Tuyệt Sắc Đan Dược Sư - Chương 418

Tác giả: Tiêu Thất Gia

"Ân.... sang trái chút, sang trái chút nữa.... Dạ Vô Trần, ngươi sờ chỗ nào?"
"Nương tử, không phải nàng bảo ta sang trái sao?" Dạ Vô Trần ủy khuất nhìn Mộ Như Nguyệt, trong mắt xẹt qua một tia sáng khác thường.
"Ngươi..." Mộ Như Nguyệt cả người bốc hỏa, "Ta không nói ngươi lập tức sang trái nhiều như vậy!"
Tên hỗn đản này nhất định là cố ý!!!
Nhìn nam nhân tôn quý tà mị kia tươi cười lấy lòng với bạch y nữ tử, tất cả mọi người ở đây đều choáng váng.
Bất luận là ở tục giới hay ở đại lục Trung Châu đều là lấy phu làm trọng, cưới thê tử về là để hầu hạ trượng phu, tại sao hiện tại lại cảm thấy đảo ngược rồi?
Sắc mặt Đổng Phi Nhiên dần dần trở nên khó coi, hai người này không coi ai ra gì mà ***, rõ ràng chính là không để bọn họ vào mắt.
"Cha, vị a di kia vì sao lại muốn đại ca P0'p chân cho nàng? Có phải nàng già quá rồi không?" Đổng Linh Nhi nở nụ cười ngây thơ, đôi mắt to tròn đầy ý cười, "Linh Nhi mới 15 tuổi, còn rất trẻ, cho nên sẽ không muốn người khác mát xa cho Linh Nhi."
Vừa dứt lời, vô số ánh mắt lập tức nhìn về phía Đổng Linh Nhi.
Trong đám người, không biết ai cười nhạo một tiếng: "Đại tiểu thư phủ Thành chủ đúng là ngây thơ hồn nhiên, làm như những người lớn tuổi hơn ngươi đều là a di, 15 tuổi thì có gì đặc biệt hơn người? Đại tiểu thư phủ Thành chủ, không phải ngươi muốn dụ hoặc người khác chứ, thật không biết ngươi thật sự là miệng nhanh hơn não, hay là cố ý trào phúng người khác."
Ở đây vốn có không ít nữ tử thanh xuân, lời nói của Đổng Linh Nhi căn bản đã chọc giận không ít người.
Nữ tử bên cạnh Dạ Vô Trần nhìn khoảng 19 tuổi đi, lại trẻ tuổi, tuyệt mỹ như thế, nếu nàng già, vậy bọn họ thành cái gì?
"Vô Trần." Mộ Như Nguyệt nhướng mày, cầm lấy tay Dạ Vô Trần, khẽ lắc lắc đầu, "Một tiểu hài tử mà thôi, đừng so đo với nàng."
Nghe thấy thanh âm đạm mạc của thiếu nữ, Dạ Vô Trần bình ổn sát ý trong lòng, nhưng ánh mắt vẫn âm lãnh, thậm chí độ ấm quanh thân đều giảm xuống.
Mộ Như Nguyệt tinh tế thưởng thức ly trà, tinh thần lực khuếch tán, dần dần lan tràn đến từng ngóc ngách của phủ Thành chủ.
Nhưng trước sau vẫn không tìm được người muốn tìm.
Chẳng lẽ Lam Nguyệt không có ở đây? Là mình đoán sai sao?
Bất quá, nàng cũng không thả lỏng cảnh giác, nếu sau lưng Lam Nguyệt có người trợ giúp, vậy người này tuyệt đối không thể coi thường...
"Nguyệt Nhi, trà của phủ Thành chủ này cũng không tồi." Dạ Vô Trần cười như không cười nói.
Thời điểm nghe hai chữ \'không tồi\', tim Đổng Phi Nhiên nhảy dựng, ánh mắt nhìn chằm chằm Dạ Vô Trần.
Có phải hắn đã phát hiện cái gì không? Hay là chỉ vô tình nói ra hai chữ này?
Mặc kệ thế nào, nếu hắn đã uống ly trà này, vậy chỉ có thể bị khống chế...."Vô Trần, ngươi làm sao vậy?" Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Dạ Vô Trần, thấy sắc mặt hắn hơi tái nhợt, nàng nhíu mày, quan tâm hỏi.
"Không có gì, chỉ hơi choáng váng một chút", thân thể Dạ Vô Trần lay động vài cái, đôi mắt tà khí dần dần ảm đạm, mất đi màu sắc vốn có.
Thấy dược đã có tác dụng, trong lòng Đổng Phi Nhiên vui vẻ, nói: "Ha ha, Vô Trần công tử, trà của phủ Thành chủ chúng ta đương nhiên không tồi, là ngươi chưa từng thưởng thức thôi, có điều ta có một việc muốn nhờ công tử, nữ nhi ta bất luận dung mạo hay tính cách đều không tồi, cho nên ta muốn gả nàng cho công tử, chọn ngày lành tháng tốt cho các ngươi thành thân."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc