Tuyệt Sắc khuynh Thành - Chương 04

Tác giả: Phi Yên

Trước tiên dùng *** để kết hợp, sau đó khiến người ta lĩnh hội được trí tuệ của Phật
*** của tình yêu có thể siêu độ thần quỷ tàn bạo, nhưng nó có thể hóa giải tà khí trong trái tim con người không?
“Thứ các bạn đang nhìn thấy là bức tranh cuộn “Tangka”[1], là một loại nghệ thuật hội họa ra đời và phát triển trong thời kì Tùng Tán Cán Bố[2]. Bức tranh mô tả Phật Hoan Hỉ[3], tượng Phật nam nữ ôm nhau. Phật nam được gọi là Minh Vương, Phật nữ là Minh Phi. Về Phật Hoan Hỉ còn có một truyền thuyết ở Ấn Độ”. Giáo sư lau kính, “Tương truyền, quốc vương tính cách tàn nhẫn tôn sùng đạo Bà La Môn, giết hại tín đồ Phật giáo trên quy mô lớn. Thích Ca Mâu Ni liền phái Quan Thế Âm hóa thành mĩ nhân *** với ông ta, quốc vương say mê nữ sắc cuối cùng đã bị chinh phục và quy y Phật giáo vì mĩ nữ, trở thành chủ tôn của Phật đàn”.
[1] Tranh Tangka: Là loại tranh vẽ (hay thêu) treo ở các tự viện hay nơi thờ Phật tại gia đình. Tangka chỉ những họa phẩm cuốn lại được.
[2] Tùng Tán Cán Bố (605/617-649), người sáng lập đế chế Tây Tạng.
[3] Phật Hoan Hỉ: Là một trong số những bức tượng thờ Phật của phái Mật tông. Phật Hoan Hỉ có hình thù của đôi trai gái loã thể, tượng trưng cho sự thoát tục, người nam đại biểu cho “tuệ”, người nữ đại biểu cho “định” như hai bánh xe của một cỗ xe, như một con chim có hai cánh.
Có người ngồi trên ghế nói nhỏ một câu: “Đây chẳng phải là tranh *** công khai à…”.
Phòng học vang lên một trận cười đùa, nhìn kĩ thì đúng thật.
Trên bức tranh Tangka đó, một nam một nữ ôm nhau ngồi cùng một chỗ. Phật nam gương mặt hung ác, cơ thể to khoảng gấp đôi Phật nữ, ôm chặt phần lưng Phật nữ, còn hai chân Phật nữ vòng quanh eo Phật nam. Tư thế đó không giống như tu luyện, ngược lại giống như chuyện nam nữ bình thường nhất trên thế gian.
Lẽ nào thần Phật cùng hiểu thất tình lục dục, tình cảm yêu đương nam nữ ư?
Giáo sư uống ngụm trà, thong thả nói: “Phật Hoan Hỉ là một loại ‘công cụ điều chỉnh tâm lí’ trong phái Mật tông[4], nhìn kĩ hình dáng nó dần thành quen, *** tự nhiên biến mất. Cũng như chúng ta thường nói “Lấy dục trị dục”. Minh Phi xinh đẹp kết hợp với Minh Vương tàn bạo thành một khối, là bạn đồng hành không thể thiếu khi Minh Vương tu hành. Tác dụng của bà trong quá trình tu hành trên phương diện kinh Phật mà nói, gọi là “Trước tiên dùng *** để kết hợp, sau đó khiến người ta lĩnh hội được trí tuệ của Phật”, bà dùng *** của tình yêu để cung phụng mấy thần quỷ tàn bạo đó, khiến họ bị cảm hóa, lại đem họ dần đến cảnh giới của Phật…”.
[4] Mật tông: Là từ gốc Hán dùng để gọi pháp môn bí mật bắt nguồn từ Phật giáo Đại thừa, được hình thành vào khoảng thế kỉ thứ năm, sáu tại Ấn Độ.
Có người che miệng cười, có người thì thầm bàn tán, mọi người dường như cảm thấy vô cùng mới lạ đối với bức tranh Phật Hoan Hỉ thần bí này.
Vị Hi nhìn bức tranh hai cơ thể tượng Phật *** ôm nhau ấy, chỉ hốt hoảng nghĩ: *** của tình yêu có thể siêu độ thần quỷ tàn bạo, nhưng nó có thể hóa giải tà khí trong trái tim con người không?
Tan học, giáo sư thông báo với mọi người một tháng nữa sẽ là kì nghỉ, ông muốn đưa một đội sinh viên đi Lệ Giang vẽ thực tế, phí chia đều. Ông phụ trách dẫn đường, không phụ trách phiêu lưu tình ái, người nào muốn đi thì đến chỗ ông đăng kí.
Mọi người cười phá lên, đều nói Lệ Giang là một nơi tuyệt đẹp, thành phố phiêu lưu tình ái, ở đó có thể tin tưởng vào kì tích giữa người với người.
Vị Hi cúi đầu, lặng lẽ thu dọn đồ đạc của mình, bóng dáng cô đơn trong đám thanh niên vẻ mặt phấn khởi nhìn thế nào cũng có chút nổi bật.
Chu Hiểu Phàm chạy tới bên cạnh cô, hào hứng kéo tay cô: “Vị Hi, cùng đi nhé. Lệ Giang đấy, mình muốn đi từ lâu rồi. Nói không chừng có thể khiến mình gặp được anh chàng đẹp trai dân tộc Nạp Tây, ha ha, vậy thì hạnh phúc ૮ɦếƭ đi được”. Tay cô đặt lên tim vờ làm bộ ngất xỉu.
Đúng thế, Lệ Giang là một thành phố có thể khiến người ta quên đi thời gian. Nghe nói ở đó có hoa vàng, nước xanh, bầu trời xanh lam, còn có Ngọc Long Tuyết Sơn quanh năm băng tuyết phủ đầy bao quanh thành phố cổ kính, quả thật khiến người ta say mê.
Nhưng cô chỉ lắc đầu, vừa thu dọn sách vở vừa nói: “Ngại quá, Hiểu Phàm, cậu tìm người khác đi cùng cậu đi nhé, kì nghỉ này mình có kế hoạch rồi”.
“Cậu có thể có kế hoạch gì chứ? Vẫn chẳng phải một mình nằm dí ở nhà, chẳng lẽ…”. Hiểu Phàm đập cô một cái, “Cậu có người yêu rồi à?”.
Vị Hi dường như bị thứ gì đó chích một cái, sửng sốt ngẩng đầu, đôi mắt hoang mang nhìn cô ấy. Có điều vài giây sau, cô trấn tĩnh lại, miễn cưỡng mỉm cười, “Đâu ra? Cậu đừng có nói linh tinh”. Sau đó lấy ba lô: “Xin lỗi, Hiểu Phàm, không có việc gì khác thì mình đi trước đây, ngày mai gặp nhé”.
Chu Hiểu Phàm nhìn bóng lưng mảnh mai của Vị Hi, chỉ cảm thấy mấy ngày nay cô hơi lạ. Vị Hi trước kia tuy trầm mặc ít nói, dường như cố tình duy trì khoảng cách nào đó với người khác, nhưng là một cô gái trong nóng ngoài lạnh. Nhưng bây giờ cô dường như biến thành một người khác. Người ta gọi tên cô, cô dường như cũng bị giật mình, phải sửng sốt rất lâu mới có phản ứng. Cả ngày hồn vía lên mây, thậm chí khi lên lớp, hồn phách cũng bay tận đâu.
Nói thế nào nhỉ? Giống như con thú chờ người đi săn làm thịt, mở to đôi mắt vô tội, đáng thương nhìn bản thân bị rút gân, lột da.
Chu Hiểu Phàm đột nhiên cảm thấy lạnh toát, sao mình có thể nghĩ đến chuyện tàn nhẫn như vậy chứ?
Hoàn hồn trở lại thì phòng học đã không còn ai. Giáo sư quên tắt máy tính, trên màn hình lớn vẫn hiển thị bức tranh Phật Hoan Hỉ. Minh Vương ôm Minh Phi đang ***, nhưng đôi mắt nhìn thẳng vào cô, ánh mắt đó dường như có sức sống. lạnh lẽo, âm u, tàn ác.
Chu Hiểu Phàm bất giác thấy hoảng hốt. Ghê quá!
Trường học nổi tiếng hàng trăm năm, đến cửa phụ cùng vô cùng lớn. Vị Hi men theo con đường nhỏ rợp bóng cây chậm chạp bước đi, mong mãi mãi cũng không thể đi hết con đường này.
Nhưng con đường có dài mấy cũng sẽ có lúc đi hết. Đến cuối đường, lại nhìn thấy người cô không muốn gặp, đối mặt với việc cô không muốn đối mặt.
Một chiếc Bentley khí thế đã đợi ở đó, lái xe ăn mặc đẹp đẽ cung kính mở cửa xe cho cô, tất cả như một lẽ đương nhiên.
Nhưng trời biết, vài ngày trước, họ vẫn là những người xa lạ không chút quan hệ, điềm nhiên sống trong quỹ đạo của mọi người, không hề gần gũi.
Vị Hi liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, anh vẫn bận rộn như vậy, đến ngồi trong xe cũng không nghỉ ngơi. Thực ra từ ngày quen anh, thứ cô nhìn thấy đều là dáng vẻ làm việc chăm chỉ của anh. Thỉnh thoảng cảm thấy anh thực sự giống như cô gái nhỏ đi giày khiêu vũ màu đỏ trong truyện cổ, còn sống là còn nhảy múa.
Nếu một người dùng một phần ba thời gian cuộc đời để kiếm tiền, cô không biết anh có niềm vui nào. Nếu không vui vẻ, anh có nhiều của cải như vậy thì có ý nghĩa gì?
Khẽ mím khóe môi, Vị Hi hơi cười nhạo ý nghĩ ấy của mình. Suy nghĩ của con người được ông trời cưng chiều này há người phàm như cô có thể đoán ra?
Cô chưa bao giờ nhìn thấu anh, nhưng anh thường chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn thấu cô, vì vậy ngay từ khi bắt đầu đã không phải là một ván cờ bình đẳng rồi.
Giống như buổi sáng sớm hôm đó, cô bước xuống khỏi xe anh, trở về căn phòng thuê như cái ***g chim. Như Phi vẫn đợi trong nhà, cả đêm không chợp mắt.
Thần sắc mệt mỏi, vừa vào cửa cô liền bị Như Phi kéo ra nhìn từ đầu đến chân, dường như sợ cô thiếu đi thứ gì đó.
Như Phi cứ truy vấn cô tối qua đã xảy ra chuyện gì?
Tối đó xảy ra chuyện gì?
Điều không thể tưởng tượng nổi là tối đó chẳng xảy ra chuyện gì cả. Cô nằm ngủ trên xe, nhưng anh lại không gọi, cứ mặc cô ngủ như thế.
Cô bị đánh thức bởi tiếng chim kêu ríu rít, mở mắt liền thấy gương mặt ngủ say của anh yên bình nhuộm ánh ban mai.
Anh dựa vào ghế ngủ thiếp đi, nhưng trên người cô vẫn đắp áo vest của anh. Xe dừng bên hồ, lái xe chẳng biết đã đi đâu.
Cô hơi hoảng hốt, nhưng chỉ sững sờ nhìn anh, nhìn hàng lông mi dưới ánh mặt trời của anh, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng yên tĩnh của anh. Môi anh rất đẹp, nhưng rất mỏng, nghe nói người đàn ông môi mỏng thường hay bạc tình bạc nghĩa…
Tới khi anh tỉnh dậy cô vội hốt hoảng quay mặt đi. Anh nhìn cô hơi lâu, dường như đang suy nghĩ điều gì. Anh không nói gì, cô cũng im lặng không lên tiếng. Trong xe cực kì yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng chim hót véo von, lại là một ngày mới.
“Em sống ở đâu? Tôi đưa em về”. Gương mặt anh có chút mệt mỏi, hơi thả lỏng vai rồi mở cửa xe, anh ngồi vào ghế lái, khởi động máy.
Cô nói địa chỉ nhưng vừa thốt ra lời liền hối hận. Cô không nên nói cho anh biết, điều này có nghĩa rằng cô có lẽ còn phải dây dưa với anh trong những ngày tháng về sau.
Nhưng cho dù cô không nói thì sao chứ? Trên thế giới này, nếu thực lòng muốn tìm một người, có lẽ đều có thể tìm được.
Giống như anh đối với cô.
Cho dù trong lòng cô hi vọng thế nào, cầu nguyện với Thượng đế ra sao, xe anh vẫn xuất hiện ở cửa phụ trường học để đợi cô.
Cô lại không có quyền nói không, ban đầu không thể, bây giờ càng không.
Sau đó anh sẽ chọn một nhà hàng thanh nhã nhưng nằm ở khu vực vắng vẻ, ăn cơm xong liền đưa cô tới con đường gần “Tuyệt sắc” nhất, ngồi trong xe nhìn cô đi vào. Hàng ngày đều như vậy, không ngại mưa gió.
Anh không phô trương, không khoe khoang, không cố ý, cứ bình thân, im hơi lặng tiếng, đúng giờ xuất hiện trước mặt cô như vậy thôi. Mỗi lần gặp, anh rất kiệm lời thậm chí hiếm khi trao đổi ánh mắt với cô, khi không nói càng có khí chất lạnh lùng, khiến người ta vô cớ sợ hãi, nhưng lại không dám tránh xa.
Tác phong anh nhanh nhẹn, nho nhã lịch sự, chưa bao giờ có hành động vượt quá giới hạn, thậm chí đến tay cô cũng chưa từng chạm vào, vẫn khiến cô thần hồn nát thần tính.
Anh dường như trở thành cái bóng của cô, một cái bóng to lớn, tối tăm, tĩnh lặng. Lại giống như mây đen dưới ánh mặt trời, không quá lớn, cùng không quá nhỏ, nhưng vừa vặn che đi tất cả sự tươi đẹp của cô.
Cô không tin anh không cần giao tiếp xã hội, trong cái vòng danh lợi này có quá nhiều chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Tin tức của cô không được nhạy đi chăng nữa cũng biết trước nay anh hành xử đều thận trọng, nhưng không thiếu các scandal quanh mình. Song anh có thời gian, có tính nhẫn nại, hào hứng duy trì trò chơi theo đuôi không cân sức này, hơn nữa còn không biết mệt mỏi.
Cô thực sự thấy mệt, áp lực tinh thần kéo dài khiến cô kiệt sức, gần như sụp đổ. Bây giờ thà anh bộc lộ bộ mặt hung ác với cô, dùng quyền thế ςướק đoạt như trong suy nghĩ ban đầu của cô, cũng còn hơn khiến cô sợ bóng sợ gió, thấp thỏm trước bề ngoài phong độ lịch lãm, khiêm tốn nhã nhặn của anh.
Có lúc cô thực sự nghi ngờ có phải anh cố tình đối xử với cô như vậy, dùng cách thức đó giày vò dây thần kinh đáng thương, căng như sợi tơ của cô không.
“Gần đây hình như em gầy đi”. Nguyễn Thiệu Nam đặt li R*ợ*u xuống, một tay chống cằm, chăm chú nhìn người đối diện gầy tới mức gần như một trận gió cùng có thể thổi bay.
“Học vất vả quá à? Hay công việc ở hộp đêm không vừa ý?” Hôm nay hình như anh có hứng thú nói chuyện.
Học hành sao có thể vất vả chứ? Vị Hi thầm nghĩ, đó là cơ hội cô phải chịu trăm cay nghìn đắng mới đạt được, cho dù thực sự cay đắng, đối với cô mà nói cũng là ngọt ngào.
Còn công việc, điều này phải cảm ơn anh, cô và Như Phi chưa bao giờ sống dễ chịu như vậy từ khi rời cô nhi viện.
Vì thế bạn thấy đấy, ông trời thật công bằng, khiến bạn mất đi thứ gì đó, sẽ luôn bù đắp cho bạn, cho dù như muối bỏ bể.
“Có lẽ, lần sau đi ăn cùng tôi, em có thể thử đừng viết hai chữ ‘miễn cưỡng’ một cách rõ ràng như vậy trên mặt nữa”.
Toàn thân cô run rẩy, đột nhiên ngước mắt lên. Nhưng anh chẳng hề nhìn cô, tất cả suy nghĩ hình như đều đặt trên miếng bò bít tết trước mặt, những lời vừa nãy dường như chỉ là buột miệng nói ra, không hề suy nghĩ.
Nhưng gió ngừng lại trong giây phút đó, không khí ngưng tụ như bùn đông lạnh, đến oxy cũng trở nên loãng, khiến người ta khó thở.
“Một tháng nữa là nghỉ đông, em có kế hoạch gì không?”. Anh đổi chủ đề.
“Thầy giáo hướng dẫn tổ chức một đội sinh viên đi Lệ Giang vẽ thực tế”. Cô thấp giọng nói.
Anh do dự trong giây lát rồi nói vói cô: “Chi bằng đi châu Âu, Paris thế nào? Vài ngày nữa tôi đi công tác bên đó, chúng ta có thể ở Paris vài ngày, nhân tiện giới thiệu giáo sư trường Mĩ thuật Paris cho em”.
Anh quyết định như vậy, thậm chí còn chẳng hỏi cô có đồng ý không.
Điều này là thế nào?
“Thời gian cũng không còn sớm, đi thôi”. Anh đặt bộ đồ ăn lên bàn, dùng khăn ăn tao nhã lau khóe miệng, sau đó rút thẻ đưa cho nhân viên phục vụ.
Vị Hi cúi đầu, nhìn ngón tay run rẩy đang nắm dao nĩa.
Những ngày này, cô cứ nhẫn nhịn, nhẫn nhịn mãi.
Nhưng bây giờ, cô thực sự không thể nhẫn nhịn được nữa. Cô hoàn toàn nhận thua. Thà anh ban cho cô một lần dứt khoát, nhưng anh lại như con mèo đen vờn chuột, lại giống như tên đao phủ giảo hoạt, anh giày vò tinh thần cô đến nỗi không còn sức kêu cứu, cố ý kéo dài thời gian hành hình, giữ riêng quyền giết hại.
Cảm giác giống như gần xuống vực thẳm này khiến cô sắp không chịu đựng nổi nữa.
“Suýt quên…”. Đột nhiên anh đẩy một hộp trang sức ra trước mặt cô.
Vị Hi sững lại một lát, vẫn chưa kịp hoàn hồn trong nỗi kinh ngạc, anh liền tự mở nắp hộp, trong đó là một sợi dây chuyền kim cương sáng lấp lánh, mặt dây chuyền vô cùng độc đáo, giống như một chiếc chìa khóa tinh xảo.
Anh cầm sợi dây lên, bước tới bên cạnh Vị Hi tự tay đeo lên cổ cô. Làn da của Vị Hi trắng nõn, càng khiến cho kim cương thêm rực rỡ.
Khách trong nhà hàng không nhiều, mọi người đều liếc sang, chỉ cảm thấy đây là một đôi tình nhân yêu nhau tha thiết, vẻ ngoài anh tuấn hào hoa phú quý của người đàn ông và tư thế khom người xuống khiến tất cả phụ nữ đều vô cùng ngưỡng mộ. Có một cụ già còn mỉm cười với họ, dường như nói với Vị Hi, con à, con xem, con hạnh phúc biết bao.
Thực sự hạnh phúc ư?
Vị Hi cứng đờ, nhìn người đàn ông trước mắt, còn anh vẫn rất phong độ, vẻ mặt thoải mái như thường, chẳng hề có chút lúng túng, thậm chí không mỉm cười, thần sắc lãnh đạm như mưa lạnh giá buốt. Làn môi lạnh buốt dán lên trán cũng lạnh buốt của Vị Hi, sự lạnh lẽo của cả hai giống như sự tuyệt vọng của thảo nguyên hoang vu.
Vị Hi quay mặt đi, ngoài cửa sổ đèn hoa vừa lên, người qua đường đi đi lại lại. Có người đến nhập hội, có người vui vẻ rời đi. Chỉ có cô, một mình ngồi nơi hoang vu, nhìn ra xung quanh…
Khi Vị Hi bước vào phòng hóa trang, Như Phi đang soi gương trang điểm. Vừa ngẩng đầu liền thấy Vị Hi gục mặt lên vai cô, mệt mỏi như một con chim nhỏ không chân.
“Hôm nay vẫn đón cậu tan học, đi ăn với cậu, đưa cậu đi làm, ba khúc nhạc không lời à?”
“Ừ”.
“*** chẳng qua chỉ là đầu rơi xuống đất, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?” Như Phi có phần căm phẫn dâng trào.
Vị Hi gượng cười một tiếng: “Nếu mình biết đã tốt. Có lẽ, anh ta thử dùng ba khúc nhạc không lời ép mình phát điên, sau đó đưa mình vào viện tâm thần. Đáng tiếc anh ta không biết, thực ra mình là ‘Tiểu Cường’[5], bề ngoài yếu ớt có thể bắt nạt nhưng tinh thần vô cùng mạnh mẽ”.
[5] “Tiểu Cường” có hai nghĩa. Một là chỉ kẻ bé nhỏ nhưng mạnh mẽ. Hai là chỉ con gián.
“Ha ha…”. Như Phi cười khan hai tiếng: “Một chút cũng không buồn cười”.
Vị Hi nghĩ, điều này quả thật không buồn cười, đặc biệt khi đặt bản thân vào trong câu chuyện cười nhạt nhẽo ấy.
Đột nhiên Như Phi nhớ ra điều gì đó: “Vị Hi, hôm nay là tuần đầu của Tiểu Văn”.
Vị Hi ngẩn người, đúng thế, hôm nay là tuần đầu của Tiểu Văn, chi phí liệm táng do bọn họ và mấy người chị em khác cùng góp vào, sao có thể quên việc quan trọng như vậy chứ?
“Tro của cô ấy đâu?”. Vị Hi hỏi.
“Ông Ngô mang đi rồi, không liên lạc được với người nhà của cô ấy”. Ông Ngô vừa xong triển lãm tranh ở Bắc Kinh trở về, nghe nói một cái liền vội chạy đến. Một ông già ôm hài cốt của Tiểu Văn khóc nức nở, không ra bộ dạng gì khiến ai nhìn cung thấy đau lòng”.
Mạc Như Phi châm ***, dụi dụi khóe mắt, “Khi ông ấy đi, vừa khóc vừa nói, phải đưa Tiểu Văn đi Bắc Kinh thăm Thiên An Môn, thăm Trường Thành, đây là tâm nguyệt lớn nhất lúc cô ấy còn sống. Không ngờ ông ta thật lòng với Tiểu Văn. Đáng tiếc, cô ấy không có may mắn…”.
Như Phi không nói tiếp được nữa, chỉ ra sức ***, ánh lửa lập lòe giữa những ngón tay, nhìn trong đêm vắng giống như giọt nước mắt màu đỏ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc