Ước Hẹn Phù Hoa - Chương 57

Tác giả: Lam Bạch Sắc

Thật ra sau khi Nhậm Tư Đồ nghe điện thoại xong, về lại phòng ăn thì Thịnh Gia Ngôn đã rửa bát đũa và sắp xếp xong cả rồi. Anh vừa lau tay vừa bước ra khỏi phòng bếp thì thấy cô đang đi về phía mình với vẻ mặt hết sức phiền muộn.
“Điện thoại của ai mà nói chuyện lâu thế?”
“Lớp trưởng cấp ba. Cậu ấy nói từ sau buổi họp lớp hồi cuối năm đã lâu rồi mọi người không được gặp nhau, bọn họ lại tổ chức thêm một buổi họp lớp nữa, mời em cuối tuần này đến tham dự.”
Nghe cô nói thế, phản ứng đầu tiên của Thịnh Gia Ngôn là ngẩn ra, sau đó nhìn cô bằng ánh mắt hơi phức tạp, chất chứa nhiều cảm xúc. Anh hỏi cô với giọng không chắc chắn: “Em có đi không?”
“Em bảo để xem sao đã.” Nhậm Tư Đồ cười khổ. “Buổi họp lớp lần này được tổ chức tại sân bãi diễn ra bữa tiệc tốt nghiệp năm xưa. Nói thật là em cảm thấy hơi lo sợ.”
Sợ tức cảnh sinh tình, sợ người đàn ông ấy cũng được mời đến, càng sợ anh vì né tránh không muốn gặp cô mà từ chối lời mời của các bạn…
Nhậm Tư Đồ ngập ngừng một lát, muốn nói nhưng rồi lại thôi. Thịnh Gia Ngôn cũng rơi vào nỗi hoảng sợ của riêng mình, bởi vì bên tai anh lại vang lên câu mà mình từng nói với Thời Chung: “Cô ấy từng nói bữa tiệc tốt nghiệp năm đó chính là hồi ức vui vẻ cuối cùng trong đời này của cô ấy…”
Nếu đã nhớ tới câu nói ấy, bây giờ cô lại được bạn học cũ mời, làm sao anh có thể coi đó chỉ đơn giản là một sự trùng hợp được?
Anh vừa mong chờ vừa sợ hãi chuyện sẽ xảy ra sau đó. Cuối cùng thì nó cũng đã đến…
Nhưng lúc này, Nhậm Tư Đồ lại hỏi ý kiến của Thịnh Gia Ngôn: “Anh nói xem em có nên đi hay không?”
Thịnh Gia Ngôn nhìn cô, im lặng vài giây. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, anh đã nghĩ tới rất nhiều chuyện. Trong một khoảnh khắc nào đó, anh gần như muốn buột miệng thốt lên, bảo cô đừng đi. Nhưng một giây sau, anh lại nghĩ thông suốt. “Đi đi.”
“Vậy… anh có thể đi cùng em không?” Đến lúc đó, bất luận là cô nhìn cảnh nhớ người, hay người ấy sẽ xuất hiện, hoặc cuối cùng không lộ diện đi nữa, ít nhất có một chiến hữu bên cạnh, cô còn có thể tìm được chút dũng khí để đối mặt với những chuyện khiến mình cảm thấy sợ hãi.
Nhậm Tư Đồ đang một lòng một dạ suy nghĩ chuyện của mình nên hoàn toàn không phát hiện ra ngay lúc này, trong mắt Thịnh Gia Ngôn cũng hiện lên vẻ rối rắm. Nó gần như khiến cho đôi mắt anh đỏ lên. Nhưng sau cái nhíu mày, anh bỗng mỉm cười…
Nụ cười gượng gạo của anh không hề sơ hở như nụ cười gượng gạo của cô thường ngày, ít nhất trong mắt của Nhậm Tư Đồ thì anh đang vui vẻ mỉm cười và nói: “Không vấn đề gì, anh đi với em.”
Theo em chứng kiến tất cả những chuyện có thể sẽ xảy ra… Cho dù anh đã dự cảm được rằng nó sẽ khiến mình tan nát trái tim, đứt từng khúc ruột.
Ngày cuối tuần cuối cùng đã đến, Thịnh Gia Ngôn lái xe chở Tầm Tầm và Nhậm Tư Đồ lên đường. Ánh nắng long lanh, sương vừa tan hẳn, dường như cả ông trời cũng không muốn nhìn thấy mây đen gờn gợn xuất hiện trong ngày hôm nay. Những người bạn hồi trung học thường đã có chồng con đuề huề nên khi Nhậm Tư Đồ nói với lớp trưởng rằng mình muốn dẫn một đứa trẻ theo thì cô ấy cũng vui vẻ đồng ý ngay.
Ông trời rất thương bọn họ, ngay cả bữa tiệc tối hôm đó, bầu trời cũng đầy sao tỏa sáng lấp lánh.
Năm ấy, những chàng trai cô gái vừa tốt nghiệp trung học muốn chạy theo thời đại nên đã biến bữa tiệc tốt nghiệp của mình thành một bữa tiệc hóa trang đeo mặt nạ. Tuy những đạo cụ đó đều được làm một cách qua loa sơ sài nhưng lúc đó tất cả mọi người đều chơi đùa rất vui vẻ. Chuyện xưa hiện về mồn một ngay trước mắt, khi Nhậm Tư Đồ nhận cái mặt nạ tinh xảo được phát lúc vào cửa hội trường, trong lòng cô không nén được sự bùi ngùi xúc động.
Cảnh như xưa, người cũng như xưa, nhưng sao lại có cảm giác cảnh còn người mất.
Nhậm Tư Đồ đeo mặt nạ vào cho Tầm Tầm, Tầm Tầm tự mình chạy đi tìm chỗ đặt tiệc buffet, còn Nhậm Tư Đồ và Thịnh Gia Ngôn vẫn đứng ở lối vào. Cô đưa mắt nhìn một lượt khắp nơi. Bọn họ đến hơi trễ nên trong hội trường đã có rất nhiều người qua lại, quần áo thướt tha, ai nấy đều bỏ công sức ăn diện nên không khí tưng bừng, nhiều màu sắc hơn bữa tiệc mặt nạ năm ấy. Có điều Thời Chung đang lẩn trốn dưới lớp mặt nạ nào đây?
Hay là… dưới lớp mặt nạ nào cũng không phải là anh?
Lúc này, Thịnh Gia Ngôn đưa khuỷu tay về phía cô, Nhậm Tư Đồ khoác lấy tay anh, bước vào hội trường.
Trong giây phút đó, Nhậm Tư Đồ có cảm giác như mình vừa quay trở lại quá khứ. Bởi vì những gì mà cô nhìn thấy lúc này đều tương tự như cảnh tượng mà cô đã từng trải qua. Trên băng ghế dài ở phía góc phòng, vẫn là mấy cô nữ sinh chụm đầu bàn tán bình phẩm về các chàng trai. Điều khác với năm đó là nay bọn họ đều đã trưởng thành, có người còn hơi phát tướng. Nhậm Tư Đồ vẫn nhớ trong đám bạn học cũ có một người họ Trình, khi đó đã chạy tới nói với cô rằng sau khi bữa tiệc kết thúc sẽ đưa cô về. Đáng tiếc cuối cùng bạn học Trình đã bị một bạn học nào đó ôm ý đồ xấu xa, cố tình chuốc cho say mèm.
Mà cái người ôm ý đồ xấu xa đó sau này còn xem hành vi chuốc say bạn học như một chiến tích huy hoàng để khoe với cô.
Nhậm Tư Đồ không kìm được phải bật cười, nhưng sau đó nụ cười lại bất giác tắt dần. Cái người ôm ý đồ xấu xa kia không biết hiện giờ đang ở nơi nào, chỉ nghĩ tới chuyện này thôi là cô đã không cười nổi nữa.
Nhậm Tư Đồ cảm thấy mình nên chú ý đến những chuyện khác. Chẳng hạn như ngay cả nhạc nền trong hội trường hôm nay cũng giống như năm đó, là bản giao hưởng của nhạc sĩ Rachmaninov. Điệu nhạc du dương cùng những đứa trẻ đang vui đùa, chạy đuổi nhau khắp nơi đã tô thêm không khí náo nhiệt của bữa tiệc.
Chẳng hạn như cô chăm chú thưởng thức các bạn nữ xiêm áo lộng lẫy trong hội trường. Năm ấy, những cô gái mặc một chiếc váy ngắn đến *** đã là một chuyện hết sức tàn bạo rồi, chắc chắn là sẽ thu hút vô số ánh mắt tán thưởng sững sờ hoặc hậm hực ghen tị. Bây giờ đưa mắt nhìn sang, phần lớn đều mặc mini juyp dài vừa qua ௱ô** một chút, hoặc là váy dài chấm đất nhưng cổ chữ V khoét sâu…
Còn cái cô mặc váy dài cổ chữ V khoét sâu đang đi về phía Nhậm Tư Đồ kia chính là lớp trưởng của bọn họ, cũng chính là người đứng ra tổ chức bữa tiệc hôm nay. “Tai To!”
Lớp trưởng đi đến gần bọn họ, vừa thân thiết chào hỏi Nhậm Tư Đồ vừa tiện tay cầm một ly R*ợ*u đưa cho cô. Lúc đưa R*ợ*u còn nghi hoặc nhìn Thịnh Gia Ngôn một chút. “Vị này là…?”
“Bạn của mình.”
Nghe Nhậm Tư Đồ nói thế, dường như lớp trưởng thở phào nhẹ nhõm. “Mình nói này, một ngày như hôm nay mà cậu dẫn đàn ông theo thì thật là…”
Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không hiểu lớp trưởng nói thế nghĩa là sao, chỉ có thể cười gượng rồi nhìn Thịnh Gia Ngôn một cái. Mặt Thịnh Gia Ngôn thoáng hiện lên vẻ hoảng hốt, nhưng vẻ mặt khác thường ấy nhanh chóng biến mất, Thịnh Gia Ngôn lịch sự gật đầu với lớp trưởng, coi như là chào hỏi, sau đó quay sang nói với Nhậm Tư Đồ: “Em nói chuyện với bạn đi, anh đi lấy chút gì đó cho em ăn.”
Nhậm Tư Đồ đưa mắt nhìn theo bóng lưng đang đi về phía bàn tiệc tự chọn rồi quay sang hỏi lớp trưởng: “Sao tự nhiên lại nghĩ tới chuyện tổ chức tiệc ở đây?”
Lớp trưởng chơi trò vòng vo tam quốc với cô. “Lát nữa cậu sẽ biết thôi.”
Nói xong còn không quên nháy mắt với Nhậm Tư Đồ.
Vì thế, Nhậm Tư Đồ đành phải mỉm cười và lẳng lặng chờ đợi. Có điều Nhậm Tư Đồ năm đó rất hoạt bát và năng nổ, khác hẳn với hiện nay. Lúc ấy ngây thơ và nông nổi, thậm chí vì quá thích cuốn tiểu thuyết Cuốn theo chiều gió mà cô đã bắt chước theo và đề nghị lớp trưởng thêm tiết mục đấu giá vào bữa tiệc tốt nghiệp. Mỗi người, bất luận là nam hay nữ đều có thể đấu giá để được nhảy với người mình thích một bản. Số tiền đấu giá sẽ được góp vào để trả cho chi phí của bữa tiệc. Khi đó, Nhậm Tư Đồ nhìn các bạn thẹn thùng mượn cơ hội cuối cùng trước khi chia tay để bày tỏ tình cảm thì còn cười rất sung sướng và vui vẻ. Cô vốn là thành viên trong ban tổ chức nên không cần tham gia vào tiết mục này, nhưng đến cuối cùng, vì ban tự nhiên nhiều nam ít nữ nên bị thiếu người, cô đành phải tham gia.
Trước đó, Nhậm Tư Đồ còn đứng cười người khác nhưng chỉ một lát sau, người bối rối đứng trên sân khấu lại đổi thành cô. Tuy có đeo mặt nạ, cô cũng chỉ mặc một cái váy đen hết sức bình thường nhưng vì bữa tiệc này mà cô đã học theo tạp chí, tết một kiểu tóc phong cách bohemian nên gần như tất cả mọi người đều biết người đứng trên sân khấu chính là cô. Năm ấy Nhậm Tư Đồ cũng rất được mến mộ, cô nhớ cuối cùng bạn học họ Trình kia đã ra giá năm trăm tệ để được nhảy với cô một lần. Đối với học sinh năm ấy mà nói thì đó là một số tiền rất lớn nên đương nhiên những người khác cũng không có cơ hội để tranh giành với bạn học Trình.
Nhưng khi bạn học Trình vừa chuẩn bị lên sân khấu để đón Nhậm Tư Đồ thì cô bạn ngồi cùng bàn đã hô to giải vây cho cô: “Mình ra giá bảy trăm.”
“…”
Đêm ấy, Nhậm Tư Đồ là người duy nhất phải khiêu vũ với một bạn nữ. Dưới ánh mắt hậm hực và vẻ mặt bất mãn của bạn học Trình, cô và bạn cùng bàn vui vẻ nhảy xong một điệu. Tuy nhảy xong rồi nhưng Nhậm Tư Đồ biết rất rõ rằng tiền tiêu vặt của bạn mình không đủ để trả bảy trăm tệ nên mới nói: “Bây giờ trên người mình chỉ mang theo bốn trăm, lát nữa mình sẽ đưa cho cậu. Số còn lại… chẳng phải cậu nói vài ngày nữa sẽ tới nhà mình chơi sao, đến lúc đó mình trả nốt cho cậu.”
Nhưng bạn cùng bàn với cô lại phủi tay coi đó là chuyện nhỏ. “Không cần đâu, dù sao cũng đâu phải mình trả tiền!”
Lúc đó Nhậm Tư Đồ lấy làm lạ về câu trả lời này, nhưng cô chưa kịp hỏi xem nó có ý gì thì lớp trưởng đã gọi cô qua làm nhiệm vụ: Ghi lại số tiền đã đấu giá được lúc nãy.
Nghĩ đến đây, Nhậm Tư Đồ vô thức đưa mắt khắp hội trường để tìm kiếm bóng dáng của người bạn ngồi cùng bàn. Nhưng những người trong hội trường đều đeo mặt nạ, Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không phân biệt được ai với ai. Ngược lại, Thịnh Gia Ngôn chỉ cần nhìn lướt qua là có thể tìm thấy cô giữa một đám người đông đúc và mang thức ăn tới cho cô.
Nhậm Tư Đồ vừa ăn vừa nhìn ngó xung quanh, Thịnh Gia Ngôn cũng nhìn ngang nhìn dọc, cuối cùng ánh mắt vẫn quay trở lại nhìn Nhậm Tư Đồ. “Tất cả các bạn học của em đều ăn diện rất xinh đẹp, chỉ có em là đến đây với vẻ đơn giản mộc mạc này.”
Nhậm Tư Đồ bật cười. Hôm nay đúng là cô ăn mặc hơi đơn giản. Sau khi vào hội trường, *** khoác ngoài đưa cho nhân viên phục vụ thì trên người cô chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi mỏng và chiếc váy ôm ngang đầu gối, chân đi một đôi giày cao gót mũi nhọn.
Ăn mặc cho xinh đẹp thì có ích gì chứ? Ai tới ngắm cô… Nói chính xác hơn là người mà cô cần sẽ không tới ngắm. Lúc ký tên trước khi vào bữa tiệc, cô đưa mắt nhìn lướt qua danh sách đã ký, quả thật không có cái tên cô vừa muốn nhìn thấy lại vừa sợ nhìn thấy kia.
Nhậm Tư Đồ lúng túng lảng sang chuyện khác: “Tầm Tầm đâu nhỉ? Mới đó mà đã không thấy tăm hơi rồi.”
“Căn phòng bên cạnh tạm thời được sắp xếp thành khu vui chơi, anh vừa nhìn thấy nó bị một cô bé cao hơn 1 cái đầu chặn lại xin số điện thoại, chúng đang giằng co với nhau không dứt kìa.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc