Vân Thiêu Si Tâm - Chương 01

Tác giả: Tân Kỳ

Vùng Tây Bắc, lãnh thổ Đại Đường, Tĩnh thành nằm trên con đường tơ lụa, là một tòa đại thành phồn hoa náo nhiệt. Trong thành có đủ các dân tộc với các màu da khác nhau, có thể nói đây là một thành thị vô cùng náo nhiệt.
Cách mấy trăm dặm về phía bắc Tĩnh thành là một mảnh sa mạc không người, phía nam tiếp giáp Kỳ Liên sơn. Nguyên bản địa phương này nên giống những nơi lân cận khác hoang vắng suy tàn,hoặc chìm trong làn nước lũ, bất quá Tĩnh thành không chỉ không trở thành đất cằn sỏi đá, ngược lại còn được trời cao ưu ái ban tặng một con sông dài xuyên qua thành,bồi đắp đất đai màu mỡ, từng bước phát triển, rốt cục trở thành đại thành nổi danh khắp vùng Tây Bắc này.
Mặt khác, lại bởi vì vị trí của Tĩnh thành hoàn toàn nằm trên con đường thương nhân phải đi qua, cho nên nơi đây mới có thể tiếng tăm lừng lẫy như vậy.
Ngày hôm đó, thủ phủ Tĩnh thành Lương Thiên Phong đang ở trong phủ đệ rộng lớn mở tiệc chiêu đãi đoàn người từ kinh thành tới – các thương nhân muốn đến Cao Xương thành.
Lương Thiên Phong thận trọng thiết yến, cũng mời đến các thương nhân trong thành hắn có qua lại làm ăn tới chung vui, trừ bỏ đầy bàn rượu thức ăn ngon ở phòng khách hầu hạ, hạ nhân gà bay chó sủa cũng đi lại không ngừng nghỉ, Lương Thiên Phong còn an bài ca kĩ vũ nữ biểu diễn, thực sự có thể nói là toàn bộ kỹ năng nghề nghiệp đều được xuất ra.
Sở dĩ phải hao tốn tiền của,cẩn thận thiết yến như vậy cũng bởi vì dẫn đầu đoàn thương khách lần này là người có thanh danh cực kì vang dội ở Tây Bắc, hiện đang ngồi ở thủ vị(vị trí đầu não) trong phòng khách – Kiều Kiếm Vân. Người này có thể giúp Lương Thiên Phong bảo trì địa vị thủ phủ Tĩnh thành a.
Kiều Kiếm Vân là một trong tứ đại tổng quản của " Mính ký thương hành" (Convert là: ‘trà nhớ cửa hàng’), phụ trách khu vực Tây Bắc gian khổ long xà hỗn tạp (rồng rắn lẫn lộn) lại vô cùng nguy hiểm.
~ ~ ~
Tạm dừng 1 chút ạ: Nếu bạn đọc truyện này ở Wattpad thì:
Bạn Vịt không muốn đem bộ này đi post ở nơi khác, vì bộ này sắc, để nhà thôi để mình kiểm soát =))))), các bạn ở Wattpad ạ, nếu các bạn post sang wattpad, thì mình cũng chẳng làm thế nào được, có báo cáo vi phạm thỉ cũng vẫn chỉ thế thôi, mình nghĩ chắc các bạn cũng không muốn ăn trộm của mình vì có một số người điện thoại không vào được wordpress……Và nếu như các bạn rơi vào trường hợp đó, mong các bạn sau khi đọc xong hãy DELETE đi. Mình không muốn đặt pass, vì đặt pass thì thà làm pic cho xong, mà làm pic thì tốn KB khi đọc điện thoại, mình cũng đọc điện thoại nên mình biết chứ, thế nên, bạn Vịt chỉ dám mong các bạn del đi sau khi đọc thôi. Cảm ơn!!
Sau khi Kiều Kiếm Vân tiếp nhận công việc làm ăn vùng Tây Bắc, phần đông thương gia ở Tĩnh thành đều chọn hắn làm đối tượng hợp tác. Khi đó Lương Thiên Phong vốn xuất thân giàu có, nhưng muốn làm thủ phủ Tĩnh thành thì cần phải hợp tác cùng "Mính ký thương hành". Bởi vậy, khi Kiều Kiếm Vân đến đây, sao có thể không làm hắn kinh hỉ vạn phần cũng hết sức tận tình khoản đãi đâu!
Kiều Kiếm Vân ngồi ở thủ vị phòng khách tao nhã tươi cười nhìn nữ tử trong sảnh đang ra sức vặn vẹo vòng eo, phô ra dáng người tuyệt đẹp của thiếu nữ thanh xuân.
"Kiều tổng quản, hiếm khi ngươi đại giá quang lâm, chúng ta lại lâu không gặp mặt, ta xin kính Kiều tổng quản một ly". Lương Thiên Phong vẻ mặt sung sướng ngồi một bên thân thiện tiếp đón liên tiếp mời rượu.
Kiều Kiếm Vân từ lúc mười tám tuổi, lập tức tiếp được chức Tổng quản "Mính ký thương hành". Lúc đầu hắn không sợ vất vả, mỗi lần "Mính ký" tới phía Tây, hắn tuyệt đối sẽ có mặt trong đó, hơn nữa hắn vốn một thân võ công thâm hậu đã đánh đuổi không ít bọn ςướק bóc đạo phỉ mơ ước "Mính ký",càng làm cho thanh danh bừng bừng nổi dậy ở Tây Bắc.
Mà đằng sau vẻ nho nhã của Kiều Kiếm Vân cất giấu kiên nghị không lùi bước. Ai quen biết hắn liền hiểu rõ ràng,vào những lúc quan trọng, Kiều Kiếm Vân có thể Gi*t người mà không nương tay.
Trong ba năm, Kiều Kiếm Vân không chỉ thành lập uy vọng ở Tây Bắc, còn mở rộng thêm "Mính ký". Sau đó hắn liền chọn lựa huấn luyện ra một đám người có thể chấp nhận cuộc sống gian khổ làm thuộc hạ thay hắn lãnh đạo đội ngũ thương khách vùng này.
Sau đó Kiều Kiếm Vân không còn ra mặt chỉ đạo, thẳng đến lúc này. Cho nên Lương Thiên Phong cũng ước chừng đã hai năm chưa gặp lại Kiều Kiếm Vân.
"Lương lão bản khách khí." Kiều Kiếm Vân nâng chén lên môi,"Lương lão bản như thế quá tốn kém, thật sự là làm cho Kiếm Vân phải băn khoăn. Phải là Kiếm Vân kính Lương lão bản một ly mới đúng." Hắn mỉm cười, uống rượu trong chén.
Không hổ là thủ phủ Tĩnh thành, đoàn người kia sau buổi trưa hôm nay mới đến, buổi tối Lương Thiên Phong đã bày ra yến tiệc xa hoa thế này.
Lương Thiên Phong nghe vậy, sung sướng lập tức uống rượu theo."Đâu có,đâu có, Kiều tổng quản, mời."
Hai người kính xong một chén, Lương Thiên Phong lại tiếp tục tiếp đón các thương gia trong thành cùng đoàn người mới tới kia.
Từ lúc nhìn thấy Lương Thiên Phong bày ra trận chiến này, Kiều Kiếm Vân liền biết tối nay chỉ sợ là khó thoát thân sớm. Nếu thịnh tình không thể chối từ, hắn không bằng thích ứng trong mọi tình cảnh đi, hảo hảo hưởng thụ một chút hảo ý của Lương Thiên Phong vậy.
Vì thế hắn thả lỏng người, điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái, sau đó lại cầm đũa, ưu nhàn nhấm nháp thức ăn, ánh mắt cũng chuyên chú nhìn đám ca kỹ nhảy múa trong sảnh.
Đột nhiên, hắn rõ ràng tiếp nhận được một đạo ánh mắt mãnh liệt nhằm hướng hắn mà bắn đến, hắn mang theo ý cười, con ngươi đen cũng nhìn lại, nhanh chóng bắt giữ thân ảnh xinh đẹp kia.
Nữ nhân ở giữa có dáng người lung linh hứng thú đang tung ra xuân sắc mê hoặc, thoảng hoặc còn nhắm về phía hắn ý tứ hàm xúc rõ ràng.
Kiều Kiếm Vân mâu quang tao nhã trầm xuống, một chút quang mang tà tứ khó khăn xẹt qua.
Lương Thiên Phong luôn luôn để ý đến động tĩnh của thượng khách,phát giác ra ánh mắt của Kiều Kiếm Vân đang nhìn đến đâu, lập tức giới thiệu,"Nàng là Toa Linh,có dòng máu ngoại tộc trong người, là vũ nữ nổi tiếng nhất Tĩnh thành, rất nhiều thương nhân gặp qua đều muốn đem nàng nạp làm thi*p, đáng tiếc đến nay chưa có ai có thể như ý nguyện."
"Nha!" Kiều Kiếm Vân khẽ nhếch mi, mỉm cười không thay đổi," Vũ kĩ của nàng xác thực bất phàm. Không biết Lương lão bản nói nhiều như vậy chính là khen ngợi nàng, hay tính thay Kiếm Vân mai mối tơ hồng đây?" Hắn cười nói.
"Không, không!" Lương Thiên Phong lập tức phủ nhận. Nói đùa sao, Toa Linh ở Tĩnh thành thanh danh mặc dù nổi tiếng, nhưng là phẩm hạnh ngày thường thì không có gì để nói, nàng sao có tư cách có một nam nhân vĩ đại như Kiều Kiếm Vân bên cạnh? Nhiều lắm là công cụ làm ấm giường thôi. Mà đây còn tùy thuộc vào ý nguyện của hắn nữa nha.
"Kiều tổng quản, nếu như ngươi không chê, vậy đêm nay……" Lương Thiên Phong thử nhìn hắn, hàm ý trong đó không cần nói cũng biết.
"Cứ giao cho Lương lão bản an bài đi!" Kiều Kiếm Vân hào phóng đồng ý. Hắn không cho rằng mình là Liễu Hạ Huệ, nếu Lương Thiên Phong cố ý thay hắn an bài, như vậy hắn cũng sẽ không phản đối có nữ nhân đêm nay lên giường của hắn, thay hắn giải quyết Dụς ∀ọηg lâu ngày chưa phát tiết.
"Hảo, hảo!" Lương Thiên Phong lập tức hai mắt sáng ngời, cười hớ hớ gật đầu lia lịa.
Kiều Kiếm Vân sau khi trả lời câu hỏi của Lương Thiên Phong, vẫn là nhất phái tiêu dao thưởng thức ca múa trước mặt, hưởng thụ chúng nữ nhân phóng đến ánh mắt thèm nhỏ dãi.
Ngay tại khi mâu quang của hắn không chút để ý dao động, đột nhiên từ khóe mắt thấy một tia kỳ quái của một cặp mắt lạ nhìn hắn chăm chú.
Con mắt vừa to vừa tròn, đồng mâu lóe sáng dưới ánh nến chiếu rọi như lục quang bảo thạch, hấp dẫn người khác, làm người ta thực muốn đến gần xem rõ ràng.
Hắn không biết chủ nhân của đôi mắt ấy là nam hay nữ(S: to tròn thì là nữ a. TN: chua chắc à nha), bởi vì người này toàn bộ thân thể đều tránh ở sau cái cột to lớn, trên mặt lại bị úp bóng, khiến hắn một chút cũng không thấy rõ kiểu tóc ấy là của phái nào.(S: *hét to* phái nữ a … Cơ tỷ: im mồm.TN: đúng, đúng, ý Cơ tỷ cắm phập vào ý muội)
Đang lúc hắn muốn tiến thêm một bước để nhìn kỹ hơn thì trong chớp mắt, cặp lục quang ấy liền biến mất không còn.
Kiều Kiếm Vân có chút kinh ngạc trừng mắt nhìn, còn chưa hết nghi vấn, lại bị người bên cạnh mời rượu làm phân tâm.
Không bao lâu, hắn đã đem việc này quẳng đến sau đầu, không còn nhớ nữa.

Đêm khuya, buổi tiệc tẫn hoan đã tán tịch thật lâu, bất quá trong phòng khách ở Lương phủ lại truyền ra từng trận tiếng vang ái muội, có lẽ là một trận thịnh yến khác mới bắt đầu chăng! (TN: AAA! Ko đâu, lần đầu beta đã thế này thì còn gì là chong xáng thiếu nữ người ta nữa, aaa)
Lúc này, trên cái giường rộng, một đôi nam nữ trần trụi đang gắt gao giao quấn lấy một chỗ.
"A…… Gia……" Tiếng thở dốc ngọt ngấy yêu kiều hỗn loạn, càng không ngừng từ trong miệng nữ nhân tràn ra,thân thể tuyết trắng ngang dọc trên giường, hai ✓ú mượt mà cao ngất theo bộ иgự¢ dồn dập phập phồng mà rung động, đỉnh ✓ú đỏ tươi như nụ hoa, một đóa bị nam nhân ngậm trong miệng, đóa còn lại bị hai đầu ngón tay thon dài Ϧóþ chặt cùng vân vê xoa nắn.(TN:Á, máu!* khăn giấy đâu oy*)
Ánh mắt tao nhã đã sớm mất, Kiều Kiếm Vân một đôi hắc đồng tà tà nhìn thân thể non mềm bên dưới, khóe miệng sau khi buông nụ hoa trước иgự¢ nàng vẫn là cười yếu ớt.
Đại chưởng мơи тяớи từ phần bụng cao của nàng đến hạ thân, dĩ nhiên có phủ kín chỗ đóa hoa dịch ẩm ướt trắng mịn. Hắn khiêu khích thịt cánh hoa, cũng đưa tay thuận thế sáp nhập lối vào mê muội xuyên qua xuyên lại gãi gãi.(S: Ầy ầy, biết thế đưa cho Linh nhi làm bộ này a … Lik: *cười phớ lớ* hế hế, ta làm muội muội rồi nhớ!TN:*ôm mặt* ta thừa nhận, định lực của ta chưa cao)
"A……" Toa Linh yêu kiều rên một tiếng, nâng hạ thân, càng thêm đưa đầu ngón tay hắn xâm nhập nhét vào trong cơ thể, hoạt dịch đầm đìa tiết ra, rất nhanh liền trám đầy bàn tay to của hắn.
"Gia…… Ta nóng quá…… Hảo muốn……" Nàng vặn vẹo thân thế phối hợp ngón tay hắn kéo ra đưa vào(S: aizz aizz, bạn ngại ૮ɦếƭ a. TN: ngại quá ha *cười khinh bỉ*), miệng cuồng loạn đòi hỏi, con ngươi khép hờ nhu mì đáng yêu mà lại chứa đầy Dụς ∀ọηg.
"Như vậy liền chịu không nổi?" Đem hai chân của nàng chống đỡ mở rộng thêm, hắn cúi nửa người xuống cười khẽ, vươn đầu lưỡi, chậm rãi liếm các nơi da thịt mẫn cảm trên người nàng, ngón tay xâm nhập trong cơ thể nàng càng thêm không lưu tình đâm vào ‘vẽ vời’, tay kia đè lên thịt cánh hoa kích thích châu hạch, qua lại chà xát vân vê.
"Gia…… Cho ta…… Toa Linh muốn…… A……" Một vị nam tử bề ngoài nhã nhặn, thế nhưng lại có thủ đoạn làm người khác mất hồn, Toa Linh quả thực là hưng phấn đến không thể áp chế nữa. Nàng từng có nam nhân,nhưng không ai có thể so sánh được với vị nam nhân thanh danh vang dội trước mắt này.
"Hảo." Hắn rút ngón tay,"Nhìn ngươi đều ẩm ướt thành như vậy, gia liền thỏa mãn ngươi đi!"
Hắn đem nam tính dâng trào để ở huyệt khẩu ướt đẫm mà trằn trọc ma sát, của nàng bị hắn trêu chọc đến sưng đỏ, huyệt khẩu tiết ra một lượng chất lỏng lớn.
"Gia……" Nàng cầu xin ՐêՈ Րỉ, vặn vẹo hạ thân liều mình nghênh hợp thứ cứng rắn nóng bỏng đang chậm chạp không tiến vào kia.
"A…… Cầu ngươi…… Gia…… Muốn ta……" Lúc này hạ thân ngứa ngáy sắp làm cho nàng không chịu nổi, nhịn không được nhu cầu trong cơ thể, nàng trong miệng liên tiếp hô.
"Thật sự là cái đãng oa nhi!" Hắn cười khẽ, thẳng lưng dùng sức nhập vào lối mòn trơn ướt của nàng –
"A –" Nàng kêu la, ‘nội thành’ mạnh mẽ bị tách ra đánh sâu vào thiếu chút nữa làm cho nàng chống đỡ không được, không thể dự đoán được nam tính của hắn quả là to lớn a."Không…… Không được……" Nàng bừng bừng kêu.
Hắn đem hai chân của nàng kéo cao đặt bên hông, lại dùng lực ở ௱ôЛƓ hất về phía trước, không chút nào thương hương tiếc ngọc làm cho nam tính cực đại hoàn toàn nhập cơ thể nàng, cũng ở chỗ sâu trong cơ thể nàng hung hăng cọ xát.
"A……" Vừa đau vừa khó chịu, biểu tình đan xen trên mặt Toa Linh."Gia…… Ngươi làm Toa Linh thật thoải mái…… A…… Chậm…… Chậm một chút……" Nàng thở không ra hơi ՐêՈ Րỉ.(TN: im miệng, ngươi thật sự làm mất mặt nữ nhân chúng ta quá!)
"Ngươi kêu nhiều a!" Vẻ mặt tà nịnh hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú, hắn một tay cầm đầu v* cao ngất trước иgự¢ nàng mãnh lực xoa Ϧóþ thưởng thức, hạ thân không ngừng nghỉ ngoan lực tiến công cùng dùng lực va chạm nàng, cho đến khi nàng liên tiếp thét chói tai vì cảm thụ sảng khoái.
"A…… A…… Gia……" Cường lực đánh sâu, động tác này làm cho thân thể của nàng cũng đong đưa lay động theo, tiểu huyệt cỏ dại lan tràn( nước ngập lụt a bà con:">, cả người do kịch liệt luật động mà đổ mồ hôi. Còn hắn dũng mãnh làm nàng vừa yêu vừa sợ, lại nhịn không được động thân phối hợp.
Nhìn gương mặt anh tuấn trước mắt, biểu tình tao nhã trong buổi tiệc sớm biến mất chỉ còn lại tà ý, bất quá lại càng tăng thêm hơi thở nam tính mị hoặc mê người. Nàng động tình đem môi đỏ mọng đầy đặn tiến lên, muốn nếm thử tư vị bạc môi gợi cảm cười yếu ớt kia…… Đáng tiếc là không thực hiện được.
Kiều Kiếm Vân tránh né cặp môi ấy, chỉ vì hắn chưa từng hôn môi công cụ ấm giường. Có lẽ là không sạch sẽ đi!(TN: yes, yes, muội ủng hộ ca.Nụ hun đầu phải dành cho nữ chếnh chứ!Hí hí)
Hắn bắt lấy vòng eo của nàng, ௱ôЛƓ lại dùng sức tiến lên phía trước tốc độ nhanh hơn, nam tính cực đại ở dũng đạo ướt đẫm tới tới lui lui, nàng lại là một trận lãng kêu không ngừng.
"A…… Gia…… Dùng sức một chút……" Càng тһô Ьạᴏ va chạm, càng làm cho nàng ngâm thanh sung sướng.
Hắn vừa lòng cắn đầu v* đỏ bừng sưng to trước иgự¢ nàng, không ngừng va chạm hòa hợp……
Xuân sắc hỗn loạn tràn ngập, hơi thở nam nữ giao hoan dâm mĩ che kín toàn bộ sương phòng, thật lâu chưa dừng lại.(TN: phù, xong!)
~ ~ ~
Hơi thở rối loạn còn chưa qua, Kiều Kiếm Vân đã xoay người đứng lên đi về phía sau bình phong xử lý bản thân, sau đó lại mặc vào quần áo vừa cởi lúc trước.
Đợi đến khi hắn đi ra bình phong, nhìn đến nữ tử trên giường vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi không thay đổi.
"Ngươi có thể đi rồi." Hắn không lưu tình đuổi người, biểu tình trên mặt vô cùng lãnh đạm.
"Ân……" Toa Linh yêu kiều một tiếng, xoay người nằm nghiêng, ngữ điệu dính ngấy nùng mị,"Gia…… Toa Linh còn muốn bồi gia, cho Toa Linh lưu lại thôi……" Một bàn tay nhỏ bé của nàng khẽ vỗ lên иgự¢, đôi mắt mị hoặc ám chỉ muốn một lần vui thích nữa cùng hắn.
Namnhân tuổi trẻ tài giỏi như vậy, nàng mới không nghĩ dễ dàng buông tha đâu! Hơn nữa chờ đợi cũng khá lâu rồi, nàng rốt cục cũng tìm được nam nhân mà nàng vừa mắt nha.( S: làm kiêu á)
"Ta không ngủ cùng nữ nhân." Hắn đối với loại ám chỉ kia không thèm để ý, ngữ khí không thay đổi cự tuyệt nói.
"Chúng ta lại không có buồn ngủ." Nàng mân mê môi, không ngừng cố gắng,"Toa Linh còn muốn cùng gia làm mấy chuyện thú vị khác." Nàng nũng nịu.
Kiều Kiếm Vân ánh mắt trầm xuống,"Nói đủ chưa? Nói xong ngươi có thể đi rồi." Lãnh đạm vẫn như trước.
"Gia……" Đột ngột đánh một cái rùng mình, nàng vẫn giãy dụa nhìn hắn, không thể tin được hắn bề ngoài tao nhã cuối cùng lại trở mặt,lòng dạ lãnh khốc như vậy.
"Muốn ta tự mình động thủ quăng ngươi đi ra ngoài sao?" Hắn lạnh nhạt nhìn, trong giọng nói hàm ý khó chịu.
Toa Linh tay chân cứng đờ lạnh như băng, rốt cục nghe hiểu được hắn nói thật. Không dám nhiều lời, lập tức tắt ngọn lửa tính toán trong lòng, sợ hãi xuống giường mặc quần áo rồi hốt hoảng tông cửa xông ra ngoài.
Kiều Kiếm Vân chưa khép lại cửa phòng, gió đêm lãnh liệt thổi vào bên trong, nhanh chóng mang hơi thở ấm áp thổi phiêu tán. Hắn ngồi xuống bên cạnh bàn, rót chén trà đã nguội lạnh ra uống, cảm nhận được ánh nhìn của một đôi mắt cách đó không xa bên ngoài song cửa sổ.
"Muốn vào liền vào đi! Chẳng lẽ ngươi định đứng bên ngoài cả đêm?" Bỗng dưng, hắn hơi bực mình trách mắng người đang rình mò kia…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc