Tuyệt Sắc Đan Dược Sư - Chương 437

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Trong nháy mắt nuốt đan dược vào, lão giả đã dần dần khôi phục nguyên khí, lượng nguyên khí còn sót lại có thể miễn cưỡng duy trì hắn chiến đấu...
"Ha ha."
Tiếng cười khẽ từ phía trước truyền đến làm Hoàng Hạc biến sắc: "Không biết công tử đang cười cái gì?"
"Ta cười..." Mộ Như Nguyệt cong khóe môi, "Cười ngươi đã ૮ɦếƭ đến nơi mà còn không biết."
"Ngươi nói cái gì?" Khuôn mặt tái nhợt của Hoàng Hạc càng trầm xuống, lạnh giọng hỏi.
Mộ Như Nguyệt thản nhiên nhìn Hoàng Hạc: "Chẳng lẽ ngươi không phát hiện иgự¢ mình ẩn ẩn đau đớn, ta đã thừa dịp ngươi không chú ý mà hạ độc, nếu muốn có giải dược thì giao bảo điển ra đây."
"Ngươi..."
Ánh mắt Hoàng Hạc phẫn nộ, hắn dựa theo lời của Mộ Như Nguyệt cảm thụ một chút, xác thực Ⱡồ₦g иgự¢ ẩn ẩn đau đớn, nhất định là trúng độc.
"Ngươi nghĩ xong chưa, muốn bảo điển hay muốn mạng?" Mộ Như Nguyệt cười nhạt, thanh âm không nóng không lạnh kia làm Hoàng Hạc có xúc động muốn một chưởng đánh ૮ɦếƭ nữ nhân này.Muốn mạng hay bảo điển?
Đáp án rất rõ ràng....
"Tốt, ta giao bảo điển cho ngươi!" Hoàng Hạc oán hận cắn răng nói.
Lúc đầu, bảo điển này nằm trong tay một hộ nông dân ở một thôn trang, sau khi hắn vô tình phát hiện, vì đoạt bảo điển này mà hắn huyết tẩy cả cái thôn trang kia.
Ban đầu hắn cho rằng làm như vậy là có thể diệt khẩu, không ngờ lại có một người thoát được, cho nên mới hại hắn bị đuổi Gi*t lâu như vậy....
Nhìn bảo điển được ném đến trước mặt mình, Mộ Như Nguyệt nhướng mày, không khách khí thu vào, sau đó lấy ra một viên đan dược, nói: "Đây là giải dược."
Kỳ thực độc dược gì đó, chỉ là Mộ Như Nguyệt lừa hắn thôi, bản thân hắn bị chứng tim đau thắt phát tác mà không phát hiện.
Thứ nàng cho hắn cũng chỉ là thuốc bổ...
Cho đến khi đi được trăm mét, Mộ Như Nguyệt còn nghe thấy tiếng thét phẫn nộ phía sau.
"Độc vương Bạch Ngự Phong, ngươi nhất định là Độc vương Bạch Ngự Phong, chờ ta trị thương xong sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Chỉ có Độc vương Bạch Ngự Phong mới am hiểu dụng độc, đan dược sư khinh thường luyện chế loại đan dược này, hơn nữa, cũng chỉ có hắn mới có đủ năng lực hạ độc mình.
Bạch Ngự Phong?
Bước chân Mộ Như Nguyệt hơi dừng một chút, trong lòng có chút đồng tình với cái người bị mình liên lụy kia, không còn cách nào, nàng không có đủ thực lực đánh bại lão nhân kia, cũng chỉ có thể giấu mặt để xuất hiện....
"Lão nhân kia còn cần một lát nữa mới khôi phục được, nhân lúc này ta nhìn xem bảo điển này là thứ gì."
Mộ Như Nguyệt vén đấu lạp lên, tiện tay ném vào bụi cỏ.
Nàng xòe tay ra, bảo điển lập tức xuất hiện trong tay nàng.
"Con rối bảo điển?" Mộ Như Nguyệt ngẩn ra, mở trang đầu tiên ra xem, "Bảo điển này dùng để luyện ra con rối? Không những có thể mượn ngoại vật để luyện ra con rối có thể thăng cấp, mà còn có thể biến con người, ma thú hay đồ vật có sinh mệnh thành con rối cho ngươi sử dụng, không ngờ lại có thể gặp được vật này, xem ra chuyến đi sơn mạch ma thú này cũng không vô ích."
Mộ Như Nguyệt cất bảo điển vào, cười khẽ, nếu có thể luyện ra một quân đội con rối, thực lực của nàng sẽ cường đại hơn rất nhiều.
Lúc chiến đấu với Tử Phượng sẽ có thêm một phần nắm chắc....
Núi non trùng trùng điệp điệp, một chiếc xe ngựa từ phía xa đi tới, thời điểm xe ngựa đi ngang qua Mộ Như Nguyệt, một mùi hương khác thường xẹt qua chóp mũi...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc