Tuyệt Sắc Đan Dược Sư - Chương 367

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Hiện tại vừa xuất hiện đã coi hắn là kẻ thù đoạt tức phụ, còn muốn ςướק mẫu thân đi, sao hắn có thể để gia hỏa này tùy ý làm vậy được?
Giờ phút này Tử Thiên Cảnh hiển nhiên đã quên mất Dạ Vô Trần căn bản không biết hắn là nhi tử của mình, trong mắt hắn, tiểu tử thúi này chính là kẻ muốn ςướק tức phụ của hắn.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn hai nam nhân hoàn mỹ tranh đoạt một nữ nhân, vẻ mặt mọi người đều giống như nhìn thấy khủng long....
Sắc mặt Dạ Vô Trần trầm xuống, lôi kéo cánh tay Mộ Như Nguyệt, ánh mắt tràn ngập ghen tuông quét về phía Tử Thiên Cảnh.
"Chỉ dựa vào ta là phu quân của nàng!"
Nếu như bên cạnh Mộ Như Nguyệt chỉ nhiều thêm một cái nam nhân, có lẽ hắn sẽ không ghen đến vậy, dù sao nữ nhân này cũng rất ưu tú, có nam nhân bám theo nàng cũng rất bình thường.
Vấn đề chính là vừa rồi nàng còn rất ôn nhu với thiếu niên này, còn lau tay cho hắn, nàng còn chưa từng lau tay cho mình như thế đâu.
Dạ Vô Trần làm sao không ghen cho được.
Lúc này Dạ Vô Trần không hề nhìn thấy sau khi nghe hai chữ \'phu quân\', các nữ tử ở đây đều trợn tròn mắt.
Phu quân? Vô Trần sư huynh tự xưng mình là phu quân của nữ nhân kia? Sao có thể?
"Nàng là tức phụ của ngươi, cũng là mẫu...." Hai chữ mẫu thân còn chưa nói ra, Tử Thiên Cảnh vội vàng dừng lại một chút, nói tiếp, "Là nữ nhân ta muốn bảo hộ!"
"Vậy cũng phải nhìn xem nàng có nguyện ý hay không!"
Hai người mỗi người túm một tay Mộ Như Nguyệt, ai cũng không muốn buông ra, sắc mặt Mộ Như Nguyệt hơi trầm xuống, thanh âm có chút phẫn nộ.
"Các ngươi còn muốn lôi kéo tới khi nào? Buông ra hết cho ta!"
Nhìn thấy sự bất mãn trong mắt nàng, hai người vội vàng buông tay, nhưng vẫn không cam lòng yếu thế trừng mắt đối phương.
"Nương tử, hắn khi dễ ta trước", Dạ Vô Trần trừng mắt Tử Thiên Cảnh, đôi mắt tím ủy khuất, "Ngươi còn chưa từng lau tay cho ta đâu, vừa rồi cư nhiên còn ôn nhu lau tay cho hắn, rõ ràng là hắn muốn đoạt ngươi với ta, nương tử, vi phu đều đã là người của ngươi rồi, chúng ta thành hôn rồi, cũng động phòng rồi, ngươi cũng đem ta ăn sạch sẽ rồi, ngươi không thể buông tay mặc kệ, nếu không... nếu không vi phu sẽ khiến ngươi một trăm ngày cũng không xuống giường được.""Dạ Vô Trần, ngươi nói nhiều như vậy rốt cuộc muốn làm cái gì."
"Lau tay cho ta giống như vừa rồi đối với hắn..." Dạ Vô Trần ủy khuất nhìn Mộ Như Nguyệt.
Nhìn cái tay nam nhân duỗi ra trước mặt mình, Mộ Như Nguyệt trợn tròn mắt, cái vẻ mặt ủy khuất này thật sự là Dạ Vô Trần tà mị như tu la kia?
Chắc không phải là hàng giả đi?
"Dạ Vô Trần!" Mộ Như Nguyệt nghiến răng, "Ngươi uống lộn thuốc?"
"Không uống lộn thuốc, nhưng vi phu ghen tị!"
Vẻ mặt Dạ Vô Trần tràn đầy ghen tuông, ánh mắt tím ai oán: "Trước giờ nương tử chưa từng lau tay cho ta, vừa rồi lại ôn nhu cẩn thận lau tay cho tên tiểu tử không biết từ đâu ra này, ngươi cũng chưa từng cẩn thận với ta như vậy...."
Mộ Như Nguyệt ngây ngẩn, nàng cũng không thể giải thích với Dạ Vô Trần là nàng coi Tử Thiên Cảnh như nhi tử của mình đi? Tuổi tác của nàng và Tử Thiên Cảnh không chênh lệch nhau lắm, lời này cũng không khỏi quá gượng ép đi.
"Ngươi có thời gian ghen, không bằng giải quyết chuyện trước mắt trước đi", Tử Thiên Cảnh cười lạnh quét qua những khuôn mặt sửng sốt đó, "Nàng bị nhiều hoa si vũ nhục như vậy, ngươi nói chuyện này phải giải quyết thế nào đây?"
Nói thật, đến bây giờ Dạ Vô Trần còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc