Tùy Tiện Phóng Hỏa - Chương 07

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo

Ở lại Thượng Hải dưỡng thương
Hai mươi phút sau, Giai Hòa đến gần khu Từ Gia Hối. [1]
Đây là khu vực Hoàng kim [2], nơi đỗ xe bên ngoài đã kín chỗ. Giai Hòa đành kéo ô kính xe xuống, hỏi nam phục vụ gần đó xem có chỗ nào có thể đỗ xe hay không. Anh bạn thanh niên tuấn tú liếc qua biển số xe của Giai Hòa, rồi lại tỏ ra vô cùng thần bí nhìn vào mắt cô, hỏi cô có phải họ Giai hay không.
Giai Hòa không hiểu, gật đầu.
Người nọ lập tức nói: “Mời cô Giai Hòa xuống xe, tôi đến để giúp cô tìm chỗ ngồi.”
Mãi cho đến lúc vào phòng, A Thanh mới cười giải thích nơi đây có vẻ an toàn, cô mới biết nhà hàng này cũng có cổ phần của công ty Dịch Văn Trạch.
Cô từng tới đây hai ba lần, lúc đó vẫn còn là phóng viên của mảng Tài chính và Kinh tế đi phỏng vấn vài ba đại gia mới phất lên trong giới bất động sản. Giai Hòa còn nhớ rõ lúc đó người của chuyên mục Ăn ngon luôn chảy nước miếng không biết bao nhiêu lần vì nhà hàng này, nhưng rất bất đắc dĩ vì chế độ Hội viên căn bản không cần đến những kẻ làm quan hệ xã hội như bọn họ. Rốt cuộc là những người từ xưa đến nay luôn ăn lộc lại ghen tị với Giai Hòa – người chạy bên Tài chính và Kinh tế.
“Biên kịch,” A Thanh đưa thực đơn tới, “Chị muốn ăn cái gì cũng đừng khách sao nha, coi như nhà mình.”
Bởi vì biết Giai Hòa là người Bắc Kinh, khi nói A Thanh luôn cố ý uốn lưỡi ở cuối mỗi từ [3], thật là đáng yêu quá đi.
Nhưng rất không may, vừa nói xong câu đó, cô liền hoàn toàn vô duyên với bữa cơm tối này. Ngay cả khi đã vô cùng cẩn thận, vẫn có phóng viên phát hiện được việc Dịch Văn Trạch đến Thượng Hải. Cũng hên là nơi mình có thể kiểm soát được, chỉ khiến A Thanh phải vất vả diễn ‘kế điệu hổ ly sơn’ để khỏi gây phiền phức đối với những thực khách ở đây. Phải hiểu, ‘thương trường đoản pháo’ [4] của phóng viên cũng không phải là đơn giản. Lỡ như không chụp được Dịch Văn Trạch mà lại chụp đến cảnh tình cảm này thì cũng khó mà giải thích được.
Một tháng không thấy, khi đối diện với anh, Giai Hòa lại nhớ tới tâm trạng lúc vừa mới gặp, có chút gì đó cứ thấp thỏm không yên, chỉ uống trà mãi.
Anh vẫn ăn mặc đơn giản như trước, áo sơ mi màu xám nhạt, tay áo cuốn lên màu bạc, đồng hồ màu đen phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Nhìn như thế nào cũng rất hợp.
Dịch Văn Trạch đưa thực đơn cho cô: “Em thích ăn gì?”
Cô nghĩ nghĩ: “Anh là ông chủ chỗ này, có đề cử gì không?”
Anh cười: “Thật ra anh chưa tới được mấy lần, có lẽ không rành bằng em.”
Anh thấy Giai Hòa uống gần hết, lại thay cô châm trà.
Hai tay Giai Hòa ôm cốc trà, cười cứng ngắc: “Lúc trước tôi cũng chỉ đến phỏng vấn vài doanh nhân bất động sản mới có cơ hội bước vào đây,” Cô cẩn thận nghĩ nghĩ, “Cũng đi khoảng ba lần, mà đều là phỏng vấn đầu tiên, căn bản không biết rốt cuộc mình đã ăn cái gì.”
Giai Hòa còn nhớ khá rõ lần đầu tiên đến đây, vị doanh nhân bất động sản kia đạo mạo nói, riêng việc trang trí ánh sáng cho nên này cũng đã tốn cả trăm triệu, ngầm chỉ sang trọng cao cấp này nọ. Lúc ấy Giai Hòa chỉ thầm chửi tục trong lòng một câu, sau này biết nhiều hơn, cũng hiểu được bốn chữ “Chế độ Hội viên” kia, nhất định cần đến vốn gốc để làm nền. Làm bên mảng Tài chính và Kinh tế, mấy năm trời theo sát những kẻ có tiền đến nhiều nơi, đối với thức ăn ngon, cô đã có cái gọi là miễn dịch. Nhưng mà vừa nghĩ đến đây là nhà hàng thần tượng đầu tư, liền cảm thấy trước đây mình không hề để ý đến việc thưởng thức, thật sự tội lỗi.
Anh uống một ngụm nước đá: “Sau này em có tới đây thì dùng tên của anh là được. Nếu em cảm thấy ngại, cũng có thể gọi điện cho A Thanh trước.”
Giai Hòa lắc đầu: “Tôi chưa bao giờ cần xã giao gì đó cả, không cần thiết.”
Anh không nói gì nữa, ý bảo cô tiếp tục xem thực đơn.
Đèn treo trên bàn ăn khá thấp, có những sợi dây đỏ quây lại, ánh sáng dịu hòa quá mức.
Cô lật lật tờ thực đơn, từ món măng cua [5], đến gan ngỗng xốt R*ợ*u [6], vừa chọn vừa lo lắng mấy món này có ảnh hưởng gì đến ‘tướng ăn’ của mình, vừa cân nhắc xem có hợp với khẩu vị Dịch Văn Trạch hay không, nhưng lật mãi đến trang cuối cùng vẫn chưa chọn được món nào. Rốt cuộc cô lại lật về trang đầu tiên, tiếp tục công việc ngẫm nghĩ chọn lựa. Dịch Văn Trạch vẫn yên lặng dựa vào ghế, ngón tay anh kẹp *** lá, nhưng lại không châm thuốc.
“Sao vậy?” Giai Hòa nhìn *** kia, không phát hiện có gì khác lạ.
Anh mỉm cười: “Không có gì, đây là nơi cấm ***.”
Giai Hòa chỉ cảm thấy lời của anh hơi kỳ kỳ. Chỗ này là phòng được đặt riêng, làm sao có thể cấm *** như anh nói? Nhưng mà nếu Dịch Văn Trạch đã bảo thế, bản thân cô không nên hỏi tới thì hơn, lại tiếp tục cúi đầu nghiên cứu thực đơn.
Dịch Văn Trạch thấy Giai Hòa do dự: “Không muốn ăn sao?”
Cô dỗi: “Thật ra là hoa mắt chóng mặt, nhìn cái gì cũng không muốn ăn.”
Gọi món cũng cần kỹ thuật, nhất là cùng ăn với thần tượng mười mấy năm của mình, có đủ thứ cần phải lo, vô cùng có áp lực.
Cuối cùng vẫn là Dịch Văn Trạch chọn vài món đặc biệt của nhà hàng, rất hợp với khẩu vị Giai Hòa. Lúc gọi món, anh còn cố ý hỏi cô xem có thích ăn vịt quay hay không. Giai Hòa không biết nên khóc hay nên cười giải thích sự khác biệt này, tuy rằng vịt quay là đặc sản của Bắc Kinh, nhưng không phải tất cả người Bắc Kinh đều thích ăn. Ngược lại, bản thân Giai Hòa vì thường xuyên ở nội thành, thích ăn hải sản nhiều hơn.
Cô không đoán trước được, món ăn vốn đã chọn xong, lại thêm một phần hoa hồng cuốn tôm. [7]
Bông hoa đỏ thẫm, khéo léo giữ lấy mấy em tôm màu hồng nhạt đã bóc vỏ. Cô cẩn thận cầm đũa gắp một miếng tôm, vừa cắn, hương hoa hồng lan khắp vòm miệng.
Lúc vừa ăn gần xong, Dịch Văn Trạch nhận một cuộc điện thoại.
Giai Hòa nghe anh nói vài câu, hình như đầu dây bên kia có một người bạn của anh gọi, đang muốn tới. Cô lập tức buông đũa, đang muốn nói mình không nên làm phiền, chậm trễ thời gian anh tiếp bạn, cửa đã bị gõ rầm rầm, có người đẩy vào. Người vừa vào, tay trái còn cầm di động, ngồi xuống bên cạnh Dịch Văn Trạch: “Mình chờ cậu nửa tiếng đồng hồ rồi.” Anh chàng nói xong, mới gật đầu với Giai Hòa, “Chào em, anh là bạn của A Trạch, Ngô Chí Luân.”
Giai Hòa nhìn khuôn mặt như ánh mặt trời của bạn giai đẹp, nghe giới thiệu như vậy, đột nhiên muốn cười.
Chỉ riêng phim điện ảnh trình chiếu trong ngày lễ Tình nhân, người này đã là diễn viên chính của hai bộ phim. Anh chàng này đi trên đường sẽ bị người ta bám theo đến mức nửa bước đi còn khó, thế nhưng lại nghiêm túc giới thiệu như vậy, thật không biết là do tính cách là thế hay anh ta đang đùa mình.
Rốt cuộc Giai Hòa không nhịn được, bật cười: “Chào anh, tôi là Giai Hòa.”
Ngô Chí Luân ồ một tiếng: “Gia hòa vạn sự hưng?” [8]
Giai Hòa cảm thấy đau đầu, giải thích cặn kẽ cẩn thận tên mình viết như thế nào. Có thể là do có sự khác biệt về ngôn ngữ, chỉ hai chữ đơn giản nhưng Ngô Chí Luân và cô thảo luận đến hai phút, rốt cuộc vẫn có cái hiểu cái không. Rốt cuộc, ngay cả Giai Hòa cũng ngượng phải giải thích thêm nữa, đành chịu thua: “Gia hòa vạn sự hưng, thôi anh cứ gọi tôi là Gia Hòa đi.”
Dịch Văn Trạch cười xem hai người nói chuyện, mãi cho đến lúc Giai Hòa nhận thua, anh mới chậm rì rì giải thích với Ngô Chí Luân: “Cô ấy là người Bắc Kinh, không nghe hiểu được tiếng Quảng Đông bao nhiêu, cũng nói không tốt.”
Ngô Chí Luân liếc mắt trừng anh, đâm chích vài câu bảo sao anh không chủ động giới thiệu, khiến anh chàng phải khó xử.
Giai Hòa nói cô có thể nghe hiểu được bảy tám phần, không sao cả, lại chẳng nghĩ tới việc anh ta lại bổ thêm một câu trêu chọc, “Bảy tám phần à, thế khi hai người nói chuyện với nhau là dùng tiếng Phổ thông hay là tiếng Quảng Đông?”
Một câu đơn giản lại bị giọng điệu của anh ta biến thành mờ ám.
Giai Hòa đáp là tiếng Phổ thông, rồi cúi đầu hút nước sinh tố của mình [9] thật chậm, cố gắng biến chính mình thành không khí. Một lát sau người mở R*ợ*u bước vào. Nhìn chai R*ợ*u trong tay người phục vụ, Giai Hòa bỗng nhiên nhớ việc Dịch Văn Trạch đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, không nên uống R*ợ*u, nhưng lại không tiện nói ra trước mặt Ngô Chí Luân. Cô lặng lẽ liếc nhìn người đối diện một cái, cũng không ngạc nhiên khi tầm mắt hai người giao nhau.
Anh thu tầm mắt lại, nói với Ngô Chí Luân: “Tạm thời mình chưa uống R*ợ*u được.”
“Tiếc quá, hôm nay mình đặc biệt mang tới,” Hiển nhiên, Ngô Chí Luân không phát giác ra việc mình hoàn toàn đã bị biến thành phông nền, vừa rót R*ợ*u vừa nói, “Lúc nãy đang nói dở, tỷ suất khán giả của phim lần này cậu diễn không tệ đâu. Chúc mừng, không chừng còn có thể hoàn toàn thoát khỏi phim truyền hình thị trường.”
Giai Hòa hiểu được ý trong lời nói của Ngô Chí Luân. Diễn phim truyền hình rất mệt, cát-sê lại không cao, tiếng tăm cũng chỉ giới hạn trong nước, cho nên bình thường diễn viên chỉ cần khí chất và biểu cảm tốt là được. Nhưng mà dù hiểu là thế, Giai Hòa vẫn nhịn không nổi, cảm giác rất bi thương đó…
Dịch Văn Trạch không để ý nhiều lắm: “Đóng phim truyền hình [10] cũng tốt.”
Ngô Chí Luân cười: “Thôi quên đi, lần này là do công ty chế tác của anh em, nếu không thì mình đã khuyên cậu đừng dính tới phim truyền hình nữa.”
Quan hệ của hai người hình như rất tốt, thường hay nói đùa. Giai Hòa ngồi nghe thì chỉ cảm thấy giống như đang xem phim, vừa có ‘sắc’ vừa có ‘thú.’
Khoảng mười giờ, Dịch Văn Trạch mới nhìn đồng hồ: “Em ở xa không?”
Giai Hòa tính một chút: “Lái xe khoảng nửa tiếng là đến nơi.”
Ngô Chí Luân vừa nghe xong, coi như hiểu ý Dịch Văn Trạch muốn để Giai Hòa về trước, lập tức bày ra vẻ bất mãn: “Khó có thể đến đây một lần, rốt cuộc là vẫn không thể đi nhà cậu được à?” Anh nhìn Giai Hòa, “Đi nhà A Trạch đi, cậu ta cuồng công việc, anh với em, thêm hai trợ lý nữa, vừa đúng một bàn.”
Giai Hòa khó xử nhìn Ngô Chí Luân: “Tôi không chơi mạt chược của Hong Kong được.”
Nhiệt tình của Ngô Chí Luân hiển nhiên tăng vọt: “Không sao cả, anh có thể dạy em.”
Hình như Dịch Văn Trạch không bận tâm nhiều lắm, chỉ tiếp tục hỏi: “Muốn anh gọi xe đưa em đi không?”
Giai Hòa nhìn nhìn Ngô Chí Luân, quyết định đi theo thần tượng trước: “Không cần đâu, tôi tự lái xe tới được.”
Kết quả là, lời mời chơi mạt chược của giai đẹp mặt trời chói lọi kia, cứ như vậy mà bị bỏ xó…
Lúc Giai Hòa đi ra cổng chính mới biết được ngoài trời đang mưa tầm tã, không khỏi cảm thán những ngày mưa dầm của Thượng Hải, mưa liên miên khiến người ta phải trố mắt nhìn. Cô nhìn mưa là biết đường cao tốc sẽ kẹt đến mức nào, lên chiếc xe Copper nhỏ của mình, dịch từng chút một chen vào biển xe trên đường Hoài Hải. Lúc đang buồn chán chỉnh đài radio, thân xe đột nhiên chấn động, cô lập tức va người vào tay lái.
Mưa như trút nước, trên đường Tây Hoài Hải, Giai Hòa lâm vào bi kịch, bị tông vào đuôi xe.
Lại là mưa to, lại là kẹt xe, lại là sự cố.
Giai Hòa không mang ô theo, chỉ có thể ngồi trong xe một lúc, lát sau phải chui ra ngoài làm việc với cảnh sát giao thông. Đợi cho mọi việc được xử lý, trên người Giai Hòa đã ướt nhẹp, vừa chật vật vừa tơi tả. Cô chỉ là một người mới biết lái xe, bị một vụ như vậy lại càng không dám ra đường nữa, rút di động ra chuẩn bị gọi Kiều Kiều tới đón mình, thay quần áo sạch sẽ rồi tính sau.
Thế nhưng Giai Hòa lại không ngờ được cô lại có ba cuộc gọi nhỡ lúc nãy.
Hai cuộc là từ Cố Vũ, một là của Dịch Văn Trạch.
Cô do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định nên giải quyết tình hình rối rắm nay của mình trước, lại không nghĩ tới việc điện thoại của Kiều Kiều luôn báo bận. Sau bảy tám cuộc gọi gì đó, cô chỉ có thể thầm mắng chị ‘trọng sắc khinh bạn’, ném điện thoại di động đi.
Cần gạt nước trước cửa xe đã ngừng hoạt động từ lâu, nước không ngừng xối xả đổ xuống, nhấn chìm cả chiếc xe trong màn mưa dày, không thể nhìn rõ người đi đường bên ngoài. Trong radio đang phát tin tức giao thông, chỗ nào đang kẹt xe rồi chỗ nào xảy ra sự cố này nọ, Giai Hòa càng nghe càng phiền. Từ tiết mục tình cảm đến tiết mục âm nhạc theo yêu cầu, chuyển vài kênh cũng không hài lòng nổi, rốt cuộc Giai Hòa lại tiếp tục nghe tin tức giao thông.
Qua một hồi lâu, cô mới mở danh sách cuộc gọi nhỡ lúc nãy, ấn gọi lại cho Dịch Văn Trạch.
Rất nhanh, bên kia đã có người bắt máy, còn có thể nghe được tiếng cười của Ngô Chí Luân.
“Về nhà?”
Cô đáp: “Vẫn chưa, còn đang ở trên đường.”
Một thoáng im lặng, anh đột nhiên hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì rồi phải không?”
Giai Hòa hơi giật mình, không nghĩ tới chuyện anh lại dễ dàng đoán được việc ngoài ý muốn này: “Bên ngoài mưa lớn quá, lúc nãy còn bị tông vào đuôi xe, nhà lại xa nên tôi không dám về, đang chờ Kiều Kiều tới đón.” Cô còn chưa dám nói cả người mình bây giờ vừa ướt sũng vừa tơi tả, thực sự là không hay một chút nào.
“Bao lâu nữa cô ấy sẽ đến?”
Giai Hòa dở khóc dở cười: “Cũng không biết nữa, chị ấy cứ nấu cháo điện thoái suốt, đang đứng chờ ở ven đường.” Cô nói xong, lại nhớ tới việc Dịch Văn Trạch tìm mình, “Anh gọi điện cho tôi có chuyện gì sao?”
Dịch Văn Trạch không trả lời, tiếp tục hỏi: “Em đang ở đường nào.”
Giai Hòa nhìn góc đường ngoài cửa sổ, báo cáo địa điểm.
Sau đó Giai Hòa nghe thấy anh dùng tiếng Quảng Đông nói chuyện, không phải với cô mà là Ngô Chí Luân ở cạnh. Ngô Chí Luân cười mắng anh, lỡ như bị chụp ảnh, nói không chừng cô sẽ biến thành bạn gái scandal gì đó. Nhưng chỉ một thoáng, đầu dây bên kia liền yên tĩnh lại.
Bây giờ Giai Hòa mới có phản ứng, vội vàng nói: “Không cần phải phiền như vậy, tôi chờ chị ấy là được rồi.”
Anh lại nói rất ‘vân đạm phong khinh’: “Không sao cả, cậu ta ở đây cũng chỉ ngồi tám chuyện, không có việc quan trọng.”
Giai Hòa bị nghẹn, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu, là hình như thần tượng mình không phân rõ phải trái…
Trong radio tiếp tục phát ra tin tức giao thông chưa ổn định, anh hình như cũng không vội cúp máy, hai người cứ câu được câu không tán gẫu với nhau, mãi cho đến lúc Ngô Chí Luân đến mới ngắt điện thoại.
Ngô Chí Luân vứt ô lên ghế sau, kéo mũ áo khoác xuống, cười nhìn cô: “Đi thôi, nhà bạn em ở chỗ nào?”
Giai Hòa đưa hộp khăn giấy, ý bảo anh ta chùi bớt nước trên người trước: “Đợi tôi gọi điện thoại hỏi trước.”
Tình hình giao thông như vậy, lúc ở Xujiahui chạy đến đây cũng mất ít nhất nửa tiếng, cô nói chuyện với Dịch Văn Trạch cũng khoảng nửa tiếng, ngay cả việc tìm cơ hội gọi cho Kiều Kiều cung không có…Cũng may điện thoại vừa vang vài tiếng đã có người bắt máy. Kiều Kiều vừa nghe tình huống bây giờ của Giai Hòa xong, lập tức tuôn ra một tràng truy vấn, không cho Giai Hòa xen mồm vào. Đang lúc Giai Hòa buồn bực, di động đã bị người ngồi bên cạnh cầm qua.
Ngô Chí Luân dùng bả vai giữ điện thoại, khởi động xe: “Người đẹp à, em nói địa chỉ trước, lúc về em hỏi tiếp cũng được.”
Kiều Kiều bị dọa, thốt ra địa chỉ, sau đó…lập tức bị anh ta ngắt điện thoại luôn.
“Thật ra không phiền anh tới đây như thế, lỡ như bị phóng viên chụp được, chắc chắn sẽ rất rắc rối.” Thực sự là Giai Hòa vô cùng áy náy.
“Cũng đúng. Vì thoát khỏi phóng viên mà trợ lý của anh còn đang bị chặn trên đường một tiếng rồi,” Ngô Chí Luân nói đùa: “Nếu A Trạch xem anh là thằng em để sai khiến, anh phải cố ý dẫn phóng viên tới. Em nghĩ xem, nếu em với anh bị chụp ảnh, người phiền toái nhất phải là cậu ta.”
Giai Hòa không nói gì, đây thực sự là một Ngô Chí Luân luôn ít lời kiệm tiếng với giới truyền thông từ xưa đến nay?
Mãi cho đến lúc xe ra được đường chính, anh ta mới bày ra vẻ nghiêm túc: “Kỳ thật, cậu ta vừa mới ly hôn, cẩn thận vẫn tốt hơn.”
[1]: 徐家汇 – Xujiahui, khu mua sắm nổi tiếng của Thượng Hải.
[2]: 黃金 – Hoàng Kim. Ý chỉ những khu sầm uất, tập trung tầng lớp có tiền.
[3]: Người Bắc Kinh hay nói âm uốn lưỡi.
[4]: 长枪短炮 – Thương trường đoản pháo, ở đây chỉ hàng trăm micro chĩa về Dịch Văn Trạch phỏng vấn á :3
[5]: 蟹肉竹笋 [xie rou zhu sun] – crab meat & bamboo shoots [măng].
[6]: Thanh Tửu – 清酒, R*ợ*u nguyên chất. Là loại R*ợ*u Sake nước trong, cơm R*ợ*u đã hoàn toàn được lọc sạch, nước R*ợ*u còn lại trong suốt và tinh khiết. 鹅肝 – gan ngỗng.
[7]: giống vầy đó :3
[8]: Giai Hòa 佳禾 [jiā hé] phát âm giống chữ “Gia hòa” 家和 [jiā hé] trong câu “Gia hòa vạn sự hưng.” Ý Ngô Chí Luân hỏi là tên cô là Gia hòa trong “Gia hòa vạn sự hưng” hay sao.
[9]: 冰沙 – smoothie, được phát âm là “smooth-ee”, là một loại nước giải khát hỗn hợp có vị ngọt và được pha chế từ trái cây. Thêm vào đó, còn có nhiều loại nước uống dinh dưỡng có đá bào, sữa chua nguyên chất và các chất tăng cường dinh dưỡng. Các loại thức uống này có độ “nhuyễn mịn” như sữa khuấy nhưng đặc sệt hơn. Những người ý thức về sức khỏe thường rất ưa chuộng các loại nước uống dinh dưỡng này.
[10]: 电视剧 – Phim truyền hình. Phim truyền hình có giá thành rẻ hơn phim điện ảnh chiếu rạp nhiều lần do công nghệ – kỹ thuật chế tác đơn giản, gọn nhẹ và nhanh hơn. Tuy nhiên để làm được phim truyền hình hay nhiều người xem và ăn khách vẫn là công việc khó khăn không kém so với làm phim điện ảnh, vẫn là sự sáng tạo khổ công và tài năng cao.
Xe đánh vòng, hướng đường Tây Nam Kinh.
Giai Hòa à một tiếng, cũng không nói gì thêm, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa kính.
“Em quen biết A Trạch như thế nào?” Ngô Chí Luân bỗng nhiên hỏi.
Giai Hòa thành thật trả lời: “Tôi là một trong những biên kịch của phim anh ấy đang đóng.”
“Biên kịch.” Ngón trỏ anh ta gõ gõ vào tay lái, rất có tiết tấu, thuận miệng hỏi tới, “Mới quen không bao lâu?”
Giai Hòa ừ: “Khoảng hai tháng.”
Anh ta còn cười cười, lẫn vào đó là những cảm xúc không quá rõ ràng.
Đến khi tới được nhà Kiều Kiều, hai người ngồi đợi dưới lầu một lúc cho đến khi xác nhận an toàn mới yên tâm xuống xe. Giai Hòa đi trước ấn thang máy, được một lát, Ngô Chí Luân lại kéo mũ áo khoác lên che khuất mặt. Bảo vệ khu nhà nhìn anh ta giống như nhìn thấy trộm, hai tay khoanh lại đến trước thang máy, nhìn Giai Hòa chớp mắt mấy cái.
Vẻ mặt thế kia, nghiêm trọng giống như mấy chú cảnh sát đi bắt những tên chơi bời trong dịp Tết nhất.
Giai Hòa bỗng nhiên nhớ đến một chuyện. Lúc trước khi học Đại học, mấy chị em nằm lăn tám chuyện với nhau, Kiều Kiều từng khen nức khen nở bộ phim về đề tài đồng tính nam [1] Ngô Chí Luân tham gia diễn xuất: “Bạn của tôi, hình như vẫn còn rất thích anh.”
Ngô Chí Luân cười, đang muốn nói chuyện, thang máy lại ‘đinh’ lên một tiếng, hai cánh cửa mở ra.
Không chờ cả hai đi ra ngoài, có người đã lảo đảo bước vào. Cùng lúc đó có một bàn tay phụ nữ giữ cửa thang máy lại: “Em đã nói bạn em đến ở, anh phải về sao? Chỉ bởi vì chuyện này?” Khuôn mặt Kiều Kiều chưa trang điểm, tức giận đến mức trắng bệch, đến lúc nói xong mới nhìn thấy Giai Hòa…cùng Ngô Chí Luân.
Giai Hòa cắn môi nhìn chị, rồi nhìn về phía Bối Tư Đạt. Lại là một màn ‘cẩu huyết’ đặc sắc.
Tầm mắt Kiều Kiều ngừng khoảng ba giây trên người Ngô Chí Luân, lập tức buông tay ra, cười nói với Bối Tư Đạt: “Hẹn gặp lại.”
Từ nổi khùng đến lịch sự tạm biệt, thay đổi không chê vào đâu được.
Vì thế, thang máy đã mang bạn Bối Tư Đạt với sắc mặt đã hóa đen xuống dưới, để lại ba người đang nhìn nhau cười. Không đợi Giai Hòa giới thiệu, Kiều Kiều đã nhanh nhẹn vươn đôi tay được chăm sóc kỹ lưỡng ra: “Chào anh, tôi là Kiều Kiều.”
Ngô Chí Luân cũng tỏ ra quý ông vạn phần: “Xin chào, Ngô Chí Luân.”
Kiều Kiều mỉm cười gật đầu: “Thật ngại quá, trước khi đến mọi người nên gọi điện thoại, tôi sẽ xuống lầu đón.”
Ngô Chí Luân nhún nhún vai: “Không sao, tôi chỉ đưa Giai Hòa lên rồi đi ngay thôi.”
Kiều Kiều kinh ngạc: “Không vào nhà ngồi một chút sao?”
Nếu không phải đang đứng trong hành lang lạnh căm căm, nếu không phải Kiều Kiều còn mặc đồ ở nhà, Giai Hòa thực hoài nghi chính cô có phải đang ở trong cái tiệc R*ợ*u nổi tiếng gì không. Cả hai người kia không ngừng tán gẫu với nhau, bắt đầu từ việc hợp tác đến doanh thu vé bán ra trong dịp lễ tình nhân [2]. Kết quả là, Ngô Chí Luân không thể từ chối thịnh tình này, theo hai người đi tới trước cửa nhà Kiều Kiều, rồi lại nhìn Kiều Kiều ngó cánh cửa đã bị khóa chặt kia, không thể nói nên lời.
Kiều Kiều, cứ mang dép lê mặc áo ngủ như vậy, tự khóa cửa nhốt mình bên ngoài.
“Nếu không…” Giai Hòa thật muốn đâm đầu ૮ɦếƭ, “Đi nhà của tôi đi.”
Nếu biết thế từ trước cô sẽ không đi, quả thực là cuộc di cư của thế kỷ mà. Vốn là chỉ mình cô dính vào một vụ tai nạn giao thông, không hiểu sao kéo theo Ngô Chí Luân làm tài xế, lại liên lụy Kiều Kiều bị khóa cửa nhốt ngoài.
Nhưng Ngô Chí Luân lại rất bình tĩnh. Anh ta nhìn nhìn cánh cửa đã khóa, lại nhìn nhìn Giai Hòa ướt nhẹp từ đầu đến chân cùng Kiều Kiều vẫn xỏ dép đi trong nhà, quyết đoán đến hành lang bên kia, cười ha ha gọi điện thoại. Không cần phải nói gì nhiều, nhất định là cho Dịch Văn Trạch.
“Người thật nhìn quá đẹp.” Kiều Kiều vẫn có tâm trạng cảm khái giai đẹp.
Giai Hòa dở khóc dở cười: “Em còn tưởng chị không có cảm giác gì.”
Kiều Kiều tà ác nhìn cô: “Người thật trông rất chuyên nghiệp, được chưa? Gặp mặt rồi tự nhiên phải vờ vịt tí chứ.”
Giai Hòa lười phải trêu vào chị, nói nhanh: “Lát nữa chị lái xe, đến nhà em đi?”
Kiều Kiều nhìn bóng dáng kia, bĩu môi: “Còn anh ta thế nào?”
“Đương nhiên anh ta về nhà.”
Giai Hòa không hề nghĩ tới việc, rằng cô thì cho là đương nhiên, nhưng đổi đến trong miệng Ngô Chí Luân lại không hề như thế. Cô vừa muốn nói Kiều Kiều sẽ lái xe đưa mình về nhà, Ngô Chí Luân lập tức bảo, bộ dạng hai người như vậy, trên đường đi nhất định không an toàn. Giai Hòa đang muốn đổi đối sách, Kiều Kiều lại nhảy vào thêm mắm dặm muối bảo rằng chỗ Giai Hòa ở trị an không được tốt lắm, mà ba mẹ của mình tối nay ở lại Hàng Châu, không có chìa khóa này nọ.
Hai vị kia, cứ thế mà kẻ hát người múa, cuối cùng, quyết định dĩ nhiên là cả đám kéo đến nhà Dịch Văn Trạch.
Dọc trên đường đi, hai người kia ngồi ở ghế trước trò chuyện với nhau vui vẻ. Lúc đi ngang qua cầu Dương Phố [3], Kiều Kiều còn chỉ Expo [4] cách đó không xa, rất nghiêm túc giải thích kế hoạch tương lai của thành phố, Ngô Chí Luân cũng có hứng thú nghe. Tiếng Quảng Đông của Kiều Kiều khá tốt, lúc này đã có nơi dụng võ. Giai Hòa lại nghe câu được câu không, mãi cho đến lúc nghe được bài hát đang ở vị trí cao trên bảng xếp hạng âm nhạc của Thiên Sở, mới có chút thay đổi.
“Em nghe bài hát này lần nào chưa?” Ngô Chí Luân nhìn Giai Hòa qua kính chiếu hậu.
Giai Hòa lắc đầu: “Là bài hát mới à?”
“Thật ra không phải, hai năm trước đã viết.”
Giai Hòa à một tiếng.
“A Trạch viết nhạc, anh viết lời.”
Giai Hòa nhìn anh ta vẫn còn chú mục đến mình, chỉ có thể gật gật đầu, hơi ngoài ý muốn là, anh ta lại không nói gì thêm nữa.
Trên cây cầu lớn đầy những sợi cáp bắt chéo ngay ngắn, vắt ngang giữa mấy ngọn đèn, cho dù không có ánh sáng cũng có thể nhìn thấy được rõ ràng.
Kiều Kiều nhận ra bầu không khí có chút kỳ lạ, cũng không nói nữa.
Những con đường của Phố Đông [5] thực sự rất lớn, như là hai thành phố khác nhau cách bởi một bờ sông. Không biết lái bao lâu, xe mới rẽ vào một khu nhà nhỏ, men theo bờ sông mà đi, rất yên tĩnh.
Mấy người xuống xe, theo Ngô Chí Luân vào nhà. Anh ta cũng không khách sáo gì, vừa đẩy cửa ra liền lập tức sà vào bàn mạt chược với hai trợ lý. Nhưng cậu trai kia vừa nhìn thấy tóc tai Giai Hòa còn ướt sũng cùng Kiều Kiều vẫn xỏ dép đi trong nhà, rõ ràng chưa định thần lại được. Hình như không ai có thể đoán nổi, trên đời này có có những cô gái có thể lấy hình tượng như thế kia mà xuất hiện ở đây…Đứng ở huyền quan, dưới ánh đèn tường[6], Giai Hòa có chút luống cuống. Mãi cho đến khi A Thanh kéo kéo cô, nhỏ giọng hỏi cô có muốn tắm rửa thay quần áo gì không mới xem như đào thoát.
Cô dùng phóng tắm dưới lầu. Nước ấm áp, làn hơi mờ mờ giăng kín trong không trung.
Mới tắm được một nửa, Giai Hòa nghe bên ngoài có tiếng cầm bài gì đó. Cô vốn sợ mình không được lịch sự mà mò đầu đến nhà thần tượng ở, trước mắt xem ra mình phải ‘thu liễm’ một chút. Giai Hòa nhanh tay lẹ chân tắm, rồi mặc bộ quần áo thể thao A Thanh cho mượn. Đang nghĩ đến chuyện phải xử lý mái tóc ướt này như thế nào thì đã có người gõ cửa.
A Thanh hỏi một tiếng, đưa máy sấy vào.
Giai Hòa kinh ngạc nhìn cô, nói câu cảm ơn.
A Thanh cười: “Phải cảm ơn em nhiều đó. Tóc em ngắn, chưa bao giờ dùng máy sấy cả, lúc nãy mới đi mua.”
Giai Hòa càng ngượng hơn, lập tức nói mấy lần cảm ơn.
A Thanh lại xua xua tay: “Em nói đùa thôi, đừng cảm ơn em nữa. Là anh Dịch bảo em ra ngoài mua ——” Nói còn chưa xong, Ngô Chí Luân ở bên kia đã đằng hắng hai tiếng, ý bảo cô nhanh về còn chơi bài tiếp.
Giai Hòa cầm máy sấy, đóng cửa cắm điện, tiếng ù ù chợt vang khắp toilet.
Toilet có một tấm kính áp vào tường, đã phủ kín một lớp hơi nước mờ mờ. Giai Hòa vừa sấy tóc vừa lau một góc nhỏ trên kính. Ảnh phản chiếu, là khuôn mặt nóng đỏ của mình, cảm giác như thế nào cũng không ổn.
Đơn giản là tắm nước ấm, chiến trường mạt chược náo nhiệt, như bạn bè bình thường tụ tập, nhưng địa điểm lại khiến người ta kinh ngạc.
Giai Hòa vỗ vỗ mặt mình, cố ép ra khuôn mặt tươi cười tự nhiên, dọn dẹp một chút mới đi ra phòng tắm.
Phòng khách dưới lầu, nghiễm nhiên đã trở thành một ổ bài bạc.
Ngô Chí Luân cố ý nhấn mạnh: “A Trạch ở trên lầu.”
Kiều Kiều biết thời biết thế: “Bạn học Giai Hòa, phiền bạn lên nói giúp mình một tiếng cảm ơn, bảo lần sau boss của mình sẽ mời mọi người ăn cơm.”
A Thanh lập tức bổ sung: “Biên kịch, Dịch tiên sinh còn chưa ngủ đó.”
Chỉ có trợ lý của Ngô Chí Luân không nói gì, hiển nhiên là bị đả kích bởi mấy con bài, ngay cả nhìn cũng không muốn.
Phòng khách chói sáng, sòng bài náo nhiệt, mà cô, lại là đối tượng bị người ta xua đuổi như thế này đây.
Giai Hòa buồn một chút, cố nán lại nhìn bàn bài, lại chẳng có người quan tâm đến mình. Quên đi, nếu đã đến đây thì cũng phải chào hỏi chủ nhà một tiếng. Cô tự khích lệ trái tim của mình, đứng dậy lên lầu.
Sàn gỗ cứng, dép đi trong nhà mềm, lúc di chuyển lại không có tiếng động nào, lại càng khiến không khí trầm trọng.
Cũng may lầu hai sắp xếp khá đơn giản, màu sắc nhẹ nhàng dễ chịu, chỉ có một phòng đang khép hờ cửa, Giai Hòa nghe loáng thoáng giọng Dịch Văn Trạch bên trong, khỏi phải đi tìm xấu hổ. Cô đứng im ở cửa. Từ vị trí này có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài, mưa vẫn chưa ngừng.
Cô gõ gõ cửa, gọi một tiếng Dịch tiên sinh.
Dường như Dịch Văn Trạch đang nghe điện thoại. Anh bảo vào đi, rồi tiếp tục hạ giọng nói chuyện với người bên kia.
Cô do dự một chút, đẩy cửa ra.
Phòng làm việc rất rộng, toàn bộ đèn tường đều được bật khiến căn phòng trở nên sáng sủa. Tường bên phải đặt một kệ sách, một nửa là sách, còn một nửa là CD. Anh ngồi bên cạnh cửa sổ, thân hình chìm trong sô pha màu đen, xoa nhẹ mi tâm, ngẩng đầu nhìn Giai Hòa.
Lúc này, nhạc vừa chuyển đến bài Forever, giọng hát trầm của Stratovarius vang lên, lấp đầy những nơi trống trải trong phòng.
“Thiên Sở,” Bỗng nhiên Dịch Văn Trạch nói với người ở đầu dây bên kia, “Bài hát mới của tôi không thích hợp với em. Đương nhiên, đây chỉ là ý kiến của tôi, nếu em kiên quyết muốn, có thể tìm chị Mạch nói chuyện, không cần phải gọi điện riêng cho tôi.” Anh nói xong, lại yên lặng nghe một lát, vẫn xoa ấn mi tâm như trước, thần sắc càng lúc càng bất đắc dĩ: “Những đều cần nói tôi đã nói, bây giờ tôi còn có khách ở đây, không nói nhiều.”
Giai Hòa ngượng ngùng ngồi ở một ghế sô pha khác, im lặng nghe bài hát kia, muốn giảm bớt căng thẳng một chút.
Mãi cho lúc Dịch Văn Trạch ngắt điện thoại, cô mới cười hỏi: “Anh rất thích Stratovarius?”
Suy nghĩ nãy giờ mới có thể tìm được đề tài này để dời chú ý.
“Anh nghe rất nhiều bài hát của họ từ lâu rồi, dần dần thành thói quen.” Dịch Văn Trạch đặt điện thoại lên bàn, cầm lấy bình trà, rót cho Giai Hòa một tách, “Khí hậu Phần Lan rất lạnh, nhưng chính bầu không khí thế này mới có thể tạo nên âm nhạc trong trẻo như vậy.”
Giai Hòa hỏi: “Anh đi Phần Lan rồi sao?”
Dịch Văn Trạch gật đầu.
Giai Hòa ngượng ngùng: “Tỷ lệ tự sát ở nơi đó rất cao.”
Anh trầm ngâm một chút: “Ừ, thông thường thì cao nhất vào mùa xuân, bởi vì mùa đông quá khắc nghiệt, rất nhiều người khi trải qua thời gian dài chờ đợi đều có chứng trầm cảm.” [7]
Hình như…đề tài có gì đó không đúng.
Giai Hòa chợt nhớ tới cuộc điện thoại vừa nãy của anh, lại còn nói chuyện tới vấn đề này, trong cái bối cảnh tuyệt vọng âm u như thế, bỗng nhiên có cảm giác không ổn cho lắm.
Cô cầm tách trà, trầm ngâm một lúc lâu: “Thật ra phản bội cũng không phải là chuyện gì lớn. Tôi cũng đã từng trải qua.” Đương nhiên không thể so sánh cùng với việc ly hôn kia, nhưng phỏng chừng tính chất cũng không khác nhau lắm.
Dịch Văn Trạch nhẹ nhướng mày: “Tổng biên tập Cố?”
Giai Hòa cúi đầu nhìn tách trà: “Ừm.”
Thật là hy sinh chính bản thân mình để khuyên nhủ thần tượng. Giai Hòa vốn định nói vài câu an ủi, vừa đến bên miệng lại bị người khác chặn lại. Không gian yên bình êm ả như thế này, nói ra cũng chẳng có tác dụng thực tế gì.
Ngay lúc Giai Hòa không biết nói gì thêm nữa, Dịch Văn Trạch bỗng nhiên gọi một tiếng Giai Hòa.
Cô ngẩng đầu, nhìn anh khó hiểu.
Trong ánh mắt dường như có ý cười, ôn hòa nhìn cô: “Em muốn an ủi anh?”
Giai Hòa nghe tiếng mình hít thở, lại cảm thấy ngượng ngập, ánh mắt lướt qua ấm trà, vươn tay cầm lấy, đến bình nước uống đổ thêm nước vào: “Không phải, tôi chỉ đột nhiên nghĩ đến chuyện đó.”
Dịch Văn Trạch cười cười, không nói chuyện.
Giai Hòa đặt ấm trà lại chỗ cũ, rót thêm vào tách của anh một ít. Lúc đưa cho anh mới phát hiện khoảng cách hai người rất gần, thật sự rất gần…hình như gần hơi quá.
[1]: 同志电影 – gay movie.
Từ đồng chí (同志 – tongzhi) là từ tiếng lóng khá phổ biến trong cộng đồng người đồng tính Trung Hoa.
[2]: 票房 – Box Office – quầy vé / rạp chiếu phim. Nghĩa bóng của nó là tổng số doanh thu bán vé.
[3]: 杨浦大桥 [Yángpǔ dàqiáo] – cầu Dương Phố.
[4]: 世博园 – Expo, Hội chợ có quy mô, tầm cỡ lớn nhất trên thế giới đi qua nhiều quốc gia, được tổ chức vài năm một lần. Hội chợ này đã được tổ chức ở Thượng Hải ừ 1/5/2010 đến 31/10/2010.
[5]: 浦东 [pǔ dōng] – Phố Đông | Phổ Đông, là khu vực mới khai phá của Thượng Hải thuộc bờ đông sông Hoàng Phố.
[6]: 玄关 – Huyền quan, trong phong thủy và kiến trúc được hiểu là lối đi mà khách muốn tới phòng khách buộc phải đi qua. Đây là khu đệm của phòng khách, có thể coi như tiền phòng, là nơi khách “nghỉ” chân trước khi vào phòng chính, tiếp mạch dẫn khí từ môi trường bên ngoài vào căn nhà. Chính vì vậy, một huyền quan tốt về phong thủy sẽ khiến cho luồng khí cát tường vào nhà nhiều hơn.
Bởi vì muốn cầm lấy tách trà, người anh hơi nhướng về phía trước, mà Giai Hòa vừa mới rót trà, thân hình cũng tự nhiên mà nghiêng qua một chút…Cứ như vậy, hai người nhìn nhau, qua khoảng cách của một tách trà.
Giai Hòa mặc áo thể thao cổ tròn, khoảng cách như vậy, có thể nhìn rõ ràng xương quai xanh tinh tế của cô.
Khuôn mặt Dịch Văn Trạch không có thay đổi gì, nâng ánh mắt lên nhìn. Nhưng chính vì điều đó, ầm một tiếng, đun nóng cả mặt Giai Hòa.
Mùi TL nhàn nhạt, lẫn vào hương trà chanh, dần dần xâm chiếm ý thức…
Im lặng vài giây, Giai Hòa mới hắng hắng cổ họng: “Chắc có lẽ là hơi nóng.”
Anh nhận tách trà, uống hơn một nửa: “Hình như nóng một chút.”
Ánh mắt cô mang theo câu hỏi: “Anh muốn thêm chút nước mát không?”
“Không cần đâu.”
Có lẽ bởi vì khoảng cách quá gần, giọng hai người đều rất nhỏ.
Anh lại uống thêm một ngụm, động tác rất chậm, nhưng ánh mắt vẫn không hề dời khỏi người cô.
Bài hát kia đã hết, tự động replay mở lại từ đầu, như là vĩnh viễn hát đến tận cùng, không bao giờ kết thúc. Dưới lầu không biết ai thắng, tranh cãi ầm cả lên. Hình như có người gọi tên Giai Hòa, nghe không rõ lắm.
Cô do dự một lúc lâu mới nói: “Hình như có người gọi, tôi xuống xem.”
Anh yên lặng một lát, mới bình thản nở nụ cười: “Em đi đi.”
Hẳn nhiên, kết quả là Giai Hòa chạy trối ૮ɦếƭ. Thảm dưới chân rất mềm, suýt nữa khiến cô ngã sấp.
Xuống dưới lầu cô liền nhìn thấy Kiều Kiều nhìn mình, chớp mắt quyến rũ. Ánh mắt nói lên tất cả, vì thế dịch ghế dựa ngồi xuống. Kiều Kiều cầm một con bài hé ra xem, nghiêng đầu thì thầm: “Lúc nãy em có điện thoại, chị nhìn dùm em, là Cố Vũ.”
Trong lòng Giai Hòa lộp bộp một tiếng: “Chị bắt máy hả?”
Kiều Kiều tà ác nhìn cô: “Chị lười tiếp, trực tiếp tắt điện thoại cho em.”
Giai Hòa hoảng lên: “Tắt điện thoại?”
“Em còn muốn nhận điện thoại của hắn?”
“Không phải, bên Bắc Kinh nói hay ngày nữa sẽ xác nhận thời gian họp, em luôn chờ điện thoại bên đó.”
Kiều Kiều nhún vai: “Vậy em mở máy đi, đừng để con sói xám kia tha trở về.”
Giai Hòa dở khóc dở cười rút điện thoại di động trong túi ra, mở máy một lần nữa. Vừa mở ra, năm sáu tin nhắn ào ào gửi đến, xem không kịp. Cô mở ra từng cái một, hầu hết là của ngân hàng và khuyến mãi mua sắm, chỉ có một cái là của Cố Vũ.
Một hàng chữ đơn giản: Anh ở dưới lầu nhà em.
Cô cầm điện thoại nhìn, trầm ngâm một lúc lâu, chỉ là vấn đề đơn giản trả lời hay không trả lời mà do do dự dự không biết làm sao. Mãi cho đến khi Kiều Kiều xong một ván bài, quay đầu nhìn, Giai Hòa mới hạ quyết tâm, nhanh chóng bấm một hàng chữ: Tôi ở sân bay Hồng Kiều, đi Bắc Kinh họp.
Vừa gửi mười giây, anh ta liền nhắn lại: Thuận buồm xuôi gió.
Giai Hòa còn nhớ rất rõ, trước kia không biết bao nhiêu lần cô oán hận, lên máy bay đừng bao giờ nói ‘xuôi gió’, là điềm xấu. Hắn chỉ luôn cười trừ, bảo mình mê tín.
Cô hít hít mũi, hình như hơi nghẹt, chắc có lẽ do mắc mưa.
Lần này đổi lại, là Ngô Chí Luân nhìn cô: “Sao thế? A Trạch bắt nạt em?”
Cô không nói gì, đứng lên: “A Thanh, thật ngại quá, phiền em dẫn chị lên phòng ngủ trước được không?”
Thế là A Thanh bỏ lại sòng bài, trong tiếng thúc giục của mấy con bạc dẫn cô vào phòng ngủ cho khách, săn sóc nói rằng dù phòng này không có người ngủ thường xuyên nhưng mọi thứ đều vừa được thay mới, cô cứ yên tâm mà ngủ. A Thanh càng nói, Giai Hòa càng ngượng ngùng, ngay cả bản thân cô cũng không kỹ tính soi xét như vậy. Đến lúc đóng cửa phòng lại, mới xem như là thở ra một hơi.
Phòng này cũng có cách trang trí rất giống trên lầu. Sàn lót gỗ màu nhạt, đồ dùng đều có màu đen.
Bên giường trải một tấm thảm màu trắng.
Mệt mỏi nguyên một đêm, bây giờ mới có thể thả lỏng người nghỉ ngơi. Trong tiếng ồn ào loáng thoáng bên ngoài, Giai Hòa cuốn chăn ngủ. Mãi cho đến lúc nửa đêm khát nước tỉnh dậy, ra ngoài lấy nước uống cô mới biết mọi người đều đi ngủ cả. Cánh cửa của căn phòng trên lầu vẫn khép hờ, thoát ra ánh sáng mờ mờ mong manh.
Cô ôm cốc, đứng ở dưới lầu uống một ngụm, đến khi uống xong mới trở về phòng mình.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, cô cầm di động nhìn thoáng qua. Trời đã ngả sang chiều.
Trên đầu giường có đính một mảnh giấy nhắn màu trắng, bên trên là dòng chữ viết ngoáy, nhìn là biết của Kiều Kiều: Chị lấy xe em chạy qua nhà ba mẹ mượn chìa khóa, tối về đón em nhá.
Buổi tối? Đầu Giai Hòa choáng váng, cố ngồi dậy. Cổ họng đau rát, đưa tay sờ sờ trán mình, hình như là rất nóng. Mọi chuyện không mấy hay ho đều thật sự ghé thăm luôn một lần. Giai Hòa nhanh chóng mặc quần áo, ra khỏi phòng mới nhìn thấy Ngô Chí Luân cùng Dịch Văn Trạch đang ngồi bên quầy bar, dường như đang bàn bạc công việc. Bên ngoài có một cô đang quét dọn sân trong, ánh nắng rực rỡ tươi sáng.
Nghe được tiếng động, cả hai người cùng nhìn cô.
Dịch Văn Trạch tự nhiên dụi thuốc: “Em ngủ ngon chứ?”
Mắt Giai Hòa có thể nhìn thấy biểu cảm vô cùng mờ ám của Ngô Chí Luân, nghẹn một lúc lâu mới nói: “Rất tốt.”
Ngô Chí Luân làm bộ xem đồng hồ: “Nghe nói phụ nữ đi ngủ thường hay bị lạ giường, có câu như thế nào ấy nhỉ,” Anh chàng bày ra vẻ trầm tư, không biết là thực sự quên hay cố ý, “Đúng rồi, là ‘Mỗi người mỗi khác’.”
Giai Hòa thề, hình tượng ngôi sao may mắn của doanh thu bán vé kia, đã hoàn toàn sụp đổ trong lòng mình…Tuy lòng oán hận, nhưng cô vẫn nhớ rõ mục đích mò ra đây của mình: “A Thanh đâu rồi?”
Thật ra mắc mưa phát sốt không phải là chuyện gì lớn, tự cô có thể lái xe đi mua thuốc, về nhà đắp chăn ngủ thêm một giấc thì sẽ ổn ngay. Nhưng mà giờ Kiều Kiều đã lấy xe đi mất, chỗ này là khu biệt thự ngoại thành, và đáng buồn hơn là mình còn ở nhà thần tượng. Cô thực sự không muốn làm phiền anh, lại không nghĩ ra biện pháp nào, chỉ có thể tìm A Thanh trước, nhờ cô ấy đi mua thuốc hộ mình.
“Cô ấy ra ngoài cùng Kiều Kiều,” Dịch Văn Trạch hỏi, “Tìm có chuyện gì sao?”
Giai Hòa nghĩ nghĩ, nói rằng không có việc gì, vừa nói xong giọng đã bắt đầu hơi khàn khàn. Cô lo hai người kia sẽ nhìn thấy điều gì đó, đi đến cạnh quầy bar, cầm một cốc thủy tinh tự rót cho mình chút nước ấm, muốn trở về phòng gọi điện thoại cho Kiều Kiều để lúc về chị có thể mua giúp cô ít thuốc. Ngô Chí Luân cũng rất thức thời không trêu chọc nữa, bắt đầu tiếp tục chủ đề vừa rồi còn dang dở. Giai Hòa đưa lưng về phía họ, hai tay ôm ly, cảm giác như đã trải qua một thế kỷ mới rót đầy nước.
Lúc cô xoay người, Dịch Văn Trạch bỗng nhiên gọi một tiếng: “Sắc mặt em nhìn không tốt, có phải sinh bệnh rồi hay không?”
Cô cố gắng cười: “Không có, chắc là do ngủ quá muộn.”
Khi anh còn định hỏi tiếp, cô dọn dẹp trong sân đã bước vào, hỏi xem có cần chuẩn bị cơm trưa cho cô gái này không. Dịch Văn Trạch tự nhiên gật đầu, nói làm thức ăn đơn giản một chút là được. Giai Hòa đứng nghe ở bên cạnh anh, bắt đầu cảm thấy trời đất chao đảo, âm thầm kêu khổ. Nhưng nhìn thời gian bây giờ, cô không có cớ nào để tư chối, chỉ có thể ngơ ngác ngồi chờ ở bàn ăn.
Hành động của cô giúp việc rất lưu loát, lấy sủi cảo trong tủ lạnh ra, vỏ bánh chiên vàng óng ánh.
Rất đúng trình tự của người Bắc, thêm chút dấm chua, đặt lên bàn thủy tinh cho cô: “Cậu Dịch bảo cháu là người phương Bắc, hẳn là thích ăn mì phở đi? Lâu rồi nơi này mới có người tới, không có chuẩn bị gì nhiều. Đây là bánh cô chuẩn bị cho ông nhà lúc sáng.” Cô rất hay nói, tiếp tục giới thiệu chồng mình là người phương Bắc, vỏ sủi cảo làm ra khoác hoàn toàn, rất mềm dẻo.
Sủi cảo thơm ngào ngạt luôn là món Giai Hòa rất thích, nhưng mà bây giờ cô cảm thấy hơi thở của mình thở ra còn nóng hơn so với nhiệt độ của bánh…Quả thực, giờ ngồi ăn, Giai Hòa vừa đếm số lượng bánh trẻo, vừa bỏ vào miệng, vì sốt mà cũng chẳng có cảm giác ngon gì. Giai Hòa âm thầm suy nghĩ, lát nữa phải nhanh chóng gọi điện thoại cho Kiều Kiều trở về. Đang thế này mà lại ăn đồ có dầu mỡ, càng khó chịu hơn.
Lúc ăn xong, cô còn rất chăm chỉ tự mình dọn dẹp.
“Giai Hòa.”
Giai Hòa ngừng lại nhìn anh, trong tay còn bê bát đũa.
Anh bỗng nhiên vươn tay, dùng mu bàn tay chạm vào trán cô, lịch sự thử, lại khiến tim cô bắt đầu đập bùm bùm.
“Em đang sốt,” Dịch Văn Trạch nhanh chóng kết luận, nhìn Ngô Chí Luân, “Cậu lại hỏi dì xem có thuốc hạ sốt hay không.” Anh nói xong, cầm lấy bát đũa trong tay Giai Hòa đặt ở một bên, “Em về phòng nghỉ trước, một lát nữa anh sẽ vào ngay.”
Giai Hòa muốn nói không có việc gì đâu mà, nhưng lúc lui người lại không kịp đề phòng, chân lại mất sức, suýt chút nữa ngã luôn lên sàn.
Rốt cuộc cũng là Dịch Văn Trạch giữ chặt cô lại, mất đi trọng tâm, ***ng vào quầy bar.
Rầm một tiếng, chiếc đũa bị nảy lên rơi xuống, tay anh chống thẳng ở mặt bàn, nhưng lại không để cô bị va chạm mảy may.
Giai Hòa hoảng cả lên, cố gắng đứng thẳng, sợ hãi nói: “Anh thế nào rồi?”
Cô nói xong, từ cánh tay anh nhìn đến chân. Khi xác định được mình không động vào chân bị thương của anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng cũng áy náy đau lòng: “Thực xin lỗi, tôi không cố ý…”
“Không có gì,” Dịch Văn Trạch trấn an cô, quay đầu nhìn Ngô Chí Luân vừa mới bật dậy, hoàn toàn không phản ứng được gì, nói, “Phiền cậu giúp mình dìu cô ấy vào phòng ngủ.”
Mọi chuyện kế tiếp đều trở thành mấy cảnh phim hoa lệ. Không biết có phải là vì bị phát hiện, thần kinh được thả lỏng không cần che giấu, cô vừa nằm lên giường, tâm trạng căng thẳng rối rắm đã cháy sạch. Toàn thân, ngay đốt ngón tay cũng không nhúc nhích nổi, chỉ nhìn thấy Ngô Chí Luân lấy nước lấy thuốc, trợ lý của hắn căn bản không giúp gì được. Dịch Văn Trạch ngồi ngay cạnh giường.
Mỗi lần Giai Hòa mê man tỉnh lại, đều có thể nhìn thấy gương mặt Dịch Văn Trạch, nhưng mơ hồ không thấy được biểu cảm của anh.
Đến tối, cơn sốt đã lui được một ít, trong phòng chỉ còn lại hai người. Vì để cô có thể ngủ được, ánh sáng đèn bàn đã chỉnh đến mức thấp nhất. Dịch Văn Trạch ngồi ở ghế, trên đùi đặt một chiếc máy tính, ánh sáng trắng nhờ chiếu vào khuôn mặt anh, ngũ quan rõ ràng. Giai Hòa nhìn anh một lát, đầu óc mới bắt đầu hoạt động lại, lúc lâu sau mới hỏi: “Anh có bị thương gì không?”
Anh ngẩng đầu nhìn cô, khép máy tính lại: “Em đói bụng không?”
Nguyên một ngày không ăn gì, quả thực rất đói.
Đúng lúc này bỗng nhiên có điện thoại. Cô ngượng ngùng nhìn Dịch Văn Trạch, anh rất tự nhiên cầm di động tới cho cô. Vừa mới bắt máy, là đạo diễn của bộ phim truyền hình mới: “Giai Hòa à, gọi điện thoại cho cô được cũng thật khó. Sao rồi, ngày mai cô có thể đến đây được không?”
Giọng Giai Hòa vẫn còn khàn khàn: “Thật ngại quá, đạo diễn Lưu. Ngày mai…ngày mai cũng được ạ.”
Ngủ thẳng đến sáng ngày mai, có thể hoàn toàn hạ sốt được rồi, dù sao đi họp chứ cũng không phải là lao động chân tay, hẳn là cô ứng phó nổi. Mà quan trọng nhất là…cô rốt cuộc cũng có cớ chạy, không thể đóng luôn ở nhà Dịch Văn Trạch được.
“Vậy thì tốt. Nhanh chóng bàn bạc rồi nhanh chóng sửa, tôi còn đang chờ thời gian xếp cảnh của tập một và tập hai,” Dường như bên kia không nghe ra giọng Giai Hòa đang rất mệt, “Sắp xếp khoảng đầu tháng năm…”
Dịch Văn Trạch bỗng nhiên vươn tay, ý bảo Giai Hòa đưa di động cho anh.
Giai Hòa sửng sốt, sau khi đưa, vẫn không hiểu được ý anh.
“Đạo diễn Lưu, chào ông,” Dịch Văn Trạch cầm điện thoại, “Tôi là Dịch Văn Trạch.”
Giai Hòa mờ mịt nhìn, mãi cho đến khi nghe anh bảo cô đang bệnh, có khả năng sẽ tới Bắc Kinh muộn một chút, mới rõ ràng anh đang làm cái gì, lập tức ngây ra không hiểu. Trong lòng cô bây giờ chỉ có một ý niệm duy nhất, xong rồi, không biết Đạo diễn Lưu sẽ nghĩ cái gì…
Hình như đầu dây bên kia vô cùng sảng khoái đồng ý, rất nhiệt tình.
Dịch Văn Trạch nghe một lát, mới nói tiếp: “Được, nếu có kịch bản hay, hy vọng có cơ hội hợp tác.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc