Tùy Tiện Phóng Hỏa - Chương 09

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo

Khởi đầu bất ngờ
Giai Hòa muốn phủ nhận, nhưng vừa nói đến bên miệng lại cảm thấy không ổn, nên rốt cuộc vẫn thành thành thật thật ừ một tiếng, vươn tay cầm lấy tờ báo Dịch văn Trạch xem buổi chiều. Anh không hỏi nữa, chỉ giúp cô mở đèn đọc sách ra: “Mua khoang phổ thông?”
Sau đó đưa cho cô một chai nước, tiện tay mở nắp chai.
Giai Hòa cầm chai nước, uống một ngụm: “Khoang phổ thông, ngồi chưa đến hai tiếng, ngủ một giấc đã đến.” Cũng không phải ngồi Tra t** hàng chục giờ trong tuyến bay quốc tế, cũng không phải như ngôi sao tránh khỏi tầm mắt công chúng nên cũng chẳng phải lãng phí tiền bạc làm gì.
Dịch Văn Trạch gật đầu: “Em quen là tốt rồi.”
Cô uống thêm một ngụm nước, lật lật mất trang báo, nhưng do không có thói quen đọc mấy bài viết tiếng Anh, chỉ có thể thả lại chỗ cũ: “Có tạp chí tiếng Trung không, chính là loại tạp chí không cần nhìn chữ cũng hiểu ấy.” Thật ra Giai Hòa không thích đọc mấy kiểu tạp chí như vậy, nhưng mà ngồi sát bên cạnh nhau như thế này, Giai Hòa cần làm gì đó để xao lãng tinh thần.
Dịch Văn Trạch còn chưa trả lời, tài xế đã chỉ chỉ hộc xe trước ghế phụ: “Lúc nãy A Thanh để lại, cô ấy thích đọc loại này.”
Giai Hòa thò người ra nhìn, quả thực hộc xe nơi ghế phụ có một xấp tạp chí lá cải, vài cuốn trong đó chỉ vừa mới phát hành gần đây. Cô vừa nhìn đã thấy ảnh bìa của mấy cuốn là Dịch Văn Trạch, ngượng không dám cầm, chỉ có thể nghiêng người tiếp tục chọn. Bỗng nhiên xe phanh gấp, Giai Hòa chưa kịp phản ứng gì, Dịch Văn Trạch đã đỡ lấy thắt lưng cô kéo trở về.
“Cảm ơn.” Giai Hòa không dám nhìn anh, chỉ có thể cúi đầu nhìn cuốn tạp chí vừa vớ được lúc nãy. Thực vừa vặn, bìa mặt là ảnh chụp chung của Dịch Văn Trạch cùng Thiên Sở, còn cố ý dùng hiệu ứng xé ảnh ở giữa. Thật sự là…rất khéo đó nha. Giai Hòa ‘bất động thanh sắc’ mở ra xem, bài hát đứng đầu bảng xếp hạng lại là bài mới nhất của Thiên Sở. Đang lúc chuẩn bị lật tiếp, Dịch Văn Trạch đã quét mắt qua, cô lập tức chỉ ngay vào bài hát đứng đầu kia, tìm đại lời để nói: “Hôm nọ Ngô Chí Luân có nói với em, hai năm trước các anh đã viết nó sao?”
Vừa hỏi xong liền hối hận, thật đúng là ‘vạch áo cho người xem lưng.’ [1]
Dịch Văn Trạch nhìn thoáng qua chỗ cô chỉ tới: “Lời nhạc cũng viết rất lâu rồi, hai năm trước cậu ta mới viết lời.”
Giọng nói của anh bình tĩnh, thần sắc bình tĩnh. Tóm lại hết thảy đều không có gì là không ổn cả.
Giai Hòa à một tiếng, vừa muốn chuyển đề tài khác, anh lại nói một câu: “Đây là viết cho một người hâm mộ anh, khoảng năm 99.”
Giai Hòa lập tức cảm thán: “Thực hạnh phúc.”
Anh mỉm cười, không nói nữa.
Lúc xe đến sân bay vẫn chưa đến tám giờ. Bình thường đường phố rất đông, hôm nay lại bất ngờ vắng xe.
Giai Hòa nhìn cổng vào sân bay, ánh đèn chói sáng rực rỡ, hành khách vẫn cuồn cuộn như nước. Cô cẩn thận quay đầu nhìn Dịch Văn Trạch: “Bên kia chắc chắn vẫn còn đợi anh về, tự em vào trước.”
Anh không nói gì, chỉ tóm tắt lại lịch trình của chính mình: “Trong khoảng thời gian này anh sẽ ở lại Thượng Hải, nếu không có chuyện gì bất ngờ, tháng sau anh sẽ tới Bắc Kinh.”
Tháng sau đi Bắc Kinh?
Giai Hòa hơi bất ngờ: “Là vì phim mới?”
Nếu cô nhớ không lầm, lúc trước ở Hoành Điếm, anh luôn luôn có kịch bản mới gửi đến.
Tài xế xuống xe trước, mở cốp xe lấy hành lý, trong xe chỉ còn hai người.
Dịch Văn Trạch cười: “Không phải em nói có cơ hội sẽ mời anh ăn cơm?”
Giai Hòa nhớ tới tờ giấy kia, lập tức gật đầu nói: “Thời gian ở Bắc Kinh của em rất tự do, chỉ cần có thời gian rảnh anh cứ gọi điện cho em, em mang anh đi ăn mấy món ngon.” Nói xong, lại bổ sung thêm một câu, “Có nhiều món lạ lắm.”
“Ừ.” Anh đơn giản đồng ý.
Giai Hòa muốn nói hẹn gặp lại, vẫn cảm thấy hẳn là nên nói gì đó tạm biệt.
Yên lặng đột ngột như vậy, khiến bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Cô hắng hắng cổ họng, lúc không tự giác ngẩng đầu lên nhìn, anh đã mỉm cười cúi xuống, rất nhanh chạm vào môi cô: “Chú ý an toàn.”
Nụ hôn rất nhẹ, vừa chạm vào liền rời ra, thật ấm áp, cũng thật lịch sự.
Giai Hòa kinh ngạc nhìn anh ba giây, thì thào câu hẹn gặp lại, xuống xe như trốn.
Cầm lấy hành lý, nhỏ giọng tạm biệt, sau đó rời đi, tất cả đều thuận lợi mà tiến hành. Nhưng mãi cho đến lúc Giai Hòa check in, trong lòng vẫn ‘phiên giang đảo hải’(sông cuộn biển gầm, ý chỉ sự bồn chồn lo lắng) như trước, cầm chứng minh thư ngẩn người. “Cô ơi, cô có muốn ký gửi hành lý không ạ?” Nhân viên công tác sân bay mở miệng hỏi, cô mới cầm hành lý đặt lên đường băng vận chuyển.
Bởi vì không phải cuối tuần, trên máy bay có khá nhiều vị trí trống, cả khoang chỉ có khoảng bốn năm người, đều im lặng chờ cất cánh. Phía sau có khoảng hai cậu trai đang cười nói chuyện, hơi ầm ĩ một chút.
Giai Hoa nhìn thời gian, cũng sắp cất cánh nên rút di động định tắt máy. Đúng lúc đó có thông báo của tiếp viên hàng không thông qua radio, nói máy bay đang xếp hàng chờ cất cánh, ý ngầm là lại delay, không biết đến khi nào mới có thể bay được. Hai cậu trai ngồi phía sau lại oán hận vài câu rồi lại nói đến mấy chương trình tuyển chọn tìm kiếm tài năng của Đài truyền hình Hồ Nam. [2] Giai Hòa nghe câu được câu mất một lúc lâu, rốt cuộc vẫn gọi điện thoại cho Dịch Văn Trạch.
“Vẫn còn chưa bay sao?” Dịch Văn Trạch bắt máy rất nhanh, bên cạnh khá ồn ào, phỏng chừng anh đã về lại nhà hàng kia.
“Em muốn giải thích cho anh một chuyện.” Giai Hòa nhỏ giọng nói.
“Ừ được.” Giọng nói của anh vẫn ấm áp như trước.
Giai Hòa rất sợ sau khi mình nói ra những lời này, khi hai người gặp lại hẳn sẽ vô cùng xấu hổ, nhưng nếu không nói ra…trong lòng như bị nghẹn lại.
“Em cảm thấy, dường như anh hiểu lầm một số chuyện,” Rốt cuộc Giai Hòa cũng lấy đủ dũng khí, “Chuyện ở nhà anh hai ngày trước thực sự là ngoài ý muốn, em không có mục đích riêng gì khác. Có thể Kiều Kiều hay nói đùa nên mới biến thành quan hệ như thế này,” Đầu dây bên kia vẫn chưa lên tiếng, giống như đang nghe, nhưng cũng giống như không tập trung lắm. Giai Hòa chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng chậm, cô dừng một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Chuyện tối hôm qua, thật ra không nghiêm trọng như vậy. Nhưng mà nếu cứ tiếp tục như thế, em sợ…thật sợ sợ sẽ thích anh mất.”
Một hơi nói xong, Giai Hòa lập tức thở nhẹ nhõm, căng thẳng áp di động sát ngay tai, lúc nào cũng sẵn sàng chuẩn bị tinh thần để nghe suy nghĩ của anh. Đó chỉ là nụ hôn bạn bè tạm biệt chứ là cái gì đâu.
Lúc mở lời, anh chỉ ôn hòa hỏi tiếp: “Còn nữa sao?”
“Đã hết rồi.”
Anh nói chờ, rồi im lặng. Ở đầu dây bên kia, âm thanh ồn ào chợt xa dần, phía sau cô là cuộc thảo luận lựa chọn tìm kiếm tài năng gì đó. Giai Hòa nhìn ánh đèn sáng rực rỡ ngoài cửa sổ, im lặng chờ anh.
Thật ra chính bản thân cô thực sự không thông minh, xung quanh đầy những mối quan hệ như vậy. Giữa nam nữ với nhau, chỉ cần biết cách xử lý thích đáng thì sẽ trở thành bạn bè. Nhưng Giai Hòa rất hiểu bản thân mình. Nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy, nhất định sẽ hoàn toàn chìm đắm. Sau đó, chắc chắn sẽ là bị thương.
Qua một lát, bên kia mới đáp lại: “Giai Hòa, em ở bên cạnh anh không có cảm giác an toàn hay sao?”
“Cũng không phải…” Trong nhất thời, Giai Hòa bị nghẹn lại.
“Bởi vì chúng vừa mới bắt đầu, anh không muốn khiến em chịu áp lực quá lớn,” Giọng nói của anh cũng nhỏ hơn, nhưng rất rõ ràng, “Anh biết, đối với những đôi tình nhân khác, công khai tình cảm mới là bình thường. Nhưng nếu gây chú ý quá lớn, có khả năng sẽ khiến em chịu tổn thương.”
Giọng nói của anh, từng chữ từng chữ phả vào tai cô. Giai Hòa giống như đang nằm mơ, đầu tựa vào hàng ghế trước, mặt nóng như bị thiêu cháy.
“Giai Hòa.” Dường như anh phát hiện cô có chút gì đó không ổn, vì thế lên tiếng gọi.
“Thật ra…” Giọng nói Giai Hòa hơi khàn, căn bản cũng không biết bản thân mình đang định ‘thật ra’ gì…
Máy bay bỗng nhiên bắt đầu chuyển động. Một tiếp bip nhỏ vang lên, giọng nói lễ phép của tiếp viên hàng không thông báo rằng máy bay sắp cất cánh, mời hành khách thắt dây an toàn và tắt mọi thiết bị điển tử mang theo. Tựa hồ Dịch Văn Trạch cũng nghe được, anh hỏi: “Sắp bay rồi?”
Giai Hòa khẽ ừ một tiếng.
“Tắt máy trước, đến Bắc Kinh nói cho anh biết.”
Cô lại vâng, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, chờ anh ngắt điện thoại trước.
Thời gian như thể yên tịnh lại. Không có người ngắt điện thoại trước, cũng không có người lên tiếng.
Qua một lát, Dịch Văn Trạch mới cười hỏi: “Sao em lại không cúp máy đi?”
Giai Hòa buồn nửa ngày, cũng ngượng ngùng nói mình đang chờ anh cúp máy trước, rốt cuộc đành phải ấn nút tắt.
Mãi đến lúc tiếp viên hàng không đưa thức uống, cô vẫn ngây ngây như cũ. Gọi một ly nước chanh, vừa đưa tới lập tức uống hơn nửa ly, lành lạnh chua ngọt, rất ngon. Bên tai là tiếp viên hàng không đang cực kỳ nhẫn nại đáp ứng từng tiếng gọi yêu cầu truyền tới, phía sau là ba người trẻ tuổi vui vẻ trò chuyện, nhưng cô không phiền hà gì hết, dù sao cũng đâu có nghe được cái gì đâu…
Lúc đến Bắc Kinh, là Tiêu Dư đón.
Trong đám bạn thời Đại học, chỉ có cô là Tiêu Dư là người Bắc Kinh, thế nên tình cảm cũng tự nhiên mà gắn bó, bằng không cũng chẳng có cuộc gọi kia, *** uy hiếp cô tìm diễn viên ngôi sao làm người đại diện. Tiêu Dư đỗ xe ở cửa ra sân bay, váy áo tông màu tím, lại dựa vào xe SUV, rất dễ nhìn thấy. Đến lúc Giai Hòa đi ra, cô nàng xán tới cầm hành lý, cười hỏi: “Sao mặt mi lại đỏ dữ dội vậy, xem ra khí hậu Thượng Hải thực sự rất tốt.”
Mặt Giai Hòa lại đỏ hơn một chút, trong lòng lại đầy ắp những điều khó nói. Giai Hòa thường chia sẻ cùng với người khác, nhưng là chuyện này phát sinh ra, chính cô cũng không thể thừa nhận, chỉ có thể nhìn cô bạn, rút di động im lặng gửi tin nhắn:Em tới Bắc Kinh rồi.
Rất nhanh anh đã gọi điện lại.
Giai Hòa quẫn không thôi, nhìn điện thoại chăm chăm không dám tiếp. Tiêu Dư vừa cất hành lý vào cốp sau, vừa nhìn cô quái dị: “Sao lại không tiếp điện thoại thế?”
Nghe xong Giai Hòa mới bắt điện thoại, cúi đầu nhỏ giọng alo.
“Khoảng mấy giờ em về nhà?”
“Hôm nay em ở nhà bạn,” Nói xong lại bổ sung thêm một câu, “Là bạn gái.” Vừa nói xong lại cảm thấy mình ngốc ૮ɦếƭ đi. Đầu dây bên kia hình như đang cười, Giai Hòa càng ngượng hơn, chỉ nói qua loa vài câu rồi chúc ngủ ngon.
Lúc cúp điện thoại rồi mới bắt đầu thấy hối hận. Rõ ràng là chờ đợi lâu vậy, muốn cùng anh nói nhiều hơn…
Lúc vào đến nội thành đã gần mười hai giờ.
Hai người chỉ có thể tìm đỡ một quán ăn khuya trên đường Đông Nhị Hoàn. Lúc ngồi xuống, Giai Hòa mới phát hiện trên đời này quả thực có nhiều sự trùng hợp lắm. Ngay bàn bên cạnh chính là hai cậu trai ngồi trên máy bay cùng cô. Thật ra Giai Hòa chưa nhìn kỹ mặt họ, nhưng giọng nói của một cậu chàng trong đó rất đặc biệt, lúc này lại nhìn tới hai cô nữ sinh cũng khá được, hình như học trong trường nghệ thuật.
Tiêu Dư quét mắt qua kính râm trên khuôn mặt cậu chàng kia, nói khẽ với Giai Hòa: “Sao mới nổi?”
Giai Hòa nhún vai: “Không biết nữa, chắc cũng đã diễn hai bộ phim,” Bởi vì cậu chàng kia quá ổn ào, Giai Hòa lại không hiền lành gì, đế thêm một câu, “Nói không chừng chỉ diễn vai thái giám tổng quản gì đó, có hơn mười câu thoại.”
Hai người hiểu lòng nhau không nói, nhìn rồi cười.
“Lần trước tao gặp qua Ngô Chí Luân,” Giọng nói của cậu chàng kia vẫn lớn như trước, “Thật ra mấy ngôi sao lớn như bọn họ cũng không khác gì người thường, tao còn cùng anh ta *** với nhau. Mà bọn mày có biết sự kiện Weibo gần đây nhất không? Kỳ thật bên trong có sự.”
Giai Hòa đang uống một ngụm nước, suýt chút nữa là phụt ra.
[1]: 哪狐不开提哪狐 – na hồ bất khai đề na hồ.
Nghĩa đen là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì.
Nghĩa bóng: nếu mấy cái bình đậy nắp cả thì nếu không mở nắp ra sẽ chẳng ai biết trong bình có gì, nên chẳng ai phân biệt được bình nào tốt, bình nào xấu. Nghĩa tương đương với câu “vạch áo cho người xem lưng” của Việt Nam.
[2]: 芒果台, đây là một tên gọi khác của Đài Truyền hình Hồ Nam, Trung Quốc [Hunan TV station]. Cái từ này tra ra cực kỳ…=)
Tiêu Dư cúi đầu, ‘bất động thanh sắc’ gắp một cái bánh bao tôm [1] cho cô, ánh mắt sáng quắc.
“Đừng thấy anh ta đã làm sáng tỏ vụ này mà lầm, tao ở cái giới này bao nhiêu năm như vậy, hai người kia chắc chắn có quan hệ với nhau.” Cậu chàng lấy hộp diêm, rút một cây diêm ra.
“Khốn nạn,” Khó có lúc nghe được Tiêu Dư văng bậy, nhỏ giọng bảo, “Còn múa chữ.”
“Đừng ồn.” Giai Hòa trừng mắt nhìn cô bạn một cái, tiếp tục dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng.
Hai sinh viên nữ của trường Nghệ thuật kia hiển nhiên cũng rất có hứng, trong đó có một cô bé còn vô cùng phấn khích nói mình vẫn yêu thích Ngô Chí Luân, phim điện ảnh chiếu trong ngày lễ Tình nhân kia cô đã xem đi xem lại ba bốn lần. Cậu chàng còn lại cầm *** lá trong lòng bàn tay, rất là thâm trầm hút một hơi mới nói tiếp: “Biết phim mới của Dịch Văn Trạch không, hôm nay là ngày tung trailer phim, người anh em bên trong đó nói tao nghe mấy chuyện. Phía trong còn một cô gái diễn mấy cảnh. Mày nói xem, nếu không có quan hệ gì, làm sao có một người chưa bao giờ lộ mặt cùng diễn chung với Dịch Văn Trạch?” [2]
Cậu ta còn cố ý phỏng đoán thêm mấy câu.
Cô nữ sinh kia lập tức tiếp lời: “Đúng thế, Ngô Chí Luân cùng Dịch Văn Trạch là bạn bè mười mấy năm. Nếu có gì thì phải là Ngô Chí Luân bảo Dịch Văn Trạch nói với đoàn làm phim vài câu, đẩy bạn gái mình lên vai chính?”
Tay Giai Hòa run run, làm đổ giấm ra ngoài.
Quá kinh khủng…Có năng lực trinh thám đến mức này, cô bé kia rất không thích hợp làm diễn viên, tuyệt đối nên làm biên kịch.
Tiêu Dư rút giấy ăn ra, vừa dọn tàn cuộc vừa cười mỉm: “Nghe có vẻ rất chân thực.”
“Nghe người ta nói bậy,” Giai Hòa không nói gì, “Ta là bị bọn Kiều Kiều liên thủ làm hại, tổng cộng chỉ có vài cảnh quay, ba câu thoại…Mà còn vì ta là biên kịch, bọn họ còn bảo là thầm lặng mà cống hiến cho đoàn làm phim, tiền cũng chưa cho nữa.”
Tiêu Dư cười nhạo, “Phong cách của Kiều Kiều, bỏ đá xuống giếng, cộng thêm việc tính toán tỉ mỉ.”
Giai Hòa ăn một bánh bao tôm. Khi về nhất định phải đi coi trailer thế nào, sao lại có mặt mình chình ình trên đấy…
Bên kia vẫn còn tiếp tục ồn ào, hai người thì ăn nhanh gọn lẹ. Lúc Tiêu Dư đang thanh toán, một cô gái còn xì xầm sự kiện kia: “Xem mấy bài viết trên diễn đàn đi, cái cô kia đều qua hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi rồi, sao Ngô Chí Luân lại thích loại gái già như vậy được.”
Giai Hòa khụt khịt mũi, thực già sao? Ngô Chí Luân đã ba mươi lăm…
“Quên đi, đây là số mệnh rồi,” Một người khác thở dài, nói, “Hai ngày nữa mình đi thử vai, cũng không biết tốt số gặp được đại minh tinh gì không.”
Thật ra Tiêu Dư không có phản ứng gì quá lớn, nhận lại thẻ cùng hóa đơn nhân viên thu ngân gửi lại nhét vào túi xách xong, ngoài cười nhưng trong không cười quay đầu, nhìn cô bé đang rút điện thoại làm gương soi mặt mình, nói: “Thử vai à, đề nghị em nên đi ௱ôЛƓ má trước. Già thì chả có việc gì quan trọng mà phải sợ, trang điểm lên là xong việc. Nhưng mặt em lại có vẻ bự, lên tivi chắc lại thành cái bánh mất.”
Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để người hai bàn nghe thấy.
Hiển nhiên bên kia đã giật mình, muốn phản ứng lại. Vừa định mở miệng định mắng lại nhìn thấy Giai Hòa đứng đó, khựng lại một lúc, không nói nên lời.
Trong Giai Hòa như có vạn con ngựa phi nước đại, kéo Tiêu Dư chạy thẳng.
Mãi cho đến lúc leo lên xe, cô mới dùng túi xách quất Tiêu Dư tới tấp. Con kia lại vừa cười vừa chặn đòn: “Thay mi nổi giận không được à.”
“Lái xe đi.” Giai Hòa đánh hết giận, căm tức ôm túi nhìn chăm chăm về phía trước, quyết định coi thường Tiêu Dư luôn.
Xe lái khoảng ba vòng, rất nhanh đã đến nhà Tiêu Dư. Giai Hòa nhanh chóng tắm rửa xong, nằm trên giường cầm di động ngẩn người, phân vân xem mình có nên gọi điện thoại nói là mình đi ngủ không.
Rốt cuộc, sau khi do dự một lúc lâu, Giai Hòa vẫn lên mạng tìm Kiều Kiều đòi trailer. Bên kia vừa nghe cô nói xong lập tức khoe công, nói bản thân cô nàng ngồi soi lâu lắc lâu lơ mới vất vả nhét được cảnh của cô vào. Giai Hòa dở khóc dở cười, cũng lười phải kể lại tình trạng quẫn bánh của mình, dùng tốc độ ánh sáng nhận file xong lập tức off-line.
Trailer ba phút, từ đầu tới đuôi, từ trên xuống dưới, xem khoảng bốn năm lần.
૮ɦếƭ tiệt là, lại bị ‘ngược’ khóc một hồi lâu.
Đang lúc rút khăn giấy lau mặt không ngừng, di động lại có tin nhắn. Tim Giai Hòa ngừng đập một chút, cũng đoán được là ai, trong lòng bối rối bồn chồn cầm lên. Quả thật là Dịch Văn Trạch: Đã ngủ chưa?
Cô lập tức ấn nút gọi lại, nhưng rồi ngắt. Tiêu rồi, mình vừa ngồi khóc xong, nhất định giọng nói sẽ rất khó nghe…
Rất nhanh, bên kia đã gọi lại. Giai Hòa ho khan hai tiếng để khiến giọng mình trở lại bình thường mới bắt máy, giả bộ thoải mái mở miệng trước: “Làm sao biết em còn chưa ngủ?”
Đầu dây bên kia dường như đang uống nước, chậm rãi nói: “Thời gian nghỉ ngơi của em, anh đã rất quen thuộc.”
Bên ngoài là tiếng Tiêu Dư đang tắm. Giai Hòa hơi hơi chột dạ đi đến cửa sổ, nhìn chăm chăm vào những chiếc xe lướt nhanh trên đường lớn, ngón tay không tự giác vẽ lung tung lên lớp kính thủy tinh: “Sao anh lại còn chưa ngủ thế?”
Anh cười: “Đang đợi điện thoại của em.”
Giai Hòa à, bỗng nhiên không biết nên tiếp tục nói cái gì.
Bình thường khi gọi điện thoại cho ai đó, Giai Hòa thường nhìn thấy cái gì rồi mới nhớ tới, thuận miệng liền nói ra, nhưng mà nên nói cái gì với anh bây giờ…Đang lúc cô lâm vào rối rắm vạn phần, Dịch Văn Trạch đột nhiên hỏi: “Lúc nãy em khóc?”
“…Ừ.”
“Có chuyện gì vậy?”
Giai Hòa chỉ có thể thắng thắn: “Mới xem trailer xong, bị ngược khóc.”
Bên kia trầm ngâm một lúc lâu, giọng nói mang theo tiếng cười vang lên: “Lần sau viết thoải mái dễ chịu một chút.”
Cô nghe tiếng anh cười, trong lòng lộp bộp mấy tiếng, cẩn thận hỏi: “Anh cũng thấy tình cảm đó rất bi kịch sao?”
“Rất hay.”
“Anh xem trailer rồi cảm thấy thế nào?”
Anh thuận miệng phân tích: “Gần đây trong nước không có phim tình cảm bi kịch, nếu biết tuyên truyền, hiệu quả thu được hẳn rất tốt.”
Giai Hòa im lặng, sao lại đáp theo cái kiểu…lý trí như vậy: “Ý của em là anh không cảm động sao?”
Dường như người bên kia đang nghiêm túc suy nghĩ: “Hoàn hảo, chỉ cần kết thúc tốt, như vậy đủ rồi.”
Không biết vì sao Giai Hòa cảm thấy mình bị đả kích.
“Em xem anh cùng Liêu Tĩnh diễn cảnh lúc đó, khóc thật lâu.”
Điều cô muốn nói là: Cảnh quay hôn ấy. Nhưng vừa nói đến bên miệng lại cảm thấy không được tự nhiên, trong lòng lại còn có điều gì đó không được thoải mái, không nói ra tốt hơn. Vốn là rất thích xem cảnh hôn của Dịch Văn Trạch diễn…Miễn là phim có cảnh hôn đều có thể lập tức tìm ra thời gian địa điểm ở nơi nào. Quả thực vì thay đổi quan hệ mà bắt đầu để ý.
Anh bỗng nhiên nói: “Cảnh hôn chỉ là yêu cầu trong phim, em đừng để ý.”
Mặt Giai Hòa nóng lên, đã thế mà anh còn nghe ra ý kia. Nhưng mình là biên kịch nha, nhìn nhiều cảnh như vậy mà lại cần người ta nói, chẳng phải như vậy là nhỏ nhen lắm sao?
Giai Hòa còn chưa kịp nghĩ ra câu đối phó gì, bên kia còn có tiếng người cười: “Gia hòa mọi sự hưng, để anh đây dạy cho em cách này. Về sau cậu ta có nhận diễn cảnh hôn, em cứ ở nhà chờ đền bù. Người khác một lần thì em liền một trăm lần, cuối cùng nhất định phải ૮ɦếƭ lặng.”
Là Ngô Chí Luân.
Trong nháy mắt Giai Hòa tưởng mình nằm mơ, bên kia còn có người ngồi hóng…Cô lập tức ngậm miệng không dám nói thêm, vội hỏi: “Bên cạnh anh có ai hả?”
“Ừ,” Anh thản nhiên nói, “Ở công ty họp.”
Họp?
Thế nhưng đang họp?
“Em ngủ trước đây.” Cô nhanh miệng nói xong cúp điện thoại.
Ở trong phòng đi tới đi lui, càng nghĩ lại càng xấu hổ, chỉ có thể gửi tin nhắn qua:Kỳ thật em không ngại…
Đinh một tiếng, tin nhắn trở về: Không có gì, rất bình thường. Em ngủ sớm đi.
Nếu là đang họp, nhất định không chỉ có một người ở đó.
Nhưng mà do Ngô Chí Luân đã nói ra những lời kia, người khác vừa nghe đã hiểu Dịch Văn Trạch đang nói chuyện với bạn gái qua điện thoại.
Bạn gái…Giai Hòa lắc lắc đầu, vẫn cảm thấy như là hư ảo.
Mấy ngày kế tiếp, Giai Hòa bận tối mắt tắt mũi vì cô bay sang trễ vài hôm. Bình thường đều là họp một buổi, một buổi nghỉ ngơi rồi sửa sang lại tài liệu. Còn nguyên một tuần này cả ngày đều là họp và họp, sửa tài liệu đến hơn nửa đêm, ba bốn giờ mới đi ngủ. Cũng bởi vì như thế, cô chỉ có thể tranh thủ giờ nghỉ gọi điện thoại cho Dịch Văn Trạch một lát, hoặc gửi vài tin nhắn.
Nhưng như thế này cũng tốt, là tiến hành tiếp xúc theo ‘chất lượng’, Giai Hòa mới bắt đầu chậm rãi mà tiếp nhận rằng, chính mình đang cùng với anh bên nhau.
Có đôi khi ngại quá Giai Hòa cũng phải hỏi: “Anh có để ý việc em bận quá hay không?”
Anh lại không để ý gì lắm: “Rất hiếm khi anh có thời gian rảnh rỗi như vậy, lúc bắt đầu làm việc lại rồi thì lịch hoàn toàn kín, em phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Giai Hòa nghĩ nghĩ, cũng khó trách, diễn viên muốn yêu đương cũng thực vất vả. Tình yêu, không nói chuyện vậy sao lại duy trì cảm xúc được?
Cô tựa người vào hành lang, thấp giọng nói: “Không sao cả, đến lúc đó em sẽ nhận mấy kịch bản, viết cả ngày cả đêm, sẽ không nhớ anh nhiều đâu,” Nói cho hết lời, Giai Hòa mới cảm thấy ngượng ngùng, “Nếu anh bận thì nói cho em biết, em sẽ không quấy rầy anh.”
Có người đi ngang qua hành lang, mỉm cười gật đầu chào Giai Hòa. Giai Hòa cười lại, có chút lo lắng, sợ nghe được mấy câu cô nói lúc nãy.
“Em về kiểm tra hộp thư,” Dịch Văn Trạch ngừng một chút, nói, “Anh có khách, buổi tối nói sau.”
“Ừm.”
Giai Hòa ngắt điện thoại, lúc trở về phòng họp, mọi người đang cười đùa với nhau.
Cô yên lặng không tiếng động, âm thầm rót một cốc nước, đến vị trí của mình ngồi xuống, mở hộp thư ra. Có một file gửi đến.
Chỉ có một hàng chữ đơn giản: Đây là mới nhất.
Giai Hòa hơi khó hiểu, vừa mở ra nhìn mới giật mình ngây ngẩn, như được chạm vào nơi mềm nhất trong lòng mình, chỉ cảm thấy thực xúc động.
File anh gửi đến cho cô, là lịch trình làm việc, toàn bộ sắp xếp trong sáu tháng cuối năm.
Nơi này vẫn ồn ào náo nhiệt như trước, nhưng dường như Giai Hòa đang ở trong một thế giới khác, thậm chí còn không chú ý đến việc mọi người đang chuyển đề tài về bộ phim mới, tiếp tục thảo luận nội dung ở giai đoạn kế tiếp.
“Giai Hòa à.” Đạo diễn Lưu chợt gọi cô.
Giai Hòa mờ mịt ngẩng đầu lên, qua một lát mới tỉnh người lại: “Đạo diễn Lưu, sao vậy ạ?”
Đạo diễn Lưu cười, “Tôi vừa xem cô trong trailer phim mới, nhất định sẽ rất thu hút.”
Giai Hòa ngượng ngùng cười cười: “Hy vọng là như vậy.”
“Nhân vật kia của Dịch Văn Trạch, cũng nhất định sẽ lại tạo nên một tiếng vang,” Đạo diễn Lưu nói tiếp: “Ngày hôm qua tôi còn đang suy nghĩ xem có nên mượn thế của ‘Vĩnh An’ để làm một bộ phim cổ trang hay không.”
Giai Hòa cười gượng, không ngừng cầu nguyện, Đạo diễn Lưu, ông đừng nói nữa.
Cũng may, Đạo diễn Lưu chỉ cười gật gật đầu, dừng đề tài này lại.
Trải qua một tuần họp hành liên miên, vất vả lắm Giai Hòa trở về nhà được, lại muộn hơn dự kiến. Trong lúc mẹ cô đang quở trách lên án rằng cô không có lương tâm gì hết, Giai Hòa mới vật vã dọn dẹp mọi thứ, thành công khuyên mẹ đi chơi ‘Đấu địa chủ’ tiếp mới chui vào phòng của mình.
Sau máy tính có dán poster của Dịch Văn Trạch, là lúc anh vừa mới nổi tiếng, cô đã tự đi đến Trung tâm sách Tây Đan [3] mua. Khi đó bản thân cô chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, không nghĩ tới chuyện mười mấy năm sau lại có thể gặp nhau như thế này. Bất giác đã trôi qua hai tuần lễ, cô và anh cứ dùng điện thoại để liên lạc với nhau. Có khi ngẫm lại, thật giống như là yêu trên mạng vậy…
Giai Hòa cầm điện thoại lên, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một ý: “Máy tính của anh…có webcam [4] không?”
Ở đầu dây bên kia, anh im lặng một lát mới nói: “Đợi, để anh bảo A Thanh chỉnh lại.”
Cô ừ, A Thanh đã nhận điện thoại hỏi: “Biên kịch, chị có dùng MSN [5] không?”
Giai Hòa nói tài khoản trên MSN của mình, lập tức đã có người thêm bạn, thế nhưng…người trực tiếp dùng là ba chữ ‘Dịch Văn Trạch.’ Hai cô gái loay hoay cả buổi, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy hình ảnh. Bên kia hẳn là phòng làm việc, đầu A Thanh lúc ẩn lúc hiện, soi soi một lúc mới nói với máy tính: “Biên kịch, phòng của chị thực tươi trẻ nha…” [6]
Giai Hòa cười cười: “Đã lâu không về nhà, đây là phòng thời Trung học.”
A Thanh thực thức thời tránh ra. Bên kia camera vừa sáng tỏ rõ ràng, một gương mặt quen thuộc đã rơi vào mắt cô. Bỗng nhiên Giai Hòa cảm thấy hơi ngượng ngùng, sao mình lại quên không thay quần áo chứ…
Đang muốn nói chuyện, cửa đột nhiên mở ra.
Mẹ Giai Hòa đang bê dĩa trái cây, vừa nói ăn nhiều dâu tây chống lão hóa, vừa nhìn lướt qua màn hình máy tính của cô, lập tức nói: “Lại là Dịch Văn Trạch à? Sao con lại chưa đổi thần tượng thế hả?” Giai Hòa lập tức ngây ra, không kịp tắt cửa sổ đi, mẹ cô đã kề sát mặt vào nhìn kỹ: “Là video à? Không phải là tiết mục gì đấy chứ? Nhìn có vẻ như là cuộc sống thường nhật.”
Giia Hòa muốn khóc, căng thẳng quá nên bật thốt lên nói: “Là quay lén thôi…” [7]
[1]: 虾饺 – [Shrimp Dumpling] Bánh bao tôm.
[2]: Từ dùng ở đây là 配戏 – [support a leading actor | play a supporting role] – vai phụ.
[3]: 西单图书大厦 – Beijing´s Xidan Bookstore | Xidan Books Building.
Mình không chắc về cái Bookstore này lắm ; ;
[4]: 摄像头 – Camera, nhưng có thể hiểu đây là chỉ webcam.
[5]: MSN, viết tắt là Microsoft Network – một tập hợp các dịch vụ Internet cung cấp bởi Microsoft.
[6]: Từ dùng ở đây là 粉嫩 – phấn nộn [trắng mịn, mũm mĩm], ý chỉ dễ thương này nọ.
[7]: Cụm này mình không chắc ; ; Nguyên gốc: 偷拍视频.
Màn hình bên kia Dịch Văn Trạch đang châm thuốc, vừa nghe thấy lời của cô, tay anh rõ ràng ngừng một chút, mỉm cười.
“Úi chao? Không phải con nói thần tượng của con rất tốt hay sao? Ấy mà cũng có hình *** à? [1]” Mẹ Giai Hòa vừa nghe quay trộm này nọ, tinh thần lập tức tỉnh táo, kéo ghế dựa ở một bên qua ngồi xuống.
(Ý là anh ấy sạch sẽ không scandal, một ngôi sao có danh tiếng tốt ấy)
“Không phải là cái loại quay lén đó mà…”
“Quay lén tất nhiên là muốn nhắc đến cái đó rồi, không phải sao hả?” Mẹ Giai Hòa trưng ra khuôn mặt hiểu rõ chuyện.
“Đương nhiên không phải, nhân phẩm người ta tốt lắm!” Giai Hòa bắt đầu ngất đi, bịa chuyện nói, “Cái này gọi là tham quan cuộc sống đó. Mẹ không biết đâu, bây giờ thịnh hành cái này lắm. Fan hâm mộ giờ rất thích xem cuộc sống thường nhật của thần tượng. Cuộc thi tìm kiếm tài năng của Đài Hồ Nam năm nay không phải cũng có thí sinh tham dự với ảnh chụp 72 giờ sao? Chính là cái này đó.” Vừa nói vừa liều mạng đá chân loạn xạ dưới gầm bàn.
Dây cắm đâu? Dây cắm đâu?!
Bỗng nhiên Dịch Văn Trạch ngẩng đầu, nói với ai đó bên cạnh, hình như là chỗ cửa.
Mẹ lập tức đặt câu hỏi: “Bắt đầu rồi à? Thần tượng của con đang nói chuyện với ai thế?”
*** Giai Hòa nghẹn ngào: “Sao con biết được.”
૮ɦếƭ sống đều không tìm thấy ổ điện, chẳng lẽ vị trí thay đổi rồi…
“Thấy thế nào cũng không giống ảnh chụp nhờ con gái?” Mẹ Giai Hòa chưa kịp nói xong, sau màn hình bỗng xuất hiện một người, cầm một cái cốc đến phía sau Dịch Văn Trạch, cố ý liếc qua camera, “Ai? Thằng nhóc này đang nhìn cái gì vậy?”
Nhìn khuôn mặt đẹp trai ૮ɦếƭ điếng kia, Giai Hòa khóc không ra nước mắt. Lần sau gặp Ngô Chí Luân, nhất định phải đập nát đầu anh ta…
Cũng may, giây tiếp theo, video đã đen thui.
Mấy câu tiếp theo của mẹ, hơn phân nửa đều không lọt nổi vào tai Giai Hòa. Cô nghe câu được câu không ứng phó, mạnh mẽ đẩy bà ra ngoài, trước khi xuống lầu lão phu nhân còn bổ sung thêm một câu: “Lần sau nhớ gửi qua QQ cho mẹ nhá. Không phải con là biên kịch sao? Tốt nhất là có Phí Tường [2], mẹ thích cậu ta.”
“Được ạ được ạ.” Giai Hòa khóa chặt cửa, thở phào một hơi, dựa người vào tường.
Qua thật lâu, cô mới ấn điện thoại gọi qua, nhỏ giọng hối lỗi: “Thực xin lỗi, không biết mẹ em lại đột ngột vào như thế.”
Dịch Văn Trạch nhẹ giọng ừ: “Còn mở webcam không?”
“Không…”
“Khóa cửa chưa?”
Cô ừm.
Giọng nói của anh bỗng nhiên trầm hơn: “Anh rất nhớ em.”
Giai Hòa không nói chuyện. Những lời của anh bay bay trong đầu cô hết lần này lại đến lần khác. Đây vẫn là…lần đầu tiên anh nói như thế, giọng nói vẫn bình thản ấm áp như trước, mang theo sự trầm khàn cuốn hút. Trước kia mỗi lần xem anh bày tỏ trong phim, Giai Hòa đều có thể xem đến mức nhiệt huyết sôi trào, so với nữ nhân vật chính còn kích động hơn. Mà bây giờ, đây là lần đầu tiên anh nói với cô như thế.
Cách điện thoại, cách hơn một ngàn bốn trăm km, anh nói với cô: anh rất nhớ em.
Chỉ là bốn chữ, Giai Hòa lại bị ma xui quỷ khiến mở MSN.
Hình như camera đã bị xoay đi hướng khác. Từ góc độ này có thể nhìn thấy hơn một nửa phòng làm việc. Dịch Văn Trạch rót một cốc nước, đi tới, ngồi xuống, chỉ yên lặng nhìn cô như thế, không vội vã nói chuyện. Giai Hòa không được tự nhiên lắm, cô ngồi yên, ánh mắt ngẩn ngơ không chớp, cuối cùng thật sự ngượng ngùng mới nhìn anh một cái, vừa nhìn thấy lại có cảm giác không chân thực, càng luống cuống bồn chồn hơn.
“Bắc Kinh rất nóng sao?” Dịch Văn Trạch bỗng nhiên nói.
“Cũng không nóng lắm.” Giai Hòa thật sự rất bối rối khi phải nhìn thẳng vào anh, chỉ có thể cúi đầu nhìn bàn phím.
“Ngày mai em có việc không?”
“Tạm thời không có, cuối tuần này nghỉ ngơi.”
Cô tiếp tục gõ gõ.
“Buổi sáng ngày mai anh lên máy bay, khoảng mười hai giờ đến Bắc Kinh.”
Giai Hòa à một tiếng, tiếp tục gõ gõ bàn phím, được mấy chữ mới ngẩng đầu nhìn anh: “Anh muốn đến Bắc Kinh?”
Dịch Văn Trạch không trả lời vấn đề này: “Đã nghĩ xem nên mang anh đi ăn cái gì chưa?”

Mấy câu tiếp theo, hiển nhiên là trả lời trong hoảng hốt. Mãi cho đến khi tắt camera cô mới có phản ứng lại với chuyện vừa rồi. Ngoại trừ việc biết việc đến Nhà đón khách số ba, mười hai giờ anh tới thì ngay cả chuyến bay cũng chưa hỏi. Thôi quên đi, vẫn nên đi ngủ trước. Giai Hòa hẹn đồng hồ báo thức trên điện thoại lúc tám giờ sáng, bắt đầu tính toán. Một tiếng mặc quần áo, một tiếng…Tóm lại là phải dậy sớm.
Vì thế Giai Hòa mang theo tâm nguyện dậy sớm ôm chăn lộn qua lăn lại đến ba giờ sáng, tinh thần vẫn tỉnh táo, hai mắt mở to nhìn trần nhà, buồn khổ muốn đâm đầu vào tường.
Ngủ không được, làm gì cũng ngủ không được…
Kết quả trực tiếp là, ngày hôm sau khi ngồi trong xe taxi, Giai Hòa cơ hồ ngủ quên luôn.
Xe đến sân bay chưa đến mười một giờ. Giai Hòa đi tầng một mua cốc cà phê thật lớn, ngồi ở một góc cho hết thời gian. Nên chờ anh ở cổng ra hay là ở bãi đỗ xe đây? Hay là theo đuôi từ phía xa xa? Suy nghĩ nửa ngày cũng không có kết quả, nhìn đồng hồ trước mắt, vừa trôi qua sáu phút.
Hai bàn tay ôm lấy cốc giấy, bắt đầu lo lắng đến đề tài nói chuyện.
Câu đầu tiên, nên gọi anh là gì bây giờ?
Dịch tiên sinh? Hiển nhiên là không thích hợp. A Trạch? Hình như cũng hơi kỳ kỳ. Đúng lúc đó, phía sau Giai Hòa có một cô bé đang cầm điện thoại gọi, giọng nói dễ thương dịu dàng nhỏ nhẹ, vừa nghe liền biết đang nói chuyện cùng với bạn trai, xưng hô giống thói quen của Kiều Kiều, trái một câu chồng, phải một câu chồng, rất là ngọt ngào. Không biết bắt đầu tư khi nào, mọi người chung quanh đã quen dùng xưng hô như vậy để gọi bạn trai…Vừa nghĩ đến mình nói thế với Dịch Văn Trạch, Giai Hòa cũng không chịu nổi, càng bồn chồn hơn.
Lại liếc mắt nhìn đồng hồ, mới qua ba phút.
Bỗng nhiên di động vang lên, một cái tên rõ ràng hiện trên màn hình.
Giai Hòa hơi hoảng, lập tức bắt điện thoại.
Đầu dây bên kia hơi ồn ào: “Em dậy chưa?”
“Dậy rồi. Máy bay trễ giờ sao?”
Lúc này hẳn là anh đang ở trên máy bay, suy nghĩ đầu tiên của Giai Hòa chính là trễ giờ. Tối nay đến cùng tốt, để cho mình có nhiều thời gian chuẩn bị tâm lý hơn.
“Không trễ giờ,” Bên kia bỗng nhiên bắt đầu trở nên nhốn nháo hơn, hình như còn có giọng nói của phóng viên, và cũng hẳn là có fan đến đón. Giọng nói của anh vẫn ấm áp như trước, khiến cho Giai Hòa vừa nghe xong lập tức quyết tâm đến, “Anh ở bãi đỗ xe chờ em, đến thì gọi điện cho anh.”
Nói xong, điện thoại cũng ngắt.
Giai Hòa bắt đầu suy nghĩ mấy lời anh nói, chẳng lẽ anh vừa mới đến sao? Không phải là mười hai giờ?
Cô lập tức gọi lại: “Em đến rồi.”
Dịch Văn Trạch thoáng kinh ngạc: “Nhanh như vậy sao?”
Giai Hòa bối rối: “Em dậy sớm, ở nhà không có việc gì làm nên tới đây luôn. Sao anh lại tới sớm như vậy?” Cục hàng không làm việc kiểu gì vậy? Bình thường mỗi lúc cô ngồi máy bay, một trăm phần trăm là trễ giờ. Chẳng lẽ trên máy bay có ngôi sao liền tăng tốc? Mà có thế thì cũng không nên đến sớm một tiếng chứ…
Bên kia hẳn là Dịch Văn Trạch đang ra cửa, qua một lát anh mới nói: “Chuyến bay này đúng mười một giờ là đến nơi. Anh thêm một chút thời gian máy bay đến trễ, sợ em chờ lâu.”
Giọng nói của anh không lớn, nhưng rất rõ ràng.
Mười một giờ đúng đế sân bay, thì phải nói là, thêm thời gian đến trễ là năm mươi phút.
Cô không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể một tay nắm chặt điện thoại theo bản năng, một tay siết cốc giấy trong tay…Mãi cho đến khi nghe một tiếng vang nhỏ, cô mới phát hiện cái cốc giấy đã bị mình siết đến biến dạng. Nhìn thấy thế mới nhỏ giọng đáp lời: “Anh lên xe đi, nói cho em biết anh ở khu nào, em đi tìm anh.”
“Được. Không vội lắm, cần một chút thời gian.”
“Không sao, em chờ anh.”
Đợi cho đến lúc nhận được tin nhắn là khoảng hai mươi phút sau. Bây giờ Giai Hòa mới chân chính hiểu được hàm nghĩa của ‘cần một chút thời gian.’ Khu đón khách T3 ở gần gara [3], mỗi lần đến đây đều khiến cô bị lạc đường, lần này lại ngoài ý muốn có thể tìm đúng vị trí. A Thanh đang nhìn chung quanh ở cuối xe, khi thấy Giai Hòa đến lập tức vẫy vẫy tay, chờ cô đến gần mới nói: “Dịch tiên sinh ở bên kia, em đi trước đây.”
Nói xong đi thật. Giai Hòa mờ mịt tìm theo một dãy xe mới nhìn thấy Dịch Văn Trạch đang ngồi trong một chiếc xe đỗ ở góc tối. Anh ngồi ở ghế lái, dường như đã thấy được cô.
Chỉ còn khoảng cách mười bước chân, Giai Hòa chợt do dự. Điều này hoàn toàn khác khi gọi điện thoại, một con người chân thật đến như vậy chỉ cách mười bước chân, ngồi trong xe chờ mình, còn mình lại chưa nghĩ ra câu đầu tiên nên nói cái gì.
Nhưng mà, câu nói đầu tiên đều bị anh đoạt mất. Ngay lúc Giai Hòa vừa ngồi lên xe, đang muốn săn sóc hỏi anh có mệt không, thì Dịch Văn Trạch đã rất tự nhiên hỏi trước một câu: “Em muốn đi ăn cơm trước hay là đi công ty trước?”
Vẫn tự nhiên như trước, giọng nói giống hệt trong những cuộc điện thoại mỗi ngày.
Như thế này Giai Hòa mới có cảm giác chân thật: “Ăn cơm đi, vừa rồi có rất nhiều phóng viên chờ sao?”
Anh khởi động ôtô: “Không ít, nhưng đều được Ngô Chí Luân mang đi cả rồi.”
Giai Hòa thở ra một hơi, nghĩ nghĩ: “Nếu không đi công ty của anh ăn? Thoải mái chút.”
“Ừ.” Anh bỗng nhiên nhìn sang cô.
Giai Hòa đang không hiểu, vừa định hỏi có chuyện gì vậy, anh đã nghiêng người qua, vươn tay giúp cô thắt dây an toàn.
Thật ra vừa tới đây cô đã bắt đầu lo lắng cho chân của anh. Tuy trong điện thoại vẫn nói khôi phục rất tốt, nhưng lo lắng vẫn là lo lắng. Bây giờ nhìn thấy anh lái xe như thế này mới yên tâm. Giờ đương là mùa ấm áp, những luồng gió thổi xuyên qua cửa kính xe đang mở một nửa, cảm giác khoan khoái dễ chịu. Nhưng chỉ được một lát, Giai Hòa lại không tự giác ngủ gà ngủ gật, đầu từng chút từng chút một gục xuống, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, không dám ngủ.
Dịch Văn Trạch thấy buồn cười, vì thế hỏi: “Mấy giờ em ngủ?”
Giai Hòa thành thật trả lời, cả đêm không thể ngủ được.
“Về đến nhà của mình vẫn còn chưa quen?”
“Có lẽ vậy,” Giai Hòa buồn bực, “Không biết vì sao cứ lăn qua lăn lại vẫn ngủ không được, đến gần sáng mới thiếp được một lát. Có phải sắc mặt của em rất tệ hay không?”
Dịch Văn Trạch nghiêng đầu nhìn thoáng qua: “Hơi tái. Đến văn phòng của anh em có thể ngủ một lúc.”
Giai Hòa vâng, trong đầu bắt đầu không ngừng quanh quẩn, ngủ một lát, ngủ một lát…
Sau đó, mặt đỏ chót.
Được một lúc sau, Giai Hòa hoàn toàn không thể kiên trì được nữa, mơ mơ màng màng thiếp đi. Đến khi tỉnh dậy xe đã đừng trước một tòa nhà ba tầng. Dịch Văn Trạch dựa vào ghế ngồi, chợp mắt nghỉ ngơi. Giai Hòa không dám lên tiếng quấy rầy anh, chỉ nhẹ nhàng nháy mắt để kính sát tròng khôi phục độ ẩm như trước, mắt phải lại bỗng nhiên mờ đi. Kính rớt rồi…
Không hay ho.
Lúc cô đang buồn bực xoa xoa mắt mới phát hiện Dịch Văn Trạch đã tỉnh: “Kính sát tròng rơi sao?”
“Bình thường không dễ rớt như vậy, có thể là tối hôm qua ngủ không đủ giấc.”
“Không sao, anh có.”
Giai Hòa ngạc nhiên nhìn anh.
Dịch Văn Trạch khẽ cười: “Mang theo bên người cho em, lúc nào muốn dùng cũng có, tiện hơn nhiều.”
Giai Hòa à một tiếng, trong đầu bắt đầu không ngừng quanh quẩn, lúc nào muốn dùng cũng có, lúc nào muốn dùng cũng có…
Sau đó, mặt lại đỏ.
[1]: =)))))))))))))))))))))))))))) 艳照门 – Pornographic – Hình ***.
[2]: Từ dùng ở đây là 老太太. Chữ 太 [thái] có cách dùng như sau: Ngày xưa phong vợ các bầy tôi to là thái quân 太君, nay gọi vợ các quan là thái thái 太太 cũng do nghĩa ấy.
‘Thái thái’ còn hiểu là ‘phu nhân’ [được dùng như ‘Mrs’ | ‘Madame’, dành cho những người phụ nữ đã có chồng.]
费翔 – Phí Tường [Tên Tiếng Anh: Kris Phillips], nam diễn viên – ca sĩ Đại lục. Anh lớn lên tại Mỹ, là con lai và cũng đã tham gia bộ phim “Họa bì 2” với vai diễn Pháp Sư Thiên Lang.
[3]: Terminal – Nhà đón khách, hay còn gọi là bến, nhà ga (ở sân bay, trong thành phố, nơi các hành khách máy bay đến hoặc đi) được đánh dấu mỗi hãng hàng không nhất định. Đi hãng nào hoặc đến đón người thân đi hãng nào thì đến terminal tương ứng. Viết tắt trong truyện là T3 – Terminal 3.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc