Tỷ, Cho Em Đường Sống! - Chương 37

Tác giả: Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây

Trong bếp hỗn loạn “gà bay chó chạy”, cái kia là đang Gi*t chóc, cái kia chính là máu rơi.
Tả Húc nằm trên ghế sô pha, từ cửa bếp tỏa ra khói cuộn dày đặc, hắn rất muốn nói cho Lương Ưu Tuyền, trong siêu thị đã có bán những món ăn sẵn, có gà, vịt, cá…
“Tiểu Tuyền nè, chúng ta lúc nào thì được ăn cơm ah…” Tả Húc nhìn đồng hồ treo tường, hai giờ chiều rồi.
“Ah, sắp rồi, vật liệu ngay lập tức được chuẩn bị đây.”
“…” Nói các khác, cô nàng giằng cô trong bếp suốt mấy tiếng, lại vẫn chưa cho một món nào ra khỏi nồi.
Bên này, Lương Ưu Tuyền đem dao thái rau đè trên quyển sách dạy nấu ăn, cẩn thận đong đếm gia vị, cô hy vọng Tả Húc sẽ ăn được món ăn do cô tự mình làm, lại để cho hắn có thể cảm nhận không khí ôn hòa của một gia đình.
Tả Húc đã đói đến mức bụng kêu rột rột, nhưng Lương Ưu Tuyền lại cấm hắn không được lại gần cửa bếp dù là nửa bước, thậm chí còn không cho phép hắn lại gần cái tủ lạnh trong bếp để ăn vụng nữa.
Cho nên, Tả Húc đành phải lén lén lút lút chui vào phòng ngủ, vơ lấy điện thoại ở đầu giường, một bên nhanh chóng ấn một dãy số, một bên lại phải canh chừng Lương Ưu Tuyền đột ngột xuất hiện, cái dáng vẻ đầu trâu mặt ngựa kia giống như tội phạm đang bị truy nã.
“Này này, lập tức mang một túi bánh bích quy tới cho tôi, nhanh lên!”
Nói chuyện điện thoại xong, Tả Húc giống như không có việc gì quay lại phòng khách, không có cơm ăn, chỉ có thể uống nước.
10 phút trôi qua, chuông cửa vang lên
Tả Húc vội chạy ra trước cửa, tưởng rằng gặp được bạn tốt Đinh Đới Vĩ mang lương thực đến, không ngờ lại phải nghênh đón tình địch Ngô Thiên Khải.
Tả Húc giơ chân lên ngăn trước cửa “Anh đến đây không phải là vì muốn nhanh chóng bị đả kích đấy chứ?”
(nguyên văn là ‘Nhĩ giá bất thị thượng cản trước thụ thứ kích ma?’ ~ ta phải dịch sao đây?)
Ngô Thiên Khải hạ bó hoa trong tay xuống, cười khiêu khích “Thế sao? Tiểu Tuyền mời tôi đến đấy.”
Tả Húc híp mắt lại nhìn vào bếp “Lương Ưu Tuyền! Em chui ra đây ngay cho anh!”
Lương Ưu Tuyền người đầy máu động vật, giơ dao thái rau đi ra từ phòng bếp, dọa Ngô Thiên Khải và Tả Húc khẽ lùi lại.
Lương Ưu Tuyền bỏ qua Tả Húc, vung dao lên chào hỏi Ngô Thiên Khải “Ah, anh cuối cùng cũng đến rồi, mau vào bếp cùng tôi đi.”
Ngô Thiên Khải ưng thuận, lách qua Tả Húc, nhíu mày.
“…” Tả Húc vốn định cùng qua xem, không ngờ cửa bếp đã đóng lại.
Lúc này, Đinh Đới Vĩ thấy cửa không khóa liền đẩy cửa rồi hô “Hii, anh chàng đẹp trai ngon miệng đến rồi đây ~ …”
“…” Tả Húc thấy hai tay hắn trống trơn, vẻ mặt không chút thương tiếc ném một chiếc đệm ra.
Đinh Đới Vĩ linh hoạt né tránh, theo bản năng xua xua đồng khói đặc trước mắt “Xảy ra chuyện gì, hỏa hoạn rồi hả?!”
Tả Húc vô lực nằm trên ghế sô pha “Tuyền tỉ khăng khăng đòi làm cơm trưa tình yêu, cậu đi đi, tôi hiện tôi đói đến mức không còn sức để xử cậu nữa rồi.”
Đinh Đới Vĩ vừa vặn cũng chưa ăn cơm, hắn lấy trong túi quần ra một gói kẹo cầu vồng, ném cho Tả Húc “Fan hâm mộ tặng đấy, xem, tôi đối với cậu thật tốt.”
Tả Húc xé giấy gói, chọn lấy một viên kẹo vị nho cho vào miệng, lầu bầu “Nếu là bạn bè thì giúp tôi giải quyết tên dai dẳng trong bếp trước đi.”
Đinh Đới Vĩ nghe được một chuỗi tiếng cười ồm ồm liền đi đến bếp nghe lén, sau đó lại xoay người, khom lưng quay lại bên cạnh Tả Húc “Ai đang ở nhà cậu đấy? Đồng nghiệp của Lương Ưu Tuyền?”
“Ngô Thiên Khải… Quên nói cho cậu, tôi với hắn tuyên chiến rồi, hiện tại chúng tôi là tình địch.” Tả Húc càng nghĩ càng tức giận, Lương Ưu Tuyền rõ ràng là cố ý đối nghịch với hắn mà.
Đinh Đới Vĩ thở dốc vì kinh ngạc, sờ lên trán Tả Húc “Tôi chỉ là hi vọng cậu chiếm hết tiện nghi của Lương Ưu Tuyền rồi lui lại, không ngờ cậu thật sự có can đảm nhảy vào trong hố lửa?! Cậu đang rèn luyện khả năng kháng đòn sao?…”
“…” Tả Húc gạt ngón tay Đinh Đới Vĩ ra “Cô ấy rất tốt, thật đấy, còn tìm tình địch của tôi đến để cùng nhau làm cơm trưa cho tôi nữa chứ, đúng là một cô gái tốt…”
(Ôi vì Chúa, em nghĩ đến nước này thì em cũng phục chị rồi…)
Đinh Đới Vĩ đối với cửa bếp giơ hai ngón tay lên “2″, quay đầu an ủi Tả Húc “Bỏ đi bỏ đi, những người phụ nữ muốn xu nịnh còn rất nhiều, rất nhiều, cậu ngàn vạn lần đừng luẩn quẩn trong lòng.”
Vèo!… Một cây dưa leo phi thẳng đến gáy Đinh Đới Vĩ, Lương Ưu Tuyền hai tay chống nạnh, đằng đằng sát khí.
Đinh Đới Vĩ lập tức trốn sau lưng Tả Húc “Darling ah… Cứu tôi…”
Tả Húc sẵn tức giận trong lòng, mượn chuyện tư báo thù riêng “Lương Ưu Tuyền! Đánh bạn của anh là không nể mặt anh, lập tức xin lỗi Đinh Đới Vĩ ngay!… Ah…” Nhưng là lời của hắn còn chưa dứt, một quả cà lại bay tới. Tả Húc nhanh nhẹn né tránh, quả cà vừa vặn trúng ngay xương gò má của Đinh Đới Vĩ.
Lương Ưu Tuyền giật tạp dề ra vứt xuống mặt đất, nói “Từ tám giờ sáng đến giờ em đã bận rộn đến đây chính là để làm cho anh một bữa cơm! Anh không cảm động còn chưa tính, lại còn cùng cẩu bằng hữu nói bậy sau lưng em! ***, tốn sức mà chẳng được biết ơn, em về!” Nói xong, cô đi đến trước cửa đổi giày.
Tả Húc thấy cô định đi cũng không ngăn cản, cho đến khi Lương Ưu Tuyền đi ra khỏi cửa, hắn mới đuổi theo.
Lương Ưu Tuyền hầm hừ ấn nút thang máy, ngẩng lên đã thấy hắn đứng im lặng ở bên cạnh. Vì vậy cô cố ý dùng túi xách đập vào bụng hắn, tiếp theo xoay người, đi đến đường thoát hiểm. Tả Húc vẫn không nói lời nào, chỉ là cô đi đến đâu hắn theo tới đó.

Từ tầng cao nhất đến tầng một, tổng cộng 22 tầng, tiếng bước chân “âm vang mạnh mẽ” của Lương Ưu Tuyền vòng qua vòng lại trên cầu thang bộ trống trải. Cô biết rõ cái “âm hồn bất tán” Tả Húc đang đi theo mình nên không ngừng bước nhanh hơn, tạo một khoảng cách nhất định giữa hai người. Đúng lúc chỗ góc cua của cầu thang, trong lúc vô tình ngẩng đầu lại phát Tả Húc chưa có đi giày.
“Anh! Anh cho mình là đại tiên Xích Cước* hay sao? Về về!” Lương Ưu Tuyền tức giận rút khăn giấy từ trong túi ra, run run mở ra, tức giận trải xuống cầu thang.
(* một trong các vị tiên trong thần thoại Trung Hoa, nổi tiếng với đôi chân trần.)
Tả Húc một bước dẫm lên giấy, thấy cô lại muốn đi, hắn một tay bám lan can, một tay bắt lấy cổ tay cô, nói “Anh hiểu em là có ý tốt, cũng biết em bận rộn thật lâu, nhưng là anh không muốn em miễn cưỡng mình làm những chuyện mình không am hiểu.”
Lương Ưu Tuyền lau khóe mắt, hất tay hắn ra “Gần đây anh sụt năm, sáu cân, em chính là muốn luộc canh gà cho anh bồi bổ thân thể. Mẹ em nói thịt gà là món bổ nhất, nếu không em cần gì phải sáng sớm chạy ra chợ mua gà sống làm gì ah, anh còn chê em chân chậm tay chậm nữa. Làm người sao lại khó thế chứ?!”
Tả Húc đêm cô quay một vòng tiến vào trong иgự¢, thuận thế ngồi trên cầu thang, hắn nghiêng sang một bên nhìn mặt Lương Ưu Tuyền, Lương Ưu Tuyền vặn vẹo người quay đi, Tả Húc lại chuyển sang bên kia, cô lại vặn vẹo, dù sao cũng không muốn để hắn nhìn thấy vành mắt ửng đỏ của mình.
Tả Húc cười khúc khích, ôm cô lắc lư, không vội không chậm nói “Đối với anh quá tốt chỉ khiến anh càng tham lam hơn thôi ah, một khi em làm hư dạ dày của anh rồi, anh lại vì em không rảnh nấu cơm cho anh mà bất mãn thì chẳng phải em sẽ càng uất ức hơn sao?”
“Anh có khả năng này sao? Lãng phí ý tốt của em!”
Tả Húc mở những ngón tay của Lương Ưu Tuyền ra, vuốt ve chỉ tay thô ráp của cô, trêu chọc “Chuyện nhà không cần em phải làm, anh muốn chính là một người bạn gái chứ không phải bảo mẫu, anh càng thích nhìn em tràn đầy sát khí hơn, ha ha…”
Lương Ưu Tuyền không có tâm trạng nói giỡn, khoa trương nhìn xuống, chán nản, thất vọng nói “Mai tỷ nói với em… Thật ra anh là người rất kén ăn, còn đem danh sách những món anh không thích ăn đưa cho em. Chị ấy nói, lúc chị ấy còn làm trợ lý cho anh hằng ngày đều nấu cho anh một nồi soup. Anh lại mệt mỏi, thoáng cái đã sụt đến sáu cân. Em lúc ấy cũng không để ý, nhưng càng nghĩ càng mất tự nhiên, chị ấy tin em như vậy, em không muốn chị ấy nghĩ em là một người bạn gái vô dụng…”
Tả Húc cũng đoán được những hành động bất thường của cô là do có nguyên nhân nào đó, chỉ là không nghĩ tới là vì một câu nói trong lúc vui đùa của Đỗ Mai Mai.
Hắn kéo ngón tay của Lương Ưu Tuyền đặt lên môi mình hôn một chút, nghiêm túc phân tích “Công việc của một trợ lý chính làm chăm sóc đời sống ẩm thực hằng ngày của anh, bình thường bọn họ đều phải trải qua một khóa huấn luyện nấu nướng chuyên nghiệp. Chẳng phải em còn biết đánh đấm với bắn súng sao, có muốn phân phó đám trợ lý đi cũng đi huấn luyện không?… Em không biết nấu cơm, chúng ta có thể ra ngoài ăn hoặc gọi món, muốn ăn cái gì cũng được. Mà em có một điểm siêu hơn những cô gái khác, đó là nếu ban đêm đi đường gặp sắc lang, một tay có thể chế ngự đối phương. Anh tự nhiên có thể an tâm công tác.”
“…” Lương Ưu Tuyền mím môi, ngửa đầu nhìn đỉnh đầu Tả Húc “Con gái không biết làm cơm cũng thích hợp sao?”
Tả Húc cúi người hôn lên chóp mũi cô “Nếu trong lòng em băn khoăn, đêm nay cũng đừng đi nữa.”
“…” Lương Ưu Tuyền ngẩng đầu lên khẽ cắn vào cằm hắn một cái “Không được, em đã đồng ý với Mai tỷ đêm nay đi cùng chị ấy. Gần đây tinh thần chị ấy đã ổn định một chút, có em cùng trò chuyện sẽ tốt hơn.”
Lương Ưu Tuyền gần đây thường đi thăm Đỗ Mai Mai. Cha mẹ Đỗ Mai Mai sống ở nông thôn, đến nay vẫn chưa biết tin dữ là con gái bị phỏng ở lưng. Mỗi tháng Tả Húc đều dùng thân phận của Đỗ Mai Mai gửi phí sinh hoạt vào tài khoản cha mẹ Đỗ. Đỗ Mai Mai khi nhắc tới những chuyện này đều rơi nước mắt, Lương Ưu Tuyền mỗi lần thấy lại chua xót. Cô với tư cách là bạn gái Tả Húc liền có trách nhiệm thay Tả Húc san sẻ. Cùng nhau chờ đợi Đỗ Mai Mai sớm khôi phục, lại kết hôn với một người đàn ông thật lòng yêu thương mình.
Tả Húc chậm rãi thở dài, vuốt tà áo Lương Ưu Tuyền “Anh cũng không ngờ Đỗ Mai Mai lại thích em như vậy, vất vả cho em rồi.”
Lương Ưu Tuyền híp mắt cười “Sau khi bạn tốt nhất của em vì đàn ông mà trở mặt với em, em cũng không cùng bất kì ai thân thiết. Hôm nay mãi mới được một người thích mình, em nghĩ em sẽ trở thành bạn tốt với Mai tỷ cho mà xem.”
Tả Húc móc từ trong túi ra một thẻ tín dụng “Đây là để em xử lý những chuyện cần thiết, em thích gì thì cứ mua.”
Lương Ưu Tuyền nhận chiếc card màu vàng rực rỡ, nghiêng đầu hỏi “Trong này có bao nhiêu tiền?”
“Cứ biết em quẹt không hết là được rồi, em quản nhiều như vậy làm gì?” Tả Húc kéo Lương Ưu Tuyền “Lúc quẹt thẻ kí nhớ kí tên anh.”
Lương Ưu Tuyền đem thẻ nhét vào túi quần “Em có cảm giác như đang bị bao nuôi.”
“Tổn thương tự tôn sao?”
“Không có, chỉ có chút thụ sủng nhược kinh.” Lương Ưu Tuyền nhếch miệng cười cười, lúc cô quen người bạn trai trước, cả hai đều là học sinh nghèo, càng không có ý tốt để đối phương tiêu tiền của mình, càng càng chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày dính vào người nhà giàu.
“Vậy em nghỉ việc đi, anh sẽ bao nuôi em.” Tả Húc chân trần đứng trên nền gạch lạnh như băng, lúc này mới cảm thấy khó chịu.
Lương Ưu Tuyền thấy hắn nhíu mày liền dừng bước, cúi người “Đi lên, em cõng anh.”
(Phụt, ngược vậy?!)
Tả Húc ngược lại không khách khí, như con lười ghé vào đầu vai Lương Ưu Tuyền.
(Ôi…)
Lương Ưu Tuyền này thật sự nghiêm túc. hít một hơi thật sâu, còn thật sự cõng hắn lên, cô “tập tễnh” bước đi, tuy nhiên mặc dù mồ hôi đã đầm đìa lại chỉ đi được nửa mét.
“Trước khi trời tối chúng ta có thể đi đến nhà chứ?” Tả Húc nghẹn cười, dựng thẳng mũi chân chỉ mặt đất.
“Có thể, có thể…” Lương Ưu Tuyền hai chân loạn chiến, đúng là đồ đầu lợn ђàภђ ђạ xương sống của người khác.
“Tả tổng… chào buổi chiều.” Nhân viên trong kí túc xá thấy thế đều né sang một bên, nhưng cấp bậc lễ nghĩa không thể quên.
“Ừ, cố gắng công tác, nếu không cũng sẽ bị xử phạt về thể xác giống bị tiểu thư này.” Tả Húc cố ý nói.
“… Dạ!” Đám nhân viên bị làm cho rét run, ôm cặp văn kiện trốn mất dạng, mẹ của tôi ơi, Tả tổng càng ngày càng biến thái rồi.
“…” Điện thoại Lương ưu Tuyền vang lên, cô liền nhân cơ hội đá Tả Húc xuống khỏi lưng để nghe điện thoại.
“Này, Mai tỷ sao? Dạ… Em đang ở gần Tả Húc này, ah khỏe…” Cô kẹp điện thoại sang một bên để lấy giấy 乃út, viết tên cuốn sách Đỗ Mai Mai muốn đọc xong liền nói “Được rồi, em sẽ đến tiệm sách mua, khoảng bốn mươi phút nữa sẽ đến đưa cho chị, được, lát nữa gặp.”
Tả Húc hơi nhướn mày, lúc cửa thang máy mở ra, hắn khẽ cong người ôm Lương Ưu Tuyền bước vào, cười nói “Vốn anh muốn trừng phạt em một chút, hiện tại lại đổi thành anh áy náy rồi.”
Lương Ưu Tuyền tựa vào vai Tả Húc, cất giấy 乃út vào túi, ngẩng đầu hỏi “Trừng phạt em? Em làm gì sai?”
“Em đem tình địch đến nhà là có ý gì?”
“Anh nói Ngô Thiên Khải sao? Anh ấy vừa vặn gọi điện tìm em, em liền thuận miệng hỏi anh ấy có biết hầm gà cách thủy không, anh ấy nói anh ấy hầm gà cách thủy ngon nhất luôn, em liền thuận tiện hỏi một chút, em cũng không ngờ anh ấy sẽ đến đây, còn tưởng rằng anh mời người ta tới dùng cơm chứ.”
“Ah? Chẳng lẽ em cho rằng hai chữ ‘tình địch’ là nói đùa sao?” Tả Húc không vui nhướn mày.
Lương Ưu Tuyền không cho là đúng lắc lắc mu bàn chân “Cái gì mà tình địch với chả không tình địch, hai người đừng nghịch nữa, ha ha.”
“…”
Quay lại trong phòng
Ngô Thiên Khải và Đinh Đới Vĩ đã đang ăn rồi. Đinh Đới Vĩ giơ ngón tay cái lên, tán dương trù nghệ người ta tốt.
“Nãi Đường, mau tới nếm thử tay nghề của Thiên Khải ca. Số một luôn đó!”
“Đến đây đi đến đây đi, tôi không có hạ độc trong thức ăn đâu.” Ngô Thiên Khải giơ chén bia lên.
Lương Ưu Tuyền xoa xoa bụng, gắp một miếng thức ăn đưa vào bụng, mắt không khỏi sáng ngờ “Được a Ngô Thiên Khải, không ngờ anh thật sự là số một, sau này nhớ dạy bảo tôi nha.”
“Chỉ cần em thích, tôi có thể dạy em suốt hai tư tiếng luôn.” Ngô Thiên Khải kéo chiếc ghế bên cạnh ra, thuận tiện giúp Lương Ưu Tuyền lấy một bát soup borscht khai vị.
“Ah! Soup ngon!… Này Tả Húc, anh còn đứng ở cửa ra vào làm gì thế? Nhanh tới dùng cơm, ăn xong chiều em còn phải đến tiệm sách nữa chứ.” Lương Ưu Tuyền vừa ăn vừa mời Tả Húc tới bên cạnh ngồi, hơn nữa không đợi Tả Húc trả lời đã quay sang rôm rả trò chuyện với Ngô Thiên Khải.
Tả Húc mặt đầy hắc tuyến, hiếm lắm mới được ở cùng một chỗ với bạn gái, không ngờ, buổi sáng thì lãng phí trong bếp… buổi chiều chỉ thấy Ngô Thiên Khải một chảo có cán nấu ăn, khiến tên bạn cà lăm Đinh Đới Vĩ không phân biệt được, Lương Ưu Tuyền chẳng những hồ ăn biển nhét, còn cùng Ngô Thiên Khải trò chuyện sôi nổi. Chúng bạn xa lánh ah! Không có bạn bè, không có…

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nhìn ra chỗ nguy hiểm của Đỗ Mai Mai chưa?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc