Tùy Tiện Phóng Hỏa - Chương 18

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo

Yêu nhiều thêm một chút 
Đến khi anh từ Cáp Nhĩ Tân [1] quay trở về, tiết trời Bắc Kinh đã sang mùa ấm áp.
Vốn là đã ra ngoài sớm hơn một tiếng nhưng cuối cùng lại đến chậm hơn hai giờ, sự tình xét đến cùng cũng chỉ có một nguyên nhân, bạn học Giai Hòa lại một lần nữa tự lái xe và lại gặp sự cố, nói chung cũng không nghiêm trọng lắm. [2] Đến khi vào chỗ đỗ xe, Dịch Văn Trạch lại đang nhận một cuộc phỏng vấn. A Thanh thấy xe tới mới giúp Giai Hòa đưa xe đỗ vào đúng vị trí, giữ chặt tay cô nói: “Chị đợi một lúc nữa nha, có truyền thông trên xe.”
Giai Hòa đuối lý gật đầu: “Sao lại phỏng vấn ở bãi đỗ xe thế?”
“Vốn là hẹn một tiếng nữa ở gần Trung tâm Thương mại Quốc tế,” A Thanh chớp chớp mắt, “Nhưng mà phải đi Đài truyền hình để làm chương trình trò chuyện nên không kịp nữa, phóng viên kia liền lái xe đến sân bay luôn.”
Giai Hòa càng đuối lý, nhìn đồng hồ hỏi: “Vậy giờ còn kịp à?”
A Thanh cũng nhìn theo: “Bây giờ phải đi, em đi thúc họ đã.” Nói xong lập tức lên xe, một lát sau đó đã có hai người xuống dưới.Giai Hòa đang chuẩn bị lên xe, có người gọi cô một tiếng. Vừa quay đầu nhìn, đúng là vị phóng viên vừa xuống lúc nãy, trùng hợp ở chỗ đó lại là bạn học thời Trung học của mình.
Cô gái kia vừa thu Pu't ghi âm lại vừa bước tới chào: “Cậu tới đón người sao?” Giai Hòa muốn lắc đầu, nhưng nghĩ lại, mình không đến đón người, cũng không có việc sao lại đến bãi đổ xe sân bay làm gì? Nghĩ nghĩ liền gật đầu nói: “Ừ, còn cậu?”
Cô gái kia đi nhanh tới hai bước, giữ chặt tay Giai Hòa: “Mình đi phỏng vấn Dịch Văn Trạch.”
Giai Hòa ồ lên, cô gái kia mới chỉ chỉ tiếp vào người phía sau mình giới thiệu: “Đây là đồng nghiệp của mình. Đúng rồi, giờ cậu làm ở đâu?”
“Làm biên kịch.” Ánh mắt Giai Hòa bay qua chỗ mình đỗ xe, ngắm trộm chiếc xe kia, A Thanh vừa xuống dưới, nhìn thấy tình huống này lại quay đầu nói với người bên trong vài câu.
“Biên kịch à?” Cô bạn cười, “Phim của cậu nổi lắm, có dịp sẽ phỏng vấn cậu.”
Giai Hòa cười ha ha: “Tốt tốt, nhớ phải viết mình giống như sao Văn Khúc giáng thế.” [3] Cô bạn trước mặt lại vỗ vai cô: “Được, nhưng bây giờ chuyện này không được lưu hành nhiều lắm, tốt nhất là cậu viết về mấy em thiếu nữ đôi mươi nay nọ, ngày ngày lăn lộn ở bên ngoài, đi xuất ngoại về rồi thì trời ban cho kỳ duyên.”
Giai Hòa quẫn nhìn cô bạn, nhớ tới việc tiếp theo của Dịch Văn Trạch, đưa tay nắm vai bạn cắt ngang: “Giờ không nói nữa, có cơ hội mình mời cậu đi ăn cơm, bây giờ phải đi đón người gấp.” Nói xong liền khóa xe lại, xoay người chạy như bay tới thang máy.
Mãi cho đến khi nhìn mấy người kia lái xe đi rồi mới thở dài một hơi, theo đường cũ trở về.
A Thanh đứng ở đuôi xe không ngừng nháy mắt với cô, nhưng mặt nhăn thành một cục cô cũng không thấy được. Cho đến lúc đuôi xe quay lại, mới thấy Dịch Văn Trạch đang khom lưng nhìn xe…
૮ɦếƭ rồi.
Cô vươn tay ra hiệu với A Thanh, đi qua, từ phía sau ôm lấy thắt lưng của anh, thực nịnh nọt dùng mặt cọ cọ sau lưng anh: “Mừng anh về nhà, anh yêu.” Rất chua a, nhưng mà bây giờ không dùng tới mỹ nhân kế thì còn đợi tới khi nào?
Không nhìn thấy mặt của anh đã bị anh lấy chìa khóa lại, thành công xách lên xe.
Cắm chìa khóa vào lần nữa, anh mới yên lặng nhìn cô: “Học lái xe mấy năm?”
“Đại học đi học rồi,” Giai Hòa tính tính, “Rất nhiều năm.”
“Về sau đừng lái xe nữa,” Anh nhìn đồng hồ, bình thản nói, “Nếu muốn ra ngoài anh lái xe đưa em đi, nếu anh không ở Bắc Kinh thì gọi xe, nếu thấy không tiện thì tìm một lái xe riêng.”
Khóe miệng Giai Hòa chậm rãi kéo xuống dưới. Cái gì gọi là một câu quyết định sống ૮ɦếƭ? Phải là thế này.
Cuối cùng cũng quay lại điểm xuất phát. Đang cân nhắc phải thương lượng như thế nào, Dịch Văn Trạch đã nghiêng người tới, vươn tay quàng sau cổ cô, dễ dàng kéo gần khoảng cách, trao cho một nụ hôn quần quít triền miên. Bởi vì vừa mới ở bên ngoài một lúc, môi hai người đều hơi lạnh, nhưng nụ hôn lại rất nóng.
Âm thanh của điều hòa hơi ầm ĩ, Dịch Văn Trạch lại khiến Giai Hòa trở tay không kịp, chỉ có thể tiếp nhận dây dưa theo. Mãi cho đến khi anh buông tay ra cô mới than thở bảo anh không sợ bị người ta thấy à, còn chưa nói xong liền cảm thấy anh đã hoàn toàn kề sát vào, từ từ cúi người xuống chặn miệng lại lần nữa, vừa vặn che khuất luồng sáng lướt qua ở bãi cỏ phía trước. Đến cuối cùng, rốt cuộc Dịch Văn Trạch cũng giúp cô thắt dây an toàn lại: “Đưa bằng lái xe đây cho anh.”
…Cái gì gọi là mỹ nhân kế?! Chính là đây!
Giai Hòa thành công giao ra bằng lái chính mình vất vả thi cử bao lâu mới có được, nhìn Dịch Văn Trạch bỏ vào ví tiền của anh, trong lòng lại nhẩm điếu văn thương tiếc một hồi.
Dịch Văn Trạch dù sao cũng kiêm luôn vị trí tài xế cho cô, thế thì thôi, khỏi phải bận tâm gì nữa.
Đến khi xe chạy ra khỏi gara, anh mới chậm rãi nhếch môi lên, mỉm cười.
Bởi vì sai lầm do mình gây nên, thật sự không kịp về nhà, cô chỉ có thể đi theo Dịch Văn Trạch đến Đài truyền hình. Vốn là định ở trên xe chờ, nhưng A Thanh nói tiết mục này sẽ diễn ra khá lâu, cuối cùng vẫn kéo cô lên theo. Trong phòng hóa trang đã có nữ dẫn chương trình ở đó, vừa nhìn thấy Dịch Văn Trạch lập tức bước tới nắm lấy tay anh: “Cậu Dịch, cũng hai ba năm không gặp rồi.”
Dịch Văn Trạch nhẹ nhàng nắm tay đối phương, cười cười: “Thật có lỗi, trên đường kẹt xe một lúc.”
Cô dẫn chương trình cười đưa anh vào phòng trang điểm: “Ca khúc lần này quá sức tuyệt vời. Chỉ có vài ngày thôi mà mấy cô bé ở đây đều đổi nhạc chuông, hết tiếng Quảng Đông đến tiếng Quan Thoại [4], tôi sắp điên lên rồi, gọi di động cho ai cũng nghe bài này cả.”
Không hổ là có miệng có lưỡi, gặp kiểu người không thường xuyên nói chuyện như Dịch Văn Trạch cũng chẳng miễn cưỡng mà nói thêm hai câu. Đến cuối cùng khi Dịch Văn Trạch ngồi xuống, Giai Hòa mới đứng bên cạnh, nhìn chuyên viên hóa trang đang bảo sẽ sửa lại kiểu tóc cho anh. Lúc trước cô chỉ nhìn thấy ‘thành phẩm’ Dịch Văn Trạch sau khi hóa trang xong, chưa bao giờ thấy quá trình cả, còn tưởng rằng sẽ thú vị lắm, rốt cuộc cũng phát hiện chẳng có gì mà xem.
Cô dẫn chương trình kia còn bận sửa sang trước gương, anh đã uống nước chờ.
Cái gì kêu là ‘thiên sinh lệ chất’ khó có chí tiến thủ, phải thế chứ.
Buổi tối khi về nhà, Giai Hòa đích thân nấu mì cho anh ăn.
Cô chống cằm nhìn anh ăn mì, cố gắng dùng giọng nói dịu dàng mềm mại nhất hỏi: “Ăn ngon không?” Dịch Văn Trạch chậm rãi kéo cô qua, để cho cô ngồi bên cạnh, đưa một đũa tới miệng cô.
Vị tương khá đậm, cô ăn một miếng, vừa lúc định ngẩng đầu lên nói, Dịch Văn Trạch đã thuận miệng hỏi: “Ăn ngon không?”
Giai Hòa ừm, thành công quăng chuyện muốn lái xe ra sau đầu.
Đợi đến lúc anh đi tắm, Giai Hòa mới mở máy tính ra, đeo tai nghe điện thoại lên bắt đầu xử lý mấy file công việc. Đêm hôm khuya khoắt thế mà lại nhận hơn mười tệp tin gửi đến. Cô nhìn một đám đó, cuối cùng cảm thấy mình gần như phát điên. Khoảng hai ba năm trước đây đã giao kịch bản nhưng vẫn không tiến hành quay phim, bây giờ tỉ suất xem đài của Vĩnh An cao, bắt đầu quay ngược lại muốn cô sửa chữa để chuẩn bị bấm máy.
Tất cả đều là do cô viết, rốt cuộc vẫn phải phụ trách, nhưng là có quá nhiều kịch bản đó.
Đang lúc Giai Hòa đọc đến đỏ mắt, chợt nghe di động vang lên, nửa đêm nửa hôm thế này lại là điện thoại của mẹ già ở nhà. Cô giật mình, vội cầm lên nghe, đầu dây bên kia chỉ nghe tiếng mẹ nói to: “૮ɦếƭ rồi con gái ơi, ý thức ba con không rõ ràng nữa rồi, chỉ kêu tên con thôi.”
“A?” Giai Hòa đè *** mình: “Mẹ đừng gấp đừng gấp, còn đi được không? Có cử động được không? Gọi 120 chưa?”
“Gọi rồi,” Mẹ già bên kia không ngừng nói, “Mình ơi mình đừng vội mà,có gì nói với tôi, đừng vội.”
Giai Hòa vừa nghe đã kinh hồn táng đảm: “Xe cấp cứu đến thì mẹ đi trước rồi gửi tên bệnh viện đến cho con, con về ngay đây.” Lúc ngắt điện thoại, Dịch Văn Trạch cũng vừa tắm rửa đi ra, thấy cô vô cùng lo lắng, luống cuống thay quần áo, hoảng loạn cầm điện thoại di động chạy ra ngoài, lập tức xách trở về lại: “Chờ anh mặc quần áo rồi cùng đi.”
Đầu óc Giai Hòa đã loạn lên, nghe anh nói xong lại càng hoảng: “Sao anh đi được?”
Dịch Văn Trạch nhanh chóng lấy áo sơmi, vừa gài nút vừa bảo cô đi lấy ví tiền cùng chìa khóa xe. Giai Hòa nghe anh chỉ huy xoay đủ hướng, mãi cho đến khi lên xe rồi cô mới gọi điện thoại cho mẹ, nhưng người tiếp điện thoại không phải là mẹ mà chính là Mục Mục: “Chị, di động đang ở chỗ em. 120 đến, em nhắn tin cho chị sau.” Nói xong lập tức ngắt điện thoại.
Tim Giai Hòa đập mạnh đến mức đau đầu, mờ mịt nhìn Dịch Văn Trạch. Dịch Văn Trạch đang khởi động ôtô, cảm giác được cô đang nhìn mình, lập tức kéo cô qua ôm lấy: “Không có việc gì.”
Nói xong, hôn lên trán của cô.
Điều hòa vừa mở lên, trong xe rất lạnh, nhưng chỉ cần một động tác như vậy của anh khiến Giai Hòa chợt cảm thấy ấm áp. Đôi bàn tay, chỉ một khắc trước kia lạnh lẽo như băng đá, giờ đã có chút cảm giác.
Di động bỗng nhiên rung lên, là tin nhắn của Mục Mục.
Cô theo bản năng nói tên của bệnh viện, nhưng bỗng nhiên lại do dự: “Để em tự lái xe đi đi?”
Những nơi đông người như thế này, không thích hợp để anh xuất hiện.
Dịch Văn Trạch chỉ mỉm cười: “Tuy thời gian gặp mặt không tốt lắm nhưng em cũng không thể đoạt lấy quyền lợi làm bạn trai của anh, đúng không?” Giai Hòa ừ, dường như chỉ bởi vì câu nói này, trái tim như tràn vào sinh khí.
Lúc đến bệnh viện đã là nửa đêm, đại sảnh vẫn kín người như trước, còn có cả mùi sát trùng giăng khắp nơi.
Giai Hòa cũng không còn chú ý đến việc gì khác, vừa gọi điện thoại hỏi tầng trệt, vừa theo chỉ dẫn của Mục Mục chạy đến phòng cấp cứu. Dịch Văn Trạch một đường đi theo cô, bên cạnh không biết bao nhiêu người dừng lại, quay đầu nhìn chung quanh, cơ hồ tất cả đều trợn mắt há hốc mồm không dám tin.
Mãi cho đến khi đến bên ngoài phòng cấp cứu, Giai Hòa đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn thẳng Dịch Văn Trạch.
Dịch Văn Trạch không nói gì, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, thay cô đẩy cửa ra.
Trong phòng bệnh đã đầy người, nhưng bởi vì hai người bước vào, lập tức yên tĩnh lại.
Giai Hòa nhìn chung quanh, lập tức nhìn thấy một cái giường bệnh vây quanh bởi ba tầng người, tất cả đều là chú cậu cô dì trong nhà. Cô đang muốn đi qua, chợt nghe một tiếng thét chói tai, sợ tới mức suýt chút nữa ngã ngồi trên đất.
Mục Mục chạy như điên tới túm lấy cánh tay Giai Hòa: “Sao anh rể lại tới đây?!” Giai Hòa thở hổn hển hỏi: “Ba chị thế nào?” Lời còn chưa dứt, mấy người quanh giường đều quay đầu lại, toàn bộ đều như thể nghẹn bánh chưng, nhìn mãi cũng không thấy ra biểu cảm gì.
Ngay cả Mục Mục cũng bị nhìn tới mất hết gan mật, lắp bắp: “Không, không có việc gì…Chỉ, chỉ là tuột huyết áp…”
“Tuột huyết áp?!” Giai Hòa có cảm giác máu tràn lên đầu, “Không phải ba chị bị tăng đường huyết, tăng huyết áp, tăng mỡ máu hả?!”
Mẹ già không biết từ đâu quay về, đứng ở phía sau lưng Dịch Văn Trạch bổ sung giải thích: “Làm mẹ sợ muốn ૮ɦếƭ, con gái cưng, không có việc gì đâu ha, đừng cuống lên. Làm CT luôn rồi, đầu óc cũng không hề bị ảnh hưởng gì. Bác sĩ kêu ba con có lượng đường trong máu cao thôi.”
Đến lúc này Giai Hòa mới mơ mơ hồ hồ yên tâm, quay đầu nhìn thoáng qua Dịch Văn Trạch, còn không biết nên nói cái gì đã thấy mẹ già đi vào, phỏng chừng cũng đã đoán được tên đàn ông kia chính là sách lậu Dịch Văn Trạch con gái mình giấu kín, dáng vẻ vô cùng trịnh trọng, nghiêm túc nhìn anh một cái.
Sau đó, thành công im lặng.
Dịch Văn Trạch thực nghiêm túc gật đầu chào nói: “Bác gái, chào bác, cháu là Dịch Văn Trạch.”
Mẹ già nhà Giai Hòa sửng sốt chừng năm giây mới hắng hắng cổ họng, vỗ vỗ cánh tay anh: “Tiểu Dịch à, đã khiến cháu lo lắng. Thật là, lần đầu tiên gặp mặt mà lại xấu hổ như vậy.” Nói xong còn cười hai tiếng.
Vô cùng ung dung, vô cùng phóng khoáng.
Mấy chú mấy cô mấy dì lập tức phối hợp cười theo, nhường chỗ bên cạnh giường bệnh: “Con mau tới xem ba đi, truyền nước biển xong mới có tinh thần được.” Giường vừa lộ ra, hiển nhiên ba vì ồn ào mới tỉnh lại, được dì Hai ngồi bên giường đỡ dậy, dựa vào đầu giường mà vẫn còn mơ hồ.
Giai Hòa bỗng nhiên có cảm giác bị bắt gian tại trận, không dám cử động chân nữa.
Rốt cuộc Dịch Văn Trạch lại bước lên trước, cô mới vội đi theo. Dịch Văn Trạch đến bên cạnh, điều chỉnh lại độ cao của thành giường: “Bác trai, chào bác, bây giờ bác cảm thấy thế nào ạ?” Anh nói xong còn thực tự nhiên đưa tay thay ba Giai Hòa đặt một gối đầu sau lưng.
Ba Giai Hòa mơ hồ đưa mắt nhìn anh,không lên tiếng, mẹ già lại bước tới, kéo cánh tay ông: “Người ta đang nói chuyện với mình đấy!”
“A,” Nghe thế ba Giai Hòa mới tỉnh được một chút, “Cũng không tệ lắm, khá tốt,” Nói xong còn thử hoạt động cánh tay, “Đừng lo lắng, rất khỏe.” Nói xong cũng nhìn không nổi quay đầu sang mẹ già nhỏ giọng hỏi: “Như thế này cũng quá giống đi?”
Một câu, suýt chút nữa khiến nước mắt Giai Hòa rơi đầy mặt, rốt cuộc đây là như thế nào a?
Thật muốn giống, cũng không thể giống đến như vậy mà…
[1]: Cáp Nhĩ Tân – một thành phố lớn của Trung Quốc, nằm ở tỉnh Hắc Long Giang phía Đông Bắc.
[2]: Chỗ này tớ đã edit thoáng nghĩa một chút.
Trong câu này có từ 刮蹭 /gua- ceng/, hàm nghĩa chỉ hai vật thể ma sát lẫn nhau (tai nạn của Giai Hòa) nhưng không có hậu quả nghiêm trọng. Đại ý là vậy…
[3]: 文曲星 – sao Văn Khúc. Ngôi sao chỉ về việc văn học. Chỉ người có tài thi văn.
Văn Xương Đế Quân 文昌帝君 được dân gian lẫn Đạo giáo tôn sùng là thần chủ quản công danh phúc lộc của sĩ nhân. Văn Xương là tên vì sao, cũng gọi là sao Văn Khúc (Văn Khúc tinh 文曲星) hoặc sao Văn (Văn tinh 文星). Người Trung Quốc thời xưa cho rằng đây là tinh tú nắm giữ công danh và văn vận của thế nhân.
[4]: 国语的 – Tiếng Quan thoại, ngôn ngữ tiêu chuẩn chính thức của Trung quốc, được nhắc tới trong truyện là tiếng phổ thông.
“Đây là người thật!” Ánh mắt mẹ già bốc lửa hừng hực, vừa ngẩng đầu lên, chớp mắt một cái đã lập tức thay đổi thành gương mặt mỉm cười, “Thật sự là phiền toái, mình xem mình già như vậy rồi. Đúng là, ôi ——” Càng nghĩ càng giận, hung hăng nhéo ba Giai Hòa thêm một phen.
Dịch Văn Trạch chỉ cười nói: “Đây hẳn là chuyện cháu nên làm, mẹ cháu cũng đã dặn trước, dựa theo truyền thống, trước khi đi New Zealand nhất định phải đến thăm hỏi hai bác một lần.”
Một câu, lại thành công dời sức chú ý của tất cả nhất tề chuyển hướng về phía hai người.
Giai Hòa vẫn nắm lấy tay anh, nhăn nhó một hồi lâu mới lầm rầm nói: “Gần đây cũng vừa lúc có thời gian…”
“૮ɦếƭ tiệt, hơn nửa đêm rồi mà còn có tiết mục ngôi sao làm từ thiện?!”
Câu kinh hô ngoài cửa cắt ngang lời Giai Hòa đang nói, mọi người đều quay đầu nhìn, chỉ thấy thằng em họ của Giai Hòa đang khom người xuống, hình như vừa chạy đến nóng cả người, thở hồng hộc vẫy tay với thằng em họ nhỏ hơn: “Mau, mau gọi điện thoại cho chị, là Dịch Văn Trạch, đang ở bệnh viện.”
Thật sự là…Cô đau đớn kịch liệt nhìn Dịch Văn Trạch, thật sự là một ngày gặp mặt suốt đời khó quên nha…
Cũng may có mẹ già ở đây chống lưng, chỉ một lát đã từ bệnh viện về nhà. Lúc Dịch Văn Trạch lái xe mang một nhà trở về đến tiểu khu, mẹ già còn vô cùng phối hợp xuống xe trước, sợ bác bảo vệ nhìn thấy người lái xe, ngay cả lúc lên lầu còn run sợ không thôi.
Vừa vào nhà, Giai Hòa thừa dịp mẹ già đi pha nước, đi theo bà vào phòng bếp, cẩn thận đánh giá: “Mẹ, mẹ không có việc gì chứ?”
“Thế nào,” Mẹ già nhíu mày, cười đắc ý: “Mẹ con chưa lần nào ngầu đến như vậy hả?”
Giai Hòa ừ hử: “Vô cùng ung dung, đẹp đẽ, quý phái, khéo léo, hào phóng đó.”
“Bê vào đi,” Mẹ già đưa một dĩa trái cây cho cô, “Đã đến lúc con thể hiện mình là đứa hiền lương thục đức rồi đó, lần sau sẽ thẩm tra con.”
Giai Hòa thè lưỡi, ngoan ngoãn bê khay trái cây vào phòng của mình.
Vừa vào đến cửa đã nhìn thấy bên cạnh Dịch Văn Trạch đã có năm cuốn album to vật vã, xem hình của mình.
Vừa gặp người ta đã mau lẹ triển lãm thành quả đào tạo khuê nữ của chính mình, thật sự là thói quen vạn năm không thay đổi của mẹ già. Giai Hòa sợ anh nhìn thấy cái ảnh ngu ngốc nào đó, đặt khay trái cây xuống một bên, cầm vài quả nho đưa lên đút anh một miếng.
Mẹ già nhà cô thích nhất là nho để lạnh, những ngày mùa đông lạnh nhất, nằm trong phòng có máy sưởi ăn một quả, chua chua ngọt ngọt lại bớt nóng.
Cô nhìn thoáng qua, anh đang lật tới đêm hôm đó, hiển nhiên là ảnh chụp mình học múa ở Cung Thiếu niên Tân Cương. Khi đó vóc dáng của Giai Hòa rất nhỏ, quần áo lại thống nhất một số đo, rõ ràng mấy bé khác mặc vào rất vừa, đến lượt cô mặc vào thì gần như đã trở thành tay áo của mấy trang phục hí kịch. Nhìn cái dấu son môi đo đỏ ngay giữa trán kia, Giai Hòa hoàn toàn quẫn: “Đừng xem nữa, anh xem tivi đi.”
Anh cắn nho, cười nhìn cô: “Em đã từng học múa?”
Giai Hòa ừm, thừa cơ lấy cuốn album kia đi: “Lúc còn nhỏ em có học, chỉ có học múa thôi. Khi đó từ nhà của em đến Cung thiếu niên Cảnh Sơn cũng đã hơn hai tiếng, mẹ em nghĩ dù thế nào cũng đi rồi liền đăng ký ba bốn lớp gì đó. Bắn tên không đích (ví với lời nói hành động không mục đích rõ ràng, không sát thực tế), cuối cùng cũng không làm đến nơi đến chốn được.”
Cô ngửa đầu thở dài mới phát giác trên tường phòng mình có vô số poster, nhất thời cứng đờ người.
Tiêu rồi, sao trước đó không lột hết xuống?!
Cô trộm nhìn Dịch Văn Trạch, thấy anh lại tùy tay cầm một cuốn album khác lật xem, chỉ có thể cọ cọ bên người anh, nhỏ nhẹ hỏi: “Nếu không thì anh đi phòng làm việc xem đi?”
Dịch Văn Trạch nhìn một cái, cô chột dạ nói: “Em muốn thay quần áo đó.” Thuận tiện nhân lúc thay quần áo này lột hết đống poster kia xuống…Dường như Dịch Văn Trạch đang cười, lại chẳng coi đó là việc gì lớn: “Em thay đi.”
Được rồi, lấy cớ này quá nhàm.
Giai Hòa vươn thẳng cổ lên, tiếp tục cứng rắn chống đỡ: “Lâu rồi em mới về nhà, hay là anh xuống nhà để em dọn dẹp phòng trước đi?”
Rốt cuộc anh cũng đóng cuốn album lại, ngẩng đầu nhìn cái tấm lớn nhất dán gần cửa ban công kia: “Tấm này cũng coi như không xuất bản nữa, cầm về nhà đi.” Một câu hoàn toàn thổi bay may mắn của cô, Giai Hòa ậm ừ bảo sao cũng được, mượn chuyện tách trà mới uống được một ngụm kia, chạy ra châm thêm trà cho anh.
Kết cục cuối cùng là, anh không chỉ mang đi tấm poster kia mà còn mang theo bốn mươi mấy bức ảnh chụp.
Mẹ già nhà cô đối với chuyện này hết sức rộng rãi, vung tay lên bảo, đem hết đi đi, dù sao để ở đây cũng chật nhà chật cửa lắm. Hai mắt Giai Hòa đẫm lệ nhìn mẹ, không dám phản bác, trời biết là cô còn nghĩ tới chuyện mẹ già còn có gì đó luyến tiếc con gái R*ợ*u, ôm ấp tình cảm gì đó…
Đến nửa đêm Giai Hòa mới mang chăn mới cùng gối đến phòng của mình, nhỏ giọng nói với anh: “Tối nay anh ngủ chỗ này ha, em ngủ ở phòng khách.” Mẹ già sống ૮ɦếƭ gì cũng muốn giữ anh lại, hơn nửa đêm rồi cũng không biết nói cái gì, ૮ɦếƭ tiệt là Dịch Văn Trạch lại còn tự nhiên mà đáp ứng.
Cô giúp anh dọn giường xong, vừa định xoay người lại đã bị anh xốc lên giường một phen.
Phòng của mình, đèn cùng giường ngủ vô cùng quen thuộc, còn có bàn học, những cái cây ngoài ban công đều được chăm khi học Trung học. Cô từng ngủ trên chiếc giường này học bài xem tivi, sáng sớm bị mẹ kéo chăn lôi đầu dậy. Mà bây giờ cả người đều bị ép vào trong chăn, nằm trên cánh tay của anh, yên lặng không một tiếng động nào giữ lấy, hôn sâu.
Cửa khép hờ, còn có thể nghe loáng thoáng tiếng mẹ đương thúc giục ba đi ngủ sớm. Dường như còn có tiếng ba đang hỏi có nên nấu cái gì đó ăn khuya không, lại bị mẹ quất một câu đập ૮ɦếƭ ý tưởng, đóng cửa phòng ngủ chính lại, toàn bộ nhà bỗng nhiên chìm trong yên tĩnh.
Giai Hòa vừa tắm rửa xong, tóc còn ươn ướt, chỉ một thoáng sau đã làm ẩm một góc chăn. Nụ hôn của anh chưa bao giờ ôn hòa êm dịu như thế, từ môi trượt xuống, dịch qua bên tai, nhẹ nhàng cắn cắn lấy vành tai cô, dịu dàng nói: “Vợ à?” Giai Hòa nhịn không được né người, lại bị anh giữ chặt anh, chỉ có thể bắt lấy một tia lý trí cuối cùng, khe khẽ ừ một tiếng.
Dường như anh không vội vàng nói chuyện, lại bắt đầu trượt xuống phần cổ mảnh khảnh, rồi tiếp tục di chuyển đến xương quai xanh, dùng răng mở cúc áo đầu tiên.
Không phải nói ra suy nghĩ của mình sao? Trong đầu Giai Hòa còn đang bận liều mạng nghĩ Dịch Văn Trạch muốn nói cái gì, mãi cho đến khi anh ‘bất động thanh sắc’ tháo đến cúc áo thứ ba cô mới có phản ứng, lập tức lui từ lòng anh đến sát mép giường: “…Về nhà nói sau.”
Thân thể dịch dịch một chút, động một phát, suýt nữa rớt xuống giường.
Cũng may anh nhanh tay, lại kéo cô sát lại: “Nói cái gì?”
Giai Hòa nghe anh hỏi xong á khẩu không trả lời được, ngượng phải nói thêm điều gì đó, cảm giác được nhiệt độ cơ thể đang nhanh chóng dâng cao, dựa vào thân thể cũng đang hầm hập lửa của anh, nghẹn hồi lâu mới thì thầm: “Không phải là trước khi ra ngoài cũng mới…”
Cô còn cố gắng bày ra biểu cảm vô cùng nghiêm túc, lại có tật giật mình dựng thẳng tai lên, không chớp mắt, cố gắng nghe ngóng động tĩnh ngoài phòng khách.
Bỗng nhiên anh cười ra tiếng: “Sao?”
Không gian yên lặng như vậy, lại là phòng của mình, tình thế nhạy cảm cùng mờ ám như vậy khiến tim cô đập nhanh hơn.
Hô hấp chợt trở nên hỗn loạn, là vì thân thể đã trở nên quen thuộc quá mức, tựa như có một chiếc cân tiểu ly bên trong không ngừng dao động. Giai Hòa luống cuống dịch dịch người, mãi cho đến khi anh dùng cách thức khiêu khích nhất ngăn môi mô, đôi mắt mới nhắm lại, nhận mệnh buông một tiếng thở dài, ờ rằng là khí tiết tuổi già khó mà giữ được đó.
Một nụ hôn rất dài. Và rất sâu.
“Vợ,” Bên tai là giọng nói cực trầm, lại mang theo hương vị của nuông chiều: “Nhanh đi ngủ.”
Hở?
Giai Hòa mở mắt ra nhìn anh, trong đôi mắt đen sâu thẳm kia chính là bóng dáng của mình. Ở đây, trong không gian tĩnh mịch như thế, cô mê man nhìn anh, qua một lúc lâu hồi phục xong mới nhảy dựng lên, ào xuống giường, dùng tốc độ tên lửa bay ra khỏi hiện trường vụ việc.
Một đường im lặng từ phòng khách cho đến phòng ngủ phụ, mặt của cô không hề phai màu, càng lúc càng đỏ.
Cố ý! Nhất định là anh cố ý!
Ngủ mãi cho đến khi miệng khô lưỡi khô, Giai Hòa mới mở mắt ra, ông mặt trời đã lên rất cao rồi, không ngờ đã vào giữa trưa. Cô mơ màng đứng lên, lúc muốn đi gọi Dịch Văn Trạch dậy, mẹ già đứng giữa phòng bếp, vừa nấu cơm vừa nói: “Đi từ lâu rồi. Con xem người ta chăm chỉ bao nhiêu, hơn năm giờ đã thức dậy đi làm, còn nhìn lại mình coi. Ôi chao, quả thật là chim dậy sớm có sâu ăn, khó trách thằng bé có thể nổi tiếng sớm như vậy.”
Giai Hòa sửng sốt một lúc mới nhớ đến việc hôm nay hình như anh phải đi Thượng Hải làm tuyên truyền, thả lỏng người một chút: “Công việc khác nhau đó mẹ, con gái R*ợ*u của mẹ cũng vô cùng chăm chỉ mà.”
Mẹ già có chút suy nghĩ nhìn nhìn cô, mãi cho đến khi nhìn đến mức sợ hãi mới khoan thai nói: “Con bảo xem, giờ giấc nghỉ ngơi tệ như vậy, sau này sanh con sanh cái thì làm sao đây?”
Giai Hòa đang đánh răng, chuẩn bị gửi tin nhắn, vừa nghe thấy những lời này lập tức quay phắt đầu lại, nhìn mẹ già đang vô cùng lo lắng kia, hoàn toàn bị đánh bại.
Chịu đựng mẹ già ép cung chừng một tiếng, rốt cuộc cô phải giả bộ tiếp một cuộc điện thoại mới xem như thoát ૮ɦếƭ.
Lên xe taxi, cô mới tháo khăn quàng cổ ra, thở sâu. Chú tài xế hỏi địa chỉ, khen cô một câu: “Bất động sản ngon lành đấy.” Giai Hòa cười cười, đang muốn nói chuyện, chợt nghe kênh tin tức giải trí trên radio nói chuyện về Thiên Sở. Rằng là hỏa tốc đính hôn, đó là một bạn công tử nhà giàu nào đó chưa từng xuất hiện trước công chúng. Vài năm gần đây đều là tin tức như thế, mệt một cái là vì vợ trước Dịch Văn Trạch, lâu lâu lại nhắc đến tên của anh.
DJ nói sinh động như thật, cô nghe câu được câu không, tùy tay gửi tin nhắn cho Dịch Văn Trạch: Đến chưa anh? Một tin nhắn khác gửi về rất nhanh: Đến rồi, đang họp. Em về nhà chưa?
Giai Hòa nhắn trả lời, lúc cất di động, chú tài xế mới thuận miệng hỏi: “Hai năm nay hình như là năm kết hôn của giới giải trí hay sao ấy, lớn tuổi thì không chịu lập gia đình, lại còn tái hôn lần hai, tất cả đều chọn năm 2012 mà công bố chuyện tình cảm rộng rãi.” Giai Hòa thuận thế phụ họa theo, chú tài xế nói tiếp: “Hai ngày nay tin tức về Thiên Sở quả thực rất nhiều, hôm nọ chú có chở một người khách, nghe nói biết rõ nội tình bên trong.”
Giai Hòa rất phối hợp ồ một tiếng. Đầu năm nay hình như ai cũng tự xưng mình là vua tin tức a?
“Cháu cũng không biết à, hiệu ứng ngôi sao này có bao nhiêu lợi thế, mấy công ty xí nghiệp trong nước đều trực tiếp ra giá, khiến mấy công ty quản lý cung cấp ngôi sao nữ làm bạn gái, không phải là bao dưỡng đâu cháu, chỉ đơn thuần làm bạn gái tin tức gì đó. Cái này ngang bằng việc hiệu quả quảng bá, một khi đã tung ra thì nhất định sẽ gây chú ý. Như cô Thiên Sở, lúc ly hôn nổi nhanh như cồn, giờ thì thành ngôi sao đắt giá nhất rồi.”
Giai Hòa im lặng. Đây xem như là phát ngôn của thời đại mới?
Tinh thần chú tài xế được K**h th**h, càng nói càng đã.
Lúc Giai Hòa sắp về nhà bỗng nhiên nhận được một cuộc gọi từ số lạ, là người trong công ty của Dịch Văn Trạch, hình như đang chờ dưới lầu nhà cô, nhưng cũng không nói là chuyện gì. Mãi cho đến khi cô xuống xe mới thấy một cậu chàng đang lạnh run đứng ở ngoài cầu thang, nhấp nhổm lên xuống cho ấm người, vừa thấy cô đã cười hì hì chạy tới: “Bà chủ, chị không đến thì em đông đá ૮ɦếƭ mất.”
Giai Hòa áy náy lấy thẻ cửa ra: “Đi lên rồi nói.”
“Không cần không cần ạ, em chỉ đưa cái này đến,” Cậu chàng nói xong đưa một cái hộp cho cô, “Nhiệm vụ sếp giao cho em coi như đã hoàn thành.” Nói xong liền chạy như bay.
Giai Hòa ôm chiếc hộp lên lầu, vừa vào cửa vừa mở ra. Trong hộp hình như là mười mấy khung ảnh, vừa nhìn thấy đã biết là khung treo tường. Cô đưa tay đóng cửa lại, lấy hết ra xem lần nữa, chỉ một thoáng đã đổ kín sô pha, ảnh to ảnh nhỏ gì đấy đều là những tấm hình từ bé đến lớn của cô…
Cô ngồi trên thảm, dựa vào sô pha cẩn thận nhìn.
Mỗi một tấm ảnh đều được xử lý riêng, dưới ánh nắng ấm áp có dấu vết của năm tháng, cũng rất gần gũi.
Đang lúc nhìn đến thất thần, điện thoại trên bàn nước rung lên bần bật, là Mục Mục gọi đến. Bên kia chưa kịp nói gì đã như uống phải máu gà, luôn miệng bảo bình tĩnh bình tĩnh. Giai Hòa vừa nghe đã dở khóc dở cười: “Này, em gọi nhầm điện thoại à? Sao cứ lẩm bẩm mãi thế?”
“Chị, em cần bình tĩnh,” Mục Mục vẫn chưa nói đầu đuôi thế nào, “Trên tivi chị nhìn không được đâu, lên mạng nhanh hơn, không cần lên Youku Tudou [1] gì đâu, cái gì cũng được, chỉ cần lên trang web video nào cũng có hết, chương trình trò chuyện của anh rể ấy.”
[1]: 土豆优酷 – Youku Tudou là hai công ty video trực tuyến hàng đầu của Trung Quốc, đã sáp nhập với nhau. Đây cũng được coi như là ‘Youtube’ của Trung Quốc vầy đó.
“Nói rõ ràng chút coi.” Giai Hòa cầm chặt di động, không hiểu sao tim lại đập thùm thụp.
Đầu dây bên kia chỉ thở dài một hơi, giọng điệu bỗng nhiên thay đổi: “Tự chị đi coi đi, nhớ lấy đá trong tủ lạnh ra, lạnh dễ bình tĩnh hơn.” Nói xong lập tức ngắt điện thoại.
Giai Hòa nghĩ nghĩ một chút mới đi ôm máy tính còn để mở trong phòng, tìm ‘chương trình trò chuyện mới nhất của Dịch Văn Trạch’, mấy chục trang liền nhảy ra, mà đó còn chính là hôm cô cùng anh đi nữa. Kèm theo tên anh là hàng loạt dòng tin tức, cô quét mắt, mở ‘Bí ẩn động trời, Dịch Văn Trạch tự kể về tình sử của mình’, nhìn chằm chằm vào màn hình trước mắt, hít một hơi thật sâu.
Tuyệt đối xin đừng lãng mạn, em sẽ ghen ૮ɦếƭ mất.
Mở đầu thực sự rất bình thường, người dẫn chương trình so với hôm trong phòng hóa trang còn nói nhiều hơn, thường cười nói bản thân mình là fan của anh bao nhiêu năm qua. Dịch Văn Trạch chỉ ngồi trên sô pha, trông rất thoải mái, hết mỉm cười rồi lại gật đầu, thi thoảng chỉ nói hai ba chữ thôi cũng đủ khiến fan dưới khán đài hét ầm ĩ. Xen kẽ video là những hình ảnh từ lúc nổi tiếng cho đến nay của anh, ngay cả cô cũng có phần kích động.
Mãi cho đến khi cô dẫn chương trình hỏi: “Không biết hôm nay tôi có thể phá vỡ thói quen của anh hay không.”
Dịch Văn Trạch cười cười: “Tôi biết chị muốn hỏi cái gì.”
Dẫn chương trình cười tươi như hoa, đằng hắng ba bốn lần, quay về dưới khán đài hỏi: “Các bạn muốn biết không?”
Dưới khán đài cười ồ lên, mấy cô gái đồng thanh hét: “Không muốn!”
Giai Hòa bật cười theo, cô dẫn chương trình kỳ này thật đáng thương, phỏng chừng còn chưa thấy qua fan nào bảo vệ thần tượng như vậy.
Cô dẫn chương trình lại cười rất tự nhiên, thuận miệng nói bản thân mình đã chuẩn bị tâm lý xong từ trước, hôm nay không chỉ phải đối mặt với một người lúc nào cũng im lặng mà còn hàng chục fan luôn bao che thần tượng. Fan phụ họa kêu to không hỏi chuyện riêng tư, không hỏi chuyện riêng tư khiến tình cảnh chợt trở nên vô cùng buồn cười. Dịch Văn Trạch chỉ mỉm cười, đến cuối cùng mới nói: “Chị và tôi là bạn bè mười mấy năm rồi.”
“Đúng vậy,” Cô dẫn chương trình vô cùng cảm kích câu nói này của anh, vượt qua cơn xấu hổ ngượng ngùng, “Cho nên, tôi quyết định đứng vững trước áp lực của biên kịch và đạo diễn tha anh một lần.”
Anh cười, điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái hơn.
Giai Hòa lấy hộp bánh bích quy trên bàn mở ra, chọn một vị mình thích ăn.
“Lần đầu tiên nhìn thấy vị hôn thê của tôi, cũng là ở Bắc Kinh, mười mấy năm về trước.”
Video chợt trở nên im phăng phắc, một lát sau bùng nổ tiếng thét chói tai.
Vừa mới cắn được nửa miếng bánh bích quy, ngón tay Giai Hòa đã cứng đờ không biết phải cử động như thế nào.
Ở Bắc Kinh, mười mấy năm trước? Làm sao có thể?
Đợi chút…Khi nào đã trở thành “vị hôn thê”?
Cô dẫn chương trình cũng đưa tay che miệng lại, từ chỗ ngồi đứng bật dậy, nói với màn hình: “Biên kịch, đạo diễn, tôi muốn tăng lương, Dịch Văn Trạch buông VK rồi, lần đầu tiên mở miệng nói về chuyện tình cảm.” Cô nói xong lại ôm ***, nhìn Dịch Văn Trạch: “A Trạch, anh hãy để tôi bình tĩnh một chút, đầu tôi đang trống rỗng, căn bản không biết hỏi cái gì.”
Fan ở dưới khán đài lại gào thét không ngừng.
Anh cười: “Không cần hỏi, tôi thành thật nói cho.”
Sau đó thực tự nhiên cầm chai nước khoáng lên, uống một ngụm.
Giai Hòa không hề chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, phát hiện miếng bánh bích quy đã bị mình P0'p nát.
“Tôi xem như rất may mắn, vừa bước vào đã thực thuận lợi, dường như không trải qua trắc trở gì,” Anh dừng một chút rồi nói tiếp, “Thật ra trước khi tôi gia nhập Hành Chi, tôi vốn là một người rất SHY (tiếng Anh, chỉ một người luôn dè dặt và căng thẳng trước đám đông), đến một ngày, bỗng nhiên hôm nào cũng phải đối mặt với truyền thông cùng khán giả, rất khó để thích ứng. Thực may mắn chị Mạch là một người khoan dung, không hề có yêu cầu gì, cho phép tôi nghỉ ngơi hai tháng.”
Giọng nói của anh như có một sức mạnh dịu hòa, khiến tất cả đều an tĩnh lại.
“Khi đó tôi ở lại Bắc Kinh, khoảng một tháng. Tôi nhớ rõ khi ấy Trung tâm sách Tây Đan vừa mới mở cửa, tôi cùng một người bạn hẹn uống trà ở gần đấy. Lúc tôi đến cậu ta đã ngồi chờ trước một lúc lâu, sau đó chỉ ra ngoài cửa kính nói với tôi, ‘Lúc ở cùng với cậu chưa bao giờ cảm thấy cậu là một ngôi sao, hôm nay xem như mở mang tầm mắt. Cô bé con kia vì mua poster của cậu mà xài hết tiền xe về nhà.”
Màn hình được zoom lại, anh vẫn luôn mỉm cười bình thản, có cảm giác không chân thực.
Cơ hồ Giai Hòa đã quên hô hấp, mơ hồ nhớ lại, rất nhiều năm về trước cô từng làm một chuyện như vậy. Nhưng mà đã rất rất lâu rồi, ngay cả chính bản thân cô cũng không còn ấn tượng bao nhiêu, thế nhưng lại liên quan tới anh? Giữa khoảng cách của một lớp thủy tinh, mười mấy năm về trước, cô đã từng thấy anh?”
Hoặc phải nói, hẳn là anh đã gặp cô trước.
Chương trình này rất biết xem xét thời thế.
Chầm chậm mở ca khúc mới của anh, “Có em.”
Giai điệu thong thả chậm rãi, khiến giọng nói của anh trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.
“Lúc ấy tôi cách một cánh cửa thủy tinh, nhìn thấy một cô bé con, mang theo cặp sách rất lớn, hẳn là có đầy sách trong đó, ở góc túi còn có một cuộn giấy rất dài, giống như là một tấm poster được cuốn lại. Tôi hỏi bạn mình ‘Làm sao cậu biết cô bé không có tiền về nhà?’ Cậu ấy nói, “Lúc đi chọn sách có nhìn thấy cô bé này đang lẩm bẩm tính xem tiền xe có thể mua được bao nhiêu cái gì đấy, sau đó rất phấn khởi phát hiện từng đó tiền có thể mua được ba tấm poster lớn.”
“Sau đó thế nào?”
“Sau đó,” Anh cười cười, “Chị hỏi là vào ngay hôm đó hay là sau này?”
Giai Hòa đứng lên, lại ngồi xuống, qua ba giây lại lập tức đứng lên. Ngày hôm đó ở ngay nhà cô, thế nhưng, thế nhưng anh đã nhắc đến chuyện này, chính mình cái gì cũng không biết.
Sau đó thế nào? Sau đó thế nào? Bên ngoài không biết bao nhiêu fan hỏi to.
Anh cười lắc đầu: “Ngày ấy không có ‘sau đó’, tôi nợ cô bé ấy một lần tiền xe về nhà, rất nhiêu năm sau gặp lại, tính thêm lợi tức cùng giá cả hàng hóa, dường như đã nợ nhiều lắm, đành phải dùng phương thức từ xưa đến nay người Trung Quốc thường xuyên dùng để trả nợ.”
Rõ ràng là đang đùa, đùa rất nhẹ nhàng.
Một hồi lâu sau cô mới phục hồi tinh thần lại từ tiếng hét ‘Lấy thân báo đáp’ của fan.
Từ trong ra ngoài, từng đợt từng đợt sóng hạnh phúc ập đến, dường như ánh mắt trở nên mờ nhòe.
Lúc đầu người dẫn chương trình cảm động đến không nói nên lời, cuối cùng mới nghẹn ngào, thở dài một hơi nói vận mệnh a, ước chừng toàn bộ fan ở đây nhất định sẽ đi bộ về nhà đổi lấy mấy tấm poster của Dịch Văn Trạch. Nhưng giữa biển người ௱o^ЛƓ mênh, anh chỉ nhìn thấy cô, lúc cô vẫn còn là một cô bé. Và điều khiến người ta nghiến răng nghiến lợi hâm mộ là, nhiều năm sau vẫn còn có thể gặp lại nhau.
Video đột nhiên ngừng lại, xem ra là một fan cứng cựa của Dịch Văn Trạch, chỉ vì đoạn video này mà cắt nối biên tập lại từ chương trình gốc.
Cả cửa sổ trình duyệt Giai Hòa cũng quên đóng, đứng dậy, đi vào phóng bếp. Mùa đông rất lạnh, nhưng cô lại lấy một chai nước khoáng, uống mấy ngụm thật lớn, thế mà ngọn lửa trong lòng vẫn bùng lên, trào dâng từng đợt mãnh liệt, toàn thân như bị thiếu cháy, nóng đến dọa người.
Mãi cho đến khi uống hết một chai, cô mới ném cái chai vào thùng rác, tiếp tục dựa người vào vách từng xuất thần.
Cho tới bây giờ cô không hề nghĩ tới, trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy.
Anh đã từng gặp cô, ở Bắc Kinh.
Trong đầu là những đoạn phim ngắn đứt quãng hiện lên, hình ảnh ngừng ở lần thứ hai anh cùng Cố Vũ gặp nhau. Anh đã từng nói rất rõ ràng rằng, lúc cô mười lăm tuổi anh đã gặp cô. Thật sự rất dọa người, chính cô thế nhưng còn tưởng anh đang nói lời thoại phim ảnh gì đó…
Giai Hòa ôm mặt, đương lúc than thở, bỗng nhiên nghe tiếng động ngoài cửa chính.
૮ɦếƭ rồi, Dịch Văn Trạch đã về.
Cô vừa dợm bước, đã cảm thấy có gì đó ngường ngượng không rõ, nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một gần mới xoa xoa mặt, đi ra khỏi phòng bếp. Anh đến bình uống nước, rót một cốc nước ấm, nhìn cô đi ra mới thuận miệng hỏi: “Lấy khung ảnh chưa?”
Giai Hòa đỏ mặt, quanh quanh co co nói lấy rồi.
Không được, chỉ cần nhớ đến chuyện thời niên thiếu anh từng gặp cô, dáng vẻ xâu xấu kia, liền cảm thấy không được tự nhiên.
Cô giả bộ bình tĩnh, đi qua cạnh anh, được anh ôm một phen vào lòng: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có chuyện gì hết á.” Giai Hòa cười đến ngọt lành.
Dịch Văn Trạch khẽ mỉm cười, cúi đầu giữ lấy môi cô, hai người rất tự nhiên hôn nhau. Bởi vì vừa mới uống một chai nước đá, lưỡi Giai Hòa rất lạnh, mà của anh lại ấm áp thoải mái, cứ như vậy không ngừng hôn nhau, đến khi cô sắp thở không nổi nữa, anh lại bế ngang người, đi tới phòng khách.
Trên sô pha đều chất đầy khung ảnh, anh quét mắt nhìn thoáng, đơn giản ôm cô ngồi xuống cạnh bàn trên thảm.
Giai Hòa dụi dụi trong lòng anh, vừa định hỏi anh có muốn ăn gì không em nấu cho liền lướt mắt thấy máy tính trên bàn còn mở, lập tức bá lấy cổ Dịch Văn Trạch, che khuất tầm nhìn của anh: “Anh mệt không?”
Xong rồi, xong thật rồi, video đã tắt, nhưng mà kết quả tìm kiếm vẫn chình ình nằm đó, anh mà nhìn thấy thì mình ngượng ૮ɦếƭ mất.
Dịch Văn Trạch dựa vào sô pha phía sau: “Rất ổn, trước khi lên máy bay anh đã ăn cơm tối.”
Giai Hòa lại ngồi thẳng lên, điên cuồng tìm cớ đẩy anh dời xa xa cái máy tính kia một chút. Dịch Văn Trạch nhìn khuôn mặt nghĩ ngợi của cô, bỗng nhiên cười, vừa muốn nói điều gì đó đã được cô chủ động áp hôn, lưỡi do do dự dự một hồi cũng luồn vào miệng anh, có chút gì đó né tránh, nhưng cũng rất muốn thể nghiệm một phen, hoàn toàn đốt lửa.
Nhưng mà Dịch Văn Trạch anh lại không có phản ứng gì, hưởng thụ sự chủ động hiếm có này của cô.
“Này,” Rốt cuộc Giai Hòa cũng chịu không nổi, ánh mắt mơ màng nhìn, “Sao anh không có phản ứng gì hết trơn?”
Anh hỏi lại: “Phản ứng gì?”
“Em đã làm thế…” Giai Hòa muốn khóc, “Không phải bên ngoài anh có người phụ nữ khác đi?” Ý nghĩ này vừa chui vào đầu đã khiến cô hoàn toàn quên sạch mục đích chủ yếu của mình, áp vào người anh ngửi ngửi từ trên xuống dưới. Đúng lúc cúi đầu xuống, Dịch Văn Trạch cũng vừa vặn nhìn thấy màn hình máy tính, lập tức hiểu được cô muốn làm cái gì.
Giai Hòa ngẩng đầu nhìn, hồ nghi: “Hay là mấy bữa nay anh rất mệt? Không muốn cái kia kia?”
Nhất định thế.
Bằng không mình cũng quá thất bại, khó có dịp mình chủ động hiến thân mà, thế nhưng, thế nhưng không phản ứng!
Dịch Văn Trạch kéo cô lại, xoay người đặt xuống phía dưới, tay chống đầu, nhìn cô ở một khoảng cách rất gần.
Thế mà Giai Hòa lại vui vẻ ra mặt: “Có phản ứng?”
Hỏi xong mới phát hiện mình thực mạnh mẽ, thực rõ ràng, lập tức câm điếc.
Anh cười rộ lên: “Báo cáo bà xã đại nhân, rất phản ứng.”
Nói xong mới cúi đầu hôn lên khuôn mặt cô một chút, chậm rãi chuyển qua bên tai, nhẹ nhàng hỏi: “Chuyện này anh đã nói cho em biết từ lâu, sao đến bây giờ mới nhớ tới?”

Giai Hòa a một tiếng, lập tức hiểu được ý tứ của anh: “Hôm đó à…em nghĩ anh nói đùa gì thôi.”
Anh ừm, giọng nói không dễ nghe rõ: “Có khi nào anh từng đùa với em chưa?”
Hình như, có lẽ, đại khái là chưa có lần nào.
Giai Hòa trước sau vẫn rất nghiêm túc, mãi cho đến khi có một bàn tay luồn vào sau lưng cô, cởi bỏ móc khóa áo lót rồi hỏi tiếp một câu: “Nơi này? Hay vẫn là phòng ngủ?”
Một câu đơn giản lại khiến dũng khí hiến thân vừa nãy của Giai Hòa hoàn toàn biến mất, ngập ngừng một lúc rất lâu mới nói: “Phòng ngủ đi…” Dịch Văn Trạch nói ừ, vừa mới định bế xốc cô lên, Giai Hòa mới sực nhớ tới một vấn đề hết sức nghiêm trọng, lập tức mở to mắt nhìn anh: “Hay là anh cứ đi ngủ đi, bận rộn nguyên ngày từ Bắc Kinh đến Thượng Hải rồi, mệt mỏi lắm? Em đi trải giường cho anh nha.”
Dịch Văn Trạch dở khóc dở cười: “Vợ à, làm sao nữa?”
Rầm rì gần nửa ngày, cô mới đầy áy náy hôn hôn anh một chút: “Em quên mất, hôm nay em không tiện…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc