Tùy Tiện Phóng Hỏa - Chương 12

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo

Rung động không khống chế được
Đầu tiên là khoảng bảy giờ rưỡi tối, Giai Hòa vốn tưởng rằng Dịch Văn Trạch phải ra ngoài ăn cơm bàn việc, lại không đoán được đến năm rưỡi anh cũng chưa có dấu hiệu gì là sẽ đi. Cho dù đang lên mạng, cô cũng nhìn anh, mãi cho đến khi anh phát hiện mới hắng hắng giọng: “Nếu giờ anh không đi thì không kịp đâu.”
Anh nhìn thời gian: “Em đói?”
“Vẫn chưa.”
Em là heo à? Vì sao lúc nào cũng hỏi em có đói bụng hay không…
Giai Hòa cúi đầu, tiếp tục xem máy tính, đột nhiên phát hiện trên word có rất nhiều chữ sai chính tả. Tiêu rồi, lại bị một lần nữa, ngồi bên người anh, quả nhiên hiệu suất công việc vô cùng thấp. Giai Hòa ảo não nhíu mày, Dịch Văn Trạch lại nhìn cô một cái, cười bảo A Thanh đã gọi cơm, sẽ đưa đến ngay. Giai Hòa kinh ngạc hỏi vì sao anh không ra ngoài ăn, Dịch Văn Trạch lại hơi ngoài ý muốn: “Em có việc sao?”
Đương nhiên không có, chính mình ngoài ý muốn mà bay qua Thiên Tân, còn có kế hoạch gì?
“Anh không cần ăn cơm cùng mấy người kia sao?”
“Không cần,” Dịch Văn Trạch đứng lên, từ từ lấy một bộ quần áo sạch trong tủ, “Anh với em ăn xong thì đi tiếp.”
Sau đó, anh thản nhiên vào toilet.
Mãi cho đến khi nghe được tiếng nước chảy rất rõ ràng vang lên, Giai Hòa mới mờ mịt thu tầm mắt lại, cúi đầu nhìn máy tính, sửa lỗi chính tả. Bàn phím vang lên âm thanh lạch cạch lạch cạch cùng tiếng nước ào ào chậm rãi giao với nhau. Giai Hòa nhìn chữ trên màn hình đã sửa đi sửa lại mấy bận cũng vẫn là sai hết lần này đến lần khác, trong lòng âm thầm chảy máu. Hiệu suất này quả nhiên chính là trình độ của học sinh tiểu học, nguyên một ngày cũng không nhả được ba trăm chữ…
Không phải trong đầu Giai Hòa toàn trò chơi người lớn, mà là do khách sạn này gây áp lực quá kinh khủng. Toilet hoàn toàn được lắp bằng kính, mặc dù khi tắm Dịch Văn Trạch có kéo màn che lại, nhưng mà thân hình lúc ẩn lúc hiện kia thật sự là khảo nghiệm định lực của người ta. Giai Hòa lắc lắc đầu, quên đi, ‘vận tẫn kỳ dùng’(dùng hết khả năng vốn có), đi viết cảnh nóng mới được.
Trong máy tính còn có một đoạn cảnh nóng ngâm ba ngày trước, lúc này không viết thì đợi đến khi nào?
Giai Hòa cắn môi, mắt nhìn phòng tắm, nhanh chóng ‘khởi công’:
Δ ngoại cảnh, bên ngoài khách sạn.
Δ trong phòng, M ở trên giường lật tạp chí, tinh thần không yên.
Δ S nhanh chóng ϲởí áօ khoác, lấy áo sơmi từ tủ, đi đến trước cửa phòng tắm thì dừng lại, tay để lên cửa nhìn M.
S: (mỉm cười) em muốn tắm trước không?
M: (cuống) em đang chờ điện thoại, anh tắm trước đi.
Δ S cười mà không nói, đi vào phòng tắm.
Δ tiếng nước từ nhỏ đến lớn, phòng tắm sau rèm, như ẩn như hiện bóng S.

Tập trung viết được vài tiếng, có người gõ cửa.
Suýt chút nữa Giai Hòa ngã lăn xuống. Cô đặt máy tính trên giường, chạy như điên tới cửa, hít sâu một hơi mới hỏi: “Ai vậy?”
“Biên kịch, là em.” Giọng A Thanh mang theo ý cười.
Cô mở cửa: “Em mau vào đi.”
A Thanh cầm theo một cái túi giấy cỡ vừa, lúc nãy còn phấn khởi bừng bừng, một giây sau đỏ mặt nhảy lùi hai bước: “Em mua đại thôi, không biết chị có thích hay không,” nói xong liền vươn tay đưa cho Giai Hòa một gói to, “Chị ăn liền nha, còn nóng đó.”
Giai Hòa im lặng cầm lấy, có cảm giác đau thương hết đường chối cãi.
Căn cứ vào lập trường của chính mình, cô vốn không thể nói với trợ lý của Dịch Văn Trạch rằng cái gì cũng không xảy ra, em đừng có nghĩ nhiều đi? Giai Hòa ngượng ngùng nói cảm ơn, vừa định đóng cửa lại, phía sau đã có người lên tiếng: “Dặn xe bảy giờ chờ ở dưới lầu.” A Thanh vâng một tiếng, bổ sung thêm: “Còn sớm, còn sớm lắm.” Nói xong liền phi nhanh như chớp.
Đi ra…thật đúng thời điểm.
Giai Hòa đờ dẫn xoay người, anh đã cầm lấy gói to trong tay cô. Người trước mắt, thân thể còn đọng nước, áo sơmi còn chưa kịp mặc xong, mới gài nút được một nữa. Quả thực giống hệt như chụp quảng cáo phòng tắm…Mà anh lại cầm theo một cái gói to, hơi mỉm cười hỏi cô: “Em có muốn tắm hay không?”
Một bên là phòng tắm tràn ngập hơi nước, một bên là tấm kính dài chạm đất, không gian vô cùng lớn, lại còn nụ cười của anh.
Giai Hòa chỉ cảm thấy máu toàn thân sôi trào, cũng sắp nấu chín chính mình luôn.
Nghẹn nửa ngày mới thốt lên một câu: “Ăn cơm trước đi, trễ giờ sẽ mệt lắm.”
Trước mắt nhanh chóng hiện lên cảnh nóng vừa viết lúc nãy, hình ảnh chân thật đến thế, từng cái một nhảy ra khỏi óc, trong nháy mắt đốt nóng mặt Giai Hòa, ngay cả đầu ngón tay cũng bắt đầu nóng dần lên. Giai Hòa lập tức dời tấm mắt sang chỗ khác: “Anh muốn uống nước không?” Nói xong lập tức đi đến cạnh quầy bar, ngồi thụp xuống mở tụ lạnh nhỏ ra, chờ anh trả lời.
Nói đi nói đi, nói cái gì đó đi, như vậy rất xấu hổ đó.
Ngón tay vô thức lướt qua những lon cùng bình nhựa của khách sạn, rất lạnh, nhưng vẫn không thể áp chế cơn luống cuống xuống được. Khóe mắt Giai Hòa thấy anh đang đi tới, sau đó xoay người, một bàn tay chống lên quầy bar, một bàn tay lấy chai nước tinh khiết. Tư thế như vậy, vừa vặn phủ kín Giai Hòa trong иgự¢, tóc còn dính nước nhỏ lên tai, ngay lập tức khiến thân thể cô cứng ngắc.
Cũng may, cuối cùng chỉ là cầm hai chai nước.
“Giúp anh chọn một bộ quần áo,” Anh nói, “Buổi tối mặc.”
Giai Hòa nghe mấy lời này, ngơ ngác: “Em ít khi chọn quần áo nam lắm, không có mắt nhìn đâu.”
Dịch Văn Trạch đứng thẳng dậy, cầm hai cái cốc: “Không sao cả, màu quần áo của anh đều rất đơn giản, đến những nơi có công chúng cũng chỉ là áo sơmi âu phục, rất dễ chọn.”
Giai Hòa à một tiếng, nhìn anh bắt đầu rót nước, ý bảo chính mình đến tủ quần áo mà chọn, cái này gọi là không trâu bắt chó đi cày đi. Thật ra phong cách và mắt nhìn thời trang của Dịch Văn Trạch tuyệt đối là hạng nhất rồi, bản thân Giai Hòa sống bao nhiêu năm cùng tin tức đầu đường ngõ phố đã thuộc lòng từ lâu, nhưng mà muốn cô chọn…có hơi chột dạ đó.
Nhưng vừa mở tủ quần áo ra, nhìn một loạt đen trắng xám, Giai Hòa lập tức bình tĩnh.
Kiểu phối màu như thế này, chọn cách gì cũng ổn cả.
“Em nhớ lúc họp báo giới thiệu “Vĩnh An”, anh mặc cái này?” Cô rút một bộ hỏi.
Ấn tượng thực sự rất sâu, đây chính là lần đầu tiên cô nhìn thấy quần áo của anh, sau này nhất định phải giữ gìn cẩn thận.
Sô pha đặt ngay bên cạnh cửa sổ, sắc trời lúc này đã mờ mờ tối. Từ góc độ này nhìn qua như một bức màn tinh tươm sạch sẽ, nổi bật những ngọn đèn. Chai nước khoáng rất nhỏ, nằm gọn trong bàn tay anh, sau đó được anh mở ra, nhẹ nhàng ừ.
Tiếng nước rót vang lên bỗng nhiên rất rõ ràng. Cô xoay người, lấy ra tám cái áo sơmi.
Thật ra cũng không có nhiều, nhưng vẫn phân vân rất lâu: “Anh mặc áo sơmi đơn giản đi, em thích anh mặc màu trắng.”
“Được.”
“Thật ra mặc quần áo đơn giản đẹp hơn, nhưng mà trường hợp này thì không được.” Cô cầm hai chiếc áo sơmi, “Cái nào đẹp?” Hai áo chỉ có khác biệt kiểu dáng rất nhỏ, chỉ là cô không chọn được.
Dịch Văn Trạch uống một ngụm nước: “Em thích cái nào?”
Giai Hòa bối rối một lúc, giơ tay phải lên: “Này.”
“Vậy này.”
Được thế của bước đầu, cô càng ngày càng tự nhiên, bắt đầu thảo luận với anh từng cái từng cái một, cuối cùng mới phát hiện cho dù mình nói như thế nào anh cũng đều gật đầu theo, cho tới cuối cùng mới ngượng ngùng hỏi: “Không phải là anh cố ý nói theo em đó chứ?”
Anh cười cười: “Những việc như thế này, em quyết định là được rồi.”
Giọng nói rất bình thản, ánh mắt rất ôn hòa, cứ như vậy mà nói em quyết định là được rồi.
Rốt cuộc cô cũng đi qua, vẫn còn bồn chồn: “Anh muốn mang thêm cái gì không?” Dịch Văn Trạch lấy ra một hộp thức ăn: “Không cần phải chú ý nhiều như vậy, chỉ là lần đầu gặp mặt thôi.” Giai Hòa muốn hỏi lại, anh đã đưa cho cô một đôi đũa: “Về sau còn nhiều cơ hội, ăn cơm trước.”
Giai Hòa ừ một tiếng, vươn tay lấy đôi đũa, lại bị anh cầm tay, kéo xuống ngồi lên đùi mình: “Hôm đó em mặc áo sơmi như hôm nay, bên ngoài là áo lông màu hồng nhạt, nhìn rất đẹp.”
Một câu nói vô cùng bình thường, nhưng sao đến miệng anh lại ‘gợi’ đến vậy?
Ánh mắt Giai Hòa nhìn lung tung, cố gắng không ngó tới cổ áo để mở của anh. Thực bất hạnh, những hình ảnh cần tránh lại lập tức bay ra, quả thực là diễn tập ngay tại hiện trường. Lần sau không nên viết mấy cái đó đó, lại càng không nên dùng anh làm nguyên gốc…Cuối cùng, trong khi lý trí kêu gào, bình tĩnh bình tĩnh, không còn kịp rồi, cô rốt cuộc giãy giãy: “Chân anh vừa mới lành, như vậy sẽ xảy ra chuyện đó.”
Sau đó cô đưa cho anh một cốc nước đá.
Bình tĩnh bình tĩnh, mọi người đều phải bình tĩnh.
Xe Dịch Văn Trạch ngồi đã được sắp xếp trước, Giai Hòa đơn giản dùng xe anh, tự mình đến rạp chiếu phim. Bởi vì đây là lần công chiếu đầu tiên, những nơi đỗ xe xung quanh đã bị chiếm sạch, cô phải lái xe một lúc rất lâu mới có thể tìm được một khu dân cư đỗ lại, vừa buồn thương vừa mất đi mất mười phút mới trở lại rạp chiếu phim.
Nơi nơi đều là người, xung quanh đều đang thảo luận, phấn khích mà thảo luận.
Giai Hòa nhìn những người này, bỗng nhiên cũng có chút rung động. Có nhiều fan hâm mộ điện ảnh như vậy, cô muốn không kiêu ngạo cũng khó. Cô lắc lắc chìa khóa xe, khóe môi vẫn cứ nhếch lên vui vẻ, nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng chọn một góc phía đông lầu hai, tầm mắt trống trải.
Mới vừa đứng lại, ở cửa còn có người gọi to Dịch Văn Trạch, cô định nhìn thử, lại có người đột nhiên vỗ vai.
“Giai Hòa?” Người phía sau dường như vẫn chưa xác định.
Giai Hòa quay đầu nhìn, là một khuôn mặt đẹp trai khá quen thuộc. Lục lọi trong đầu mình một lúc cô mới nhớ ra: “Chu Tuấn?” Là một diễn viên phụ ở bộ phim trước, thật không nghĩ tới việc sẽ gặp nhau ở đây.
Chu Tuấn tháo kính râm xuống: “Đúng là cô à, tôi còn tưởng mình nhìn nhầm. Khéo như vậy?”
“Đúng vậy, thật khéo.” Giai Hòa thuận miệng ứng phó. Lúc này ở dưới lầu bắt đầu ồn ào lộn xộn, cô quay đầu nhìn lại, Dịch Văn Trạch đã vào đại sảnh, anh luôn mỉm cười cho đến khi vào thang máy. Cô gái mặc lễ phục đi ngay cạnh anh, cười vô cùng ngọt ngào. Giai Hòa đang nhớ lại tên của vai nữ chính, Chu Tuấn đang đứng bên cạnh nói tiếp: “Cô tới đây xem phim mới à?”
Giai Hòa lắc đầu cười: “Không phải, đến chơi cùng bạn thôi.”
“Bạn trai?” Thế mà anh ta có thể hỏi tực tiếp được.
Giai Hòa giật mình ngạc nhiên, tôi và anh rất thân thiết hả? Sao cái gì cũng hỏi thế.
Nhưng mà vì lịch sự, cô vẫn ừ, nhìn Chu Tuấn lại có ý hỏi tới, ςướק lời trước: “Bắt đầu rồi, tôi vào đây.” Chu Tuấn vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ nhìn cô: “Cô cũng xem ‘Ám thành’ à?” Giai Hòa gật đầu, anh ta lấy vé ra: “Tôi cũng thế, vé người khác tặng thôi, tôi đã nghĩ đến xem không chừng có thể gặp được bạn bè cũ.”
Giai Hòa ồ, anh ta lại hỏi: “Để tôi xem vé của cô đi, có phải ngồi gần nhau hay không?”
Người này…thật đúng là từ trước đến nay đều không đổi.
Giai Hòa lấy vé ra đưa cho anh ta, vừa cầm đã cảm thán ngay lập tức: “Vé tốt, số ghế này đều thuộc về bên sản xuất đi??”
Anh ta cầm vé cảm thán vài câu, Giai Hòa vô cùng bồn chồn. Nếu lấy vé như vậy, cũng khó mà nói mình có quen biết người trong đoàn làm phim, chỉ có thể lấy vé ở chỗ A Thanh. Giai Hòa vốn định chỗ nào cũng được, nhưng A Thanh vừa mới nghe cô mở miệng, lập tức cho rằng đây là chuyện quan trọng bậc nhất, thật là chỉ muốn ngồi bên cạnh Giai Hòa.
Lúc hai người ngồi xuống, Chu Tuấn vẫn không ngừng huyên thuyên, có lẽ đang cố tình pha trò.
Giai Hòa không được tự nhiên, bỗng chợt nhớ tới mấy tin đồn của người này. Thật ra cô không nhớ tên diễn viên nhiều lắm, nhưng lại có thể nhớ được tên của diễn viên phụ này, là vì bạn gái của anh ta là một biên kịch. Lúc ấy từng có người lén chỉ trích này nọ, rằng câu nói yêu thích nhất của anh ta lúc trên phim trường chính là: bạn gái tôi là biên kịch, thích cho ai thêm đất diễn thì cho, muốn cho ai ૮ɦếƭ thì người đó phải ૮ɦếƭ…
Nghĩ như vậy, càng quẫn.
Nên sẽ không…
Các bước giới thiệu, đọc cảm tưởng, hợp tác, mãi cho đến khi Dịch Văn Trạch bước lên sân khấu, bầu không khí mới hoàn toàn ‘nhập cuộc.’ Người dẫn chương trình thực linh hoạt, cho dù gặp bất cứ vấn đề gì, anh đều nhẹ nhàng trả lời đơn giản vài câu, không đến nơi đến chốn, không nhẹ không nặng. Trước kia, mỗi lần đọc tin phỏng vấn của anh, Giai Hòa chỉ cảm thấy giọng thần tượng của mình rất hay, nhưng mà bây giờ nghe chỉ cảm thấy buồn cười…
Mãi cho đến khi buông màn xuống vẫn còn có người gọi tên anh.
Chu Tuấn ngồi cạnh cô vẫn còn mải nói linh tinh, Giai Hòa thật sự không chịu nổi, thở dài một tiếng: “Bắt đầu rồi, xem phim trước.”
Vừa nói xong, chỗ trống bên cạnh đã có người ngồi xuống, là Dịch Văn Trạch.
Anh nhẹ nhàng nắm tay Giai Hòa, đang muốn nói chuyện, Chu Tuấn lập tức ló ra, kinh ngạc nói: “Dịch tiên sinh?”
Giai Hòa theo bản năng muốn rút tay về, lại bỗng nhiên bị nắm chặt, giây tiếp theo Dịch Văn Trạch dùng lực hơn bình thường một chút. Chỉ vì động tác này mà cô không dám rút ra, dồn hết dũng khí ép cho mình bình tĩnh, bình tĩnh lại.
Dịch Văn Trạch liếc nhìn Chu Tuấn một cái, gật đầu nói: “Xin chào.”
Chu Tuấn lục lọi di động, sau đó lập tức nhướng nửa người ra, cười vô cùng nhiệt tình: “Dịch tiên sinh, tôi luôn là fan hâm mộ của anh, từ nhỏ đã xem phim anh diễn.” Dịch Văn Trạch gật đầu, ý bảo anh ta tiếp tục nói, nhưng chỉ bằng vẻ mặt bình thường như vậy, ngược lại càng khiến cho người ta áp lực thêm. Giai Hòa nhìn, đổ mồ hôi lạnh thay Chu Tuấn.
Phim đã bắt đầu chiếu, toàn bộ những tiếng vang cùng tạp âm xung quanh liền lắng xuống, mọi người chung quanh đều yên tĩnh lại.
Bởi vì có ánh sáng, bấy giờ Chu Tuấn mới ‘hậu tri hậu giác’ (thấy rồi mới hiểu) nhìn hai người đang nắm tay, hơi ngây ra, sau đó lập tức cười toe toét: “Tôi cùng Giai Hòa là bạn tốt, nghe nói Dịch tiên sinh mở công ty chế tác, không biết về sau có cơ hội hợp tác hay không.”
Giai Hòa âm thầm nghiến răng.
Cô nghiêng người sang Dịch Văn Trạch. ૮ɦếƭ tiệt, còn chút nữa thôi là nằm luôn lên người cô rồi.
Dịch Văn Trạch tiếp tục lịch sự gật đầu: “Hy vọng có cơ hội hợp tác.”
Giọng của quan lại đó. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Hoàn toàn không để ý đến việc anh ta cầm di động muốn xin số điện thoại, lúc Chu Tuấn còn đang do dự, Giai Hòa ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nghiêng người qua bên Dịch Văn Trạch. Hành động này quá rõ ràng, rốt cuộc Chu Tuấn cũng hiểu mình không được chào đón, cắn răng nói thêm một câu: “Không biết tiên sinh có tiện để lưu số điện thoại không, sau này có cơ hội đến Thiên Tân một lần nữa, tôi sẽ mời tiên sinh ăn cơm.”
Giai Hòa phẫn hận nhìn hắn ta.
Ngươi cũng là đàn ông à, nếu là phụ nữ thì ta cạo đầu ngươi rồi.
Ầy…
Đàn ông hình như cũng có vấn đề, bây giờ mọi người có vẻ cởi mở hơn…Cô quét mắt nhìn cái cằm nhọn đã qua thẩm mỹ của Chu Tuấn, lại vụng trộm nhìn ánh mắt ૮ɦếƭ người của Dịch Văn Trạch, còn có cả khuôn mặt vạn năm không già trong lòng mình. Thật sự là không già a, ai cho anh nổi tiếng sớm như vậy hả, chỉ mới ba mươi mấy tuổi, ai gặp cũng bảo từ nhỏ đã xem phim của anh khiến anh như thể đã năm mươi mấy tuổi vậy đó…
Dịch Văn Trạch cười cười: “Tôi không thường lưu số điện thoại cá nhân.”
Nói xong, anh cũng nhìn vào ánh mắt lóe ra vô số từ ngữ của Giai Hòa. Giai Hòa lập tức chột dạ quay đầu, trấn tĩnh xem phim.
Cuối cùng Chu Tuấn cũng đã hiểu được cái gì gọi là thức thời, ngoan ngoãn ngồi trở lại nhìn màn hình lớn.
Qua một lát, Giai Hòa mới kề tai Dịch Văn Trạch thì thầm: “Rất ngưỡng mộ anh đó, sao em học thế nào cũng không biết cách từ chối người ta?”
Anh cầm một chai thủy tinh bên cạnh, mở ra đưa cho cô: “Từ từ sẽ được.” Giai Hòa cầm chai nước uống một ngụm, vừa chuẩn bị đóng nắp chai lại, Dịch Văn Trạch lại thả xuống đùi cô một túi bỏng lớn…Giai Hòa ngây người nhìn túi bỏng, cái này mua lúc nào mới được? Rạp chiếu phim tặng cho diễn viên á?
Bởi vì những hình ảnh chuyển động liên tục, ánh sáng không ngừng thay đổi. Giai Hòa nuốt nước miếng: “Anh có thể đừng tốt như vậy được không, cảm giác rất không chân thực, em cứ có cảm giác mình đang ở trong phim đó…” Ánh mắt Dịch Văn Trạch có ý cười, thấp giọng nói: “Anh có rất nhiều khuyết điểm, từ từ rồi em sẽ thấy.” Sau đó cầm cái chai về, lại nắm tay Giai Hòa, quay đầu xem phim.
Làm sao mà có khuyết điểm, rõ ràng hoàn mỹ như vậy…
Giai Hòa nhìn anh, trong mắt không ngừng lóe sáng, cầm một hạt bỏng, vừa định ném vào miệng, lại cảm thấy không đúng, chỉ có thể thật cẩn thận đưa tới trước mặt anh.
Dịch Văn Trạch cười, cắn một miếng.
Đầu ngón tay chạm tới hơi ấm, Giai Hòa run run, cầm một hạt bỏng khác nhét vào miệng mình cho bình tĩnh lại.
Phim rất là hay đó, nhìn hơn hai giờ, cô ngơ ngác không biết rốt cuộc mình đang xem cái gì. Nguyên nhân rất đơn giản, trong hơn hai giờ đó, Dịch Văn Trạch vẫn nắm tay cô, hoạt động ba lần. Đầu tiên là nhẹ nhàng nắm, sau đó là những ngón tay giao nhau, cuối cùng là kéo lên đùi anh. Tuy Giai Hòa chưa bao giờ dám chơi tàu lượn siêu tốc, nhưng mà cô thề quá trình này tuyệt đối không thua kích thích.
Cô nhìn Dịch Văn Trạch không biết bao nhiêu lần, thấy anh rất nghiêm túc xem phim, cũng không dám rút tay về.
Đến lúc trước khi hết phim, Dịch Văn Trạch mới thấp giọng hỏi cô: “Em muốn đi ra ngoài với anh hay không?”
Giai Hòa vừa định gật đầu, lại nhớ tới khu nhỏ mình đỗ xe lại, chỉ có thể buồn bực hạ giọng: “Em phải đi lấy xe, tiểu khu em đỗ xe khá phức tạp, ngoại trừ em không ai tìm thấy được đâu.”
“Ừ, anh về khách sạn trước, em về thì tìm anh.”
Nói xong anh mới buông tay, đứng lên rời khỏi chỗ ngồi trước. Vì tránh che khuất hàng người phía sau, anh rất lịch sự cúi người xuống. Nhưng vì bề ngoài rất dễ chú ý, cho dù rời đi rất nhanh vẫn dấy lên một hồi xôn xao.
Đến khi phim hoàn toàn kết thúc Giai Hòa mới ôm túi bỏng đứng lên, Chu Tuấn lập tức mỉm cười hỏi có muốn cầm giúp hay không, giọng điệu kia như muốn đạt được ý đồ gì vậy. Giai Hòa không thể tưởng tượng được chuyện mình lại phải nhìn anh ta nữa, nói câu hẹn gặp sau, muốn đi ngay.
“Cô cùng tiên sinh là…” Chu Tuấn đeo kính râm lên, bày vẻ thần bí hỏi cô.
Giai Hòa cười cười với anh ta, không trả lời.
Vô nghĩa thế, không phải…còn nắm tay, chẳng lẽ anh ấy còn cần tôi dùng luật ngầm mới có vai diễn à?
Mãi cho đến khi ra khỏi rạp chiếu phim, Giai Hòa phân vân một lúc lâu cũng tiếc phải vứt túi bỏng, ôm theo đi tìm xe. Hai mươi phút sau, cô lượn ở tiểu khu kia ba vòng cũng không tìm được xe, rốt cuộc thảm thương phát hiện mình đã lạc đường, cuối cùng chỉ có thể gọi điện thoại cho Dịch Văn Trạch: “Biển số xe của anh là gì thế?” Dịch Văn Trạch nói xong: “Xảy ra chuyện gì sao?” Giai Hòa không giấu được tinh thần đưa đám: “Tìm không thấy xe, hỏi biển số để bảo vệ tìm giúp em.”
Bên kia trầm mặc, Giai Hòa vội vàng cúp điện thoại.
Đến khi vào được khách sạn, cô vừa mới bước qua cửa xoay liền nhìn thấy vài nhân viên lễ tân bước tới, trong đó còn có một người giúp cô đăng ký hôm trước. Vừa thấy Giai Hòa, cô nàng cười tươi: “Sao rồi? Chị có nhìn thấy Dịch Văn Trạch không? Hôm nay là buổi công chiếu phim của anh ấy mà tôi chưa xem được.” Giai Hòa ừ ừ à à, nói mình đi ra ngoài họp nên cũng không xem được.
Cô vừa đi ra thang máy, di động lại bắt đầu rung lên.
Dĩ nhiên là bạn Kiều Kiều lâu nay không thấy bóng dáng.
Đầu dây bên kia không nói gì, chỉ nức nở khóc. Giai Hòa lập tức hiểu tình huống gì đang xảy ra, bạn Kiều Kiều lại thất tình rồi. Cô đợi một lát, mãi cho đến khi Kiều Kiều khụt khịt mấy tiếng mới hỏi: “Nguyên nhân chia tay lần này là?”
“Sao em biết được thế…” Giọng mũi nghèn nghẹt vẫn không khó để nghe sự ngạc nhiên của chị.
“Đoán.” Khóc đến như vậy thì ngoại trừ thất tình còn có chuyện gì.
“Chị đây biết em đang trong thời kỳ tình cảm mặn nồng,” Kiều Kiều thành khẩn nhận sai, “Nhưng mà chị gọi điện thoại cho Tiêu Dư, con nhỏ quất ra ba câu đã cúp máy nên chị mới kiếm em cho chút an ủi.”
Tinh thần Giai Hòa lập tức tỉnh táo, người ta bảo lời Tiêu Dư có nọc cũng không phải đồn thổi, ba câu đã giải quyết xong?
“Nó nói gì thế?”
Kiều Kiều phẫn hận: “Nó bảo ‘Chị cùng với mỗi tên đàn ông đều chia tay bảy tám lần, nghe phiền lắm, lần sau chia tay nửa năm thì nói sau đi.’ Em thấy con nhỏ kia tuyệt tình không? Đáng sợ.”
Giai Hòa buồn cười: “Tuyệt đối là chân lý.”
Kiều Kiều tiếp tục oán hận: “Chị biết nó có nọc, nhưng chị đang cần miệng lưỡi rắn độc của nó. Sau đó chị liền khép nép bảo nó rằng ‘Chị rất muốn nghe em mắng chị, mắng cho tỉnh người là được.’”
“Rồi nó nói sao?”
“Con nhỏ kêu, ‘Biến, chị đây đã mắng loại đàn ông đó không biết bao nhiêu lần rồi, hết từ mới để mắng, mai mốt đi thu âm lại đi’.”

“Câu thứ ba là gì?”
“‘Gặp sau’…”

“À ra thế,” Giai Hòa đã hiểu, “Cho nên chị quấy rầy em?”
“Chị phải nói cho hết, ૮ɦếƭ nghẹn mất,” Kiều Kiều vội vã nói, sợ cô cũng ngắt điện thoại, “Em biết không? Anh ta rất đáng sợ, hôm nay hỏi chị nếu kết hôn thì chị muốn gì. Chị nghĩ bây giờ sự nghiệp của anh ta mới khởi sắc, cũng rất quan tâm lo lắng bảo chỉ cần một cái nhẫn kim cương là được, rất nhỏ là được, chỉ cần có cái kỷ niệm thôi ấy.”
“Yêu cầu rất hợp lý mà,” Giai Hòa khó hiểu, “Anh ta không phải là tay Bass số một Đài Loan sao? Một cái nhẫn kim cương nhỏ cũng mua không được?”
“Đúng thế,” Kiều Kiều phẫn hận, “Hắn lập tức giận dữ, bảo chị gả cho hắn chỉ vì nhẫn kim cương, sau đó, em đoán xem hắn nói cái gì?”
Giai Hòa hơi quẫn: “Bạn trai chị là cực phẩm rồi, em đoán không nổi.”
“Hắn bảo, được, tôi đưa nhẫn kim cương cho cô, vậy thì cô cũng phải đưa cho tôi cái gì đó. Tôi muốn đồng hồ mười vạn yên.”

“Dùng văn chương của em an ủi chị đi.”
Giai Hòa đang đi đến trước cửa phòng Dịch Văn Trạch, nhẹ nhàng gõ vài cái. Dịch Văn Trạch xuất hiện, cô dùng khẩu hình nói ‘Kiều Kiều’, tiếp tục vừa nghe điện thoại vừa đi vào.
“Vậy để xem,” Cô nhận mệnh nghĩ nghĩ, “Chị phải coi lại lịch sử rộng lớn vô bờ của nhân loại rồi tự nhìn lại đi, mấy chuyện thất tình này ngày nào chẳng có. Nói trắng ra cuộc đời vẫn phải tiếp tục, nhiều lắm thì bên cạnh chỉ đổi một người khác, chẳng có gì to tát cả.”
“Đúng đúng. Mà ôi,” Kiều Kiều trầm ngâm, “Lần sau cập nhật Weibo, chị cũng phải văn nghệ một phen. Em nói thêm hai câu nữa thì nửa tháng sau chị mới vào QQ một lần.”
Giai Hòa im lặng, lại im lặng: “Chị coi em là người đỡ đạn từ trước đến nay giờ thành quen?”
Kiều Kiều cười há há, chấp nhận.
Bên kia còn dây dưa nói một lúc lâu mới ngắt máy.
Trong phòng chỉ mở ra một bóng đèn tường, Dịch Văn Trạch ngồi trở lại sô pha hút thuốc, cười vô cùng thâm ý. Giai Hòa bị anh cười đến chột dạ, cân nhắc xem vừa rồi mình có nới hớ gì hay không, thấy không có vấn đề gì mới ngượng ngùng cười cười đặt túi bỏng lên bàn thủy tinh, cầm lon coca: “Kiều Kiều thất tình, em đang an ủi chị ấy.”
Lời ngầm là, nói cái gì cũng không phải là ý em, tuyệt đối không phải của em.
“Tên đàn ông kia rất ‘cực phẩm’, tự hắn hỏi Kiều Kiều kết hôn thì muốn gì, Kiều Kiều nói chị ấy chỉ muốn một chiếc nhẫn kim cương be bé thôi, thế mà hắn ta lại phát hỏa, bảo Kiều Kiều kết hôn là vì tiền của hắn,” Tách một tiếng, Giai Hòa mở lon coca ra, uống một ngụm nhỏ, tức giận lên án, “Thế mà hắn ta còn nói, nếu Kiều Kiều muốn hắn đưa nhẫn thì Kiều Kiều phải đưa cho hắn đồng hồ mười vạn.”
Dịch Văn Trạch ừ: “Nói chị ấy, lần sau mang theo kính mắt chọn người tốt hơn chút.”
Giai Hòa nghĩ nghĩ một lúc mới hiểu ý tứ trong lời của anh, không khỏi bật cười, bỗng dưng nhớ tới ngày mai đã là thứ hai: “Anh có hẹn đạo diễn Lưu không?” Dịch Văn Trạch dụi thuốc: “Ngày mai ông ấy đến Thiên Tân, khoảng hai ngày.”
Giai Hòa thở dài một hơi, như vậy cô mới có thể hoàn toàn yên tâm được. Cô đến bên cạnh cửa sổ, nhìn ánh đèn ngoài kia, đang muốn hỏi khi nào về Bắc Kinh đã bị Dịch Văn Trạch ôm chặt từ phía sau. Một bàn tay của anh giữ lấy thắt lưng của Giai Hòa, nâng cằm cô lên, dùng lực rất nhẹ lại khiến cho người ta run rẩy không thôi. Cô cứ như vậy, hơi ngẩng đầu lên, theo ánh đèn điện phồn hoa đô thị, ngã vào trong đôi mắt sâu thẳm kia, để bắt đầu một nụ hôn sâu.
Tay Dịch Văn Trạch rất nóng, hô hấp của hai người chầm chậm trở nên dồn dập, không thể phân rõ nữa.
Giai Hòa chỉ cảm thấy đầu óc mơ mơ màng màng, lại cảm thấy có cái gì đó không đúng, là chuyện gì đây?
Đúng rồi, trong phòng vẫn luôn bật nhạc, nhưng giai điệu này sao lại nghe quen đến thế? Đến khi gần như mất đi ý thức, Giai Hòa mới đột ngột nhớ đến, đây là nhạc trong máy tính mình. Lúc đi cô không tắt máy tính, vẫn để chế độ lập lại với bài hát này, Word cũng không đóng lại, mà cô lại chưa bao giờ cài chế độ chờ…
Xong rồi, cảnh nóng…cảnh nóng trong Word…
Đều bị anh thấy hết trơn rồi?!
Lời tác giả: Cái kia, tôi đóng sổ đây = = Đây là lần thứ năm hôn sâu…Xét thấy quần chúng nhân dân đều khát cầu với thịt…tôi quyết định sẽ âm thầm cắt bớt cảnh hôn…thành lập một xã hội thuần khiết ôn hòa…
Cô thề, nhất định là anh đã thấy được…
Không phải ảnh nghĩ mình cố ý mở ra đi?
Nếu như thế…nhất định là mệt người rồi.
Nhưng nụ hôn dịu dàng như thế, quyến luyến như thế, rốt cuộc vẫn khiến Giai Hòa khó chống cự được, quăng mũ cởi giáp.
Thích anh, thích sự dịu dàng của anh, thích anh đối với mình tốt mà không hề có lý do. Rốt cuộc có đủ hay không? Có đủ hay không để tiếp tục đi tới? Giai Hòa thiếu dưỡng khí, dần dần bước vào trạng thái tự hỏi ngây ngô. Đẩy ra? Thuận theo? Hoàn toàn không có đáp án được. Mãi cho đến khi nụ hôn ấm áp kia, trừ môi, trượt qua hai má, cổ, rồi cuối cùng dừng ở bên tai.
“Không thường viết cảnh nóng sao?”
A?
Tiết tấu này, cũng nhanh quá đi?
Cô thực buồn, ừ.
…Ai không có việc gì mới đi viết cảnh nóng đó.
“Có đôi khi, không cần nhiều lời thoại lắm.” Anh thì thầm bên tai cô, giọng nói hơi khàn khàn, “Nếu em yêu một người, em sẽ không bao giờ có thể khống chế được bản thân mình. Muốn đến gần cô ấy, chạm vào tay cô ấy, gần gũi gương mặt cô ấy, rồi lại nhìn cô ấy luống cuống cả lên. Cứ chạm rồi chạm nữa, chỉ là muốn xác nhận thêm, muốn chứng minh, rằng quả thực là hai người đang ở bên nhau, cô ấy thực là của mình. Cho nên cảnh nóng tốt nhất, là bắt đầu từ những va chạm thân thể rất nhỏ, chậm rãi nhuộm đẫm không khí.”
Nói nghe rất đứng đắn.
Nếu như vậy thì không cần làm mẫu hiện trường mà…
Trên lớp kính thủy tinh phản chiếu bóng dáng của hai người. Ánh đèn thành thị rực rỡ, áp chế màu nắng trên bầu trời, dần dần đã nhòa đi.
“Cũng như thế, anh không thể tự chủ được mà nhìn em. Mỗi một nơi, cho dù rất nhỏ cũng muốn xem hết thảy, cẩn thận nhìn ngắm, mà không chỉ vì bước cuối cùng.” Năm ngón tay của anh xuyên qua những khe hở trên bàn tay cô, nhẹ nhàng мơи тяớи: “Những lúc em cuống quít, năm ngón tay đều hơi nắm lại, cuộn thành một nắm đấm nho nhỏ. Anh thường nghĩ đến chuyện làm sao để nó có thể giãn ra, nắm trong tay mình mà nhìn thật kỹ”, Tầm mắt Dịch Văn Trạch dừng trên tay cô, “Móng tay nhỏ xíu, chăm sóc thực cẩn thận, ngón tay mảnh khảnh và rất dài.”
Tay của anh rất đẹp. Lần đầu tiên nhìn thấy ở cuộc họp báo công bố, Giai Hòa cũng đã từng cảm thán một lần.
Mà bây giờ, anh đang chăm chú nhìn tay cô, bọc nó trong bàn tay mình.
Giai Hòa không tự chủ được, theo ánh mắt của anh nhìn tay của mình. Bởi vì người cô khá gầy gò, các đốt xương ngón tay hơi lộ ra, mạnh máu còn hiện rõ như thế…Rõ ràng là rất xấu. Cô dùng lực một chút, không tự nhiên rút tay về.
Sau đó, lại nhạy cảm phát hiện ra mình còn luống cuống bồn chồn, tay vẫn duy trì trạng thái nửa nắm chặt.
Cơ thể hai người đều rất nóng. Rõ ràng phòng đương mở điều hòa, nhưng mồ hôi lại rịn khắp cơ thể. Từ lớp thủy tinh có thể nhìn thấy rõ hình dáng của anh, còn có căn phòng phía sau. Giai Hòa nhìn anh lại cúi đầu, trong nháy mắt thần kinh căng ra, sau cổ ấm nóng như vừa châm lên một mồi lửa, châm toàn bộ lượng máu trong người. Nơi иgự¢ có điều gì đó đương rục rịch, mỗi một tấc tới gần, chỉ sợ không bao giờ là đủ…
Điện thoại bỗng nhiên lại vang lên.
Cô giật mình một cái, suýt nữa phá cửa sổ mà bay.
Chột dạ cầm di động lên, vẫn là Kiều Kiều.
“Không được, chị không ngủ được, chị cần trút giận.” Người ở đầu dây biên kia hiển nhiên không biết mình đang đóng vai gì, vẫn ai oán làm nũng, “Chờ em chút,” Nước mắt Giai Hòa ròng ròng, lần đầu tiên phát hiện thời điểm thất tình của Kiều Kiều rất chi là đúng lúc. Cô che tai nghe điện thoại, xoay người nhìn Dịch Văn Trạch đầy bất đắc dĩ, “Vẫn là Kiều Kiều.”
Dịch Văn Trạch cười, hôn lên chóp mũi của cô: “Nói cho chị ấy, không có lần thứ hai, sau này qua mười giờ thì không được gọi điện nữa.” иgự¢ Giai Hòa đập bùm bùm, khóe miệng cong lên cười cứng ngắc: “Anh đi ngủ trước đi, em về phòng nghe điện thoại.” Anh đóng máy tính, đưa cho cô: “Đi ngủ sớm đi.”
Mãi đến khi trở về phòng, cô mới áp lưng vào cửa, ôm máy tính cố gắng áp chế tâm trạng.
“Có phải chị đã phá ngang cảnh nóng gì không? Biên kịch?” Kiều Kiều rốt cuộc cũng đã nhạy cảm.
“Bạn Dịch nói rằng, từ nay về sau qua mười giờ không được gọi điện cho em.” Giai Hòa thuật lại nguyên văn, ngã lên giường.
“Ấy chà,” Kiều Kiều thở dài đầy ý tứ, “Quá sớm, cuộc sống vợ chồng của mấy em bắt đầu quá sớm, rất mệt người đó.”

Cô bỗng nhiên phát hiện bên người mình ai cũng có miệng lưỡi, ngoại trừ chính mình.
“Nói đi, không phải chị muốn tâm sự sao?”
“Chị chỉ muốn nói với em…Ở đây, trong vòng nửa tiếng, nhân dân cả nước đều gửi điện chúc mừng, chúc mừng chị chia tay.”
“Cho nên vẫn còn thiếu một điện mừng của Thiên Tân sao?”
Kiều Kiều cười he he: “Nói đi nói đi, hai đứa đã phát triển thế nào rồi? Đã cái kia chưa?”
“Ngừng.” Giai Hòa lăn người, nhìn chằm chằm trần nhà, lẩm bẩm mấy câu không đúng sự thật, bắt đầu kể lể than thở rằng mấy ngày hôm nay phức tạp đau khổ này nọ lắm, nghe xong Kiều Kiều mới tổng kết một câu: “Nói cách khác, em đem một bạn trai đáng để cho người ta mơ ước làm thành gièm pha mờ ám các thứ, giấu kín triệt để?”
“Nói bậy cái gì đó…”
Giai Hòa nghĩ nghĩ một chút, vậy có được không? Người đàn ông giữa năm triệu người ấy, không có khẩu trang và kính râm che thì sợ người khác biết rồi mình bị bánh đập vào đầu? Cảm giác này hẳn cũng không có gì khác đi?
(đại ý câu này là Giai Hòa đang giấu chuyện iu đương, sợ người ta tấn công…còn bánh đập vào đầu ý chỉ những bạn yếu ớt, bánh đập cũng ૮ɦếƭ á…câu này khá khó hiểu, mình cũng đã chạy đi hỏi rồi cơ mà chỉ có thể biên tập lại như thế này thôi…xin lỗi các bạn ;A;)
“Thật ra chị có thể hiểu được cảm giác của em,” Đầu dây bên kia bắt đầu vô cùng có trách nhiệm khuyên nhủ, hiển nhiên đã quên sạch nguyên nhân mình gọi điện ban đầu, “Ở bên một người như vậy, chuyện những người bình thường làm đều không thể làm được, nghe rất mộng ảo, sống được cũng vô cùng uất nghẹn. Bây giờ mới vừa bắt đầu, sau này anh ta còn đi diễn mấy tháng không thấy người đâu, động một tý là có scandal bay đầy trời. Em có bị đau đầu nhức óc gì, ít nhất cùng em đi khám bệnh cũng không được ——”
“Ngừng đi,” Giai Hòa không yên lòng, “Nói chuyện của chị ấy, em không cần chị đi an ủi đâu.”
Bên kia còn nói thêm mấy câu gì đó cô cũng chỉ ậm ừ qua loa. Thật ra người thất tình chỉ cần một lỗ tai là đủ rồi, khuyên hay không là chuyện của bạn, đều không giúp được gì. Cần đau lòng thì cũng đã đau lòng rồi, có hiệu quả gì đâu.
Với lại…cả đầu cô vẫn là câu nói lúc nãy của Dịch Văn Trạch.
“Buổi họp báo gặp mặt truyền thông của ‘Vĩnh An’ xếp vào cuối tuần, Bắc Kinh, lúc đấy em còn ở đó không vậy?”
“Chắc vẫn còn, bộ phim tiếp theo cũng ổn rồi, chỉ là tác giả nguyên tác có vẻ khó quá,” Giai Hòa nhớ tới chuyện này liền phát sầu. “Em vốn không muốn viết kịch bản chuyển thể như thế này, nghe nói tác giả là mỹ nữ đó, sách không dễ bán đâu, tính tình cũng không vừa.”
Kiều Kiều vui sướng khi người khác gặp họa: “Nói trước với em rồi, chuyển thể là thế. Công lao vốn là của tác giả, mà chuyển thể không tốt thì tất cả đều đổ lên đầu biên kịch.” Giai Hòa hậm hực: “Liên quan gì đến biên kịch chứ hả, gặp phải mấy nhà đầu tư vừa có tiền vừa có quyền, biên kịch chẳng qua chỉ là cái máy đánh chữ, không thể tự kiểm soát được nội dung của bộ phim.”
Từ khi nhận được, cô còn mơ hồ có cảm giác, bộ phim này sẽ không ‘thái bình’ nổi.
Gọi điện thoại nói chuyện cho đến tờ mờ sáng, làm hại Giai Hòa chỉ có thể cùng đôi mắt đen thui đi ăn cơm trưa với Dịch Văn Trạch. Cô vừa ăn vừa nghĩ, thật ra cũng đâu có gì kém như vậy, bạn xem đi, người bình thường làm bạn trai nhất định chịu không nổi giờ giấc ngủ nghỉ của mình. Nếu trúng người làm công việc văn phòng, mỗi sớm thức dậy không có điểm tâm, mỗi tối ngủ bên cạnh đều trống không, phỏng chừng chưa đến nửa năm nhà cửa liền thay đổi…
Giai Hòa cầm đũa thẫn người.
“Hôm qua em ngủ không ngon sao?”
“Ừm,” Giai Hòa nghe anh nói mới cầm đũa gắp miếng cá cắn một phát, vừa ăn vừa giúp anh múc một bát canh. Cô bê nguyên cái bát sứ trong tay, vì nóng quá nhịn không được co những ngón tay lại, đưa nhanh cho anh, “Bỏng ૮ɦếƭ em mất.”
Giai Hòa sờ sờ tai nhìn anh, nhìn anh từng muỗng từng muỗng uống canh.
Giữa đô thị phố hội phồn hoa này, cho dù khuôn mặt của chúng ta đều được người đi đường biết hay không, cả hai đều có cuộc sống giống như những người khác, cũng cần ăn uống cũng sẽ sinh bệnh. Bạn xem, chân thật đến bao nhiêu.
Đang cảm thán, bỗng nhiên thấy mũi mình nóng nóng, lấy tay quệt, đầy máu tươi.
Cô hoảng, Dịch Văn Trạch đã buông bát xuống, rất nhanh đã kéo cô đến toilet, vốc nước rửa mũi cho cô: “Sao đột nhiên lại chảy máu mũi?” Giai Hòa thực buồn bực nhìn gương, Dịch Văn Trạch đang nắm chóp mũi của cô, động tác rất mắc cười, “Không biết, hình như là trời phạt đó.”
Xuân tình a xuân tình.
Cũng may tối hôm qua không chảy máu mũi…
“Em tự rửa tay đi.” Anh nhắc nhở cô.
Giai Hòa ừm, lại mở vòi nước, nhanh chóng rửa tay.
Cứ như vậy bị anh Ϧóþ mũi hai phút máu mới ngừng. Dịch Văn Trạch lấy một miếng bông khách sạn tặng kèm, khi chuẩn bị nhét vào mũi Giai Hòa, cô nàng nhìn cục bông hồng nhạt kia, cuống cả lên, sống ૮ɦếƭ cũng không muốn.
Để cho cô mũi nhét bông màu hồng nhạt, đi tới đi lui trước mặt anh à?
Xấu ૮ɦếƭ người.
Dịch Văn Trạch cười xoay người, rất cẩn thận nhét kín mũi cô: “Nhìn rất đẹp, hợp với em lắm.”
Ánh mắt Giai Hòa sắp phát hỏa: “Ai có bông nhét mũi sẽ đẹp hả?”
“Bạn gái anh.” Dịch Văn Trạch tự nhiên trả lời.
Giai Hòa muốn vươn tay lấy xuống đã bị anh giữ lại trước: “Giai Hòa, anh muốn nói với em một chuyện.” Từ môi đến mắt đều là biểu cảm nghiêm túc không thể nghi ngờ được.
Cô há hốc mồm, không thể nào, chỉ vì một cục bông mà nghiêm túc đến vậy.
Một giây, hai giây, cô cuống đến mức muốn chảy máu mũi tiếp.
Lúc bắt đầu, bỗng nhiên anh cười, nhẹ nhàng nắm nắm chóp mũi của cô: “Sau này sẽ có lúc em mắc bệnh, sắc mặt nhất định sẽ tái xanh, tóc tai lộn xộn, so với bây giờ còn khó nhìn hơn. Chẳng lẽ sẽ không gặp anh?” Giai Hòa câm điếc, ngẫm lại cũng đúng. Thấy thế anh mới kéo cô ngồi xuống sô pha. “Nếu có một ngày em mang thai, dáng người sẽ thay đổi, chân cũng phù lên, chẳng lẽ suốt mười tháng em cũng sẽ không gặp anh sao?”
Ầm ầm một tiếng, Giai Hòa hoàn toàn bị nấu chín.
Nguyên cả khuôn mặt đến đỉnh đâu đều như bốc hơi nóng, nhưng mà cái người gây chuyện kia lại còn cười nhìn mình.
Giai Hòa cắn cắn môi, ép mình phải bình tĩnh lại.
Nhưng mà đề tài này thực sự rất kích thích, từ một cục bông lại bay sang chuyện mang thai…
Cô thề, Dịch Văn Trạch tuyệt đối là cao thủ ngôn tình.
Sao mình không phát hiện sớm chứ?
Từ chuyện cục bông bắt đầu, Giai Hòa luôn cảm thấy giữa hai người có điều gì đó đang thay đổi dần. Như thể anh từ một bộ phim đi xuống, không hề sắm vai hoàng tử hôn tỉnh công chúa, anh cho cô là vòng ôm cùng nụ hôn nóng bỏng, còn có cục bông…Ầy, sao mình luôn nghĩ mãi đến cục bông.
Cả đời này chỉ có hai ba lần chảy máu mũi đều bị anh thấy được.
Giai Hòa cắn sôcôla, yên lặng nhìn người đương đứng bên cửa sổ gọi điện thoại, chỉ cảm thấy mũi nóng hầm hập…Lấy tay quệt qua, hai mắt lập tức đen thui vội vàng vào toilet.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc