Tuyệt Sắc Đan Dược Sư - Chương 270

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Trong đoạn kí ức ngắn ngủi của Nam Cung Tử Phượng, nàng tìm được tung tích của đứa bé kia, mặc kệ đứa bé kia có quan hệ gì với bọn họ, nếu bây giờ nàng đã tới Trung Châu, nhất định phải mang hắn trở về.
Mộ Như Nguyệt khẽ rũ mắt, khóe môi gợi lên nụ cười lạnh.
"Nam Cung Tử Phượng, Phượng Kinh Thiên... chướng ngại bên cạnh ta cùng Vô Trần đúng là nhiều, nhưng ta nhất định sẽ quét sạch chướng ngại để ở bên hắn!"
Không có bất kì ai có thể tách bọn họ ra.
Từ khi Mộ Như Nguyệt bị Phượng Kinh Thiên mang về Phượng gia, hắn vẫn chưa xuất hiện nữa, Mộ Như Nguyệt cũng được thanh tĩnh, vui vẻ, chỉ chuyên tâm tu luyện, nếu muốn phá giải phong ấn, biện pháp duy nhất chính là đột phá cấp thiên phú.
Có lẽ vì mệnh lệnh của Phượng Kinh Thiên, sau khi nha hoàn kia bị đuổi ra, không còn ai tới quấy rầy nàng nữa, nhưng mà, rõ ràng là sự an tĩnh này chỉ là tạm thời....
Hơi thở quen thuộc chậm rãi tới gần, khi Mộ Như Nguyệt mở mắt ra, một gương mặt tươi cười như hoa, tràn ngập mị hoặc xuất hiện trước mặt nàng.
Mộ Như Nguyệt không hề nghĩ ngợi liền vung tay công kích về phía cái khuôn mặt đáng ăn đòn kia, ai ngờ chưa đánh được đã bị hắn bắt được nắm tay.
"Nữ nhân, ngươi tới Trung Châu lâu như vậy, ta mang ngươi ra ngoài đi dạo đi."
Mộ Như Nguyệt quay đầu đi, không muốn nhìn gương mặt tươi cười yêu nghiệt kia: "Không có hứng thú."
"Nữ nhân..." Trong lòng Phượng Kinh Thiên hơi trầm xuống, không biết vì sao nhìn Mộ Như Nguyệt lạnh nhạt như vậy làm tim hắn bỗng nhiên co rút, giống như sắp vĩnh viễn mất đi thứ gì.
Nhưng nếu hắn không làm như vậy? Nàng có thể ở lại Phượng gia sao?
"Chúng ta ra ngoài đi."
Phượng Kinh Thiên tiến lên, bàn tay to đè bả vai Mộ Như Nguyệt, khuôn mặt yêu nghiệt tuyệt thế mang theo nụ cười lấy lòng.
Phượng Kinh Thiên là người đứng đầu Phượng gia mà tươi cười nịnh nọt, dè dặt với một thiếu nữ như vậy, nếu như nữ nhân khác thấy được không biết phải thương tâm cỡ nào.
Hắn lại vui vẻ chịu đựng...
"Buông ra!" Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, lạnh lùng nói, "Ta nói lại lần nữa, ta không có hứng thú đi ra ngoài với ngươi, Phượng Kinh Thiên, ngươi sẽ hối hận vì những chuyện mình làm."
Hối hận?
Phượng Kinh Thiên cười khổ, ngay cả bản thân hắn cũng không rõ, hắn là người đứng đầu Phượng gia, hắn muốn bao nhiêu nữ nhân mà chẳng có? Đã có không biết bao nhiêu tiểu thư khuê các muốn bò lên giường hắn... nhưng mà hắn lại để ý một nữ nhân lạnh lùng như thế, chẳng lẽ đây là khuynh hướng chịu ngược trong truyền thuyết?
Người ta càng lạnh nhạt với hắn, hắn càng muốn tiến tới, thế cho nên mới làm nữ nhân này hận hắn như vậy....
"Kỳ thật, ta đã hối hận", Phượng Kinh Thiên cười chua xót, ánh mắt có chút bi thương, "Ta là đại thiếu gia Phượng gia nhưng từ trước đến nay không hề được tự quyết định, chuyện duy nhất có thể tự quyết định cũng chỉ có hôn nhân của mình, trước khi quen biết ngươi, ta đã gặp không ít nữ tử nhưng những nữ tử đó chẳng qua là công cụ tiết dục mà thôi, chỉ có ngươi... ta muốn che chở, muốn bảo hộ, nếu ngươi không muốn *** nhân của ta, ta có thể cưới ngươi làm thê tử, hơn nữa sẽ không để ý quá khứ của ngươi, ta cũng biết ngươi không muốn chia sẻ phu quân với bất kì kẻ nào, cho nên ta đáp ứng ngươi, từ nay về sau, ta chỉ có một nữ nhân là ngươi..."Mộ Như Nguyệt không nói gì chỉ dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Phượng Kinh Thiên.
Ánh mắt kia làm lòng Phượng Kinh Thiên đột nhiên trở nên luống cuống, bàn tay đặt trên bả vai thiếu nữ run nhẹ, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc