Tuyết Đen - Chương 11

Tác giả: Giao Chi

Trường Huyền Thoại
Phòng hiệu trưởng
- Em hãy nói cho tôi biết xem tại sao em lại hành động như vậy? – Thầy hiệu trưởng nói, giọng nghiêm trọng.
- Em không có gì để nói thưa thấy – Nhã Thanh trả lời.
- Không có gì để nói tức là em thừa nhận mình đẩy hội trưởng ngã sao?
- ……… - Nhã Thanh im lặng.
- Tôi đã xem học bạ của em. Thành tích và hạnh kiểm đều rất tốt. Em là một học sinh ngoan, nhưng tại sao hôm qua em lại hành động như vậy chứ? Nếu có hiểu lầm gì thì em phải nói ra chứ! – Thầy hiệu trưởng nói bằng giọng thuyết phục.
- Nếu em nói Cát Tường cố tình té thì thầy sẽ tin em chứ?
- Em đang đùa với tôi đấy à? Làm gì có chuyện hội trưởng hội học sinh tự động té chứ? Tôi đã cho em cơ hội giải thích vậy mà em lại nói với tôi một chuyện hoang đường như thế sao? – Thầy hiệu trưởng nổi giận.
- Học sinh toàn trường đang rất kích động. Mọi người đang tổ chức bỏ phiếu đuổi học em đấy.
- Em biết thưa thầy. Em sẽ rời khỏi trường.
- Cậu sẽ không đi đâu cả - Việt Lĩnh từ đâu lù lù đi vào.
Hiệu trưởng đang ngồi trên ghế đứng phắt dậy, cúi đầu chào. Nhã Thanh rất bất ngờ trước hành động của thầy hiệu trưởng.
- Sẽ không có chuyện Nhã Thanh bị đuổi học đâu – Việt Lĩnh nói, giọng bực tức.
- Nhưng các học sinh đang rất phẫn nộ. Nếu không làm vậy e là sẽ loạn mất – Thầy hiệu trưởng phân bua.
- Nếu sợ học sinh trường này làm loạn thì ông đi tìm trường khác làm hiệu trưởng đi! Tôi không bắt ông ở lại đây chịu khổ đâu – Việt Lĩnh gật gù cái đầu điệu bộ thông cảm nhưng giọng nói thì vô cùng kiêu ngạo.
- Đi nào Nhã Thanh! – Việt Lĩnh kéo Nhã Thanh ra ngoài.
Toàn bộ học sinh trong trường đang tập trung trước cột cờ. Giữa bục chào cờ có một cái thùng kính để đựng phiếu. Các học sinh đang lần lượt xếp hàng để đi lên cho phiếu vào thùng.
Việt Lĩnh kéo Nhã Thanh quay lại phòng hiệu trưởng. Ấn Nhã Thanh ngồi xuống ghế.
- Coi chừng cậu ấy! Không được để ra ngoài trước khi tôi quay lại. Lấy nước cho cậu ấy uống! – Việt Lĩnh ra lệnh cho thầy hiệu trưởng.
- Vâng – Hiệu trưởng trả lời một cách cung kính.
Việt Lĩnh hằm hằm tiến lại chỗ thùng phiếu.
- Xoảng – Thùng phiếu bị Việt Lĩnh đạp đổ xuống đất và vỡ toang. Tất cả học sinh có mặt đều im lặng, sợ hãi.
Việt Lĩnh đổ lọ cồn vừa lấy ở phòng thí nghiệm vào đống phiếu dưới đất. Vứt một mồi diêm vào và ngọn lửa nhanh chóng phực lên.
- Đứa nào cảm thấy khó chịu, không muốn học cùng trường với Nhã Thanh thì tự động biến khỏi Huyền Thoại đi! – Việt Lĩnh quát.
Tất cả nín thinh không dám hó hé. Duy chỉ có Hoàng Nam từ trong đám đông đi lên, đến đứng đối diện với Việt Lĩnh.
- Bọn tôi đâu có làm gì sai. Người làm sai là Hoàng Nhã Thanh cơ mà – Hoàng Nam nói.
- Nhã Thanh chẳng làm sai gì cả - Việt Lĩnh trừng mắt.
- Nói như cậu thì việc đẩy hội trưởng té xuống cầu thang là đúng sao? – Hoàng Nam vặn lại.
- Không. Ý tôi là Nhã Thanh không làm điều đó – Việt Lĩnh nói.
- Vậy theo cậu tại sao hội trưởng lại té?
- Chẳng phải chính hội trưởng đã khẳng định đó chỉ là tai nạn sao. Phải vậy không Lâm Cát Tường – Việt Lĩnh nhìn vào đám đông để tìm Cát Tường. Khi gọi tên Cát Tường, Việt Lĩnh có phần gằn giọng. Không ai nghe ra được điều đó trừ Cát Tường.
- À… phải! Đó chỉ là tai nạn thôi – Cát Tường chen lên đứng trước mặt đám đông, giọng ấp úng.
- Các người nghe rồi chứ! – Việt Lĩnh quát.
- Dù vậy thì cũng phải có hình thức kỷ luật. Dù là tai nạn nhưng việc Cát Tường bị thương thì tính sao? – Hoàng Nam bắt bẻ.
- Kỷ luật Nhã Thanh thì vết thương của Cát Tường sẽ lành à? – Việt Lĩnh cười nhạt, điệu bộ bất cần.
- Không. Nhưng như vậy sẽ làm yên lòng học sinh trong trường. Hội học sinh đang rất bức xúc khi hội trưởng của họ bị như vậy.
- Vậy thì giải tán hội học sinh đi! Không còn hội học sinh thì sẽ không còn hội trưởng, vậy là xong.
Việt Lĩnh xỏ tay túi quần bỏ đi. Vậy là kết thúc cuộc tranh cãi. Với bản tính của Việt Lĩnh, bình thường thì nãy giờ Hoàng Nam ૮ɦếƭ mấy lần rồi nhưng vì Việt Lĩnh nhớ rằng Nhã Thanh không muốn cậu đánh nhau nên Việt Lĩnh đã kiềm chế.
Về phần Hoàng Nam, phiếu của cậu là phiến phản đối việc đuổi học Nhã Thanh. Hoàng Nam không muốn Nhã Thanh bị đuổi học tí nào. Nhưng khi thấy thái độ của Việt Lĩnh đối với Nhã Thanh thì Hoàng Nam cảm thấy bực bội nên mới chống đối Việt Lĩnh như vậy (ghen đó mà)
- Tức quá! Sao Quỷ Vương lại đứng về phía nó chứ? - Cát Tường giận tím mặt.
- Nhưng không sao. Hoàng Nam đứng về phía mình mà – Cát Tường cười đểu.
- Nếu cứ tiếp tục làm khó nó, Quỷ Vương sẽ không để yên cho mình. Vậy thì phải làm cho nó tự biết sợ mình. Phải cho nó thấy thế lực của ba mình mạnh như thế nào. Để nó biết người nó đối đối đầu là ai – Cát Tường vênh mặt đầy khiêu khích. Kèm theo là một nụ cười tự tin.
Việt Lĩnh quay trở lại phòng hiệu trưởng. Thầy hiệu trưởng thấy Việt Lĩnh đi vào thì đi ra ngoài để giải tán đám đông trước cột cờ.
- Xong rồi. Về lớp nào! – Việt Lĩnh nhìn Nhã Thanh cười thật tươi.
- Sẽ không sao chứ? – Nhã Thanh ngần ngại.
- Yên tâm đi! Ngoài tớ ra sẽ không ai có thể đuổi cậu khỏi trường này đâu – Việt Lĩnh nói vẻ tự hào.
- Cậu cũng chỉ là học sinh thôi mà – Nhã Thanh chau mày.
- Ừ, nhưng tớ đồng thời là chủ nhân của ngôi trường này mà.
- Cậu đang xạo đứng không? – Nhã Thanh nheo mắt nhìn Việt Lĩnh. Nhưng rồi cô bắt đầu tin vào lời Việt Lĩnh vừa nói khi nghĩ lại thái độ của thầy hiệu trưởng đối với Việt Lĩnh. Nhã Thanh há hốc miệng kinh ngạc.
- Làm sao mà cậu có thể? Cậu mới 18 tuổi thôi mà.
- Ba tớ xây trường này cho tớ đấy. Hồi lớp 8 tớ có thích một cô gái nhưng cô ấy chê tớ hiền quá. Bỏ tớ theo một thủ lĩnh trường tớ lúc đó. Tớ đã rất buồn. Vậy nên ba tớ xây trường cho tớ. Để tớ trở thành thủ lĩnh.
Nhã Thanh bật cười. Cô không ngờ lí do lại ngộ nghĩnh như vậy.
- Bí mật đấy nhé! Chỉ có mình cậu biết thôi đấy – Việt Lĩnh nháy mắt.
- Sao cậu lại cho tớ biết?
- Ngốc vậy! Tớ sẽ không dấu người tớ yêu bất cứ điều gì – Ba chữ “người tớ yêu” được Việt Lĩnh nói một cách tỉnh bơ. Trong khi Nhã Thanh vừa nghe xong thì mặt đã đỏ bừng lên.
Tối hôm đó
Nhã Thanh đang học bài vì ngày mai có bài kiểm tra Anh Văn. Cô cảm thấy hơi buồn ngủ nên đi vào phòng tắm rửa mặt.
Nhã Thanh trở ra. Giật mình! Hoàng Nam đang ngồi trên giường cô. Hoàng Nam lần nào cũng xuất hiện như ma vậy.
- Cậu vào phòng tôi làm gì? – Nhã Thanh hỏi.
- Rốt cuộc cậu và Quỷ Vương có quan hệ gì với nhau – Hoàng Nam hỏi bằng giọng rất xấc. Như kiểu chủ nhân hỏi bề tôi vậy.
- Cậu hỏi làm gì?
- Nói xem! Tại sao thằng đó lại bảo vệ cậu như vậy?
- Tôi không có bổn phận phải giải thích với cậu – Nhã Thanh định bỏ ra ngoài.
- Pặc – Hoàng Nam kéo tay Nhã Thanh ngồi xuống. Và bây giờ Nhã Thanh đang ngồi trên đùi Hoàng Nam.
- Cậu muốn làm gì? – Nhã Thanh vùng vẫy nhưng vô ích. Cánh tay Hoàng Nam đang ôm cô rất chặt.
- Cậu với Quỷ Vương chắc không phải là quan hệ đó chứ? – Hoàng Nam thì thầm vào tai Nhã Thanh.
- Quan hệ đó là quan hệ gì? – Nhã Thanh hỏi.
- Tôi khuyên cậu nên dừng lại đi. Chỉ có thằng em hiền lành của tôi mới để cậu đùa giỡn như vậy chứ Quỷ Vương thì không đâu. Cậu đang đùa với lửa đấy – Hoàng Nam ghé sát miệng mình vài tai Nhã Thanh.
- Tôi không đùa giỡn với ai cả.
- Vậy là cậu thật lòng thích Bảo Nam sao?
- …… - Nhã Thanh chỉ im lặng. Không trả lời.
Hoàng Nam cắn nhẹ vào vành tai Nhã Thanh làm cô rùng mình. Rồi cậu từ từ hôn lên cổ Nhã Thanh.
Lý trí thì mách bảo Nhã Thanh phải vùng ra nhưng trái tim thì lại không cho phép. Nhã Thanh đang chơi vơi giữa sự đấu tranh tâm lí thì bất chợt thấy vai mình đau buốt.
- Aaaa!!! – Nhã Thanh hét lên đau đớn. Trên vai cô in vết răng cắn của Hoàng Nam. Máu bắt đầu chảy xuống.
- Hoàng Nhã Thanh, cậu đừng quên em trai tôi đã vì cậu mà ૮ɦếƭ. Cậu đừng nghĩ có thể vui vẻ bên người con trai khác mà quên Bảo Nam – Hoàng Nam hất Nhã Thanh ngã ra giường rồi đứng dậy nhìn Nhã Thanh, ánh mắt khinh bỉ.
Hoàng Nam bỏ ra ngoài. Nhã Thanh nằm trên giường ôm vai mình. Vết cắn rất sâu. Máu chảy ướt vai áo. Nhưng vết thương trong trái tim cô còn sâu hơn.
- Tại sao lại đau như vậy? Trái tim mình…
- Tại sao khi nãy mình lại bị đôi môi ấy mê hoặc chứ?
- Mùi hương của cậu ấy vẫn còn đọng lại trong ăn phòng này.
Nhã Thanh khẽ rùng mình. Cô vừa phát hiện ra một sự thật đáng sợ. Một điều đáng lẽ không được phép xảy ra. Cô… yêu Hoàng Nam mất rồi.
Thật ra Bảo Nam chỉ là cái cớ, sự thật là chính Hoàng Nam không muốn Nhã Thanh ở bên người con trai khác nhưng bản thân Hoàng Nam không chịu thừa nhận điều đó. Cậu chỉ đang vịn vào cái lí do mang tên “Bảo Nam” mà thôi. Tự lừa dối mình và lừa dối Nhã Thanh. Đúng là đáng thương.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc