Vị Hôn Phu Ác Ma Của Ta - Chương 06

Tác giả: Linh San

“Tốt! Ta đây tự thử xem.”
Cái gì?! Cư nhiên đe dọa không có hiệu quả?!
Minh Quang Khải đem Nguyên Tiêu kéo qua, ở trong nước, hắn dùng bàn tay to không chút khách khí kéo y phục trên người nàng, cũng đem áo lót của nàng đẩy cao.
Bởi vì bộ иgự¢ nàng không lớn, cho nên hắn đẩy một chút cũng không khó khăn, trong chớp mắt, hai quả đào của nàng đã rơi vào trong bàn tay to của hắn, hắn liền lớn mật mà vuốt ve.
“Không được......”
“ðừng có ngừng có đúng không? Hảo!” Hắn cố ý hiểu lầm lời của nàng, làm nàng vừa tức vừa hận.
Lửa giận trong lòng hắn bùng lên nhưng cảm thấy được mùi hương thiếu nữ của nàng thì nhanh chóng chuyển hóa thành dục hỏa mãnh liệt, hắn đột nhiên dùng sức kéo đầu иgự¢ nho nhỏ của nàng, làm nàng thống khổ kêu một tiếng.
“Minh Quang Khải!”
Hắn mở to hai tròng mắt giống như là muốn thiêu đốt người ta, “Nói cho anh biết em là như thế nào đối với Bạch Tử Hiên ôn nhu làm nũng?”
“Anh không xứng để biết!”
“ðừng ép anh!”
“Anh đang ép em đó chứ!”
Hắn nhíu đôi mày đen, phẫn nộ chợt lóe rồi biến mất,“Có đúng không? Như vậy đã bảo là bức em? Xem ra anh phải làm cho em nhìn cái gì gọi là ‘bức’!”
“Anh thật là đại hỗn đản! Anh...... A! Anh làm cái gì?”
Hắn dùng bàn tay to phẫn nộ đem ҨЦầЛ ŁóŤ của nàng xé ra, sau đó bắt buộc nàng mở rộng hai chân, nàng cảm thấy trong nước lạnh như băng, có một ngọn lửa nóng tràn ra trong cơ thể nàng......
Bây giờ hắn tính làm gì đây?
Ánh mắt của hắn thẳng tắp nhìn kỹ nàng, đem hình ảnh đang thất thố của nàng thu vào trong mắt, sau đó nâng ௱ôЛƓ của nàng lên, hung hăng đâm vào
“A!”
Nàng lập tức ôm lấy cổ của hắn, không phải bởi vì thích, mà là không làm như vậy nàng sẽ chìm vào trong nước, tuy nhiên, nàng như vậy lại làm hắn càng thêm dễ dàng mà luật động.
Nàng không khỏi nhướng mày, nhịn xuống ý muốn kêu to lên, nhắm lại hai mắt, cảm nhận được hắn xuyên qua đóa hoa ướƭ áƭ tiến vào bên trong thân thể nàng, toàn thân lập tức cảm nhận được khoái cảm.
Hoàn hảo là ở trong nước, nếu không hắn mạnh mẽ tiến vào kiểu này nhất định sẽ làm nàng rất đau. Nguyên tiêu hoảng hoảng hốt hốt mà nghĩ.
Nhưng rất nhanh, nàng lại không cách nào tự hỏi, hắn tựa như ác ma, mỗi một lần chiếm lấy nàng, vừa thâm sâu vừa mãnh liệt.
“Em là của anh! Không cho phép em thích bất cứ nam nhân nào, có biết hay không?”
“Không biết, không biết, không biết......” Nàng gào lên liên tiếp một tràng không biết, chọc giận hắn.
“Anh nhất định sẽ làm cho em ‘rất’ biết!”
Hắn đem nàng xoay lại, làm cho nửa người trên của nàng gục ở bên cạnh hồ, hắn từ phía sau bắt được eo nhỏ nhắn của nàng, lại một lần nữa từ thân sau đâm vào......
Nàng cắn nắm tay của chính mình, không để ình kêu lên, thừa nhận sự тһô Ьạᴏ mà hắn mang đến, bàn tay to của hắn cũng từ phía sau chụp lên bầu иgự¢ khéo léo của nàng, dùng lực mạnh mà vuốt ve.
Hắn cố ý тһô Ьạᴏ như thế, cũng chỉ là vì trừng phạt nàng.
“Anh muốn làm cho trên người của em vĩnh viễn đều có mùi vị của anh, dấu ấn của anh, tẩy cách nào cũng không được.”
“Không, dừng tay...... A...... A......”
Hắn há mồm cắn nhẹ vào vành tai nàng, nửa người dưới không có dừng lại, cuồng dã mà xâm lược, bàn tay to xoa Ϧóþ bộ иgự¢ nhô ra của nàng.
Mặc dù đang ở trong nước lạnh như băng, nàng cũng như bị lửa tình thiêu đốt, nàng hiểu rõ thân thể của nàng đã khuất phục, bất quá không có nghĩa là lòng của nàng sẽ hướng hắn mà đầu hàng.
Hắn có thể giữ lấy thân thể nàng, hắn có thể dùng sức đàn ông cậy mạnh làm nàng khuất phục, nhưng như vậy chỉ làm cho nàng càng hận hắn.
ðến khi thân thể nàng không chịu nổi sự mãnh liệt của hắn nữa, mà vô lực ngã ra sau.
Hắn dùng bàn tay to vội vàng ôm lấy nàng, đồng thời cảm thấy hạ thân có một cảm giác thỏa mãn quen thuộc truyền đến.
Minh Quang Khải phát ra một tiếng gầm nhẹ như dã thú, tiếp theo thân thể có một trận rung động mãnh liệt, hắn đem hết thảy chính mình tất cả đều cho nàng, mầm mống của hắn, tình yêu của hắn, thậm chí linh hồn của hắn......
Kích tình qua đi, hắn ở trong nước ôm nàng thật chặt, phân thân của hắn tràn ngập khát khao chiếm hữu vẫn trong thân thể nàng, ung dung tuyên cáo chủ quyền của hắn.
Nguyên Tiêu rất muốn rời đi, bị hắn hạ nhục như thế, nàng cảm giác như chính mình giống như một kĩ nữ cho hắn phát tiết.
“Tiêu Tiêu......”
“Tôi hận anh!”
Hắn cảm thấy lòng của mình bị nàng dùng đao hung hăng đâm vào, nhất thời máu chảy thành sông, đau lòng không dứt.
Thân thể của nàng rất muốn rúc vào trong иgự¢ ấm áp của hắn, nhưng là không thể, nàng cần một người thật tốt để chữa lành vết thương.
Khi hắn rời khỏi nàng, hai chân lúc này đột nhiên trống không làm nàng thiếu chút nữa kêu lên.
Nàng giãy dụa muốn ở trong nước mặc y phục đàng hoàng, bất quá nàng phát hiện ҨЦầЛ ŁóŤ đã biến đâu mất.
Ở đâu? Ánh mắt của nàng gấp gáp mà tìm kiếm, rốt cục phát hiện bên kia hồ, trên mặt nước trôi nổi một cái quần nhỏ màu anh đào, mặt của nàng hơi nhiễm chút nhiệt năng mà phiếm hồng.
Minh Quang Khải theo ánh mắt của nàng nhìn, sau đó lại nhảy xuống nước, khi nổi lên mặt nước, một tay cầm ҨЦầЛ ŁóŤ nàng, từ từ lại gần nàng.
Hắn không nói gì đi tới trước mặt nàng, nàng đưa tay đoạt lấy, nhưng hắn giơ lên cao, làm cho nàng lấy không được.
“Anh......” Nàng bị chọc giận đến nói không ra lời.
Minh Quang Khải lần nữa lặn vào trong nước, Nguyên Tiêu còn chưa kịp phát hiện ý đồ của hắn, thì cảm thấy có người đang ᴆụng chạm vào ௱ôЛƓ nàng.
“Anh làm trò gì đó?” Nàng đối với mặt nước hô to, cảm giác mình làm như vậy thật ngốc.
Sau ít phút, nàng đã biết hắn muốn làm cái gì.
Hắn giúp nàng mặc ҨЦầЛ ŁóŤ vào, bàn tay to làm như vô tình vuốt ve bắp đùi nàng, hại thân thể nàng một trận run rẩy.
Hắn lại lần nữa nổi lên mặt nước, lấy tay lôi nàng đặt tại bên cạnh ao, nàng bị nhốt giữa hắn và cạnh ao, không thể động đậy được.
Cặp mày đen nhíu lại tràn ngập uy Hi*p.
Hắn không nói gì, nàng cũng không, hai người dùng ngữ khí lạnh lẽo nhìn nhau, không biết ai sẽ là người mở miệng trước.
ðột nhiên, cách đó không xa truyền đến một trận cười giòn giã, hắn quay đầu lại, Nguyên Tiêu thừa cơ hung hăng giơ lên đầu gối hướng vào tiểu đệ của hắn!
“A!” Hắn thống khổ kêu lên, hai tay vội vàng che lấy vùng nguy hiểm.
Nguyên Tiêu thừa cơ thoát thân, nhanh chóng hướng tới cầu thang lên bờ, mặc kệ hắn đang ՐêՈ Րỉ.
“Em dám trốn!” Hắn rống giận,“Em cho rằng em có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của anh sao? Không thể nào! Chân trời góc biển em cũng trốn không thoát đâu!”
Nguyên Tiêu lấy hai tay che lỗ tai, tựa như bị ác ma nguyền rủa mà điên cuồng chạy trốn.
ðúng vậy, lúc này ngoài đào tẩu, có thể làm thế nào chứ?
A, nàng muốn chạy trốn......
Chẳng qua là...... Nàng muốn chạy trốn tới chỗ nào đây?
Hoàng hôn đã qua, màn đêm buông xuống, Nguyên Tiêu cũng không có về nhà, nàng trốn ở trong tiệm cơm.
Hôm nay nhà Annie có việc, nàng không thể đi, hơn nữa nàng cũng không muốn cho Annie nhìn thấy bộ dạng này của nàng.
Một người trốn ở gian phòng của tiệm cơm, nàng nằm ở trên giường nhưng không cách nào ngủ, bất quá ít nhất nàng biết bây giờ nàng đúng là không thể trở về.
Minh Quang Khải ở nhà, nàng không cách nào ngó mặt hắn, hắn cư nhiên dùng bộ dáng kia thương tổn nàng, hắn cho là nàng là con nít chắc? Hắn nghĩ dùng sức mạnh là có thể khuất phục nàng? Không! Hắn thật sai lầm lớn rồi.
Nàng nhất định phải nhanh lên một chút gọi mụ mụ cùng ba ba quay lại, đúng! Gọi điện thoại.
Nguyên Tiêu lập tức gọi điện thoại cho cha mẹ, đồng thời cũng nhận được đầy tai trách móc của bọn họ, kêu nàng nhanh lên một chút về nhà, bởi vì Minh Quang Khải đang nổi điên tìm nàng.
Việc này đúng là nằm trong dự liệu của nàng. “Mụ mụ, con đã biết rồi, ngày mai con sẽ trở về.”
Mụ mụ nàng rất tự nhiên mà rầy rà mắng vài câu.
Nguyên Tiêu vội vàng đem tay bịt tai, hy vọng như vậy Minh Quang Khải cũng không thể tìm tới nàng.
Hừ! Hắn đang tức giận, nàng càng tức giận hơn hắn!
Nàng thư thư phục phục nằm trên giường lớn, rất nhanh, Chu công liền tới tìm nàng.
Trải qua một xế chiều thôi, nàng thật mệt mỏi.
Không biết qua bao lâu, một thân ảnh quen thuộc chậm rãi tiến vào gian phòng, cẩn thận đóng cửa lại, lúc này mới đến gần bên giường, lẳng lặng dừng ở thân hình trên giường.
ðúng là Minh Quang Khải, vừa mới nãy hắn thiếu chút nữa lật tung cả thành phố, hoàn hảo A di nói cho hắn biết, nữ nhi bảo bối của bà tâm tình không tốt thì sẽ trốn vào tiệm cơm.
Nàng trốn ở đây sướng thật, thiếu chút nữa hại hắn bị người ta kiện, bởi vì quản lý tiệm cơm khăng khăng không chịu đem chìa khóa cho hắn.
Thật ra làm vậy là đúng luật, nhưng hắn là ngoại lệ, bởi vì hắn không phải người khác, mà là nam nhân của nàng.
Sau khi biết thân phận của hắn, quản lý mới đồng ý, lúc này hắn phải thừa nhận Nguyên Tiêu nói rất đúng, hắn đích thật là kẻ nhờ danh gia đình mà, công tử gia môn, mới có thể có được đủ loại đặc quyền.
Lẳng lặng nhìn kỹ trứ khuôn mặt nàng ngủ say, tựa như hoa hồng dưới ánh trăng, đôi môi mềm mại như cánh hoa, lẳng lặng mà hô hấp.
Hắn hiểu tình huống mà mình đã lâm vào, nhưng hắn không nghĩ tới chính mình có ngày lại chìm sâu trong tình yêu như vậy, vốn là chẳng qua hơi thích, cũng không có ý định yêu đương sâu đậm, nhưng khi hắn biết thì đã không còn kịp rồi.
Sớm biết vậy thì sẽ không đối với nàng тһô Ьạᴏ như vậy, nhưng là hắn hiểu rõ ràng tất cả đều là bởi vì hắn quá quan tâm nàng, mà nàng vẫn bài xích hắn, tránh né hắn, làm hắn cảm thấy rất tổn thương. ðột nhiên đang lúc ấy, thân hình trên giường động đậy.
Hắn cho là nàng đã thức dậy, nhưng lại phát hiện truyền đến tiếng ngâm nga, tựa hồ có cái gì không đúng lắm......
Tiếp theo, nàng tựa hồ muốn nói trong mơ, tựa hồ có mấy chữ liên quan tới hắn, hắn tới gần cẩn thận lắng nghe.
“Minh Quang Khải...... Không! Tôi không thể thích anh, không thể...... Không...... Nếu không thì tôi sau nàylàm thế nào? Không thể...... Không thể......”
Thì ra là như thế, cô bé ngốc này là sợ sau khi yêu thương hắn, vạn nhất hắn thay lòng đổi dạ, nàng biết làm sao, đúng không? Minh Quang Khải nhướng mày. Nàng có phải suy nghĩ nhiều quá hay không?
“Nước...... Nước...... Khát quá...... Nóng quá......” Nàng thì thào giãy dụa, tựa hồ rất thống khổ.
Hắn giật mình nhướng mày, tiến lên sờ nàng, phát hiện thân thể của nàng hảo nóng.
“Tiêu Tiêu, em làm sao vậy?” Hắn ngồi ở bên giường, nắm vai nàng nhẹ lay động, nhỏ giọng kêu nàng “Tiêu tiêu?”
Nàng vẫn nhắm chặt hai mắt, tựa hồ muốn đáp lại hắn nhưng thế nào cũng không có biện pháp.
Hắn dùng bàn tay to sờ trên cái trán của nàng, trong bụng cả kinh.
Nóng quá! Không phải vì bị ngâm nước quá lâu mà phá sốt đó chứ?
Hắn vội vàng gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của gia đình hắn.
Không bao lâu, bác sĩ Giang đã có mặt, giúp Nguyên Tiêu chẩn bệnh.
“Bác sĩ Giang, cô ấy có bệnh nặng lắm không?” Minh Quang Khải lo lắng hỏi.
“Tay chân khá lạnh, bất quá tôi sẽ châm cứu, rất nhanh sẽ khỏe thôi.”
“Có cần tới bệnh viện không? Sốt nghiêm trọng sẽ có di chứng......”
“Minh thiếu gia, không có việc gì, nhờ phát hiện sớm, không có vấn đề.”
“Là thế này phải không?”
Bác sĩ Giang phát hiện người nam nhân trước mắt này rất quan tâm nữ tử này, nghĩ thầm hai người tuyệt đối có tình cảm không hề tầm thường.
“Có cần truyền nước hay làm gì không?” Minh Quang Khải lại hỏi.
Trên mặt bác sĩ Giang lập tức hiện lên ba tầng hắc tuyến. “Không cần, chẳng qua là cảm mạo nhẹ thôi.”
“Nếu nửa đêm xuất hiện bệnh trạng nào khác......”
“Sẽ không có, bất quá cứ 4 giờ uống thuốc là được.” Bác sĩ Giang chăm chú giảng giải.
“Hảo!”
“Không cần lo lắng, có bất cứ vấn đề gì gọi điện thoại cho tôi, tôi lập tức sẽ tới.”
“Tôi biết rồi.”
Cất bước tiễn bác sĩ Giang, Minh Quang Khải đi trở về bên giường, ánh mắt chưa từng rời đi khuôn mặt tái nhợt của Nguyên Tiêu.
Hắn quá lo lắng, sợ một khi không cẩn thận, sẽ mất đi nàng.
Không, hắn tuyệt đối không cho phép, cho dù là ma quỷ, cũng đừng mơ tưởng mang nàng từ bên cạnh hắn mang đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc