Tuyết Đen - Chương 24

Tác giả: Giao Chi

Ngày hôm qua Nhã Thanh và Hoàng Nam cầm tay nhau đi trong sân trường và lẽ đương nhiên là ngày hôm này toàn trường đều biết hai người họ đang quen với nhau.
- Quỷ Vương bị đá sao?
- Con nhỏ Nhã Thanh đó ghê gớm thật!
- Nó mồi chài Hoàng Tử từ khi nào vậy?
- Sao Hoàng Tử lại bị con đó dụ chứ?
- Quỷ Vương sẽ thế nào nhỉ?
- Rốt cuộc là nó đã dùng thủ đoạn gì mà hết Quỷ Vương rồi đến Hoàng Tử cặp với nó vậy?
Những lời bàn tán ác ý thì không bao giờ thiếu.
Cateen
Hôm nay cả trường học hai tiết buổi chiều nên nhà ăn đông kinh khủng. Ở một cái bàn trong góc đang rộn lên tiếng cười, tiếng nói. Nhã Thanh, Hoàng Nam, Phụng và Việt Lĩnh đang ngồi ở đó.
Lạ lắm đúng không? Quay về ngày hôm qua xíu nhé!
Hoàng Nam đưa Nhã Thanh đến tận cửa lớp. Nhã Thanh vô lớp đã thấy Việt Lĩnh đang ngồi ở chỗ của cậu, gương mặt Việt Lĩnh lạnh băng. Nhã Thanh ngồi vào chỗ của mình. Điệu bộ lúng túng.
- Việt Lĩnh à, tớ…
- “Tớ xin lỗi”? – Việt Lĩnh cắt ngang lời Nhã Thanh. Giọng nói lạnh lùng. Gương mặt không chút biểu cảm.
Nhã Thanh khẽ gật đầu. Mím môi, đầu cúi gằm, mắt nhìn chăm chăm xuống đất.
- Trong thời gian qua cậu đã quan tâm và…
- Muốm cám ơn chứ gì? – Việt Lĩnh lại cắt lời Nhã Thanh.
Nhã Thanh lại gật đầu. Cái vẻ lạnh lùng của Việt Lĩnh làm Nhã Thanh thấy rất có lỗi.
- Đồ ngốc! Nhìn cậu kìa. Cứ như là vừa phạm tội vậy – Việt Lĩnh bật cười rồi xoa đầu Nhã Thanh, Nhã Thanh ngơ ra chẳng hiểu gì.
- Nếu muốn cám ơn tớ thì phải sống cho thật hạnh phúc nhé – Việt Lĩnh nắm tay Nhã Thanh, ánh mắt chân thành.
- Con nếu không hạnh phúc thì khi đó hãy về đây xin lỗi tớ.
- Cậu… cậu không giận tớ sao? – Nhã Thanh hỏi bằng giọng nghi hoặc.
- Tớ phải giận cậu sao? Cậu hạnh phúc là tớ vui rồi. Sao lại giận chứ?
- Cậu sẽ không sao chứ? – Nhã Thanh vẫn còn lo lắng.
- Chắc chắn rồi. Tình yêu tớ dành cho cậu nhiều lắm. Nhiều đến mức tớ sẽ vẫn yêu cậu dù cho cậu yêu ai đi chăng nữa.
- Như vậy cậu sẽ đau khổ đấy – Nhã Thanh chau mày.
- Tớ sẽ chỉ đau khổ khi thấy cậu đau khổ thôi. Cậu có quyền không yêu tớ nhưng không có quyền cấm tớ yêu cậu đâu Hoàng Nhã Thanh.
Quay về hiện tại nào.
- Nhã Thanh, cậu ăn cái náy đi! – Cả Hoàng Nam và Việt Lĩnh đều đồng loạt đưa bánh hamburger cho Nhã Thanh và đồng thanh nói.
- Nhã Thanh, cậu ăn của tớ đi! – Hoàng Nam nói.
- Không, Nhã Thanh phải ăn của tớ chứ - Việt Lĩnh cãi.
- Tớ là người yêu của cậu ấy mà – Hoàng Nam không chịu thua.
- Người yêu thì sao chứ? Tớ yêu Nhã Thanh còn trước cậu đấy – Việt Lĩnh cũng không vừa.
- Con người chứ có phải hồng sâm đâu mà tính thời gian kiểu đó – Hoàng Nam.
- Sao lại không? – Việt Lĩnh.
- Nếu vậy thì tớ là sâm núi còn cậu là nhân sâm đấy – Hoàng Nam cười toe toét.
- Cậu là nhân sâm thì có – Việt Lĩnh.
- Thôi cũng được. Dù sao tớ cũng là người yêu của Nhã Thanh, cậu ấy sẽ ăn bánh của tớ.
- Tớ là bạn của Nhã Thanh, cậu ấy sẽ ăn chiếc bánh tình bạn của tớ – Việt Lĩnh cãi.
Trong khi Hoàng Nam và Việt Lĩnh mải mê cãi nhau, Phụng đã sử xong cả hai cái bánh rồi ^^
- Ủa? Đâu mất tiêu rồi – Việt Lĩnh nhận ra cái hamburger không còn nằm trước mặt cậu.
- Tớ vừa để đây mà – Hoàng Nam cũng phát hiện ra cái bánh của mình biến mất.
- Tớ đã ăn hết rồi – Nhã Thanh cười cười trong khi Phụng làm bộ ngó lơ (thủ phạm đây mà)
- Cậu ăn cả hai luôn sao? – Việt Lĩnh vui vẻ.
- Cậu ăn cái nào trước vậy? – Hoàng Nam hỏi.
- Tất nhiên là cái của tớ trước rồi – Việt Lĩnh nói, dáng vẻ tự tin.
- Là cái của tớ thì có – Hoàng Nam cãi.
Thế là cả hai bắt đầu cãi nhau. Phụng với Nhã Thanh chỉ biết ngồi cười mà cứ như khóc. Quả là hai tên con trai ồn ào và con nít không tả nổi.
- Sao có thể như vậy chứ? – Cát Tường ngồi gần đó quan sát và nghĩ thầm.
- Sao cả hai lại đối xử tốt với con nhỏ đó như vậy chứ? Nó thì có gì tốt?
- Đúng là ngu ngốc! – Cát Tường nghĩ thầm.
- Hoàng Nhã Thanh, tại sao mày lại có tất cả như vậy chứ?
- Tao sẽ cho mày nếm mùi đau khổ khi dám hạnh phúc hơn tao – Cát Tường P0'p nát cái hamburger trong tay.
Một tuần sau
Nhã Thanh vẫn sống ở nhà Phụng dù Hoàng Nam năn nỉ cô quay về Thiên Thần. Nhã Thanh nói hai người quen nhau sống chung một nhà sẽ không hay. Nếu mọi người biết thì sẽ có lời ra tiếng vào dị nghị. Bà Dung thì rất hài lòng với suy nghĩ thấu đáo của Nhã Thanh. Việt Lĩnh và Phụng cũng đồng tình chỉ có Hoàng Nam là phụng phịu.
Chuông cửa Thiên Thần vang lên. Bà Dung ra mở cửa. Hai mắt bà mở to ngạc nhiên và sau đó mà mừng rỡ vô cùng.
- Chú Tiến??? – Trước mặt bà Dung là một người đàn ông khoảng 60 tuổi. Tóc muối tiêu. Gương mặt hiền từ, phúc hậu.
- Dung? Cháu sống ở đây sao? – Ông Tiến cũng ngạc nhiên vô cùng.
- Dạ vâng. Đây là nhà cháu. Mời chú vào!
Bà Dung và ông Tiến đi lên phòng khách
- Quả là trái đất tròn. Hóa ra cháu nội của chú lại thuê nhà của cháu – Ông Tiến bất cười.
- Dạ? Cháu nội? – Bà Dung ngạc nhiên.
- Nhã Thanh thuê ở đây đúng không? Nhã Thanh là cháu nội của chú.
- Sao ạ? Nhã Thanh là cháu nội chú? Tức là con bé là con gái của Nhã Tịnh? – Bà Dung ngạc nhiên vô cùng.
28 năm trước.
Bà Dung khi ấy còn là một cô bé 16 tuổi.
Khi đó vừa tan trường, học sinh ùn ùn kéo ra khỏi cổng trường, chen lấn và xô đẩy nhau. Bà Dung vô tình bị xô ra giữa đường, đúng lúc đó một chiếc xe tải đang chạy đến. Bà Dung tưởng rằng mình sẽ bị ***ng. Bà cảm thấy mình bị xô mạnh và ngã xuống đường rất đau. Nhưng bà hoàn toàn còn tỉnh táo. Mở mắt ra thì thấy một nữ sinh nằm cạnh bà, đầu chảy máu và đã hôn mê. Nữ sinh đó chính là Nhã Tịnh, mẹ của Nhã Thanh. Nhã Tịnh đã lao ra đẩy bà Dung ra khỏi đường đi của chiếc xe. Sau lần đó hai người họ trở thành bạn thân rất thân. Hai người họ còn nói nếu sau này lấy chồng và một người có con gái, một người có con trai thì cả hai sẽ trở thành xui gia.
- Hôm nay là ngày dỗ của Nhã Tịnh – Bà Dung nói, giọng buồn buồn.
- Cháu vẫn còn nhớ sao?
- Dạ vâng. Cháu luôn nhớ. Nói vậy hôm nay cũng chính là sinh nhật Nhã Thanh sao? – Bà Dung sực nhớ.
- Phải. Hôm nay là sinh nhật con bé. Vì ngày sinh nhật trùng với ngày dỗ mẹ nên con bé chẳng bao giờ tổ chức sinh nhật.
Ông Tiến thở dài. Rồi ông nhìn thấy “Tuyết Đen”. Ông đi lại gần và chạm tay vào nó, mắt ông rưng rưng.
- Cháu đã luôn nâng niu bức tranh đó – Bà Dung nói bằng giọng nghèn ngào.
- Nhã Tịnh đã vẽ bức tranh này khi mang thai Nhã Thanh. Đây là bức tranh tuyệt vời nhất từ trước đến giờ mà Nhã Tịnh vẽ ra – Ông Tiến nói.
- Một bức tranh lấy cảm hứng từ một giấc mơ – Ông Tiến nói, đôi mắt nhìn xa xăm.
- Sao ạ? – Bà Dung ngạc nhiên.
- Nhã Tịnh đã mơ thấy một thiên thần trong giấc mơ. Thiên Thần đó đã ban cho con bé một điều ước. Con dâu chú đã ước sẽ sinh ra một đứa bé có tâm hồn thuần khiết như tuyết trắng, thánh thiện như thiên thần. Sau giấc mơ đó Nhã Tịnh đã vẽ bức tranh này.
- Tuyết trắng bị che phủ bởi lông vũ đen giống như tâm hồn con người bị bộn bề cuộc sống làm cho mờ nhạt mất. Nhưng tuyết thì mãi sẽ là tuyết. Ý nghĩa của tuyết luôn luôn là sự thuần khiết. Là món quà từ trời xuống – Ông Tiến nói bằng giọng trầm ấm.
Buổi văn nghệ chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam vừa kết thúc. Hoàng Nam đi qua chỗ lớp Nhã Thanh xếp hàng.
- Mẹ kêu cậu đến nhà ăn cơm đấy – Hoàng Nam cười toe.
Nhã Thanh hơi bất ngờ nhưng ngay sau đó cảm thấy rất vui.
Thiên Thần
Hoàng Nam nắm tay Nhã Thanh đi vào. Nhã Thanh muốn rút tay ra nhưng Hoàng Nam không chịu.
- Ông? – Nhã Thanh reo lên. Cô chạy đến ôm ông mình. Hoàng Nam đàng ngậm ngùi thả tay Nhã Thanh ra ^^
- Con bé vô tâm này! Để ông già này lên tới tận đây tìm thế này đây – Ông Tiến ôm mình và trách yêu.
- Bạn trai đây sao? – Ông nhìn Hoàng Nam.
- Cháu chào ông. Cháu là Trần Hoàng Nam ạ - Hoàng Nam lễ phép.
- Đây là con trai cháu – Bà Dung cười.
- Xem ra định mệnh thật sự tồn tại. Lời hẹn ước của cháu là Nhã Tịnh có lẽ sẽ thực hiện được đấy Dung ạ - Ông Tiến cười vui vẻ.
- Cô Dung quen với mẹ cháu sao ạ? – Nhã Thanh ngạc nhiên.
- Không những quên mà còn rất thân nữa. Cô và mẹ cháu đã từ có ý muốn kết thành thông gia đấy – Cô Dung cười hiền hậu.
Nhã Thanh và Hoàng Nam không hẹn mà cùng đỏ mặt.
Bà Dung kéo Nhã Thanh đến đứng bên “Tuyết Đen”
- Bức tranh này chính là mẹ cháu vẽ. Khi đó bà ấy đang mang thai cháu đấy.
- Sao ạ? Mẹ cháu là họa sỹ sao ạ?
- Ừ, mẹ con là họa sỹ. Vì ta sợ con buồn nên không kể chuyện mẹ con cho con nghe – Ông Tiến.
- Thảo nào cháu luôn cảm thấy xao xuyến khi đứng trước “Tuyết Đen”. Hóa ra đây là bức tranh của mẹ sao?
Phải chăng định mệnh đã an bài? Mẹ Nhã Thanh đem tặng “Tuyết Đen” cho mẹ Hoàng Nam, rồi Nhã Thanh lại đến sống lại Thiên Thần. Yêu “Tuyết Đen” và yêu Hoàng Nam.
Nhã Thanh, Hoàng Nam, ông Tiến và bà Dung cùng ngồi vào bạn ăn và dùng bữa một cách vui vẻ. 18 năm qua. Cuối cùng Nhã Thanh cũng biết mùi vị của một bữa cơm hạnh phúc. Đây là sinh nhật hạnh phúc nhất từ khi Nhã Thanh ra đời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc