Vẫn Luôn Cố Chấp - Chương 04

Tác giả: Phong Tử Tam Tam

Rất nhiều ngày sau đó Bạch Trạm Nam không đến tìm Lâm Tương. Mặc dù trước đây hai người cũng từng cãi nhau dẫn đến chiến tranh lạnh, nhưng lần này, dường như có chỗ nào đó cứ mơ hồ không giống trước. Trong tiềm thức, anh không để ý tới suy nghĩ của nha đầu kia nữa, chỉ chăm chăm làm việc và xã giao để làm cho mình lơ là. Sau ngày đó Lâm Tương cũng biết ý không liên lạc lại với anh, cũng có thể vì cô không có nhiều thời gian.
Đúng như dự đoán, trợ lí gọi đến nói về việc phá bỏ và di dời dân ở khu phố đối diện đường cái, sau đó giọng điệu lại thay đổi cực kì cẩn thận: “Lâm tiểu thư một mực đến nhà bà Cao, người của chúng ta căn bản không đến gần căn nhà đó được, ngay cả cơ hội thỏa thuận cũng không có.”
Bạch Trạm Nam cúi đầu nhìn văn kiện, chờ cậu ta nói xong mới tháo kính trên mũi xuống, ngoài cửa sổ ánh hoàng hôn dần dần bao phủ một tầng lành lạnh, ven đường đã có mấy cây đèn chói lọi sáng lên.
Vẻ mặt anh rất bình tĩnh, giọng điệu lãnh đạm: “Cậu muốn nói với tôi, ngay cả một cô gái người của ta cũng không đối phó được?”
Trợ lí lắp bắp kinh hãi: “Nhưng, đó là Lâm tiểu thư…”
“Tôi chỉ có một người phụ nữ.”Trợ lí bị thái độ của anh làm cho giật mình, thấp giọng đáp: “Vậy, tôi đi làm.”
Cúp điện thoại, rốt cuộc Bạch Trạm Nam không có tâm tư xem tiếp gì nữa, anh biết tính tình của Lâm Tương, lúc đó cúi mình trước anh có lẽ chỉ là hành động bất đắc dĩ, thái độ với anh mấy ngày nay đã giải thích rõ tất cả, cho nên kế tiếp e rằng Lâm Tương chỉ biết dùng cách của chính mình để giúp đỡ mẹ Cao Nham.
Tính tình rất bướng bỉnh…
Bạch Trạm Nam nóng nảy cầm lấy 乃út máy nhưng lại đặt lại trên bàn. Lâm Tương vì người đàn ông kia ra mặt lại không để ý đến chuyện của anh, chẳng nhẽ anh còn phải làm thánh nhân thay cô thu xếp tất cả.
Anh lái xe đến quán bar uống rượu. Mấy cô gái dáng người không tồi bắt đầu đến gần bắt chuyện, nhưng một chút anh cũng không có hứng thú, trực tiếp cầm tiền nhét vào bộ иgự¢ hở ra cả nửa: “Đừng phiền tôi.”
Đối phương nhục nhã, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trực tiếp cầm chén rượu tạt lên mặt anh.
Người phục vụ vội vàng đưa khăn tay, cẩn thận cười lấy lòng: “Xin lỗi tam thiếu, đều là đàn bà, chúng ta tội gì phải so đo, không cần phải chấp nhặt với bọn họ.”
Bạch Trạm Nam cũng không có ý định so đo với họ, chẳng qua trong đầu cứ quanh quẩn rõ ràng câu nói kia của người phục vụ. Đúng vậy, tính tình Lâm Tương có bướng bỉnh ngang ngược nhưng vẫn chỉ là một cô gái, nếu thực sự xảy ra sự cố thì làm sao bây giờ.
Lúc này anh mới có chút phiền muộn, giống như trải qua sự tức giận của người khác mới biết bản thân đã làm bao nhiêu việc khốn nạn.
***
Anh nhanh chóng lên đường tới thuyết phục dân cư đối diện đường cái, khu phố này đã cũ kĩ, trở thành một đống đổ nát từ lâu. Gió đêm thổi vù vù bên tai, Bạch Trạm Nam đứng cạnh xe, đầu óc có chút lờ mờ.
Xa xa chỉ có mấy chiếc máy xúc còn đang làm việc, không gian vắng vẻ vang vọng những âm thanh ù ù.
Lão Từ nhìn thấy anh đầu tiên, từ trong đám người vội vã chạy đến đón: “Bạch tổng.”
“Tránh ra.” Bạch Trạm Nam đẩy anh ta ra muốn đi vào bên trong, lão Từ theo phía sau vẻ mặt mờ mịt.
Bạch Trạm Nam đi tới, phát hiện căn phòng đã bị đào xúc sạch sẽ từ lâu, xung quanh ngoài lão Từ và mấy công nhân đang ở ngoài ra thì không thấy Lâm Tương và mẹ của Cao Nham đâu. Anh nhất thời đỏ mắt, quay đầu, nổi giận đùng đùng túm lấy cổ áo lão Từ kéo lên: “Người đâu?”
Lão Từ lo sợ nghi hoặc trừng lớn mắt, lắp bắp quanh co nói: “Ai cơ, Bạch tổng tìm ai?”
Từ kẽ răng Bạch Trạm Nam phát ra cái tên Lâm Tương, lão Từ nuốt một ngụm nước miếng không dám chần chừ: “Người không có việc gì, chỉ bị bắt trói ném tới khu nghĩa địa ở ngoại thành phía nam, bây giờ có lẽ…”
Lão Từ còn chưa kịp nói xong trên mặt đã bị dính một quyền, cả người chật vật ngã trên đất, mũi bị đạp mạnh xuống mặt đất, đau đớn kêu lên một tiếng.
Bạch Trạm Nam lên xe, tay cầm chìa khóa run lên. Nhìn bên ngoài cửa sổ đêm đã càng về khuya, trong đầu anh chính là đang tưởng tượng đến tình hình hiện tại của Lâm Tương và mẹ Cao Nham, ngộ nhỡ gặp phải bọn ςướק đui mù, anh thực sự không dám nghĩ thêm nữa.
Xe chạy nhanh đi lên quốc lộ ngoại thành phía nam, đêm đã khuya nên tình hình giao thông rất thuận lợi, anh chạy một mạch không bị ngăn trở đến khu nghĩa địa ở ngoại thành, xung quanh tối như mực chỉ có tiếng loài chim nào đó đang hót, đầu thu gió thổi xung quanh cánh rừng, lá cây truyền đến một đợt tiếng vang xào xào.
Bạch Trạm Nam đóng sầm cửa xe đi bộ trên bậc thang, khắp nơi đều tối đen không thấy một bóng người, trên trán anh tuôn ra một tầng mồ hôi mỏng, trong cổ họng phát ra tiếng gọi khàn khàn: “Lâm Tương!“
Xung quanh rất yên tĩnh, vắng vẻ chỉ có tiếng vọng của chính anh.
Càng lên cao Bạch Trạm Nam càng phải tập trung chú ý. Trên đường đi anh vẫn luôn để ý tìm kiếm, nhưng trước sau vẫn không thấy bóng dáng hai người kia đâu, hay thật sự đã xảy ra chuyện gì.
Cho đến khi anh mơ hồ nhìn thấy ánh sáng đang chuyển động cách đó không xa, đã hơn nửa đêm anh cũng không sợ hãi, trực tiếp đi đến nơi phát ra ánh lửa.
***
Quả nhiên nhìn thấy mẹ Cao Nham hơi cúi lưng trước bia mộ, ngọn lửa đỏ thẫm in lên khuôn mặt già nua của bà có chút khi*p người, nhưng trên mặt bà lại loang lổ vệt nước mắt, trên khóe môi hiện lên nụ cười khổ: “Ông nó, tôi có lỗi với ông, không bảo vệ được căn nhà, tâm huyết hơn nửa cuộc đời tận lực của ông. Chúng ta liều mình chắt góp cả đời, người ta thoáng chốc đã san bằng, tôi thật là vô dụng.”
Lâm Tương vẫn im lặng đứng một bên, Bạch Trạm Nam chỉ có thể nhìn thấy đường cong nơi sườn mặt thanh tú của cô, khóe môi mân rất chặt.
Anh đứng tại chỗ không biết có nên đi lên phía trước hay không, chỉ sợ với tâm trạng lúc này bà Cao có thể Gi*t ૮ɦếƭ anh.
Anh không biết bản thân đã làm sai gì, dỡ bỏ ngôi nhà của đối phương, nhưng anh vẫn đưa ra một khoản đền bù tương ứng, tiền bạc hai bên thỏa thuận xong không ai còn nợ ai.
Chẳng qua là nhìn tình huống trước mắt trong lòng cũng sinh ra vài phần không thoải mái, giống như anh thực sự mới làm ra việc không thể tha thứ. Anh tự nhiên sẽ không hiểu được cảm giác của họ lúc này, lại càng không hiểu được rốt cuộc bà bi thương điều gì, chẳng qua nhìn nét mặt Lâm Tương, anh vẫn có chút chột dạ không hiểu.
Xem ra bà rất thương tâm, thở dài ngồi trước bia mộ, lại dùng sức dụi dụi hốc mắt: “Con trai tôi không ở bên, ngay cả căn nhà cũng không có, chi bằng tôi đến với hai cha con.”
Lâm Tương quay đầu nhìn bà một cái, đưa tay cẩn thận đỡ lấy bà, lúc này hơi nghiêng người, liếc mắt một cái nhìn thấy Bạch Trạm Nam im lặng đứng sừng sững cách đó không xa.
Bạch Trạm Nam có phần xấu hổ, nhưng cũng không định trốn tránh.
Ánh mắt Lâm Tương rất lạnh nhạt, như đang nhìn người không quan trọng, một lát sau dứt khoát trực tiếp dời tầm mắt không nhìn đến anh, ngược lại bắt đầu thấp giọng an ủi bà: “Bác gái, Cao Nham sẽ không muốn thấy người như vậy.”
Nước mắt bà tuôn rơi, rủ mắt thấp giọng khóc nức nở, đứng lên: “Cao Nham tuổi còn trẻ như vậy, ông trời cũng thật tàn nhẫn, chẳng bằng lấy đi cái mạng già này của tôi.”
Ánh lửa chiếu lên hốc mắt của Lâm Tương cũng dần dần cất chứa một tầng màu đỏ, khe khẽ chuyển ánh mắt đến bia mộ bên kia.
Bạch Trạm Nam trầm mặc một lát, vẫn nâng chân đi tới.
Không ngờ, ánh mắt bà nhìn anh không giống như đang nhìn kẻ thù, mà như thấy quỷ, sắc mặt tái nhợt không có chút máu, hai cánh môi ấp úng hồi lâu không phát ra tiếng nào.
Bạch Trạm Nam khẽ nhíu chân mày, bị tình huống trước mắt làm cho càng thêm hoang mang.
Anh nhìn Lâm Tương, phát hiện từ đầu đến cuối tiểu nha đầu vẫn luôn lạnh nhạt. Trong đầu bỗng nhiên hiện ra một ý nghĩ, có lẽ nha đầu kia không muốn để mẹ Cao Nham biết được quan hệ giữa cô và anh.
Khóe miệng Bạch Trạm Nam hiện lên độ cong tự giễu, chủ động nhìn bà giới thiệu: “Tôi là người phụ trách việc phá bỏ và di dời lần này, chuyện này tôi sẽ bàn ɠเασ ɦợρ lí giúp bác.”
Bà kinh ngạc há miệng thở dốc, sắc mặt đột nhiên thay đổi, run giọng lên án: “Mày không sợ bị sét đánh, làm việc xấu cuối cùng cũng sẽ bị báo ứng.”
Bạch Trạm Nam không muốn kích động bà ấy, vẫn nỗ lực thuyết phục: “Cho dù không phải tôi thì mảnh đất đó cũng sẽ qua tay người khác, mỗi bước phát triển thành phố sẽ không vì một người hay một việc cũ đã qua mà ngừng bước.”
Bà làm sao có thể nghe vào được, che иgự¢ tức giận, thở hổn hển lớn miệng: “Tao sẽ đi tố cáo chúng mày, bắt cóc cường ép, tao không tin không có đạo lí.”
Bạch Trạm Nam bình tĩnh nhìn bà một cái, mím môi không nói tiếp, nhưng ánh mắt ‘tắt đèn chuyển cảnh’ thẳng tắp nhìn về phía Lâm Tương. Tiểu nha đầu vẫn trầm mặc nhìn anh, từ đầu đến cuối vẫn chưa định nói một câu với anh.
Bạch Trạm Nam thấy buồn bực khó chịu, giữa cổ họng như bị một bàn tay vô hình cứng ngắc Ϧóþ chặt, rất lâu mới nói: “Đi thôi, tôi đưa hai người trở về.”
“Chúng tôi không ngồi xe của cậu.” Bà hừ lạnh một tiếng, xem ra rất mạnh mẽ không chịu khuất phục.
Trái lại Lâm Tương không nói chuyện, Bạch Trạm Nam nhìn cô một cái, giọng nói dịu đi không ít: “Ở trên núi gió to, sức khỏe của bác không tốt, cho dù phải tố cáo tôi thì trước hết vẫn phải chăm sóc cơ thể cho thật tốt.”
Trong mắt bà có chút buông lỏng, Lâm Tương hạ giọng khuyên nhủ bên tai bà: “Bác gái, hôm khác chúng ta lại đến thăm Cao Nham và bác trai, sức khỏe bác vừa mới bình phục, không thể lại bị cảm lạnh.”
Thái độ của bà đối với Lâm Tương không giống như trước, nghe xong lời cô thoáng bình tĩnh trở lại.
Bạch Trạm Nam đoán rằng có lẽ mấy ngày nay hai người cùng nhau ở Cao gia nên cũng có cảm tình, nha đầu kia tuy cục cằn nhưng rất tốt bụng, dù sao vẫn có thể khiến cho bà vốn cô đơn tịch mịch cảm động.
Bà được Lâm Tương dìu đỡ đi lên phía trước, bước chân Bạch Trạm Nam vừa mới nâng lên bỗng nhiên ngừng lại.
Không biết vì sao, anh bỗng nhiên có chút tò mò không biết Cao Nham thế nào, mà lại là người đàn ông ngự trị trong lòng Lâm Tương nhiều năm như vậy, rốt cuộc là người đàn ông ra sao.
Nhân cơ hội ánh lửa còn chưa tắt hết, Bạch Trạm Nam thấy được khuôn mặt trên bia mộ.
Ai ngờ chỉ liếc mắt một cái, anh hoàn toàn giật mình tại chỗ, máu toàn thân giống như bị đông lạnh.
***
Bạch Trạm Nam đưa bà và Lâm Tương đến căn nhà trọ trước kia của Cao Nham, mặc dù mấy năm nay họ ở cùng nhau, nhưng căn nhà trọ này vẫn bị Lâm Tương trộm thuê.
Cho dù Lâm Tương không nói, Bạch Trạm Nam cũng biết cô thường đi đâu, hơn nữa còn ở lại cả ngày.
Khi anh đưa họ đến dưới lầu, vẻ mặt Lâm Tương rõ ràng có chút không được tự nhiên.
Bạch Trạm Nam không phải là một quý ông khi xuống xe, anh chẳng qua chỉ tựa lưng vào ghế dựa chậm rãi nhả khói. Sau khi bà Cao xuống xe ngay cả liếc nhìn anh một cái cũng không, lập tức đi tới hành lang, Lâm Tương đi ra vài bước hơi dừng lại, phức tạp quay trở lại.
Xuyên qua lớp sương mù Bạch Trạm Nam nhìn cô gái trước mặt, vẫn là khuôn mặt nhỏ nhắn tươi đẹp mộc mạc, ánh mắt sạch sẽ trong suốt, nhưng bỗng nhiên anh cảm thấy chính mình càng ngày càng không nhìn thấu được cô.
Lâm Tương trầm mặc vài giây, khách sáo nói: “Cảm ơn anh đã đưa chúng tôi về.”
Bạch Trạm Nam không nói chuyện, Lâm Tương dường như cũng không biết nên nói gì, sự xa cách lan tràn giữa hai người, cuối cùng vẫn là tiểu nha đầu chủ động gật đầu tạm biệt: “Em lên đây.”
“Em tìm anh, là do anh giống cậu ta.” Tại khoảnh khắc Lâm Tương xoay người kia, Bạch Trạm Nam lạnh lùng hỏi ra.
Sống lưng cô đột nhiên cứng đờ, ngón tay buông xuống bên người chậm rãi cuộn chặt lại.
Bạch Trạm Nam cười trào phúng, khi anh nhìn thấy hình dáng của Cao Nham, khuôn mặt quen thuộc, ngũ quan rất giống,… một khắc đó tất cả mọi chuyện đều trở nên rõ ràng.
Vì điều gì mà ngay tại lần đầu tiên gặp anh Lâm Tương đã đưa ra đề nghị “bao dưỡng”? Vì điều gì mà sau khi uống rượu Lâm Tương bỗng nhiên theo sát anh hôn môi rồi lên giường?
Khi đó, trong lòng cô rõ ràng là nghĩ tới người đàn ông trên bia mộ!
Bạch Trạm Nam anh, từ đầu đến cuối chẳng qua chỉ là kẻ thế thân.
Bạch Trạm Nam nhả ra một vòng khói, đưa tay ném điếu thuốc còn hơn phân nửa ra ngoài cửa xe, không khỏi giễu cợt cười thành tiếng: “Chim ưng cả đời dũng mãnh, cuối cùng lại bị chim nhạn mổ mắt, Lâm Tương, tạm biệt.”
Chiếc Land Rover rời đi, Lâm Tương đứng tại chỗ một lúc lâu vẫn chưa nhúc nhích, bên tai vẫn văng vẳng tiếng cười châm chọc và lạnh lẽo của Bạch Trạm Nam, trái tim cô đã rét buốt từ lâu, bỗng chốc cảm thấy thoáng một cái đau kịch liệt.
Tác giả có lời muốn nói:
Đúng vậy, tam thiếu đáng thương của chúng ta bị xem là thế thân T T, đoạn sau còn có ngược, một phần ngắn ngược nam chính. Gần đây tôi thích viết về nam chính bị ngược…..
Cảm ơn lời dặn dò của các cô gái, tối hôm qua quên mất không gửi lời chúc mừng năm mới tới mọi người, hôm nay bổ sung, hi vọng không muộn O(∩_∩)O~
Chương 5
Từ trước đến nay Bạch Trạm Nam không phải là người bằng lòng chịu thiệt, bản thân anh vẫn luôn làm theo phương châm sống của mình, tuyệt đối không có ai bị cắn mà lại xem như không có việc gì. Thực sự hành động của Lâm Tương khiến cho anh khó chịu nói không nên lời, cảm giác khó chịu này tuyệt đối không chỉ do danh dự của đàn ông bị khiêu khích.
Anh không biết sự khó chịu này đến từ đâu. Sau ngày đó, dường như nhìn cái gì anh cũng thấy không thuận mắt, chính là sự buồn rầu ấm ức không thể nào giải tỏa.
Đúng dịp Bạch Cẩn Tây đến Giang thị công tác, hai người hẹn nhau đi uống rượu. Nhìn khuôn mặt của anh nhịn không được cười nhạt: “Không phải là bị đàn bà đùa giỡn sao? Cậu vốn cũng hay chơi đùa như thế, có gì mà phải tức giận?”
Đúng vậy, có gì mà phải tức giận? Nhưng mà Bạch Trạm Nam lại cảm thấy rất khó chịu.
Mặc dù ngay từ đầu cả anh và Lâm Tương đều không thực sự có tình cảm với nhau, anh vì lợi ích, Lâm Tương lại tìm kiếm an ủi từ trên người anh. Có vẻ như việc này rất công bằng, nhưng anh vẫn có cảm giác bị thương.
Có người ôm mấy cô gái đi qua trước mặt. Bạch Trạm Nam không chú ý, nhưng ngược lại đối phương dừng bước, cười toe toét chào hỏi anh: “Thật trùng hợp Bạch tổng, không bằng cùng nhau uống một chén?”
Bạch Trạm Nam ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Tiêu Tuấn.
Quan hệ giữa anh và người này cũng rất đơn giản, hơn nữa vừa thấy anh ta anh lại nhớ tới mối quan hệ với Lâm Tương, trong lòng càng thêm bực bội: “Thôi khỏi, chúng tôi định đi.”
Tiêu Tuấn không biết điều, chỉ đuổi mấy người đàn bà bên cạnh đi, tự mình thản nhiên đến gần anh: “Bạch tổng cần gì phải từ chối người ở ngoài ngàn dặm như vậy, uống một chén cũng không mất bao nhiêu thời gian.”
Bạch Trạm Nam càng thêm chán ghét anh ta. Người này như hoàn toàn không cảm thấy được tâm trạng chán chường của anh, rót rượu rồi cụng ly với hai người: “Nào nào nào, hẹn trước không bằng ngẫu nhiên gặp gỡ.”
Bạch Trạm Nam nhíu mày, vẻ mặt lười nhác, nhưng trái lại Bạch Cẩn Tây rất có phong độ: “Tiêu tổng có hứng thú như vậy, tôi uống với anh một ly.”
Từ đầu đến cuối Tiêu Tuấn mặt mày hớn hở, cũng không để ý tới sự lạnh nhạt của Bạch Trạm Nam, ngồi một bên tán dóc với Bạch Cẩn Tây một lúc. Đến lúc Bạch Trạm Nam uống không ít mới quay sang hỏi thăm: “Hình như tâm trạng Bạch tổng không tốt?”
Bạch Trạm Nam không nói lời nào, chỉ liếc mắt ngờ vực nhìn anh ta.
Tiêu Tuấn bĩu môi, cười kì dị: “Chắc không phải vì con gái của Lâm gia chứ?”
Bạch Trạm Nam nhớ tới dáng vẻ hung dữ đánh Tiêu Tuấn của Lâm Tương lúc đó, nghĩ rằng nhất định giữa hai người từng có chuyện. Khi đó anh không để tâm tới việc riêng của Lâm Tương, chỉ nghĩ nhanh chóng chơi đùa cô ấy ở trên giường, rốt cuộc cũng không hỏi tới cùng là có chuyện gì xảy ra.
Lúc này bỗng nhiên có hứng thú, hơi hơi híp mắt liếc anh ta một cái: “Anh rất thân quen với cô ấy?”
“Không coi là quá thân thiết, trước kia có chút hứng thú với cô ta, về sau…” Anh ta cố ý dừng một chút, quan sát phản ứng qua tròng mắt của Bạch Trạm Nam mới nói tiếp: “Cô ta và một thằng nhóc lưu manh có quan hệ rất tốt, đồn đại ầm ĩ, nghe nói hai người họ còn ở chung bên ngoài, thằng nhóc lưu manh kia cứ thấy cô ta là lại gọi chị dâu.”
Nếp nhăn giữa hai lông mày của Bạch Trạm Nam uốn lại càng sâu, hung hăng uống một hớp rượu mới lạnh lùng nói: “Đối với những điều này tôi không có hứng thú.”
Tiêu Tuấn có chút đăm chiêu ngừng lại, khóe miệng khẽ cong: “Được rồi, nói đến việc anh sẽ cảm thấy hứng thú. Lâm Tương rất yêu thằng nhóc lưu manh kia, hắn đã ૮ɦếƭ vài năm mà cô ta vẫn nhớ mãi không quên. Lâm Diệu Khang tìm rất nhiều đối tượng cho cô ta nhưng cô ta đều chán ghét, vì sao khi gặp gỡ với Bạch tổng thì lập tức thay đổi?”
Trong thâm tâm Bạch Trạm Nam tự nói, bố mày không phải trở thành kẻ thế thân hay sao.
Nhưng mà điều Tiêu Tuấn nói ra, so với suy nghĩ của anh càng khiến cho anh phẫn nộ hơn.
Tiêu Tuấn đi rồi, chai rượu trước mặt Bạch Trạm Nam đã nhanh chóng thấy đáy.
Bạch Cẩn Tây chứng kiến cả quá trình. Hiện tại nhìn bộ dạng anh liên tục xuất hiện sự khó chịu, không khỏi chống sườn mặt nhìn anh cười, bộc lộ điệu cười yêu nghiệt mà sâu xa khó hiểu: “Cậu không phải…”
Bạch Trạm Nam quay đầu trừng mắt nhìn anh: “Anh, mẹ nó nếu dám nói lung tung một chữ, tôi liền nói cho anh cả biết anh lại lén lút đi gặp cô gái kia.”
Bạch Cẩn Tây buồn cười quơ quơ chén rượu, một chút cũng không sợ uy Hi*p của anh: “Thực ra yêu trước cũng không có gì là mất mặt, đời này cậu không chính thức một lần nói chuyện yêu đương, làm sao biết được thích là cảm giác gì?”
Nếu không quan tâm, yêu thích thì sao lại căm giận sự lừa gạt của cô như vậy.
Bạch Trạm Nam nghiêm mặt lạnh lùng, thật lâu sau mới nghẹn ra một câu: “Ai nói tôi không biết, trong lòng tôi có người.”
Bạch Cẩn Tây khó tin trừng mắt mở to, giống như lén lút nhìn vào một bí mật khủng khi*p: “Ai?”
Bạch Trạm Nam viện cớ đi vệ sinh, khéo léo tránh né đề tài này. Anh không muốn cùng anh hai bàn luận về vấn đề tình cảm. Mặc dù anh hai anh rất hiểu tình yêu, nhưng đáng tiếc quá cố chấp.
Đã là vì gắn bó với một người phụ nữ thì số mệnh cũng không quan trọng, ở trong mắt anh ấy chỉ số IQ EQ đều trở thành con số âm, làm gì có tư cách dạy bảo anh?
Bạch Trạm Nam vừa vặn đi tới chỗ rẽ hành lang chợt nghe thấy tiếng một trận ẩu đả. Trong quán bar việc tranh giành tình nhân gây sự với nhau xảy ra không ít, anh không muốn xen vào. Nhưng mà mới vừa bước chân ra chợt nghe thấy một cái tên, lại còn rất quen thuộc.
“Chung Hiếu Cần, mẹ nó, lấy cái gì mà đòi đấu với tao, mày thực sự tưởng rằng mày là anh hùng?”
Bước chân Bạch Trạm Nam như đình trệ, nghiêng người dựa vào ánh sáng không rõ nét lắm nhìn bên gò má bị sưng nhẹ của người còn ít tuổi, mặt mày vẫn không có gì thay đổi, còn có thế láng máng nhìn ra bộ dạng lúc nhỏ. Nhưng mà giờ phút này trên người cậu ta tràn đầy sự tàn bạo, như con báo săn trong cơn thịnh nộ.
Quản lí quán bar ra hiệu cho bảo vệ bên cạnh, bảo vệ bước đến, dùng sức đánh trên lưng cậu ta một cước.
Chung Hiếu Cần kêu lên một tiếng đau đớn, nắm đấm bị kìm hãm lại, gân xanh nổi lên.
Quản lí quán bar cúi người vỗ vỗ hai má cậu, châm chọc cười ra tiếng: “Tôi thấy mệnh cô ta là mệnh tốt, nhưng sau khi chơi đùa cảm thấy cũng không có hứng thú gì, không khác gì một con cá ૮ɦếƭ. Thực ra anh không cần phải nịnh nọt đối tốt với cô ta.”
“Fuck, mẹ nó!” Chung Hiếu Cần phì một ngụm nước bọt vào mặt hắn ta, đáy mắt giống như ứ máu.
Bảo vệ vung tay chuẩn bị đánh lên mặt cậu, Bạch Trạm Nam bước từng bước ra, đứng dưới ánh đèn quát một tiếng: “Dừng tay.”
Chung Hiếu Cần không nghĩ tới còn có thể gặp lại Bạch Trạm Nam – là người anh cả cùng cậu và chị gái lớn lên trước đây. Lại thấy Bạch Cẩn Tây từ đầu đến cuối ngồi một bên chằm chằm đánh giá mình, không được tự nhiên nhếch miệng: “Cảm ơn anh ba.”
Bạch Trạm Nam cười lắc đầu, chờ y tá bôi thuốc cho cậu xong mới mở miệng: “Vì sao bọn họ lại đánh cậu?”
Chung Hiếu Cần hơi khó mở miệng, chẳng qua chỉ niết nắm tay phát ra tiếng.
Bạch Cẩn Tây nhìn sắc mặt đứa nhỏ này tái nhợt, biết điều cầm bao thuốc đứng lên: “Anh ra hành lang hút thuốc, hai đứa cứ tán gẫu.”
Bạch Trạm Nam qua phân tích cũng hiểu được đại khái. Hóa ra bạn gái của Hiếu Cần làm việc ở đây, lại bị quản lí hạ thuốc mê. Đáng tiếc cô gái này không quyền không thế, cuối cùng có oan nhưng không có chỗ để tố cáo.
Bạch Trạm Nam không có tâm trạng mà đồng tình, lần này lại hiếm thấy chủ động muốn giúp Chung Hiếu Cần.
Chung Hiếu Cần ngẩn người, vui sướng trừng to mắt: “Anh ba, anh nói thật sao? Nếu anh giúp em, nhất định có thể đưa tên cầm thú kia ra trước công lý.”
Bạch Trạm Nam hờ hững gật đầu, lại hơi nheo con ngươi hẹp dài: “A, đúng rồi, chị cậu có khỏe không?”
“……”
***
Lâm Tương giúp bà Cao xuống căn nhà trọ ngày trước của Cao Nham. Thái độ của bà không còn thù địch cô như trước, nhưng mà cũng không sẵn lòng phản ứng với cô như thế.
Cuối tuần Lâm Tương mua đồ ăn tới, bà lại nói muốn ăn sủi cảo.
Lâm Tương cũng không giỏi nấu ăn, chỉ làm được mấy món xào đơn giản là cùng, làm sủi cảo đòi hỏi kĩ thuật cao như vậy cô khó có thể làm được. Bà thấy cô lộ vẻ khó xử, không khỏi cười nhạo ra tiếng: “Sao vậy, sợ phiền phức?”
Lâm Tương còn không kịp nói chuyện, bà đã cầm lấy cái khuông bên cạnh, than thân trách phận: “Nếu con tôi còn sống, muốn ăn gì nó đều làm cho tôi thỏa mãn.”
Lâm Tương đành phải lặng lẽ ra cửa.
Bà là cố ý gây khó dễ cô, những điều này Lâm Tương đều biết. Nhưng mà đây là cô thiếu Cao Nham, cho dù bà ấy có mắng mỏ, có đánh chửi cũng xứng đáng.
Ở đây cách siêu thị rất xa, Lâm Tương đành phải đến khu chợ gần đây mua nguyên liệu. Lúc trở về phải đi qua một khu phố cũ. Nơi này có vài trường học nên Chính phủ đã ra lệnh cấm chạy xe vào.
Nhưng mà từ xa Lâm Tương nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đen nhanh chóng lướt qua rất nhanh, hoàn toàn không để ý đến người xung quanh.
Đối với ngững kẻ như thế Lâm Tương cực kì chán ghét, quả nhiên chẳng mấy chốc xe thể thao suýt nữa ᴆụng phải một đứa bé tám tuổi, đứa bé có lẽ bị làm cho hoảng hồn, sợ hãi không bình tĩnh, ngã ngồi ở giữa đường, một lúc lâu sau cũng chưa lấy lại được tinh thần.
Vẻ mặt người đàn ông trên xe thể thao sốt ruột, hung hăng nhấn còi: “Muốn ૮ɦếƭ à?”
Đứa bé không đứng dậy, người trên xe thể thao lướt qua cửa xe xuống dưới, hắn nhanh nhẹn lấy ra từ cái ví da màu đen mấy tờ tiền mặt ném xuống đất: “Đủ rồi, cút nhanh.”
Lâm Tương thấy rõ ràng người nọ, cắn chặt hàm răng, ngón tay nắm túi đồ thật chặt.
Đứa bé kia hốc mắt đỏ hồng, cả lúc lâu vẫn chưa di chuyển, không biết là do sợ hãi hay thật sự bị thương ở đâu.
Lâm Tương nhẫn nhịn, bước đến giúp đứa bé đứng lên.
Cậu thanh niên không nghĩ tới sẽ có người gặp chuyện bất bình, đến khi thấy rõ khuôn mặt Lâm Tương, mỉm cười tháo kính râm: “Yo, tưởng là ai, thì ra là Lâm đại tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Lâm Tương lạnh lùng nhìn hắn, giọng điệu như bao phủ một tầng băng lạnh: “Tiêu Tuấn, anh không biết chỗ này là đường dành riêng cho người đi bộ sao?”
Tiêu Tuấn cà lơ phất phơ duỗi chân, bộ dạng lười biếng, thờ ơ nói: “À, biết.”
Nắm tay bên người Lâm Tương nắm lại càng chặt: “Biết mà anh còn…”
Tiêu Tuấn một lần nữa đeo kính râm vào, không quan tâm đến buông tay: “Thì sao, không phải không ૮ɦếƭ à? Cho dù ૮ɦếƭ thì em cũng biết anh có biện pháp xử lí.”
Lời này làm cho hận ý trong lòng Lâm Tương đột nhiên tăng cao, Tiêu Tuấn cố tình không nhìn ra, còn áp sát cô khiêu khích: “Người khác không biết, nhưng em còn không rõ?”
Lâm Tương dường như làm không suy nghĩ: đưa tay hất tất cả số nguyên liệu nấu ăn lên mặt anh ta, tiếp theo hạ một quyền lên mặt. Cô bộc phát tấn công, sức lực vô cùng lớn. Đáng tiếc sức lực nam nữ cách biệt, hơn nữa lúc này Tiêu Tuấn đang rất tỉnh táo, chỉ cần hơi nghiêng đầu liền tránh được đòn tấn công của cô.
Anh ta đặt ngón cái lên khóe môi, cười lạnh nhìn mắt Lâm Tương: “Khi đó uống nhiều quá mới có thể bị em lập mưu, thực sự cái gì cũng không biết. Nếu không nể mặt ba em và Bạch Trạm Nam, Lâm Tương, em cho rằng em bây giờ còn có thể yên ổn sao?”
Lâm Tương tức giận, toàn thân run lên, cô đã gặp qua kẻ vô sỉ, nhưng chưa từng gặp kẻ nào vô sỉ đến như vậy.
“Chính anh hại ૮ɦếƭ Cao Nham.”
“Ai nhìn thấy?” Tiêu Tuấn cười tới gần cô, trong mắt tràn đầy đắc ý: “Lâm Tương, không ai có thể làm gì được tôi. Ba em sẽ không vì tên côn đồ kia mà ra mặt đâu. Ông ấy muốn bỏ qua người đó, khiến người ta biết con gái của mình và tên lưu manh qua lại với nhau, em làm cho khuôn mặt già nua của ông để vào đâu?”
Lâm Tương cắn chặt răng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Cô biết bản thân không có biện pháp gây khó dễ Tiêu Tuấn, nếu thực sự có thể, sẽ không để cho tên khốn nạn này ung dung nhiều năm như vậy.
Tiêu Tuấn chậm chạp chuẩn bị lên xe, bỗng nhiên như nhớ tới điều gì lại chậm chạp xoay người: “À, quên mất, Bạch Trạm Nam cũng là người có bối cảnh, đáng tiếc em không biết phục vụ cho tốt. Hiện tại không để ý đến em, cũng vì người mới, mặc dù so với em sắc đẹp hơi kém một chút, nhưng may mắn thay người hàng thật.”
Rất cuộc Lâm Tương không thể nhịn được nữa, đi lên kiềm chặt áo của Tiêu Tuấn: “Đồ khốn nạn, sớm muộn gì mày cũng gặp báo ứng.”
Tiêu Tuấn chậm rãi tách đầu ngón tay đang run lên của cô ra, từ khóe môi tràn ra một tiếng cười đùa cợt: “Được, chờ em có thể trừng phạt anh, ngày đó nói sau.”
Xe thể thao màu đen nghênh ngang rời đi, thậm chí còn cố ý nhấn còi vài phát. Lâm Tương đứng ở đó thật lâu cũng chưa động đậy, иgự¢ cô vô cùng khó chịu, hai má giống như bị người ta hung hăng tát vài cái.
Người đó là kẻ thù của cô, là kẻ cô hận nhất đời này, đáng tiếc, cái gì cô cũng không làm được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc