Viên Thuốc Ma Thuật Của Tình Yêu - Chương 10

Tác giả: Mễ Mễ Lạp

Từ ngày hôm đó, Thánh Bách Nguyên biến mất khỏi cuộc sống của tôi, trong căn hộ chung cư nhỏ bé không còn bóng dáng của một cậu bé và giọng nói lạnh lùng ấy nữa, cho tới hai tuần sau…
- Tin hot tin hot, Thánh Bách Nguyên trong truyền thuyết đã chuyển tới trường Trung học Thâm Điền rồi…
- Thật không? Anh ấy được phân vào lớp nào thế?
- Oa oa oa… Sun trong lòng tôi, không ngờ tôi lại được gặp anh ấy khi còn sống…
- Oa, Thượng đế ơi, mau nói anh ấy ở đâu đi? Con nhất định sẽ chụp thật nhiều ảnh và đưa lên QQ, lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều comment.
- Nghe nói 10 giờ xe sẽ tới cổng trường, người nghe được tin này đều đang xếp hàng chờ rồi…
….
Cạch!
Chai nước trong tay tôi rơi xuống đất, tôi phải níu lấy bàn mới không bị ngã xuống.
- Tây Mễ, cậu không sao chứ?
Tiểu Đới nhìn tôi đầy quan tâm.
- Không... không sao... Tiểu Đới, chúng ta cũng đi xem đi.
- Được thôi, tớ cũng muốn xem cái người nổi tiếng ấy trông như thế nào, có đẹp trai như Thánh Y Đằng khi biến lớn không, có điều Thánh Y Đằng kỳ lạ thật, sao tự nhiên về mà chẳng chào tớ câu nào...
Để Tiểu Đới không lo lắng, tôi giấu tiệt chuyện Thánh Y Đằng chính là Thánh Bách Nguyên, chỉ nói Thánh Y Đằng về nhà rồi, có lẽ cũng vì tôi ích kỷ, không muốn khơi lại vết thương đó!
Trông như thế nào...
Gương mặt đó chỉ cần đã nhìn một lần sẽ khó quên, và tôi thì sẽ cả đời không quên...
Đứng trong đám người, từ đằng xa tôi đã thấy hắn được một đám bảo vệ đưa xuống xe. Chiếc áo comple màu đen thời trang với một cái quần jean đơn giản nhưng khi khoác lên người hắn, sao lại nổi bật đến thế.
Bên cạnh hắn là Ngân La, trang điểm vô cùng rực rỡ, cả người toàn là hạng hiệu, điệu đà khoác tay hắn.
Hai người họ đã yêu nhau rồi sao? Nhanh quá...
. Á, cho tơ lên trước một chút, tớ phải chụp...
- Tớ cũng muốn chụp ảnh.
- Muốn ký tên thì làm thế nào?

Khung cảnh trở nên hỗn loạn, Thánh Bách Nguyên được bảo vệ ở giữa, bình an vô sự, ánh mắt hắn lạnh nhạt, không có tiêu điểm, đủ lạnh lùng nhìn vào đám người đang loạn cào cào trước mặt.
- Tây Mễ, sao Thánh Bách Nguyên giống Thánh Y Đằng thế?
Giọng nói nghi hoặc của Tiểu Đới vang lên bên tai tôi, nhưng chưa đầy năm giây sau, cô đã bị đẩy tới một chỗ cách rất xa tôi, còn tôi thì như một khúc gỗ, mặc cho bọn họ xô đẩy, cho tới khi ngã nhào...
Đau quá...
Mặt tôi dính xuống đất, thân hình dạng ngang thành hình chữ “Đại“.
- Á…
Trong phút chốc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này.
Ý thức được điều đó, tôi hoảng hốt định đứng lên, đúng lúc này có một bàn tay đưa qua, dìu tôi dậy.
Ông trời ơi, đừng là hắn.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện mình là một đôi mắt đen dịu dàng, thì ra là A Triết, tôi đỏ bừng mặt cảm ơn anh:
- Cảm ơn anh. Tiểu Đới... em với Tiểu Đới bị họ chen tách ra, anh mau đi tìm cậu ấy đi, cẩn thận kẻo bị ngã.
- Nhưng mà em không sao chứ?
- Không... không sao ạ...
Tôi lắc đầu, sau đó cảm giác một luồng khí lạnh ập đến. - Thánh Bách Nguyên đang đứng yên nhìn tôi, nắm tay kêu lên răng rắc.
Hắn... Sao hắn lại có vẻ giận dữ như thế?
Nhưng rồi hắn lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh lùng cố hữu.
- Chậc chậc, anh nhìn cô ta kìa, trông như miếng giẻ rách bị người ta ném ra, thật là mất mặt, ha ha ha. Nguyên, anh nói có phải không...
- Tốt nhất là cô nên biết điều một chút. - Thánh Bách Nguyên chỉ lạnh lùng lườm Ngân La một cái, rồi đi về phía tôi.
- Không, tôi chưa bao giờ thích anh...
Lời tôi nói hôm đó một lần nữa vang lên bên tai.
Hương trà xanh thoang thoảng phả tới cùng với con gió cuối thu, tim tôi gần như đã đóng băng. Tôi cúi thấp đầu, cảm nhận được ánh mắt hắn vẫn dán chặt trên người tôi, mỗi bước chân tiến gần tôi hơn lại khiến cơ thể tôi co lại càng lúc càng chặt.
Ánh mắt tôi dừng lại nơi bàn tay đút vào túi quần của hắn, bàn tay đó dường như ban nãy muốn đỡ tôi dậy? Tôi tưởng rằng hắn sẽ nói gì đó, không ngờ hắn chỉ lạnh lùng đi lướt qua vai tôi.
Từ đầu tới cuối hắn không nói với tôi một câu nào...
Thật quá đáng!
Rõ ràng là hắn sai, không những không nói với tôi một câu xin lỗi mà con làm ra vẻ mình là người bị hại...
- Này, anh đứng lại cho tôi.
Trong “Nguyên tắc hành động của Bối Tây Mễ” hoàn toàn không có điều “suy nghĩ kỹ càng”, thế nên còn chưa kịp suy nghĩ gì, tôi đã hét lớn.
- Tôi sẽ nhanh chóng bảo người chuyển hành lý đi. — Thánh Bách Nguyên dừng chân lại, chẳng buồn quay người, chỉ lạnh lùng nhìn xéo tôi rồi đi tiếp.
Ý gì?
Hắn muốn nói là sẽ không ở với tôi nữa, muốn chuyển đi sao?
- Vì sao?
Tôi hỏi một câu thật là ngây thơ và ngốc nghếch, hỏi xong mới biết hành động của mình quá là ngu ngốc.
Chẳng nhẽ tôi còn muốn ở chung dưới một mái nhà với hắn? Tôi còn muốn sống chung với cái người từng làm tôi tổn thương, lừa dối tôi? Bối Tây Mễ, mày vẫn thích anh ta sao…
Rõ ràng là bị tổn thương, rõ ràng là bị tan nát trái tim, vậy mà vẫn thích hắn.
- Nơi đó tạm thời không thích hợp cho tôi ở.
Tôi bừng tỉnh, cay đắng:
- Ha ha ha! Sao mà tôi ngốc như thế, anh là ai cơ chứ, là Thánh Bách Nguyên, là thiếu gia của tập đoàn Sun, sao lại sống trong căn hộ chung cư bé xíu của tôi. Tóm lại giờ anh đã khôi phục lại thân phận rồi, sẽ không bao giờ phải ở đó nữa...
Lúc trước hắn cho là mình có một kỳ nghỉ ngắn nên mới hạ mình sống trong căn hộ nhỏ của tôi, giờ hắn đã quay về với thân phận vốn có rồi, sẽ không phải e dè tôi nữa, đương nhiên sẽ chuyển về nhà mình, về căn biệt thự hào hoa, sang trọng ấy...
Nghĩ tới đây, trái tim tôi dường như bị ong độc chích một cái, đau tới mức sắp ngất đi.
- Đồ ngốc.
Mặt Thánh Bách Nguyẻn tái xanh, lạnh lùng thốt ra hai tiếng.
- Đúng thế, tôi là đố ngốc, tôi chính là đồ ngốc, anh chuyển đi ngay cho tôi, càng xa càng tốt… - Tôi hét thật to, sau đó lao ra khỏi vòng vây của bọn ngốc si tình vẫn đang chỉ trỏ vào chúng tôi nãy giờ.
Không biết chạy bao lâu, khi dừng lại thì tôi đã ở trước cửa khu vui chơi. Tôi lau nước mắt, mua một tấm vé và bước vào.
Bối Tây Mễ luôn luôn vui vẻ, mãi mãi vui vẻ, tôi là một đứa trẻ sinh ra để sống thật vui vẻ, vì vậy cho dù thế nào tôi cũng không được rơi nước mắt, không được đau lòng.
Sau khi đã chơi hết một lượt các trò chơi kích thích như tàu qua núi, thuyền hải tặc nhảy lầu... một mình tôi bỏ trên thùng rác mà nôn.
Khó chịu quá, đúng là tôi đang ђàภђ ђạ bản thân mà. Thánh Bách Nguyên là đồ xấu xa, lần sau tôi nhất định sẽ bắt anh tới đây để ђàภђ ђạ anh.
Lần sau...
Liệu còn có lần sau không?
Dạ dày lại quặn lên, tôi lại nôn thốc nôn tháo vào thùng rác, một lát sau đỡ hơn một chút, tôi chống tay vào cột đèn bên cạnh thùng rác rồi đứng lên.
- Hi, cô bé…
Một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt tôi, một lúc sau tôi mới định thần lại, nhìn rõ người trước mặt.
- Ông Đại Thánh.
Một ông già trong bộ đồ Trung Sơn, nhìn rất giống gương mặt của Tôn Ngộ Không – đó chẳng phải là người bạn vong niên của tôi, ông Đại Thánh sao?
- Ha ha, vừa nãy thấy cháu chơi một mình rất vui, có phải cháu gặp phải chuyện vui gì không? Có phải là có chàng trai nào tỏ tình với cháu rồi không?
Gương mặt đáng yêu khi cố tình trợn mắt của ông Đại Thánh khiến tâm trạng tôi khá hơn một chút.
- Có chuyện gì vui? Chẳng có ai tỏ tình, mà là cháu bị gã Thánh Bách Nguyên ૮ɦếƭ tiệt đá rồi!
- Cái gì? Nó đá cháu rồi? Sao lại như thế, chắc chắn là thằng mọt sách đó làm chuyện gì khiến cháu đau lòng phải không? - Ông Đại Thánh kích động nhảy lên, như muốn đánh cho Thánh Bách Nguyên một trận.
- Ông Đại Thánh, sao ông kích động thế, ông quen hắn sao?
- Ha ha ha, quên mất, hình như là ông không quen nó... Có điều người bắt nạt cháu bé thì không thể tha thứ được! — Xoa mái tóc bạc trắng, ông Đại Thánh cười ngượng ngùng, sau đó lại giơ nắm tay đấm vào không khí.
Ông Đại Thánh đúng là một ông già “nhiệt huyết“.
Có một người bạn vong niên thú vị thế này cũng thích ra phết. Vào lúc tôi không vui, ông có thể an ủi tôi.
- Cảm ơn ông, ông Đại Thánh. 
- Không cần cảm ơn… à, cháu bé, hay là chúng ta vào bắt ma đi? - Ông Đại Thánh đột nhiên vỗ đùi, hai mắt sáng lấp lánh, hào hứng đề nghị.
- Bắt… ma? Cháu không vào đâu, trong nhà ma sợ lắm.
Đừng nói là bắt ma, một người vốn sợ tối như tôi thì làm gì có gan đi vào nhà ma, thế nên tôi rất hoảng hốt với sự nhiệt tình, hào hứng của ông Đại Thánh.
- Ha ha, cháu cứ coi bọn ma đó là thằng ranh xấu xa định bắt nạt cháu, rồi bắt chúng lại! Chúng ta sẽ thi xem ai bắt được nhiều hơn, người thua phải mời người thắng ăn cơm, được chứ?
Ông Đại Thánh vừa nhắc tới Thánh Bách Nguyên là những lời đau lòng lúc sáng hắn nói lại một lần nữa vang lên bên tai tôi...
- Tôi sẽ nhanh chóng bảo người chuyển hành lý đi.
- Nơi đó tạm thời không thích hợp cho tôi ở.

Trong phút chốc, ý chí chiến đấu sục sôi trong lòng khiến tôi nắm chặt hai tay, đứng bật dậy.
- Đi nhà ma!
* * *
Trong căn nhà ma tối tăm, u ám vang lên tiếng hét của một ông già và một đứa con gái.
- Ông già, ông bỏ ra cho cháu!
- Sao ông lại phải bỏ ra? Con mà này là ông bắt được trước!
- Ông nhất định phải tranh với cháu sao?
- Cháu không biết kính trên nhường dưới sao?
- Cháu thấy vì ông không chịu nhường dưới…

- Hai vị đại nhân ơi, tôi không phải ma, chỉ là đóng giả thôi mà. Hu hu, không ngờ đóng giả ma trong nhà ma mà cũng bị người khác bắt nạt, công việc này khó quá.
Ông chú “ma” mặc bộ quần áo trắng, tóc tai ủ rũ khóc lóc kể lể. Còn tôi và ông Đại Thánh thì mỗi người nắm một tay chú ta, trên mặt đều là mặt nạ ma độc ác đang trừng mắt nhìn đối phương, không ai chịu buông ra, cho tới khi...
- Chuyện gì thế?
Một con “ma” khác có lẽ là nghe thấy tiếng cãi vã nên từ phòng Thái Bình “bay” sang.
Tôi với ông Đại Thánh đều đưa mắt nhìn hắn, rồi nhìn nhau, sau đó tôi kiên quyết vứt ông chú “ma” mà mình vừa săn được, nhào tới con “ma” mới “bay” sang.
Nhưng ông Đại Thánh khỏe hơn tôi nhiều, ông ấy nhảy ngay ra sau lưng con “ma”, kẹp cổ “ma” và hét lên với tôi:
- Đây là của ông,
- Hu hu, cổ tôi...
Con ma xui xẻo đó định thoát khỏi ông Đại Thánh, nhưng thử mấy lần mà vẫn không thành công, ông Đại Thánh như một con giao long, bàn tay quấn chặt trên cổ người đó.
Ông Đại Thánh, ông có hiếu thắng quá không nhỉ, sắp làm đứt cổ con “ma” kia mất rồi.
Chúng tôi làm loạn cả nhà ma lên, cuối cùng bị anh bảo vệ của khu vui chơi ném ra ngoài. Anh ta còn trợn mắt lườm chúng tôi.
- Các người quậy quá!
Cả buổi sáng, nhờ có dự an ủi của người bạn vong niên ông Đai Thánh mà tâm trạng tôi đã khá hơn nhiều. Tạm biệt ông Đại Thánh, tôi chuẩn bị về trường. Trốn học một buổi sáng, chắc chắn tôi sẽ bị người của Thái Tử ௱ôЛƓ ghi vào danh sách đen rồi.
Tôi len lén đi vào cổng trường, thấy ông chú bảo vệ ở cổng đang mải xem phim tình cảm, tôi cúi thấp người, định chui vào…
- Chào mừng về trường..
Tiếng hô đồng loạt vang lên khiến tôi giật nảy mình.
Tôi chầm chậm ngẩng đầu lên...
Một đám mỹ nam của Thái Tử Mạnh đang xếp thành hai hàng, ai cũng nở nụ cười quyến rũ, đưa tay phải ra, làm tư thế “mời vào”.
Đây là khách sạn sao?
- Thú cưng, ai cho cô đi lung tung hả? – ௱ôЛƓ Thái Tử đứng ở cuối hàng, ánh mắt xanh thẫm như có một ngọn lửa cháy rực.
- Tôi…
- Tội dân Bối Tây Mễ, theo như pháp luật xử phạt mà Thái Tử Mạnh thông báo thì cô phạm vào tội trốn học, giờ tôi phải trừng phạt cô, cô có ý kiến gì không?
௱ôЛƓ Thái Tử oai nghiêm như Bao Thanh Thiên, chẳng khác gì ௱ôЛƓ Hoàng Thượng, cái gì mà ”tội dân”? Chẳng qua chỉ là trốn học thôi mà…
- Chẳng nhẽ cô có ý kiến gì?
- Không có… không ý kiến…
Hu hu, Bối Tây Mễ mày đúng là vô dụng, người ta chỉ mới cau mày một cái mà mày đã sợ rúm ró lại rồi, tao coi thường mày!
- Ha ha ha, thú cưng, đùa với cô thôi, cô là bạn gái của bổn thái tử, ở trường Trung học Thâm Điền này, trừ phi tôi ra lệnh, còn mọi pháp lệnh với cô đều vô hiệu, ha ha, thế nào? Vinh hạnh chưa?
- Bạn gái?
- Đúng thế! Hôm nay chẳng phải cô khoác tay tôi và nói sẽ ở với tôi, chẳng nhẽ… Cô định xù nợ hả? – ௱ôЛƓ Thái Tử trở mặt còn nhanh hơn giở sách nhìn tôi bằng ánh mắt nguy hiểm như mắt sói.
Hôm đó...
- Không, tôi chưa bao giờ thích anh. Tôi thà thích ௱ôЛƓ Thái Tử, ở với anh ấy chứ không thích loại người vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn, bán cả trái tim mình như anh…
Tôi đi ૮ɦếƭ đây!
Hu hu...
Đó không phải là thật, đó chắc chắn chỉ là một cơn ác mộng! Tôi thực sự muốn chặt ssứt bàn tay phải đáng ૮ɦếƭ đó của tôi, sao khi đó tôi lại khoác tay ௱ôЛƓ Thái Tử, sao lại nói là sẽ ở với hắn!
- Không, ừm... Thái tử điện hạ này, khi đó tôi chỉ buột miệng nói bừa, anh thấy đấy, tôi không xinh, thân hình cũng không đẹp, đầu óc thì không thông minh...
- Ừm, cô nói không sai.
௱ôЛƓ Thái Tử nhìn tôi đánh giá, ra vẻ suy nghĩ gật đầu, trái tim tôi lập tức dấy lên ngọn lửa hy vọng.
- Thế nên bổn thái tử mới đại từ đại bi chấp nhận cô, với lại... có những lúc cô cũng rất đáng yêu, có thể giúp tôi giải sầu...
Bùm!
Tôi còn chưa kịp phản bác hắn thì đã có quả bom nổ trong đầu tôi.
- Thú cưng, để chúc mừng việc tôi ban cho cô thân phận đáng quý là bạn gái của tôi, thứ bảy hẹn hò với tôi nhé.
- Hẹn hò?
Sét đánh ngang tai! Đừng mà...
Thượng đế ơi, tuy con thất tình, nhưng ngài cũng không thể tùy tiện ném con cho một kẻ cả ngày chỉ biết nổi giận và có tiền án uy Hi*p nữ sinh như thế này...
- Nguyên, anh chờ em chút...
Đằng trước bỗng dưng vang lên tiếng nói điệu rớt của Ngân La.
Tôi quay đầu nhìn... Trên con đường râm mát gần đó, Ngân La đang thở hổn hển đuổi theo Thánh Bách Nguyên bé xíu với gương mặt hầm hầm và hai tay đút túi quần.
Ấy? Sao hắn lại biến nhỏ rồi?
Giờ hắn vẫn cần phải biến nhỏ lại sao? Hừ, tôi việc gì phải quan tâm tới việc sống ૮ɦếƭ của hắn! Hắn biến nhỏ hay lớn đã chẳng còn liên quan gì tới tôi nữa rồi!
Bối Tây Mễ, mày bị lừa còn chưa đủ sao? Đừng nghĩ tới hắn nữa...
Hình như phát hiện ra tôi với ௱ôЛƓ Thái Tử ở cổng trường, hắn dừng khựng lại, ánh mắt buồn bã nhìn chúng tôi.
- Ôi chà, chân em đau quá, không hiểu vì sao anh bé như thế mà lại đi nhanh vậy... - Ngân La khập khiễng bước tới, nhìn theo ánh mắt của Thánh Bách Nguyên. – Là Bối Tây Mễ và Thái Tử à, hai người xứng đôi thật đấy, anh thấy đúng không?
- Ha ha, được thôi, anh Thái Tử, chúng ta hẹn hò thôi, ha ha ha... Chúng ta đi xem phim hay là đến công viên nhỉ... Ôi, mà tùy anh, chỉ cần đi với anh là em vui rồi, ha ha...
Tôi cố ý khoác tay ௱ôЛƓ Thái Tử, ra bộ thân mật.
Nhưng...
૮ɦếƭ tiệt thậtl Rõ ràng là tôi đang ra sức cười, mà sao khóe mắt lại rơi lệ? Vì sao nước mắt cứ rơi không ngừng?
Hu hu... hu hu hu...
Bối Tây Mễ, mày là một con ngốc, chẳng phải mày từng nói chưa bao giờ thích hắn sao? Chẳng phải mày đã quyết định không quan tâm gì tới hắn sao? Sao mày còn khóc? Hu hu...
- Ha ha, ở cạnh em anh cũng rất vui, cục cưng.
௱ôЛƓ Thái Tử đột nhiên kéo tôi vào lòng, tôi muốn đẩy hắn ra, nhưng lại nghe thấy tiếng hắn vang lên bên tai:
- Thú cưng, cô cứ khóc trong lòng tôi đi.
௱ôЛƓ Thái Tử đang giúp tôi sao? Không muốn Thánh Bách Nguyên thấy tôi rơi lệ, thấy tôi bận tâm tới hắn, thấy tôi vì hắn mà ghen tức…
Cảm ơn anh, ௱ôЛƓ Thái Tử! Tôi biết là anh không ngang ngược, ấu trĩ như những gì mà anh thể hiện, nhưng tôi không thể thích anh, bởi vì trước đó, tôi đã thích cái đồ xấu xa ૮ɦếƭ tiệt kia mất rồi...
Hắn đã lừa tôi, và lừa mất cả trái tim tôi...
- Hừ, Bối Tây Mễ, cô làm ơn đùng có buồn nôn thế được không? Nguyên... mặc kệ cô ta, chẳng phải anh hứa với em thứ bảy này cùng đi chơi sao?
Lời của Ngân La khiến cơ thể tôi run rẩy, ௱ôЛƓ Thái Tử vỗ vai tôi, cười lớn:
- Ha ha, Tây Mễ baby, anh đưa em đi ăn trưa nhé, ở đây có con vịt cứ quàng quạc mãi, nhức đầu quá!
- ௱ôЛƓ Thái Tử, anh...
Từ đầu tới cuối, cái người đó đều không nói câu nào.
Tôi trốn trong lòng ௱ôЛƓ Thái Tử, cúi đầu thút thít, không muốn và cũng không dám nhìn vào mặt người đó, tôi sợ chỉ nhìn một lần thôi là tôi sẽ lập tức lao lên hỏi hắn vì sao lại làm tổn thương tôi như thế?
Vì sao...
Ban ngày có ௱ôЛƓ Thái Tử ở cạnh nên tôi còn miễn cưỡng gắng gượng được, nhưng mỗi tối về với căn nhà nhỏ vắng vẻ, tôi lại dùng ánh mắt trống rỗng của mình, ngẩn ngơ nhìn căn phòng mà trước đây Thánh Bách Nguyên ở.
Cứ thế, thứ bảy tới thật nhanh chóng.
Hôm nay ௱ôЛƓ Thái Tử lái xe tới đón tôi, xe đi tới khu phố Tam Nguyên đông đúc ở trung tâm thành phố và dừng lại trước cửa một quán bar có bảng hiệu nhấp nháy.
- Này này, Thái Tử, anh có nhầm không? Đây là quán bar mà.
- Không nhầm đâu, tôi muốn cô thư giãn một chút, để cô không nhớ tới thằng ranh đó. Giờ cô là bạn gái của tôi, phải quên hắn thật nhanh, nghe rõ chưa?
௱ôЛƓ Thái Tử gõ mạnh lên đầu tôi một cái, cứ như đầu tôi là cá gỗ vậy, bực mình!
- Nghe rồi, nghe rồi.
Nước mắt giàn giụa...
Đi cùng anh thì làm sao mà thả lỏng được? Lúc nào cũng sử dụng bạo lực.
Quả nhiên, tôi còn chưa nghĩ xong thì ௱ôЛƓ Thái Tử đã đưa “móng vuốt sói” ra, ôm lấy tôi đi vào quán bar.
- Cấm trẻ vị thành niên?
Tôi nhìn chằm chằm tấm biển đặt ngoài cửa, đọc to.
Nhưng hình như chỉ có mỗi tôi là nhìn thấy tấm biển này, ௱ôЛƓ Thái Tử hoàn toàn không liếc nó lấy một cái, cứ như đối với hắn, đây chỉ là một món đồ chơi.
- Á, anh Thái Tử, anh tới rồi à... - Nhân viên tiếp đón ở cửa tươi cười đi tới, sau đó kiễng chân lên nói nhỏ vào tai Thái tử điều gì đó.
A! Quán rượu này có phải là của nhà ௱ôЛƓ Thái Tử không?
Chả trách hắn có thể ung dung như thế...
Nhân viên kia nói xong, sắc mặt ௱ôЛƓ Thái Tử thoáng thay đổi, cau mày rồi nói:
- Sao lại thế? Để tôi đi xem! Ừm, cậu đưa cô ấy vào trước đi..
- Chuyện đó...sao thế?
Gã đó rất ít khi tỏ vẻ nghiêm túc như vậy, trong lòng tôi thoáng một dự cảm không lành.
௱ôЛƓ Thái Tử đi tới trước mặt tôi, cúi đầu, mái tóc đỏ rực rủ xuống gương mặt đẹp trai của hắn, giọng nói bá đạo cúa hắn vang tới...
- Thú cưng, ở trong đó ngoan ngoãn chờ tôi.
Thế là tôi bị ném lại, lon ton đi theo nhân viên phục vụ vào quán bar đáng sợ.
- Xin mời đi bên này, anh Thái Tử đã thuê trọn một phòng... A, không ngờ anh Thái Tử lại thích kiểu người như chj, ngày trước anh ấy toàn thích người xinh thôi... ૮ɦếƭ, không nên nói câu này...
Anh ta lải nhải rất nhiều nhưng tôi hoàn toàn không để ý, bởi vì...
Hu hu...
Ngày trước tôi chưa bao giờ vào quán bar, không khí trong này kỳ quái quá, ánh đèn chớp nháy như thể sắp hỏng, tiếng nhạc đinh tai khiến màng nhĩ tôi đau nhức.
Thôi thì cứ nhắm mắt, bịt chặt tai rồi đi về phía trước.
- Á…
Một bàn tay đưa ra, kéo mạnh tôi vào chiếc ghế sô-pha bên cạnh. Mở mắt ra, gương mặt quen thuộc đối diện khiến tôi gần như ngừng thở, sao lại là hắn?
Sao hắn lại ở đây? Bên cạnh còn là đứa con gái đáng ghét kia nữa...
Nhân viên phục vụ đó hoàn toàn không biết là tôi đã biến mất, vẫn còn lẩm bẩm gì đó và đi vào gian phòng...
Người cơn trai đối diện, tư thế ngả vể sau đã đổi thành nghiêng về trước, ánh đèn tù mù trong quán bar soi lên gương mặt tuyệt mỹ của hắn, đôi đồng tử màu hổ phách tòa sáng lấp lánh. Khóe miệng Thánh Bách Nguyên thoáng nhếch lên, tặng cho tôi một nụ cười như đóng băng.
- Chẳng nhẽ không ai nói với cô rằng nơi này không thích hợp với học sinh trung học?
Tôi nuốt nước bọt, cắn môi, cố nén cái cảm giác muốn nhấc chân và bỏ chạy.
Hu hu..
Điệu bộ của hắn đáng sợ quá, cứ như thể sắp ăn thịt người, tôi sợ quá...
- Anh... anh cũng là học sinh trung học mà.
Thánh Bách Nguyên nheo mắt, lạnh lùng nói:
- Lập tức rời khỏi đây, ra ngoài.
Nói thật lòng, giờ cả người tôi đều đang run rẩy, bởi vì tôi phát hiện ra hắn nổi giận rồi, Thánh Bách Nguyên phiên bản lớn nổi giận thật là đáng sợ, “sống chung” với hắn bao nhiêu lâu, tôi biết chứ, nhưng nhìn gương mặt thách thức và ánh mắt khinh bỉ của Ngân La tôi bất chấp tất cả.
- Không, tôi phải chờ ௱ôЛƓ Thái Tử, anh ấy bảo tôi ở đây chờ anh ấy.
- Cô không hiểu lời tôi nói sao? Tôi bảo cô lập tức rời khỏi chỗ quỷ quái này.
Thánh Bách Nguyên đứng lên, một tay ấn tôi xuống sô-pha, tôi còn ngửi thấy mùi trà xanh từ người hắn thoáng tới, mùi hương quen thuộc.
Hu, hắn hung dữ quá, tôi thực sự muốn vung một nắm đấm vào mũi hắn. Hắn với Ngân La thì được đến nơi này, sao tôi không được đến?
Tôi không nghe hắn đâu, kiên quyết không!
- Nguyên...
Ngân La không chịu bị lạnh nhạt, kéo tay Thánh Bách Nguyên làm nũng, vậy mà hắn không hề từ chối.
Thật chói mắt...
Chói tới mức mắt tôi đau nhói, tới mức nước mắt đã rơi ra…
Tôi ghét cô ta nắm tay hắn, ghét cô ta dùng cái giọng điệu đà đó gọi Thánh Bách Nguyên, ghét cô ta mỉm cười ngọt ngào với hắn. Tôi nghe thấy trong đầu mình một giọng nói bảo tôi bỏ đi, nhưng bước chân tôi như đã mọc rễ bất động.
Không khí bi thương Ϧóþ nghẹt Ⱡồ₦g иgự¢ tôi, khiến tôi gầnnhư tức thở.
- Thánh Bách Nguyên? Sao mày lại ở đây? Có phải mày có ý định gì không tốt với thú cưng của tao không? Tao nói cho mày biết, đây là địa bàn của bổn thái tử, cẩn thận kẻo tao gọi người ném mày ra ngoài!
௱ôЛƓ Thái Tử ngồi phịch xuống chỗ trống bên cạnh tôi, giải vây giúp tôi, tay dang ra ôm lấy tôi.
Đáng ghét, hắn tại thế nữa rồi!
Tôi định đẩy hắn ra theo phản xạ, nhưng nhìn thấy Ngân La vẫn còn kéo tay Thánh Bách Nguyên. Tôi ép mình phải thích nghi, nhưng mà...
Vẫn thấy không quen...
Ngoại trừ với Thánh Bách Nguyên, tất cả mọi người tôi đều thấy không quen...
Không có, Thái Tử, chỉ là khách hàng và chủ nhà chào hỏi nhau thôi mà, anh có thể bỏ em ra được không, em muốn đi vệ sinh…
Tôi cố tình nhấn mạnh vào bốn chữ “khách hàng” và “chủ nhà”. Ánh mắt Thánh Bách Nguyên càng trở nên đáng sợ.
- Ồ, thế thì anh đi cùng em nhé?
- Không... không cần đâu, anh đi cùng thì kỳ cục lắm. Lúc vừa vào em đã nhìn thấy nhà vệ sinh rồi, em tự đi… - Tôi ra sức xua tay, vội vã đứng lên bỏ đi.
Phù.
Cuối cùng cũng thoát được cái không khí kỳ cục khiến người ta khó thở ấy rồi, tôi thấy mệt mỏi rã rời, chống tay vào tường, xoa lên Ⱡồ₦g иgự¢ đang tưng tức.
Hừ?
Đây là đâu?
Hình ảnh xung quanh khiến tôi đau đầu, một bức tường với màu sắc loang lổ, ánh đèn tù mù, thi thoảng lại có tiếng ồn ào vọng ra, đi một hồi lâu mà vẫn quay về chỗ cũ.
Không phải chứ? Cái quán bar này sao to thế, làm tôi lạc đường rồi! Đây chắc là khu phòng riêng, tôi phải ra khỏi đây. A, đằng kia có một cánh cửa.
Mở cửa ra, trước mặt là một cơn ngõ nhỏ chìm trong màn đêm dày dặc, hu hu, sao tôi lại đi ra cửa sau thế này? Định đóng cửa rồi quay lại, nhưng một giọng nói quen thuộc níu bước chân tôi lại:
- Không được, bố, con không thể ra tay, không bắt cóc Thánh Bách Nguyên được không, công ty của bố vốn đã không trụ được nữa rồi, đâu có liên quan gì tới anh ấy… Hu hu… con phát hiện càng ngày mình càng thích anh ấy rồi… Tuy con dọa sẽ tấn công Bối Tây Mễ để ép anh ấy phải qua lại với con, tuy anh ấy không chịu nhìn vào mặt con, nhưng con đã không thể khống chế được bản thân nữa rồi...
Cái người đang chống tay vào tường khóc lóc ấy là...
Ngân La!
Mà bân cạnh cô ta còn mấy gã đàn ông trông có vẻ không phải là người tốt, tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ, trong đó có một ngưòi nhắc nhở Ngân La.
- Tiểu thư, tôi nay chúng ta phải đưa hắn về, như thế ông chủ mới có con tin để đàm phán với Tập đoàn Sun.
- Các người không được ᴆụng vào anh ấy...
Tôi hoảng hốt bụm miệng, loạng choạng lùi về sau, những giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu lăn khỏi khóe mắt. Tôi liên tục ᴆụng đầu vào vách tường mà không biết đau, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Thánh Bách Nguyên gặp nguy hiểm!
Thì ra... Ngân La định bắt cóc hắn...
Thì ra…
Thánh Bách Nguyên vì tôi nên mới ở cùng với Ngân La…
- Có người!
Có lẽ vì tôi ᴆụng đầu vào tường gây ra tiếng động nên đã kinh động tới họ. Tôi quay người định bỏ chạy thì bị một gã bắt được. Tôi bị kéo ra rồi ném xuống trước mặt Ngân La như ném một bao rác. Ngân La thấy tôi, biểu cảm đau lòng ban nãy lập tức trở nên độc ác.
- Bối Tây Mễ, sao lại là mày? Mày nghe thấy rồi hả?
- Không... Tôi không nghe thấy; chẳng nghe thấy gì cả, ha ha... mọi người nói tiếp đi, nói tiếp đi.
Tôi cười ha hả, khom lưng bò dậy định đi, nhưng ngay lập tức có một gã bộ dạng hung hãn kéo tôi lại.
- Rốt cuộc thì mày có gì tốt? Tướng mạo bình thường, đầu óc thì ngu ngốc, người khác chỉ mới khiêu khích vài câu mày đã bỏ rơi anh ấy. Mội người như mày vì sao anh ấy lại thích, vì sao?
Ngân La đá liên tục vào người tôi, nhưng tôi không hề cảm thấy đau, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là làm thế nào để nói cho Thánh Bách Nguyên biết âm mưu của họ.
- Tiểu thư, người đó đối với cô như thế, sao cô còn giúp hắn?
Một gã tay chân đứng cạnh thêm dầu vào lửa.
- Đúng! Tao đã không có được anh ấy thì mày cũng đừng mơ. — Các ngón tay của Ngân La cắm chặt vào lòng bàn tay, nhìn tôi đầy thù hận.
- Tiểu thư, chúng ta phải hành động thôi, nhân hôm nay vệ sĩ của hắn không tới.
Hu hu... không được!
Không thể để họ bắt cóc Thánh Bách Nguyên...
Tôi sờ cái điện thoại di động trong túi áo, âm thầm ấn số.
- Tiểu thư, con ranh này nhân lúc chúng ta bàn chuyện, dám gọi điện thoại cầu cứu. - Cái kẻ tướng mạo hung hãn phát hiện ra tôi đang ấn số điện thoại, bèn giằng lấy điện thoại của tôi, ném mạnh xuống đất.
Cạch!
Cái điện thoại vỡ thành hai mảnh.
Hu hu, làm thế nào, làm thế nào?
Điện thoại không còn nữa, làm thế nào để báo tin cho Thánh Bách Nguyên đây?
- Giải quyết nó cho ta. - Ngân La lạnh giọng ra lệnh.
Cái gì?
- Cứu tôi.., cứu tôi… ư ư…
Tôi còn chưa kêu xong, miệng đã bị bịt chặt, sau đó có người lôi tôi vào góc sâu.
Hu hu hu...
Thượng đế nhân từ ơi, chẳng nhẽ ông bắt con phải mất mạng trong cái ngõ nhỏ này sao?
Hu hu, đừng mà, con còn chưa nói với Thánh Bách Nguyên là con thích anh ấy, con còn chưa nói cho anh ấy biết là con không biết anh ấy vì con làm bao nhiêu việc, con còn chưa nói với anh ấy... thực ra con không còn giận nữa rồi...
Đúng vào lúc này...
Gâu gâu…
Cục Xương hùng dũng lao tới, cắn mạnh vào gã tay chân đang cầm dao.
- Cục Xương, sao lại là mày?
Tôi trợn tròn mắt, nhìn gương mặt đau đớn sống không bằng ૮ɦếƭ của gã tay chân sau khi bị Cục Xương cắn cho be bét máu.
Á…
Sao nó biết là chủ nhân gặp nạn nhỉ?
- Lần nào cũng là tôi tới cứu cô.
Tôi ngẩng đầu, thấy Thánh Bách Nguyên đang chống một tay lên tường, ánh mắt lạnh băng, còn sau lưng hán là bọn tay chân kia kẻ thì ngất, người thì bị thương.
௱ôЛƓ Thái Tử cười ha hả vỗ vỗ vào gương mặt sợ ૮ɦếƭ khi*p của gã tay chân, thân mật nói:
- Ranh con, điện thoại của thú cưng nhà tao là do mày ném hỏng phải không?
Bụp một tiếng, gã đó bị ௱ôЛƓ Thái Tử đâm ngã xuống đất.
Tôi bị một người ôm chặt lấy, tôi biết là Thánh Bách Nguyên, tôi không đẩy hắn ra, chỉ khóc ri ri trong lòng hắn.
- Xin lỗi, anh không nên để em bị tổn thương...
Thánh Bách Nguyên thì thầm bên tai tôi.
Nghe hắn nói vậy, nước mắt tôi rơi càng nhiều hơn.
- Thú cưng, cũng may mà bảo vệ đã thông báo cho tôi trước khi vào quán bar là ngõ sau có mấy thằng bụi đời quanh quẩn. Lúc đầu tôi không biết bọn nó định làm gì nên mới dặn người theo dõi, không ngờ mấy kẻ đáng ૮ɦếƭ này lại dám bắt nạt cô...
௱ôЛƓ Thái Tử dạy dỗ kẻ kia xong thì chạy ra giải thích với tôi.
- Cảm ơn anh, ௱ôЛƓ Thái Tử!
- Cảm ơn cái gì, cô là thú cưng của tôi mà! - ௱ôЛƓ Thái Tử cười cười vỗ đầu tôi.
- Nguyên...
Lúc này Ngân La vẫn đứng một mình dưới cột đèn dưòng, gọi Thánh Bách Nguyên.
- Tôi đã sớm biết cô tiếp cận tôi là có mục đích rồi. Bố cô mua chuộc người trong nội bộ Tập đoàn Sun, thay đổi loại Côca có chứa thuốc giải của Đại ma hoàn, để tôi không thể biến lớn! Đây là bước đầu tiên trong kế hoạch của ông ta! Chỉ tiếc rằng ông ta không biết Tiến sì Bối đã cho tôi đơn thuốc từ lâu, tự tôi cũng có thể điều chế thuốc giải!
Sau đó tôi hứa quan hệ với cô chỉ vì sợ cô không đạt được mục đích sẽ làm tổn thương Tây Mễ, có điều không ngờ cuối cùng cô vẫn làm tổn thương cô ấy! Cô đi đi, sau này đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa, nếu không, với những việc mà cô làm với Tây Mễ, ít nhất tôi cũng có thể khiến cô ૮ɦếƭ mấy trăm lần… - Thánh Bách Nguyên lạnh lùng nói.
Nhìn theo bóng Ngân La loạng choạng bỏ đi, tôi bỗng dưng cảm thấy cô ta hơi đáng thương. Chắc là cô ta thực sự thích Thánh Bách Nguyên, chỉ có điều quá cực đoan. Thích một người lẽ ra nên hy vọng cho người ta được hạnh phúc, chứ không phải là chỉ muốn có được người ta…
Nhưng…
- Này, Thánh Bách Nguyên, anh là đồ ngốc à? Sao anh lại làm thế? Rõ tàng anh biết là cô ta định bắt cóc anh mà anh còn qua lại với cô ta? Đầu óc anh có phải chứa toàn nước tương không hả?
Tôi giận dữ quát hắn.
Cái gã này chắc chắn là bị điên rồi! Dám mang tính mạng của mình ra đùa.
- Câm miệng, để sức mà tới bệnh viện…
- Cẩn thận…
Giọng nói của ௱ôЛƓ Thái Tử vang lên.
Một luồng ánh sáng bạc chói mắt lướt qua trước mắt tôi, tôi chẳng nghĩ ngợi gì đã lao lên, nhưng lại bị một sức mạng đẩy ra, con dao sắc bén đó cắm thẳng vào иgự¢ Thánh Bách Nguyên.
Sự việc xảy ra quá nhanh, tôi chỉ biết giương mắt nhìn dòng máu bắn ra khỏi иgự¢ anh, tôi há hốc miệng, không nói được lời nào rồi ngất đi.
Tỉnh dậy, tôi phát hiện ra mình đang nằm trên cái giường bệnh trắng toát của bệnh viện.
- Thánh Bách Nguyên...
Tôi hét lớn rồi ngồi bật dậy.
- Được rồi, được rồi, thằng ranh đó đang ở trong phòng có vệ sĩ, không dễ ૮ɦếƭ thế đâu. – ௱ôЛƓ Thái Tử ngồi bên giường bệnh, vụng về gọt táo, nói xong còn lườm tôi một cái.
- Thế anh ấy thế nào rồi?
- Còn cách tim 2 cm nữa, suýt chút nữa thì toi, có điều giờ hắn khỏe lắm, cô không phải lo.
- Thế… ư ư… - Quả táo bị ௱ôЛƓ Thái Tử gọt hết 70% nhét thẳng vào miệng tôi, khiến lời tôi định nói ra đều phải nuốt vào.
- Thú cưng, cô chẳng nghĩ ngợi gì đã lao ra định chặn dao cho thằng đó, cô làm tôi đau lòng quá, cũng may gã đó là con trai nên bảo vệ được cô, nếu hôm nay người bị thương là cô thì tôi chắc chắn sẽ ném thằng khốn kiếp đâm cô xuống sông nuôi cá…
Với tính cách của ௱ôЛƓ Thái Tử thì chắc chắn số phận của gã tay chân kia rất thê thảm, a di đà Phật!
- Tôi muốn đi thăm Thánh Bách Nguyên…
- Không được đi, bác sĩ nói cô bị chấn thương não nhẹ, cơ thể suy nhược, hô hấp không bình thường, tứ chi mất sức, phải nằm bất động trên giường nghỉ ngơi ba ngày…
- Hả? Nếu thế thì tôi chán ૮ɦếƭ đi à?
Gì thế hả trời? Tôi chỉ bị đá vài cái, đầu ᴆụng vào tường và bị kích thích quá nên ngất đi thôi mà, cái bệnh viện này cố ý lừa tôi để thu tiền viện phí phải không?
- Ấy? Sao vẫn còn ở đây, chẳng phải nói là có thể làm thủ tục xuất viện rồi sao?
Một chị y tá đẩy cửa bước vào, hỏi đầy nghi hoặc.
- Lải nhải cái gì? Chẳng phải tôi nói cô ấy còn phải nằm viện ba ngày sao?
- Con người cậu thật là kỳ quái, mau đi làm thủ tục xuất viện đi, nghe thấy chưa? - Chị y tá hoàn toàn không sợ ánh mắt đáng sợ của ௱ôЛƓ Thái Tử, đóng rầm cửa rồi đi ra.
- ௱ôЛƓ Thái Tử, có chuyện gì anh giấu tôi phải không?
- Không... không có...
- Tôi phải đi thăm Thánh Bách Nguyên!
Thấy tâm trạng tôi kích động, ௱ôЛƓ Thái Tử đành so vai, đưa tôi tới phòng bệnh có vệ sĩ mà Thánh Bách Nguyên đang nằm.
- Bệnh nhân vẫn chưa qua được cơn nguy kịch, không phải nhân viên y tế thì không được vào.
Một bác sĩ đeo kính giữ chúng tôi ở ngoài.
Trong phòng bệnh, Thánh Bách Nguyên nằm trên giường trong bộ quần áo bệnh nhân, иgự¢ được băng kín nằm bất động, không chút sinh khí.
Gương mặt anh trắng bệch, trên mặt còn chụp mặt nạ dưỡng khí, những giọt nước được truyền vào huyết quản của anh.
- Sao lại thế? Chẳng phải anh nói anh ấy không sao, rất khỏe rồi sao?
Giọt nước mắt chát đắng lại lăn ra, tôi dán người vào tấm cửa kính, nhìn Thánh Bách Nguyên, hy vọng anh có thể mở mắt nhìn tôi.
Tôi không muốn...
Không muốn chỉ đứng đây nhìn, tôi muốn được ở cạnh anh, ở cạnh anh...
- ௱ôЛƓ Thái Tử, tôi muốn vào phòng bệnh với anh ấy.
- Tôi biết cô sẽ thế mà, nên mới không cho cô tới...
௱ôЛƓ Thái Tử nói nhò.
Thế là tối hôm đó, tôi len lén mặc bộ quần áo y tá mà không biết ௱ôЛƓ Thái Tử kiếm được ở đâu, đóng giả làm y tá lẻn vào phòng bệnh. Nhìn gương mặt tiều tụy của Thánh Bách Nguyên, trái tim tôi đau như cắt.
Rốt cuộc tới khi nào anh mới tỉnh lại?
Có thể nào anh cứ ngủ như thế mãi, không bao giờ tỉnh lại không…
- Hu hu hu, Thánh Bách Nguyên, anh đừng ngủ nữa, mau mở mắt ra nhìn em đi. Chẳng phải anh là “Nhật Thần” tài giỏi đó sao? Chẳng phải anh là người vạn năng đó sao? Sao chỉ mới bị thương chút xíu mà đã nằm xuống thế này? Hu hu… em còn chưa tha thứ cho anh mà! Em còn chưa nói là em thích anh mà…
Nắm chặt tay Thánh Bách Nguyên, nước mắt tôi rơi lã chã.
Tích tắc!
- Đồ ngốc, bộ đồ y tá này rộng quá!
Ấy?
Ai đang nói chuyện với tôi thế?
Lẽ nào...
Tôi chan chứa nước mắt nhìn anh, đối diện với mình là đôi mắt màu vàng kim mở hé, tôi thực sự không dám tin — Thánh Bách Nguyên tỉnh dậy rồi!
- Đồ xấu xa, hộ đồ này không quan trọng. Hu hu... cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi, tỉnh lại rồi... - Tôi vui vẻ vừa khóc vừa cười.
- Hình như anh vừa nghe thấy có ai tỏ tình, nếu không tỉnh lại thì thiệt thòi quá. - Thánh Bách Nguyên cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng trên gương mặt nhợt nhạt.
Cái gã này… đã thế rồi còn ra bộ.
- Anh… đáng ghét! Hừ, lạ thật, vì sao mắt anh lại biến thành màu vàng?
A! Đó chẳng phải chỉ là lời đồn thôi sao?
Mắt anh thực sự có thể biến thành màu vàng à, đẹp quá…
- Màu vàng?
Mắt Thánh Bách Nguyên thoáng tối sầm lại, dường như tôi đã hỏi một câu không nên hỏi.
Tâm trạng vốn vui vẻ của anh bỗng trở nên xấu đi, tôi lập tức chuyển chủ đề.
- Khụ khụ, anh muốn uống nước không? Em đi rót cho anh...
Tôi vội vàng chạy ra rót một cốc nước, không ngờ vì vội quá nên vấp phải cái ghế, nước trong cốc hắt hết lên người Thánh Bách Nguyên.
- Xin... xin lỗi.
Tôi vội vàng lau cho anh.
- Á...
Vì tôi lau quá mạnh nên ᴆụng phải vết thương của Thánh Bách Nguyên.
- Hu hu… em xin lỗi, em đi gọi bác sĩ, huh u, sao lúc nào em cũng gây họa… Ngân La nói không sai, em là đồ ngốc, hoàn toàn không xứng với anh…
- Ngốc quá, em đi gọi bác sĩ thì lộ hết ra à? Anh không sao, em lại đây… - Thánh Bách Nguyên đưa bàn tay vẫn còn cử động được ra, vẫy gọi tôi.
Tôi ngoan ngoãn lại gần, anh ngồi lên, nhẹ nhàng ôm tôi, vuốt tóc tôi.
- Để anh ôm như thế này một lát, ôm em thì sẽ không đau nữa... Mọi người đều tưởng rằng anh rất giỏi, tưởng anh là vạn năng, thực ra thế giới của anh vốn rất lạnh lẽo. Chính sự xuất hiện của em đã khiến anh cảm thấy ấm áp. Anh thích căn hộ nhỏ đó, thích hàng ngày được nấu cơm cho em ăn, sau đó nhìn em ăn thật ngon lành... Chỉ cần có em bên cạnh, anh sẽ không còn cảm thấy lạnh lẽo và cô đơn nữa...
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy sự yếu đuối của anh...
Sỏ dĩ anh lừa tôi là vì không muốn tôi biết thân phận của anh! Vì muốn thoát khỏi những áp lực mà thân phận đó mang lại cho anh! Anh chỉ muốn được là chính anh, vô âu vô lo, sống vui vẻ như một người bình thương mà thôi...
Ngày trước tôi chi biết nổi giận, hoàn toàn không quan tâm tới cảm nhận của anh.
Thánh Bách Nguyên...
Hãy để em sưởi ấm cho anh, đây là điểu duy nhất em làm được, từ nay về sau, em sẽ ở bên anh, không bao giờ chia lìa…
* * *
Sau đó tối nào tôi cũng mặc quần áo y tá rồi lẻn vào với Thánh Bách Nguyên, chăm sóc anh, cứ thế, chúng tôi có ba đêm ngọt ngào ở bệnh viện.
Tuy tôi thường gây họa, làm vỡ đồ đạc, nhưng Thánh Bách Nguyên lúc nào cũng cười tươi tha thứ cho tôi, khiến tôi cũng vui lây.
Nhưng ngày thứ tư tỉnh lại, tôi trở mình mới thấy đối diện là một cái giường lạnh lẽo — Thánh Bách Nguyên biến mất rồi!
- Thánh Bách Nguyên, anh đâu rồi? Đừng đùa với em! - Những nơi có thể tìm được tôi đều tìm hết một lượt mà không thấy bóng dáng anh đâu, một cảm giác bất an dâng lên trong tim.
Tôi chạy ra khỏi phòng bệnh, tới phòng y tá, lo lắng hỏi:
- Chị ơi, chị có thấy Thánh Bách Nguyên không?
- Ồ, vừa nãy cậu ấy được mấy người mặc comple màu đen đưa đi rồi.
Chị y tá trả lời tôi mà không buồn ngẩng đầu lên.
- Cái gì? Sao bệnh viện của các chị lại làm ăn thế?
Tôi rất muốn lý luận với chị ta một hồi, nhưng chuyện quan trọng hơn lúc này là phải tìm Thánh Bách Nguyên. Vì sao anh lại bị người ta đưa đi? Chẳng nhẽ bố Ngân La vẫn không từ bỏ, phái người tới bắt cóc anh sao?
- Hừ, chờ một chút!
Chị y tá gọi lớn, chắc là vì phát hiện ra tôi mặc bộ đồ y tá trên người, nhưng tôi không để ý nữa, chỉ biết cắm đầu chạy.
Hu hu…
Làm thế nào, làm thế nào? Vết thương của anh còn chưa khỏi hẳn, nếu bị bắt cóc thì chắc chắc là sẽ toi mất! Á á á, người trong tay mấy ông chú áo đen ở cổng kia chẳng phải là Thánh Bách Nguyên sao?
Không được!
Không được để họ bắt anh đi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc