Vạn Dặm Tìm Chồng - Chương 04

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Người đàn ông trẻ tuổi đó nhìn ra tình huống của Tô Tiểu Bồi, gật gật đầu, từ từ quay lại phía đám lửa mở cái túi và lấy ra một bộ quần áo.
Tô Tiểu Bồi còn đang hồ nghi anh ta định làm gì, người này đột nhiên dùng lực đá vào thân cây, cây to rung lên một cái. Tô Tiểu Bồi bám không chắc vào cây bèn ngã xuống.
Hét lên một tiếng “AAAAA..’’
Tô Tiểu Bồi đang nghĩ mình ૮ɦếƭ chắc rồi thì trong chớp mắt phát hiện bản thân đã được cuốn vào trong bộ quần áo đó rồi từ từ rơi xuống đất.
Tô Tiểu Bồi tiếp đất, còn chưa đứng vững nên phịch một cái ngồi luôn xuống đất.
Người đàn ông kia không tiến về phía trước đỡ cô, cũng không lấy lại quần áo, chỉ đứng lại cách cô hai bước, lẳng lặng nhìn.
Tô Tiểu Bồi nghĩ đến thảm cảnh khó xử quần áo ngủ mỏng manh, lại còn không mặc nội y của mình bèn quấn chặt hơn bộ quần áo rộng đó vào người.
Cô đứng lên. Mặt đất phát lên tiếng động loạt xoạt. Chân trần đặt trên đất không những thấy lạnh mà còn bị những cành cây nhỏ và đá dăm làm cho đau đớn.
Đứng vững rồi, Tô Tiểu Bồi nói một câu “Cảm ơn nhiều.” Người đàn ông kia thấy cô không sao, gật gật đầu rồi quay về phía đám lửa.
Tô Tiểu Bồi cũng đi theo anh ta, tìm một nơi ngồi xuống. Đối diện với cô là cô gái không may mắc nạn kia, còn phía bên trái là chàng “tráng sĩ” đã ra tay tương trợ.
Tô Tiểu Bồi nhìn nhìn hai người, trong lòng thầm nghĩ phải tùy cơ hành sự vậy.
“ Cô nương vì cớ gì lại tới nơi này?” Anh chàng kia lại hỏi. Ngữ khí anh ta bình thường, không hề tỏ ý kinh ngạc, như thể tự dưng kiếm được một hai cô gái trong rừng sâu thế này là chuyện chẳng kỳ quái gì.
Tô Tiểu Bồi nhìn anh ta, chưa nghĩ ra câu trả lời nào hay ho.
Lần này gào lên xin cứu mạng chắc vô dụng rồi.
Nhưng hai đôi mắt đang chằm chằm nhìn vào cô, không đáp lời không được.
“ Ta không nhớ nữa.”
Lời vừa nói ra, hai người đã ngẩn ngơ.
Tô Tiểu Bồi nhìn thần sắc hai ngươi, không xác định được họ ngẩn người là bởi cô mất trí nhớ hay là cách cô nói chuyện. Cô cúi người, thấp giọng, học theo cô gái gặp nạn lúc nãy nhỏ giọng nói “Khi ta tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trên cây….Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì….Ta không nhớ được nữa.”
Không bằng nói một loạt lời gian dối thì cứ đổ hết cho trí nhớ đi.
Cô nói cũng đâu có sai, cô thực sự không biết có chuyện gì đã xảy ra.
Người đàn ông kia nhìn cô soi xét, không nói năng gì.
Cô gái kia nhìn Tô Tiểu Bồi, lộ ý cảm thông “Cô nương không nhớ vì cớ gì mà mình lại ở nơi đây à?”
Tô Tiểu Bồi nửa tỉnh nửa mê, lắc lắc đầu.
“Vậy tên họ cô là gì? Có còn nhớ được không?”
Tô Tiểu Bồi lại lắc lắc đầu.
Cô nương đó lại thở dài, không hỏi nữa.
Khi này người đàn ông kia lại hỏi “Vậy cô nương có dự định gì chưa?”
Tô Tiểu Bồi ngốc ra, cô có dự tính gì được chứ? Cô thật sự không có, đầu óc đang trống không, hoàn toàn không biết nên làm gì.
Ba người yên tĩnh một lát, Tô Tiểu Bồi bắt đầu hỏi “Xin hỏi, đây là nơi nào?”
“Núi Thiên Liên” Người đàn ông kia đáp “Bởi vì mạch núi nối liền nhau nên mới có tên này. Cứ đi thẳng xuống dưới núi, trấn đầu tiên là trấn Thạch Đầu. Sau khi trời sang tại hạ sẽ đưa Đường cô nương đến trấn Thạch Đầu, nhà của cô nương ấy ở đấy.” Anh ta chỉ chỉ cô gái gặp nạn bên cạnh, lại hỏi Tô Tiểu Bồi “Cô nương từ nơi nào đến, quê quán ở đâu?”
Tô Tiểu Bồi lắc lắc đầu, cô đã nói cô mất trí nhớ rồi, anh ta còn hỏi nữa? Cô đành phải giả ngốc thêm lần nữa “Ta thật sự…. không nhớ được cái gì nữa.”
Đường cô nương lúc này mới nói “Có lẽ nhà cô nương ở một nơi rất xa.” Dừng một lúc rồi nhỏ giọng giải thích suy đoán của mình “Khẩu âm của cô nương khác với chúng ta”
Tô Tiểu Bồi gật đầu, thể hiện ý tán đồng.
Tráng sĩ kia lại không nói gì, không thấy kỳ quái kinh ngạc cũng không suy đoán linh tinh, chỉ khơi khơi đám lửa để nó cháy rực them.
Đường cô nương thấy Tô Tiểu Bồi đồng ý với suy đoán của mình liền tiếp tục đoán “Có lẽ cô nương là ni cô trong am nhỏ, đên nay mới hoàn tục rồi gặp chuyện không may.”
Tô Tiểu Bồi còn đang nghĩ cái gì mà ni cô rồi hoàn tục. Ồ, cô hiểu rồi. Sờ sờ đầu tóc ngắn ngủn của mình, không biết phải làm sao nữa.
Nicô!
Còn may, đã hoàn tục rồi.
Ni cô hoàn tục đầu tóc có “mốt” được như cô không? Có lẽ bộ dáng cô trong mắt người khác xấu ૮ɦếƭ đi được cũng nên.
Tô Tiểu Bồi quấn chặt lại bộ quần áo trên người. Bộ đồ đủ to, bao bọc được toàn thân. Hy vọng khi nãy ánh sáng không đủ để anh chàng kia nhìn thấy kiểu dáng bộ đồ ngủ của cô. Nếu không cho dù là ni cô từ phương xa tới, ăn mặc cổ quái như vậy thì cũng xong luôn rồi. Trên quần áo còn có hình một con gấu hoạt hình nữa thì là cái bộ dạng gì?
Cũng còn may sau đó hai người này không nói gì nữa. Phán đoán của Đường cô nương xem như là giải thích hợp lý nhất trước mắt. Tô Tiểu Bồi không có ý kiến gì thì những người khác còn nói được sao nữa?
Cứ như vậy an tĩnh lại, đến khi Tô Tiểu Bồi dùng giọng nói ngượng nghịu của mình hỏi thì mới biết được hôm nay là ngày mùng 6 tháng 3 năm Tĩnh Phong thứ mười ba.
Tô Tiểu Bồi nghĩ ngợi, ngày mình đi ngủ là 26 tháng 8, qua buổi sáng chính là 27 tháng 8, cách xa so với đầu tháng ba. Tĩnh Phong, Tĩnh Phong lại là cái niên hiệu gì? Cô chẳng muốn nghĩ đến cái này nữa. Cô không giỏi về lịch sử, chẳng bằng cân nhắc kỹ lưỡng xem sắp tới nên làm gì.
Trước tiên cô không có tiền. Vấn đề này rất thiết thực. Cô thậm chí còn không biết nơi này tiền có hình dạng như thế nào, là đồng, bạc hay vàng? Hay là ngân phiếu mà cô vẫn thường thấy trên tivi?
Nghĩ xa hơn, không có tiền cũng là không có chỗ ở, cũng sẽ bị đói. Nghĩ gần hơn, đến một bộ quần áo tử tế cô cũng không có, còn đi chân đất nữa.
Hơn nữa, cách cô nói chuyện cũng khác người, ngoại hình cũng không giống. Cô còn chưa nhìn thấy chữ viết của họ, liệu có giống với chữ mình viết không? Cô thầm thở dài, nếu không hòa nhập được với cộng đồng thì cuộc sống sẽ rất khó khăn.
Gay go hơn cả là, cô không biết mình có thể đi đâu.
Tô Tiểu Bồi nhìn đám lửa mà ngẩn người
Đường cô nương ở phía đối diện đã im lặng rất lâu. Nhìn tư thế ngồi cuộn người của cô ấy Tô Tiểu Bồi đoán là đã ngủ rồi. Một cô gái bị sơn tặc bắt giữ còn trốn ra ngoài được như cô ấy cũng thật kiên cường. Tô Tiểu Bồi đã gặp nhiều vụ án như vậy, người con gái gặp khó khăn là chuyện đương nhiên. Cái loại chuyện may mắn thoát ૮ɦếƭ này ít nhiều cũng sẽ gây cho người ta trở ngại về tâm lý.
Tô Tiểu Bồi đột nhiên thanh tỉnh lại, cái lúc này còn quan tâm gì đến vấn đề tâm lý của người khác chứ, bản thân mình cũng đã rất gay go rồi.
Chẳng qua có thể là cô đã nghĩ quá nhiều rồi. Nói không chừng đến khi tỉnh dậy lại thấy mình nằm trên giường, tất cả chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Tô Tiểu Bồi nghĩ ngợi lung tung, đang tìm cách để ngủ được thì quay đầu lại phát hiện người đàn ông kia đang chằm chằm nhìn vào chân cô, trên tay không biết từ bao giờ rút ra cây kéo, đang cắt bộ đồ chiếc áo trên tay
Tô Tiểu Bồi nhìn chân mình, rồi lại quay sang nhìn người nọ.
Anh ta thấy Tô Tiểu Bồi nhìn mình, nói “Thất lễ rồi”. Sau đó tăng thêm tốc độ, cắt ra một miếng vải thừa và vài sợi chỉ.
TôTiểu Bồi ngốc ra, rồi anh ta lại nói “Chân cô nương không có giày, làm sao xuống núi được.”
“À, à” Tô Tiểu Bồi hiểu ý
Giày làm không được, lấy vải khâu thành tất thì cũng còn tốt hơn đi chân không.
Cô lấy kim khâu vải lại, trong lòng rất cảm kích người kia. Bộ quần áo của người ta để cho cô mặc, rồi lại làm hỏng một bộ quần áo để cho cô làm tất đi, đúng là một người tốt.
Không chỉ là tráng sĩ, mà còn là thân sĩ.
“ Anh tên là gì? ” Cô tiện miệng hỏi. Sau nghĩ lại rồi thấy không đúng, bèn đổi thành “ Xin hỏi danh tính của tráng sĩ là gì?”
Cô nói rồi lại thầm thở dài. Nói năng thế này thật ngượng mồm quá đi mất.
“ Tại hạ họ Nhiễm, Nhiễm Phi Trạch”. Anh ta vẫn khách sáo như thế.
Tô Tiểu Bồi gật gật đầu, lực chú ý quay về tấm vải trên tay, lật qua lật lại không biết phải làm thế nào mới đúng. Lớn thế này, cô mới chỉ khâu vá qua một lần.
Thôi kệ, cứ khâu rồi tiếp.
Cô bắt đầu, tay vừa làm vừa tính toán. Nếu như thực sự không được thì cứ đi cùng Nhiễm Phi Trạch kia đi. Người này nhìn cũng không phải người xấu, chắc sẽ không nhẫn tâm để một cô gái không nơi nương tựa không có trí nhớ phải lưu lạc nơi nơi chứ nhỉ?
Đang không biết phải mở lời thế nào, hay là cô cứ cùng anh ta đưa cô nương kia về nhà rồi lại tính đến chuyện của mình?
“ Cô nương ” Nhiễm Phi Trạch nói
“ A ”Tô Tiểu Bồi ngước lên, không biết anh ta định làm gì.
“ Hay để ta làm cho.”
“ Làm gì? ” Tô Tiểu Bồi nhìn tay anh ta đưa ra, đến khi nghĩ được ra thì liền đưa ngay kim khâu cùng vải cho người ta.
Nhiễm Phi Trạch cũng không nói gì, lẳng lặng khâu vải thành một khối, chỉnh sửa hoàn chỉnh rồi khâu lại. Nhìn động tác lanh lẹ của anh ta, Tô Tiểu Bồi không khỏi cảm thấy hổ thẹn.
Không lâu sau thì đôi giày vải được làm xong.
Nhiễm Phi Trạch đưa đôi giày qua, Tô Tiểu Bồi vội vã đi ngay vào chân. Dưới gót chân anh ta còn đặc biệt khâu thêm mấy lớp vải, rất dày dặn. Tô Tiểu Bồi thấy thế, nghĩ ngay nếu trước mắt không có cách nào hay hơn thì nhất định phải đi cùng người này mới được.
Khi này Nhiễm Phi Trạch nói : “Cô nương, ngày mai ta đưa Đường cô nương quay về trấn Thạch Đầu, cô nương có đi cùng đường không?”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Tô Tiểu Bồi vội gật đầu. Cô chú ý tới anh ta đã đổi từ xưng hô “tại hạ” thành “ta”. Cái này được tính là người quen nên thân không? Xem ra là một khởi đầu tốt đây.
“Đến trấn Thạch Đầu, cô nương phải dự tính tốt về chuyện sau này của mình đi.”
Tô Tiểu Bồi ngẩn ra, đây là đang uyển chuyển nhắc cô đừng có bám theo anh ta đúng không?
Hoàn cảnh này, cứ nên giả vờ đáng thương là tốt nhất.
“ Ta không nơi nương tựa, không nhớ gì, cũng không biết nên sắp xếp thế nào. ” Câu “Tráng sĩ hay giúp ta đi” Tô Tiểu Bồi không nói, vì cô không biết phong tục tập quán nơi đây ra sao, không biết chuyện vồ lấy một người đàn ông không quen không biết đòi đi theo có gây kinh hãi thế tục không. Cô còn cần hiểu nhiều, quan sát nhiều hơn, tìm cơ hội để lấy đường lùi cho mình.
Nhưng Nhiễm Phi Trạch thẳng thắn nói “Ta nên giúp đỡ cô nương nhiều hơn, nhưng có lòng mà không có sức, cô nương đừng trách. Ta không phải dư dả gì, khó lòng chăm sóc cô nương cho tốt.”
Hơ!
Tô Tiểu Bồi cân nhắc một lát rồi hỏi lại “Ý của tráng sĩ là trên người không có tiền, không có cách nào trợ giúp ta, phải vậy không?”
Mắt Nhiễm Phi Trạch hiện lên ý cười, không hề ngượng ngùng mà đáp “Ý cô nương cũng không sai.”
Tên nghèo này cũng thật thẳng thắn.
Tô Tiểu Bồi không biết nên phản ứng thế nào cho hợp lý. Nói chung cũng nên cảm ơn người ta, học Đường cô nương làm vài câu khách sáo.
Cô nên làm gì đây? Quyết định đi ngủ.
Ôm lấy tấm áo phủ lên người, nhắm mắt lại. Túm lại là cô làm cái gì cũng không được, chẳng bằng đi ngủ để khi tỉnh lại xem có còn ở trong phòng ngủ nhà mình hay không.
Kết quả cô ngủ thật. Cho dù ngủ không sâu, nhưng thật sự đã ngủ.
Mở mắt ra, vẫn là cánh rừng đó.
Đám lửa trước mặt đã tàn, ánh dương buổi sớm xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất. Tô Tiểu Bồi chưa từng quen với cảnh ngộ này, cô chưa bao giờ qua đêm trong rừng cả.
Đường cô nương và Nhiễm Phi Trạch đã đứng dậy đi qua đi lại. Tô Tiểu Bồi thầm thở dài, P0'p P0'p đôi chân đang tê cứng, cũng đứng dậy, cẩn thận chỉnh đốn lại quần áo nam trang trên người xem có hở lộ chỗ nào không. Cô cũng quay quay cái cổ, nhấc tay nhấc chân.
Được rồi, gặp chuyện thì tính. Dù sao cô cũng là người có ăn có học, có thể khắc phục được trạng thái tâm lý và tình cảm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc