Vị Tình Đầu - Chương 46

Tác giả: huymanutd

Tôi đã quay lại cuộc sống bình thường của mình, cuộc sống trước khi về Việt Nam gặp anh. Tôi chỉ cho bản thân mình một cơ hội duy nhất làm theo tiếng nói từcon tim đang quặn lên vì tổn thương, để sau đó quay lại và lắng nghe những phân tích khô khốc nhưng lại đầy tính thuyết phục của khốinão. Người ta bảo tình yêu chẳng có lỗi gì, nhưng tôi lại không nghĩ thế. Yêu nhầm người, đặc biệt là người yêu của người chị mình hết mực yêu thương, là một sai lầm không thể tha thứ.
Nghĩ cũng hay. Nếu anh và chị tôi chả là gì của nhau hoặc thậm chí tôi cũng được Hân kể cho nghe về anh cũng giống với HN, thì chắc tôi sẽ bỏ qua anh ngay lập tức. Những đoạn hội thoại giữa hai người hay như cái cách HN hạnh phúc mỗi khikể về anh... tất cả những điều đó đã ảnh hưởng đến tôi. Tự nhiên tôi muốn biết đó là người con trai như thế nào mà lại có sức hút với chị tôi nhường vậy. Tôi từng bước tìm hiểu và bỗng nhận ra trái tim mình lạc điệu lúc nào không hay.
Tôi chưa bao giờ có ý định sẽ kéo anh về phía mình. Thật lòng đấy. Tôi về gặp anh chỉ để thỏa mãn lòng ích kỉ và một lần được cảm nhận dư vị của hạnh phúc. Nếu anh ấy đột nhiên dành tình cảm cho tôi, chắc chắn tôi sẽ đánh giá thấp nhâncách của con người ấy. Nhưng không, anh chứng minh được tại sao mình lại chiếm được trái tim của chị tôi.
Tôi tưởng ba sẽ giận lắm khi tôi cứ thích làm theo ý mình, nhưng lần nàytôi đã nhầm. Ba kéo đầu tôidựavào vai ông trên suốt chuyến bay và đưa tay lau những giọt nước mắt lăn dài trên má khi tôi tủi thân và bật khóc. Tôi vòng tay ôm chặt lấy ba khi bờ vai không thôi nấc lên từng hồi. Tôi muốn khóc một lần thật to, cạn hết nước mắt đểkhông bao giờ phải buồn vì chuyện này nữa.
Tôi chợt nhận ra một chân lý "tôi và anh không phải để dành cho nhau, vì vậycố gắng làm gì khi mọi chuyện chẳng đi đến đâu".Sau này nhìn hình ảnh hai ngườiđó nắm tay nhau chắc tôi buồn nát ruột mất. Chắc chắn những lúc đó tôi sẽ tránhmặt. Đành vậy, nếu một thứ nào đó không phải của mình cách tốt nhất là học cáchbuông tay.
Tôi vẫn trách anh một điều "tại sao ngày tôi đi anh không thể chào tôi dùchỉ một câu". Lẽ nào một hành động nho nhỏ như thế lại khó khăn vậy à!? Vàophòng, đặt lên trên bàn một lá thư, lúc ra tôi đã cố gắng đi chậm nhất có thể, nhưng chờ hoài mà tiếng gọi tôi mong chẳng thấy đâu. Cánh cửa đóng lại như khépluôn giấc mơ ngọt ngào vẫn còn dang dở.
Khi trở về nước, tôi đã chủ động liên lạc với HN. Tôi kể tất cả chuyện tôilàm và cả những suy nghĩ của tôi dành cho anh. Tôi biết ban đầu chị giận tôi, nhưng có lẽ giọng điệu chân thành và một câu nói "em mong chị hãy xem đó như mộtchuyến đi mà em có thể nhớ về trước khi em quay lại với cuộc sống bình thường củamình có được không?" đã khiến cho chị mềm lòng. Không phải HN là một người nhẹ dạ và hay yếu lòng trước người khác mà đơn gian bởi vì chị tin tôi, tôi là ngườiđã hứa được thì sẽ làm được.
Lên lại trường sau kì nghỉ đông chan đầy kỉ niệm, tôi co ro trong chiếc áo bông dài quá đầu gối. Luôn miệngxuýt xoa vì cái rét dưới 0 độ C, tôi xoa hai tay liên tiếp vào nhau mà không đểý đã vô tình ***ng vào người trước mặt. Ngẩng mặt lên đang định xin lỗi thì tôinhận ra Jack. Hình như anh đã đợi tôi từ lâu lắm. Nhìn mặt anh có vẻ nghiêm trọngkhiến tôi hơi mất bình tĩnh.
- "Mình tìm chỗ nào nói chuyện đi"
Nhìn mặt Jack hơi nghiêm trọng khiến tôi hơi mất bình tĩnh.
- "Mình tìm chỗ nào nói chuyện đi"
Biết mình không thể từ chối, tôi lẳng lặng bước đằng sau. Jack dẫn tôi đếnmột bóng cây đằng sau trường. Anh ngồixuống và tựa hẳn lưng vào nó. Tôi chỉ biết đứng nhìn. Không cảm xúc, không mộtphản ứng rõ rệt.
- "Em biết anh thích em phải không?", Jack lên tiếng.
- "Dạ..."
- "Em không thể dành cho anh một cơ hội sao?", Jack nắm chặttay đặt lên *** trái.
- "..."
- "Em có người yêu rồi à?", giọng Jack trùng xuống.
- "Vâng. Em xin lỗi"
Câu trả lời của tôi khiến Jack bàng hoàng. Anh lắc đầu như thể không muốntin lời tôi vừa nói. Tôi chỉ im lặng, tôi muốn Jack hiểu dù thật hay không thìtại thời điểm hiện tại tôi không thể mở lòng với anh.
Khi tôi định bỏ đi, bất ngờ Jack chạyđến và ôm chầm tôi từ phía sau. Tôi hiểucảm giác tê tái của anh lúc này bởi lẽ tôi cũnglà người đãtừng trải qua cảm giác đó... cảm giác làm người thứ ba, chỉ khác một chỗ tôikhông phải là người con gái may mắn trong cặp đôi kia.
Tôi nhẹ nhàng nhưng dứt khoát gỡ tay anh ra. Tôibiết trái tim mình cần thời gian để vết thương lành lại trước khi nghĩ đến mộtmối quan hệ nghiêm túc khác. Tôi bước đi như người vô hồn. Tôi đang nhớ M, nhớ đếncồn cào...
Jack chạy vòng ra trước mặt tôi.
- "Nếu em không thể cho anh cơ hội, chí ít em cũng không từchối lời mời đi uống nước với anh chứ", anh khẩn khoản.
- "Uống nước thì được, nhưng nếu hiện tại anh có ý định gìvới em xin anh đừng cố gắng nữa", tôi thẳng thắn.
- "Anh hiểu rồi..."
Đôi mắt của Jack u sầu, khôngmột tia sáng hy vọng...
*
**
***
Người ta nói rằng thời gian làphương thuốc hiệu nghiệm nhất để chữa lành mọi vết thương. Nhưng cũng có nhữngnỗi đau, thời gian chỉ có thể xoa dịu.
Sự mất mát là một trong những nỗi đau tôi muốn nói đến. Hãy thử hình dungvào một ngày ba hoặc mẹ của bạn không còn trên đời, cảm giác của bạn sẽ như thếnào? Bạn mất đi một người sẵn sàng chịu mọi khổ cực để mang đến cho bạn nhữngđiều tốt đẹp nhất, sẵn sàng vì bạn quên đi tuổi thanh xuân, luôn biết cách yêu thương bạn một cách vô điều kiện.
Tôi thương ba mẹ tôi, nhưng tôi không phải là người giỏi bày tỏ tình cảm củamình. Tôi chứng tỏ qua hành động nhiều hơn. Tôi chợt nhận ra mình quá may mắnkhi vẫn còn cả ba lẫn mẹ khi đi viếng ba của một thằng bạn. Nhà nó có hai anhem, nó là anh cả. Ba mất, nó nghiễm nhiên trở thành chỗ dựa cho cả mẹ và em.Khi tôi đến, nó nhìn tôi, đôi mắt đầy vẻ luyến tiếc...
M ạ! Đời người ngắn lắm. Mày sẽkhông thể biết lúc nào người thân của mày ra đi đâu. Ba tao trở bệnh và ra điquá nhanh khiến đôi lúc choàng dậy tao vẫn chưa dám tin là ba tao không còn nữa.Trong bệnh viện tao không tiếc bất cứ thứ gì, miễn sao cho ông cảm thấy dễ chịunhất. Tao chỉ tiếc là trước đây tao không đưa ba đi đây đi đó được nhiều hơn.Giờ tao còn mẹ. Tao sẽ bù đắp cho mẹ thêm phần của ba...
Con người ta đến khi mất đi một thứ quan trọng mới cuống cuồng quay về tìmđể rồi đau đớn nhận ra rằng sẽ không bao giờ có cơ hội nhận lại. Người thân làđiều quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Điều đó có nghĩa là tôi không sẵn sànglàm một công việc mơ ước ở trời Âu, nơi mà tôi chỉ có thể thăm ba mẹ một năm mộtlần hoặc có thể là không. Đối với tôi hạnh phúc từ người thân là nền tảng của mọi nguồn hạnh phúc khác.
Sự mất mát người thân là nỗi đau tột cùng, nhưng cũng có những sự ra đi khiếncon người ta hụt hẫng và mất phương hướng như hình ảnh chú cầy vằn Kolo bị lạcmất gia đình sau một cuộc hỗn chiếngiữa hai gia đình nhà cầy để tranh giành lãnh thổ. Dẫu vậy Kolo vẫn còn may mắnvì trong nó vẫn tồn tại một tia hy vọngđểtìm gặp người thân, bởi lẽ nó đã thấm nhuần một chân lý... sự cô độc đối với loàicầy vằn ở Kalahari chẳng khác nào tự sát.
Có những người không được may mắn như Kolo vì khi có chuyện xảy ra, họ mớikịp nhận ra đã quá muộn để cứu vãn mọi thứ...
*
**
***
Tôi và HN nói chuyện với nhau nhiều hơn. Ban đầu, cả tôi và em vẫn còn giữkhoảng cách, nhưng thời gian sau khoảng cách dần dần được chúng tôi thu hẹp lại.Phong đã bình phục và tỏ ra là người biết nghĩ khi không gây phiền phức cho HNnữa. Những tưởng qua bao nhiêu sóng gió, bầu trời sẽ yên bình trở lại, nhưngkhông... đất trời lại nổi cuồng phong như muốn dập tan mọi thứ...
Là một bức thư Sophia, bạn thân của QC, gửi tôi.
HM,
Em không biết phải bắt đầu láthư này như thế nào. Nó thật đau đớn...
Em thân với QC từ những ngày đầu nhập học. Từ khi quen, chưa bao giờem thấy bạn em có tình cảm với ai. Anh là mối tình đầu của nó. Một cuộc tình đầynước mắt...
Khi QC quyết định quay trở vềViệt Nam để gặp anh, nó đã phải đấu tranh rất nhiều. Hai đứa tụi em đã nói chuyệnvới nhau thật lâu. Khi nó vẫncòn đang lưỡng lự giữa điều được và mất, em đã đặt hai tay lên vai, nhìn thẳngvào mắt nó "tao biết điều đó là hết sức khó khăn, nhưng hãy một lần lắng nghenhững gì trái tim của mày lên tiếng". Và bạn em đã quyết định về như anh thấy đấy.Ngày đi nó chờ đợi và hào hứng bao nhiêu thì ngày về nó ủ rũ và bệ rạc bấynhiêu. Qua lời nó kể em biết những thứ cảm xúc trái chiều đó không phải tạichuyến đi không thành công như mong đợi màbởi vì nó đẹp hơn những gì QC có thể tưởng tượng.
Giá mà không có chuyến đi ấythì đã chẳng có chuyện gì xảy ra... Anh không tự hỏi bản thân tại sao 2- 3 ngàyhôm nay QC không liên lạc với anh? Đúng rồi, liên lạc làm sao được khi nó chẳngcòn nữa...
QC bị người ta ép uống thuốc ngủ. Một lượng vừađủ khiến cho nó không bao giờ có cơ hội nhìn mặt người khác. Jack, thằng khốn nạn ấy, viết trong lá thư để lại rằng nókhông muốn QC thuộc về một ai khác, rằng nó xin lỗi, rằng nó không còn lựa chọnnào khác. Jack cũng uống thuốc để tự vẫn ngay sau đó.
Gia đình Jack đã đến tạ tội vớiba mẹ QC, nhưng lời xin lỗi đâu thể khiến nó sống lại đâu phải không anh? Mẹ QCngất lên ngất xuống như vẫn chưa dám tin vào những gì đang xảy ra. Nhìn nụ cườitươi rói với lúm đồng tiền của nó trên di ảnh khiến mọi người không khỏi quặnlòng. Đó là một đám tang buồn bã và nghiệt ngã nhất mà em từng biết.
Em chỉ hy vọng một điều kiếpsau cuộc đời của nó sẽ trọn vẹn hơn.
Em đang giữ nhật ký của QC, nóviết về anh nhiều lắm. Em sẽ gửi cho anh.
Đừng trả lời em. Chàoanh.
*
**
***
Ngày... tháng... năm...
HN quen Phong. Hai người thật đẹpđôi. Mừng cho chị. Khi nào mình mới gặp hoàng tử của mình đây!?
Ngày... tháng... năm...
HN bị ốm rồi. Thương chị quá. Nếuchị không qua được chắc mọi người sẽ buồn ૮ɦếƭ mất. Cố lên nào chị. Chứng tỏcho mọi người thấy chị mạnh mẽ thế nào đi.
Ngày... tháng... năm...
Chị đã chia tay với Phong. Ôi!Mối tình đẹp như vậy mà...
Chị dặn mình không được nói lído cho Phong biết. Mình cảm phúc đức tính nhẫn nhịn của chị nhưng đôi lúc cũngcảm thấy tức thay. Tại sao chị cứ làm khổ mình vậy? Sao không ích kỉ và đỡ nhạycảm đi có phải là dễ sống hơn không...
Ngày... tháng... năm...
Mình tưởng chia tay với Phongxong chị chẳng thể quen ai nữa. Hình như mình lầm. Chị đang có ai ở VN.
Ngày... tháng... năm...
Hôm nay chị kể cho mình nghe rấtnhiều về con người ấy. Mình có cảm giác không tin tưởng người đó lắm. Làm gì cóchuyện hai người ở xa lắc xa lơ lại yêu nhau được. Chỉ có trong phim thôi.
Ngày... tháng... năm...
HN thích người đó thật lòng.Khó tin thật đấy. Chị vẫn tâm sự với mình về M. À đúng rồi, tên người đó là HM.Tên đẹp đấy. Mong rằng M làngười tốt. Nếu là người xấu chắc chị mình sẽ sốc mà không qua khỏi mất. Cầu trời...
Ngày... tháng... năm...
HN sang Mỹ rồi. Tình hình sứckhỏe của chị không được như mong đợi. Tội nghiệp chị thật. Giá mà mình có thểchia bớt sức khỏe của mình cho HN thì tốt biết mấy.
Ngày... tháng... năm...
Hôm nay mình và anh trai đượcđi Chicago để chơi với HN. Mình háo hức thật sự. Mình biết có người cũng háo hứckhông kém.
Người anh trai cùng cha khác mẹcủa mình cũng thích chị. Mình thấy HN cũng là người may mắn đấy chứ. Nếu chịqua được ca mổ sắp tới mình tin chị sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian này.
Ngày... tháng... năm...
Mình không hiểu tại sao HN lạinghĩ ra trò thử lòng vớ vẩn đấy. Mình có cảm giác bất an trong chuyện này.
Ngày... tháng... năm...
Chị mình sống rồi. Mình muốnhét cho cả thế giới này biết. Mình đang vui mà... sao nước mắt cứ lã chã rơi thếnày...
Ngày... tháng... năm...
Dẫu biết HN không hoàn toànđúng, nhưng mình vẫn không thể tha thứ cho con người kia. Không lẽ đàn ôngkhông có người nào chung thủy cả hay sao. Mình sẽ làm cho ra lẽ.
Ngày... tháng... năm...
Mình bắt đầu bằng những lá thưvà đoạn chat của hai người.
M là người lãng mạn, hình như vậy.Mà con trai lãng mạn thiếu thực tế lắm và còn hay đi lừa con gái nhà lành nữa.Thật không thể chấp nhận được.
Ngày... tháng... năm...
Mình bị sao thế này. Mình đangtìm cách vạch mặt người ta mà sao trái tim của mình cứ nhảy tưng tưng khi nghĩvề chuyệnđó thế này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc