Tuyệt Sắc Đan Dược Sư - Chương 346

Tác giả: Tiêu Thất Gia

"Mẫu thân thì mẫu thân đi, coi như ta và Vô Trần nhiều thêm một nhi tử."
"Thật sự?" Tiểu Bạch vui vẻ nhảy dựng lên, ôm lấy cổ Mộ Như Nguyệt, hung hăng hôn vào má nàng một cái, "Tiểu Bạch lại có mẫu thân yêu thương, để cho hai bọn họ đi du lịch đi thôi, Tiểu Bạch không cần bọn họ, chỉ cần một mình mẫu thân là đủ rồi."
Hiển nhiên, tiểu gia hỏa này rất bất mãn với hai vị phụ mẫu đã bỏ nó lại đây một mình...
"Tiểu Bạch, ngươi thật sự không thể rời khỏi đây cùng ta?" Mộ Như Nguyệt cúi đầu nhìn Tiểu Bạch, nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Bạch cắn chặt môi, lắc lắc đầu, ủy khuất nói: "Ta không thể rời đi, trừ phi ngươi đột phá lên đỉnh thiên phú, ta mới có thể rời khỏi nơi này, đan thư này vốn dĩ là do cha mẹ ta bảo hộ, sau khi bọn họ đột phá liền bỏ đi mất, ném cái nhiệm vụ này cho ta."
Đỉnh thiên phú?
Mộ Như Nguyệt mỉm cười: "Tiểu Bạch, yên tâm đi, ta sẽ nhanh chóng làm ngươi được ra ngoài, bây giờ ta muốn ra khỏi đây, đã đi lâu như vậy rồi, không biết bên ngoài thế nào, phỏng chừng Thanh Nhi cùng Cảnh Nhi đều nháo nhào đi tìm ta, đáng tiếc lúc ấy quá đột ngột cho nên không thể nói rõ với bọn họ."
Trong lòng Tiểu Bạch chấn động, theo bản năng kéo ống tay áo của Mộ Như Nguyệt, vẻ mặt tội nghiệp nhìn nàng: "Ngươi phải đi sao? Vậy khi nào ngươi mới có thể vào đây bồi Tiểu Bạch?"
Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn vẻ mặt mong đợi của Tiểu Bạch, trong lòng tê rần.
Hắn vẫn chỉ là một hài tử lại phải một thân một mình ở nơi này nhiều năm như vậy, cô đơn buồn tẻ cỡ nào a? Thật vất vả mới có một người tới làm bạn với hắn, trong lòng hắn kích động hưng phấn biết nhường nào?
"Tiểu Bạch, ta sẽ thường xuyên tới bồi ngươi, chẳng qua hiện tại ta còn có chuyện phải làm." Mộ Như Nguyệt mỉm cười xoa đầu Tiểu Bạch, nhẹ nhàng nói.
Trên gương mặt phấn điêu ngọc trác lộ ra nụ cười đáng yêu, Tiểu Bạch gật gật đầu: "Vậy Tiểu Bạch ở chỗ này chờ ngươi, vẫn luôn chờ ngươi tới...."
Hắn sẽ luôn ở chỗ này chờ nàng, chờ nữ tử này vào đây làm bạn với hắn, nếu nàng không xuất hiện, hắn vẫn luôn chờ ở nơi này...
Trên đài luận võ, Lưu Ly đột nhiên lui về phía sau, nàng ngẩng đầu nhìn nữ tử thanh tú phía đối diện, đáy mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn.
"Diêu Vân Thanh!"
Lưu Ly đứng bật dậy, nhanh chóng đánh về phía Diêu Vân Thanh, sát khí trên người nàng bắt đầu khởi động, phẫn nộ rống to: "Ngươi đi ૮ɦếƭ đi!"
Oanh!
Khí thế toàn thân nàng giống như một thanh kiếm sắc bén bổ về phía Diêu Vân Thanh.
Diêu Vân Thanh khẽ nheo mắt, nở nụ cười nhàn nhạt, nâng trường kiếm trong tay lên, một đạo kiếm quang sắc bén hiện ra.
Một tiếng nổ vang, hỏa kiếm trên bầu trời biến thành vô số tia sáng từ trên không trung hạ xuống.
"Phụt!"Lưu Ly lui về phía sau hai bước, kinh ngạc nhìn Diêu Vân Thanh đang mỉm cười tủm tỉm phía đối diện.
"Lưu Ly, không phải ngươi kêu ta đi ૮ɦếƭ đi sao? Đến đây đi, có bản lãnh thì Gi*t ta đi a, cmn ta đã sớm chướng mắt ngươi rồi! Còn không phải là có thế lực lớn nào đó chống lưng cho sao? Có gì đặc biệt hơn người? Dùng cách nói của quê hương ta chính là không chịu cầu tiến mà cứ ỷ vào gia tộc, không phải hôm qua ngươi còn nói Nguyệt Nhi đã ૮ɦếƭ là tốt nhất, nếu không các ngươi nhất định khiến nàng ૮ɦếƭ không tử tế? Lưu Ly, vậy ngươi cho ta nhìn xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh, ngay cả ta còn không đánh lại mà đòi Gi*t nàng?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc