Tùy Tiện Phóng Hỏa - Chương 03

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo

Từ ngày họp báo công bố diễn viên, trên mạng bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Giai Hòa lúi húi sửa kịch bản, rỗi thì lướt web, coi fan Dịch Văn Trạch bình luận thế nào.
Kỳ thật cô vẫn cảm thấy biên kịch là một nghề nghiệp tốt. Không cần phải làm việc đúng giờ; chỉ cần cùng biên tập và vài biên kịch khác ngồi họp với nhau nói chuyện tào lao, lên một dàn ý chung, chia ra số tập để về nhà viết là xong việc. Thường xuyên phải ngồi trong phòng suốt một thời gian dài, không cần phải trân gân chịu thời tiết nóng nực hay rét buốt gì. Đúng là một nghề nghiệp phù hợp cho giới ‘trạch nữ’ [1].
Bây giờ ngồi nhìn đắm đuối tấm hình được mấy trăm phản hồi của Dịch Văn Trạch, cô lại có thêm một lý do để thỏa mãn.
Hôm nay là phân đoạn diễn cô thích nhất. Nam chính cùng nữ chính cùng đệ tử thế gia ở trước mặt Võ Tắc Thiên thi tài thư pháp.
Giai Hòa trước chào hỏi một lượt, sau đó xin xỏ Kiều Kiều dẫn mình đi tham quan, kết quả đương nhiên là đổi lấy cái vẻ mặt khinh bỉ, cũng không nói nhiều mà đồng ý luôn.
Cô vừa nghĩ, vừa cân nhắc có nên đổi áo khoác màu đen để mình hoàn toàn chìm nghỉm luôn, đề phòng việc lại xảy ra tình trạng quẫn bách nào nữa. Cũng may hôm nay đạo diễn cùng phó đạo diễn cũng chưa thấy Giai Hòa, chỉ là thông qua Đạo diễn Khương đưa ra ý kiến với kịch bản. Cô chỉ cần đứng yên ở một góc thì tuyệt không có bất kỳ ai để ý.
Đang lúc xuất thần, MSN tự động đăng nhập, nhảy ra một ô tin tức.
Một cái tiêu đề chói mắt lập tức khiến hai mắt của Giai Hòa giật thót: Cuộc hôn nhân ngoài giá thú trước đây của Thiên Sở. Nữ ca sĩ nổi tiếng của Đài Loan từ chối trả lời bất kỳ phỏng vấn nào về việc này.
Chữ không lớn nhưng cũng đủ khiến người ta giật mình.
Tim Giai Hòa nhảy lên bùm bùm, suýt chút nữa thì không hít thở được. So với cái năm nhìn thấy Cố Vũ ôm vai boss của mình còn sốc hơn.
Cô nhanh chóng tìm mấy tin lá cải gần đây nhất. Trước mắt là thang lầu ở nơi tổ chức buổi họp báo giới thiệu, Dịch Văn Trạch đứng dựa vào bức tường hút một ***, câu đầu tiên anh nói, dĩ nhiên là bảo hai người nên tách nhau ra đi để tránh gây hiểu lầm cho cô. Một luồng lửa bắt đầu bùng lên, cháy phừng phừng đến mức ‘thiên toàn địa chuyển’ (trời đất chao đảo), Tiểu Âu đã gõ gõ cửa, nói cô có thể đi được rồi.
Cô mặc áo khoác vào, lên xe Kiều Kiều. Diễn viên đã lên phim trường trước để chuẩn bị, trên xe chỉ còn tài xế cùng Kiều Kiều.
Kiều Kiều chúi mũi gửi tin nhắn, cũng không ngẩng đầu lên nhìn: “Geek [2], đọc rồi hả?”
Giai Hòa ừ, trong lòng nóng như lửa đốt.
“Thần tượng của em đang nghẹn ૮ɦếƭ.” Kiều Kiều *** môi, vừa định ngẩng đầu lên thì có tin nhắn đến, mở ra trả lời: “Thiên Sở vào nghề rất sớm nhưng không mấy nổi tiếng ở Hong Kong. Lúc vào Đài Loan thì người đại diện lại không nhiệt tình, ngay cả cơm ăn cũng không ngon. Nếu không dựa vào Dịch Văn Trạch, cô ta tuyệt đối không thể nổi tiếng được. Thế đấy, dùng xong rồi vứt, càng lúc càng nổi.”
Nguyên một thùng dầu ào ào đổ xuống ‘Tam vị chân hỏa’ của Giai Hòa.
“Ối chao, em nói coi,” Rốt cuộc Kiều Kiều cũng nhìn cô một cái, nghiêm túc nói, “Cái cô nàng kia có bản lĩnh gì sao lại có thể câu người ta kết hôn cùng với mình? Em là biên kịch, am hiểu nhất là tính cách người ta, giúp chị phân tích thử xem.” Bởi vì vừa mới thất tình, Kiều Kiều căm giận cưới xin đến mức cao nhất, thực muốn soi cho ra ‘thủ đoạn’ của Thiên Sở là thế nào.
Hai mắt Giai Hòa sáng bừng nhìn chằm chằm chị, ‘trảm đinh tiệt thiết’ [3] nói: “Bởi vì con người Dịch Văn Trạch tốt.”
Kiều Kiều ngượng, giơ giơ di động, tiếp tục gửi tin nhắn.
Lúc Giai Hòa cùng Kiều Kiều đến nơi, đạo diễn đang nhìn vào màn hình giám sát thảo luận. Liêu Tĩnh khoác ào choàng ngồi ở bên cạnh. Trong sân, người phụ trách ánh sáng cùng phụ tá đang làm việc, các nhân viên công tác thấp giọng nói chuyện với nhau, tiếng đạo cụ di chuyển va chạm lách cách, tiếng phó đạo diễn hướng dẫn diễn viên diễn âm thanh kích động…Mọi thứ có chút lộn xộn ồn ào, khiến tâm trạng căng thẳng vừa mới hạ nhiệt của cô ập trở lại. Giai Hòa theo bản năng quét mắt một vòng quanh phim trường tìm một chỗ ngồi.
Lại ngoài ý muốn nhìn thấy Dịch Văn Trạch.
Ánh sáng nơi đó mờ mờ. Từ góc độ này nhìn qua chỉ có thể nhìn thấy anh hơi cúi đầu, đứng ở án thư [4] cầm Pu't viết chữ. Bởi vì đêm qua có mưa lớn, thời tiết lạnh hơn ngày hôm qua. Trong phim trường lại không có lò sưởi hay đồ sưởi ấm gì, mọi người đều mặc áo khoác, chỉ riêng anh vẫn mặc một chiếc áo sơ mi bình thường, tay áo lật tới khuỷu tay, những nếp gấp đều rất gọn gàng.
Ngòi Pu't màu đen chạm trên nền giấy Tuyên Thành trắng, màu mực loang trong một thoáng, hàng chữ sinh động như mây bay nước chảy hiện ra.
Đối với lý lịch hồ sơ của Dịch Văn Trạch, Giai Hòa đã đọc làu làu, biết anh thích hát đến không thích động vật, nhưng lại không biết anh có thể viết thư pháp. Bỗng nhiên cô bắt đầu tò mò, muốn biết chữ của anh trông như thế này. Lúc này, giám sát trang phục đã chuẩn bị giúp anh thay trang phục diễn. Mượn cơ hội mon men đến bên cạnh bàn, Giai Hòa nhanh mắt nhìn chữ anh viết, tim bắt đầu châm lửa.
Chữ viết mạnh mẽ phóng khoáng, nét Pu't có thần, đúng là lời bày tỏ của nam chính dành cho nữ chính trong phim, cũng là câu cô thích nhất:
Không sợ khởi niệm, chỉ sợ đã trễ, khi nắm tay nhau, đời này không phụ.
“Chữ đẹp ghê.” Kiều Kiều mò đến bên cô, cùng đưa ánh mắt nhìn.
“Đương nhiên.” Giai Hòa nhỏ giọng nói.
“Thật sự là rất chuẩn.” Mắt Kiều Kiều nhìn đạo diễn đang hướng dẫn Dịch văn Trạch, “Chỉ là bị ngâm hai mươi năm, cũng là một trái dưa muối rất có nội hàm(những điều chứa đựng ở bên trong).”
“Chị có thể đừng dùng dưa muối hình dung thần tượng của em được không?” Giai Hòa khinh bỉ nhìn.
“Nghèo chữ mà, chị có phải là là biên kịch đâu.” Kiều Kiều cầm tờ giấy Tuyên Thành kia lên, nhìn Dịch Văn Trạch cười nói, “Anh Dịch, cho tôi tờ này được không?”
Dịch Văn Trạch nghe tiếng gọi, nhìn thoáng qua chỗ hai người đang đứng, gật gật đầu xem như chào: “Tiện tay viết, thích thì cứ cầm lấy.”
Kiều Kiều cười toe, cố dùng tiếng Quảng Đông nói tiếp cảm ơn, lập tức cuộn tờ giấy lại đưa cho Giai Hòa.
Mọi người trừng trừng nhìn, Giai Hòa hóa đá.
Cầm cũng được mà không cầm cũng không được. Đang rối rắm, Kiều Kiều đã cẩn thận cất vào túi cô.
Phó đạo diễn ngồi ở một bên nhìn, thuận miệng nói: “Kiều Kiều, em dám lấy công làm tư, lén đưa fan vào đây.” Kiều Kiều a một tiếng, vỗ vỗ vai Giai Hòa: “Phó đạo diễn, đây là biên kịch.”
Thanh danh, hoàn toàn tan nát…
Giai Hòa nhận mệnh chào hỏi hai đạo diễn, cảm giác trong túi xách của mình có một quả bom hẹn giờ, thêm một giây cũng chịu không nổi nữa…Cô gượng cười, hung hắn kéo áo khoác Kiều Kiều, ban cho một ánh mắt hình viên đạn. Kiều Kiều thực thức thời giới thiệu Giai Hòa cho mọi người, cười ha ha bảo đi nơi khác xem thế nào rồi lôi tuột Giai Hòa ra ngoài.
Đến khi màn che màu đen buông xuống, Giai Hòa mởi ngửa mặt nhìn trời xanh thở dài.
Có ૮ɦếƭ hay không cũng phải đến góp vui. Cô bắt đầu nghĩ nghĩ, hình như kể từ lúc họp báo công bố, hình tượng gây dựng bao năm của cô dần dần sụp đổ.
Khi cùng Kiều Kiều đi ra, hai người lại muốn đi loanh quanh một chút. Cả hai bảo tài xế về trước, tự mình lái, nhân tiện ghé thăm một vòng mấy phân cảnh khác. Vì không muốn quay về lại thêm xấu hổ, Giai Hòa có ép thế nào cũng không chịu đi. Thế là hai người cứ đi qua đi lại nguyên cả một buổi chiều. Mãi cho đến lúc tối, bầu trời âm u bắt đầu đổ mưa, Kiều Kiều mới gọi một cuộc điện thoại, bảo là hôm nay diễn rất thuận lợi, công việc kết thúc sớm, sẽ đến đón cô cùng đi ăn luôn.
Từ khi tham gia bộ phim này thì đây là lần đầu tiên cô cùng cả đoàn ăn cơm. Kiều Kiều chọn một nhà hàng lớn, chưa kịp xuống xe đã nhìn thấy một nhóm người đang ồn ào nói chuyện với nhau ở bên kia đường, thi thoảng lại chỉ chỉ vào bên trong xem giai đẹp chất lượng cao.
Dịch Văn Trạch đã thay trang phục diễn, chỉ mặc quần áo thể thao đơn giản, mới bước xuống xe đã dễ dàng trở thành tiêu điểm của nhiều người.
Hai mắt những nữ diễn viên trẻ đứng trong tiền sảnh giống hệt rađa, nhìn xuyên qua cánh cửa thủy tinh dính cố định trên người anh, biểu cảm sắc mặt đầy H**g phấn, thì thầm nói chuyện. Tâm trạng căng thẳng ngượng ngùng từ buổi chiều của Giai Hòa, rốt cuộc cũng vì mấy ánh mắt sáng lòe kia kéo về. Khắp nơi đều là fan của Dịch Văn Trạch, mình cũng đâu khác gì…
Thần sắc Dịch Văn Trạch vẫn thong dong bình tĩnh, vừa thấp giọng gọi điện cho người đại diện, vừa thuận tay thay Giai Hòa đẩy cánh cửa thủy tinh ra.
“Cảm ơn.” Cô nói.
Dịch văn Trạch cười cười, nhanh chóng cúp điện thoại. Trợ lý A Thanh ở phía sau đã giúp anh giữ cửa, hai người chân trước chân sau vào sảnh lớn.
“Thích ăn cái gì?” Anh đứng ở trước bàn ăn, nhìn.
“Bánh bao nhân thịt.” Giai Hòa căng thẳng, nói đại tên đồ ăn đặc sản của Hoành Điếm.
Kỳ thật, cô đâu thích ăn thịt đâu…
Dịch Văn Trach gật đầu, chọn hai phần.
“Anh Dịch,” Kiều Kiều chạy đến, chỉ chỉ lên lầu, “Tôi đã gọi món cả rồi, hai người lên trước đi.” Nói xong còn hích vai Giai Hòa. Giai Hòa trừng mắt nhìn, cái kiểu cười kia, tuyệt đối là vẻ mặt của tú bà.
Lúc hai người vừa bước vào phòng đã đặt trước, mọi người đang nói chuyện phiếm với nhau, thỉnh thoảng còn bàn luận về vấn đề vài vai diễn vẫn chưa chọn được ai. Giai Hòa cố ý ngồi bên cạnh Tiểu Âu, nhìn Dịch Văn Trạch ngồi ở đối diện mới coi như thoải mái hơn một chút. Vai diễn chỉ có một hai câu thoại, tìm đến Hội diễn viên điện ảnh là tốt nhất. Chuyện này ngay cả Tiểu Âu cũng lười tham gia, chỉ có Giai Hòa là nghiêm túc nghe cho hết.
Dù sao là một câu chuyện do chính mình viết ra, đối với mỗi nhân vật, cho dù chỉ là một nha hoàn bưng bê đều có tình cảm.
Vài người đang thảo luận bỗng nhiên dừng lại. Phó đạo diễn làm như vừa mới thấy Giai Hòa: “Nói thật, biên kịch của chúng ta rất chi là thích hợp. Chỉ có hai cảnh, hẳn là không thành vấn đề.”
Giai Hòa vừa mới uống một ngụm ra, ực một tiếng nuốt xuống: “Tôi không được đâu, vừa đứng trước máy ảnh là đã cứng người chứ đừng nói gì tới máy quay phim.”
Người Giai Hòa đơ ra, sao lại đổ lên hết người cô vậy? Diễn viên – mấy ngàn mỹ nữ vẫn còn đợi lệnh, không chọn người ta mà chỉ điểm cô làm gì? Giai Hòa vô tội nhìn Kiều Kiều vừa ngồi xuống cạnh mình.
“Không nhiều lựa chọn lắm, ăn vẫn ngon ha.” Kiều Kiều sửa sang tóc tai, đang lúc muốn sờ di động mới chú ý tới ánh mắt cầu xin giúp đỡ của Giai Hòa, thấp giọng hỏi: “Làm sao thế hả?”
“Có một nhân vật không chọn được ai, muốn mời biên kịch làm khách.” [5] Tiểu Âu đồng tình nhìn Giai Hòa. Những người trời sinh không có khiếu diễn xuất, mấy cái chuyện này đúng là khổ hình.
Kiều Kiều cười híp mắt, vẫn chú ý tin nhắn trên điện thoại: “Được đó được đó, là nhân vật gì?”
“Tiểu thiếp của nam chính.” Phó đạo diễn bổ sung.
Kiều Kiều cười vô cùng vui vẻ khi người khác gặp họa: “Tôi nhớ nam chính bị tứ hôn n người nhưng đều bỏ rơi cả, trong lòng chỉ có nữ chính? Rất khiêu chiến.”
Đúng là nhờ không đúng người.
Giai Hòa lại tuyệt vọng một lần nữa.
Lúc này bồi vàn đã bắt đầu dọn thức ăn lên. Mâm quay thủy tinh [6] mang theo hơi nóng của thức ăn, xoay xoay trước mặt Giai Hòa. Phó đạo diễn cầm bật lửa, tự châm thuốc, rồi lại dùng đưa bật lửa cho Dịch Văn Trạch, thuận miệng hỏi: “Cậu Dịch cảm thấy như thế nào?”
Dịch Văn Trạch xoay bàn, lúc bánh bao nhân thịt vừa dừng trước mặt Giai Hòa, anh mới cầm bật lửa phó đạo diễn đưa. Châm thuốc, suy nghĩ một lát: “Tôi cảm thấy cũng rất ổn.”
[1]: Trạch nữ – chỉ những cô gái thích ru rú trong nhà.
[2]: 网虫, trong convert để chữ này là “võng trùng”, nghĩa là “geek” – chỉ những người nghiện Internet. Đây cũng là một chữ trong khẩu ngữ tiếng Trung. Vì Kiều Kiều sử dụng có 2 chữ nên mình quyết định không edit đầy đủ nghĩa mà để một chữ tiếng anh vào đây. Nếu mọi người có đề xuất tốt hơn thì nói mình sửa với nhá ~
[3]: Lời nói quả quyết, đanh thép.
[4]: Án thư – Bàn dùng để xếp sách.
[5]: Trong phim thường xuất hiện một vài người được gọi là diễn viên khách mời. Đa phần là người nổi tiếng để thu hút người xem.
Trên đời này có hai loại người luôn khiến con gái không nỡ cự tuyệt. Một là người yêu, một người khác…đương nhiên là thần tượng.
Toàn bộ thời gian dùng cơm tối, bởi vì khó có thể từ chối thần tượng tận tình chăm sóc, Giai Hòa gắng ăn hơn nửa đĩa bánh bao nhân thịt. Từ một trận chiến thành danh trong chốn giang hồ, bắt đầu cho việc ba tháng “được chăm sóc”, mỗi ngày đều ăn bánh bao nhân thịt. Đương nhiên cũng bởi vì một câu “Tôi cảm thấy cũng rất ổn” của Dịch Văn Trạch mà Giai Hòa không dám nói gì nữa.
Buổi tối, cô ngồi nhìn kịch bản mình viết ra, lại bắt đầu phỉ nhổ chính mình sao lại viết ra một nhân vật nữ ác độc u oán đến thế.
Kỳ thật rất đơn giản, tổng cộng chỉ có hai phân đoạn.
Cảnh đầu, là chỉ diễn cảnh nhìn nam chính nữ chính một cách chăm chăm đầy oán hận từ phía xa.
Cảnh thứ hai là hạ độc đứa con bảo bối của nữ chính, bị nam chính phát hiện, nước mắt lập tức “lê hoa đái vũ” tuôn rơi.
Rõ ràng lúc viết rất chi là high, đến phiên mình ra quân lại thành một chuyện khác. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Giai Hòa bị chuyên viên trang điểm trét mascara trong phòng hóa trang, đầu cứ gục lên gục xuống. Chuyên viên trang điểm không ngừng đánh giá khuôn mặt Giai Hòa rồi mới kết luận rằng cô rất có nét. Nói xong bắt đầu cầm mấy loại cọ mềm, từ trên xuống dưới, từ phải sang trái hóa trang.
“Em còn rất biết lo cho chính mình,” Kiều Kiều ngồi ở bên cạnh, lật kịch bản, “Hai phân đoạn diễn chỉ trong một cảnh, hôm nay chắc xong luôn.”
Giai Hòa không thể quay đầu, oán hận nói: “Lúc viết em không biết chính mình sẽ dây vào đấy.”
“Nên biết chừng mực mà.” Kiều Kiều vờ an ủi, “Mấy kiểu nhân vật xen ngang chảy nước như thế này dễ khiến cho người xem nhớ lâu. Nói không chừng em từ một bước này nổi tiếng luôn. Lúc đó nhớ tìm chị, để chị làm người đại diện cho. Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài mà.”
Giai Hòa im im, trầm mặc không nhìn.
Chuyên viên hóa trang cười hơ hớ an ủi cô: “Em đừng căng thẳng như vậy, diễn viên khách mời cũng bình thường lắm. Lúc trước chị làm hóa trang của ‘Thần thoại’ còn làm khách đóng vai cung nữ, đứng phía sau Kim Hee Seon đó.”
Giai Hòa lễ phép cười, tiếp tục nội thương.
“Vì em mà chị phải ở Hoành Điếm thêm mấy ngày.” Kiều Kiều quơ quơ di động, ghé vào bên tai cô nói nhỏ: “Ngay cả anh Đài Loan cũng không để ý, chỉ sợ em căng thẳng đó.”
“Hắn cho chị leo cây mấy chục lần rồi còn chưa tởn à?”
Kiều Kiều bấm một hàng chữ trên điện thoại di động, đưa cho Giai Hòa coi: Ngày hôm qua anh ấy viết ‘một mình cô đơn’ trên Weibo, rất có ý tứ đó. Chính là nhớ chị.
Giai Hòa cầm di động, xóa xóa bấm bấm thêm một hàng chữ khác: Chị cần bổ sung dinh dưỡng cho não đi.
Kiều Kiều nhún vai, bấm trả lời: Nếu chị có thể gặp được trai vừa đẹp vừa chung thủy lại, chị tình nguyện xin ૮ɦếƭ.
Giai Hòa nháy mắt mấy cái, dùng khẩu hình nói ba chữ.
Dịch Văn Trạch.
Kiều Kiều cười ha ha, “Em cứ xông lên đi. Chị là người rất nguyên tắc, không thể phỗng tay trên của chị em mình được.”
Giai Hòa định bụng liếc mắt coi thường, suýt chút nữa khiến keo dán mi chưa khô dính luôn lên mí mắt.
Phân đoạn này cô diễn cùng hai nhân vật chính, Liêu Tĩnh vừa thấy cô bước lên xe, lập tức nức nở khen ngợi một phen. Giai Hòa nhìn cô diễn viên số một kia, nghĩ tới cảnh hôm nay mình vừa phải nhìn chòng chọc đầy oán hận, vừa muốn giết hại “con” của cô nàng, tự nhiên phát run, không khỏi càng khâm phục sự nhà nghề của cô diễn viên này, nhập vai xuất vai cực tự nhiên, mới phút trước ngồi trước máy giám sát uống trà sữa, phút sau đã thổ lộ tình cảm sâu nặng trước ống kính, người bình thường thiệt không có nổi khả năng như vầy.
Dịch Văn Trạch đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Kiều Kiều vẫn tiếp tục nhắn tin, cập nhật weibo.
Nhìn Kiều Kiều, Giai Hòa cũng sực nhớ, cầm di động lên, bắt đầu lên mạng coi tin tức, thuận tiện im lặng vào trang weibo của Dịch Văn Trạch. Trang weibo của anh vẫn như trước. Từ khi scandal với Thiên Sở nổ ra, weibo của Dịch Văn Trạch vẫn không có tin tức gì mới, nhưng tin nhắn bình luận để lại bên dưới tăng lên không biết bao nhiêu lần, tất cả đều là của fan để lại. Mấy ngày trước cơn tức của Giai Hòa đã xẹp xuống, nhưng từ ngữ của mấy ngàn chị em cùng chung mối thù K**h th**h lên, lại bắt đầu cảm thán Dịch Văn Trạch rằng anh không phải chịu đựng như vậy.
Ma xui quỷ khiến, cô nhanh chóng đăng ký tài khoản mới, để lại một câu: Thần tượng, tôi nhớ anh!
Viết xong, lại chột dạ nhìn Dịch Văn Trạch, bị Kiều Kiều bắt gặp. Một lát sau, tin nhắn Kiều Kiều được gửi tới: Rình coi vô tội!
Giai Hòa trừng mắt nhìn chị một cái, mặt không đổi sắc đóng tin nhắn lại.
Bỗng chợt nổi tò mò, gõ tên Thiên Sở, vào Weibo của cô ta.
Không như Weibo của Dịch Văn Trạch phủ đầy bụi, trang này náo nhiệt vô cùng, có status của Thiên Sở yêu ca hát này nọ, có chửi bới của fan Dịch Văn Trạch, có cả mấy câu hỏi của vài ca sĩ nổi tiếng ở Đài Loan.
Mà Thiên Sở hình như cũng chẳng thèm để tâm, vẫn như cũ, hoặc nói mình đang chuyên tâm luyện tập, hoặc đăng vài bức hình cá nhân mới chụp, thi thoảng còn mờ ám than thở chuyện cô đơn lạnh lẽo gì đó. Giai Hòa vừa nhìn đã không khỏi thở dài, Sina đúng thật là chỗ thuận lợi để lăng xê tên tuổi nha [2], mà nhóm Thiên Sở cũng lợi dụng rất tốt scandal này.
Nhưng thật ra Dịch Văn Trạch vẫn luôn ở thế bị động, rất đàn ông, không làm khó Thiên Sở.
“Đồ không biết xấu hổ.” A Thanh vừa nói chuyện với Kiều Kiều, lúc quay đầu lại nhìn thấy di động của Giai Hòa, thấp giọng mắng.
Dịch Văn Trạch nhướng mắt nhìn, A Thanh hừ một tiếng: “Em đang nói tới cái cô ca sĩ mới nổi kia, còn ồn ào trên weibo nữa.” Vừa nói vừa chỉ chỉ di động của Giai Hòa.
Ông trời ơi, giết con đi…
Giai Hòa trấn tĩnh đóng di động lại, nhắm mắt, nghiêng đầu, giả bộ ngủ.
Đến phim trường, phó đạo diễn vô cùng có trách nhiệm hướng dẫn diễn xuất cho Giai Hòa. Vừa nói được vài câu đã phản ứng lại: “Ấy ấy? Quên mất, em là biên kịch mà. Được được, không cần tôi phải nói nữa.” Nói xong, lập tức đi về chỗ màn hình giám sát, dĩ nhiên cho rằng Giai Hòa không thành vấn đề.
Giai Hòa cũng khó mà nói rằng đây là hai chuyện khác nhau, chỉ có thể đứng ở bên mép bình phong bê khay trà, bắt đầu hậm hực luyện tập ánh mắt u oán.
Dịch Văn Trạch cùng Liêu Tĩnh chỉ đơn giản ngồi xuống, nhìn cô một cái.
Cái nhìn này, khiến ánh mắt u oán Giai Hòa vừa luyện tập đổ vỡ…
Tiếp tục tiếp tục, vùi đầu khổ luyện.
Cũng may là trong phân cảnh này cô chỉ là bê một cái khay, lộ nửa mặt, phần lớn đất diễn đều là của nam chính nữ chính, thế nên so với lúc cô tưởng tượng thì dễ hơn nhiều. Lúc đạo diễn vừa hô OK, Giai Hòa thở phào một hơi, đặt cái khay kia sang một bên, nhìn trừng trừng Giai Hòa. Kiều Kiều tất nhiên không buông tha cho cơ hội trêu chọc: “Được đó được đó, tình yêu càng sâu đậm thì ghen ghét càng lớn, diễn rất có hồn.”
Giai Hòa nghiến răng nghiến lợi: “Cám ơn.”
Phân đoạn tiếp theo, thực khiến cho cô buồn bã không thôi.
Dịch Văn Trạch nhìn cô căng thẳng cầm điểm tâm, hạ độc đứa bé đến lần thứ tư thì vẫy vẫy tay với trợ lý của mình, ý bảo muốn uống nước. Kỳ thật ai nấy cũng thấy được anh đang muốn giúp cho xúc cảm của Giai Hòa dịu xuống một chút. Đạo diễn hiểu ý, quay đầu nói chuyện với Liêu Tĩnh. Kiều Kiều cũng vô cùng phối hợp, bảo là đã gọi trà sữa [3] đến rồi, mọi người cùng nghỉ ngơi một chút.
Giai Hòa áy náy nhìn, cũng không biết hôm nay phải làm việc tới khi nào.
Dịch Văn Trạch vừa uống nước vừa ra hiệu bảo trợ lý lấy thêm một chiếc ly giấy, rót cho Giai Hòa một ly nước ấm: “Uống nước đi, không vội.”
Giai Hòa vô cùng áy náy, cầm ly nước: “Cảm ơn anh.”
Nước có màu nâu nhạt âm ấm, uống có vị ngọt thanh, có mùi vị của hạt lười ươi.[4]
“Đây là lần đầu tiên em làm khách mời?” Dịch Văn Trạch uống rất chậm.
Giai Hòa gật mạnh đầu, thật là lần đầu tiên.
Dịch Văn Trạch không hề cảm thấy ngạc nhiên. Anh bắt đầu chầm chậm hướng dẫn cô, mỗi chi tiết nhỏ cũng nhắc tới. Giai Hòa nghe anh nói xong, bởi vì hai người đều mặc trang phục thời xưa, trong nhất thời cô lại hoảng hốt. Dường như Giai Hòa đang quay về thời trước, không hiểu sao cảm giác được mình đang dần nhập vai.
Nhận ra cảm xúc mình đang thay đổi, cô lại lần nữa cảm thán. Quả không hổ là thần tượng của mình, so với mình còn hiểu kịch bản hơn…
Ước chừng nghỉ ngơi một lát, Kiều Kiều thấy Dịch Văn Trạch đứng dậy mới đi tới, nhỏ giọng cười: “Em ngốc kinh, bình thường chỉ có biên kịch hướng dẫn diễn viên diễn, đến lúc em lại phá lệ. Đây là lần đầu chị gặp chuyện diễn viên hướng dẫn diễn xuất cho biên kịch.”
Một câu, hoàn toàn đem tình cảm ngưỡng mộ vô bờ kia thành khinh bỉ chính mình.
“Kỳ thực cảnh quay này của em rất dễ đó.” Kiều Kiều bỗng nhiên nói.
Giai Hòa cười nhạt: “Nói dễ thì chị thay em?”
Kiều Kiều nhìn Liêu Tĩnh, thấp giọng nói: “Em cứ tưởng tượng Liêu Tĩnh là Thiên Sở, đảm bảo nhập vai luôn.”
Giai Hòa hoàn toàn chấp nhận rằng, Kiều Kiều đến chỉ để xem mình thành trò cười, tranh thủ đâm thọc mấy cái. [5]
Vừa được Dịch Văn Trạch giúp đỡ hướng dẫn, khi diễn lại, Giai Hòa diễn tốt hơn lần trước nhiều hơn.
Cô thuận lợi hạ độc cho đứa bé, cười vô cùng hiền lương thục đức, bị Dịch Văn Trạch đi vào phát hiện thì hoảng hốt sợ hãi, sau đó đối với sự lạnh lùng của anh…mà kẹt một cái, không thể khóc như ‘lê hoa đái vũ’ được.
Dùng thuốc nhỏ mắt rất giả tạo. Vì chính mình diễn, cô thế nào cũng kiên trì ép chính mình diễn sao cho chân thật. Nhưng mà cô chỉ là một kẻ ngày ngày nhả chữ trên máy tính, không phải là một diễn viên xuất thân chính quy, làm sao có thể nói khóc liền khóc được?
Vì thế, Kiều Kiều lại mời mọi người uống trà sữa.
Dịch Văn Trạch cũng không có gì vội vàng, ngược lại trò chuyện với khách mời “con.” Chỉ có Liêu Tĩnh dường như không kiên nhẫn lắm, rút điện thoại ra nói chuyện. Giai Hòa loáng thoáng nghe được người ở đầu dây bên kia là ai. Kỳ thật, Liêu Tĩnh đã rất cẩn thận, nhưng cô cùng Cố Vũ ở bên nhau cũng là một thời gian không ngắn, đối với cách nói chuyện của hắn ta coi như rất quen thuộc. Cho nên Liêu Tĩnh vừa nói lại vài ba câu, cô có thể đoán ra người kia là ai.
Cô chợt nhớ tới một chuyện, lúc trước Cố Vũ đi công tác, vì ngại tiền điện thoại liên tỉnh, cô chỉ có thể làm bộ tăng ca, đợi cho nhân viên trong văn phòng về hết mới dùng điện thoại công ty gọi cho anh. Sau này chia tay mới biết được, kỳ thực Cố Vũ thường xuyên đi công tác chung với chủ biên của mình. Nói không chừng mình gọi điện cho hắn trễ như vậy, phá đám chuyện tốt của hai người.
Trong lòng chợt ê ẩm, Giai Hòa bỗng nhiên nói: “Tôi ổn rồi, đạo diễn.”
Mau diễn mau diễn, không thì cảm xúc trôi qua mất.
Tuy mọi người không hiểu lắm nhưng vẫn tiến hành.
Lần này diễn thực sự rất thuận lợi. Vừa mới bị phát hiện mình hạ độc cho đứa trẻ kia, quay đầu nhìn thấy Dịch Văn Trạch, lập tức tủi thân khóc. Nước mắt không ngừng chảy xuống, muốn dừng cũng không dừng được, lại trông thấy vẻ mặt lạnh lùng của Dịch Văn Trạch, hóa thành thảm thiết.
Bóng dáng cao cao của Dịch Văn Trạch vẫn đứng đó, yên lặng nhìn cô một hồi lâu. Bỗng nhiên anh vươn tay, lau nước mắt cho cô.
[1]: 微薄 – Weibo là phiên bản Trung Quốc của Twitter.
[2]: 新浪 – Sina. Sina Weibo là một dạng “tiểu blog” tương tự như Twitter và được ra mắt từ hồi tháng 8/2009. Ngay từ giai đoạn thử nghiệm, trang mạng xã hội này đã thu hút được đông đảo cư dân mạng Trung Quốc tham gia, trong đó “góp mặt” nhiều ngôi sao trong làng thể thao, giải trí và cả giới quan khách.
[3]: 奶茶 – tea with milk, trà sữa. Là thức uống được chế biến từ trà xanh được các cửa hàng đồ uống tại Đài Trung, Đài Loan phát triển từ những năm 1980.
[4]: 胖大海 – hạt lười ươi. Vị ngọt, tính hàn, có tác dụng thanh nhiệt.
[5]: 吐槽 [tǔ cáo] là một tiếng lóng của Trung Quốc. Nguồn gốc: “吐槽” là từ “突っ込み” trong truyện tranh Nhật Bản, tiếng phổ thông tương đương nghĩa “diễn viên phụ” trong kịch tấu nói. Là từ phương ngữ phổ biến ở Đài Loan, bắt nguồn từ tiếng Đài, chữ Hán diễn đạt thành 黜臭 [loại bỏ mùi hôi], sau đó người Đại lục bắt đầu dùng, từ gần nghĩa nhất là “chọc gậy bánh xe”.
Xung quanh im lặng thần kỳ, thậm chí có thể nghe được tiếng ô tô vang đến từ xa xa.
Chỉ là một động tác rất nhỏ của anh cũng dễ dàng cuốn hút trái tim người khác. Giai Hòa yên lặng nhìn anh, chỉ còn biết mình không có lời thoại nào, nhưng cũng không biết nên làm cái gì tiếp theo. Trong lòng bắt đầu yên lặng than thở, sợ là phải quay lại lần nữa.
Thế nhưng thần sắc Dịch Văn Trạch vẫn ổn định như thường. Anh buông tay:“Chuyện ngày hôm nay, bổn vương sẽ không truy cứu. Ngươi không cần thiết phải ở lại Vương phủ nữa.” Nói xong, anh xoay người ôm “con”, lạnh nhạt đi khỏi phòng.
Trong căn phòng rộng đến trống trải, chỉ còn một Giai Hòa nước mắt lưng tròng, bóng dáng cô đơn.

“Cut!” Khuôn mặt đạo diễn rất vui vẻ, ông đứng lên, “Tốt lắm, kết thúc công việc được rồi.”
Trên mặt Giai Hòa vẫn giàn giụa nước mắt, ngượng ngùng lau lau qua loa, rồi bị Kiều Kiều cầm áo khoác bọc kín lại: “Em đó, đúng ra là một cảnh tượng bi đát tuyệt tình lại bị em suýt chút nữa diễn thành tình chàng ý thiếp, sinh ly tử biệt. May mà thần tượng của em phản ứng rất nhanh.”
“Tệ lắm sao?” Trong lòng Giai Hòa vốn đã lo lắng, bị chị nói vài câu lại càng không yên.
“Hoàn hảo,” Kiều Kiều đưa cho cô một ly nước ấm, “Nghĩ nhiều như vậy làm gì. Dù sao em chỉ là khách mời, em nghĩ là khán giả xem phim chỉ để nhìn em á? Đều tập trung hết vào Dịch Văn Trạch rồi.”
Tuy đây là sự thật, lại làm cho Giai Hòa – một người luôn hết lòng vì công việc – buồn bã không thôi.
Lúc mọi người lục tục rời khỏi phim trường, Dịch Văn Trạch vẫn đứng ở màn hình giám sát gọi điện thoại. Khác với vẻ bình thản hay mỉm cười như thường lệ, lần này anh hơi nhíu mày, vừa nói chuyện vừa ấn ấn huyệt thái dương. Giai Hòa lặng lẽ nhìn anh rồi mới chậm rì rì đi ra với Kiều Kiều.
Ba ngày kế tiếp, bởi vì hoạt động quảng bá phim, Dịch Văn Trạch xin phép đoàn làm phim trở về Hong Kong.
Trước khi đi, anh đã thảo luận riêng với Đạo diễn Khương về những cảnh tiếp theo. Kết quả để lại, chính là Tiểu Âu cầm hơn mười tờ giấy A4, áy náy nhét vào tay Giai Hòa, truyền đạt lại nguyên văn lời của Đạo diễn Khương không thiếu một chữ: Trong ba ngày, cần phải sửa lại cho tốt.
Tiểu Âu cười hì hì, lập tức phi người chạy thoát.
Giai Hòa cầm tập giấy, nhìn chằm chằm mớ ý kiến đề xuất chen kín, tự nhiên trong đầu nhảy ra một loại ảo giác. Cảm giác này cực kỳ giống lúc nhỏ học Tiểu học, giáo viên có việc bận phải đi ba ngày, để lại đống bài tập như núi, chỉ lo học sinh rảnh rỗi…
Nhưng mà oán giận thì oán giận, cô vẫn thực chuyên nghiệp bế quan hai ngày trời, đến khuya hôm sau coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Chữ cuối cùng vừa gõ xong, tâm trạng Giai Hòa lập tức tốt lên, nhanh chóng mở IE ra. Tài khoản vừa mới đăng ký trên Weibo hôm bữa chỉ có theo dõi mỗi mình Dịch Văn Trạch. Cô còn chưa kịp đổi bằng ID mình thường dùng, liền phát hiện Weibo vốn phủ bụi gần một tháng của Dịch Văn Trạch lại có cập nhật.
Thời điểm là sau buổi trưa ngày hôm nay, chỉ có ảnh chụp tại sân bay, cũng không có chú thích gì đi kèm. Trên hình nền màu đen của Weibo, ánh sáng buổi trưa ở sân bay chợt trở nên rực rỡ, cảm giác rất cuốn hút.
Cô bỗng nhiên nhớ đến một chuyện về nhiều năm trước kia, khi mình vẫn còn là một học sinh Trung học. Từng có quãng thời gian cả ngày Giai Hòa ngồi nhà cắt ảnh từ tạp chí, để kín giường, rồi dán lên vở. Khi đó vẫn chưa có Weibo, cũng không có mấy tin tức giải trí, cũng không có fan club, thần tượng của chính mình thì chỉ có thể âm thầm si mê [1] trong tim, nhiều nhất thì cũng chỉ ngồi líu ríu với mấy bạn học vài ba câu. Khi đó thần tượng cũng thực sự là hạnh phúc, cuộc sống cá nhân cũng không bị phóng đại lên mà soi mói…Những thăng trầm cuộc đời [2], một khi màn ảnh vừa buông xuống, giống hệt như mùi vị của thạch tín [3].
Uống R*ợ*u độc mà giải khát, thật đúng là bài học vỡ lòng đầu tiên khi muốn làm ngôi sao.
Giai Hòa ngồi nhẩm tính, từ lúc bức ảnh đăng tới bây giờ cũng chỉ hơn sáu tiếng, có hơn một ngàn bốn trăm phản hồi. Xem ra độ nổi tiếng của thần tượng mình vẫn không thể hạ nhiệt được.
Nhiều phản hồi dưới hình thức khác nhau, trong đó có không ít bình luận từ những người trong nghề, nhưng đều chỉ là vài câu an ủi không rõ ràng. Dịch Văn Trạch chỉ chọn vài phản hồi trả lời lại, ngôn ngữ có chút khôi hài bình thản, có vẻ tâm trạng khá tốt.
Giai Hòa di di chuột, đọc qua hơn một ngàn bình luận mới quay lại trang Weibo mới của mình.
Không có hình ảnh đại diện hay thông tin cá nhân, nghề nghiệp tự đặt, chỉ có mỗi một câu “thần tượng, tôi nhớ anh” ở ngay trang chủ. Kỳ cục là, ngay ở nơi thông báo bình luận lại hiện số “1.”
Ai rảnh như vậy, mấy câu như thế này cũng bình luận?
Cô mở ra nhìn lướt, lập tức hốt hoảng. Chỉ ba chữ đơn giản —— “Cảm ơn bạn”, người nhắn lại là Dịch Văn Trạch.
Trang cá nhân đơn giản đến buồn tẻ, một phản hồi có vẻ ngớ ngẩn, mà người bình luận lại là một quả bom hạng nặng, phá tung tâm trạng mới vừa tốt lên của Giai Hòa trong thoáng chốc. Cô lập tức tắt trang web, mở ra một lần nữa, hít một hơi thật sâu mới xem lại bình luận kia. Vẫn y nguyên ba chữ, vẫn y nguyên người đó. Nhìn nhìn cái tên mình đăng ký, rõ ràng là bình thường đến không thể bình thường hơn, không có tí sơ hở nào.
Cô bỗng nhiên có cảm giác như xem phim ma vào ban đêm, bị người phía sau sờ cổ.
Điều hòa vẫn chạy ổn định, con số 24 [4] độ trên màn hình màu xanh không ngừng lóe lên, rõ ràng là nhiệt độ ấm áp rất thoải mái, thế nhưng trái tim Giai Hòa lại như xuyên vào hầm băng rồi rơi vào hố lửa. Giai Hòa đứng lên, không biết mình phải làm gì, lại ngồi xuống, gục đầu lên bàn phím máy tính, muốn để mình bình tĩnh hơn.
Bởi vì đầu đè nặng xuống, trên trang word bắt đầu hiện một đống chữ loạn xạ, trong một thoáng đã kín một trang, tiếp tục nhảy qua trang khác…
Khoảng 20 phút sau, Kiều Kiều đột nhiên xuất hiện, xem như cứu vớt máy tính của Giai Hòa.
“Đi hát Karaoke đi,” [5] Kiều Kiều vào cửa sau, vừa định thay cô tắt máy tính mới phát hiện màn hình đang nhảy đầy chữ, “Cô lớn, có phải cô chịu áp lực quá lớn hay là bị quỷ ám thế? Đang gõ cái gì vậy hả?”
Giai Hòa vội vàng đóng nắp máy tính: “Chị mới từ Thượng Hải về, không mệt à?”
“Đạo diễn Khương bảo em làm việc suốt hai ngày nay, nói chị mang em đi loanh quanh cho khuây khỏa một chút,” Kiều Kiều không hỏi tới, “Đi thôi, xe đang chờ dưới lầu.”
Giai Hòa nhìn đôi mắt đỏ quạch của Kiều Kiều, biết là chị đang mượn cơ hội xả tức. Chắc là lần này lại bị người ta lừa gạt gì rồi.
Thất tình là chuyện lớn, vì thế, cho dù cô đang bị K**h th**h đến quẫn bách cũng chỉ có thể mặc áo khoác vào, bị Kiều Kiều hối thúc từ đầu đến cuối bò ra khỏi khách sạn. Vừa lên xe đã phát hiện trên đó đã chật người. Phó Đạo diễn Trình Hạo đứng dậy, nhường chỗ cho Kiều Kiều và Giai Hòa, còn mình thì ngồi cạnh một người khác, ép người ta đến nhe răng trợn mắt.
“Mặt mũi chị đúng là lớn thật á.” Giai Hòa ghé vào bên tai Kiều Kiều, “Chỉ cần tâm trạng không tốt liền kéo theo một đống người đau khổ cùng mình.”
Kiều Kiều vô tội nhìn cô: “Không phải đã nói rồi sao, là vì muốn giải quyết áp lực cho em.”
Giai Hòa quyết định không nói lý với chị nữa.
Hơn phân nửa cửa hàng hai bên đường đã đóng cửa, ánh sáng từ những bảng đèn hiệu vẫn lấp lánh. Trời lạnh như thế này vẫn có không ít khách du lịch. Lúc xe lòng vòng mấy lần đến KTV [6], thần thái Kiều Kiều đã khôi phục như trước, tiếp đón mọi người đi vào. Người ngồi trên xe đều quen biết nhau từ lâu, cũng sẽ không khách sáo, vào phòng đã đặt trước mà bắt đầu gióng trống khua chiêng ca hát cho đã, một bài hết lại một bài khác tới, vui vô cùng.
Một đống bia chất trên bàn, trong giây lát đã tiêu diệt một nửa.
Giai Hòa ngồi máy tính suốt hai ngày liền, vừa mệt vừa lười không muốn cầm mic, chỉ ngồi chen chúc bên cạnh Kiều Kiều, nghe chị vỗ tay trầm trồ khen ngợi vài lần, lúc thì nhìn MV đâm thọc người quen nào đó hai lúa này nọ, trong óc đã bắt đầu nghĩ đến kịch bản của bộ phim mới, tính toán mình có nên lợi dụng mấy ngày kế tiếp để chỉnh sửa, đề phòng đến lúc nước đến chân mới nhảy, người chịu tội chỉ có mỗi mình cô.
Kiều Kiều bỗng đẩy đẩy cô: “Nhìn đi nhìn đi, Thiên Sở kìa.”
Cô theo bản năng ngẩng đầu lên, màn hình đang chạy bài hát mới.
Màu nắng tươi sáng rực rỡ, trên con đường quốc lộ vắng vẻ không bóng người, một thiếu nữ tóc dài, mặc chiếc váy đen quây ***, chạy nhanh về phía trước, khuôn mặt vui vẻ hạnh phúc khiến cho toàn thế giới phải ghen tị. Đây chính là MV đánh dấu thành công của Thiên Sở, cách đây hai năm đã rất nổi tiếng ở Đài Loan. Cũng chính bài hát này đã đưa Thiên Sở lên một vị trí khác.
Giai Hòa nhìn chăm chăm vào màn hình lớn, bỗng nhiên nhớ tới ngày giới truyền thông thông báo ngày kết hôn, cũng là khoảng thời gian bài hát này trở nên nổi tiếng. Khi đó cô chỉ biết Dịch Văn Trạch viết lời nên mới chú ý đến, không đoán được lại có một câu chuyện phía sau.
Giai điệu bài hát rất hay. Có một dạo cô thường ngâm nga những ca từ của nó.
Lời bài hát của Dịch Văn Trạch, đơn giản không hoa mỹ, lại có thể khiến cho người nghe cảm giác được niềm hạnh phúc, sự nhịp nhàng ăn khớp. Mỗi lần hát bài hát này, cô cũng không cần phải nhìn màn hình, ca từ đã thuộc làu làu từ lâu…Giai Hòa ôm một túi bỏng trên bàn, nghe đoạn nhạc dạo của bài hát, bắt đầu cảm thấy may mắn là giờ đây Dịch Văn Trạch đang ở Hong Kong, nếu không cô cũng không biết sẽ có tình huống gì xảy ra nữa.
Nhưng mà, nếu anh có mặt ở đây thật, phỏng chừng cũng không có người chọn bài hát này.
Đang cầm một hạt bỏng chuẩn bị ném vào miệng, cửa phòng bỗng nhiên bị người đẩy ra. Âm thanh chát chúa ở phòng K đối diện chợt ập vào, là một giọng nữ khản giọng gào “Dù ૮ɦếƭ vẫn muốn yêu.” [7]. Giai Hòa ngồi khá gần ở cửa ra vào, bị giọng hát ‘hùng hồn’ đó khiến cô rung cả mình. Lúc muốn giơ chân đá cửa mới phát hiện, người bước vào lại là A Thanh.
Trợ lý của Dịch Văn Trạch, A Thanh.
“Cuối cùng cũng tìm được mọi người.” Vẻ mặt của A Thanh vô cùng đau khổ, “Kiều Kiều, sao chị không coi di động thế? Làm em đi nhầm vào cái phòng người ta đặt rồi, suýt chút nữa bị bám đuổi đến ૮ɦếƭ.” Đôi tay cô nhỏ bị lạnh tới đỏ ửng, không ngừng xoa xoa sưởi ấm.
Người đứng phía sau cô ở ngoài cửa, trang phục đơn giản thoải mái. Bởi vì đội mũ lưỡi trai, hơn một nửa khuôn mặt được che khuất dưới vành mũ, không người nào có thể nhìn thấy đôi mắt đẹp kia của anh, nhưng đều có thể biết anh là ai…
Chỉ trong một cái chớp mắt, Giai Hòa theo bản năng muốn cầm mic hát, nhưng chẳng ngờ được, bạn Phó đạo diễn Trình Hạo – người đưa lưng về phía cửa lại không thấy gì, đã nhanh nhảu nói to: “Bài của Thiên Sở sao chẳng ai hát hết trơn vậy hả?” Anh chàng không hề phát hiện bầu không khí đang trở nên ngượng ngùng, mau mắn nói tiếp: “Có muốn bỏ qua hay không?”
“Em hát em hát.” Kiều Kiều lập tức nói. Nếu lúc này mà hủy bài thì thực sự không còn lỗ nào chui xuống.
Nhưng vừa mới cầm mic lên thì lại lập tức quăng xuống. Tính tình Kiều Kiều thẳng thắn, chưa bao giờ thích được giọng hát của Thiên Sở. Cho nên thực bất hạnh, chị sẽ không hát.
Cũng may đầu óc Kiều Kiều rất nhanh nhạy, lập tức nhét micro vào tay Giai Hòa, thì thầm: “Chị không hát bài của con nhỏ này đâu, em hát đi, đừng để thần tượng của mình xấu hổ đó.”
[1]: manh 萌 bắt nguồn dùng là từ moe 萌え trong tiếng Nhật thường dùng cho những nhân vật trong anime hoặc manga.
萌え đồng âm với 燃え, nghĩa là bốc cháy, tức để biểu hiện tình cảm tha thiết, cháy bỏng với nhân vật. Cho nên moe 萌え trở thành 1 kiểu nói ý chỉ rằng đối tượng được nói đến rất “đáng yêu”, “dễ thương” hoặc là biểu hiện rằng người nói rất có cảm tình với đối tượng được nói đến.
[2]: 酸甜苦辣 – Ups and downs [những thăng trầm cuộc đời].
[3]: 砒霜 – Thạch tín, một chất gây ngộ độc ‘khét tiếng’. Thực ra mình không hiểu sao tác giả lại so sánh với mùi 味道了 [flavor] trong khi thạch tín không màu không mùi vị…
[4]: Những con số trong truyện tác giả đều dùng chữ số nên mình vẫn giữ nguyên.
[5]: 去唱K – to go sing K. Karaoke được viết tắt thành K trong tiếng Quảng Đông ở Hong Kong và thường được dùng như một động từ. Ví dụ 去K歌 [to go K songs] hay 去唱K [to go sing K] – cách Kiều Kiều đang dùng. Hong Kong là nơi sử dụng tiếng Quảng Đông [Cantonese] hơi khó nghe với người Đại lục, hao hao tiếng Việt vậy ~
[6]: KTV – karaoke television.
[7]: 死了都要爱 – http://www.youtube.com/watch?v=9iroKaSs1wM
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc