Vân hải ngọc duyên cung - Hồi 07

Tác giả: Vô Danh


Kim Thế Di cả kinh, sợ trong làn khói có độc, vội vàng nín thở rồi phóng vọt người ra xa ba trượng. Một hồi sau làn khói tan mất, thiếu nữ che mặt cũng mất dạng.
Lúc này Kim Thế Di mới biết nàng thiếu nữ đã ném khói bỏ chạy nhưng không hiểu tại sao nàng lại né tránh mình, càng nghĩ càng thấy chuyện đêm nay rất kỳ quặc. “Thiếu nữ ấy là ai? Có phải nàng đã đem cây ngọc thoa đến? Tâm Mai muội muội có phải gặp nguy trong Mạnh gia trang?” dù cho chàng là người già dặn giang hồ, nhưng cũng không thể nào trả lời được những câu hỏi này, chỉ đành vào Mạnh gia trang có lẽ sẽ tìm ra manh mối.
Bóng trăng chìm về tây, sao đã thưa, trời đã sắp sáng, Kim Thế Di bước vào trong thôn, trên đường gặp phải vài người chạy ra, đó là những kẻ nghe tiếng hú trên núi cho nên mới đi ửng cứu. Kim Thế Di thầm nhủ: “Ồn ào như thế này, bên trong chắc chắn canh phòng nghiêm ngặt, muốn lẻn vào phải nghĩ cách mới được”.
Khinh công của Kim Thế Di trác tuyệt, vừa nghe tiếng bước chân thì lập tức nấp mình né tránh, những kẻ từ bên trong chạy ra không hề phát giác có người lẻn vào thôn. Nhưng Kìm Thế Di đoán với một đại ma đầu lợi hại như Mạnh Thần Thông, các cao thủ trong trang chắc chắn giỏi hơn những đệ tử kia nhiều chàng tuy tài ba bạo dạn nhưng cũng không đám có ý khinh địch.
Một hồi sau, bọn người kia đều đã đi qua hết, Kim Thế Di đi lần tới trước trang, chỉ thấy có hai hán tử mặc đồ đen đang tuần tra, một người nói: “Không ngờ đêm nay lại có người lẻn vào trong trang, mà đó lại là một ả nha đầu, việc mười năm qua ta chưa từng thấy bao giờ” Tên đồng bọn nói: “Vừa rồi có tiếng tiêu từ trên núi vọng xuống, ba sư huynh của chúng ta hình như không phải là địch thủ của ả nha đầu?” Hán tử lúc nãy nói: “Nghe nói mấy ngày trước còn có một thiếu nữ bị sư phụ bắt sống, không biết chuyện này là thật hay giả?” Tên đồng bọn suỵt một tiếng rồi nói: “Ngươi đừng nên bàn chuyện này sau lưng sư phụ, ta và ngươi nói chuyện không sao, nhưng nếu để lọt ra ngoài thì sư phụ sẽ lấy mạng ngươi” Hán tử kia bảo: “Thì cứ kề tai nói nhỏ với nhau cũng được” Hai hán tử kề tai thì thầm, tuy Kim Thế Di rất thính tai nhưng vì cách bọn chúng đến hơn ba trượng, chẳng hề nghe được chữ nào, chàng chỉ thấy hán tử lúc nãy trợn mắt há mồm, vẻ mặt rất hãi hùng và kinh ngạc.
Kim Thế Di nghĩ bụng: “Còn có ai bị bắt? Mạnh Thần Thông dám bắt nàng nhưng lại cảnh giác như thế, chắc chắn đó là một nhân vật có tiếng tăm. Ồ, chả lẽ là Lý Tâm Mai? Lúc nãy thiếu nữ che mặt kia có phải muốn đến cứu Lý Tâm Mai? Hình như hai chuyện này có liên quan với nhau, nhưng võ công của thiếu nữ che mặt hoàn toàn chẳng giống phái Thiên Sơn”. Rồi chàng rút ra hai mũi phi châm, hai hán tử ấy chưa nói xong thì chợt thấy huyệt Kỳ Môn như bị kiến cắn, toàn thân mềm nhũn chẳng nói ra lời. Kim Thế Di từ trong bóng tối nhảy ra, đặt chường vào hậu tâm của hán tử ấy, giải huyệt cho y rồi khẽ nói: “Đừng kêu lên, ngươi kêu nửa câu ta sẽ đánh đổi kinh mạch của ngươi” Giọng nói của chàng rất lạnh lẽo, tựa như kim bén đâm sâu vào lục phủ ngũ tạng của hán tử ấy. Võ công của hán tử tuy không cao nhưng y đã theo Mạnh Thần Thông nhiều năm, bởi vậy cho nên mới biết võ công của đối phương giỏi hay giở. Vừa nghe Kim Thế Di dùng nội công thượng thừa phát ra tiếng, y lập tức chấn động tâm can, ngửa mặt nhìn Kim Thế Di, run rẩy hỏi: “Ngươi... ngươi là ai?” Kim Thế Di nói: “Đại trượng phu đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta chính là Kim Thế Di bảy năm trước đã từng tìm sư phụ của ngươi!” Hán tử ấy hoảng sợ đến nỗi mặt xám ngoét như xác ૮ɦếƭ, lắp bắp nói: “Độc... độc” chừng cảm thấy không xong, cho nên im bặt. Kim Thế Di cười lạnh: “Đúng thế, ta chính là Độc Thủ Phong Cái Kim Thế Di, ta hỏi ngươi, nếu ngươi nói dối nửa câu ta sẽ hạ độc thủ. Lúc đó ngươi sẽ nếm trải muôn ngàn đau khổ, muốn sống không được, muốn ૮ɦếƭ cũng không xong!” Thực ra Kim Thế Di không cần phải dọa, y nghe tên của chàng thì đã ૮ɦếƭ khi*p.
Kim Thế Di nói: “Thiếu nữ bị sư phụ ngươi bắt tên là gì?” Hán tử trả lời: “Tiểu nhân... thực sự không biết”. Kim Thế Di nói: “Có phải là người của phái Thiên Sơn không?” Hán tử ấy nói: “Tiểu nhân cũng không biết”. Kim Thế Di nói: “Được, chuyện gì ngươi cũng không biết, vậy ngươi có thể tả dung mạo của thiếu nữ ấy không?” Hán tử trả lời: “Tôi... tôi chưa từng thấy bao giờ...” Kim Thế Di trừng mắt, hán tử ấp úng: “Tôi... tôi nghe đại sư ca nói rằng khoảng hai mươi tuổi, kiếm pháp cao cường, mặt hình trái xoan, mắt thanh mày tú”
Kim Thế Di nghĩ bụng, đó chẳng phải Lý Tâm Mai thì là ai? Rồi lại hỏi: “Nàng đã bị bắt như thế nào?” Hán tử nói: “Khoảng năm sáu ngày trước, nàng một mình đến do thám, không ai phát giác, khi nàng xông vào tịnh thất, nơi Trang chủ luyện công, lúc đó đại sư ca của tôi đang hầu một bên, động thủ trước với nàng, bị nàng đâm bị thương, sau đó sư phụ ra tay mới bắt được nàng. Hôm qua tôi mới nghe sư huynh kể chuyện này. Chính vì thế mấy ngày hôm nay trong trang mới canh phòng nghiêm ngặt” Kim Thế Di nói: “Thiếu nữ ấy bị nhốt ở đâu?” Hán tử nói: “Sư ca của tôi không chịu nói. Sư ca từ chối không cho để lộ tin tức, giao tình của tôi với đại sư ca rất tốt, nhưng y cũng chỉ nói đến thế” Kim Thế Di nói: “Sư phụ ngươi ở đâu?” Hán tử nói: “Ở căn thạch thất bên cạnh cây bách thứ ba trong vườn ở phía sau” Kim Thế Di nói: “Ngươi tên gì?” hán tử ấy hơi chần chừ thì Kim Thế Di trừng mắt, y khẽ nói: “Cầu xin ngài đừng bảo tôi đã nói, tôi tên Cát Trung” Kim Thế Di nói: “Được, ta mượn áo của ngươi” Chàng thuận tay giải huyệt đạo cho người kia, nói: “Các người vẫn đứng canh ở đây, không được lên tiếng, nếu không ta sẽ lấy mạng ngươi” Nói xong chàng khoác chiếc áo của Cát Trung vào rồi đi vào trong sân Mạnh gia trang. Lúc này hai hán tử nhìn nhau, quả nhiên không dám lên tiếng, nhưng cũng mong Kim Thế Di bị sư phụ của bọn chúng Gi*t ૮ɦếƭ thì bí mật này sẽ không bị lộ ra.
Kim Thế Di vượt qua bức tường, người nhẹ như chim, trong trang tuy canh phòng cẩn mật nhưng thân pháp của chàng quá nhanh, vả lại chàng mặc chiếc áo ngoài giống võ sĩ trong trang, tuy có một hai người phát hiện ra nhưng cũng chẳng để ý.
Trong chớp mắt Kim Thế Di đã lẻn đến hậu viên, đình bước tới thì chợt nghe tiếng gió lướt tới phía sau lưng, Kìm Thế Di giật mình: “Võ công của kẻ này không kém”. Chỉ nghe người ấy hỏi: “Cát Trung, chưa đến lúc thay người tại sao lại trở về nhanh như thế, bên ngoài xảy ra chuyện gì?” Kim Thế Di trở tay điểm lại, người ấy ngã xuống đất. Đó chính là đệ tử thứ tư của Mạnh Thần Thông, võ công tuy không bằng Kim Thế Di, nhưng giả sử nếu y không nhầm Kim Thế Di là sư đệ của mình cho nên không hề phòng bị, có lẽ cũng có thể chống đỡ được khoảng mười chiêu, lúc đó Kim Thế Di đã bị phát hiện.
Kim Thế Di hạ giọng cười: “Một canh giờ nữa huyệt đạo của ngươi sẽ tự giải!” Rồi ném người ấy vào trong động của hòn non bộ, lòng thầm nhủ: “Mạnh Thần Thông dám bắt Tâm Mai muội muội của mình, mình phải dạy cho y một bài học mới được!” Rồi chàng tới cây bách thứ ba, quả nhiên thấy có một căn nhà đá, trong nhà có vọng ra tiếng nói chuyện.
Kim Thế Di nằm phục sau hòn non bộ, chàng nhìn vào cánh cửa sổ pha lê thì thấy thấp thoáng có ba bóng người, Kim Thế Di đã nghe người ta tả dung mạo của Mạnh Thần Thông, nhận ra ông già gù lưng cao lớn chính là Mạnh Thần Thông, chàng đoán rằng hán tử trung niên kia là đại đệ tử thân tín nhất của y, còn ông già kia thì chàng không biết.
Kim Thế Di áp tai lên hòn non bộ, ngưng thần lắng nghe, cao thủ giang hồ có bản lĩnh Phục Địa Thính Thanh, có thể nghe được tiếng người ngựa di chuyển cách mình đến hai ba dặm, ba người trong phòng tuy nói không lớn nhưng Kim Thế Di vẫn có thể nghe rõ ràng.
Chỉ nghe Mạnh Thần Thông nói: “Ả nha đầu đêm qua tám phần là con gái của Lệ Phàn Sơn, có điều nữ đệ tử của phái Thiên Sơn có liên quan gì đến ả hay không? Cây ngọc thoa không biết có phải là ả đã đem ra ngoài cho con gái của Phùng Lâm?” Kìm Thế Di giật mình: “Mạnh Thần Thông đã chính miệng nói: ‘Con gái của Phùng Lâm?’ Lý Tâm Mai chắc chắn đang ở Mạnh gia trang”. Kim Thế Di thầm nhủ: “Mạnh Thần Thông đã biết lai lịch của Tâm Mai, lại còn dám giam giữ nàng, quả thật cũng lớn gan lắm”. Chỉ nghe Mạnh Thần Thông hỏi đại đệ tử của y: “Đêm qua ngươi đuổi theo có phát hiện kẻ đã đánh cắp ngọc thoa hay không?” Hán tử trung niên: “Không! Nhưng con đã vô tình phát hiện một người khác”. Mạnh Thần Thông nói: “Ai?” “Kim Thế Di!”
Mạnh Thần Thông ồ một tiếng rồi nói: “Gã này lại xuất hiện trên giang hồ. Chả lẽ gã còn muốn tìm mình tỉ thí? Kim Thế Di tuy đáng ghét, nhưng may mà y không có liên quan gì đến phái Thiên Sơn, ngươi đã phát hiện y như thế nào?” “Con đuổi theo đến trấn Tân An, phát hiện có hai con ngựa Đại Uyển, sợ rằng đệ tử của phái Thiên Sơn ở đấy cho nên vào dò thám!” Mạnh Thần Thông nôn nóng hỏi: “Vậy bọn chúng có phải là người của phái Thiên Sơn không?” “Đó là hai tên tiểu bối của phái Thiên Sơn”. Mạnh Thần Thông kêu à một tiếng rồi nói: “Có phải bọn chúng đã lấy được cây ngọc thoa không?” “Không, cây ngọc thoa ở trong tay Kim Thế Di. Thôi Cửu bị Kim Thế Di bắt sống, buộc y nói ra lai lịch của cây ngọc thoa nhưng đệ tử đã dùng kim châm Gi*t ૮ɦếƭ y” Mạnh Thần Thông nói: “Hay, hay lắm, Kim Thế Di tuy không có liên quan đến phái Thiên Sơn, nhưng nếu để y biết thì không ổn. Nhưng tại sao Kim Thế Di lại có được cây ngọc thoa, lại còn theo cùng đuổi tận như thế? Thật kỳ lạ!” Người ấy trả lời: “Không những thế, y lại còn cố đuổi theo con. Hai tên tiểu bối của phái Thiên Sơn không ở trong phòng, sau đó nửa đường con gặp bọn chúng, nghe bọn chúng mắng Kim Thế Di, lúc đầu bọn chúng còn tưởng con là Kim Thế Di!” Thế rồi y kể kỹ càng lại mọi chuyện đêm qua, Mạnh Thần Thông trầm ngâm một lúc rồi nói: “Té ra Kim Thế Di đã gây sự với đệ tử của phái Thiên Sơn, chúng ta có thể bớt lo một chuyện. Nhưng nếu bọn chúng điều tra ra, kẻ này lại thích lo chuyện bao đồng, chắc chắn là sẽ truyền tới tai đệ tử phái Thiên Sơn, lúc đó sẽ không hay lắm, cho nên chúng ta phải nghĩ cách đối phó với Kim Thế Di mới được”.
Kim Thế Di nghe bọn họ đối đáp với nhau thì cũng đã đoán được vài phần câu chuyện. Lòng thầm nhủ: “Có lẽ cha của thiếu nữ che mặt có thù oán với Mạnh Thần Thông, trước khi nàng ta đến đây, Lý Tâm Mai đã vào Mạnh gia trang, Mạnh Thần Thông nhận lầm người, thế là bắt sống nàng. Sau đó không biết ai đã lấy cây ngọc thoa của Lý Tâm Mai đem ra ngoài trang, có lẽ là làm tín vật cầu viện với bốn môn. Người mang cây thoa của nàng đi có lẽ là thiếu nữ che mặt, cũng có thể là người khác, điểm này tạm thời không cần phải nghĩ tới. Người cầm cây ngọc thoa thấy hai con ngựa Đại Uyển buộc nơi khách sạn, rõ ràng đệ tử của phái Thiên Sơn ở trong đấy nhưng lại đưa nhầm vào phòng mình. Nhưng cả hai chuyện chưa rõ ràng, chuyện thứ nhất là tại sao Lý Tâm Mai lại xông vào Mạnh gia trang? Chuyện thứ hai là Mạnh Thần Thông đã biết thân phận của Lý Tâm Mai, tại sao lại còn dám giam cầm nàng?” Kim Thế Di đang ngẫm nghĩ, chợt nghe một giọng nói già nua khác vang lên: “Sư huynh, tại sao chúng ta phải ᴆụng tới người của phái Thiên Sơn, chi bằng cứ xin lỗi rồi thả ả ra để khỏi lo thêm một chuyện”. Đó là nguyên nhân Kim Thế Di muốn biết, chàng dỏng tai lắng nghe, Mạnh Thần Thông cười khan: “Dương sư đệ, đệ nói thật dễ nghe, thân phận như ta làm sao có thể xin lỗi một kẻ tiểu bối; dù cho có thả, Phùng Lâm chưa chắc bỏ qua cho chúng ta, vả lại còn có ba nguyên nhân lớn ta không thể thả”.
Ông già được Mạnh Thần Thông gọi là Dương sư đệ tựa như hơi ngạc nhiên, nói: “Xin sư huynh nói tường tận hơn” Mạnh Thần Thông nói: “Thứ nhất, ta không muốn để cho người ta biết nơi ẩn cư, bởi vì ngoài Lệ Phàn Sơn, ta còn có rất nhiều kẻ thù; thứ hai ta nghi ngờ nữ đệ tử họ Lý của phái Thiên Sơn này có liên quan đến con gái của Lệ Phàn Sơn, rất có khả năng ả đã dò thám ta cho ả họ Lệ; thứ ba lần này ta bắt được ả có lẽ không phải họa mà là phúc, ha ha, đệ có biết rằng tiểu cô nương ấy đối với chúng ta rất có lợi hay không?”
Ông già kia nói: “Sao là phúc chứ không phải họa, tiểu đệ vẫn chưa đoán được”. Mạnh Thần Thông nói: “Đệ đã luyện Tu La Âm Sát công đến tầng thứ mấy?” Ông già nói: “Đệ thiên tư ngu xuẩn, chẳng tiến nhanh bằng sư huynh, giờ đây vẫn chỉ luyện đến tầng thứ năm”.
Kim Thế Di thất kinh, thầm nhủ: “Sư phụ đã từng nhắc đến Tu La Âm Sát công, nhưng đã thất truyền từ lâu. Nghe nói đó là một loại võ công tà phái rất lợi hại, ban đầu từ Ấn Độ truyền đến, sau đó được một vị đại sư của Bạch giáo Đạt Ma Tây Tạng nghiên cứu, đổi tên thành Tu La Âm Sát công. Trong truyền thuyết Phật giáo có chín tầng địa ngục, Tu La Âm Sát công cũng chia thành chín cảnh giới, nếu luyện đến tầng thứ chín thì lợi hại vô cùng, ai bị đánh trúng cũng như lọt vào chín tầng địa ngục, mãi không siêu sinh. Đó đương nhiên chỉ là một lối so sánh, nhưng có lợi hại được như thế hay không thì không ai biết. Bởi vì Bạch giáo Đạt Ma không có truyền nhân, từ giữa thời Minh, trong sách vở võ học cũng chỉ có tên của loại võ công này, chưa nghe nói có ai biết. Chả lẽ y biết được loại võ công đã thất truyền từ lâu mà lại luyện đến trên tầng thứ năm?”
Kim Thế Di chưa kịp nghĩ xong thì chỉ nghe Mạnh Thần Thông nói: “Đệ luyện đến tầng thứ năm tạm thời không cần lo lắng. Vì huynh đã luyện đến tầng thứ bảy, đã có hiện tượng tẩu hỏa nhập ma. Theo ta tham ngộ được, chỉ cần luyện được đến tầng thứ tám nếu định lực của bản thân trấn áp không được thì sẽ tẩu hỏa nhập ma, bao nhiêu công sức sẽ trôi ra sông biển. Trừ phi lấy được tâm pháp nội công chính tông tối thượng thừa có lẽ sẽ tránh được kiếp nạn này”.
Ông già họ Dương nói: “Đệ đã hiểu, chả lẽ sư huynh muốn buộc ả nha đầu ấy viết ra tâm pháp nội công của phái Thiên Sơn”. Mạnh Thần Thông nói: “Đệ đoán chẳng sai tý nào. Đáng tiếc con gái của Phùng Lâm quá cứng cỏi, ta bỏ đói ả ba ngày mà ả chẳng chịu viết một chữ. Nhưng ta vẫn có cách buộc ả viết ra. Chỉ cần ta luyện Tu La Âm Sát công đến tầng thứ chín, ta còn sợ kẻ thù nào nữa? Dù vợ chồng Đường Hiểu Lan có đến đây ta cũng không thua bọn chúng!” Ông già họ Dương đáp: “Tuy là thế nhưng đệ vẫn lo lắng!” Mạnh Thần Thông nói: “Nếu có được nội công tâm pháp của phái Thiên Sơn, ta sẽ lập tức Gi*t ૮ɦếƭ ả. Chúng ta lại ẩn cư, Thiên Sơn cách đây muôn dặm, dù Đường Hiểu Lan và Phùng Lâm có tìm đến chúng ta, lúc đó chúng ta đã luyện công xong xuôi”. Lúc này Kim Thế Di mới vỡ lẽ ra, té ra Mạnh Thần Thông giam cầm Lý Tâm Mai là để muốn lấy nội công tâm pháp của phái Thiên Sơn. Cho nên y sợ Lý Tâm Mai gởi cây ngọc thoa ra ngoài thì sẽ bại lộ mau chóng. Cao thủ của phái Thiên Sơn sẽ tìm đến nơi khi y chưa luyện xong võ công.
Mạnh Thần Thông ngập ngừng rồi kêu một tên đệ tử tới, dặn dò y rằng: “Đem cây roi bạch mang đến đây, nếu ả không chịu viết, cứ ba bữa sáng trưa chiều mỗi lần đánh mười roi. Toàn thân ả sẽ đau đớn khó chịu, nay ả đang bị đói, dù nội công giỏi đến mức nào cũng không chịu nổi ba roi!” Ông già họ Dương thất kinh: “Như thế chúng ta chắc chắn sẽ kết thù với phái Thiên Sơn?” Mạnh Thần Thông nói: “Bắt hổ dễ thả hổ khó, việc đã đến mức này cũng chẳng còn cách khác. Đồ nhi, đi thôi!”
Kim Thế Di vừa lo vừa giận, chàng không có lòng nghe tiếp, vừa thấy tên đồ đệ của Mạnh Thần Thông cầm roi bước ra thì lập tức lẳng lặng bám theo. Nhưng hán tử ấy đi tới trước bộ hòn non bộ thì hắng giọng, khẽ gọi: “Lục sư đệ, thất sư đệ” đã y không nghe thấy tiếng trả lời thì hơi ngạc nhiên, thế là đưa tay ra xoay hòn non bộ hai vòng, hai tảng đá đột nhiên tách ra, lộ một cánh cửa. Kim Thế Di cả mừng, nghĩ thầm: “Té ra bọn chúng nhốt Tâm Mai muội muội ở đây!”
Ngay lúc này chợt nghe tiếng chuông tiếng trống ở ngoài vườn vang dậy, có người kêu lên: “Kim Thế Di đã vào trang!” “Ai nấy đứng yên chỗ cũ, không được rối loạn đợi sư phụ ra bắt y”. Hán tử ấy định chạy vào sơn động, chợt nghe Kim Thế Di đã vào thì thất kinh, bất đồ quay đầu lại, nào ngờ Kim Thế Di đã đứng ở sau lưng y.
Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, Kim Thế Di không đợi y lên tiếng, tay phải đã đánh ra một chiêu Kính Đức Đoạt Tiên chụp cổ tay của y, tay trái xỉa vào huyệt Khiếu Âm của y. Hán tử toàn thân cứng đờ, Kim Thế Di giật cây roi rồi tung cước đá y bật ra. Chàng quay dầu lại nhìn chỉ thấy bóng đen thấp thoáng, nhưng lại không thấy có người chạy về hướng của mình. Té ra không phải vì Kim Thế Di bám theo hán tử này mà bị phát hiện mà là khi chàng vào trong trang chỉ điểm huyệt hai tên đệ tử của Mạnh Thần Thông nằm yên trong vòng một canh giờ, thế nhưng hai tên này cũng có được hai phần bản lĩnh của sư phụ, cho nên vận khí phá giải, không đầy nửa canh giờ thì đã giải được huyệt đạo. Bọn chúng có thể lên tiếng, cho nên Kim Thế Di mới bị lộ.
Kim Thế Di nhân lúc Mạnh Thần Thông chưa đến, thầm nhủ: “Tốt xấu gì cũng phải cứu Tâm Mai ra”. Thế rồi vung cây roi vào trong động, chỉ cảm thấy đầu roi chạm phải hai người, nhưng hai người này lại không chống cự, chẳng giống người sống, Kim Thế Di giật mình bước vào trong động, ngưng thần nhìn vào, trong bóng tối lờ mờ chàng vẫn có thể nhận ra ở dưới đất có hai hán tử, Kim Thế Di tung ra một cước nhưng cả hai đều không có phản ứng, khi sờ mũi thì thấy đã đứt hơi từ lâu. Kim Thế Di thất kinh, thầm nhủ: “Hai kẻ này chắc là lục sư đệ và thất sư đệ của tên lúc nãy, nhưng ai đã Gi*t bọn chúng?” Nhưng tình thế lúc này rất cấp bách, Kim Thế Di không kịp suy nghĩ, chàng đưa mắt nhìn tới thì thấy trong góc động có một bóng người ốm yếu nằm co quắp, Kim Thế Di vừa kinh vừa mừng, khẽ kêu: “Tâm Mai muội muội, ta đến đây!”
Bóng đen ấy chợt lên tiếng: “Ta biết thế nào ngươi cũng tới!” Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch ấy, Kim Thế Di chợt cảm thấy cổ tay bị nắm chặt, hổ khẩu đã bị một cái cương tráo chụp chúng, lúc này Kim Thế Di đã nhìn rõ, té ra đó chẳng phải là Lý Tâm Mai mà là nàng thiếu nữ che mặt đêm qua, lúc này nàng đã lột mạng che mặt, nàng lạnh lùng nói: “Không được đến gần, nếu không ta nhả lực ra Ϧóþ nát xương cổ tay của ngươi, dù ngươi có Gi*t ta thì cũng đã tàn phế!”
Đây là lần đầu tiên trong đời Kim Thế Di bị người ta ám toán, chỉ nghe thiếu nữ ấy lại nói: “Có phải ngươi đến cửu nữ đệ tử họ Lý của phái Thiên Sơn không?”
Kim Thế Di ngầm vận nội kình, đột nhiên cười lạnh: “Muốn ám toán ta cũng đâu dễ?” Chàng dùng công phu Xúc cốt, thiếu nữ ấy nhận ra, chưa kịp siết cương trảo thì bàn tay nàng đã trượt ra ngoài.
Kim Thế Di chưa kịp ngừng cười, nàng đã sớm thu lại cương trảo, rồi cười nói: “Uổng cho người là Độc Thủ Phong Cái, đã trúng độc mà cũng không biết”. Kim Thế Di giật mình, phát giác Mạch môn hơi ngứa chàng thử vận chân khí đẩy ra, cổ tay đã đau đớn như bị dao cắt. Kim Thế Di lớn lên ở Xà đảo, tuy bản thân không thích dùng độc nhưng là đại hành gia của môn này, biết nàng ta đã nói thật, nghĩ bụng cây cương trảo của nàng chắc có chất kịch độc, lúc nãy mình chỉ muốn rút tay ra, nhưng lại để cho cương trảo của nàng cào rách da. Kim Thế Di cố nén cơn giận, cười lạnh nói: “Trước khi ta phát độc cũng có thể Gi*t ૮ɦếƭ ngươi, ngươi có tin không?” Thế là chụp hai tay của nàng.
Chàng trợn trừng mắt, nhìn nàng chằm chằm, toan hù dọa ra sau đó sẽ ђàภђ ђạ nàng. Với võ công của nàng thiếu nữ,tuy không thể là đối thủ của Kim Thế Di nhưng nếu muốn chống cự thì vẫn có thể được một lúc, Kim Thế Di không ngờ rằng nàng chẳng hề chống lại, khi nhìn vào mặt nàng thì chẳng có vẻ gì là sợ hãi. Kim Thế Di ngạc nhiên lắm, chỉ nghe nàng khẽ cười “Ta tin rằng ngươi có bản lĩnh Gi*t ta. Nhưng chúng ta cần gì phải lưỡng bại câu thương? Ngươi vẫn chưa đáp lời ta, có phải ngươi đến đây cứu nữ đệ tử họ Lý của phái Thiên Sơn không?”
Kim Thế Di đang nôn nóng biết tung tích của Lý Tâm Mai, chỉ đành đáp: “Đúng thế. Lý cô nương đang ở đâu?” Nàng thiếu nữ trả lời: “Nếu là thế có phải ngươi cũng đến kiếm Mạnh Thần Thông tính sổ không?” Kim Thế Di nói: “Nói mau, ngươi rốt cuộc có gặp Lý cô nương không?”
Thiếu nữ ấy từ tốn trả lời: “Cần gì phải nôn nóng như thế, khu vườn này rất rộng, bọn chúng không ngờ rằng ngươi nấp ở nơi này. Trước khi Mạnh Thần Thông tìm ra ngươi, chúng ta vẫn còn thời gian trò chuyện” Từ trước đến giờ Kim Thế Di chỉ bỡn cợt người khác, nhưng lần này đành phải bó tay, chàng gằn giọng nói: “Ngươi muốn nói gì?”
Nàng thiếu nữ nói: “Đêm qua ta không biết ngươi giúp ai, sau đó ta thấy ngươi chế phục đệ tứ của Mạnh Thần Thông, lẻn vào Mạnh gia trang mới đoán được vài phần. Chả lẽ ba kẻ vây đánh ta đêm qua cũng do ngươi hạ?” Kim Thế Di nói: “Ngươi biết thì tốt, tại sao ngươi còn lấy ân báo oán?” Thiếu nữ cười: “Lúc đó ta vẫn chưa biết. Huống chi lòng người hiểm ác, ngươi lại là một kẻ ma đầu, ta với người bèo nước gặp nhau, ta làm sao có thể hoàn toàn tin tưởng ngươi?” hai người đang đứng sát với nhau, Kim Thế Di có thể cảm giác hơi thở của nàng thơm như hoa lan, bất đồ giảm mấy phần địch ý nhưng lại cũng hơi ái ngại, cuối cùng chàng dần dần nhích ra, nhưng vẫn nắm chặt hai tay nàng, nói: “Nếu ngươi đã biết ta đến đây là vì tìm Lý cô nương, cũng là vì muốn tính sổ với Mạnh Thần Thông, ngươi muốn thế nào?”
Nàng thiếu nữ nói: “Mục đích của chúng ta khác nhau, nhưng chúng ta đều muốn tìm Mạnh Thần Thông tính sổ. Được, hôm nay chúng ta ngồi cùng thuyền, ngươi giúp ta báo thù, ta giúp ngươi thoát hiểm, không cần phải đáp tạ nhau. Ngươi hứa chịu cùng ta liên thủ, ta lập tức đưa thuốc giải cho ngươi”.
Kim Thế Di nói: “Khoan hãy nói chuyện này, Lý cô nương hiện đang ở đâu? Tại sao chỉ có mình ngươi trong động?” Thiếu nữ cười: “Ngươi nôn nóng muốn gặp ả như thế, nhưng phải đợi đến tối nay”. Kim Thế Di nói: “Nàng có còn ở trong trang này không?” Thiếu nữ nói: “Canh ba đêm nay người đến đỉnh Kim Hạc ở núi Thái Hàng, chờ dưới một cây bách già, nàng sẽ tự đến tìm ngươi”. Kim Thế Di nói: “Sao ngươi biết?” Nàng thiếu nữ nói: “Bọn ta đã hẹn nhau!” Kim Thế Di vội vàng hỏi: “Ngươi đã gặp nàng ta? Rốt cuộc là chuyện gì?” Thiếu nữ nói: “Không những đã gặp mà ta đã thả nàng đi”. Kim Thế Di nói: “Vậy ngươi đã Gi*t hai kẻ trong động?” Thiếu nữ gật đầu nói: “May mà ngươi đã liên tiếp chế phục mấy tên đệ tử của Mạnh Thần Thông ta mới có thể lẻn vào. Ta vốn muốn tìm nàng liên thủ, nào ngờ sau khi Gi*t bọn chúng ta mới phát hiện nàng đã đói đến rã rời chẳng có ích gì đối với ta cho nên chỉ đành bảo nàng chạy trước. Nàng lại tưởng ta thật lòng đến cứu, cứ luôn mồm cảm tạ. Ta nghĩ tạo mối quan hệ đối với Thiên Sơn cũng tốt, trước mắt nàng không thể giúp ta nhưng sau này sẽ có ích, vì thế hẹn nàng canh ba đêm nay sẽ gặp nhau trên đỉnh núi Thái Hàng” Kim Thế Di nói: “Nàng đã đói rã rời, ngươi lại để một mình nàng đi...” Thiếu nữ cười “Ta vốn không định bảo vệ cho nàng, nàng ở đây lại vướng víu tay chân, ta làm sao lo cho nàng được? Nhưng người hãy yên tâm, tuy nàng vẫn chưa hồi phục võ công, nhưng khinh công vẫn còn. Được, lời thì đã nói xong, người định thế nào?”
Kim Thế Di cười lạnh: “Ta không muốn liên thủ với ngươi!” Câu trả lời ấy khiến cho nàng thiếu nữ bất ngờ, nàng ngạc nhiên hỏi “Ngươi có muốn lấy thuốc giải không? Ngươi quả thật muốn lưỡng bại câu thương với ta há chẳng phải có lợi cho Mạnh lão tặc sao?” Kim Thế Di nói: “Suốt đời ta chưa từng bị ai kìm chế, ngươi đã ám toán ta sau đó lại còn muốn ta giúp đỡ, hừ! Tâm thuật của ngươi thật bất chính” Thiếu nữ ấy nói: “Ồ, những lời ấy hình như không nên thốt ra từ miệng của ngươi, ngươi cũng nói đến tâm thuật ư. Ha ha, ta đã biết, ngươi sợ Tu La Âm Sát công của Mạnh Thần Thông.'' Kim Thế Di nói: “Ngươi không cần phải khích ta, ta suốt đời độc lai độc vãng, tung hoành ngang dọc, quyết không thể bị người ta kìm chế” Nàng thiếu nữ nói: “Vậy ngươi muốn Gi*t ta?” Kim Thế Di nói: “Công lực của ta vẫn có thể chống cự nổi nửa ngày một ngày, giờ đây ta không Gi*t ngươi, để cho ngươi báo thù trước, nếu người bị Mạnh Thần Thông Gi*t thì ta sẽ đấu với y, nếu ngươi Gi*t ૮ɦếƭ Mạnh Thần Thông thì ta sẽ Gi*t ngươi, như thế ta đã rộng rãi với ngươi lắm! Ha ha!” Kim Thế Di vừa nói vừa cười, nàng ta đã không còn trấn tĩnh được nữa, trong mắt lộ vẻ kinh hoảng.
Kim Thế Di nhìn nàng chằm chằm, im lặng một lúc thì. nàng thiếu nữ khẽ nói: “Ngươi quả thực rất quái gở!”
Kim Thế Di nói: “So với ngươi ta vẫn còn kém một bậc!” Đột nhiên hai người đều cảm thấy hơi khôi hài, thế là đều bật cười lên.
Nàng thiếu nữ cười một hồi thì chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân, có người quát: “Tam sư ca, tam sư ca, các người thấy tam sư ca không?' rồi lại có người trả lời: “Kìa sư phụ đến!”
Mạnh Thần Thông đứng trong vườn quát: “Kim Thế Di, có phải ngươi đến tìm ta tỉ thí hay không, sao lại âm thầm ám hại đệ tử của ta, đó đâu phải là anh hùng hảo hán?” Tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Thiếu nữ hạ giọng nói: “Được, ngươi không chịu cùng ta liên thủ ta một mình tỉ thí với lão ma đầu ấy, ngươi nói thì phải giữ lời, tại sao còn nắm chặt tay ta?” Kim Thế Di đang giữ chặt nàng, vốn là có ý muốn ђàภђ ђạ nàng, không ngờ nàng lại nói nhiều lời như thế, hai bên lại nắm tay đứng gần nhau, đâu có giống như kẻ địch? Dù nàng thiếu nữ ấy không nói, Kim Thế Di cũng ngại ngùng, nàng ta vừa lên tiếng thì chàng là vội vàng buông ra.
Lúc này Kim Thế Di đã quen với bóng tối, cho nên thấy rất rõ ràng vẻ mặt của nàng ta, chỉ thấy nàng đỏ ửng mặt, chợt nhoẻn cười: “Ta không cần người giúp đỡ nữa, thuốc giải này cho ngươi, ngươi có thể dưỡng đủ khí lực trong động, khi ta đấu với Mạnh Thần Thông phỏng lưỡng bại câu thương thì ngươi có thể thừa cơ bỏ chạy”.
Kim Thế Di thản nhiên cầm hai viên thuốc màu đỏ uống ực vào, chỉ thấy một luồng khí nóng dâng lên, cơn đau ở cổ tay tan biến. Thiếu nữ cười nhỏ: “Ngươi không sợ ta đưa thuốc độc hay sao?”
Kim Thế Di thấy nàng sắp nhảy vọt ra khỏi động, đột nhiên kéo nàng lại, thiếu nữ nói: “Gì thế?” Kim Thế Di nói: “Khoan hãy ra, một mình cô nương không phải là đối thủ của lão, chúng ta cứ nấp trong động, bọn chúng vào một tên thì Gi*t một tên” Thiếu nữ nói: “Sao ngươi lại chịu giúp ta?” Kim Thế Di nói: “Lúc nãy ngươi dùng thủ đoạn kìm chế ta. Giờ đây là ta tự nguyện, hai chuyện khác hẳn nhau! Này, cô nương có thù gì với Mạnh Thần Thông?” Thiếu nữ nói: “Y đã Gi*t ૮ɦếƭ cha ta. Y đã đánh cắp ba thiên bí kíp Tu La Âm Sát công của nhà ta”. Kim Thế Di thất kinh, nói: “Té ra trên đời vẫn còn loại võ công này? Cô nương họ Lệ, cô nương có phải là con gái của Lệ Phàn Sơn không?” Thiếu nữ ngạc nhiên nói: “Sao ngươi biết tên cha ta, mấy trăm năm qua nhà ta đã mai danh ẩn tích, người trên giang hồ đều không biết” Kim Thế Di càng ngạc nhiên hơn, nói: “Ta nghe lén Mạnh Thần Thông”. Đang định hỏi lai lịch của nàng, chợt nghe ngoài động có tiếng người ồn ào, Mạnh Thần Thông kêu lớn: “Kim Thế Di ngươi có ra đây hay không?”
Kim Thế Di thầm nhủ: “Chả lẽ bọn chúng đã biết mình nấp ở trong động?” Ngay lúc này, chợt nghe xung quanh vườn hoa đều có người buông giọng hú dài, Kim Thế Di giật mình, nghĩ thầm: “Sao trong chốc lát lại có nhiều cao thủ đến thế?” đệ tử của Mạnh Thần Thông nhào nhao gào lên “Kim Thế Di đến rồi Kim Thế Di đến rồi! Ồ Kim... Kim...” Đột nhiên tất cả im lặng như tờ, té ra những kẻ này phóng tới, bọn chúng phát giác chẳng ai là Kim Thế Di! Kim Thế Di cũng lấy làm lạ, nhìn qua kẽ hở, chợt thấy có tất cả sáu người, chàng có thể nhận ra năm người trong số đó, bọn họ là vợ chồng Tiêu Thanh Phong ở phái Thanh Thành và vong nhân của Thiết Quải Tiên là Đoạt Mệnh Tiên Tử Tạ Vân Chân; hai tên tiểu bối của phái Thiên Sơn là Chung Triển và Võ Định Cầu. Còn một người Kim Thế Di không nhận ra, đó chính là một lão ăn mày chột mắt khoảng năm mươi tuổi. Trong sáu người này, Tiêu Thanh Phong và Tạ Vân Chân có thân phận rất cao, nhưng Mạnh Thần Thông lại tỏ ra khách sáo với lão ăn mày chột mắt kia, chỉ thấy y cung tay vái lão rồi nói: “Dực bang chủ từ ngàn dặm đến đây không biết có gì chỉ giáo, Tiêu tiên sinh, chúng ta đã lâu không gặp” Kim Thế Di nghe Mạnh Thần Thông gọi lão ăn mày chột mắt là Dực bang chủ, chàng lại phát hiện lão ăn mày ấy cầm một cây gậy sắt, đó chính là cây gậy mà khi còn sống Thiết Quải Tiên Lữ Thanh đã sử đựng, cũng là pháp trượng trấn bang của Cái bang miền Giang Nam, lúc này mới sực nghĩ ra, thầm nhủ: “Té ra sư đệ của Thiết Quải Tiên đã trở thành Bang chủ Cái bang miền Giang Nam” Lão ăn mày chột mắt lạnh lùng nhìn Mạnh Thần Thông rồi lớn giọng nói: “Mạnh Thần Thông ngươi cần gì đã biết rõ mà còn hỏi? Lẽ nào ngươi đã quên vụ huyết án hai mươi năm trước?” Mạnh Thần Thông thản nhiên cười: “Anh hùng thiên hạ mất mạng dưới tay lão phu không biết bao nhiêu mà kể, Bang chủ muốn nhắc đến vụ nào?” Dực Trọng Mâu chợt cả giận, y quắc con mắt còn lại, tia mắt bắn ra như có điện, quát rằng: “Bang chủ đời mười bảy của Cái bang miền Giang Nam, nhị huynh Châu Ký của ta, có phải bị ngươi Gi*t hay không?” Mạnh Thần Thông nói”.Ồ, Té ra là một nhân vật lẫy lừng, để ta nghĩ lại xem, ta có Gi*t y hay không?” Lão ăn mày chột mắt quát: “Trên đời này chỉ có một mình ngươi biết Tu La Âm Sát công, ngươi còn chối cãi?”
Số là Thiết Quải Tiên Lữ Thanh và Châu Ký, Dực Trọng Mâu học cùng một thầy, sư phụ của họ là Giang Nam đại hiệp Cam Phụng Trì danh tiếng lẫy lừng đại giang nam bắc vào thời Ung Chính. Cam Phụng Trì và Bang chủ Cái bang miền Giang Nam đời thứ mười sáu Lãnh Bạch Đào rất than thiết nhau, khi Lãnh Bạch Đào còn sống thấy nhân tài của Cái bang ít ỏi, sợ rằng sau này không có truyền nhân cho nên thương lượng với Cam Phụng Trì, xin một đệ tử của ông ta vào Cái bang để sau này nắm giữ chức Bang chủ. Cam Phụng Trì hỏi ý của các đệ tử, đại đệ tử Lữ Thanh tính tình nhàn tản, tam đệ tử tuổi vẫn còn nhỏ, kết quả là cho nhị đệ tử Châu Ký vào Cái bang, sau đó trở thành Bang chủ đời thứ mười bảy của Cái bang.
Hai mươi năm trước, Châu Ký và hai đệ tử của Cái bang đột nhiên bị người ta Gi*t ở miền Sơn Đông, khi ૮ɦếƭ toàn thân tím ngắt, người lạnh như băng, Cái bang lao vào điều tra nhưng không biết là do bị ai hại, thế là tôn Thiết Quải Tiên Lữ Thanh làm Bang chủ, Lữ Thanh vì muốn báo thù cho sư đệ chỉ đành cố gắng, bảy năm trước ông ta đến Tây Tạng, một là ông ta đã nhận lời nhờ vả của Mạo Xuyên Sinh đi tìm Băng Xuyên Thiên Nữ, hai là vì muốn điều tra kẻ nào đã Gi*t sư đệ của mình, không ngờ đã bị tên phiên tăng người Nề Bách Nhĩ hại ૮ɦếƭ trong Băng cung (xin mời bạn đọc xem bộ “Băng Xuyên Thiên Nữ truyện”).
Sau khi Lữ Thanh ૮ɦếƭ đi, Cái bang lại tôn sư đệ của Lữ Thanh là Dực Trọng Mâu là Bang chủ đời thứ mười chín, vẫn tiếp tục điều tra, cho đến ba năm trước vì Mạnh Thần Thông đã phạm một vụ huyết án, nạn nhân cũng ૮ɦếƭ như Châu Ký, lúc đó còn chưa biết là do Mạnh Thần Thông làm, sau này Dực Trọng Mâu đã hỏi một trưởng lão Thiếu Lâm, mới biết là do Tu La Âm Sát công. Rồi lại điều tra một thời gian nữa, mấy tháng trước thì biết trong thiên hạ chỉ có một mình Mạnh Thần Thông biết loại công phu này, còn Mạnh Thần Thông học từ đâu thì không ai biết.
Mạnh Thần Thông không ngờ vụ huyết án hai mươi năm trước lại bị người ta phát giác, trong lòng thất kinh, nhưng thần sắc vẫn trấn tĩnh, nghe Dực Trọng Mâu nói thì cười ha hả: “Đúng thế đúng thế, quả là có vụ án này. Đúng là do ta làm, Dực bang chủ, ông muốn thế nào đây?”
Đó chính là: Giang hồ đã nổi cơn sóng lớn, huyết án ngày nay mới xét ra.
Muốn biến tiếp đó thế nào, mời xem hồi tám sẽ rõ.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc