Tùy Tiện Phóng Hỏa - Chương 11

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo

Tình cũ X tình cũ
Xe chạy thẳng về phía Bắc. Giai Hòa mở radio lên, đang có người yêu cầu bài ‘Một đường hướng Bắc’ của Jay Chou [1]. Thật sự là…rất vui.
Lúc đến Khu căn hộ, bác bảo vệ giữ cửa đưa tay ngăn lại, đi tới trước xe. Dịch Văn Trạch vừa định kéo cửa sổ xe xuống nói chuyện đã bị Giai Hòa nghiêng người giữ cánh tay lại: “Để em nói.” Thời đại toàn dân Weibo, khuôn mặt thần tượng này vẫn nên cất giấu thì an toàn hơn.
Cô nói xong, không đợi Dịch Văn Trạch phản ứng đã xuống xe, chào bác bảo vệ tiểu khu. [2]
“Là Giai Hòa à,” Bác bảo vệ cười thực tự mãn [3], “Hôm nay nhà con chiếm mất hai chỗ đỗ xe, sao giờ lại thêm một chiếc nữa thế?”
Giai Hòa cười gượng: “Hôm nay là sinh nhật con…”
“Thì ra là thế,” Bác bảo vệ à một tiếng, vỗ vỗ tráng: “Con đợi lát, trong phòng bác có túi bánh bà xã [4], người ta mang từ Quảng Châu về đấy.”
Giai Hòa im lặng, chỉ có thể chờ bác bảo vệ nhiệt tình mang ra một túi bánh bà xã, trong lúc đó nhìn cửa kính xe hai lần, xác nhận là không thể nhìn thấy mặt Dịch Văn Trạch mới thở một hơi nhẹ nhõm.
Đợi cho đến khi lên xe, Dịch Văn Trạch nhìn thoáng qua túi bánh trong lòng cô: “Cho em cái gì?”
“Bánh bà xã,” Giai Hòa thành thật khai báo, “Anh thích ăn không?”
Tầm mắt Dịch Văn Trạch trượt từ khuôn mặt cô cho đến bánh bà xã đang nằm trong lòng kia: “Cũng được, nếu em thích, sau này mang em về Hong Kong ăn.”
Giai Hòa ừm, chỉ cảm thấy chữ “về” kia thực huyền diệu.
“Tiếp theo phải đi như thế nào?”
Giai Hòa nghe vậy mới có phản ứng, chỉ vào bên trái nói: “Dọc theo con đường bên trái, đi thẳng mãi, sau đó rẽ vào căn nhà thứ ba.” Cô nói xong, bỗng nhiên phát hiện một vấn đề hết sức nghiêm trọng, “Sao anh lại biết địa chỉ nhà em thế?”
Cho dù là Kiều Kiều nhiều chuyện, nhưng cũng không nên toàn diện thế chớ…
“Lúc trước anh đã hỏi Kiều Kiều,” Dịch Văn Trạch thuận miệng nói: “Anh không quen đường Bắc Kinh lắm, sợ lúc cần tìm lại tìm không thấy.”
Giai Hòa lại à lên, tim lại không ngừng dộng trong ***, chỉ cảm thấy chính mình muốn say.
Anh đánh vòng tay lái, xe tiếp tục chạy dọc theo con đường bên tay trái. Đèn đường trong tiểu khu này không nhiều lắm, chỉ có thể nhìn thấy những chiếc xe gần đó. Mới đi qua hai ba căn hộ, đối diện còn có xe chạy tới. Bởi vì con đường khá hẹp, Dịch Văn Trạch khẽ bẻ tay lái qua một chút để chiếc xe kia đi qua. Giai Hòa vừa nhìn, bên trong là Cố Vũ.
Dường như hắn cũng thấy được Giai Hòa, rất nhanh đã dừng xe.
Trong lòng Giai Hòa lạch cạch mấy tiếng, đang muốn nói cái gì đó thì xe đã ổn định đỗ lại.
“Em có thể đi xuống một chút xíu để nói với anh ta mấy câu không?” Giai Hòa bồn chồn hỏi.
Dịch Văn Trạch cười cười: “Cần anh xuống xe không?”
“À…” Giai Hòa do dự.
Thật ra cô muốn xuống xe nói rõ ràng với Cố Vũ, tránh cho về sau lại gây thêm hiểu lầm gì đó.
“Muốn biết ý nghĩ của anh không?”
“Anh nói đi.” Giai Hòa vểnh tai.
“Em ở đây chờ anh, một phút.”
Anh đưa tay tháo dây an toàn xuống, nhìn Giai Hòa một cái, tựa hồ như đang hỏi ý kiến. Giai Hòa bị anh nhìn đến hoảng cả người, đại não lập tức trống rỗng, theo ánh mắt của anh mà bối rối gật đầu.
Mãi cho đến khi nghe tiếng cửa xe cạch một cái, Giai Hòa mới nghe thấy tim của mình đang đập, đập cực kỳ mãnh liệt.
Lúc trước, khi gan ruột Giai Hòa đứt từng khúc, cô từng thề phải tìm một người đàn ông còn tốt hơn cả Cố Vũ. Thậm chí, trong những cơn mơ không biết bao nhiêu lần, cô thấy mình kéo bạn trai mới, ngẩng đầu ưỡng *** đi qua trước mặt Cố Vũ, hắn tức giận đến mức phun ba lít máu. Tất nhiên đây chỉ là một giấc mơ mà thôi. Nhưng trước mắt giờ đây là dưới nhà mình, giấc mộng kỳ diệu đã thành sự thật. Chỉ là tính toán gặp gỡ đúng lúc thôi, bề ngoài như biến thành một cuộc PK rồi…[5]
Giai Hòa, bình tĩnh, bình tĩnh…
Bình phục được vài giây, Giai Hòa vội vàng xoay người, ghé vào khoảng giữa cuarhai chiếc ghế, cố gắng tìm cách nhìn rõ tình huống sau xe. Từ góc độ này có thể nhìn thấy bóng dán Dịch Văn Trạch, anh rất nhanh đến chỗ Cố Vũ đỗ xe, cúi người nói với người bên trong. Trời rất tốt, không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt anh. Giai Hòa chỉ cảm thấy hối hận, sợ Cố Vũ nói cái gì đó khiến anh hiểu lầm.
Cũng may, anh chỉ nói một câu như vậy liền đứng thẳng dậy, đưa tay vỗ vỗ nóc xe.
Tim Giai Hòa lập tức nhảy thẳng tới cổ họng, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào đó chờ đợi. Trong nháy mắt, đầu cô liền hiện lên vô số trường hợp. Nếu Cố Vũ xuống xe, nhất định chính mình phải lao xuống, che chở thần tượng trước rồi nói rõ ràng. Mà nói cái gì cho phải đây?
Đó là một vấn đề…nhưng không phải là vấn đề lớn nhất, lao xuống trước rồi tính sau.
Dù sao thì mặc kệ mọi thứ, cô không thể chờ như vậy được.
Ý niệm này vừa rơi xuống đầu, chiếc xe kia bỗng nhiên chuyển động, sau đó…đi rồi?!
Hai tay Dịch Văn Trạch đút trong túi quần, thực bình tĩnh đi tới, lên xe, lái xe, động tác cùng biểu cảm kia, nghiễm nhiên như là xuống xe trả tiền đổ xăng vậy, không có chút gì khác thường. Chỉ cảm thấy đôi mắt khuất sau vành mũ kia dường như không chân thật.
“Anh ta nói cái gì với anh thế?” Cô không yên lòng hỏi.
“Không nói gì cả.” Anh tập trung lái xe.
Tiêu rồi, nhất định là đã nói cái gì không nên nói.
Giai Hòa bồn chồn nhìn anh: “Anh ta nói cái gì với anh cũng không phải. Thật đó, em chẳng còn quan hệ gì với anh ta từ lâu.”
Dịch Văn Trạch nhìn cô một cái, sắc mặt bình thản.
“Thật mà,” Giai Hòa chỉ cảm thấy tâm hoảng ý loạn, muốn nói rất nhiều để giải thích, nhưng rốt cuộc lại không biết Cố Vũ đã nói gì, càng không biết nên giải thích cái gì…Cô nhìn Dịch Văn Trạch còn chưa nói lời nào thì nóng vội hơn, “Tuy rằng chúng ta bắt đầu không lâu nhưng em ghét nhất là loại người thay đổi thất thường, ăn trong bát nhìn trong nồi. Anh biết đó, đạo đức là một điểm mấu chốt rất quan trọng…”
Xe bỗng nhiên dừng lại, Giai Hòa càng hoảng, nhìn anh đăm đăm.
Anh khẽ cười: “Đến rồi.”
Ủa?!
Nghe thế Giai Hòa mới nghiêng đầu nhìn thoáng qua, quả thực đã đến dưới nhà.
Cô bối rối quay đầu lại, tiếp tục nhìn Dịch Văn Trạch: “Anh còn giận sao?”
Rốt cuộc Dịch Văn Trạch không nhịn được, cười ra tiếng: “Thật sự anh ta không hề nói một câu nào.”
“Một câu chưa nói đã đi?” Cô vẫn không thể tin được.
Nếu vừa rồi không nhìn lầm, hẳn là Dịch Văn Trạch chỉ cúi đầu xuống nói gì đó, xe liền đi.
Giai Hòa nhìn Dịch Văn Trạch gật, trong đầu chỉ nhảy ra hai chữ to màu đỏ —— ‘SecKill.’ [6]
Dịch Văn Trạch cười, lắc lắc đầu: “Đi thôi.”
Anh nói xong liền mở cửa xuống xe.
Giai Hòa ngồi trong xe sửng sốt ba giây mới nhảy vội xuống, đi vòng qua xe đứng trước mặt anh: “Để em tự lên đi.” Nếu anh thực sự xuất hiện trước cửa nhà mình, chắc một trăm hai mươi phần trăm rằng bệnh tim mẹ Giai Hòa sẽ tái phát…
Dịch Văn Trạch cúi đầu nhìn cô: “Sao thế em?”
Đèn đường khá cũ, quầng sáng dịu nhẹ như ánh trăng.
Cả khuôn mặt Giai Hòa chìm trong ௱ôЛƓ lung *** sáng nhòa mờ ấy, đôi mắt nhìn anh không rời, có cái gì muốn nói lại phải do dự cân nhắc. Xung quanh rất yên tĩnh, dường như có thể nghe được tiếng người ta nấu cơm dưới lầu, thảo luận việc giá rau tăng, mọi nơi đều tràn ngập hơi thở cuộc sống xô bồ, nhưng chỉ duy độc người trước mặt bây giờ lại không phải là thực.
Nghẹn lúc lâu, cô vẫn lập lại câu kia: “Để em tự mình lên đi.”
Giọng nói của anh thấp xuống: “Rốt cuộc là sao thế?”
“Chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu,” Một tiếng trống khiến tinh thần hang hái hơn, rốt cuộc Giai Hòa mới nói ra suy nghĩ của mình: “Em cảm thấy không thể để cho mẹ anh nhìn anh sớm như vậy được…Lần này để em tự lên thu dọn đồ đi?”
Anh không biết nên khóc hay cười: “Anh không thể gặp người khác sao?”
Giai Hòa lại vội giải thích: “Không phải…chỉ là em cảm thấy quá nhanh, thân phận của anh lại đặc biệt như vậy.”
Cô nhìn anh, nhìn chăm chú, cực kỳ nghiêm túc.
Rốt cuộc Dịch Văn Trạch gật đầu đồng ý, bảo cô lên lầu.
Thấy thế Giai Hòa mới nhẹ nhàng thở dài một hơi, vừa mới đi được hai bước lại cẩn thận quay đầu nhìn anh: “Hay anh lên trên xe chờ em đi?” Một người chói mắt như vậy đứng ở dưới lầu, nói không chừng một lúc nữa, mẹ cô thì chưa biết mà cả tiểu khu này mọi người đều biết.
Lần này Dịch Văn Trạch trầm mặc, cuối cùng chỉ có thể mở cửa xe ngồi vào trong.
Xuyên qua kính xe chắn gió phía trước còn có thể thấy Giai Hòa vẫn đang đánh giá, dường như vẫn cảm thấy không được an toàn. Mãi cho đến khi Dịch Văn Trạch tắt máy tắt đèn, trong xe hoàn toàn không có ánh sáng cô mới vừa lòng đi vào cửa cầu thang.
Ba bước Giai Hòa cũng nhảy thành hai, đi đến lầu năm đã thở hồng hộc, vừa mở cửa ra mẹ đã ào đến đón, không ngừng nói là Cố Vũ vừ mới đi, có gặp nói chuyện gì không. Rốt cuộc càng nói càng phấn khởi, lúc chuẩn bị cầm điện thoại gọi Cố Vũ quay lại Giai Hòa mới cảm thấy tình thế trở nên nhiêm trọng, lập tức nói mình đã gặp anh ta dưới lầu rồi, người ta có việc phải đi trước. Mẹ Giai Hòa nghe thế mới buông tha cho, xoay người vào phòng bếp cắt gọt một dĩa trái cây.
Hành lý vẫn còn xếp nguyên như ngày mới kéo về hôm qua. Bởi vì lo Dịch Văn Trạch chờ lâu, cô chỉ đơn giản kiểm tra, kéo vali đến phòng khách, nói mình phải đến Thiên Tân công tác, vài ngày nữa mới trở về. Mẹ già vừa nghe thấy những lời này lập tức đi ra từ phòng bếp: “Mẹ nói này, lúc nãy Cố Vũ có bảo nguyên tuần này người ta ở Bắc Kinh, con không thể ở nhà hai ngày à?”
Xem ra, nếu không giải thích rõ ràng, mẹ cô sẽ định chắc Cố Vũ là con rể…
Vì cuộc sống bình yên mai sau, rốt cuộc Giai Hòa không tình nguyện tựa người vào cửa phòng bếp, thật cẩn thận nói với mẹ cô: “Mẹ à, về sau đừng nói gì đến Cố Vũ nữa, lúc nãy con cũng đã nói rõ với người ta rồi.”
Tay mẹ Giai Hòa ngừng lại, từ từ ‘hướng dẫn’: “Thằng bé thực rất tốt, so với trước kia còn trưởng thành hơn.”
Giai Hòa không được tự nhiên nhìn mẹ: “Con có bạn trai rồi.”
“Á?” Suýt chút nữa lão phu nhân chặt đứt quả dâu: “Chuyện bắt đầu từ lúc nào, sao con không nói cho mẹ biết hả?”
“Vừa mới bắt đầu thôi ạ,” Giai Hòa nhìn dĩa đựng trái cây đáng thương kia, càng kết luận lựa chọn vừa rồi của mình là đúng, “Lúc nào ổn định sẽ đưa anh ấy về nhà cho mẹ xem.” Đến lúc đó ngài đừng có dọa ảnh chạy mất…
“Làm nghề gì?”
“Diễn viên.”
Ánh mắt rét lạnh của mẹ Giai Hòa lướt qua cô một cái, trưng khuôn mặt hiểu biết ra: “Giới nghệ thuật rất loạn, không phải là một sự lựa chọn tốt.”
Giai Hòa ngượng ngùng: “Chẳng phải con cũng ở trong đó hay sao.”
“Dù sao cũng không nỡ.” Mẹ già lại vung dao cắt hoa quả lên, “Con đừng suốt ngày si mê Dịch Văn Trạch, mà người hâm mộ chỉ tập trung vào ngoại hình của anh ta chứ gì? Con gái à, cần phải tỉnh táo một chút, con cho là con có thể gả cho Dịch Văn Trạch được à?”

Giai Hòa thực quẫn, trầm mặc.
Một câu bạn trai này thực sự K**h th**h tiềm năng giáo dục của mẹ cô. Mắt thấy mẹ đã chuẩn bị cắt dưa hấu, cũng chuẩn bị tư thế dạy dỗ lâu dài, lập tức kéo vali mở cửa bỏ chạy. Vừa mới xuống đến lầu bốn phía sau liền có tiếng gọi với: “Mẹ còn chưa nói xong đâu! Cố Vũ là đứa tốt, là Tổng biên tập…”
Giai Hòa không buồn lên tiếng, dùng tốc độ tên lửa chạy xuống lầu. Giao hành lý cho Dịch Văn Trạch, hai người đều ngồi lên xe cô mới nhẹ nhàng thở ra, còn chưa nói được nửa chữ điện thoại lại rung lên.
“Mẹ em,” Cô nhìn Dịch Văn Trạch cười khổ, bắt máy: “Con phải đi rồi, tuần sau con về rồi nói tiếp được không mẹ?”
Bên kia có giọng cười ha ha: “Lúc nãy mẹ nhìn thấy rồi nhé, dáng người rất cao, không thấy rõ mặt, thấy như thế nào cũng đều dựa vào thần tượng mà chọn chứ gì, nhìn tuổi cũng không lớn đi? Không phải là diễn viên nhỏ nào đó trong đoàn làm phim con chứ?”
Giai Hòa dở khóc dở cười, nhìn Dịch Văn Trạch xem xét, xác thực rất giống…
“Không phải mà, hết pin, hết pin rồi.” Giai Hòa thấp giọng nói xong, sau đó tốc lực ngắt điện thoại.
Lại ngẩng đầu lên nhìn, xe đã rời khỏi tiểu khu, cô chột dạ nhìn Dịch Văn Trạch, rối rắm hồi lâu, cuối cùng nghĩ đến một câu mở màn: “Vừa rồi, anh nói gì với Cố Vũ đó?”
[1]: 周董 – Jay Chou. 一路向北 – All the way North, Một đường hướng Bắc.
Nghe tại: http://mp3.zing.vn/bai-hat/All-the-Way-North-Jay-Chou-Chau-Kiet-Luan/IWZD8FW9.html
[2]: Tiểu khu nằm trong Cấp thôn (村级, cūnjí, thôn cấp) [không phải là cấp hành chính chính thức, cũng giống như cấp thôn, ấp, tổ, khu phố ở Việt Nam.] Ở thành thị có: Xã khu (社区 shèqū), hay tiểu khu (小区) hay khu cư trú (居住区, cư trú khu), tiếng Anh dịch là communities.
[3]: Từ dùng ở đây là 得瑟 – đắc sắt, là phương ngữ của người vùng Đông Bắc Trung Quốc, chỉ vẻ huênh hoang, khoe khoang, hả hê. Thường dùng để chế giễu.
[4]: *khóc* thực sự là mình không biết edit thế nào ;”;
老婆餅 [bánh bà lão, bánh lão bà] thực ra là một loại bánh do một cửa hiệu nổi tiếng ở Hong Kong, nó nổi tiếng đến độ nói đến bánh lão bà thì ai ở Hong Kông hoặc Taiwan cũng đều biết nó là thứ bánh như thế nào.
[5]: 单挑 – ‘đan thiêu’, nghĩa là: đấu, đối kháng, PK, etc…
[6]: Từ gốc 秒杀 – SecKill – giết trong một giây. Cụm từ này xuất phát từ online game Legends.
Đúng lúc đèn đỏ, Dịch Văn Trạch ngừng xe ổn định, nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn cô một lát: “Năm Giai Hòa mười lăm tuổi, tôi đã gặp cô ấy. Cho nên, anh là người đến chậm.”
Lời này rất dễ hiểu, từng chữ một đều vô cùng rõ ràng, nhưng vấn đề là, Giai Hòa không hiểu gì hết.
Năm mười lăm tuổi mình còn đang học lớp mười ở Trường Trung học Bắc Kinh số 4[1], cả ngày học hành liên miên, ngay cả người ngoài trường cũng không quen biết. Huống chi trước kia cô chưa từng rời khỏi Bắc Kinh nửa bước, hiển nhiên cũng không có khả năng đi Hong Kong, làm sao có thể gặp anh được?
Chẳng lẽ…Giai Hòa nhìn anh.
Là một lời thoại trong phim? Đủ tình cảm, thích hợp với việc giết trong vòng một giây.
Lúc này lại có điện thoại gọi tới, Giai Hòa chỉ có thể nhìn chăm chăm đèn đỏ biến thành đèn xanh, kéo kéo cổ tay áo anh, ý bảo là có thể tiếp tục lái xe. Dịch Văn Trạch vừa giữ tai lái vừa đeo tai nghe điện thoại vào, bắt đầu nói chuyện. Dường như anh đang nói chuyện với Ngô Chí Luân, xem ra anh chàng đã lái xe đuổi theo, giữa hai ba câu nói, còn nghe thấy tên ‘Thiên Sở.’
Hai chữ lặng yên lọt vào trong tai. Thực sự Giai Hòa không muốn nghe lén, nhưng mà Dịch Văn Trạch lại không kiêng dè gì.
Anh mới ngắt điện thoại xong, cô lập tức bày ra dáng vẻ vô cùng hứng thú, tiếp tục vấn đề vừa rồi: “Sao anh lại nói như vậy?”
“Bỗng nhiên nghĩ đến,” Dường như Dịch Văn Trạch cũng không tính giải thích, ngược lại còn bâng quơ chuyển đề tài, “Bộ phim kia của anh đã xác định Thiên Sở sẽ là người hát ca khúc chủ đề. Lần này đến Thiên Tân có thể em sẽ nhìn thấy cô ấy.” Giai Hòa không nghĩ tới chuyện anh sẽ nhắc đến chuyện này, suýt nữa nói lắp, cười cười: “Bây giờ cô ấy nổi tiếng như vậy, hai người coi như là ‘cường cường liên thủ’, hiệu quả tuyên truyền hẳn sẽ rất tốt.”
Đâu chỉ có rất tốt, hai người vừa ly hôn lại hợp tác với nhau, tin tức ‘phô thiên cái địa’ (trút xuống mọi nơi) như vậy sẽ ập đến như sóng thần.
Cô nghĩ đến Thiên Sở, đột ngột cảm thấy mất tự nhiên.
Chuyện hai ba tháng trước ở Hoành Điếm vẫn còn mới mẻ trong ký ức của Giai Hòa. Lúc ấy cô còn một mực chắc chắn rằng không có quan hệ, bây giờ…Tuy rằng Giai Hòa không sợ gặp Thiên Sở, nhưng mà thế nào cũng cảm giác mình nói dối vậy. Lúc ấy Thiên Sở nghĩ cái gì, bản thân cô cũng có thể đoán đại khái được. Tình cảm chưa kết thúc? Muốn tiếp tục?
Cô nhìn thoáng qua Dịch Văn Trạch một cái. Rốt cuộc là hỏi hay là không hỏi, mà hỏi như thế nào mới tốt?
Dịch Văn Trạch lại tiếp thêm một cuộc điện thoại khác, căn bản chưa cho cô thời gian hỏi. Mãi cho đến khi đến đường cao tốc, anh mới lên tiếng: “Đường cao tốc, em thắt dây an toàn vào.” Giai Hòa ừm một tiếng, đưa tay kéo dây an toàn qua. Lúc đang lách cách mang vào, anh lại nói: “Thiên Sở là người có cái tôi rất lớn, nếu cô ấy có nói gì với em, em cũng đừng để ý nhiều.”
Giai Hòa gật đầu, thấy anh đang lái xe không nhìn mình, lại vâng.
“Một năm trước anh và cô ấy ly hôn, chuyện này cũng không liên quan với bất kỳ ai, chỉ là tình cảm hai người bất hòa.” Anh lời ít mà ý nhiều, “Nếu em đọc thấy tin tức báo chí đưa cái gì coi như là đọc tiểu thuyết cũng được, không nên coi đó là thật.”
Dịch Văn Trạch thẳng thắn như vậy khiến cô hơi ngượng: “Em hiểu rồi, đều là chuyện quá khứ, em cũng không để ý mà so đo như vậy,” Cô dừng một chút, ướm lời, “Em có cảm giác…giống như cô ấy còn muốn quay lại.”
Nói xong chỉ cảm thấy răng mình chua chua.
Người yêu, hỏi vấn đề này cũng không quá phận đi? Cô không yên nhìn Dịch Văn Trạch, dường như anh không có biểu cảm gì là không thích nên mới yên tâm được một chút. Dịch Văn Trạch tựa hồ đang nghĩ xem nên nói như thế nào, qua một lát anh mới mở lời: “Lúc ở Hoành Điếm cô ấy có nói qua.”
Xe chạy không nhanh, có rất nhiều chiếc xe lướt nhanh qua, giữa hai người đột nhiên trở nên im lặng.
Mãi cho đến khi xe dừng lại đổ xăng, anh mới thực bình thản bổ sung thêm một câu: “Cô ấy hẳn biết bây giờ anh có bạn gái.”
Giai Hòa à một tiếng, tuy rằng còn rất nhiều câu hỏi, nhưng vẫn là nhịn xuống. Nếu hỏi tiếp thì lại thành ép hỏi. Kỳ thật anh vẫn làm rất tốt, vừa mới bắt đầu, cũng không nên bước vào quá sâu.
Tình hình giao thông hôm nay khá tốt, hơn một tiếng hai người đã đến Thiên Tân.
Mãi cho đến khi vào nội thành Thiên Tân Giai Hòa mới cảm thấy đói. Nhìn nhà hàng, tiệm Fastfood hai bên đường lướt nhanh qua, Giai Hòa muốn nói hay là mình tìm một chỗ ăn cơm đi. Nhưng câu nói vừa đến bên miệng mới sực nhớ anh không thể tùy tiện xuất hiện như vậy, chỉ có thể an ủi rằng mình đang ở cạnh thần tượng, hẳn phải có hy sinh. Như bây giờ chẳng hạn.
Đói, đói đến đau cả dạ dày. Cô lặng lẽ xoa xoa bụng, yên lặng cầu nguyện nhanh nhanh đến nhà hàng một chút.
“Đói bụng?”
Giai Hòa buông tay ra: “Rất ổn.”
“Sẽ đến nhanh thôi,” Anh vươn tay xoa xoa đầu Giai Hòa, cười nói: “Em kiên nhẫn một lát.”
Lời Dịch văn Trạch nói rất đáng tin. Quả thật, trong vòng năm phút xe đã vào trong một cao ốc. Lúc hai người xuống xe chờ thang máy, bên cạnh có năm sáu thanh niên cũng đang chờ. Vừa nhìn thấy Dịch Văn Trạch lập tức xì xầm với nhau, có vài người lớn gan rút di động ra chụp ảnh. Anh chỉ cười nói có thể chụp ảnh chung, nhưng những ảnh khác thì không.
Giai Hòa chỉ việc giả bộ như không biết. Cô đứng ở một góc sáng sủa nhìn anh và những người khác chụp ảnh chung, vào thang máy cũng cố ý đứng ở nơi cách xa anh nhất. Cũng may bọn họ lên tầng cao nhất, rất nhanh người cuối cùng đã đi ra khỏi thang máy. Cửa vừa đóng lại, cô bỗng nhiên cảm giác được bàn tay mình được ai nắm lấy. Rất ấm áp. Rất mạnh mẽ.
Nghiêng đầu nhìn, Dịch Văn Trạch đang cúi đầu nhìn cô, nụ cười còn có mang theo cả lời xin lỗi: “Có bạn trai như anh có phải cảm thấy rất mất tự nhiên?” Giai Hòa có ý tứ nghĩ nghĩ một chút, bỗng nhiên cười nói: “Có bạn gái như em có phải cảm thấy không tiện hay không?” Anh bất đắc dĩ cười cười: “Đúng vậy.”
“A?” Giai Hòa buồn bực nhìn anh.
Dịch Văn Trạch kề sát vào tai cô: “Anh rốt cuộc cần phải lo lắng phải làm như thế nào em mới yên tâm.”
Bên tai ấm áp khiến trái tim Giai Hòa lại dội lên bùm bùm. Bỗng nhiên đinh một tiếng, cửa thang máy đã mở ra.
Cô rút tay, ý bảo anh đi trước.
Mãi cho đến khi vào nhà ăn, cô gái dẫn dường nhìn thấy Dịch Văn Trạch, lập tức nhiệt tình hướng dẫn: “Dịch tiên sinh, mời đi bên này.” Lúc vừa vào phòng đặt trước, Dịch Văn Trạch vươn tay đẩy cửa, cô bỗng kéo kéo cổ tay áo anh.
Dịch Văn Trạch khó hiểu quay đầu.
Cô nghiêm túc nhìn anh: “Thật ra, khi mỗi người bắt đầu một tình cảm mới luôn có cảm giác lo được lo mất, qua một thời gian sẽ ổn định thôi, anh đừng để ý nhiều quá,” Cô ngừng một lúc, mới nhỏ nhẹ nói ra ý chính, “Dù sao, em cũng tuyệt đối tin tưởng anh.”
Trong căn phòng kia rất ồn ào, dường như có không ít người bên trong.
Cô vừa nói xong liền cảm thấy mình lại sến quá mức. Lúc Dịch Văn Trạch còn chưa nói được lời nào, Giai Hòa lại còn đang xấu hổ, cửa đã bị người bên trong đẩy ra. Ngô Chí Luân vừa cúi đầu gọi điện thoại, vừa bước nhanh ra bên ngoài, suýt nữa va vào người cô.
Giai Hòa hoảng hốt, Ngô Chí Luân cũng lùi lại nửa bước theo bản năng, trong một thoáng lại trưng ra khuôn mặt tươi cười vô cùng đắc ý: “Sao mình lại tới trước rồi?” Nói xong, nhanh chóng ngắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn đồng hồ: “Chậm nửa tiếng lận đó.”
Đôi mắt anh chàng đảo qua Giai Hòa, lại đảo qua Dịch Văn Trạch, lại lướt qua Giai Hòa, sợ người ta không hiểu ý tứ trong lời mình.
Dịch Văn Trạch vỗ vỗ vai cô, giọng điệu bình tĩnh: “Tin mình đi, nửa tiếng quá ít, không đủ để làm bất cứ chuyện gì.” Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để ba người nghe rõ ràng.
Sau đó, liền kéo Giai Hòa đang á khẩu không trả lời nổi vào bên trong.
Bên trong phòng có rất nhiều người, Giai Hòa nhìn thoáng qua, lập tức nhìn thấy được Thiên Sở, còn có một người phụ nữ ngồi cạnh cô. Mấy năm nay, mặc dù Giai Hòa chưa thấy được người thật nhưng cũng đã coi khá nhiều phỏng vấn, ngay lập tức nhận ra người phụ nữ này chính là chị Mạch.
Bởi vì Dịch Văn Trạch nắm tay, Giai Hòa hơi hơi ngượng ngùng, gật nhẹ đầu: “Chị Mạch.”
Chị Mạch cười vô cùng thân mật: “Là Giai Hòa phải không? Hai ngày nữa chính là buổi họp mặt truyền thông của ‘Vĩnh An’, chị đã xem trailer rồi, nếu chị đoán không nhầm, danh tiếng của em nhất định sẽ vang xa.”
Ở hoàn cảnh như vậy, đây xem như là lời *** thích hợp.
Trong lòng Giai Hòa ấm áp, dịu đi bối rối trong lòng: “Cảm ơn chị Mạch.”
Chị Mạch mỉm cười vỗ vỗ vai cô, sau đó mới nghiêng đầu nhìn Dịch Văn Trạch: “Hôm trước gọi điện cho cậu, làm thế nào cũng không chịu đến vào ngày hôm nay, bây giờ sao lại đổi ý?” Dịch Văn Trạch để Giai Hòa ngồi bên cạnh mình xong mới bỏ mũ lưỡi trai xuống, tiện tay đặt ở trên bàn: “Đột nhiên có một số việc nên em ghé qua đây trước.”
Bình thường đây là bữa cơm công việc, nhưng bởi Dịch Văn Trạch nắm tay Giai Hòa xuất hiện nên trong lòng những người này, dù quen biết hay không quen biết đều lập tức hiểu rõ quan hệ của cả hai, vẫn cố ý cười đùa tự nhiên, nhưng tâm trạng tò mò trong mắt kia, Giai Hòa nhìn là hiểu được.
Bữa cơm được hơn một nửa, Thiên Sở hết ly này đến ly khác, uống khá nhiều.
Giai Hòa không được tự nhiên nhìn. Mấy cảnh như thế này cô xem nhiều lắm rồi, nhưng giờ mình lại trở thành nhân vật chính, lại bị nhiều người nhìn như vậy, tóm lại sẽ có cảm giác bối rối bồn chồn không biết làm thế nào. Huống chi nơi này toàn là người trong công ty của Dịch Văn Trạch, đều là cộng sự nhiều năm với Thiên Sở, nhìn như thế nào cô cũng giống như người ngoài.
Nhưng cảm giác này chỉ một mình Giai Hòa có, Dịch Văn Trạch lại rất bình thản, rất nhanh đã dùng cơm xong, thấp giọng hỏi cô: “Em muốn về khách sạn nghỉ ngơi một chút hay không?” Giai Hòa như vừa trút được gán***, thì thầm: “Anh không cần phải ở lại đây sao? Bằng không anh nói tên khách sạn cho em biết đi, em tự gọi xe đến?” Dịch Văn Trạch không để ý nhiều: “Không cần đâu, anh cũng rất mệt.”
Giai Hòa nghĩ nghĩ, càng hiểu lại càng cảm thấy xấu hổ, đơn giản thắng thắn: “Vậy đi thôi.”
Hai người cùng quyết định xong, Dịch Văn Trạch bắt đầu chạm ly tượng trưng với vài người, nói mình từ Thượng Hải về đây vẫn chưa được nghỉ ngơi, rất mệt mỏi nên không thể đón tiếp cẩn thận. Mọi người cũng không gây khó xử, chẳng qua cười đùa hàn huyên một chút, còn có vài anh bạn uống rất nhiều, nhìn nhìn Giai Hòa, lại trêu chọc anh vài câu.
Giai Hòa nghe xong lại càng ngượng ngùng, cũng không so đo với người uống R*ợ*u, chỉ có thể lấy cớ đi toilet thoát thân. Ngoài gian phòng này chỉ có một toilet nên rất tĩnh lặng. Cô cầm di động gửi tin nhắn cho Dịch Văn Trạch: Anh xong thì nói cho em biết, em chờ anh ở cửa.
Tin nhắn rất nhanh được gửi đến: Ừ, em đừng vội, rất nhanh.
Vừa buông di động, cửa toilet đã bị một bàn tay đẩy ra. Thiên Sở mang theo hơi say bước vào, vừa nhìn thấy Giai Hòa lại giật mình: “Phải đi sao?” Giai Hòa nhìn tay cô khóa cửa lại, có chút không hiểu, chỉ cười cười: “Lái xe đường dài đến đây, hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi.”
Ánh mắt Thiên Sở đầy men R*ợ*u, và còn có cả điều gì đó. Im lặng một lát mới nói: “Cô cùng anh ấy đã bao lâu rồi?”
Giai Hòa không muốn nói, nhưng nhìn thấy bộ dạng kia lại hơi mềm lòng: “Cũng không lâu lắm.”
Thiên Sở cười cười, nhìn vào gương, xoa xoa vết thâm dưới mắt: “Hoàng tử cùng cô bé lọ lem sao? Khoảng cách giữa hai người rất lớn.”
Một câu không đầu không đuôi, Giai Hòa nghe vào mới ngửi thấy được mùi khói thuốc S***g.
Xem ra thế nào cũng phải động đến vấn đề này, sau đó lại phải đối mặt với cảnh tượng này…Giai Hòa hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn mở miệng nói: “Cũng có thể như vậy. Đối với tôi mà nói, anh ấy quả đúng là một hoàng tử, nhưng tôi cũng biết mình chẳng phải là công chúa, chỉ là cô bé lọ lem có tấm lòng lương thiện.” Cô cố gắng giữ cho giọng nói của mình ôn hòa, không đi K**h th**h một người đương có bảy phần say xỉn này, “Dựa theo tiêu chuẩn bình thường, tôi có một gia đình gia giáo hòa thuận, còn có một nghề nghiệp tốt, cũng có thể tự mình sắm nhà mua xe. Có thể hoàn cảnh gia đình khác nhau, văn hóa khác nhau, chắc chắn sẽ có va chạm và không hợp ý, nhưng đấy chẳng phải là vấn đề lớn.”
Lời nói rất nghiêm trang. Nói xong cô cũng không thể kiềm mình lại được, lại khẽ thở dài một hơi, nửa đùa nửa không: “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây (thế sự thay đổi khó lường), cứ theo dõi nguy cơ tài chính kinh tế của Hong Kong trong hai năm nay, không ít nghệ sĩ mất tiền vì bất động sản. Nếu sau này việc anh ấy đầu tư phá sản có lẽ tôi còn phải nuôi gia đình và trả nợ.”
Phải thế chứ, biên kịch chính là những người đến già đều nổi tiếng, nhưng ngôi sao thì không, có khi già rồi mới lâm vào nghèo túng.
Não của Giai Hòa tự động bổ sung thêm một câu, sau đó cô cũng tự cho biểu hiện của mình chín mươi điểm…
Thiên Sở vẫn nhìn vào gương, không nói gì nữa. Giai Hòa cũng hiểu ở đây thêm cũng vô ích, nhanh chóng mở cửa ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, cô mới thở dài một hơi, lúc cầm điện thoại định nhắn tin cho Dịch Văn Trạch lại nhìn thấy Ngô Chí Luân tựa vào một cái hồ, cười vô cùng mờ ám: “Chỗ này không có cách âm, anh không phải cố ý nghe đâu.”
Đang lúc Giai Hòa há hốc mồm, Dịch Văn Trạch đã đi ra, gọi một tiếng Giai Hòa.
Cô quay đầu lại nhìn anh, cửa vẫn còn chưa đóng, bên trong vẫn còn nhiều người uống R*ợ*u trò chuyện, rất ồn ào huyên náo, mà anh lại đứng trước nơi đó chăm chú nhìn thẳng vào Giai Hòa. Bởi vì uống R*ợ*u, đôi mắt đen như có tia sáng ௱ôЛƓ lung di chuyển, cứ như vậy mà nhìn cô.
Trong nháy mắt, rốt cuộc Giai Hòa cũng hiểu vì sao bản thân cô sẽ thích anh.
Là vì ánh mắt của người đàn ông ấy, luôn luôn chuyên chú và kiên định đến thế. Chỉ cần là nhìn bạn, đôi mắt ấy sẽ không có bóng dáng nào khác nữa.
“Bây giờ đi?” Ngô Chí Luân kinh ngạc nhìn Dịch Văn Trạch.
Dịch Văn Trạch đi tới, “Cậu tiếp tục đi, mình mang Giai Hòa về trước.” Sau đó thực tự nhiên nắm lấy tay cô. Giai Hòa bỗng nhiên nhớ tới Thiên Sở vẫn còn ở trong toilet, sao lại gặp phải tình cảm ngượng ngùng thế này, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Đi nhanh đi.”
Anh còn chưa nói gì, Ngô Chí Luân liền nhếch môi, thấp giọng nói: “Cậu có biết Gia hòa mọi sự hưng nói gì không?” Giai Hòa chỉ cảm thấy đầu ong ong vang, thật sự muốn kéo hắn vào trong cửa, *** diệt khẩu.
Cũng may biểu hiện của Dịch Văn Trạch là không cảm thấy hứng thú. Anh khẽ cười, đem mũ đội lên đầu anh chàng: “Uống ít lại.”
Ngô Chí Luân cười đẩy anh một phen, cúi đầu nhìn Giai Hòa: “Tuy A Trạch tốt nghiệp nghành Kiến trúc nhưng lại rất có đầu óc kinh doanh. Em thoải mái đi, tuyệt đối không cần đến em phải nuôi gia đình đi trả nợ.” Nói xong, bẻ bẻ vành mũ cong lại, rất chi là lãng tử phóng khoáng đi vòng qua Dịch Văn Trạch vào phòng.
Mãi cho đến lúc lên xe, Dịch Văn Trạch cũng không hề hỏi ý tứ trong lời nói của Ngô Chí Luân.
Nhưng Giai Hòa lại không thể yên lòng được, vẫn cứ nhớ đến câu nói kia của Thiên Sở. Trong toilet là do cô tự vệ mà phản kháng lại, tự nhiên phải ‘bổ não’, kéo theo một đống lý do để khiến mình trở nên ‘cường đại’ mạnh mẽ. Nhưng là câu nói kia cũng không phải ngẫu nhiên mà quanh quẩn trong đầu cô. Là có nghi vấn và khó hiểu, là có cả bất an cùng lo sợ.
Bỗng nhiên Giai Hòa đau xót phát hiện, bản thân cô vẫn luôn chuẩn bị cho một lời chia tay.
Phía trước không biết có chuyện gì xảy ra khiến con đường trở nên hỗn loạn, rất nhiều tài xế xuống xe xem tình hình, cũng có người ấn mạnh còi, không kiên nhẫn thúc giục. Giai Hòa cảm thấy rất ồn ào, mở nhạc lên to hơn, nhưng vẫn không át được tiếng động bên ngoài cứ ầm ĩ. Cứ như vậy qua được một lát, Dịch Văn Trạch lại mở miệng hỏi trước: “Có tâm sự sao?”
Được rồi, nếu đã thẳng thắn, có câu hỏi gì thì phải hỏi.
Nội tâm Giai Hòa dù giãy giụa, nhưng vẫn mở miệng nói: “Em đang nghĩ, vì sao anh lại thích em?”
Phỏng chừng mỗi một góc ở thành phố này, nhất định đã có người hỏi đến câu hỏi kia, tần suất cũng gần với câu ‘Anh yêu em’ và ‘Chia tay đi’. Phần lớn người ta là vì muốn chứng thực rốt cuộc yêu nhiều bao nhiêu, luôn luôn truy hỏi xem vì sao anh lại cảm thấy em tốt? Vì sao anh lại yêu em? Nhưng cô thực sự muốn biết, vì sao Dịch Văn Trạch – con người có không biết bao nhiêu phụ nữ tốt vờn quanh mười mấy năm – sẽ lại thích mình.
Vòng luẩn quẩn này rất hào nhoáng.
Giai Hòa vốn tưởng rằng anh sẽ nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhưng lúc bắt đầu nói anh lại cười, nhìn thoáng qua cô, chầm chậm nhả ra từng chữ: “Dựa theo tiêu chuẩn bình thường, em có một gia đình gia giáo hòa thuận, còn có một nghề nghiệp tốt, cũng có thể tự mình sắm nhà mua xe.”
Giai Hòa trợn mắt há hốc mồm, hận không thể mở cửa ςướק đường mà chạy. Cái nhà hàng ૮ɦếƭ tiệt đó, sẽ không phải là không cách âm hết cả chứ…
Nếu vậy thì chẳng phải toàn bộ phòng ăn đều nghe được?!
Nhưng mà thật không may, anh rất nhanh bổ sung thêm một câu cuối cùng: “Lỡ như về sau anh đầu tư phá sản, có lẽ có thể dựa vào em nuôi gia đình, đi trả nợ.”
Bên ngoài tranh cãi ầm ĩ, trong xe lại yên tĩnh, như là hai cực băng-hỏa, trên người Giai Hòa lúc lạnh lúc nóng, không dám nhìn Dịch Văn Trạch, chỉ cám thấy mặt mũi mình bị quăng đến Sebria.
“Là Thiên Sở gọi điện thoại cho anh, cố ý để anh nghe.”

Nghĩa là chỉ có anh nghe được?
Cô thở ra một hơi, nhưng mà trái tim lại không thể nhẹ nhõm hơn, ngược lại càng nặng nề.
Thì ra…quan hệ của hai người vẫn tốt như vậy.
Đường phía trước đã được thông, dòng xe liên tục chạy lướt qua, dường như đây không phải là thời điểm tốt để nói chuyện.
Tầm mắt của cô trượt từ sườn mặt của anh tới tay lái, sau đó hoàn toàn thu trở về, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn được thì thầm: “Hình như em đang ghen tị.”
Im lặng, thực im lặng. Anh không nói gì.
Dây an toàn thắt hơi chặt khiến cô cảm thấy khá khó chịu. Giai Hòa vươn tay, nới ra một chút, sau đó lại ngồi thẳng, nhìn chằm chằm dòng xe di chuyển phía trước mặt. Có phải mình thẳng thắn quá rồi không? Ngay cả ghen cũng nói ra…Mãi cho đến khi rẽ sang một con đường khác, Dịch Văn Trạch mới cầm lấy di động, ấn ấn hai cái rồi đưa sang cho cô.
Không phải đang nói đùa? Để cho mình kiểm tra?
Giai Hòa ngơ ngác nhìn anh, không đoán được anh sẽ có hành động này, cũng không dám cầm. Thấy thế, Dịch Văn Trạch mới cười ra tiếng: “Em xem đi.”
Nụ cười kia thực sự rất ấm áp. Đúng lúc đèn bên ngoài bật sáng, giữa hai người chợt xuất hiện một luồng sáng trắng.
Cô do dự một lát mới cầm điện thoại cúi đầu xem. Trên màn hình màu xanh nhạt là danh sách những cuộc đã gọi đi. Một danh sách dài rất dài nhưng cũng chỉ có hai chữ ‘Giai Hòa.’
“Anh không thích gọi điện thoại riêng lắm. Nếu có công việc chủ yếu cũng chỉ tiếp điện thoại,” Dịch Văn Trạch nghiêm túc nhìn cô, “Như vậy có thoải mái được chút nào hay không?”
Làm sao có thể thoải mái, Giai Hòa rơi lệ.
Anh bình tĩnh như vậy, chẳng phải chính cô lại bụng dạ hẹp hòi hay sao…
Sau đó, anh bạn rộng rãi thoải mái kia mới tiếp tục nói: “Ngoài công việc ra anh không có tiếp xúc gì với cô ấy. Nếu em thực sự để ý, anh sẽ đưa số của Thiên Sở chuyển trực tiếp sang di động của A Thanh.”
Cái này hơi quá đáng đi…Chính mình còn không hành động tuyệt tình như vậy với Cố Vũ.
Cái này gọi là, quan làm được nhưng lại không cho dân chúng làm sao?
“Không cần đâu, như vậy rất tổn thương người ta.”
“Với anh là nói, em rất quan trọng.” Anh định nghĩa hết sức rõ ràng.
Không dùng từ ‘càng’ để nói, vốn là không có ý định so sánh gì.
Bốn chữ đơn giản khiến Giai Hòa lập tức buông VK đầu hàng: “Thực sự không cần đâu mà, em…” Cô chỉ muốn nói bụng dạ em không hẹp hòi thế đâu, nhưng mà ngay cả lời này cũng không thể nói ra miệng, chỉ có thể khụt khịt mũi, tự động im lặng.
Khách sạn cũng không xa lắm.
Hai người cố ý tách ra, vào khách sạn cũng khác thời điểm. Bởi vì cũng đã muộn, chỉ có vài người bên trong. Giai Hòa ngồi xuống, lúc đưa ra chứng minh thư, Dịch Văn Trạch cũng ngồi xuống bên cạnh cô. Nhân viên lễ tân đăng ký cho Giai Hòa trộm nhìn máy tính bên cạnh, nói nhỏ với cô: “Chị cùng Dịch Văn Trạch ở sát phòng nhau đó, rất hạnh phúc nha.” Trong mắt cô lễ tân lóe ra phấn khích, còn Giai Hòa chỉ có thể làm bộ như kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi lại: “Thật à?” Cô gái kia gật mạnh đầu, sau đó giúp cô hoàn thành thủ tục, đưa lại chứng minh thư cùng thẻ phòng cho cô: “Chị xem, anh ấy đứng lên rồi kìa, nhất định là có thể cùng đi chung thang máy đó.”
Rất chi là nhiệt tình nha…Giai Hòa hơi ngượng, nói câu cảm ơn.
Phòng hai người là do A Thanh đặt, tất nhiên là phải sát nhau.
“Đêm nay còn có một số việc phải làm.” Anh giúp cô cất hành lý.
“Cũng đúng lúc,” Giai Hòa rút laptop từ trong túi ra, “Em cũng có chuyện phải làm, anh cứ làm việc đi.” Sau đó lập tức lấy dây sạc cùng chuột máy tính, nhanh chóng cắm vào, ý bảo em không có nói xạo đâu.
Anh nhìn cô ấn nút khởi động máy tính, nghĩ nghĩ một lát mới nói: “Không nghĩ tới chuyện bạn gái anh lại cuồng công việc đến thế.”
Giai Hòa buồn bực nhìn anh: “Còn không phải là vì anh hả, đột nhiên kéo em đi Thiên Tân, em còn chưa nói chuyện với đạo diễn Lưu nữa.”
“Không sao, anh sẽ nói với ông ấy.”
Giai Hòa ối lên một tiếng: “Đừng, em chuyên nghiệp đó, không thể lấy anh làm cớ lười biếng được.”
“Ông ấy gửi kịch bản cho anh, muốn gặp mặt nói chuyện.” Dịch Văn Trạch thay cô kéo rèm cửa sổ lại, “Anh gọi điện thoại, nói ông ấy đến đây là được.”
Đúng nha…
Giai Hòa lập tức trưng ra vẻ mặt sùng bái, như vậy thì cuộc họp ngày thứ hai nhất định sẽ hủy đó.
“Thứ nhất, không cho anh nói em là bạn gái anh.”
Thật ra những người trong giới biết thì cũng không có vấn đề gì, có thể tưởng tượng mình với đạo diễn Lưu hợp tác mấy tháng, quá rắc rối.
Dịch Văn Trạch bất đắc dĩ: “Em đang chuẩn bị hoàn toàn giấu kín anh?”
Mắt Giai Hòa sáng ngời: “Chờ em có hơn một vạn tệ liền công khai anh ngay.”
Anh cười lắc đầu: “Bộ tiếp theo để A Luân ký hợp đồng với em vậy,” Từ cửa sổ, Dịch Văn Trạch quay lại, lướt mắt qua màn hình máy tính của Giai Hòa, mỉm cười, “Mua cho anh một danh phận được công khai.” Giai Hòa nhìn ánh mắt của anh, mặt lập tức nóng lên, nhanh chóng khép máy tính lại, đẩy đẩy anh: “Quên đi, em muốn tự mình cố gắng. Mau đi đi, khuya rồi kìa.”
Anh đi đến cạnh cửa, bỗng nhiên dừng lại, yên lặng nhìn cô một lúc, sau đó cúi người xuống, cho cô một nụ hôn chúc ngủ ngon.
Va chạm rất nhẹ, và bởi vì uống R*ợ*u, môi của anh hơi nóng, còn vương theo mùi R*ợ*u rất nồng.
Rõ ràng Giai Hòa rất ghét người say R*ợ*u, nhưng bởi vì anh, chỉ cảm thấy mùi hương rất dễ chịu. Trái tim bắt đầu đầu đập dữ dội, Giai Hòa từ từ nhắm hai mắt lại, tự nhiên mà tiếp nhận. Tình yêu thực sự là một chuyện kỳ lạ, vừa mới bắt đầu luôn có nhiệt tình cùng cảm xúc vô tận, không ngừng tới gần, không ngừng thử, chỉ thầm muốn gần thêm một chút nữa, lại tự hỏi xem có thể gần nữa hay không, rồi rốt cuộc gần đến như thế nào mới có thể thỏa mãn…Điều hòa phát ra thanh âm u u rất nhỏ, cô lọt thỏm trong *** anh, lưng dựa vào tường, mãi cho đến khi anh buông ra trước, nhỏ giọng nói: “Đi ngủ sớm nhé.”
Áng mắt Giai Hòa hơi mê man nhìn anh, thì thào: “Anh còn chưa nói cho em biết, vì sao anh sao lại thích em?”
Được rồi, cô thừa nhận trí nhớ của bản thân mình thực sự tốt…Nhưng mà cô rất tò mò, cũng rất bất an. Giai Hòa không dám để anh xuất hiện, cũng không dám công khai anh với người ngoài, là vì sợ anh chỉ có tình cảm nhất trong nhất thời, cảm giác mới mẻ qua đi sẽ hoàn toàn biến mất, không tìm thấy được. Cô không phải là người dễ dàng đem lòng yêu thương một ai, mà bởi vì đó là anh, đầu óc mới choáng váng mờ mịt mà đâm đầu vào.
Nhưng mà, cô thực sự không thể tin tưởng được.
Rằng mình có được người như vậy.
Ánh mắt gần trong gang tấc, dần dần trở nên dịu dàng. Dịch Văn Trạch nói: “Thật ra, anh không thể nói được.”
Cô khó hiểu nhìn anh.
Đầu anh tựa vào trán cô: “Cho nên không thể nói một lúc được, để lại cho sau này.”
Cô vẫn mờ mịt, thậm chí bắt đầu mê mang.
“Những lời này, để lại, khi cầu hôn anh sẽ nói.”
Giọng nói rất khẽ, nhưng cũng rõ ràng.
Trong cuộc đời này, đây là lần đầu tiên có người nói với Giai Hòa hai chữ ‘cầu hôn’, mà người này lại là người cô thích, và cũng là người vốn không có gì mà xuất hiện…Nhưng chỉ là một đoạn đối thoại ngắn ngủi, lại thành công khiến Giai Hòa không thể nghĩ được gì nữa.
Mãi cho đến khi âm thanh lách cách vang lên, cửa hoàn toàn đóng kín, Giai Hòa vẫn dựa vào tường, ngay cả thở cũng không dám.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc