Tuyết Đen - Chương 04

Tác giả: Giao Chi

Trên đời này có thật sự có Chúa Trời không nhỉ? Nếu tôi tin thì linh hồn tôi sẽ được cứu rỗi chứ?
Nhưng suy cho cùng thì Chúa Trời cũng không hề có cánh trong khi quỷ dữ thì có cánh đó thôi.
________
Nhã Thanh đã đứng trước cổng “Thiên thần” gần 1 tiếng đồng hồ rồi. Cô không dám vô nhà vì không biết phải đối diện với bà Dung như thế nào. Cô thấy hổ thẹn trước ánh mắt quan tâm của bà ấy dành cho cô.
Cuối cùng Nhã Thanh cũng đi vào nhà. Vì cô đâu thể cứ đứng mãi bên ngoài chứ.
Trong nhà rất yên tĩnh. Nhã Thanh bước từng bước nhẹ nhàng lên cầu thang. Điệu bộ cứ y như ăn trộm.
Phòng khách không có ai. Nhã Thanh rón rén đi vô nhà bếp cũng không thấy ai. Chỉ thấy trên bàn có một mẩu giấy.
- Hoàng Nam, thiết kế tòa nhà thương mại ở Hồng Kông có chút sự cố. Mẹ phải qua đó gấp. Con ở nhà nhớ tự chăm sóc bản thân nhé. Các con chịu khó ra ngoài ăn nhé!
- Cô đi rồi sao? – Nhã Thanh lẩm bẩm, đặt tờ giấy xuống bàn, Nhã Thanh lững thững đi về phòng. Nhưng trước khi về phòng Nhã Thanh còn đến trước “Tuyết đen” đứng đăm chiêu nhìn ngắm bức tranh.
- Những chiếc lông vũ này giống như lông từ đôi cánh của quỷ vậy. Nó che hết “nụ cười của thiên thần” rồi.
- Có thật là dù thế nào thì tuyết vẫn thuần khiến không?
- Rốt cuộc tại sao tôi lại luôn cảm thấy lòng mình bâng khuâng mỗi khi nhìn bức tranh này chứ?
- Rốt cuộc quyết định rời khỏi nhà, rời khỏi ông và đến một nơi lạ lẫm này là đúng hay sai?
- Liệu có phải là sự sắp xếp của Chúa Trời nên tôi mới gặp người anh trai sinh đôi của cậu ấy, trong số tám mươi mấy triệu người không?
- Chúa trời cũng muốn tôi đền tội sao?
- Trên đời này có thật sự có Chúa Trời không nhỉ? Nếu tôi tin thì linh hồn tôi sẽ được cứu rỗi chứ?
- Nhưng suy cho cùng thì Chúa Trời cũng không hề có cánh trong khi quỷ dữ thì có cánh đó thôi.
Thả mình xuống giường Nhã Thanh nhắm nghiền hai mắt. Ngày hôm nay đối với Nhã Thanh quá mệt mỏi. Cơ thể thì không mệt mỏi gì nhưng tinh thần thì rã rời.
Sân thượng trường Anh Vũ (trường cấp 3 lớn nhất tp HCM)
- Chát! – Một cô gái gương mặt đầm đìa nước mắt thẳng tay tát vào mặt Nhã Thanh.
- Trả Bảo Nam cho tớ! Tại cậu mà cậu ấy ra nông nỗi như thế. Trả Bảo Nam cho tớ - Cô gái ấy ghì chặt hai vai của Nhã Thanh, lay liên tục.
- Uyển Thy, cậu…
- Phải, tớ yêu Bảo Nam nhưng cậu ấy lại yêu cậu… Tớ đã nghĩ… nếu là cậu thì sẽ không sao… Nếu người Bảo Nam yêu là cậu… thì tớ sẽ chúc phúc cho hai người… Nhưng sao cậu… có thể… mang tình cảm của Bảo Nam ra đùa giỡn vậy chứ? – Uyển Nhi giận dữ.
- Tớ… tớ xin… lỗi…
- Xin lỗi? Cậu xin lỗi sao? Xin lỗi thì Bảo Nam có thể sống lại sao?
- Tớ…
- Cậu là một con quỷ Nhã Thanh ạ. Tớ đã bị sự lương thiện giả dối của cậu lừa gạt. Cậu đích thị là người có gương mặt thiên sứ nhưng lòng dạ ác quỷ.
- Uyển Thy, tớ…
- Đừng có dùng cái miệng ghê tởm đó để gọi tên tôi. Cậu hãy lộ nguyên hình đi! Đừng có tỏ ra thánh thiện nữa. Thất sự ghê tởm!
- ……..
- Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu đâu. Tôi muốn cậu phải dằn vặt cả đời. Bảo Nam đã từng thuộc về cậu, nhưng sau ngày hôm nay cậu ấy sẽ thuộc về tôi.
- Nhưng Bảo Nam…
- Phải! Cậu ấy ૮ɦếƭ rồi! Và tôi sẽ đi theo cậu ấy – Uyển Thy vừa dứt câu thì chạy vụt đến lan can sân thượng và…
- Uyển Thy! – Nhã Thanh hét lên và ngồi bật dậy.
- Hộc! Hộc! Sao lại mơ thấy nữa rồi? – “Nữa rồi” tức là trước đây Nhã Thanh cũng từng mơ thấy điều này rồi.
- Tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu đâu. Tớ muốn cậu phải dằn vặt cả đời. Bảo Nam đã từng thuộc về cậu, nhưng sau ngày hôm nay cậu ấy sẽ thuộc về tớ…
- Tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu đâu. Tớ muốn cậu phải dằn vặt cả đời. Bảo Nam đã từng thuộc về cậu, nhưng sau ngày hôm nay cậu ấy sẽ thuộc về tớ…
- Tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu đâu. Tớ muốn cậu phải dằn vặt cả đời. Bảo Nam đã từng thuộc về cậu, nhưng sau ngày hôm nay cậu ấy sẽ thuộc về tớ…
Câu nói của Uyển Thy lặp đi lặp lại trong đầu Nhã Thanh.
- Đầu… mình… - Nhã Thanh ôm chặt đầu bằng hai tay.
- Đầu… mình… đau… quá! Mình… - Nhã Thanh ôm đầu nằm quằn quại trên giường.
- Không… được rồi! Thuốc… thuốc… của mình… - Nhã Thanh run rẩy kéo hộc bàn của chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường.
Cô lấy ra một lọ thuốc an thần. Đổ lên tay hai viên rồi nuốt vội. Nhã Thanh loạng choạng đi đến chỗ cái tủ lạnh mini trong phòng. Lấy một chai nước khoáng và uống một ngụm đầy miệng. Nhã Thanh trở lại giường nằm và lấy gối đè lên đầu mình. Cô chìm vào giấc ngủ do tác dụng của thuốc an thần.
Nhã Thanh mở mắt ra. Phòng cô tối đen vì trước khi ngủ cô không mở đèn. Cô mò tay mở chiếc đèn ngủ đặt trên chiếc bàn bên cạnh giường.
Giất mình! Hoàng Nam đang ngồi ngay bên cạnh giường.
- Cậu… ở trong phòng tôi làm gì vậy? – Nhã Thanh hoảng hốt.
- Dậy rồi à? Tôi đang định giết cậu đây. May mà cậu tỉnh lại.
Nhã Thanh cười nụ cười nửa miệng vẻ bất cần.
- Cậu không tin sao? – Hoàng Nam nổi giận rồi chồm đến siết cổ Nhã Thanh.
Gương mặt Nhã Thanh đỏ bừng rồi chuyển qua trắng bệch. Nhưng Nhã Thanh không hề vùng vẫy. Hai tay cô siết chặt tấm ra giường. Đôi mắt bi thương mở to nhìn Hoàng Nam.
Hoàng Nam buông tay ra và ngay sau đó là tràng ho sặc sụa của Nhã Thanh.
- Sao không chống cự? Nghĩ là làm vậy thì tôi sẽ thương hại mà bỏ qua cho cậu sao? – Hoàng Nam nhìn Nhã Thanh bằng ánh mắt khinh bỉ.
- Không hề. Nếu cậu có thể *** tôi. Tôi sẽ mang ơn cậu nhiều lắm – Nhã Thanh đã lấy lại hơi thở.
- Đừng có đùa. Cậu nghĩ tôi không dám sao? – Hoàng Nam nghiến răng.
- Cậu nghĩ tôi đang khiêu khích cậu sao? – Nhã Thanh hỏi vặn lại Hoàng Nam.
- Cậu nhầm rồi. ૮ɦếƭ không đáng sợ. Phải sống mới đáng sợ - Nhã Thanh bặm môi. Đôi mắt buồn thê lương đến tuyệt vọng.
- Cậu nói đúng. Giết cậu thì dễ cho cậu quá – Hoàng Nam cười nhạt.
- Tôi ở đây. Cậu muốn làm gì thì cứ việc làm. Trút hết thù hận của cậu đi! Chỉ cần cậu thấy thoải mái – Nhã Thanh nói chậm rãi. Giọng buồn bã.
- Gì chứ? Cắn rứt lương tâm sao? Điều đó không hợp với cậu đâu. Một con quỷ mà lại tỏ ra xám hối thì còn ghê tởm hơn khi nó làm việc tội lỗi đấy. Sống đúng bản chất của cậu đi Hoàng Nhã Thanh!
Hoàng Nam nói rồi bỏ ra ngoài. Bỏ lại Nhã Thanh cùng nụ cười chua chát và trái tim nát tươm. Cơ thể Nhã Thanh như muốn vỡ vụn ra thành từng mảnh.
- Sao vừa rồi mình không bẻ gãy cổ cô ta đi chứ? – Hoàng Nam vừa đi về phòng vừa lẩm bẩm.
- Sao lại bị đôi mắt đó làm giao động chứ? – Hoàng Nam tự trách mình.
- Lần sau có cơ hội, nhất định mình phải bẻ gãy ít nhất một cái xương trên người cô ta – Hoàng Nam nghiến răng, hai tay siết chặt.
Sáng hôm sau
Hoàng Nam vừa ra khỏi phòng đã thấy Cát Tường đang đứng đợi mình trước cửa phòng rồi. Sáng nào cô cũng đứng đợi Hoàng Nam như thế này mong có thể làm cậu cảm động nhưng nó lại phản tác dụng. Điều đó làm Hoàng Nam thấy Cát Tường thật phiền phức.
- Hôm qua cậu ngủ ngon chứ? – Cát Tường đến ôm cánh tay của Hoàng Nam.
- Nhờ ơn của cậu nên tôi ngủ rất ngon – Hoàng Nam nói.
Trước đây, thỉnh thoảng nửa đêm Cát Tường hay gõ cửa phòng Hoàng Nam khi cậu đang ngủ chỉ để nhìn mặt cậu cho đỡ nhớ vì nhớ quá không ngủ được. Thời gian đầu Hoàng Nam tức sôi máu nhưng sau đó cậu mặc kệ không thèm mở cửa luôn. Dần dần Cát Tường cũng thôi quấy rối kiểu đó nữa.
Hoàng Nam còn chưa kịp hất cánh tay đang ôm xà nẹo của Cát Tường thì gặp Nhã Thanh từ trên cầu thang đi xuống. Hôm nay Nhã Thanh mặc đồng phục (mới xuống văn phòng mua hôm qua)
Nhìn thấy Cát Tường đang khoác tay Hoàng Nam, tự nhiên Nhã Thanh thấy tim mình đau nhói. Mặt Nhã Thanh chuyển ngay qua sắc trắng một cách rõ ràng.
- Sao lại thấy khó chịu thế này? Không lẽ vì cậu ta có gương mặt giống Bảo Nam nên mình thấy khó chịu khi cậu ta bên người con gái khác? – Nhã Thanh nghĩ thầm.
- Mày không được phép như vậy đâu Nhã Thanh! Không được như vậy đâu! – Nhã Thanh tự nhủ.
- Nét mặt cô ta như vậy là sao? – Hoàng Nam thắc mắc.
- Gì đây? Mới sáng sớm mà sao mặt con nhỏ này khó coi vậy? Còn không tránh ra đứng đây làm gì? Đã xấu còn muốn làm nổi bật nữa sao? – Cát Tường nghĩ thầm. Nhưng khó chịu ra mặt.
Cát Tường kéo Hoàng Nam đi vô nhà bếp. Không quên quay lại nhìn Nhã Thanh một cái thật sắc.
Cát Tường đang trét bơ lên miếng bánh sanwich cho mình và cho Hoàng Nam. Còn Nhã Thanh đang loay hoay đổ sữa ra ly.
- Chiều nay người giúp việc nhà tớ sẽ đến. Trong thời gian cô Dung đi vắng người đó sẽ nấu nướng cho chúng ta. Tớ không thích phải ra ngoài ăn. Ngồi cùng một quán với đám người tầm thường khó ăn lắm – Cát Tường nói bằng giọng chảnh chọe.
- Sao cũng được. Mà tớ cũng là người tầm thường thôi. Bấy lâu nay vô tình làm cậu khó ăn rồi – Hoàng Nam nói móc Cát Tường. Cậu thật sự ghét cái tính đỏng đảnh của Cát Tường.
- Hỳ! – Nhã Thanh che miệng cười.
- Cười cái gì? – Cát Tường quát.
- Này, đừng có nói hôm qua đến giờ chưa thay băng cho vết thương đấy – Hoàng Nam thấy máu đã thấm đến lớp ngoài cùng của băng cuốn trên bàn tay Nhã Thanh.
- Không sao đâu! Khỏi băng cũng được – Nhã Thanh nói rồi tháo cái lớp băng vướng víu ra. Từ hôm qua đến giờ tay trái của cô luôn có cảm giác không thật rất khó chịu.
- Tùy – Hoàng Nam nói lạnh nhạt.
- Chúng ta đi học thôi Hoàng Nam – Cát Tường hối thúc.
- Tôi là trẻ con sao cần cậu dẫn đến trường? – Hoàng Nam bực bội. Thật ra là cậu đang bực chính mình vì tự nhiên đi quan tâm đến Nhã Thanh nên chút giận lên Cát Tường.
- Cậu sao thế? Bình thường chúng ta vẫn đi chung mà – Cát Tường ngơ ngác không hiểu gì.
Đúng lúc đó thì điện thoại của Hoàng Nam reo.
- Con nghe mẹ ơi – Hoàng Nam bắt máy.
- Con đi học chưa? – Bà Dung hỏi.
- Con đang chuẩn bị đi. Sao vậy mẹ?
- Con cho Nhã Thanh đi cùng nữa nhé! Con bé chưa quen đường đâu.
- Chẳng phải hôm qua mẹ chở cô ta đi cho biết đường rồi sao? – Hoàng Nam nhìn Nhã Thanh, cau có.
- Mới đi một lần sao mà nhớ hả con? Thì đằng nào con cũng đi cùng đường mà. Dẫn Nhã Thanh đến chạm xe bus cho con bé quen đường. Mẹ có bắt con cõng con bé tới trường đâu mà con khó khăn vậy? – Bà Dung lớn tiếng nhưng không phải đang giận.
- Được rồi! Cho cô ta theo là được chứ gì? – Hoàng Nam lườm Nhã Thanh.
- Con và Cát Tường đừng về nhà khuya quá đấy nhé! Đừng để Nhã Thanh ở nhà một mình, tội con bé. Hai đứa đi ăn thì nhớ cho Nhã Thanh theo nữa. Con bé không biết đường đâu – Bà Dung dặn dò.
- Mẹ! Con mới là con mẹ đấy – Hoàng Nam cáu.
- Con bằng này tuổi đầu rồi mà còn phân bì như con nít vậy?
- Ai con nít chứ? Khi nào mẹ mới về?
- Hm… thiết kế của mẹ bị trục trặc nên chắc 1 tháng nữa mẹ mới về được.
- Vậy mẹ phải giữ gìn sức khỏe và tự chăm sóc cho bản thân đấy nhé!
- Mẹ biết rồi. Con cũng vậy nhé!
- Mẹ yên tâm.
- Vậy thôi đi học đi. Tối mẹ gọi lại.
- Con chào mẹ!
Hoàng Nam vừa cúp máy đã lườm cho Nhã Thanh một cái sắc lạnh.
- Đi học! – Hoàng Nam nhìn Nhã Thanh, ra lệnh.
- Hả? – Nhã Thanh ngơ ngác.
- Hả cái gì? Cầm cặp đi theo tôi nhanh lên – Hoàng Nam nghiến răng.
- Ờ… - Nhã Thanh không hiểu gì nhưng cũng xách cặp đi theo cho lành chứ nhìn bộ dạng Hoàng Nam kinh khủng quá!
- Sao lại cho con đó đi theo chứ? – Cát Tường nhìn Nhã Thanh, khó chịu ra mặt.
Trên xe bus Nhã Thanh phải đứng vì không còn chỗ. Khi lên xe chỉ còn hai chỗ trống và Cát Tường đã nhanh nhẩu ngồi xuống và kéo Hoàng Nam ngồi vào bên cạnh (Cát Tường ngồi sát cửa sổ còn Hoàng Nam ngồi bên ngoài)
- Sao lại khó thở thế này chứ? Nhìn cảnh hai người đó ngồi bên nhau sao lại bực bội thế này? Đó là Hoàng Nàm chứ đâu phải Bảo Nam? – Nhã Thanh nghĩ thầm.
- Không được rồi! Mình không thể tiếp tục như thế này – Nhã Thanh nghĩ thầm. Thỉnh thoảng lại quay lại liếc trộm Hoàng Nam và Cát Tường.
Đột nhiên một con mèo băng qua đường. Chiếc xe thắng gấp. Nhã Thanh ngã dúi người về phía trước. Những tưởng đã do sàn xe rồi. Nhưng may sao có một người nào đó đã kịp đỡ cô từ phía sau. Cánh tay vòng qua eo cô ôm lấy cô rất chặt.
Khi nhận thấy Nhã Thanh đã đứng vững thì người đó buông tay ra.
- Cám ơn! – Nhã Thanh quay lại nói và… bất ngờ. Người vừa đỡ cô chính là Hoàng Nam.
- Không có gì – Hoàng Nam đáp lạnh nhưng mặt đang đỏ bừng lên.
- Ngồi xuống đây đi! – Hoàng Nam ấn Nhã Thanh vào chỗ ngồi của mình.
- Con nhỏ đáng ghét này! – Cát Tường nghĩ thầm rồi đứng lên, đi đến chỗ Hoàng Nam đang đứng.
Thế là bây giờ 1 mình Nhã Thanh ngồi còn Hoàng Nam và Cát Tường đang đứng chung.
- Sao cậu ấy lại làm vậy chứ? Chẳng phải cậu ấy rất ghét mình sao? – Nhã Thanh nghĩ thầm.
- Mình làm vậy chỉ vì không muốn bị mẹ la thôi. Nếu cô ta bị gì mẹ sẽ la mình – Hoàng Nam đang cố thuyết phục chính mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc