Ước Hẹn Phù Hoa - Chương 104

Tác giả: Lam Bạch Sắc

Hoa trong gió xuân cũng chẳng đẹp bằng em
Sau khi Tôn Dao nổi tiếng, cô thường được người ta hỏi một câu thế này: “Tại sao lúc trước lại lựa chọn con đường làm diễn viên?”
Đối với vấn đề này, dường như mỗi lần Tôn Dao trả lời không hề giống nhau, nhưng những đáp án đường đường chính chính, nghe có vẻ đầy nhiệt huyết và đam mê ấy thật ra đều là dối trá.
Trên thực tế, động cơ khiến cô trở thành diễn viên hết sức đơn giản và trần tục. Cô ấy à, học vấn không cao, cũng không có bản lĩnh gì nhưng lại được trời ban cho một gương mặt khả ái, một vóc dáng nóng bỏng. Lúc ấy, cô đang làm cho một cửa hàng thức ăn nhanh thì gặp công ty quảng cáo đang quay quảng cáo cho chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh của bọn cô. Nữ diễn viên chính ngồi trước máy quay ăn đến cái hamburger thứ mười mà đạo diễn vẫn chưa hài lòng, mắng sa sả cô ta ngay tại chỗ. Cuối cùng, nữ diễn viên chính xấu hổ quá, ngoảnh mặt bỏ đi. Trong tình hình khó xử, phó đạo diễn thấy cô bé Tôn Dao này cũng xinh xắn bèn bảo cô vào thay thử xem. Không ngờ Tôn Dao chỉ quay có một lần là được ngay. Cứ thế, hai nghìn rưỡi tệ vào tay cô một cách hết sức dễ dàng.
Khoản thù lao quảng cáo này rẻ mạt đến không thể rẻ mạt hơn nhưng đối với người mỗi giờ chỉ kiếm được bảy đồng hai hào như Tôn Dao mà nói thì số tiền này kiếm được quá nhẹ nhàng.
Nhưng sau khi cô thực sự bước chân vào con đường này thì mới phát hiện suy nghĩ của mình trước kia quá đỗi ngây thơ. Không có chỗ nào khó sống hơn giới giải trí này.
Lúc cô chưa có công ty quản lý, rất ít show gọi cô, còn luôn bị cười chê là “đồ lạc loài”. Nhưng sau khi có công ty quản lý, bọn họ chiếm mất sáu mươi phần trăm tiền cát sê, còn buộc ký hợp đồng tới năm năm, sắp xếp cho cô diễn vai gì thì cô phải diễn vai ấy.
Người quản lý riêng của cô còn có một cái miệng rất biết gạt người, cứ luôn khoe là đã nhận cho cô vai một cô gái có chí tiến thủ trong một bộ phim thời dân quốc. Mặc dù cô chỉ diễn có bốn cảnh trong bộ phim ấy nhưng vai của cô là diễn thời thiếu nữ của một bà trùm, rất có tương lai. Tôn Dao đến phim trường với tâm trạng cực kỳ H**g phấn, kết quả khi đến đó và cầm kịch bản trên tay thì cô lập tức muốn đi về ngay, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Đây đúng là bộ phim nói về một người phụ nữ có chí tiến thủ. Bà trùm ấy có số mệnh long đong, thời thiếu nữ bị bán vào nhà của một thương nhân làm người hầu, từng bị cậu thiếu gia hư hỏng nhà họ làm nhục. Mà cảnh quay đầu tiên của Tôn Dao lại chính là cảnh giường chiếu.
Tôn Dao thật sự không cách nào vượt qua được cửa ải này nên đành cắn răng thương lượng với người quản lý: “Em không diễn được cảnh này đâu.”
Lúc này, chỉ còn một tiếng đồng hồ nữa là bắt đầu diễn nên đương nhiên người quản lý của cô sống ૮ɦếƭ cũng không chịu. “Cô Tôn à, rốt cuộc cô có ý gì đây chứ? Chẳng phải bình thường cô vẫn trách móc công ty không cho cô nhận show sao? Vai diễn này tôi vốn định dành cho Lâm Lâm, nếu không phải bình thường cô không ngừng than thở với tôi rằng mình nghèo đến nỗi sắp không có tiền trả tiền phòng thì tôi sẽ giao cho cô vai diễn vốn là của người khác sao? Bây giờ thì hay rồi, khó khăn lắm tôi mới chọn được cho cô một vai diễn đặc sắc, cô nói không diễn là không diễn được ư?”
“…”
Tôn Dao bình thường hay cười nói cợt nhả, bây giờ lại biểu lộ vẻ dài dòng lôi thôi cùng khó xử như thế, người quản lý cũng lười nói với cô nên chỉ xua tay một cách không kiên nhẫn. “Haizz, thôi được rồi, không muốn diễn thì đừng diễn. Nhưng công ty sẽ không trả tiền vi phạm hợp đồng cho cô, cô tự móc tiền túi ra mà trả đi.”
Tiền…
Trên đời này còn từ nào tàn nhẫn vô nhân đạo hơn từ này nữa không?
Tôn Dao do dự rất lâu, cuối cùng đành cắn răng tiến tới. Bộ phim này được dàn dựng rất công phu, bộ phận đạo cụ và trang phục đều hết sức chăm chút cho cô dù cô chỉ diễn vai người hầu. Khi cô thay quần áo diễn, người phụ trách trang phục liếc thấy vết sẹo trên bụng cô thì cứ nhìn vào vết sẹo ấy với ánh mắt tò mò không chịu buông tha. Tôn Dao thấy thế cũng chỉ lẳng lặng thay quần áo cho xong, rồi giải thích một câu nhẹ nhàng bâng quơ: “Vết sẹo mổ ruột thừa ấy mà.”
Nhưng khi đứng trước ống kính, cô không cách nào bình tĩnh được như lúc còn ở trong phòng thay đồ. Đạo diễn, quay phim, người phụ trách ánh sáng… tất cả chen chúc đông nghẹt, cùng chiếc giường nhỏ lung lay ở giữa căn phòng khiến Tôn Dao cảm thấy gân trên trán nổi giần giật.
Bạn diễn của Tôn Dao là một diễn viên phụ thường xuất hiện trên màn ảnh. Trước khi quay phim, anh ta rất lịch sự nho nhã nhưng vừa bấm máy thì liền trở thành một người khác, biến thành một công tử vô sỉ háo sắc. Quả nhiên đạo diễn rất hài lòng với kỹ thuật diễn của nam diễn viên này, nhưng ống kính vừa chuyển sao Tôn Dao thì cô cứ ngồi bên giường, đơ ra như phỗng khiến cho đạo diễn phải cau mày, lập tức hô lên: “Cắt!”
Chỉ một cảnh *** áo thôi mà Tôn Dao đã bị hô NG(*) ba lần khiến đạo diễn tức giận đến nỗi quăng kịch bản. Phó đạo diễn cũng bị liên lụy theo, “Anh tìm đâu ra con nhỏ ngu ngốc này vậy? Tròng mắt cứ đơ ra như người ૮ɦếƭ, không nhúc nhích lấy một cái!”
(*) NG tức là not good, chỉ những cảnh quay hỏng, phải quay lại.
Phó đạo diễn còn biện bạch cho mình một câu: “Khi casting, cô bé này rất nhạy cảm với máy quay, tôi cũng không biết tại sao vừa chính thức diễn thì cô ấy lại…”
Đáng tiếc câu ấy không có hiệu quả cho lắm, đạo diễn vẫn nổi trận lôi đình, ngồi phịch xuống chiếc ghế sau máy quay cận mặt. “Không biết diễn thì mau cút ngay cho tôi!”
“…”
“Làm thêm lần nữa!”
Tôn Dao hít sâu một hơi, bước vào vị trí lúc nãy để đứng trước máy quay, trong đầu vẫn còn vang vọng tiếng mắng chửi của đạo diễn. Tuy người bị mắng là phó đạo diễn nhưng nãy giờ Tôn Dao vẫn đứng một bên mà nghe, mỗi câu mỗi chữ của đạo diễn như cắt vào lòng cô. Nhưng cô vừa nhìn thấy nam diễn viên đưa tay về phía hàng nút áo của mình thì đầu óc lập tức trở nên căng thẳng.
Sau rất nhiều lần bị cắt, sau lưng và lòng bàn tay của cô đều ướt đẫm mồ hôi, nhưng đó toàn là mồ hôi lạnh. Vẻ mặt cô cứng đờ đến nỗi không thể đơ hơn được nữa. Đạo diễn đành tạm thời nhượng bộ, chuyển sang quay cận cảnh bàn tay đang nắm chặt của cô, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán…
Lần này, coi như là không bị NG nữa nhưng theo sự tiến triển của tình tiết bộ phim, tất cả những người có mặt trên phim trường đều không khỏi cảm thấy lạ. Mặt Tôn Dao dần biến sắc, trở nên nhợt nhạt, như thể không còn chút máu nào. Nam diễn viên diễn chung đứng gần cô như thế nên anh ta chính là người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường của cô. Nhưng đạo diễn không hô cắt nên anh ta cũng đành làm theo kịch bản, đè Tôn Dao xuống giường.
Tôn Dao nhắm chặt mắt lại, cả người cứng đờ, trong đầu đang có một giọng nói luôn thôi thúc cô: “Đẩy anh ta ra… đẩy ra!”
Một giọng nói khác, chính là giọng nói của đạo diễn đang cố gắng áp chế mọi ý nghĩ phản kháng trong đầu cô: “Không biết diễn thì cút ngay cho tôi!”
Hai âm thanh này cứ giằng co nhau trong bộ não yếu ớt của cô. Một nỗi đau vô hình bỗng nhiên nuốt chửng lấy cô. Dường như ngay cả bạn diễn kia cũng cảm nhận được sự kháng cự toát ra từ người cô nên cuối cùng phải dừng động tác của mình lại nhưng giọng nói của đạo diễn lại vang lên trấn áp mọi thứ: “Tiếp tục đi.”
Trả lời đạo diễn lại là một tiếng va đập thật mạnh.
Nam diễn viên kia bị Tôn Dao đẩy bật ra, trong lúc không kịp đề phòng đã bị Tôn Dao đẩy ngã xuống giường.
Tình hình trở nên hết sức hỗn loạn. Nhân viên đoàn làm phim vội vàng bước tới đỡ anh bạn diễn viên kia lên, không ai kịp để ý đến Tôn Dao đang cuộn tròn mình, cả người run lên bần bật.
Nam diễn viên dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm giờ bị ngã xước mặt, trách nhiệm này ngay cả người quản lý của Tôn Dao cũng không gánh vác nổi, và Tôn Dao lại càng không thể gánh vác. Ngoại trừ liệt kê một loạt danh sách những điều cần phải bồi thường, quản lý của nam diễn viên kia còn chỉ thẳng vào mặt Tôn Dao và mắng: “Rốt cuộc nghệ sĩ công ty các chị bị sao vậy?”
Người đại diện của Tôn Dao phải khom lưng, cúi đầu xin lỗi. “Thật tình rất xin lỗi, xin lỗi mà…”
Người quản lý của nam diễn viên kia vẫn chưa chịu buông tha cho Tôn Dao. Thấy cô không nói tiếng nào, cứ đứng đờ người ra đó như một con ngốc thì càng tức giận không biết xả vào đâu. “Ôi, thật là cao giá mà. Người quản lý xin lỗi thay cô, còn cô thì hay rồi, không thèm nói tiếng nào. Còn trẻ như thế mà không biết phép tắc gì, sau này cô còn muốn lăn lộn trong giới này không vậy?” Nói xong, chị ta định túm lấy tay Tôn Dao. Nhưng khi chị ta vừa chạm vào cổ tay cô, mọi chuyện đã không thể khống chế được nữa…
“Đừng động vào tôi!”
Tôn Dao hất mạnh tay người quản lý của nam diễn viên kia ra, gần như là hét toáng lên. Bọn họ vốn đang đứng ngoài sân tranh chấp nhưng vì tiếng hét lớn này, những người trong nhà đều đồng loạt đưa mắt nhìn ra ngoài. Vì thế, Tôn Dao đành bỏ chạy, mặc kệ những người kia.
Cô trốn trong nhà vệ sinh gần một tiếng đồng hồ.
Tất cả những người bước vào nhà vệ sinh đều nhìn cô như nhìn một mụ điên. Cô cũng chẳng quan tâm đến điều này, không ngừng cọ rửa tay mình như một con điên thật sự. Cả bình nước rửa tay đều bị cô dùng sạch, cho đến khi da tay bị trầy ra, cô cũng vẫn chưa thấy đủ, cho đến khi người quản lý của cô bước vào…
Tuy bình thường người quản lý rất nghiêm khắc với cô nhưng thấy cô thế này thì cũng không nhẫn tâm nói gì nữa. Một người quản lý vô danh dẫn dắt một nghệ sĩ vô danh nên khi xảy ra chuyện thì chỉ có thể cố mà tự gánh vác. “Tính tình của người quản lý phía bên kia hơi nóng nảy nên đã mắng vốn chuyện này với lãnh đạo của công ty rồi. Tôi đã chi trả tiền thuốc men cho họ giúp cô, còn những chuyện khác… cô tự cầu nguyện đi.”
Lòng thương hại của con người có giới hạn, đó là quy tắc sinh tồn trên thế giới này. Ngoại trừ bản thân mình, không ai là có thể dựa vào cả.
Người quản lý đề nghị cô nên đến gặp bác sĩ tâm lý nhưng Tôn Dao từ chối. “Em không có bệnh.”
“Bây giờ, từ trên xuống dưới công ty đều đang đồn đãi thần kinh của cô có vấn đề, muốn đóng băng cô một thời gian. Cô đi khám bác sĩ tâm lý đi, nhất định phải lấy được một kết quả chuẩn đoán khỏe mạnh về đây cho tôi, tôi giao cho cấp trên, sau đó nói vài lời tốt lành giùm cô để công ty không tiệt đường sống của cô.”
Tôn Dao lấy làm may mắn vì lúc ấy đã nghe lời khuyên của người quản lý, nếu không cô cũng sẽ không quen biết Nhậm Tư Đồ.
Có kết quả chuẩn đoán bình thường, công ty không đóng băng cô một cách triệt để nhưng lại không nhận show nào cho cô, như thế chẳng khác nào cắt đứt nguồn kinh tế của cô. Con người thường bị ảnh hưởng bởi thói quen. Đã trải qua cuộc sống thanh nhàn, bây giờ bảo cô quay lại làm công việc một giờ bảy đồng hai hào. Cô không làm được.
Công ty không nhận show cho cô, Tôn Dao chỉ có thể tự nhận những vụ nhỏ như chụp ảnh bìa, làm người mẫu xe hơi, coi như có thể nuôi sống được mình, nếu như không phải gửi tiền về nhà.
Đáng tiếc, với tần suất một tháng gọi ba lần để giục cô gửi tiền về, đến giờ cô còn chưa bị điên thì cô đã thấy phục sức chịu đựng của mình lắm rồi.
“Dao Dao à, em họ của con lại bị bắt vào đồn cảnh sát nữa rồi, hiện giờ cậu của con không thể trả nổi tiền bảo lãnh nên hỏi xem có thể mượn được ít tiền từ chỗ chúng ta không?”
“Con không có tiền.”
“Nhưng cậu con nói lần trước đã nhìn thấy con trên ti vi, có lẽ con kiếm được không ít đúng không? Dao Dao à, chúng ta không thể nhỏ nhen như thế. Con người ta không được quên gốc rễ của mình. Năm ấy, khi bố con vừa qua đời, nếu không có nhà cậu con thì chúng ta…”
Mẹ cô làm người tốt một cách mù quáng cả đời nên Tôn Dao cũng đã sớm quen với việc này. Nhưng nghe đến đây, Tôn Dao thật sự không nhịn được nữa mà phải cười lạnh. “Năm ấy nhà họ Từ cho ông ta nhiều tiền như vậy để mua chuộc ông ta, là tự ông ta tiêu xài sạch sẽ thôi, bây giờ còn có mặt mũi đến để mượn tiền con à? À không, ông ta nào có “mượn”? Lần nào cũng nói là mượn tiền nhưng có lần nào trả cho con một xu đâu.”
Mẹ cô không nói được tiếng nào. Một lát sau, bà mới áy náy nói: “Đều là những chuyện xảy ra lâu thế rồi, còn nhắc đến làm gì?”
“Chẳng phải mẹ vừa nói đấy sao, làm người thì không được quên gốc rễ…”
Tôn Dao “hừ” lạnh một tiếng rồi cúp máy.
Có điều cô không ngờ được là một tuần sau, cô lại nhận được một cuộc điện thoại gọi đến từ bệnh viện.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc