Vân Tấn Y Hương - Chương 02

Tác giả: Tiếu Giai Nhân

GƯƠNG MẶT TRẮNG NÕN, MẮT HẠNH BUÔNG XUỐNG SỢ HÃI
Mưa xuân tí tách rơi xuống đất, Du Uyển nằm ở trên giường, ánh mắt đờ đẫn nhìn trời mưa qua ô cửa sổ khắc hoa.
Nàng đã như vậy nằm hơn nửa ngày rồi.
Buổi sáng kinh ngạc tỉnh lại, sau khi được Tú Nhi nhắc nhở đi chính viện thỉnh an thái thái. Lúc Du Uyển thoáng nhìn ngày trên báo chí, khi đó nàng mới rốt cục xác định, nàng thật sự quay trở về ba năm trước đây thời điểm vừa gả vào Lục gia, lại cụ thể một chút, hôm nay là mười chín tháng ba, nàng vừa mới gả cho Lục Tử Khiêm được một tháng, mà hôm tân hôn Lục Tử Khiêm ra khỏi nhà theo lão gia đi Quảng Châu.
Nước mưa làm ướt Xuân Phong*, không khí lành lạnh tiến đến, Du Uyển có chút lạnh.
*Xuân Phong: Gió xuân.
Nàng không rõ chính mình làm sao lại sống lại, lúc sắp ૮ɦếƭ tất cả thống khổ cùng tuyệt vọng rất rõ ràng khắc cốt bên trong xương thịt nàng.
Có phải là nàng ૮ɦếƭ oan uổng, cho nên lão thiên gia* chiếu cố nàng, cho nàng thêm một cơ hội sống lại?
*Lão thiên gia: Ông trời
Quả thật như thế, vì cái gì lão thiên gia không đối với nàng tốt một chút, làm cho nàng quay trở lại lúc trước khi gả vào Lục gia?
Du Uyển nằm trong phòng một ngày.
Gần tối, Tú Nhi tới gọi nàng dùng cơm, thấy chủ tử nằm ở trên giường không nhúc nhích, Tú Nhi lo lắng hỏi: "Đại thiếu nãi nãi, người có phải hay không là thân thể không thoải mái?" Kỳ quái, hôm qua đại thiếu nãi nãi còn vui vẻ tràn đầy sức sống giống đóa hoa lan, cả người H**g phấn, len lén cùng nàng suy đoán đại thiếu gia khi nào trở về, làm sao ngày hôm nay tựa như đột nhiên bị hàn sươnh*?
*Hàn sương: Cảm lạnh, trúng gió.
Du Uyển giương mi mắt, ánh mắt kia tan thương bi ai đến nỗi làm cho Tú Nhi sợ hãi!
"Đại thiếu nãi nãi, người đến cùng làm sao vậy, người đừng dọa ta a!" Tú Nhi lo lắng đi đến trước giường, xoay người muốn dò xét trán Du Uyển.
Du Uyển không nhúc nhích, tay Tú Nhi áp lên trán nàng thật ấm áp.
Du Uyển nhắm mắt lại.
Tú Nhi là người nàng chọn lúc Lục thái thái đưa nha hoàn đến cho nàng, tiểu cô nương mới mười bốn tuổi, đơn thuần chịu khó, Du Uyển rất thích nàng.Tú Nhi đối với nàng chiếu cố cũng là từng li từng tí, cái gì có thể làm đều thay nàng nghĩ đến. Thế nhưng là, Tú Nhi ở tại phòng bên cạnh, đêm đó nàng lớn tiếng kêu cứu, người khác nghe không được, Tú Nhi nhất định có thể nghe thấy, Tú Nhi vì cái gì chưa từng xuất hiện?
Người áo đen là ai? Tại sao muốn hại nàng cùng con của nàng?
Nàng trước khi ૮ɦếƭ, Lục Tử Khiêm khóc nói hắn bẩn là có ý gì?
Đêm mưa đột tử*, không ai có thể bình tâm tiếp nhận.
*Đột tử: ૮ɦếƭ đột ngột.
Vừa nghĩ tới những chuyện ủy khuất cùng thống khổ kia, nước mắt Du Uyển liền trào ra, nàng lặng im dùng nước mắt để phát tiết.
Nàng co người nằm trên giường khóc.
Mỹ nhân giống như đóa hoa khóc đến đáng thương như thế! Tú Nhi không khỏi đỏ cả vành mắt, một bên nghẹn ngào một bên nhẹ nhàng vỗ bã vai Du Uyển: "Đại thiếu nãi nãi, người đang khỏe mạnh tại sao lại khóc? Nếu người có ủy khuất gì, nói cho ta, ta đi cầu thái thái vì người làm chủ."
Du Uyển khóc không ngừng, Tú Nhi muốn đi bẩm báo Lục thái thái, Du Uyển nắm chắc tay của nàng, đứt quãng nói: "Ta không sao, ta vừa mới ngủ mơ tới cha ta, ta nhớ nhà.."
Phụ thân của Du Uyển qua đời nhiều năm, nữ nhi tưởng niệm vong phụ, nhất thời thương tâm quá độ cũng có thể hiểu được.
Biết được nguyên nhân, Tú Nhi không hoảng hốt, ôn nhu an ủi: "Đại thiếu nãi nãi khẳng định là vừa gả tới còn không quen, hay như thế này, ngày mai đại thiếu nãi nãi đến gặp thái thái nói một tiếng, chỉ cần thái thái đồng ý, ta nguyện ý cùng đại thiếu nãi nãi về nhà mẹ đẻ."
Du Uyển xác thực nghĩ muốn về thăm nhà một chút, nhà mẹ đẻ mới là nhà chân chính của nàng.
Ngày kế tiếp, Du Uyển đi chính viện thỉnh an, nhẹ giọng đề cập đến vấn đề này với Lục thái thái.
Tuy bốn mươi tuổi nhưng do Lục thái thái bảo dưỡng vô cùng tốt nên khí sắc vẫn hồng nhuận, đoan trang đại khí*.
*Đoan trang đại khí: Đứng đắn, nghiêm trang (chỉ người phụ nữ có dung tài đức).
Bà là vợ cả của Lục lão gia, đã từng thai nghén một trai một gái, nhưng đáng tiếc con trai trời sinh thân thể yếu không lâu sau ૮ɦếƭ yểu, cho nên Lục lão gia mới từ bên ngoài nhặt được cô nhi mặt mày thanh tú đem về nhà đưa cho Lục thái thái nuôi dưỡng, cũng chính là con nuôi Lục gia Lục Tử Khiêm.
Lục Tử Khiêm ở Lục gia đến tột cùng có địa vị gì, Lục thái thái là người biết hết nội tình bên trong.
Lục Tử Khiêm đến tuổi trưởng thành nhất định phải cưới vợ, Lục lão gia đem việc này giao cho thê tử mình, Lục thái thái nhìn hồi lâu, cơ duyên xảo hợp* nhìn trúng Du Uyển, thế là Du Uyển thuận lợi gả vào Lục gia. Tiểu cô nương tuổi trẻ mềm mại, thành thật yên tĩnh, Lục thái thái đối với Du Uyển cũng có thương tiếc, về nhà ngoại là việc nhỏ, bà thống khoái* đáp ứng, còn sai người chuẩn bị lễ vật, dặn dò Du Uyển mang đi.
*Cơ duyên xảo hợp: Cơ duyên: Cơ hội, duyên phận. Xảo hợp: Vừa khớp, thật khéo, trùng hợp.
*Thống khoái: Cảm giác dễ chịu.
"Đa tạ mẫu thân." Du Uyển hạ thấp người hành lễ.
Lục thái thái cười nói: "Hai nhà cũng cách gần đó, ngươi ăn cơm tối xong trở lại cũng được."
Du Uyển nói: "Vẫn là về sớm một chút, dù gì trong nhà cũng không có việc gì."
Lục gia là nhà giàu có tiếng ở Nam Thành, trong nhà mấy vị gia mỗi người đều có trong mình ô tô đi lại, còn có mấy chiếc xe kéo, lấy thân phận của Du Uyển về nhà ngoại đương nhiên chỉ có thể ngồi xe kéo. Nàng cùng Tú Nhi sóng vai ngồi cùng nhau, xa phu một đường cứ thế đi lượn quanh gần một nửa Nam Thành, rốt cục cũng tới Du gia ở chỗ ngõ hẻm Vĩnh Bình.
"Liền dừng ở nơi này đi, bốn giờ chiều lại đến đón ta." Xe kéo vừa ngoặt vào ngõ nhỏ, Du Uyển liền đối với xa phu nói.
"Vâng, đại thiếu nãi nãi." Xa phu vững vàng ngừng xe lại.
Du Uyển cùng Tú Nhi xuống xe.
Ngõ hẻm Vĩnh Bình là con hẻm có chút cũ, trên đường phủ lên chập trùng đá xanh*, có bàn đá xanh đã nới lỏng, ngày mưa đạp lên sẽ bắn ra nước bùn, không cẩn thận bùn đều văng hết lên giày và ống quần. Hôm qua một trận mưa xuân vừa rơi xuống vừa, trên đất bàn đá xanh sạch sẽ giống như được nước rửa qua đồng dạng như mới, trong ngõ nhỏ người đi đường thưa thớt đều là khuôn mặt cũ.
*Đá xanh: Hay còn gọi là đá vôi. Đặc điểm rất bền vững, dễ trạm khắc lên đá..
"Uyển Uyển trở về a." Có trưởng bối quen thuộc Du Uyển đối nàng cùng chào hỏi.
Du Uyển từng người đáp lại, cho tới giờ khắc này, nàng mới cảm thấy mình thật sự sống lại.
Chậm rãi đi một đoạn đường, phía trước chính là Du gia, ở giữa cửa hàng trước cửa treo bảng hiệu "Tiệm may Du gia".
Phụ thân của Du Uyển làm nghề may vá, tay nghề tinh xảo, Du cha lúc còn sống, Du gia sinh kế cũng không tệ lắm, Du Uyển cũng đọc sách hai năm học được rất nhiều chữ, nhưng đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, Du Uyển năm mười tuổi Du cha nhiễm một trận bệnh cấp tính trị ba tháng liền đi. Du lão gia khi bệnh tiêu hết toàn bộ tiền tích cóp trong nhà, thiếu đi hẳn người trụ cột, tiệm may Du gia xuống dốc trầm trọng, cũng may mẫu thân Du Uyển Tống thị thêu tay tinh tế, vẫn lưu lại được mấy vị khách hàng cũ. Tống thị một quả phụ phải nuôi ba đứa trẻ, lâu dài bề bộn nhiều việc may vá, mệt mỏi đâm ra bệnh tật đầy người, rõ ràng mới ba mươi lăm tuổi, nhìn xem so với Lục thái thái còn thấy già hơn.
Du Uyển đi theo mẫu thân học tốt việc thêu, sau khi lớn lên bắt đầu chia sẻ việc làm giúp mẫu thân, năm ngoái nàng thay mẫu thân giao hàng, đem y phục đã làm xong đưa đến nhà một vị khách hàng cũ, trùng hợp Lục thái thái đang ở nhà người khách đó đánh bài. Lục thái thái trước mặt mọi người khen dung mạo, tài thêu của nàng, sau đó cũng không lâu lắm, Lục gia liền đến nhà cầu hôn.
Du Uyển cùng mẫu thân đều cảm thấy thụ sủng nhược kinh*, coi như Lục Tử Khiêm là con nuôi, nàng Hàn môn nhà nghèo cũng không xứng với hắn.
*Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Nhưng Lục gia cầu hôn thái độ vô cùng thành khẩn, hai mẹ con cũng không có lý do cự tuyệt.
Du Uyển mang theo ước mơ tốt đẹp gả vào Lục gia, lại không nghĩ rằng, ngắn ngủi ba năm sau, nàng liền ૮ɦếƭ tại phòng ngủ của nàng cùng Lục Tử Khiêm.
Hôm qua khóc đủ rồi, hiện tại nhớ lại chuyện xưa, Du Uyển trong lòng coi như bình tĩnh.
Cửa hàng đóng cửa, Du Uyển tiến lên đẩy ra.
Tống thị đang ngồi ở sau quầy may y phục, cửa mở ánh sáng truyền vào, đứng ở cửa là hai cô nương. Mắt Tống thị không tốt, dùng lực híp híp mới nhận ra người tới chính là nữ nhi mình.
"Uyển Uyển!" Tống thị kinh hỉ đứng lên.
Du Uyển trông thấy cơ thể mẫu thân gầy gò, trong lòng chua chua, cố nén xúc động mới không có khóc che giấu oán giận nói: "Nương tại sao lại ở đây làm rồi?"
Nàng cùng Lục Tử Khiêm kết hôn, Lục gia cho sinh lễ phong phú đủ để mẫu thân an độ lúc tuổi già.
Tống thị lôi kéo tay của nữ nhi cười: "Nương bận bịu đã quen, không chịu nổi ngồi yên, Uyển Uyển yên tâm, nương nhận việc không nhiều."
Du Uyển vậy mới không tin.
Tống thị đóng lại cửa cửa hàng, nhiệt tình dẫn nữ nhi cùng nha hoàn đi đến hậu viện.
Du Uyển có hai đệ đệ, đại đệ đệ năm nay mười ba tuổi ở trường học đọc sách, nhị đệ vừa mới tám tuổi cũng đi trường học, tất cả đều nhờ vào hôn sự của Du Uyển, nếu không Tống thị căn bản không có cách đồng thời cho hai đứa con trai đọc sách. Cũng chính bởi vì hai đứa con trai đọc sách tốn hao một số tiền lớn, Tống thị mới không nỡ nghỉ ngơi, có thể kiếm thêm một chút tiền nào thì kiếm.
Tú Nhi dọn dẹp phòng, Tống thị trong phòng cùng nữ nhi thân mật nói: "Làm sao đột nhiên trở về rồi?"
Du Uyển tựa vào trong *** mẫu thân, nhỏ giọng nói: "Nhớ mẹ."
Tống thị cười, ôm nữ nhi lung lay một lát, thở dài nói: "Nghĩ thì nghĩ, con bây giờ là con dâu Lục gia, trở về nhiều thật không thích hợp, Tử Khiêm đối với con như vậy, vừa thành thân liền đi xa nhà, hắn có viết thư cho con không?"
Trong đầu hiện lên hình ảnh Lục Tử Khiêm ôn nhuận như ngọc lại chỉ làm cho mặt nàng càng trở nên lạnh lùng, Du Uyển ngoài ý muốn phát hiện, lại nghĩ tới nam nhân kia, nàng dĩ nhiên cảm giác gì cũng bị mất, không hận không oán, càng vô tư niệm, giữa hai người còn lại chỉ có chuyện bí ẩn kia.
"Hắn đối với con rất tốt, hôm trước mới gửi tin trở về, còn đưa đặc sản Quảng Châu tới, bảo con mang đến cho nương." Con cái phải hiểu chuyện, Du Uyển chỉ tốt khoe xấu che. Nàng muốn cùng Lục Tử Khiêm ly hôn, nhưng việc này liên quan đến Lục Tử Khiêm, vợ chồng Lục lão gia mở miệng đồng ý, mẫu thân nói cũng vô dụng.
Du Uyển mở ra lễ vật trên bàn, cao hứng giới thiệu cho mẫu thân.
Buổi trưa hai huynh đệ trở về, nhìn thấy tỷ tỷ, hai đứa bé trai đều rất vui vẻ.
Mười ba tuổi đã có khí độ ổn trọng của thiếu niên, lặng lẽ hỏi tỷ tỷ: "Tỷ, ngươi ở Lục gia có khỏe hay không?"
Du Uyển cười: "Rất tốt a, ngươi nhìn tỷ tỷ cả người đều mập."
Nhưng nàng không nhìn ra, hắn ở trường học đều bị bạn học nhà giàu châm chọc khiêu khích, ánh mắt hắn kiên định đối với tỷ tỷ nói: "Nếu có người khinh bạc tỷ, tỷ nói cho ta, ta sẽ làm chỗ dựa cho tỷ."
Du Uyển suýt nữa rơi lệ, tốt bao nhiêu a, nàng cũng không phải lẻ loi trơ trọi một mình, nàng còn có mẫu thân cùng nhóm đệ đệ.
Sau bữa ăn hai đệ đệ lại đi trường học, Du Uyển kiên trì giúp mẫu thân làm quần áo, bất tri bất giác đã đến bốn giờ chiều.
Xa phu Lục gia đúng hẹn tới đón nàng.
Tống thị lưu luyến không rời đưa nữ nhi lên xe, xe kéo đi ra khỏi ngõ hẻm Vĩnh Bình, Du Uyển quay đầu trông thấy mẫu thân còn đứng trước cửa nhà, Tịch Dương* đem thân ảnh nhỏ bé mềm mại của mẫu thân kéo rất dài rất dài.
*Tịch Dương: Mặt trời lặn.
Tường trắng ngói xám xâm nhập tầm mắt, mẫu thân dần không thấy.
Du Uyển rũ tầm mắt xuống.
Lục Tử Khiêm tính là gì, trong lòng của hắn không có nàng, nàng cũng không cưỡng cầu nữa, vì người nhà, đời này nàng nhất định phải cố gắng sống sót.
Xe kéo dần dần đi tới đường lớn Nam Thành, nhiều người nhiều xe, con đường dần trở nên hẹp.
Du Uyển đang còn nghĩ tới người nhà, hai tay đang để trên đầu gối, đột nhiên, đằng sau truyền đến tiếng ô tô dừng lại, không đợi Du Uyển kịp phản ứng, thân xe kéo bỗng nhiên nghiêng về một phía, nàng cùng Tú Nhi theo xe kéo ngã xuống. Tú Nhi rắn chắc ngã xuống đất, Du Uyển ngã ở trên thân Tú Nhi, lau chùi lòng bàn tay cảm giác hơi nhói đau.
Người chung quanh nói chuyện ồn ào, Tú Nhi không lo được mình, luống cuống tay chân đỡ Du Uyển: "Đại thiếu nãi nãi, người không sao chứ?"
Du Uyển lắc đầu, Tú Nhi nâng đỡ miễn cưỡng đứng lên.
Cách đó không xa một chiếc xe hơi màu đen đỗ lại, Du Uyển nhíu mày hướng trong xe nhìn, đột nhiên đối mặt với một gương mặt quen thuộc, lông mày phong như kiếm*, mắt đen lăng lệ*, cơ hồ ngay lúc Du Uyển nhận ra hắn, cùng một giây ánh mắt của hắn cũng từ xe kéo ngã xuống đất chuyển qua trên mặt nàng.
*Phong như kiếm: Lông mày như kiếm rút khỏi bao.
*Lăng lệ: Đẹp đẽ, lạnh lùng
Du Uyển theo bản năng cúi thấp đầu, lôi kéo Tú Nhi lui qua một bên.
Tú Nhi cũng muốn mắng chủ xe một trận, có thể nàng cũng nhận ra trong xe là người nam nhân kia, khiếp sợ nói: "Tứ.. Tứ Gia?"
Lục Quý Hàn không nhận ra Tú Nhi, cũng không nghe thấy Tú Nhi nói cái gì.
"Lái xe." Hắn lạnh lùng phân phó lái xe.
Lái xe thấy hai chủ tớ Tú Nhi không có việc gì, yên tâm thoải mái khởi động ô tô.
Ô tô màu đen đi qua trước mặt Du Uyển được một lúc, Lục Quý Hàn hững hờ nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Tiểu nữ nhân kia chải Pu'i tóc của phụ nhân, nhưng thấy thế nào bộ dạng đều chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, gương mặt trắng nõn, mắt hạnh buông xuống sợ hãi.
Cắm vào phiếu tên sách, tác giả có lời muốn nói:
Đổi mới a, về sau cơ bản đều là chạng vạng tối sáu giờ gặp a~
Hôm qua đào hố tương đối gấp, đã quên phát hồng bao, sách mới lệ cũ, chương này phát 100 cái đi, thương các ngươi!
Cảm ơn tiểu tiên nữ nhóm địa lôi~
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc