Vị Tình Đầu - Chương 26

Tác giả: huymanutd

Ăn hết 1 cuốn, bất ngờ QC nhìn tôi.
- “Anh! Há miệng ra…”
- “Làm gì đó? Thôi …”, tôi nhìn em xong rồi quay sang nhìn hai đứa bạn với ánh mắt ái ngại pha chút xấu hổ.
- “Điiii! Anhhhhh! Mỏi tay quá rồi”, QC lúc lắc cái đầu ăn vạ.
- “Thôi! Tự anh ăn được. Mấy chị cười cho kìa”, tôi trả lời rồi quay sang chờ sự ủng hộ từ hai nhỏ bạn.
- “Chiều em nó tí. Mấy khi có dịp…”, nhỏ H cười gian rồi nháy mắt vơi nhỏ L giả bộ quay mặt đi hướng khác. Tôi có đám bạn “tốt” thật. Toàn tìm cách bôi nhọ mình.
- “Thôi mà, QC. Ngại lắm”, tôi xuống nước.
- “Kệ! Anh mà không thì em cứ để tay thế này…”
Tôi biết tính QC. Em dám nói là dám làm. Cực chẳng đã tôi đành làm theo cho xong chuyện, trong khi mặt mũi đỏ bừng bừng. Nghe tiếng khúc khích của hai nhỏ bạn mà tôi chỉ muốn đào cái hố chui xuống đất cho hết nhục. Thế mà vừa mở miệng ra thì em lại dí luôn miếng gỏi cuốn vào chóp mũi khiến mũi tôi nhoe nhoét tương, nhìn như hề.
- “Tưởng ngon ăn hả. Mơ đê”
Em lè lưỡi, chun mũi lại trêu ngươi tôi, nhìn ghét vãi. Nhỏ L với nhỏ H phá lên cười.
- “Hay thật. Chờ đấy”, tôi nói với em bằng cái giọng hù dọa, trong khi tay lấy khăn giấy. Rồi tôi cũng cười theo.
- “Trẻ con thế này, ai thèm yêu hảaaa?”
Cả đám ngồi nói chuyện râm ran. Tôi chủ yếu vẫn là mục tiêu trêu chọc của hai nhỏ bạn và QC.
- “Con dâu mẹ mày dạo này nhìn buồn buồn sao đó M?”, nhỏ L nói một câu trớt quớt.
- “Con dâu nào?”
- “Em Hồng lớp mình đó!” [chap 22], nhỏ L cười hích hích.
- “Thôi mày cho tao xin. Nhìn nó cứ làm sao ấy. Sến bm ra”, tôi giãy nảy.
- “Ái! Đau. Sao nhéo anh?”, tôi xoa xoa chỗ bị QC nhéo.
- “Ai cho anh nói bậy?”
- “Mẹ trong cha mẹ chứ có gì đâu mà bậy”, tôi lí sự.
- “Thích lí do không?”
QC đưa hai ngón tay đặt gần hông tôi, khẽ nhướn mày thách thức. Thấy thế, tôi né hẳn sang một bên, rồi nhìn em như người bị hại.
- “Rồi rồi! Không nói nữa…”
Khổ thật! Không biết có nhiều người có máu buồn như tôi không? Cũng vì yếu điểm này mà hồi nhỏ không biết bao nhiêu lần tôi không vòi được quà vì không qua được câu thách “giờ mẹ cù mà con không cười thì mẹ sẽ mua cái này mua cái kia cho”. Lần nào cũng giống lần nào. Cho dù tôi đã chuẩn bị rất cẩn thận bằng cách gồng cứng người hay nhét giẻ vào mồm để khỏi cười, tôi cũng phải đầu hàng khi thấy 5 ngón tay của mẹ tôi đang cố tình ngoằn ngoèo trước mặt mình. Nhìn mà nổi hết cả da gà khi nghĩ đến cảnh chúng hết chọc vào lòng bàn chân, vào cổ rồi vào hông. Với tôi, cù là hình thức tra tấn man rợ nhất mọi thời đại…
Tôi nhìn nhỏ L tiếp câu chuyện đang dở.
- “Nhỏ Hồng mắc mớ gì mà buồn?”
- “Tao thấy nó hay nhìn lén mày ánh mắt rất thăm thẳm…”
- “Thăm thẳm cái cục…”, nói đến đây tôi xua xua tay trước mặt QC. “… đất”, tôi tiếp.
- “Mày làm gì thì làm, để em Hồng buồn thì đừng trách tụi tao”, nhỏ H hắt nước theo mưa.
*
**
***
- “M! Có phải Hoài Anh kia không?”
Tôi nhìn theo hướng nhỏ L chỉ. Thót người, đúng là Hoài Anh. Cô bé đi cùng hai người bạn thân. Khi tôi nhìn em thì cũng là lúc em ngẩng đầu lên. Bốn mắt chạm nhau…
Hôm nay, Hoài Anh buông tóc dài nhìn rất nữ tính. Em có một mái tóc dày, dài và tuyệt đẹp. Hoài Anh mặc quần kaki, áo sơ mi đơn giản nhưng lại rất xinh. Với Hoài Anh thì chẳng cần lụa là gì cũng đã xinh sẵn rồi, nên dù em có mặc gì cũng vậy cả thôi. Đúng là ông trời nhiều khi bất công. Sinh con gái nhà người ta ra mà bao nhiêu đẹp đẽ thì gom hết cho vài người. Thiệt tình!
Vài giây sau, QC cũng quay lại. Thấy cô bé, Hoài Anh khẽ gật đầu với cả hai chúng tôi rồi quay sang nói chuyện với bạn tiếp. Cách nói chuyện gượng gạo hơn trước. Có lẽ em làm như vậy chỉ để tránh ánh mắt của của cả tôi và QC. Đang rôm rả, không khí bông nhiên trùng xuống. Tôi không biết phải xử sự như nào cho phải. Từ lúc nghe QC nói chuyện về HN, tôi đã không liên lạc với Hoài Anh thêm một lần nào. Tôi không nói chuyện với em qua mạng, ngay cả trên trường cũng không bao giờ giáp mặt. Vậy mà hôm nay chúng tôi gặp mặt nhau ở đây. Tôi đột ngột cắt liên lạc mà không thèm báo cho em lí do. Tính cách của Hoài Anh thì tôi biết rồi, em không phải là người chủ động, nên nếu tôi mà không nói gì thì em cũng chẳng buồn mở lời. Theo tôi đó cũng là một biểu hiện của sự kín đáo.
Khi Hoài Anh quay mặt đi chỗ khác thì cũng là lúc QC quay sang nhìn tôi. “Em nhìn anh làm gì hả, QC? Còn gì nữa đâu”, ánh mắt đã thay tôi nói lên điều đó.
- “Xong chưa? Về đi tụi mày”, tôi nói.
- “Ừ, về thôi”, nhỏ L trả lời.
- “Ra trước đi, tao trả tiền xong rồi ra”.
- “Chia ra cho dễ”, nhỏ H nói.
- “Thôi! Nay tao trả. Tiền tháng này nhiều quá, tiêu cho hết”, tôi ba hoa.
- “Ghê…”
Tôi đi ngang qua bàn Hoài Anh và nói với em.
- “Anh về trước nha Hoài Anh”
- “Vâng…”, cô bé nhìn tôi ngượng ngùng.
- “Chị về trước nhé”, nhỏ L và nhỏ H cùng chào.
- “Vâng. Em chào hai chị”
QC thì không nói gì. Em làm cái mặt lạnh tanh bước qua. Đúng là con gái! Đáng sợ thật…
Tôi ra quầy tính tiền luôn cho bàn của Hoài Anh. Ga lăng một bữa, tôi móm một tuần…
Lúc QC leo lên xe, tôi thấy Hoài Anh nhìn theo. Thấy tôi, Hoài Anh ngó lơ chỗ khác. Không biết Hoài Anh đang nghĩ gì. Con gái thật khó hiểu…
*
**
***
- “Tụi tao về luôn đây”
- “Ừ! Đi cẩn thận”, tôi dặn.
- “Đi vòng biển rồi về không, QC ?”, tôi quay lại hỏi em.
- “Vâng…”
Tôi có sở thích đi dạo biển một mình từ khi tôi quen HN. Nó cũng có thể gọi là thói quen, mà đã là thói quen thì không dễ dàng bỏ được. Mỗi lần có tâm sự tôi thường tìm đến biển để trút bỏ bầu tâm sự. Đứng trước biển… tôi nhắm chặt mắt lại và để mặc cho tâm hồn phiêu dạt. Tôi cảm nhận được lời thì thào của biển qua từng con sóng xô bờ, ngọt ngào và ân tình như một người mẹ đang vỗ về một đứa con. Tôi lặng nghe tiếng gió xì xào sau những rặng phi lao lúc to lúc nhỏ, lúc trầm lúc bổng, mượt mà và êm ả như một bản tình ca không lời mà biển viết để tặng riêng cho tôi… Khi tôi rủ QC đi cùng là lúc tôi đang nhớ HN…
- “Em thích không ?”
- “Thích quá. Mát thật”, giọng QC reo lên lộ rõ niềm hân hoan.
- “Mỗi lần có chuyện gì anh lại vác xe chạy một mình thế này… lần nào xong, anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn…”
Ngập ngừng một lúc, QC bâng quơ.
- “Anh là người sống thiên về tình cảm. Đàn ông như vậy không tốt đâu…”
- “Làm sao em biết anh không phải là người lí trí”, tôi thắc mắc.
- “Anh dễ mềm lòng và không nỡ làm buồn lòng người khác… phải không?”
Tôi chỉ biết im lặng. Cái này QC nói không sai.
- “Nhưng đôi khi anh cũng lạnh lùng lắm”, cô bé cười hì hì.
- “Vừa đấm vừa xoa đó hả?”
- “Cái này em nói thật”
- “Như vậy là tốt hay không tốt?”
- “Tùy người à”
- “Đối với em thì sao?”, đang dặn mình phải tránh mấy câu hỏi nhạy cảm kiểu này vậy mà… Tôi điên thật rồi.
- “Em biết anh như này từ lâu rồi mà… có phải giờ mới biết đâu…”
Tôi hiểu ẩn ý đằng sau câu nói của QC, nhưng thật không may cho cô bé khoảnh khắc đó tôi đang nhớ HN đến phát dại…
- “Anh nhớ HN quá…”, tôi vô thức cất lời. “Anh chỉ có một mong ước gặp chị em một lần mà anh chưa làm được…”
- “…”
- “Sau này anh sẽ đến Golden Gate ở Mỹ. Đó là nơi chị em muốn anh và cô ấy đến… Anh sẽ đến thăm ba mẹ của chị em nữa… À! Còn bé NHNM nữa chứ…”
- “…”
- “Đi chắc sẽ buồn lắm. Nhưng đó là những mục tiêu anh phải thực hiện…”
- “…”
Tôi còn kể nhiều chuyện lắm, tất cả đều về HN… Tôi nghe lòng mình nặng trĩu mà không biết rằng bên cạnh mình có một người cũng đang tan nát cõi lòng…
Bâng quơ nói một mình, chờ mãi mà không nghe thấy tiếng QC trả lời. Tôi quay đầu lại thì thấy em đang đưa ánh mắt vô hồn hướng ra biển. Hình như em đang để đầu óc rong ruổi theo những điều khác chứ không phải những điều tôi vừa nói.
- “Nãy giờ nghĩ gì mà nhìn mặt thất thần vậy”, tôi quay xuống rồi quay lên để chạy xe tiếp chứ tông vào ổ gà thì toi.
- “Có gì đâu. Đang nghĩ đến chuyện anh nói…”
- “Giận anh à?”, tôi lại quay xuống. Cô bé vẫn quay đầu nhìn ra biển.
- “Làm sao giận anh được…”, QC trả lời nhẹ bâng.
- “Thế sao mắt đỏ thế kia?”
- “Chắc do bụi… ”
- “Cười cái anh xem nào”, tôi pha trò.
- “Hì hì”, em nhe răng và cố phát ra tiếng cười nghe thật gượng gạo.
- “Cười gì ngộ vậy… Cười đàng hoàng xem”
Tôi quay đầu lại sau, định nhìn xem em có làm theo lời tôi nói không thì… rào… một cơn mưa bất ngờ ập đến…
Khi tôi đang chở QC trên con đường ven biển thì một cơn mưa ào tới. Không kịp suy nghĩ tôi vội vàng phóng xe đến một cái cây tán rộng gần đó. May là gần, chứ xa chắc tôi với QC đã ướt như chuột lột rồi cũng nên. Trời gì đâu kì cục, mới nãy còn trong xanh mà giờ đã mưa gió đùng đùng…
Chỗ tôi đang đứng nằm trên một con đường, một bên giáp biển, một bên giáp núi, nên muốn tìm chỗ mua áo mưa cũng khó. Quanh đây nhà dân không có chứ đừng nói gì cửa hàng tạp hóa. Đành phải đứng chịu trận như này thôi chứ biết sao giờ. Lúc nãy mưa vừa, nên chỉ bị ướt chút đỉnh, giờ mưa càng ngày càng lớn. Gió thổi vù vù tạt nước tung tóe khiến tôi vừa lùi xuống tránh nước bắn từ đằng trước đã phải vội bước lên vì nước hắt từ đằng sau. Cả tôi và em bước tới bước lui để tránh mà tôi có cảm giác như đang nhảy cha-cha-cha…
Thi thoảng, gió rít lên từng cơn nghe rợn người. Cảm giác không khác khi nghe tiếng mẹ tôi lúc biết tin tôi trốn học đi chơi là mấy. Ở phía biển đằng xa, những con thuyền đánh cá ngạo nghễ hàng ngày giờ chỉ còn lại những vệt đen mờ mờ bất động. Cây cối oằn mình, nghiêng ngả sau từng cơn gió hung tàn như muốn cuốn phăng đi tất cả. Mưa trắng trời. Tôi chẳng còn thấy rõ vật gì xung quanh, tất cả còn lại chỉ là một màu nước trắng xóa…
Tôi nhớ hồi nhỏ tôi thích tắm mưa. Mỗi lần mưa đến, đám con nít xóm tôi lại hò hét, rủ nhau ra khoảnh sân chung trước xóm để đá bóng. Quả bóng nhựa ngày thường lăn qua lăn lại đầy khí thế sau mỗi đường chuyền hay cú sút của một cầu thủ nhí, thế mà hôm nay gặp vũng nước nó đứng im thin thít, rầu rĩ như một anh chồng mới nhận lương đang hí hửng thì bị vợ tịch thu. Điều đó càng làm đám con nít nổi sung hơn. Tất cả cùng bay vào một lúc tranh giành trái bóng. Từ hai đội thi đấu số đội bây giờ đã bằng số con nít trên sân.
Có thằng trượt chân ngã sóng soài úp mặt vào nền đất, mặt mày tèm lem làm cả bọn cười phá lên. Điên tiết, nó hứng nước hất vào phía những thằng còn lại. Cuộc thi đấu bóng đá bây giờ đã biến thành một cuộc thủy chiến. Có thằng la í ới sau khi bị một đám hội đồng hất nước vào mặt. Có thằng chạy như ma đuổi sau khi ςướק được quả bóng. Rồi cũng chính nó bị những thằng còn lại hò nhau, tụt quần, vứt lên cây, rồi sau đó gọi mấy đứa nữ đang chơi ô quan trong nhà ra nhìn. Thấy có thằng bị tụt quần đám con nít nữ la lên oai oái, lấy hai tay che mắt lại, nhưng tôi biết thừa cũng có đứa chỉ khép hờ, nhìn được “cái cần nhìn” thì cười khanh khách, bỏ chạy vào trong. Mưa xối xả. Nước chảy ròng ròng từ tóc xuống cằm, ngấm vào da thịt mát lạnh. Há miệng để cảm nhận vị nước mưa tinh khiết, nhạt tan trên đầu lưỡi. Sướng thật! Gương mặt đứa nào cũng rạng rỡ, hạnh phúc…
Lên cấp 2, cấp 3, khi lớn hơn tôi đã đánh mất thói quen tắm mưa. Phần vì đã lớn, phần vì bị ốm mà nghỉ học thì bố mẹ mắng ૮ɦếƭ. Nhưng nói thật là tôi vẫn thích. Đang đi trên đường mà mưa xuống là tôi đội đầu trần về đến nhà không thèm nghĩ. Cảm giác tắm mưa rất khó tả…
- “Em lạnh không?”
Tôi quay sang nhìn QC. Mặt cô bé tỉnh queo, không có dấu hiệu gì của lạnh. Em đang phóng tầm mắt ra phía biển, nhìn cái gì đấy có vẻ rất tập trung. Tóc mai QC dính nước mưa, bết lên trên đôi má trắng hồng, nhìn “hơi” đáng yêu. Tôi định đưa tay vén ra dùm em, nhưng nghĩ sao lại rụt tay lại. Nghe tiếng tôi, cô bé giật mình.
- “Hả? Anh hỏi em cái gì?”
- “Đang suy nghĩ cái gì mà tập trung ghê thế? Anh hỏi em có lạnh không?”
- “Hơi hơi à. Ở bên kia mùa đông nhiệt độ xuống 2-3 độ C em còn chịu được. Thế này ăn nhằm gì”
“Nghe câu trả lời mà tụt hết cả cảm xúc. Người ta quan tâm cứ trả lời kiểu đấy, lần sau thèm vào”, tôi làu bàu rủa trong bụng chứ cũng không dám nói ra.
- “Bên kia mưa có giống đây không?”
- “Mưa ở đâu mà chả giống nhau”, QC bắt bẻ rồi khúc khích cười vì câu hỏi ngu ngơ của tôi.
- “Ý anh là… ví dụ là… có mưa phùn, mưa ngâu, mưa rào, mưa đá, mưa axít… thì bên em là loại mưa gì?”, tôi hất mặt lên trời vì sự thông minh đột xuất của mình.
- “Mùa đông có tuyết thì có mưa đá. Các mùa còn lại mưa chắc giống như này này”, QC trả lời rồi chỉ lên trời.
- “Em đen ghê. Gặp đúng hôm trời mưa to”, tôi than thở.
- “Em thích mưa mà”, em cười tươi rói rồi đưa hai tay hứng nước.
- “Hồi nhỏ anh thích tắm mưa lắm. Mỗi lần mưa đến trong xóm tụi con nít như là mở hội ấy…”
Tôi thao thao kể cho QC về những kỉ niệm ở thời thơ ấu của mình… Em hăng say lắng nghe và thi thoảng che miệng khúc khích cười khi đến đoạn “cao trào”…
- “Vứt lên cây rồi sao mà lấy cái quần xuống”, QC gập bụng cười ha hả.
- “Đó là chuyện của nó, làm sao anh biết”, tôi tỉnh bơ.
- “Anh bày ra mấy trò đó hả?”
- “Ừ, anh đầu têu. Rồi hôm sau cả xóm nó làm nhục anh. Ê trề kinh khủng”, mặt tôi đau khổ như bị bắt quả tang khi đang ăn vụng.
- “Đáng đời! Ai bảo nghịch dại”, QC vẫn chưa thôi cười.
- “Ai mà biết được… Hồi nhỏ anh hiếu động lắm chứ không có nam tính với lạnh lùng như bây giờ đâu”, tôi cưa bom.
- “Đến giờ rồi đấy. Anh nghe câu… một lần…”
- “… khiêm tốn bằng bốn lần tự kiêu chứ gì”, tôi ngắt lời em và vênh mặt lên ra vẻ ta đây thông minh tuyệt đỉnh.
- “Ừa, cũng gần giống vậy, hi hi. Mà…”
- “Mà cái gì?”
- “Con gái ra nó thấy nó bảo gì?”, QC ôm bụng cười.
- “Thấy cái gì mà đòi bảo gì?”, tôi ép em phải nói ra mấy từ bậy. Mặt tôi gian ghê lắm.
- “Chọc em hả?”, QC lấy tay cù vào hông tôi rồi bặm môi lại.
Bị địch tấn công bất ngờ, tôi nẩy người cái thót, thiếu điều ᴆụng đầu vào cành cây.
- “Không chơi cù nha. Toàn lợi dụng rồi ᴆụng chạm thôi”, tôi đưa hai tay thủ thế.
- “Em chưa thấy ai con trai mà có máu buồn dữ dội như anh. Em biết điểm yếu của anh rồi. Lần sau muốn gì là em dở tuyệt chiêu ra”, QC chúm môi khoe núm đồng tiền duyên dáng.
- “Ai biết được. Sau này sẽ hết”
- “Bệnh này nan y, không có thuốc chữa, anh đừng có hy vọng làm gì”
- “Cái này không hết thật hả?”, giọng tôi đâm lo khi nghe cô bé nói có vẻ nghiêm túc.
- “Anh dễ tin người quá đi”, QC lại gập bụng cười…
*
**
***
Mưa nhỏ dần, nhưng chưa tạnh. Trời đã bắt đầu quang hơn. Sau một hồi nói chuyện, cả hai bỗng dưng im bặt, không ai nói với ai câu gì. Tôi không muốn phá vỡ sự im lặng bởi vì cũng muốn bản thân theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình. Tôi khoanh tay trước иgự¢ và đưa mắt nhìn ra thật xa…
Ngắm mưa rơi bao giờ cũng mang lại cho tôi nhiều thứ cảm xúc. Đó là hạnh phúc khi kỉ niệm tắm mưa thời thơ ấu bỗng chốc ùa về và cũng là man mác buồn khi tôi nhớ đến HN…
Tôi nhận thư từ ba em trong một ngày mưa tầm tã và từ em họ của em, QC, cũng trong một ngày mưa khác. Mưa thường khiến tôi hoài niệm trong những tình khúc sâu lắng và bất tử của cố nhạc sĩ thiên tài Trịnh Cộng Sơn…
“Một người nghệ sĩ mà lúc bình sinh cũng như khi đã về “miền cát bụi”, vẫn có hàng triệu người yêu mến và tiếc thương. Đó là Trịnh Công Sơn. Lẽ thường tình bởi vì anh đã sống một cuộc đời dâng hiến và sẻ chia cho hết thảy thân phận. Triết lý nhân sinh và chính bản thân cuộc đời Trịnh là sống để trả nợ người và trả nợ đời. Đó là món nợ kiếp người phải mang. Thiên tài Trịnh Công Sơn là ở chỗ anh mang vác bổn phận ấy một cách thiết tha nhất. Tôi gọi đó là định mệnh. Định mệnh bắt anh phải yêu thương và sẻ chia với cuộc đời bằng thứ âm nhạc của riêng Sơn.” - Việt Nhân
Đó là “Diễm xưa”…
Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ,
Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao,
Nghe lá thu mưa, reo mòn gót nhỏ,
Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu...
… là “Em còn nhớ hay em đã quên”…
Em còn nhớ hay em đã quên,
Nhớ Sài Gòn mưa rồi chợt nắng...
… là “Tuổi đá buồn”…
Trời còn làm mưa
Mưa rơi mưa rơi
Từng phiến băng dài
Trên hai tay xuôi
Tuổi buồn em mang
Đi trong hư vô
Ngày qua hững hờ
… là “Như cánh vạc bay”…
Nắng có hồng bằng đôi môi em
Mưa có buồn bằng đôi mắt em
Tóc em từng sợi nhỏ
Rớt xuống đời làm sóng lênh đênh
Mỗi khi mưa, tôi nhớ đến em. Khi nhớ em, tôi nghe nhạc Trịnh. Và khi nghe nhạc Trịnh, tôi sẽ man mác. Tôi tự tìm đến nỗi buồn theo cách của riêng mình… Tôi không phải là một người hay hoài niệm, càng không phải là người thích mang nỗi buồn vào trong lòng, nhưng HN là trường hợp ngoại lệ. Nếu mối tình đầu của tôi chỉ đẹp, thì tôi đã không khổ sở khi phải ngập ngụa trong nỗi khắc khoải nhớ em như bây giờ.
HN cũng là người thích mưa. Tôi nghiệm ra một điều những cô nàng sâu sắc ai cũng yêu mưa thì phải. Em từng nói với tôi em hy vọng có một ngày em cùng tôi sẽ đi cùng nhau dưới mưa… Hai đứa sẽ nắm tay nhau thật chặt. Trong khi em tươi rói khoa chân múa tay, thao thao bất tuyệt về ý nghĩa của mưa thì tôi mặt mũi trắng bệch, tay chân run rẩy vì lạnh. Nhưng dù lạnh đến mấy tôi cũng không bao giờ buông tay, vì tôi biết em cần tôi đi hết “con đường mưa”…
Ước nguyện của HN cũng là của tôi. Tôi chưa dám hy vọng một điều xa xỉ như vậy, tôi chỉ mơ sẽ được gặp em. Vậy mà…
*
**
***
- “Anh! Dầm mưa cho ốm chơi không?”, QC cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
- “Em đùa đấy hả?”, tôi trợn tròn mắt…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc