Vân Tấn Y Hương - Chương 01

Tác giả: Tiếu Giai Nhân

THEO TA, TA CÓ THỂ ĐỂ NGƯƠI KHOÁI HOẠT
Trùng cửu*, thành phố phía nam khắp ngõ lớn nhỏ đều bay đầy hương hoa quế ngọt ngào.
*Là ngày lễ ở Trung Quốc vào ngày 9 tháng 9 âm lịch hàng năm.
Trời có chút sáng lên, Du Uyển mơ màng ngủ, nghe thấy người bên cạnh có động tĩnh đứng dậy, Du Uyển mở to mắt, chậm rãi quay người.
Lục Tử Khiêm thấy vậy liền ngồi xuống quay đầu thay thê tử che đậy góc chăn đối mặt với gương mặt tú mỹ trắng nõn của Du Uyển. Ánh mắt ௱ôЛƓ lung, từng sợi tóc dài đen nhánh nổi bật lên làn *** tuyết trắng, mặt mày thanh tú tựa như một đóa hoa Lan nở giữa dòng nước suối trong. Trên người nàng, có một loại ôn nhu làm người khác an tâm.
"Tỉnh?" Lục Tử Khiêm nhẹ giọng hỏi.
Du Uyển gật gật đầu, một bên ngồi xuống, một bên nghi hoặc hỏi hắn: "Làm sao dậy sớm thế?"
Lục Tử Khiêm trong mắt lướt qua một tia phức tạp rất nhanh lại biến mất, hơi có vẻ bất đắc dĩ nói: "Phụ thân muốn đi Thái Nguyên làm ăn, ta đi cùng, tối hôm qua trở về vội vàng đã quên nói với nàng."
Du Uyển đã hiểu, muốn đứng lên thay hắn mặc quần áo, Lục Tử Khiêm đưa nàng về lại ổ chăn, ôn nhu nói: "Ta tự mình mặc, buổi sáng trời giá rét, ngươi ngủ thêm một chút rồi hẵn dậy."
Trượng phu muốn đi xa, Du Uyển làm thế nào ngủ được nữa, vẫn là mặc thêm cái áo rồi dậy.
Du Uyển thân thể nở nang, quần áo trong vạt áo căng phồng lên, Lục Tử Khiêm thủ lễ* dời ánh mắt, Du Uyển chú ý tới động tác né tránh của hắn, mặt đỏ lên, vội vàng chuyển hướng sang giữa giường, ngồi bên cạnh đưa lưng về phía hắn. Tia sáng ௱ôЛƓ lung chiếu vào phòng ngủ, thành thân ba năm có thừa tuổi trẻ cùng sức lực, hai vợ chồng cũng có chút suy nghĩ.
*Thủ lễ: Lễ độ.
"Lúc nào trở về?" Du Uyển tiến đến một bên thay Lục Tử Khiêm bưng nước rửa mặt, một bên hỏi.
Lục Tử Khiêm nhìn nàng tinh tế khẽ buông lông mi xuống, nói: "Phụ thân nói, trước đông chí* có thể về."
*Theo quy ước, tiết đông chí là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 21 hay 22 tháng 12 khi kết thúc tiết đại tuyết và kết thúc vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng một trong lịch Gregory theo các múi giờ Đông Á khi tiết tiểu hàn bắt đầu.
Du Uyển trong lòng trầm xuống, Đông Chí a, vậy có khác gì đi hơn hai tháng đâu.
Nàng cúi đầu, cảm xúc không bỏ được đều giấu ở đáy mắt.
Kỳ thật có cái gì không bỏ? Lục Tử Khiêm ôn nhuận như ngọc, người trước người sau đãi nàng khắp nơi chu đáo, Du Uyển mười sáu tuổi gả tới, Lục Tử Khiêm chăm sóc nàng tuy tốt, nhưng suốt ba năm không có chạm qua nàng dù chỉ một chút. Trời tối người yên, Du Uyển khóc hỏi hắn có phải bản thân mình không tốt đã làm sai điều gì, đáp lại chỉ có tiếng thở dài của Lục Tử Khiêm.
Một nữ nhân, thành thân ba năm sinh không nổi một đứa bé, Du Uyển nhận hết sự châm chọc khiêu khích của nhà họ Lục cùng nhân dân Nam Thành từ trên xuống dưới.
Nhà mẹ đẻ Du Uyển nghèo không giúp được nàng cái gì, Lục Tử Khiêm lại chỉ là con nuôi của Lục lão gia, ở Lục gia địa vị cũng rất xấu hổ, Du Uyển liền từng lần một thầm nhủ nói với chính mình, phải nhẫn nại, đừng lại rước thêm phiền toái cho Lục Tử Khiêm.
Thế nhưng là ba năm a, bên người có trượng phu lại trải qua thời gian thủ hoạt*, Du Uyển dần dần không chịu nổi.
*Thủ hoạt: Thủ tiết + sinh hoạt.
Nàng không phải không chịu nổi cô đơn mà nàng thật sự chỉ muốn có một đứa bé.
Lục gia không ai có thể thương lượng, mùa hè năm nay Du Uyển nhịn không được về nhà cùng mẫu thân kể khổ, mẫu thân sau khi biết chân tướng thương tâm khóc cùng nàng, khóc xong bà vụng trộm giúp nàng mua một bao thuốc, một bao này có thể để cho Lục Tử Khiêm ***ng chạm với nàng. Du Uyển nhát gan vội cầm thuốc về, nàng hơi do dự, rốt cục vào tháng trước thời điểm Lục Tử Khiêm say R*ợ*u trở về, Du Uyển vụng trộm đem thuốc bỏ vào trong trà của Lục Tử Khiêm.
Một đêm kia, Lục Tử Khiêm nhiệt tình giống một con sói, Du Uyển cũng không thoải mái, có thể trong nội tâm nàng thống khoái*!
*Thống khoái: Thích thú, thỏa mãn.
Ngày thứ hai tỉnh ngủ, nàng ngượng ngùng khẩn trương, Lục Tử Khiêm trầm mặc ôm nàng nửa ngày chỉ nói hắn tối hôm qua say R*ợ*u đùa nghịch tới điên truyền đi nhất định sẽ bị người khác nhạo báng, căn dặn nàng đừng nói với người ngoài chuyện này. Du Uyển mặt ửng hồng, hai vợ chồng trong phòng trải qua sự tình này, nàng không có việc gì vì sao muốn nói ra?
Có thể Du Uyển không nghĩ tới, từ sau đêm đó, Lục Tử Khiêm như cũ không động vào nàng.
Một nam nhân thân thể khoẻ mạnh vì sao không động vào thê tử của mình?
Du Uyển tự nhận mình không xấu, nếu nói vấn đề mình không xứng với Lục Tử Khiêm, trừ nhà nghèo, chính là không có đọc bao nhiêu sách.
Ở Lục gia các tiểu thư từng người đều đọc qua sách, đại tiểu thư còn đi Tây Dương du học, Lục Tử Khiêm lớn lên ở Lục gia cho nên chướng mắt nàng a?
Du Uyển không có bất kỳ biện pháp nào, nàng duy nhất chờ đợi chính là mang thai một đứa bé, về sau quãng đời còn lại có tri kỷ bên người.
Lục Tử Khiêm, nàng thật sự không trông cậy vào.
"Ta đi rồi, nàng chiếu cố tốt cho bản thân mình, khi rảnh ta sẽ viết thư cho người mang về." Đứng ở trước cửa, Lục Tử Khiêm mang mũ, mắt đen nhìn thê tử đứng ở cổng nói.
Du Uyển thuận theo gật đầu.
Lục Tử Khiêm lại nhìn nàng một hồi rồi mới xuống cầu thang.
Đi mau đến cửa sân, Lục Tử Khiêm chẳng biết tại sao lại quay đầu nhìn.
Du Uyển như cũ vẫn còn đứng đấy, dịu dàng nhìn hắn cười. Nàng mặc trên thân một kiện quần áo màu đỏ nhạt, phía trên thêu sam hoa đào, phía dưới là mảnh váy trắng.
Nàng khi trước mười sáu tuổi đã thành hôn trở thành tiểu phu nhân, nay đã mười chín giờ nhìn lại cùng ba năm trước đây vừa gả đi không có gì khác biệt. Khuôn mặt y nguyên vẫn kiều nộn, đôi mắt hạnh Thanh triệt* giống suối nước đang róc rách chảy.
*Thanh triệt: Trong suốt.
Lục Tử Khiêm đi theo lão gia vào Nam ra Bắc, gặp qua các loại nữ tử mỹ lệ nhưng Du Uyển là người thanh thuần nhất. Cô gái này tốt như vậy, hắn làm sao không thích được?
Nhưng cái mạng này của hắn là lão gia cho, lão gia để hắn làm cái gì, hắn liền phải làm như thế, lão gia không cho phép hắn làm, hắn liền không thể làm.
Du Uyển quá sạch sẽ, còn hắn thì quá bẩn.
Lục Tử Khiêm thà rằng Du Uyển hận hắn, cũng không muốn nàng biết được những chuyện dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi.
Hắn cuối cùng nhìn Du Uyển một chút, rốt cục cũng rời đi.
Nam nhân đã rời đi không thấy, Du Uyển mất mát thất vọng, sau đó nàng nhẹ nhàng đưa tay đặt lên trên bụng.
Nguyệt sự trễ ba ngày, cứ tiếp tục chậm đến như vậy nếu quả thật là tin tốt, khi Lục Tử Khiêm trở về biết mình sắp làm cha, hắn chắc sẽ cao hứng a.
Gia chủ Lục gia mang theo người hắn coi trọng - con nuôi Lục Tử Khiếm đi Thái Nguyên.
Đại trạch Lục gia từ trên xuống dưới mọi chuyện đều do Lục thái thái lo liệu hết thảy như trước.
Du Uyển thường xuyên bị Lục thái thái kêu cùng đánh bài với bà, nàng thành thật hoàn thành bổn phận với chưởng bối, Lục thái thái đối với nàng con dâu nuôi này cũng có chút chiếu cố, ngày hôm đó đang trên bàn đánh bài, Du Uyển bỗng nhiên muốn ói, Lục thái thái cùng hai vị di thái thái nhìn thấy, lập tức để hạ nhân đi mời đại phu. Du Uyển mặt đỏ như gấc, ngượng ngùng cúi đầu, không có chú ý tới ba vị thái thái dị dạng dò xét.
Đại phu rất nhanh liền đến, khám ra Du Uyển đã mang thai một tháng.
Sự tình này đã chứng minh mình mang thai, Du Uyển thật cao hứng.
"Quá tốt rồi, ngươi gả cho Tử Khiêm nhiều năm, cuối cùng cũng có tin tức tốt." Lục thái thái thân mật cầm tay Du Uyển, hai vị di thái thái cũng cười chúc mừng Du Uyển, dặn dò nàng an tâm dưỡng thai.
Du Uyển nhớ rằng sau khi ván bài kết thúc, nàng dẫn nha hoàn Tú Nhi cáo từ.
Đi đến trước cửa chính viện, đối diện đột nhiên xuất hiện một nam nhân mặc tây trang màu đen, trường mi thẳng tắp, mắt đen thâm thúy, chính là tứ thiếu gia Lục Quý Hàn con của Tam di nương. Lục gia tính cả con nuôi Lục Tử Khiêm, hết thảy có bốn vị thiếu gia, phía trước ba người đều là bề ngoài nho nhã khiêm khiêm công tử, chỉ có vị tứ thiếu gia này học trường quân đội được một nửa thì Lục lão gia bắt buộc hắn trở về, khiến hắn sinh ý, kiệt ngạo bất tuần*, không cam lòng.
*Kiệt ngạo bất tuần:
Kiệt: Hung hăng.
Ngạo: Ngựa chưa được thuần hóa, sánh với ngạo mạn kiêu căng. Tính tình hung hăng cường bạo không biết phục tùng. Trong đó: [桀] (HV: Kiệt) Nghĩa chính là vua Kiệt, nghĩa bổ sung là "kiệt" trong "kiệt xuất". [骜] (HV: Ngạo) Nghĩa chính là chỉ ngựa bất kham, nghĩa bổ sung là "ngạo" trong "cao ngạo". Xuất phát từ điển tích về con ngựa bất kham của vua Kiệt, ví người tài giỏi quật cường như mãnh mã (ngựa khó thuần thường là ngựa cực tốt), có sức mạnh, tự lập tự cường, không ai sai khiến hay kìm hãm được.
Toàn bộ Lục gia, Du Uyển sợ nhất Lục Quý Hàn, nàng vĩnh viễn không quên được, có lần nàng đứng ở vườn hoa Lục gia ngắm cảnh, đột nhiên trời mưa, nàng vội vàng trốn vào giả sơn* trong hang động gần nhất, ngoài ý muốn gặp được Lục Quý Hàn đồng dạng cũng ở kia tránh mưa. Cô nam quả nữ*, Du Uyển rất không được tự nhiên, cúi đầu cùng Lục Quý Hàn lên tiếng kêu gọi liền muốn rời khỏi.
*Giả sơn: Vườn cảnh.
*Cô nam quả nữ: Ý chỉ người nam không vợ, người nữ đã mất chồng hoặc còn hiểu là chưa chồng. (Theo nghĩa thì là vậy nhưng rõ ràng Du Uyển đã có chồng rồi mà nhỉ?)
Ai ngờ, nguyên bản đang ngồi ở trên tản đá bỗng Lục Quý Hàn đột nhiên xông lại, bắt lấy cổ tay nàng đưa nàng chống đỡ ở trên vách núi đá, không nói lời gì liền đến hôn nàng. Du Uyển cực sợ, nàng liều mạng giãy dụa, Lục Quý Hàn lúc này mới dừng lại, P0'p lấy cằm nàng, thanh âm khàn khàn hỏi nàng: "Lục Tử Khiêm có cái gì tốt, ngươi theo ta, ta có thể để ngươi khoái hoạt*."
*Khoái hoạt: Sung sướng (Cả về vật chất lẫn trên giường.)
Du Uyển chỉ khóc cầu hắn thả nàng đi.
Lục Quý Hàn sâu kín nhìn chằm chằm nàng, trong con ngươi giống như lửa, sau đó, hắn đội mưa rời đi.
Du Uyển không có đối với bất kỳ người nào đề cập qua việc này, nàng chỉ là cẩn thận từng li từng tí tránh Lục Quý Hàn.
Lúc này ***ng vào, Du Uyển lập tức cúi đầu xuống, bên người nha hoàn Tú Nhi nơm nớm lo sợ hướng Lục Quý Hàn hành lễ: "Tứ Gia."
Lục Quý Hàn mặt không thay đổi đi qua hai nữ chủ tớ. Du Uyển nhẹ nhàng thở ra.
Lục thái thái dặn dò nàng an tâm dưỡng thai, Du Uyển như vậy liền rất ít đi ra ngoài, một bên dưỡng thai, một bên chờ mong Lục Tử Khiêm trở về.
Trước đông chí, Lục Tử Khiêm quả nhiên trở về, Du Uyển bụng vừa mới nhô một chút xíu, nàng lôi kéo Lục Tử Khiêm để tay ở trên bụng mình, bất an quan sát thần sắc trượng phu. Sau đó, Du Uyển trông thấy gương mặt đẹp trai của Lục Tử Khiêm trở nên hoàn toàn trắng bệch, hắn sợ hãi nhìn nàng, giống như đang sợ cái gì.
Du Uyển không hiểu.
"Chuyện nàng mang thai, còn có ai biết?" Lục Tử Khiêm cơ hồ run rẩy hỏi.
Du Uyển chi tiết nói: "Thái thái cùng nhóm di thái thái đều biết a."
Lục Tử Khiêm dĩ nhiên ngã ngồi xuống ghế.
Đang lúc hoàng hôn, Lục Tử Khiêm bị Lục lão gia gọi đi nghị sự, cả đêm đều chưa có trở về, nửa đêm đột nhiên mưa to, Du Uyển nằm ở trên giường trằn trọc. Kì thật, nàng ở Lục gia ba năm, thỉnh thoảng nghe nói qua một chút nghị luận cổ quái nói Lục lão gia đối với con nuôi tốt hơn ba đứa con ruột chứ không kém, đi đâu làm ăn nhất định đều mang đứa con nuôi này đi..
Du Uyển cũng cảm thấy Lục lão gia đối với trượng phu quá tốt rồi, nhưng Lục thái thái không sinh được con trai, danh nghĩa chỉ có Lục Tử Khiêm là con nuôi, Lục lão gia xem trên mặt mũi Lục thái thái, đối với con nuôi tốt cũng không gì đáng trách.
Kì quái, nàng nghĩ cái này làm cái gì?
Du Uyển bực bội lật người.
Ngoài cửa sổ một tia chớp không hề có điềm báo trước xuất hiện, ánh sáng lấp ló chiếu rọi vào một đạo hắc ảnh đang đứng ở cửa.
Du Uyển một tay bịt miệng, hoảng sợ nhìn chằm chằm đạo hắc ảnh kia.
Bóng đen nạy cửa mở ra.
Du Uyển hoảng sợ, nàng ngay lập tức nghĩ trốn đi, nhưng Du Uyển rất nhanh liền ý thức được mình không có chỗ có thể trốn, mắt thấy bóng đen đem tấm cửa nạy ra đến ầm vang, Du Uyển lảo đảo chạy đến phía trước cửa sổ, điên cuồng hô hào cứu mạng. Tiếng sấm ù ù, không biết là thanh âm của nàng bị che đậy, hay là có người nghe thấy nhưng vẫn giả bộ như không nghe thấy, thẳng đến khi nàng bị người áo đen nắm lấy cổ áo, Du Uyển đều chờ không thấy một cứu tinh nào.
Nàng tuyệt vọng giãy dụa lại trốn không thoát ràng buộc của người áo đen che mặt, đối phương P0'p lấy cằm của nàng, hướng đến miệng nàng nhét vào thứ gì đó.
Làm xong, người áo đen đem Du Uyển ném lên trên giường, hắn giống lệ quỷ, canh giữ ở trước giường không cho phép nàng xuống.
Bụng truyền đến cơn đau nhức kịch liệt, Du Uyển thống khổ ôm bụng, khó có thể tin hỏi người áo đen: "Ngươi cho ta uống cái gì? Ngươi là ai?"
Người áo đen không nói gì.
Du Uyển đau quá, tia chớp lại xuất hiện nàng nhìn thấy váy của mình bị nhuộm đỏ.
Du Uyển vừa sợ vừa đau, đau đến mức nàng không còn khí lực để hô, nàng không khống chế được bị ngã xuống giường, ánh mắt càng ngày càng mơ hồ.
Ý thức dần tiêu tán, Du Uyển nghe thấy có người vọt vào, nàng cố gắng mở to mắt, trông thấy Lục Tử Khiêm toàn thân ướt đẫm.
"Uyển Uyển! Uyển Uyển!" Lục Tử Khiêm nắm lấy tay của nàng, khóc đến khàn cả giọng.
Du Uyển đã hết đau, nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi, chỉ cảm thấy ủy khuất, oan ức.
"Vì cái gì a, ta đến cùng làm sai chỗ nào?" Nàng không cam lòng hỏi, tiếng như dây tóc*.
*Tiếng như dây tóc: Nhỏ.
Nhưng Lục Tử Khiêm nghe thấy được, nước mắt hắn như mưa bên ngoài, khóc không thành tiếng: "Nàng rất tốt, nàng rất tốt, là ta không xứng với nàng, ta bẩn.."
Cái gì gọi là hắn bẩn?
Du Uyển xuất thân nhà nghèo không hiểu, đến ૮ɦếƭ nàng cũng không hiểu rõ.
Bất quá chuyện này cũng không quan hệ đến nàng. Nàng phí sức lực lớn như vậy chỉ muốn một đứa bé, bây giờ đứa bé không có, nàng tiếp tục còn sống cũng không có ý nghĩa gì.
Du Uyển chỉ cầu, nếu có đời sau, nàng nhất định phải có biện pháp thay đổi chuyện này.
* * *
Cắm vào phiếu tên sách tác giả có lời muốn nói:
Đào hố a, giá không dân quốc, chỉ nói chuyện yêu đương không liên quan quốc sự, bản này cũng ngày càng a, hi vọng mọi người thích~
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc