chấn động toàn thành phố và cực kì gây ảnh hưởng đến thị trường kinh tế Châu Á. Và tin tức dữ dội nhất là chủ tịch tập đoàn Hàn thị trở về, toàn thân nguyên vẹn, cũng không có dấu hiệu là giả. Chủ tịch Hàn thị đã xuất hiện trong cuộc họp các cổ đông lớn. Các tập tin báo lớn đang liên tục hoài nghi về việc này, yêu cầu muốn phỏng vấn nhưng phía Hàn thị liên tục từ chối,vì vậy mà chuyển “mũi giáo” sang tổng giám đốc Nhất thị. Hiện giờ trước cửa tập đoàn Nhất thị tấp nập là phóng viên chen chúc và thư kí của tổng giám đốc Nhất thị đã yêu cầu một phóng viên chính lên phỏng vấn riêng. Nhưzng người khác một là ra về hai là ngồi đợi dưới.
- Xin cho hỏi tổng giám đốc Nhất thị, theo nguồn tin tôi biết thì tin tức Hàn chủ tịch mất tích được lan rộng như vậy đều nhờ ngài cho phát tán phải không? - một phóng viên “hiểu biết”
- Tại sao tôi phải làm vậy? - Nhất Hàn nhếch môi
- Ngài làm như vậy thì chẳng phải rất có lợi sao? Người ta thường nói “Một mũi tên trúng hai đích” với lại Hàn chủ tịch là đối thủ của ngài. Nguồn tin đó thật sự rất gây thuyết phục cho mọi người
- Tôi muốn tranh chấp thật minh bạch, không muốn dùng những thủ đoạn hạ cấp đó - Nhất Hàn nhớ lại cách đây một ngày
Anh nhận được một bưu phẩm kì lạ, ai ngờ mở ra là một tâm thiệp ghi ba chữ...”Hàn Dạ Thần” cùng với bức ảnh con tàu nổ, Nhất Hàn sợ hãi giật mình đến ngồi bệt xuống đất, anh lẩm bẩm “không thể nào...” Hắn ta rõ ràng đã ૮ɦếƭ rồi cơ mà, Nhất Hàn tức giận đập đồ đạc, hắn biết, kế hoạch này đã thất bại và hắn lại bị hắn ta coi như một trò chơi.
- Vậy theo ngài thì nguồn tin này không phải sự thật?
- Phải
- Nhưng người tung tin mà ngài đã cho làm, đã đến tận nơi của chúng tôi thừa nhận là ngài
- Cái gì!? - Nhất Hàn mặt tái hẳn đi, hắn trợn mắt kêu thốt lên, nghiến răng “Hàn Dạ Thần!!”
- Nhất tổng giám đốc, ngài còn điều gì muốn nói không? - Tên phóng viên ૮ɦếƭ tiệt
- Haha, chắc đó là người của Hàn thị, có ý đồ muốn hạ bệ tôi
- Nhưng anh ta đã đưa bằng chứng là bản hợp đồng có chữ kí của ngài, theo giám định thì đó đúng là chữ kí của ngài. - Phóng viên hỏi tiếp - Vì vậy, tôi muốn hỏi ngài, vì sao ngài biết được tin tức mất tích của Hàn chủ tịch?
- .... - Nhất Hàn cau mày, hắn im lặng lúc lâu mới mở miệng, đầy vẻ cham chọc cùng đe doạ - Giám định chữ kí? Ha, thật nực cười... có thể tự tiện kiểm tra sao? người như tôi mà cũng dám chọc vào, thật không biết suy nghĩ
- Nhất tổng giám đốc, ngài đang né tránh câu hỏi của tôi, ngài đã tự thừa nhận là ngài làm
“Rầm” Nhất Hàn tức giận đập bàn, hắn gần như hét lên “Cô thật là lớn mật, dám khiêu khích tôi!”
- Thưa ngài - cô phóng viên giật mình sợ hãi, cúi đầu hối lỗi - xin thứ lỗi cho tôi, tôi không có ý đó, đây là công việc của tôi và tôi phải hoàn thành, mong ngài hợp tác
- Hừ - Nhất Hàn cho gọi thư kí vào đưa cô phóng viên ra ngoài.
Hắn bực tức ngồi xuống ghế bành da, nghiến răng phát ra ba chữ “Hàn Dạ Thần” cuộc chiến giờ đây mới chính thức bắt đầu, ai phân thắng bại còn chưa rõ đâu.
Mạc Vi Như thấy có một điều rất lạ lùng đang xảy ra với cô. Từ sáng đến giờ cô đi từng công ty cần tuyển nhân viên, nộp hồ sơ và phỏng vấn nhưng chưa kịp được trả lời câu hỏi nào thì người ta đã trả lại cho cô tệp hồ sơ với cái lí do rất chi là “hợp lí”
- Xin lỗi cô, công ty chúng tôi đã tuyển được đủ người rồi, ban nhân sự vừa mới báo cho chúng tôi
Mạc Vi Như chỉ có thể ngạc nhiên mà nhận lại hồ sơ đi về, cô cũng khá bực mình “Tốn công đến rồi lại bảo tuyển đủ người” Mạc Vi Như cảm thấy cô thật không may mắn nhưng có một điểm cô cực kì chú ý đó là công ty nào cũng là câu trả lời ấy và vẻ mặt của họ đều thoáng vẻ hốt hoảng và sợ sệt. Chắc cô nhìn nhầm...Thở dài thườn thượt, Mạc Vi Như đứng ở bến xe buýt chờ xe đến, cô chợt nghe thấy cuộc đối thoại của hai người phía sau.
- Ê bà, mới có thông báo tuyển nhân sự của Hàn thị đấy
- What? Thật sao? Sao bà biết?
- Thì bạn của bạn tôi làm trong đó, nó có nói qua
- Chúng ta nên đi thử không?
- Thôi đi bà, bà xem năng lực của bà có đủ để vào được Hàn thị không?Tỉnh cho tôi cái, mà lần này không phải tuyển nhân viên bình thường đâu mà là tuyển thư ký chủ tịch đấy
- What? Thư ký chủ tịch? Trời ạ, có mà cầu cũng chẳng được, nhân viên bình thường đã khó rồi đây lại còn là thư ký chủ tịch.
- Đúng đúng, bà nói phải, thôi xe buýt đến rồi kìa, lên đi
Mạc Vi Như nghe tiếng còi xe buýt mới giật mình đi lên xe, ngồi ở ghế cuối cùng, Mạc Vi Như nghĩ đến cuộc hội thoại ban nãy của hai cô gái kia. Hàn thị tuyển nhân viên, chức vụ là thư ký chủ tịch. Cô có nên nộp hồ sơ vào không? Đi cả sáng, đến hơn mấy công ty đều không thuận lợi. Chắc thôi đi..
Nghĩ vậy nhưng khi về nhà, cô đã lấy chiếc máy tính xách tay của mình ra mà xem bảng tuyển chọn của Hàn thị.
TUYỂN NHÂN VIÊN - CHỨC VỤ THƯ KÝ CHỦ TỊCH
• YÊU CẦU:
- Giới tính: Nữ
- Độ tuổi: 24 -> 28
- Năng lực: Thông thạo năm thứ tiếng trở lên, chủ yếu: Anh - Nhật - Pháp - Hàn. Có bằng đại học cấp cao, thành tích nổi trội.
- Lưu ý: Không háo sắc
Hả? Cái điều kiện này là sao? Mạc Vi Như đến là khó hiểu, cứ cho là cô không háo sắc đi vậy phải chăng cô đã đủ điều kiện rồi!? Há há, Mạc Vi Như nhảy cẫng lên, cô tắm rửa rồi thay quần áo, cả ngày nóng nực tốn công đi lại đã khiến cô toát nhiều mồ hôi, cả người khó chịu. Mạc Vi Như diện bộ đồ công sở váy đen dài đến đầu gối, áo vest đen khoác ngoài, áo sơ mi trắng bên trong, nghiêm túc và đứng đắn. Mạc Vi Như hài lòng nhìn mình trong gương. Cô cầm bao hồ sơ của mình cho vào túi xách rồi đi.
Lức này ở Hàn thị, tại phòng chủ tịch - Hàn Dạ Thần ngồi trên ghế chủ tịch đối diện anh là Minh Hạo
- Xong cả rồi?- Phải, cô ấy đã đi phỏng vấn rất nhiều công ty nhưng đều bị từ chối - Tất nhiên việc này là do một tay anh bị Hàn Dạ Thần sai khiến làm.
- Đăng tuyển người chưa?
- Tớ mới nhận được thông báo cô ấy đã nộp hồ sơ rồi, hiện đang ở phong chờ ngồi phỏng vấn
- Đến cô ấy thì cậu xuống
- Hả? - Đường đường là tổng giám đốc mà lại phải xuống phỏng vấn nhân viên?
- Không chịu?
- Aish, được rồi, tôi xuống là được rồi chứ gì? - Minh Hạo bực tức đi ra khỏi phòng, anh vừa đi vừa lẩm bẩm “Không biết kiếp trước mình nợ gì thằng này”
- Nợ tiền
“Rầm” Hàn Dạ Thần nhếch môi cười, anh gõ bàn phím lách cách vài tiếng, không lâu sau trên màn hình hiện ra cảnh phòng chờ ở dưới, Hàn Dạ Thần trong nháy mắt đã tìm ra cô, Mạc Vi Như trong bộ đồ công sở đen ngồi nghiêm túc ở một góc, mái tóc buộc cao đuôi ngựa, khuôn mặt xinh đẹp của cô được lộ rõ, Hàn Dạ Thần chống cằm nhìn cô, môi không khỏi nhếch lên.
Mạc Vi Như ngồi chờ đến số của mình, số của cô là 52 mà bây giờ đã gọi đến 49 rồi. Mạc Vi Như có phần lo lắng
“50”
“51”
“52” Mạc Vi Như đứng dậy, cô hít một hơi thật sâu, lấy lại vẻ tự tin, Mạc Vi Như bước vào phòng phỏng vấn. Hàn Dạ Thần mong đợi, tay anh chuyển màn hình sang phòng phỏng vấn. Mạc Vi Như đã yên vị trên ghế, người phỏng vấn ngồi đối diện cô bỗng đứng dậy ra ngoài làm Mạc Vi Như ngạc nhiên. Cô đang thắc mắc thì một người khác đi vào ngồi xuống chỗ đối diện cô, anh ta có ngũ quan thanh tú, điển trai, hơi hướng thư sinh là...anh chàng đến chỗ cô để đón Hàn Dạ Thần!. Minh Hạo mỉm cười đưa tay về phía cô
- Chào cô, tôi là người thay thế tạm thời để phỏng vấn cô.
- Oh...vâng chào anh - Mạc Vi Như cũng đưa tay ra, Mạc Vi Như kìm lại sự ngạc nhiên, hóa ra anh chàng này làm ở đây lại còn là người phỏng vấn cho cô, thật đúng là có duyên mà..
Hàn Dạ Thần qua màn hình camera đang khó chịu, anh nghiến răng “Minh Hạo!” Như biết được ông chủ mình kiêm bạn thân mình đang thông qua camera quan sát, Minh Hạo đắc ý nghĩ thầm “Haha, tiện thể chiếm ít tiện nghi của chị dâu cho biết“. Minh Hạo thu tay về, anh nhận lấy hồ sơ của Mạc Vi Như, đọc lướt qua, thầm cảm thán “Chị dâu mình giỏi phết, cũng xứng đáng với Thần lắm” Minh Hạo mắt hơi liếc qua Mạc Vi Như, anh thấy được biểu hiện lo lắng của chị dâu, khẽ cười
- Cô Mạc, cô không phải lo lắng, tôi đã đọc qua hồ sơ của cô, quả thực là nhân tài
Mạc Vi Như không tự đắc cũng không lên tiếng, cô chỉ nghiêm túc gật đầu. Minh Hạo hài lòng nhìn biểu hiện của cô. Anh nói tiếp
- Dù vậy nhưng tôi sẽ cho cô một bài khảo nghiệm để thử năng lực của cô, thời gian của cô là 60 phút - Nếu cô không làm đủ điểm thì vẫn sẽ được làm việc bởi thẳng bạn trước giờ công tư phân minh nhưng khi gặp tình yêu lại thoáng đến lạ, suy nghĩ chỉ muốn được ở bên cạnh người mình yêu. Haizzz...
- Được - Mạc Vi Nhu nhận lấy tập đề khá dày, cô nhìn qua thấy cũng không quá khó nên cô nhanh chóng làm. Lúc đầu cô nghĩ thời gian có ít quá không nhưng cũng nghĩ đến làm thư ký chủ tịch thì phải có năng lực vượt trội là đương nhiên nên cô cũng không để ý nữa.3
Minh Hạo ngồi chờ, anh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, nhủ thầm “Dáng vẻ chị dâu nhỏ cũng quá hút hồn đi” con tim anh hơi “rung rinh“. Minh Hạo tá hỏa xóa bỏ cái cảm giác cùng ý nghĩ không an phận như vậy. Huhu có phải dọ này anh thiếu phụ nữ quá nên mới có gan để ý đến người phụ nữ của Thần không..? Ổn định lại chính mình, Minh Hạo quay đàu ra chỗ khác, không nhìn Mạc Vi Như nữa, anh lấy iphone 7 ra chơi game (tất nhiên là có tắt tiếng)
- Tôi xong rồi ạ
- Há? - giật mình suýt rơi điện thoại, Thần với chị dâu quả là đôi trời sinh, lam anh giật mình “Suýt” mấy lần. Minh Hạo nhìn đồng hồ đeo tay, anh bất ngờ với thời gian, cô làm xong sớm đến 15 phút, Minh Hạo kiểm tra đề cô làm. Trợn mắt với bài làm của cô, nhìn đi nhìn lại, kiểm tra đi kiểm tra lại, không sai một lỗi, đạt điểm tuyệt đối!!!
Mạc Vi Như hơi lo lắng, cô cúi đầu chờ nghe Minh Hạo lên tiếng, Mạc Vi Như không thấy gì liền nghi hoặc ngẩng đầu lên
- Tôi làm thế nào?
- Cô...cô được tuyển - Minh Hạo vẫn đang trong sự bất ngờ, cô gái miền biển này cả năm thứ tiếng đều rất rành rọt, ngay cả kiến thức cũng có thừa. Mạc Vi Như là người đầu tiên đạt điểm tuyệt đối với đề kiểm tra này của Hàn thị, thật không phải người mà.
- Thật sao? - Mạc Vi Như vui mừng
- Phải, cô rất phù hợp với yêu cầu của chúng tôi, xin chào thư ký chủ tịch, cô Mạc Vi Như
- Cảm ơn anh! - Mạc Vi Như cười tươi, hai mắt híp lại hình vòng cung, đáng yêu đến mê hoặc, cô lại còn nắm tay Minh Hạo liên tục nói “cảm ơn anh“. Minh Hạo đứng hình trong giây lát. Anh biết từ nay về sau, anh khó sống rồi, len lén nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn camera. Chiếc camera rất bình thường kia giờ lại khiến ah liên tưởng đến cặp mắt ma quỷ. Tên ác vương địa ngục kia sẽ không tha cho anh. Huhu Minh Hạo khóc thầm trong lòng. Anh rút nhanh tay ra “Mai nhớ đến làm” rồi phóng vụt đi bằng tốc độ nhanh nhất. Mạc Vi Như không thể ngừng cười, cô xách túi xách đứng lên đi về.
Hàn Dạ Thần nhìn cảnh trong camera vừa mừng, vừa tự hào lại vừa giận. Mừng vì nụ cười của cô, tự hào vì năng lực của cô còn giận thì đương nhiên là cảnh cô nắm tay Minh Hạo thân mật lắc lắc, lại luôn lời cảm ơn hắn ta. Hừ! Minh Hạo, cậu dám!
Vâng, kết cục của Minh Hạo là bị điều ra công trình ở Nam Mĩ trong vòng 2 tháng. Ai cũng xót cho tổng giám đốc của mình, chỉ nghĩ đơn giản là tổng giám đốc chọc giận chủ tịch còn lí do thì không biết được nhưng đâu ai nghĩ tới chỉ vì nắm tay Mạc Vi Như mà Minh Hạo anh bị như vậy!! Huhu thạt bất công. Minh Hạo ngồi trên phi cơ, oan ức không chịu nổi. Anh khóc ròng ròng vuốt ve tấm ảnh gia đình, thầm nguyền rủa thằng bạn ác nhân cùng...chị dâu
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc