Tùy Tiện Phóng Hỏa - Chương 20

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo

Hành trình đến New Zealand
Giai Hòa há hốc miệng, câm điếc.
Cuối cùng A Thanh vẫn xuống xe trước, nói nhỏ: “Hẳn là không có nhiều người lắm đâu, chúng ta đi nhanh một chút là ổn, cùng lắm chỉ có hành khách chụp ảnh thôi, chị ngượng liền cúi đầu, nhìn xuống đất một lúc rồi sẽ qua.”
Giai Hòa mặc niệm vài câu A di đà Phật, cắn răng xuống xe.
Lúc đầu cũng không có người chú ý, cho đến khi hai người check-in xong, đi ra khu vực VIP thì phóng viên ào tới. Cô mặc niệm mấy lời A Thanh dặn, siết chặt cánh tay Dịch Văn Trạch, biểu cảm trên gương mặt đã cứng ngắc, căn bản không biết chính mình đang cười hay đang khóc…
Hàng loạt người không ngừng gào thét tên Dịch Văn Trạch, còn có phóng viên liên tục truy hỏi. Giai Hòa vừa nhìn thoáng qua ‘thương trường đoản pháo’ trước mặt đã hoàn toàn ăn mặn.
A Thanh cùng người trong công ty lịch sự ngăn cản phóng viên, nhưng những vấn đề đặt ra cũng không biết làm thế nào: “Xin hỏi, lần này anh ra nước ngoài để kết hôn hay sao? Hay là đã bí mật đăng ký trước đó?” “Dịch tiên sinh, có thể giải thích không? Đây chính là vị hôn thê trong chương trình trò chuyện đó phải không?” “Xin hỏi anh Dịch! Hai người đã gặp cha mẹ hai bên?”…
Cô thật sự muốn tìm cái nhà xác, quấn mình thành một cục cho xong…
Dịch Văn Trạch vẫn giữ lấy bả vai của Giai Hòa, gần như là nửa ôm vào trong lòng bảo vệ, không nói gì. Nhưng không biết có ai giật tay cô, móng tay cào tới cánh tay, Giai Hòa giật thót, rút tay mình về.
Dịch Văn Trạch cúi đầu nhìn, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đột nhiên dừng bước.
Chỉ vài giây ngắn ngủi như vậy đã khiến mọi người chung quanh im phăn phắt.
Trong lúc tất cả những người có mặt đều cảm thấy ngượng ngùng, anh mới thực ôn hòa nói đùa một câu: “Các vị, nếu cứ tiếp tục hỏi nữa thì cô ấy sẽ có khả năng bỏ chạy đám cưới không lấy chồng, như vậy tôi sẽ rất có tội.” Khó có lúc Dịch Văn Trạch lại nói đùa trước mặt nhiều người, những phóng viên nghe được đều ngây ra một lúc, sau đó lịch sự lùi lại phía sau hai bước, tiếp tục lặp lại vấn đề vừa rồi, nhưng âm lượng cũng đã giảm xuống khá nhiều.
Giai Hòa theo sát bước chân của anh, không dám ngừng lại, an toàn bước vào trạm kiểm soát.
Cho đến khi lên máy bay, đầu Giai Hòa vẫn tưởng mình đang nằm mơ.
Những chuyện như thế này, dù bình thường cũng đã xem rất nhiều, nhưng đến khi xuất hiện ở chính bản thân mình vẫn khó có thể làm quen được. Tiếp viên hàng không kéo một chiếc màn, ngăn những ánh mắt chú mục tới. Đến lúc này Giai Hòa mới thở ra một hơi, nghiêng đầu, một bên mặt dán vào lưng ghế tựa nhìn anh: “Bây giờ em đã hiểu vì sao trước kia anh trầm cảm rồi, nếu là em chắc tinh thần trực tiếp tiêu tùng luôn.”
Anh cười nhìn cô: “Cảm ơn vợ đã thấu hiểu.”
Giọng nói rất nhỏ, nhưng trong khoang vẫn còn hai hành khách khác, hơn nữa lại có tiếp viên hàng không, quả thực là những khán giả không mua vé vẫn có phim xem.
Cô hậm hực nhìn anh: “Em quyết định đi ngủ, đừng nói chuyện với em, tuyệt đối đừng nói với em bất cứ điều gì nữa…”
“Em chuẩn bị ngủ khoảng mười một tiếng?” Anh buồn cười sờ sờ trán của cô, “Đến New Zealand sẽ ổn, nơi đó anh không phải là diễn viên cũng không phải là ca sĩ, sẽ không có nhiều người chú ý tới chúng ta.”
Dịch Văn Trạch đã cho Giai Hòa ăn uống ngon lành từ trước, tất cả đều là những món cô yêu nhất.
Giai Hòa ăn uống no say, nghĩ đến cảnh tượng lúc máy bay hạ cánh, bỗng nhiên có chút mong chờ.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi bên anh, hai người có thể cùng nhau đi du lịch bình thường như thế này. Trong nước, khuôn mặt Dịch Văn Trạch đích thị như quả bom hẹn giờ, ngoại trừ việc ở trong công ty thì cả hai cũng không ra ngoài nhiều lắm, thi thoảng cùng anh đi công tác này nọ là thú tiêu khiển lớn nhất. Cô nghĩ nghĩ, cảm thán không thôi, thì thầm: “Thật ra không phải em mệt đâu, lúc ở bên anh có rất nhiều chuyện chúng mình chưa làm bao giờ.”
Anh cười nhìn cô, đang định nói điều gì đó, Giai Hòa lại bồi thêm một câu: “Nhưng mà em lại là người không thích vận động cũng không thích ra ngoài, tính đi tính lại thật sự là rất thích hợp.”
Dịch Văn Trạch hoàn toàn chấp nhận: “Vậy lần này đành oan ức cho em, đi New Zealand với anh nhiều hơn một chút?”
Cô nương theo lời anh nói, cố ý thở dài: “Được rồi, em đây liền tủi thân một chút, cùng anh quay về những năm tháng tuổi trẻ vậy.”
Dịch Văn Trạch nghiêng đầu, khẽ hôn mặt cô, ý bảo cô có thể ngủ.
Chuyến bay rất dài. Khi Giai Hòa khát nước thức dậy, Dịch Văn Trạch vẫn đang ngủ.
Khuôn mặt tĩnh lặng như thế này, thật sự là…quá đẹp trai. Cô rất là cảm thán sự thiên vị của Thượng Đế cho anh, đang định quay đầu nhỏ giọng nói tiếp viên hàng không mang tới một cốc nước đá đã có người mang đến, mỉm cười thân mật với cô.
Giai Hòa lập tức hiểu ngầm, cô gái này nhất định là fan Dịch Văn Trạch.
Cô cũng cười, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Tiếp viên hàng không híp mắt cười, nói câu cố lên không phát ra âm thanh, rồi cầm cốc trở về.
Giai Hòa nghiêng đầu nhìn Dịch Văn Trạch, trước *** anh còn đặt một cuốn sách để mở, ảnh bìa được thiết kế khá đơn giản, chỉ có hai màu xanh đậm và trắng. Tay anh để bên trên, Ng'n t cong lại. Chỉ đơn giản như vậy thôi đều có thể khiến Giai Hòa nhìn một lúc lâu. Cô cứ nằm nghiêng nhìn anh hồi lâu, mơ mơ màng màng một lúc lại chìm vào giấc ngủ.
Thời tiết cũng bước vào mùa mưa, nhưng nơi đây lại mang theo hương vị của mùa hè, từ tiết trời giá rét đông người của Thượng Hải đến New Zealand, thực sự là một kỳ nghỉ hoàn hảo. Đương nhiên, nếu không có nụ cười kia đang hướng về phía mình, lại là một mỹ nhân phiên bản Dịch Văn Trạch, cô sẽ càng vui vẻ tự nhiên hơn.
“Giai Hòa,” Dịch Văn Nhuận đi tới, ôm cô một cái rất chặt, “Dáng vẻ của chị thật đáng yêu, nhỏ xíu.”
…Được rồi, coi như đây là khen.
Cô cười ôm Dịch Văn Nhuận: “Anh ấy nói nhất định chị sẽ thích em, bây giờ chị tin rồi.”
Dịch Văn Nhuận buông cô ra, nhỏ giọng nói: “Thật ra ảnh rất sợ em bắt nạt chị đó.”
Tiếng Quốc ngữ của cô nàng thực sự mới lạ, nhưng là giọng nói cùng cách cắn chữ cũng rất dễ thương, nhất là khuôn mặt này, có khoảng bảy phần giống y Dịch Văn Trạch. Đứng đối diện như thế này không hiểu sao lại khiến mặt Giai Hòa nóng lên. “Đỏ mặt?” Dịch Văn Nhuận quay qua hỏi trực tiếp Dịch Văn Trạch: “Thật sự là em đã khiến bà xã của anh sợ hãi?”
Dịch Văn Trạch chỉ mỉm cười nhìn cô: “Cô ấy nhìn mặt của em mà nhớ tới anh.”
Một câu đả kích ngầm như thế khiến cho người trước mặt suy sụp buồn khổ, không cam lòng hỏi tiếp Giai Hòa: “Chị không biết là khuôn mặt này, nếu là nữ thì sẽ càng đẹp hơn sao? Chị không biết anh hai của em rất xinh đẹp sao?” Giai Hòa cũng rất nghiêm túc gật gật đầu, nói: “Ban đầu cũng không để ý nhiều lắm, nhưng khi nhìn thấy em chị mới phát hiện những nét kia quả thực rất thích hợp với phái nữ.”
Hai cô gái nhìn nhau, lập tức bật cười.
Dịch Văn Nhuận tự mình lái xe đến, lúc vào Auckland, Giai Hòa mới sực nhớ đến chuyện nhà bố mẹ anh ở thủ đô Wellington mà không phải ở đây. “Không phải chúng ta nên đến nhà bố mẹ anh trước sao?” Cô ghé vào tai anh, nhỏ giọng hỏi.
“Hai người ấy vẫn còn đi du lịch.” Dịch Văn Trạch cười cười, “Hơn nữa sợ em quá căng thẳng nên chúng ta cứ đến nhà của Văn Nhuận ở vài ngày, sau đó sẽ đến thăm bố mẹ.” Rất chu đáo…Bỗng nhiên Giai Hòa thả lỏng được một chút, rồi thở dài: “Thế mà anh không nói trước cho em biết, hại em cuống lên nãy giờ.”
Nhìn cái thái độ ấy xem, nguyên một nhà của bọn họ đều là như thế.
Cô bỗng nhiên nhớ tới kịch bản về hôn nhân và tình yêu mình đã từng viết, giữa mẹ chồng nàng dâu trong nhà, lắm lúc cũng chỉ vì chuyện tắm rửa giờ nào cũng dễ nảy sinh ra khúc mắc. Hình như là do viết nhiều quá bỗng nhiên đâm ra sợ những loại quan hệ mẹ chồng nàng dâu thâm căn cố đế như vậy.
“Em đang nghĩ gì thế?” Anh đưa cho cô chai sữa.
Giai Hòa cầm lấy, uống một ngụm: “Nghĩ về quan hệ mẹ chồng nàng dâu.”
Anh như cười như không đưa cho cô một chiếc khăn tay ướt. Lúc Giai Hòa cầm lấy lau miệng, chợt nghe tiếng Dịch Văn Nhuận cười: “Mẹ em nếu nghe được những lời chị nói nhất định sẽ vui lắm đó. Cả đời này mẹ vẫn chưa thể nghiệm qua cái gì gọi là ‘quan hệ mẹ chồng nàng dâu’ đâu, cuộc sống từ trước đến nay vẫn còn thiếu mỗi chuyện đó thôi.” Giai Hòa nhìn thoáng qua Dịch Văn Trạch một cái, rồi Văn Nhuận mới đột nhiên phản ứng lại: “Xong rồi, em nhỡ miệng.”
“Không sao đâu,” Giai Hòa cười ra tiếng, vốn chỉ nghĩ đến thôi, nhưng nghe Dịch Văn Nhuận nói vậy lại cảm thấy ngượng ngùng đôi chút, “Chị cũng chưa trải qua lần nào, thật sự rất sợ.” Nói xong lại dựa vào người Dịch Văn Trạch, thì thào: “Anh bạn đã từng kết hôn kia, xuất thân của người ta vô cùng trong sạch thuần khiết, anh phải biết quý trọng đó.”
Dịch Văn Trạch buồn cười nhìn cô: “Em muốn anh quý trọng như thế nào?”
Cô nhìn nhìn anh, bỗng nhiên trong đầu chợt xuất hiện mấy hình ảnh hạn chế mới thu hồi tầm mắt lại, quyết đoán quay đầu đi chiêm ngưỡng khung cảnh ngoài cửa kính xe.
Chồng Văn Nhuận là giáo viên Trung học, rõ ràng là người ngày ngày giảng dạy nhưng lại ít nói vô cùng, nguyên một bữa tối ngoại trừ mở miệng dùng tiếng Anh bảo chị Giai Hòa ăn nhiều một chút thì không nói gì khác nữa. Cuối cùng khi hai người ngồi trên xích đu ở sân nhà, dựa sát cạnh nhau nói chuyện phiếm, Giai Hòa mới cảm thán một câu: “Văn Nhuận thích nói như vậy, gặp phải người ít nói chẳng phải rất cô đơn hay sao.”
“Vợ yêu à,” Dịch Văn Trạch chậm rì rì nhìn cô một cái: “Cậu ấy là bạn học của anh, học khoa Luật.” Giai Hòa vô cùng kinh ngạc, nhìn Dịch Văn Trạch đăm đăm: “Thế mà sao ít nói như vậy?”
“Là Văn Nhuận không cho cậu ta nói nhiều,” Anh vạch trần sự thật, “Cậu ta sẽ không nói tiếng Trung, sợ nói chuyện nhiều sẽ khiến em xấu hổ.”
Giai Hòa a một tiếng, ngượng ngùng thì thào: “Thật ra tiếng Anh của em cũng đâu tệ dữ vậy nha…”
Bên cạnh có hai chú chó lớn chạy tới chạy lui, có một chú còn vươn lưỡi khẽ *** *** chân Giai Hòa mấy cái. Cảm thấy nhồn nhột, cô co chân lên, trực tiếp gác luôn lên đù* anh. Dịch Văn Trạch dùng tiếng Anh nói vài câu với lũ chó, hai bạn cún vô cùng nghe lời, nằm sấp xuống. Giai Hòa vô cùng sùng bái nhìn anh một cái rồi lại nhìn chó một cái: “Bỗng nhiên em rất chi là ngưỡng mộ hai em cún này, bọn nó nghe hiểu tiếng Anh hết trơn, phỏng chừng còn đạt đến cấp bốn rồi…”
Dịch Văn Trạch nghe cô nói, buồn cười chịu không nổi, đang định trả lời chợt nghe có giọng trẻ con non nớt gọi Aunt. Đứa cháu trai hai tuổi đi chân không trên bãi cỏ, chập chững bước qua, lảo đảo không vững. Giai Hòa vừa nhìn thấy đã cuống lên, muốn đi xuống bế thằng bé, lại bị Dịch Văn Trạch giữ chặt: “Không sao cả, thằng bé đã biết đi rồi.”
Thực nhẫn tâm…
Giai Hòa trông mong nhìn thằng bé chầm chậm tới gần mới vươn tay, ôm cậu bé con vào lòng.
Cô đang được Dịch Văn Trạch ôm, trong lòng lúc này lại bế một đứa bé nữa, ba người ngồi cùng với nhau, cảm giác này bỗng nhiên khiến trái tim Giai Hòa mềm nhũn. Thằng bé con vẫn chưa biết nói, chỉ gọi Aunt một tiếng, sau đó liền sờ sờ mặt của cô, rồi đến mũi và miệng. Cô vừa để thằng bé tùy ý sờ mặt mình, vừa lơ đãng nhìn Dịch Văn Trạch, dường như anh cũng đang nghĩ tới điều gì đó, cùng lúc cúi đầu nhìn cô chăm chú.
Khuôn mặt hai người kề sát, hồ như có thể cảm giác được hơi thở của nhau.
“Này, chú ý ảnh hưởng.”
Giai Hòa máy mắt mấy cái, cố gắng chuyển tầm mắt xuống, đang định nói cái gì đó bỗng nhiên a lên một tiếng.
“Em sao vậy?”
Cô xấu hổ nhìn anh, lại nhìn nhìn đứa bé trai trong lòng, ai oán nói: “Mới nãy thằng bé lại sờ sờ em…” Giai Hòa chỉ chỉ *** mình. Đứa cháu này thật sự không ngoan rồi, bàn tay thế nhưng cứ luồn vào sờ…Dịch Văn Trạch cười ra tiếng, cầm lấy tay của đứa bé, nghiêm túc nói: “Chỗ này là của cậu, con không thể sờ bậy, hiểu chưa?”
Giai Hòa dở khóc dở cười: “Có người dạy trẻ con như vậy hả?”
Anh cúi đầu nhìn cô: “Anh đang chỉ cho thằng bé biết, là đàn ông phải biết bảo vệ những thứ thuộc về mình.”
Hai người còn hàn huyên đôi ba câu nữa, thằng cháu trai đã tựa vào lòng Giai Hòa ngủ ngon lành, một bàn tay vẫn rất tự nhiên sờ *** cô. Rốt cuộc Dịch Văn Trạch cũng ra tay, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh ôm lấy bé con đang ngủ khì mà bế vào trong phòng. Giai Hòa thấy anh đi ra, vừa định nói có muốn đi ra ngoài dạo một chút không liền nhìn thấy anh đã tới,ngồi thụp xuống trước mặt cô: “Anh mang em ra chỗ này một chút.”
Giai Hòa nhìn anh, hoàn toàn choáng váng: “Làm gì thế?”
Dịch Văn Trạch đưa tay ra hiệu, giọng nói ôn hòa khiến người ta say lòng: “Có rất nhiều chuyện anh không thể làm được ở trong nước, nhưng là ở nơi này, hẳn có thể cho em kỷ niệm.”
Dưới bầu trời đêm, ánh đèn trong sân khiến bóng anh đổ dài.
Cô im lặng một lúc mới vươn tay ôm cổ anh, rồi anh quàng tay qua chân cô, thực nhẹ nhàng cõng lên. Tiết trời rất nóng, hai người lại dính sát vào nhau, chỉ một lát sau đã đổ mồ hôi. Sờ sờ mặt anh, Giai Hòa hỏi: “Chúng mình đi đâu vậy?”
“Đi bờ biển.” Anh lời ít mà ý nhiều, ngay cả nhịp thở cũng không thay đổi.
“Thần tượng đại nhân ơi, anh đang nghĩ mình luyện tập mang vác đồ đạc rồi đi bộ đường dài ư?” Cô cảm thấy nóng, lại tiếc phải tụt xuống, liền gác cằm lên vai anh, “Nếu là trước kia á, nhìn thấy anh cõng cô gái khác đi như vậy, phỏng chừng đau khổ ngồi cắn màn hình vi tính mất.”
So sánh này,…Cũng chỉ có Giai Hòa, người suốt ngày ôm máy vi tính mới có thể nói ra được.
Đường rất dài, nhưng người rất ít. Bên cạnh cả hai có một đôi nam nữ chạy xe qua, cô gái ngồi trên xe chợt quay đầu lại nhìn, như đang muốn nói điều gì đó. Giai Hòa bị nhìn chăm chăm như vậy lại cảm thấy ngượng ngùng, vội chui đầu vào vai Dịch Văn Trạch, nhỏ giọng nói: “Sao em cứ có cảm giác như thể anh đang diễn phim thần tượng thanh xuân gì đó nha?”
Dịch Văn Trạch ừ: “Bộ phim ngắn ‘Tình yêu chân thành’ công chiếu miễn phí cho khán giả.”
Giai Hòa bật cười ha ha.
Bỗng nhiên cảm thấy anh không giống khi ở trong nước, có lẽ là đã trở về nơi sinh ra và lớn lên, những cái gọi là ngôi sao hay hệ lụy của nó cũng đều biến mất, trở thành một người bình thường như bao người khác. Đương nhiên, vẫn là một người bình thường khiến người ta ghen tị đó…
Cô vốn tưởng rằng anh chỉ nói chơi, nhưng chỉ một lát sau đã nhìn thấy biển.
“Nhà của Văn Nhuận ở ngay cạnh bờ biển, mỗi lần đến đây đều rất tiện,” Rốt cuộc anh cũng buông cô ra, giải thích: “Con bé là người rất hưởng thụ cuộc sống, trước đây chị Mạch có ý mời con bé làm người mẫu, đáng tiếc nó căn bản không hề có hứng thú gì với chuyện đó.”
Giai Hòa cười, ngón trỏ chọt chọt cánh tay anh: “Thực hâm mộ đi? Còn anh là một lần sẩy chân để hận nghìn đời.”
Bên tai là tiếng sóng biển rì rào, cách đó không xa còn có một nhóm người trẻ tụ tập, vô cùng vui vẻ.
Anh cười nhìn Giai Hòa, không nói gì nữa, chỉ vươn tay luồn sau cổ cô, vừa kề sát vào đã bị người trong lòng trực tiếp né qua, thì thào: “Cho dù là không có phóng viên em cũng sẽ ngượng lắm.”
Chưa nói xong, lui nhanh về sau nửa bước, lại bị đá vụn đâm vào chân.
Bởi vì ý tưởng ra biển này hoàn toàn đột ngột, Giai Hòa không có mang giày mà đi chân không đến đây. Cô do dự nhìn những hạt cát không được nhỏ cho lắm kia, còn có rất nhiều vỏ sò vụn, chỉ cần đứng như vậy liền cảm thấy gan bàn chân khá khó chịu.
Dịch Văn Trạch nhìn biểu cảm rối rắm của Giai Hòa, thực tự nhiên ôm thắt lưng cô, nhấc người cô lên một chút: “Dẫm lên chân anh.”
Giai Hòa ừm một tiếng, theo lời Dịch Văn Trạch nói, đứng trên bàn chân anh, vươn tay ôm lấy thắt lưng anh.
“Dịch Văn Trạch.”
Bỗng nhiên cô nhỏ giọng gọi, anh ừ.
Nếu không, chính em đây cầu hôn đi…Giai Hòa cố gắng tự bơm hơi cho mình. Coi như đây chính là chuyện động trời khiến quỷ thần khiếp sợ, ai nói chỉ có đàn ông mới có thể cầu hôn, không phải chỉ đơn giản là chuyện đăng ký thôi hay sao? Thật ra tự đáy lòng, cả hai người giống như đã kết hôn từ lâu, cuộc sống yên ả cứ thế mà trôi qua, từng chút một từng chút một đều rất chân thật.
Nhưng là phải nói như thế nào đây? Nên nói như thế nào đây?
Mình thực sự không có kinh nghiệm mà…
Dũng khí toàn tâm toàn ý vừa rồi bị một câu ngắn ngủn của Dịch Văn Trạch đánh tan thành mây khói. Mặt Giai Hòa dán trên *** anh, nghe tiếng tim đập nhẹ nhàng ấm áp, thực kiêu ngạo nhận định một điều, chồng mình đó, ngay cả tiếng tim đập thôi mà cũng là hoàn mỹ nhất đời…“Đi theo anh một chút,” Dịch Văn Trạch đặt cô trên bờ cát, nắm tay cô đi đến một đôi thanh niên gần đó, dùng tiếng Anh lịch sự nói: “Tôi có thể mượn đàn ghita của các bạn không?”
Người ôm đàn ghita lập tức đứng dậy, nhiệt tình đưa cho anh. Vài người ngồi chung quanh nhận ra anh là ai, rì rầm nói với nhau vài câu, một cô gái ngồi trong đó đỏ mặt hỏi: “Có phải anh là Dịch Văn Trạch không ạ?” Dịch Văn Trạch cười cười, gật đầu nói: “Là tôi,” sau đó anh kéo Giai Hòa ngồi xuống, “Đây là hôn thê của tôi.”
Giai Hòa không nghĩ anh lại thoải mái đến như vậy, ngây người ra một chút, rốt cuộc chỉ có thể mỉm cười với những người chung quanh.
Trong một thoáng, tất cả đều bắt đầu phấn khích, không ngừng hỏi lần này có phải trở về để kết hôn hay không? Hay là đã bí mật kết hôn trước đó rồi? Tuy rằng cũng hỏi những câu giống hệt với phóng viên, nhưng là trong hoàn cảnh như vậy cùng với thái độ nhiệt tình ấy cũng khiến cho Giai Hòa bình tĩnh lại phần nào, chỉ ngượng ngùng ngồi bên cạnh anh, nhìn Ng'n t anh nhẹ nhàng thử âm thanh.
Giai điệu này rất quen thuộc.
Mọi người đều im lặng, anh nhìn cô, hát ca khúc “Có em”. Ca khúc đơn luôn đứng hạng cao liên tục hai tháng liền là thế, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Giai Hòa nghe anh hát trước mặt mình. Ánh mắt kiên định bình thản chỉ nhìn thẳng vào cô. Ban đầu chỉ dùng tiếng Trung hát, bên cạnh lại có người nhỏ giọng hỏi có lời tiếng Anh hay không? Anh cười cười, ngay sau đó đã chuyển sang tiếng Anh.
Bài hát này, khi phát hành chỉ có bản tiếng Trung cùng tiếng Quảng Đông, cô không nghĩ tới còn có bản tiếng Anh này nữa.
Dịch Văn Trạch nghiêng đầu qua một chút, câu hát cuối cùng bỗng ngừng lại đột ngột, anh dịu dàng giữ lấy môi cô, hoàn toàn xâm nhập, nhưng lại nhanh chóng rời đi. Giai Hòa trở tay không kịp, mãi cho đến khi anh buông mình ra mới cứng đờ nhìn nhìn, tim đập như muốn ngừng luôn…
Lúc hai người quay về, những thanh niên kia thực sự là lưu luyến không rời, tất cả đều chúc hạnh phúc, nhưng lại không có bất cứ ai lấy di động ra hay có yêu cầu chụp ảnh chung. Đến nhà, Giai Hòa đi phía sau anh, đưa tay tắt đèn.
Dịch Văn Trạch xoay người nhìn cô.
“Anh nói xem, vì sao bọn họ không đề nghị chụp ảnh chung nha? Vừa nhìn qua hình như có hai người là fan của anh đó.” Cô đi qua, đưa tay nhẹ nhàng tháo cúc áo sơ mi đầu tiên của Dịch Văn Trạch, Ng'n t mềm nhũn.
Anh hiểu rõ mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Những người đó rất thích em, sợ em xấu hổ.”
Cô tháo cúc áo thứ hai, không hiểu sao tay lại hơi run run.
Thiệt tình, rõ ràng là ở chung với nhau rất lâu, nhưng hiếm có khi cô lại chủ động như vậy. Giai Hòa thầm than, quả thực chuyện nghỉ phép rất dễ khiến người ta xúc động, mà anh lại làm nhiều việc đến như vậy. Suốt vài tiếng đồng hồ, dường như đã làm hết tất cả những điều có thể làm được. Nhất cử nhất động, mỗi một việc nhỏ nhất đều khiến mình trở thành người quan trọng nhất, nhưng lại cố tình không nói gì.
Dịch Văn Trạch anh tuyệt đối là cố ý.
Giai Hòa lại thầm thở dài một hơi nữa, vươn tay giữ mặt anh: “Dịch Văn Trạch.”
Được rồi, em đây đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng không tin anh sẽ không cần…
Anh cúi đầu nhìn cô, như là đang cười.
Bỗng nhiên, một tiếng gõ cửa vang lên: “Hai người về rồi à?”
Là Văn Nhuận.
Giai Hòa vô tội nhìn Dịch Văn Trạch, anh cũng thực bất đắc dĩ, nói với ra ngoài: “Đã về rồi, sắp đi ngủ.”
Ngoài cửa im lặng một lúc, rồi giọng nói vô cùng tủi thân của Văn Nhuận vang lên: “Con em không chịu ngủ, nhất định phải ngủ cùng Aunt nó, ђàภђ ђạ em mấy tiếng đồng hồ rồi. Anh hai, anh về làm việc thiện, giúp em dỗ thằng bé ngủ đi…” Nói xong lại nhỏ nhẹ nói chuyện, giống như đang dỗ trẻ con vậy.
Dịch Văn Trạch khẽ nhéo chóp mũi của Giai Hòa, thì thầm: “Có một số việc nên để cho anh làm.”
Mặt Giai Hòa nóng bừng, nhìn anh đi mở cửa. Văn Nhuận ôm thằng bé trai trong lòng, đôi mắt nhập nhèm đến mức không mở ra được, nhìn Giai Hòa đầy náy náy: “Dịch phu nhân, chị rất có ma lực với trẻ con, giờ ngay cả mẹ thằng bé cũng không cần.”
Giai Hòa đưa tay bế lấy thằng cháu đang nửa ngủ nửa tỉnh kia, thấp giọng nói: “Không sao cả, chị rất thích bé.”
Văn Nhuận còn nói vài câu nữa, sau đó lảo đảo về phòng.
Giai Hòa ôm bé con trong lòng, cảm giác được thằng bé vuốt vuốt gì đó, rồi lại sờ đến *** mình…Rất là muốn khóc nhìn về phía Dịch Văn Trạch, lí nhí: “Nhất định sau này thằng bé sẽ trở thành playboy cho mà xem.” Dịch Văn Trạch cũng bất đắc dĩ, dùng ngón trỏ đẩy tay thằng bé ra, rất thành công dời lực chú ý của bé con đi, nhưng đáng buồn hơn là, bàn tay nho nhỏ kia lại nắm chặt ngón trỏ của anh, hoàn toàn không muốn buông.
Hai người cứ đứng như vậy, cũng không biết làm thế nào cho phải.
Qua một lát, anh dùng môi nói, vô cùng tốn sức đưa thằng bé lên giường. Hai người thay phiên bế cho một người đi tắm rửa,cho đến khi hoàn toàn sạch sẽ, thằng bé con lại trở về vòng ôm của Giai Hòa, ngủ rất say.
Giai Hòa ôm bé con trong lòng, nằm nghiêng nhìn anh, nói nhỏ: “Sao anh còn chưa ngủ?”
Giữa ánh trăng đổ xuống bên cửa sổ, cứ nằm như vậy mà nhìn khuôn mặt cùng ánh mắt anh quả thực rất hưởng thụ, chỉ tiếc đến New Zealand quá trễ, ở giữa lại có thêm ‘người thứ ba.’
Ý cười của Dịch Văn Trạch tràn đến đáy mắt: “Em phóng hỏa nhưng lại không dập lửa thì bảo anh phải ngủ như thế nào?”
Giai Hòa thở dài một hơi: “Cháu trai của anh sau này thực sự sẽ trêu hoa ghẹo bướm nhiều lắm, không nên dạy hư nó.”
Im lặng được một lát, thằng bé bỗng nhiên dịch dịch người.
Dịch Văn Trạch thấy thế, nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy thằng bé đi toilet, lúc trở về đã được anh dỗ ngủ lại, thả vào lòng Giai Hòa.
Trong bóng đêm, Giai Hòa nhìn những động tác của anh, bỗng nhiên cảm thấy xúc động: “Nhất định anh sẽ là người cha tốt.”
Anh cười ra tiếng, thấp giọng nói: “Em ngủ đi.”
Thằng bé con ngủ một giấc rất sâu không quấy phá, lúc Giai Hòa vẫn còn đang say sưa liền cảm giác người trong lòng đã ngọ nguậy. Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy thằng bé ngây thơ nhìn mình: “Aunt.”
Cô tiếp tục mơ màng nhìn thằng bé, một giây, hai giây…
Sau khi đã nhớ được người trong lòng mình là ai, Giai Hòa lập tức tỉnh táo lại, ôm bé ngồi xuống, bắt đầu kiểm tra xem có dấu vết đái dầm hay không. Sờ soạng được một lúc, chung quanh đều rất ổn cô mới thở dài một hơi.
“Em dậy rồi?” Dịch Văn Trạch bưng sữa cùng trái cây vào.
Cô ừm: “Rất thần kỳ nha, thằng bé chỉ có hai tuổi thôi nhưng không đái dầm.”
Dịch Văn Trạch cầm ly sữa kề sát miệng cô, bình thản nói: “Buổi tối anh bế nó đi ba lần em không có cảm giác gì sao?” Giai Hòa vừa uống được một ngụm nhỏ, suýt nữa phun ra: “Không phải chứ?”
Anh lại đưa trái cây tới bên miệng cô: “Em còn muốn ngủ không?”
Lúc này đúng là giờ Giai Hòa ngủ say nhất, cô từ từ nhắm mắt lại, vừa ăn trái cây vừa ngượng ngùng nói: “Ở nhà em gái anh mà, không thể ngủ lười chảy thây như thế này được.” Trong lòng chợt lạnh, thằng bé con đã được Dịch Văn Trạch bế lên: “Không sao cả, con bé vẫn đang ngủ, anh bế về cho bố của nó rồi quay lại với em.”
Cô ừm, lập tức ngủ luôn.
Trước kia ôm Dịch Văn Trạch ngủ, bởi vì vòng ôm của anh rất rộng rãi, ngủ vô cùng thoải mái. Nhưng nguyên một đêm ôm trẻ con trong lòng, hoàn toàn che chở đứa bé, gần như cô đều dùng tư thế co mình, bây giờ vừa thả lỏng đã cảm thấy từ xương sống cho đến thắt lưng đều đau, ngay cả cánh tay cũng không nhấc dậy được.
Đang lúc Giai Hòa vẫn nửa tỉnh nửa mê, trên môi có gì đó mềm mềm chạm vào, nhẹ nhàng giữ lấy.
Cô *** hai tiếng, lưỡi của anh đã trực tiếp luồn vào bên trong, cho cô một nụ hôn buổi sáng thực dịu dàng, thực triền miên. Vấn đề là nụ hôn kia quá dài, Giai Hòa cũng sắp thở không nổi, miệng khô lưỡi khô nuốt nước miếng đánh ực. Chỉ một động tác rất nhỏ như vậy thôi lại khiến Dịch Văn Trạch tĩnh lại. Giai Hòa mê man mở mắt: “Làm sao vậy?”
Anh mỉm cười, ôm siết cô vào trong ***: “Em ngủ đi.”
Buổi chiều Văn Nhuận mang con đi siêu thị, Dịch Văn Trạch liền đưa cô đến trường học cũ.
Lúc Giai Hòa còn là sinh viên, luôn cảm thấy khuôn viên của Đại học Giao thông Vận tải luôn mang lại hơi thở của giáo dục, nhưng bước vào Đại học Auckland lại cảm thấy không giống trường Đại học, mọi khu nhà đều ẩn giấu trong những lùm cây xanh mướt mắt. Bởi vì không có cổng chính cùng tường bao bọc, chung quanh cũng không có quá nhiều sinh viên lui tới lại khiến nơi đây giống hệt như một vườn cây tự nhiên.
Cô đi bên cạnh Dịch Văn Trạch, nghe anh kể vài chuyện khi còn học Đại học, vô cùng hưởng thụ mà cảm thán: “Tính ra thì danh tiếng trường em trên thế giới còn kém trường anh cả trăm bậc, rất thất bại.”
Anh cười nhìn cô: “Sao em biết được?”
Giai Hòa nhíu mày nói: “Lúc trước em đọc mấy tài liệu về anh mà, xem anh tốt nghiệp ở đâu rồi tra xem trường này thế nào,” Cô thực tự mãn nhìn anh một cái, tiếp tục nói: “Em còn biết ở gần trường học của anh chính là công viên quốc gia lớn nhất của Auckland đó. Thành thật khai ra cho em, lúc trước có từng hẹn hò gì với người khác hay không?”
Vốn chỉ là giỡn chơi, mà anh lại cười không nói.
Hừ, em biết ngay là có…
Giai Hòa làm bộ hào phóng vô biên: “Thanh xuân tuổi trẻ, xuân tâm luôn chực nảy mầm. Thôi yên tâm đi, chuyện cũ em đây sẽ bỏ qua.”
Dịch Văn Trạch vẫn im lặng như trước, mỉm cười nhìn cô.
Rốt cuộc Giai Hòa xị mặt xuống, nhìn anh chăm chăm: “Không phải là anh tức cảnh sinh tình rồi nhớ lại đi?”
“Thật đáng tiếc,” Rốt cuộc anh nở nụ cười, “Khi ấy ngoại trừ thư viện, cầu thang, phòng học, cơ bản anh cũng không hề đi đến những nơi nào khác.” Giai Hòa ừm một tiếng: “Tiếc ghê đó.” Còn lòng lại như mở cờ trong bụng.
Hai người đi một lúc ngừng một lúc, nói hết chuyện này đến chuyện khác.
Dù chỉ đến thăm một ngôi trường đang mở nhưng vẫn khiến cô tìm về cảm giác của những tháng ngày học trò. Đi theo bước chân Dịch Văn Trạch, khẽ kéo tay anh lại, năm Ng'n t giao nhau, siết chặt: “Đói bụng.”
“Ừ, về nhà.” Anh đơn giản nói, đưa tay xoa xoa đầu cô, “Em lại khiến anh bắt đàu hối hận lúc trước học Đại học không hề yêu đương gì.” Giai Hòa nghe mấy lời này xong, đầu óc xoay xoay hai vòng mới thực vừa ý gật gật đầu: “Bạn học, quá muộn rồi, anh đã là đàn ông có vợ.”
Cây khá thấp, xuyên thấu qua những khe hở có thể nhìn thấy gác chuông màu trắng phía xa, đẹp không tả được.
Giai Hòa ôm cánh tay anh,từng bước một đi tới, sau đó bỗng nhiên nảy ra một cảm giác: “Có đôi khi em nghĩ, lúc đi học Đại học chăm chỉ học hành, không nghĩ đến chuyện tình cảm sẽ hoàn toàn yêu mỗi mình anh, chỉ yêu anh thôi, điều đó thật tốt biết bao. Nhưng là lắm lúc em cũng nghĩ lại, nếu không có quá khứ, em cũng sẽ không đổi nghề làm biên kịch, cũng sẽ không quen biết rồi gặp lại anh…”
Khắp mọi nơi trong cuộc sống này đều như thế, không biết phải nói như thế nào, rốt cuộc cảm khái một phen cho thỏa lòng.
Nụ cười của Dịch Văn Trạch rất nhẹ, nghe cô nói xong mới tiếp lời: “Bạn học, mình có thể làm quen với bạn không?”
Cô giật thót, lập tức hiểu được ý tứ của Dịch Văn Trạch, nhanh chóng buông cánh tay anh ra, lui về phía sau hai bước, làm bộ như đang ôm sách, rất chi là ngại ngùng nhìn nhìn: “Vì sao cơ?”
Ánh mắt Dịch Văn Trạch dần trở nên dịu hòa hơn bao giờ hết: “Mình nghĩ, tương lai của bạn hẳn sẽ liên quan đến mình.”
Hơi nóng của những ngày hè, còn có ánh mắt anh, tất thảy đều đốt nóng trái tim cô.
Không biết là do anh diễn xuất tốt hay là vì hoàn cảnh của nơi này vốn dĩ có thể khiến cho người ta sinh ra ảo giác, Giai Hòa lại cảm thấy Dịch Văn Trạch thật sự chính là một bạn hotboy của khoa Kiến trúc trường Đại học này, còn chính mình là một sinh viên bình thường, ngày ngày chỉ cầu mong sao không rớt môn nào. Như có thứ gì đó rơi vào mắt, Giai Hòa cố gắng nói ra một câu thoại kinh thiên nghĩa địa, quỷ thần khiếp sợ, nhưng mà suy nghĩ rất lâu cũng không có lời thoại nào hay ho cả.
Mà Dịch Văn Trạch cũng chỉ đứng như vậy nhìn cô, một tay *** túi quần, tư thế thoải mái.
“Biên kịch, tiếp theo phải diễn như thế nào?” Anh khẽ mỉm cười, rốt cuộc lại mở miệng, “Có muốn cut?”
“Không cần,” Giai Hòa cố gắng lấy lại mặt mũi, “Anh không biết là lúc này phải im lặng hay sao?”
Cô bỗng nhiên nhớ tới hai cảnh quay duy nhất cùng anh kia, cảnh quay đẫm lệ vì bị chồng ruồng bỏ, vốn định tìm lại cảm giác, nhưng rốt cuộc cũng hoàn toàn đả bại. Cô nhìn anh, cuối cùng cũng thở dài một hơi: “Thực xin lỗi, bây giờ mình không nghĩ…”
Được rồi, xem như em đây cũng diễn một lần từ chối người ta.
“Phải không?” Dịch Văn Trạch cười nhìn Giai Hòa, đi đến hai bước, cứ như vậy mà cúi đầu chạm nhẹ vào môi cô.
Rất nhẹ, cũng chỉ là một cái hôn đơn thuần. Chung quanh còn có người qua lại, tim Giai Hòa lại bắt đầu nhảy lên, căn bản là không đoán được động tác này của anh, chỉ theo bản năng lui về phía sau từng bước, bối rối nhìn: “Anh nhảy cóc rồi đó? Vừa mới bắt chuyện lại diễn đến cảnh hôn là sao? Huống hồ em còn từ chối anh nữa.”
Dịch Văn Trạch rất là đứng đắn nhìn cô: “Anh vẫn chưa diễn qua vai Đăng Đồ Tử, muốn thử cảm giác như thế nào.”
Cô à một tiếng, chơi với con heo con đeo trên cổ, rõ ràng mình đang bị đùa giỡn, lại vẫn cười giống như trúng giải thưởng lớn.
Đến chiều muộn, Dịch Văn Trạch nhận một cuộc điện thoại.
Giai Hòa nhìn anh đứng cạnh cửa sổ nhẹ nhàng nói chuyện, nhịp tim lập tức không ổn định. Cuộc gọi này chính là, Lão Phật Gia muốn gặp con dâu…Cô đã xem ảnh chụp một nhà của Dịch Văn Trạch, không thể không nói hai anh em rất giống mẹ, nhất là đôi mắt kia, hết thảy đều ôn hòa, tầm mắt chuyên chú khiến cho người ta có cảm giác an toàn khi nhìn vào.
Nhưng là, dù sao cũng là đi gặp mẹ chồng tương lai đó.
Giai Hòa cuống lên, vội nhớ tới những lời mẹ già dặn dò mình, nhất định phải nói chuyện nhỏ nhẹ, không được ăn mặc xuề xòa, phải giúp người ta làm một cái gì đó để thể hiện mình không phải là một đứa lười…Lúc trong đầu còn rối loạn mấy thứ này, Dịch Văn Trạch đã ngắt điện thoại, nhìn cô bắt đầu lục tung vali quần áo, lôi ra một chiếc áo ngoài dài tay, lại chọn thêm chiếc váy rất dài.
Anh nhìn cô đứng trước gương thử đồ mới cười nói: “Em mặc như vậy không thấy nóng sao?”
Cô nghiêm nghị nhìn anh: “Phải bảo thủ một chút, đỡ hơn là ăn mặc hở hang này nọ.”
Dịch Văn Trạch cũng rất nghiêm túc nhìn lại: “Vợ à, nói thật, bình thường em cũng rất bảo thủ rồi.”
Cô há hốc miệng, câm điếc.
Đây xem như là khích lệ? Hay vẫn là oán giận?
Cuối cùng, vì ngày hôm sau gặp mặt, nguyên một đêm Giai Hòa lăn qua lộn lại không ngủ được. Dịch Văn Trạch thấy cô thật sự căng thẳng liền cùng cô nói chuyện phiếm. Trong lòng Giai Hòa là thằng cháu trai, hai người cũng không dám nói lớn tiếng, cứ như vậy mà dán sát bên tai thì thầm, đến tờ mờ sáng mới xem như ngủ được một lúc. Kết quả trực tiếp là, sắc mặt Giai Hòa thật sự hơi tệ.
Lúc xe chạy đến Wellington, cô bắt đầu nhìn Dịch Văn Trạch, nhìn hết lần này đến lần khác, rốt cuộc anh cũng bật cười: “Vợ à, em cũng khiến anh bắt đầu căng thẳng lây rồi. Em biết bây giờ em giống gì không?”
“Giống gì?” Giai Hòa bối rối nhìn tiếp: “Có phải sắc mặt em khó nhìn lắm không?”
“Giống công chúa Bạch Tuyết đi gặp mẹ kế độc ác,” Anh cố gắng dùng ngôn ngữ cổ tích để hình dung, muốn cô thả lỏng một chút: “Em có thể thử nghĩ như vậy, người em muốn gặp không phải là mẹ kế mà là mẹ của hoàng tử hôn em tỉnh lại.”
Khó có khi Dịch Văn Trạch lại như vậy, hoàn toàn khiến Giai Hòa bật cười, cũng thoải mái hơn: “Hẳn là em nên ghi âm đoạn này lại rồi bán cho truyền thông trong nước, tuyệt đối là tin tức bùng nổ đó.”
Anh chỉ cười cười: “Anh không ngại.”
Giai Hòa liếc anh một cái, anh không ngại, em để ý…
Kết quả, khi hai người vừa vào cửa, ba câu nói của mẹ Dịch Văn Trạch đã khiến Giai Hòa hoàn toàn câm nín.
Câu đầu tiên: Hai con chuẩn bị làm hôn lễ ở New Zealand sao?
Câu thứ hai: Chọn ngày lành chưa con?
Câu thứ ba: Bây giờ cần mẹ bắt đầu chuẩn bị không?
Cô nhìn bà mẹ chồng mỉm cười nhìn mình, rồi bối rối quay đầu nhìn lại Dịch Văn Trạch. Như thế nào lại có cảm giác dồn tiền đi mua mấy trang bị khủng pố, trong lòng run sợ chuẩn bị đi đánh Boss Lớn, đến cổng lại được biết: Bạn đã thuận lợi qua cửa.
“Sao vậy?” Mẹ Dịch Văn Trạch cũng nhìn qua anh: “Không phải lần này trở về để kết hôn sao?”
Dịch Văn Trạch cười đưa cho Giai Hòa một tách trà nóng, ý bảo cô trấn định mới quay sang nói chuyện với mẹ mình: “Mẹ còn nói gì nữa cũng đã đem hết lời con muốn nói xong rồi.”
Mẹ Dịch Văn Trạch vô cùng ngạc nhiên nhìn anh, lại nhìn Giai Hòa, rồi lại nhìn anh.
Rốt cuộc cũng thở dài một hơi: “Thật quá đáng,” Bà tiếp tục quay đầu nhìn Giai Hòa lần nữa: “Hai con ở bên nhau lâu như vậy mà nó cũng chưa cầu hôn à? Giai Hòa, con nên xem lại một chút, không nên để đàn ông như vậy theo đuổi.”
Giai Hòa lúng túng gật đầu.
Hai người nói chuyện ăn ý vô cùng, như thể mẹ anh chỉ có một thằng con trai bình thường, cho đến bây giờ cũng không hiểu được giới nghệ sĩ bao nhiêu, chỉ là không ngừng hỏi mấy chuyện thú vị trong nghề biên kịch của Giai Hòa, hứng khởi ngồi nghe. Thi thoảng bà còn gọi bố Dịch Văn Trạch vẫn còn đang cùng với anh tới, để ông kể cho mấy chuyện còn hay hơn.
Bầu không khí như vậy, rất nhanh đã khiến Giai Hòa bình tĩnh lại.
Đến nửa đêm, mẹ Dịch văn Trạch thần thần bí bí kéo cô đứng dậy: “Ngày hôm qua mẹ dành riêng một ngày chuẩn bị phòng cho hai đứa, con đi xem có thích hay không?” Giai Hòa rất chi là vui vẻ nhìn Dịch Văn Trạch, sau đó chợt nghe thấy mẹ anh lại thì thầm một câu: “Đêm nay con thử xem đi, để nó cầu hôn.”
Giai Hòa cười cười, thịnh tình không thể chối từ đành phải gật gật đầu, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
Phòng hai người ở lâu hai, cuối hành lang.
Khi mẹ Dịch Văn Trạch vừa đẩy cửa ra, Giai Hòa hoàn toàn bị rúng động.
Lắm khi Giai Hòa bị bọn Tiêu Dư Kiều Kiều cười nhạo bảo là có tâm hồn thiếu nữ này nọ, nhưng bây giờ mới phát hiện một điều, người thực sự có tâm hồn thiếu nữ chính là vị mẹ chồng đại nhân xinh đẹp này đây. Dịch Văn Trạch vừa cùng cô vào phòng xong, cửa đã bị mẹ anh chủ động đóng lại.
Trong phòng có hàng trăm ngọn nến, không hề bật đèn.
Giữa những đốm sao, trên giường đều là cánh hoa hồng, trên sàn cũng như thế, từng lớp trải rộng khiến cho người ta trố mắt.
Cảnh tượng như vậy, hẳn là điều một người phụ nữ thích nhất.
Nhưng bây giờ Giai Hòa đang đứng cạnh người anh, rất muốn cười, rốt cuộc cũng nhịn không được, hai tay níu lấy tay anh, cọ tới cọ lui cuối cùng cũng cười ha ha. Thanh âm cố gắng đè thấp xuống, nhịn đến mức bụng cũng đau. Sau rốt cô mới ngửng đầu lên, nhìn biểu cảm vừa ngạc nhiên vừa buồn cười của anh: “Nếu em không biết anh là Dịch Văn Trạch, em sẽ nghĩ đàn ông nhiều tuổi như anh nhất định không thể cưới được cô vợ nào…Mẹ anh thật sự rất đáng yêu.”
Anh đi qua, dùng khui mở chai R*ợ*u vang, rót vào một chiếc ly, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Đây còn có công lao của Văn Nhuận.”
Giai Hòa lại cười không ngừng được, đi qua lấy ly của anh cũng uống thử một chút xíu: “Được rồi, em nhận thua, em đầu hàng.”
Dịch Văn Trạch cười nhéo mặt cô: “Không phải nguyên đêm hôm qua em không ngủ được sao, bây giờ đi ngủ đi.”
Cô cười chỉ chỉ giường: “Chồng, anh thực sự muốn ngủ trên đống hoa này hả?”
Vì thế hai người dồn không biết bao nhiêu là sức lực mới có thể làm sach được hoa cỏ trên chăn trên giường. Giai Hòa nhìn hoa rơi đầy trên sàn, thở dài một hơi: “Cái đống này ngày mai mà dọn càng phiền hơn, quả thật muốn lãng mạn thì phải trả cái giá lớn.”
Đi máy bay Tra t** suốt mười mấy tiếng, hơn nữa hai ngày nay đều bận bịu với trẻ con, hai người đã mệt không chịu nổi.
Lúc này khó có được chỗ yên tĩnh để ngủ thoải mái, cũng không quan tâm lãng mạn bao nhiêu, rất nhanh đã ngủ say.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc