Tuyệt Sắc khuynh Thành - Chương 08

Tác giả: Phi Yên

Đêm đầu
Thân dưới nhói đau kịch liệt, cô đột nhiên nghẹn lại, dường như khóc tới nỗi nghẹt thở, nằm trên chiếc gối trắng, đột nhiên mở to mắt nhìn thẳng lên trần nhà, giống như con cá bị quăng lên bờ.
Khi trời sáng, Vị Hi rời phòng ngủ. Cô nhìn thấy trong vườn, người làm vườn đang cắt sửa bãi cỏ, trong bếp, đầu bếp chuẩn bị bữa sáng. Hóa ra, ở đây không phải không có người, mà những người này đều biết trở thành không khí vào lúc thích hợp.
Những người giúp việc nhìn thấy cô đều sững lại. Cũng khó trách, tối qua gần như om sòm tới mức long trời lở đất, bây giờ cô vẫn có thể toàn vẹn đứng ở đây, cũng có thể coi như kì tích.
Một mình Vị Hi bước ra khỏi biệt thự, không ai ngăn cô, cô cũng không cần nhắn nhủ bất cứ người nào.
Khi sắp ra khỏi cánh cửa, lái xe chạy tới hỏi cô có muốn dùng xe không?
Vị Hi không nói, chỉ xua xua tay, bước đi đầu không ngoảnh lại.
Cô đi trên đường, chặn một chiếc bus vào thành phố, trên xe có vài khách sáng sớm vội lên đường.
Cô vừa lên xe liền có người nhìn cô bằng ánh mắt khác thường. Vị Hi không biết vì sao, cúi đầu nhìn, vết tím đỏ đầy cổ. Lúc này cô mới nhớ ra, vừa nãy đi vội quá, căn bản không kịp phát hiện. Cô dùng tay che đi, nhưng từng dấu đỏ trên cô tay khiến người nhìn thấy càng phát hoảng.
Vị Hi ngồi vào hàng ghế cuối cùng, chỗ này khá rộng rãi.
Cô thu người lại ôm đầu gối, tựa hồ như vậy có thể làm dịu đi cảm giác khó chịu của cơ thể. Cô đau vô cùng, co lại nơi góc xe run lẩy bẩy. Chiếc váy dài tới đầu gối che đi những vết thương chằng chịt, tím xanh bầm dập ở đùi, nhưng khó che được vết đỏ thẫm chói mắt trên bắp chân.
“Con gái, không sao chứ, có cần ta báo cảnh sát giúp không?”. Người phụ nữ lớn tuổi bên cạnh căng thẳng nhìn cô.
Cô lắc đầu, vẻ mặt ủ rũ, “Cảm ơn cô, không cần đâu ạ”.
Vị Hi áp mặt lên cửa kính xe, nhìn ra bờ biển nối liền nhau, gió biển mát lạnh thổi vào, mang theo chút cát vàng.
Gió biển sáng sớm hơi lạnh, cô mặc phong phanh. Lấy tay che иgự¢, cảm nhận được cơn đau quặn thắt giống như trời đất quay cuồng. Cô dường như lại nhìn thấy đôi mắt sáng rực trong bóng tối của Nguyễn Thiệu Nam, đôi măt kiên định mà lạnh băng ấy.
Lúc đó, tay anh đặt trên cổ cô, môi dán sát tai cô, đến hơi thơ của anh cũng lạnh buốt.
“Từ khi em mười bốn tuổi, anh đã đợi em lớn lên. Bao nhiêu năm như vậy, sau thời gian dài như thế cuối cùng em cũng trưởng thành, xuất hiện trước mặt anh, nhưng lại hoàn toàn quên anh. Vị Hi, em biết không, khi anh ý thức được điều này, anh buồn biết bao? Anh vẫn luôn đợi em, đợi em nhớ ra anh. Em chỉ cách anh một tầm với, anh không dám lại gần, hàng ngày đều nhung nhớ, chịu đựng sự giày vò, bây giờ em lại nói với anh, hóa ra em cái gì cũng đều nhớ”.
Nguyễn Thiệu Nam đột nhiên bật cười, ngón tay siết lại.
“Có lẽ anh thực sự nên Ϧóþ ૮ɦếƭ em”.
Cô cảm thấy nghẹt thở, nhưng chờ đợi cô không phải là cái ૮ɦếƭ mà là cảm giác đáng sợ hơn cả ૮ɦếƭ chóc.
Đó là nửa sống nửa ૮ɦếƭ, vừa yêu vừa hận, một nửa thiên đường, một nửa địa ngục: muốn xé toạc thân thể, linh hồn cô thành những mảnh vụn ngổn ngang, lại dùng cách thức đặc biệt để chắp vá lại với nhau, khiến cô gần như dị dạng, đau đớn muốn ૮ɦếƭ.
“Nam, đừng, xin anh, xin anh…”.Cô như một đứa trẻ hoảng sợ, lùi lại theo bản năng, sợ hãi, hoảng loạn vùng vẫy.
Nhưng cô không ngăn được anh. Cô không kịp quan tâm đến tôn nghiêm, run rẩy cầu xin dưới thân anh, nhưng không ngăn nổi sự lạnh lùng tàn khốc và kiên quyết của anh.
Anh ghim vào cơ thể cô, cứ như vậy không quan tâm không để ý.
Thân dưới nhói đau kịch liệt, cô đột nhiên nghẹn lại, dường như khóc tới nỗi nghẹt thở nằm trên chiếc gối trắng, đột nhiên mở to mắt nhìn thẳng lên trần nhà, giống như con cá bị quăng lên bờ.
Cơ thể cường tráng của anh phủ lên người cô, hơi thở lạnh buốt bên tai cô, nói với cô bằng giọng nói vô cùng lạnh lùng tàn khốc, “Vị Hi, em đã là của anh…”.
Ý thức của cô trống rỗng trong phút chốc, dường như lúc này mới biết bản thân mình đã mất đi cái gì. Cô dốc sức đẩy Ⱡồ₦g иgự¢ cường tráng của anh ra, tựa như làm vậy có thể trốn khỏi sự ςướק bóc тһô Ьạᴏ này, trốn khỏi tất cả những điều đáng sợ ấy.
Cô giống đứa trẻ bướng bỉnh gào khóc trong lòng anh, vùng vẫy, nước mắt rơi từng hàng, rơi trong vòng tay cường tráng của anh.
Người đàn ông gắt gao đè chặt cô, một tay túm lấy cánh tay cô, tay kia Ϧóþ cằm cô. Ánh mắt anh lạnh băng, bình thản, dùng ngữ điệu tàn nhẫn nói với cô, “Nếu em không muốn đối mặt, anh không ngại nói một lần nữa, em đã là của anh. Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, em đều là của anh. Em đừng nghĩ tới việc trốn thoát!”.
Mấy từ cuối cùng, anh gần như nghiến răng nghiến lợi. Dường như để kiểm chứng lời của anh, anh chiếm lấy cô không chút kiêng nể, nâng đôi chân thon dài đẹp đẽ của cô lên, từng lần chôn vùi vào cơ thể run rẩy trắng như tuyết. Ánh mắt anh lạnh băng như vậy, động tác của anh mạnh mẽ như vậy, chiếc giường phục cổ lộng lẫy phát ra âm thanh két két, két két, giống như một kiểu trừng phạt nào đó, không hề thương tiếc.
Nhẫn nhịn một chút, chỉ cần nhẫn nhịn chút nữa…
Nhưng chính giây phút này, người đàn ông đang ôm cô dường như nhìn thấu tâm tư của cô. Anh nâng cằm cô lên, khiến đôi mắt ngập nước của cô đối diện với đôi mắt đỏ lên vì Dụς ∀ọηg của mình. Anh nhìn cô bằng ánh mắt cố chấp nhưng nồng nàn, hôn cô một cách đầy yêu thương, giống như cô là vật báu của đời anh, giống như thứ anh ôm trong vòng tay chính là cả tính mệnh của mình. Nhưng chỉ cần cô hơi có hành động khác thường, anh liền tăng thêm sức lực không cho cô bỏ trốn.
Anh giống như vị vua hùng mạnh, cánh tay chống cạnh gương mặt cô, không chút nể tình mà tàn phá bừa bãi, chiếm hữu, hưởng thụ. Răng anh cắn vào xương quai xanh mảnh mai của cô, môi ngậm nụ hoa đỏ tươi, giống như đứa trẻ tham lam, lại giống như ác quỷ đáng sợ, trêu chọc cơ thể mỏng manh và thần kinh yếu đuối nhất trong đầu cô.
Hai tay cô không biết từ lúc nào đã ôm lấy tấm lưng cường tráng của anh, đôi chân thon dài vòng lên thắt lưng cử động theo quy luật của anh, móng tay cào lung tung lên làn da mạnh mẽ dẻo dai của anh, cơ thể nhỏ bé, yếu ớt bất giác đón lấy anh, mang theo chút thống khổ và vẻ đẹp khiến người ta yêu thương. Cô thở gấp gáp, miệng lẩm bẩm, hai má hồng rực, đôi mắt đen sâu giống như nước chảy chỗ tối, trong veo mà mơ màng. Nỗi đau đớn khẽ đẩy lùi, theo tiết tấu nguyên thủy mà điên cuồng hoang dã, hóa thành nỗi sung sướng, ngọt ngào lên đến đỉnh điểm.
Anh dũng mãnh ςướק đoạt, làm chấn động, tan vỡ thế giới của cô, lay động cơ thể cô hết lần này đến lần khác. Cho tới khoảnh khắc lên đỉnh, anh giữ hai má cô, gắt gao không chớp mắt, chăm chú nhìn đôi mắt mê loạn của cô, nhìn cô rên rĩ, run rẩy như thế nào, rối loạn ra sao dưới ánh mắt lạnh băng của mình.
Anh dùng hành động thực tế của bản thân để nói cho cô biết: Phản kháng tiêu cực của cô rốt cuộc nực cười biết bao, vào giây phút ấy cô rốt cuộc bất lực biết bao.
Khi tất cả lắng lại, cô giống như con thú nhỏ tuyệt vọng nức nở, nước mắt chảy thành hàng. Cô thực sự rất muốn hận anh, nhưng trong giây phút đau buồn nhất của cô, anh lại hôn cạn nước mắt cô, lẩm bẩm những lời dịu dàng của mình bên tai cô.
Anh nói rất nhiều, rất nhiều điều với cô, đều là những kí ức xa xôi ố vàng, nhẹ nhàng bay ra khỏi đôi môi đẹp đẽ của anh, dùng giọng nói vuốt ve an ủi vô hạn, xoa dịu nỗi đau của cô.
Xích đu trong căn nhà cũ của nhà họ Lục, cây phong ở Nam Sơn, ánh sao trên vùng hoang vu, lá thu vàng. Nơi gió thu đi qua, trong khu vườn như đổ cơn mưa màu vàng. Còn có con diều hình bươm bướm đẹp đẽ đó, bị các anh của cô giẫm nát bao lần, lại được anh sửa lại từng ấy lần…
Những khoảng thời gian đẹp đẽ họ từng có, những câu chuyện vụn vặt, những thứ vặt vãnh không quan trọng, rất nhiều thứ đều bị bản thân cô quên lãng, nhưng anh lại nhớ, một mình giữ gìn tốt đến vậy. Chỉ chờ đợi thời khắc tương phùng, có thể đem ra tỉ mỉ nhớ lại, thời gian ngổn ngang xa cách, ôn lại mọi chuyện quá khứ với cô.
Nhưng anh không ngờ, cuộc tương phùng vô cùng mong đợi ấy lại có kết quả bi thương như thế này.
Anh hôn lên mi mắt đẫm nước, người con gái trong vòng tay vẫn nức nở không thành tiếng, anh khẽ lẩm bẩm, “Vị Hi, nhất định có chỗ nào sai rồi, điều này khác xa, quá xa với cuộc tương phùng anh dự tính…”.
Nước mắt của Vị Hi từng giọt từng giọt rơi xuống, cô cũng muốn biết, từ khi mười bốn tuổi, cô đã cất kĩ người đàn ông này bảy năm trời, tròn bảy năm. Cô giấu anh vào góc kín nhất trong trái tim, chờ đợi được ở riêng bên anh, không cho người khác biết. Nhưng bây giờ, vì sao rõ ràng có thể ôm chặt nhưng chỉ có sự chiếm hữu đau đớn, không có sự ngọt ngào của hạnh phúc trong chờ đợi?
Anh lại phủ lên người cô lần nữa, ghìm cổ tay mảnh dẻ của cô lên chiếc gối trắng tinh, bắp thịt mạnh mẽ dán chặt lên mỗi tấc da thịt mềm mại của cô. Hai mắt đẫm lệ mơ màng, cô đau đến nỗi toàn thân run rẩy, gần như cầu xin nhìn người đàn ông vô tình chiếm hữu cô, chỉ cảm thấy sức lực toàn thân bị thứ gì đó rút sạch.
Cô không còn sức để tiếp tục tranh luận, phản kháng. Chỉ mặc anh ôm, mặc anh hôn, mặc anh từng lần từng lần chiếm đoạt cơ thể cô, cả câu nói anh lặp lại vô số lần, như một lời nguyền, lạnh lẽo ngân nga trong giấc mộng tối tăm của cô.
Anh nói: “Vị Hi, em là của anh”.
Vừa nghĩ tới đây, Vị Hi càng thấy lạnh hơn. Cô qua quýt xoa xoa cánh tay, như thể làm vậy có thể ấm hơn. Khi cô đi, Nguyễn Thiệu Nam chưa tỉnh, anh gần như mệt tới cực điểm, còn cô cứ như vậy trốn chạy, không để lại cho anh lời nào. Cô không dám nghĩ tới hậu quả, cũng không biết nếu đây thực sự là câu chuyện tình yêu chứ không phải phục thù, thông thường phát triển tới bước này, nữ chính nên làm những gì.
Xuất phát từ bản năng, giây phút đó, cô chỉ muốn rời đi.
Xe bus đã vào nội thành, sau khi xuống xe, Vị Hi gọi một chiếc taxi chạy thẳng về nhà.
Như Phi cầm thuốc mỡ trị thương, nhìn Vị Hi nằm trên giường toát mồ hôi, nâng cổ tay cô lên hỏi, “Chuyện này là thế nào?”.
“Trong thời gian sai lầm, địa điểm sai lầm, cùng với một người sai lầm, mình đã tiến hành một cuộc đàm phán sai lầm, anh ta đã ra một quyết định sai lầm, mình tự gặt lấy quả đắng”. Vị Hi một hơi nói hết, uống ngụm canh gừng.
Như Phi nhìn cô chằm chằm hồi lâu, cuối cùng bất lực nhún nhún vai, “Cậu khiến mình không còn gì để nói”.
Vị Hi gật đầu, vừa uống canh gừng vừa nói, “Vậy thì đừng nói gì”.
Vị Hi không nhìn Như Phi nữa, chỉ cúi đầu uống canh. Cô biết, phản ứng của mình đối với việc này quá tê dại trong mắt Như Phi. Nhưng cô có thể thế nào đây? Bản thân cô còn đang trong cơn rối loạn. Điều nên làm, không nên làm, có thể làm, không thể làm, chỉ trong hơn chục tiếng đồng hồ, tất thảy cô đã làm hết.
Vị Hi biết bản thân đã phạm phải một sai lầm cực lớn, ở thời điểm này cô không nên dùng cách thức như vậy bới móc phá hỏng mọi thứ, vừa vặn cho đối phương một lí do, một lí do rõ ràng làm tổn thương cô, còn có thể hùng hồn đầy lí lẽ.
Di động đột nhiên vang lên, Vị Hi đang uống canh gừng, bị dọa phát run, suýt làm sánh canh ra ngoài.
Như Phi nhìn di động của mình, “Là của mình”.
Vị Hi lúc này mới nhớ ra, sau khi rời biệt thự của Nguyễn Thiệu Nam cô vẫn chưa bật máy.
Như Phi nhận điện, đầu tiên sửng sốt, sau đó nhìn Vị Hi đang uống canh, đưa điện thoại cho cô, “Tìm cậu đấy”.
Má Vị Hi vừa hơi ửng hồng, thoắt cái liền trắng bệch.
Như Phi thấy dáng vẻ kinh hoàng bất an của Vị Hi, lấy lại điện thoại rồi trả lời, “Anh Nguyễn, cô ấy ngủ rồi”.
Vị Hi không biết Nguyễn Thiệu Nam nói gì, chỉ thấy Như Phi vừa nghe điện vừa đi đi lại lại trong phòng, sau đó tay bịt di động lại nói với cô, “Anh ta nói, nếu cậu không nhận máy, anh ta lập tức qua”.
Vị Hi phát hiện ra người đàn ông này luôn có thể ép cô tới bước đường cùng. Không có lựa chọn, cô đành cầm điện thoại, cố gắng hết sức để giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh: “Anh Nguyễn, anh tìm tôi?”.
“Vị Hi, chúng ta cần nói chuyện”. Giọng anh giống như gió mùa đông, vừa trong vừa lạnh.
“Anh Nguyễn, tôi nghĩ…”. Vị Hi do dự một chút, “Chúng ta hẳn là đã nói xong rồi”.
“Vì vậy, đây là quyết định của em?” Ngữ khí của anh nghe có vẻ vô cùng không vui.
“Vâng”.
Anh lại cười, dường như không để ý, nhưng Vị Hi biết, đây là điềm báo anh đang giận dữ.
“Vị Hi bé nhỏ của anh, em không nên như vậy”.
Trái tim Vị Hi vọt lên cổ họng, cô vừa định nói gì thì chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, rồi một hồi tiếng báo máy bận, anh dứt khoát ngắt điện thoại.
“Anh ta nói gì?” Như Phi hỏi.
“Anh ta nói…”. Vị Hi dường như chưa kịp định thần: “Mình không nên như vậy”.
Như Phi nhíu mày, “Có ý gì? Uy Hi*p? Hay là thỉnh cầu?”.
Vị Hi đưa di động trả lại cô, cười gượng một cái, “Giọng nói giống như thỉnh cầu. ngữ khí… giống uy Hi*p hơn”.
“Mẹ kiếp!”. Như Phi đứng lên, hằm hè, “Cứ coi là uy Hi*p đi, vậy có cái gì anh ta không làm được? Hay có cái gì anh ta sợ? Nếu người ta muốn đến tận nhà chém Gi*t, chúng ta cũng không thể khoanh tay chịu ૮ɦếƭ”.
Vị Hi tuyệt vọng lắc đầu, “Theo mình biết đều không có”.
Như Phi tựa như thương xót nhìn cô, tựa như an ủi vỗ vỗ vai cô, “Vậy bây giờ mình có thể làm gì cho cậu?”.
Vị Hi chỉ cảm thấy đầu đau như kim châm, cô bỗng chốc ngã xuống giường, yếu ớt nói: “Nhặt xác cho mình nhé…”.
Như Phi kẻo cô dậy, “Vị Hi, mình từng nói, đừng có đùa với mình như vậy, điều này không buồn cười chút nào”.
Vị Hi nhìn đôi mắt lo lắng của Như Phi, thở dài, tì lên trán cô, nghiêm túc nói, “Mình không đùa. Như Phi, cậu phải chuẩn bị tâm lí. Mình lớn lên ở nhà họ Lục, vì vậy có dự cảm sắp có chuyện lớn xảy ra, mức độ khủng khi*p của nó có lẽ không thua gì một trận cuồng phong bão táp. Cho dù là Nguyễn Thiệu Nam, hay mấy người nhà họ Lục, họ không quan tâm mình có vô tội hay không, có vô tình tham chiến hay không. Chỉ cần cần thiết, bất cứ bên nào cũng sẽ lấy mình ra làm đệm lưng không chút do dự”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc