Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh - Chương 07

Tác giả: Hồng Cửu

Những tháng ngày bị gãy chân
Không chịu nổi sự cô đơn trong bệnh viện, chỉ ở hai ngày là Trác Yến kêu gào đòi ra.
Vết bỏng đã không còn trở ngại gì, không bị nhiễm trùng, còn cái chân bị gãy vẫn không có chút sức lực.
Hôm Trác Yến đòi ra viện cũng là lúc Trương Nhất Địch có bài thi, anh không đến được; ba cô nàng Lộ Dương, Tiểu Dư, Tôn Dĩnh đang đau đầu vì không biết “vận chuyển” bà cô Văn Tĩnh này xuống lầu thế nào, thì bạn Giang Sơn đã bất ngờ xuất hiện như Chúa cứu thế.
Cùng đến với cậu còn có Ngô Song.
Lộ Dương, Tiểu Dư, Tôn Dĩnh lúc nhìn thấy Giang Sơn thì kích động đến mức suýt khóc.
“Lớp trưởng cậu đến rồi, bọn này sắp bị em gái Văn Tĩnh ђàภђ ђạ đến ૮ɦếƭ mất!”. Lộ Dương lao đến trước mặt Giang Sơn, huơ tay múa chân than vãn: “Tên này không chịu nghe lời, không ở lại bệnh viện mà cứ đòi về trường, nói là còn ở lại nữa thì không điên thì cũng thành ra ngốc nghếch; nhưng cô nàng cũng không xem xem đang ở tình trạng nào, đi cũng không đi được, còn học người ta đòi ra viện! Bọn này khiêng cô nàng thì một người không khiêng nổi, hai người thì quá nhiều, xuống lầu rất phí sức, kẻ gây chuyện mà khiêng nổi cô nàng thì hôm nay thi, cô nàng còn không nói gì với người ta, bọn này đang nghiên cứu cách giải quyết đây, đại nhân cậu xuất hiện rồi, cậu đúng là đại ân nhân của ba người bọn này!”. Lảm nhảm một hồi, cô quay sang không quên đùa Ngô Song: “Chào vợ của đại ân nhân!”.
Ngô Song đỏ bừng mặt.
Giang Sơn lại nhíu mày.
Từ lúc vào phòng, cậu cứ nhìn chằm chằm Trác Yến, không nói câu nào, vẻ mặt có phần nặng nề.
“Chuyện xảy ra bao giờ? Sao không nói tôi biết?”. Giang Sơn trầm giọng hỏi.
Trác Yến rùng mình nổi da gà, cứ thấy như thể mình đã làm chuyện gì sai, cô sờ tóc mái vừa lúng túng đáp: “Thì lúc đầu cậu đã nói là muốn nhân cuối tuần để đi leo núi với Song Song đó thôi? Cơ hội hiếm có, làm sao tôi có thể phá hoại gian tình của các cậu được…”.
Ngô Song suýt sặc, tiến đến gõ vào vai cô: “Thôi đừng nói nữa, cậu đã thế này rồi còn nghịch ngợm!”. Lúc nói, mặt càng đỏ bừng bừng.
Giang Sơn lườm cô, bực bội nói: “Leo núi quan trọng hay là cậu nhập viện quan trọng? Leo núi lúc nào đi chẳng được, nếu cậu ngã thành tàn phế thì tôi xem cậu còn có tâm trạng nói nhiều nữa không!”.
Nghe câu đó, Trác Yến hơi xúc động, một nỗi thấp thỏm bất an không thể nói rõ đang từ từ xuất hiện trong lòng.
Cô ngước mắt nhìn Song Song, thấy sắc hồng trên mặt bạn đang nhạt đi nhanh chóng thì cuống lên, vội nói: “Làm gì nghiêm trọng thế, còn trù ẻo tôi tàn phế nữa, thật là…”. Cô len lén đưa mắt ra hiệu với Tiểu Dư, Tiểu Dư lập tức kiếm cớ đi hỏi bác sĩ những chuyện cần chú ý, đưa cả Ngô Song đi cùng.
Sau đó Lộ Dương và Tôn Dĩnh cũng bị cô đẩy đi lo thủ tục ra viện.
Cô ngồi thẳng dậy, nhe răng ra với Giang Sơn: “Giang Sơn, não cậu bị sơn thần đá phải rồi hả? Leo núi không quan trọng! Nếu không quan trọng thì trước đó cậu kéo tôi ra bàn bạc cả hai tiếng đồng hồ chỉ để lôi được Ngô Song đi nghĩa là thế nào? Chuyện leo núi là do cậu bày trò, bây giờ cậu lại nói là không quan trọng, còn so sánh với chuyện tôi nhập viện, thái độ và kiểu nói của cậu, nếu tôi là Ngô Song thì sẽ nghĩ rằng giữa hai chúng ta có phần không trong sáng!”.
Sắc mặt Giang Sơn xuất hiện vẻ thiếu tự nhiên.
“Nói bậy bạ gì vậy, tôi là lớp trưởng, bạn trong lớp xảy ra chuyện lớn như thế mà tôi không biết, bên này có người phải nhập viện, bên kia tôi lại thảnh thơi leo núi, cậu bảo có ra thể thống gì không”. Cậu khựng lại, cũng học Trác Yến nhe răng ra: “Ngô Song cô ấy biết người tình trong mộng của tôi là dạng dịu dàng nhẹ nhàng như cô ấy, còn về cậu ấy à, thực ra nếu tóc cậu không dài một tí thì ai mà chẳng xem cậu là con trai!”.
Nghe cậu nói xong, Trác Yến thấy cô sắp nôn ra máu mất.
“Xì! Cậu nói bậy thì thôi, còn đả kích bệnh nhân, muốn ૮ɦếƭ hả?”.
Còn về vấn đề “vận chuyển” Trác Yến ra khỏi phòng bệnh, sau khi mọi người bàn bạc xong, kết quả cuối cùng do Ngô Song đề xuất.
“Giang Sơn, ở đây cậu khỏe nhất, cậu cõng bạn ấy đi!”.
Trác Yến cười lúng túng.
Tuy thân với Giang Sơn, nhưng được cõng trước mặt Ngô Song, cô vẫn cảm thấy kì quặc.
“Hay là tớ…” Cô vừa mở miệng thì đã bị Ngô Song cắt ngang.
“Đừng hay là nữa, cứ chần chừ thì cậu ở lại bệnh viện thêm một ngày nữa đi!”. Cô quay sang nói với Giang Sơn: “Cậu cõng Yến Tử, mình xuống lầu gọi taxi trước”.
Lộ Dương nhìn theo bóng Ngô Song, cứ liên tục xuýt xoa: “Một cô gái tốt bụng biết bao, có mắt nhìn người quá! Sợ hai người thấy ngượng vì tiếp xúc cơ thể không thể tránh khỏi, người ta biến trước để gọi xe, ôi chao, cô gái này đúng là hiểu chuyện quá!”.
Trác Yến gật gù tán đồng: “Không hổ là đồng hương của tớ!”.
Tiểu Dư tỏ điệu bộ không – chịu – nổi – sắp – nôn – ọe, kéo Lộ Dương ra khỏi phòng bệnh: “Tớ buồn nôn quá, dìu tớ ra ngoài nôn một tí!”. Tôn Dĩnh cũng theo sau hai cô nàng.
Ra khỏi phòng bệnh, Tiểu Dư tỏ vẻ suy nghĩ, hỏi Lộ Dương: “Cậu có thấy Ngô Song kì lạ không?”.
Lộ Dương lắc đầu: “Người ta hiểu biết thế kia, tớ thấy cậu kỳ cục thì có!”.
Tôn Dĩnh chen vào: “Nhưng tớ thấy Ngô Song kỳ quặc ấy!”.
Lộ Dương hoang mang.
Tiểu Dư hỏi cô: “Nếu bạn trai cậu giúp cõng Văn Tĩnh, cậu có cần trốn đi không?”.
Lộ Dương không hiểu.
Tôn Dĩnh trả lời thay: “Tớ thấy không cần. Nếu như là bạn trai tớ, cho dù tớ có mặt ở đó thì khi anh ấy giúp cõng Văn Tĩnh, tớ cũng sẽ không trốn tránh. Không cần thiết. Nếu trốn tránh có nghĩa là tớ để bụng”.
Lộ Dương bỗng vỡ lẽ sau khi nghe Tôn Dĩnh nói.
Cô vừa xuống lầu vừa suy nghĩ: “Ôi chà, xem ra Ngô Song càng tỏ ra phóng khoáng thì có nghĩa là trong lòng càng để tâm! Đợi lát nữa bọn mình nói với em gái Văn Tĩnh để cô nàng đỡ ngốc nghếch, suốt ngày khoát vai bá cổ với Giang Sơn mà không chú ý gì!”.
Tiểu Dư nói: “Nhắc đi. Nhưng nói đi nói lại thì cậu ấy chưa chắc đã không nhận ra, nếu không thì lúc nãy đã chẳng đưa mắt ra hiệu với tớ…”.
Ba người vừa đi vừa nói, dần dần mất hút ở hành lang.
Trong phòng bệnh, Giang Sơn cõng Trác Yến ra ngoài.
Trác Yến bò rạp trên lưng Giang Sơn.
Để cõng cho chắc, Giang Sơn phải đưa tay ra giữ lấy cô. Nhưng hai chân cô đều hỏng cả, đặc biệt là chân bị bỏng, dưới ௱ôЛƓ là phần đùi bị băng kín, cậu vừa ᴆụng vào đùi cô, chưa kịp làm gì đã nghe cô “ái da” một tiếng, tay cậu đã chạm đúng vết thương.
Cậu vội buông tay, cô từ lưng trượt xuống. Cậu sợ cô ngã xuống đất sẽ bị thương, nên trong lúc cuống quýt, hai tay đều giữ lấy phần ௱ôЛƓ cô.
Trong tích tắc Trác Yến vừa ngượng ngùng vừa bối rối, đập mạnh vào vai Giang Sơn bắt cậu thả cô xuống.
Lúc Giang Sơn đặt cô xuống giường, cho dù vẻ mặt trấn tĩnh nhưng tai cũng dần dần đỏ lên.
Cũng may cô không chú ý, cứ mãi nghĩ chuyện đùa giỡn để xóa bỏ sự ngượng ngập đó: “Không được không được, không thể cứ cõng xuống đó, cứ bị cậu chạm vào ௱ôЛƓ ngọc của tôi mà cõng xuống dưới, đến khi xuống rồi thì tôi đến bị cậu làm cho nứt nẻ mất!”. Nói xong bỗng cảm thấy câu đùa này hình như còn choáng váng hơn cả động tác lúc nãy, thế là “xoẹt” một tiếng, mặt đỏ bừng bừng.
Giang Sơn thấy Trác Yến đỏ mặt thì lại phì cười.
“Cậu bảo xem cậu có chỗ nào giống con gái không, cái gì cũng dám nói!”.
Cậu bỗng cúi xuống, trong lúc cô không chuẩn bị, vươn tay ra bế bổng cô lên.
Trác Yến hốt hoảng “á” một tiếng: “Oái! Cậu hù ૮ɦếƭ tôi hả! Phải báo trước một tiếng chứ!”.
Giang Sơn vẻ mặt bình thản: “Báo!”.
Trác Yến đần mặt ra…
Dưới lầu, Ngô Song đã gọi hai chiếc taxi, Lộ Dương Tiểu Dư Tôn Dĩnh bàn bạc rằng ba người họ sẽ ngồi một chiếc về trước, còn lại để Ngô Song, Giang Sơn và Trác Yến.
Đang nói thì Lộ Dương tinh mắt nhìn thấy sắc mặt Ngô Song biến đổi.
Cô lập tức quay sang nhìn theo hướng cửa tòa nhà bệnh viện; khi nhìn rõ, chính cô cũng bất giác ngẩn ra.
Trác Yến không phải được Giang Sơn cõng xuống, mà lại được cậu bế xuống!!!
Lộ Dương nhanh chóng quay lại nhìn Tiểu Dư và Tôn Dĩnh, hai cô nàng cũng biến sắc.
Ba người nhìn nhau, ánh mắt tóe ra pháo hoa; động tác này quá mờ ám!
Giang Sơn bế Trác Yến đến trước xe taxi, vẻ mặt bình thản.
Trác Yến lại lúng túng, có vẻ không tự nhiên.
Cô nhìn Ngô Song, giải thích: “Cái đó… không thể cõng, cõng là hai chân đều bị đè, đau lắm!”. Vừa nói vừa ra sức túm tóc.
Giang Sơn cúi xuống nhét cô vào xe, tiện tay vỗ đầu cô: “Giải thích cái gì? Có thấy thừa không?”. Cậu đứng lên nói với bọn Tôn Dĩnh: “Các cậu đi chung với nhau, tôi và Ngô Song ngồi xe khác, chúng ta cùng về”.
Phân rõ ràng rồi, ai nấy lên xe.
Chiếc xe vừa khởi động thì Lộ Dương đã không nhịn được, kéo tay Trác Yến nói: “Văn Tĩnh Văn Tĩnh, cảm giác này kỳ quặc quá! Tớ nghĩ hay là cậu cứ tránh xa Giang Sơn ra đi!”.
Trác Yến ngơ ngẩn gật đầu: “Tớ cứ nghĩ chỉ mình tớ thấy lạ, xem ra mọi người đều là người bình thường”. Nói xong bỗng lục lọi khắp trên người.
“Ngọ nguậy cái gì? Mới ở viện hai ngày thôi mà, trên người có rận à?”. Tiểu Dư nhìn bộ dạng cô uốn éo, không kìm được nhướng mày hỏi.
Trác Yến phớt lờ, tìm ra di động Trương Nhất Địch để lại cho cô, tìm thấy số của anh rồi nhắn tin: “Hi, không biết cậu thi xong chưa?”.
Bên kia trả lời rất nhanh.
“Thi xong rồi. Tôi đến bệnh viện ngay đây. Có chuyện?”.
Trác Yến vội nói: “Cậu đừng đến nhé, mình ra viện rồi, giờ đang ngồi trên taxi, lát nữa sẽ đến trường. Có chút chuyện phải phiền cậu… lát nữa nếu không có việc gì, thì có thể… ưm… giúp mình lên lầu?”.
Tin nhắn gửi đi, Trác Yến thấy mặt cô hơi nóng lên.
Ai cũng biết, “giúp” cô lên lầu thì phải “giúp” thế nào.
Nếu ngay cả bọn Lộ Dương cũng cảm thấy Giang Sơn “giúp” cô ra khỏi bệnh viện cũng có phần kỳ quặc, thì cô vẫn nên tìm người khác giúp thì hơn.
Tin nhắn trả lời của Trương Nhất Địch vừa nhanh vừa dứt khoát.
“Ừ!”.
Lộ Dương cứ ngồi cạnh lén lút nhìn màn hình điện thoại. Xem xong tin nhắn cuối cùng, cô nàng hứng chí nói với Trác Yến: “Văn Tĩnh, Văn Tĩnh, cậu có chú ý thấy không? Cậu ta trả lời lại là dấu chấm than, dấu chấm than đấy!”.
Trác Yến vỗ bốp lên mặt cô nàng: “Đồ trơ trẽn! Ai cho cậu nhìn lén hả!”.
Trường có quy định, xe taxi không được vào trong.
Giang Sơn xuống xe làm công tác tư tưởng với bảo vệ cổng hy vọng có thể được anh ta cho qua lần này.
Bảo vệ đến gần cửa kính xe chăm chú, sau khi xác định Trác Yến không tiện đi lại mới miễn cưỡng cho chiếc xe cô ngồi được đi qua.
Còn chiếc xe Giang Sơn và Ngô Song ngồi nói gì cũng không được bật đèn xanh.
“Chân cô bé đó bị gãy, chẳng lẽ chân hai cô cậu cũng gãy?”. Bảo vệ hắc xì dầu nói thế.
Chiếc xe Trác Yến ngồi nổ máy, chạy vào trong trường.
Trong khoảnh khắc xe chạy, nhìn Giang Sơn mặt chảy dài bên ngoài, Trác Yến vỗ vỗ иgự¢ thở phào: “Phù, đúng là trời giúp mình! Đang đau đầu xem giải thích gì với cậu ta – Hê lão Giang, tôi đã tìm ra người thế thân, không cần cậu giúp nữa! – Lần này đỡ quá! Duyên phận! Tớ cảm thấy kiếp trước tớ nhất định đã cứu anh bảo vệ kia, tớ là người anh ta là rắn gì gì đó, thế là kiếp này anh ấy cố ý đầu thai làm bảo vệ để có cơ hội báo đáp tớ!”.
Lộ Dương rùng minh, quay sang lạnh lùng lườm cô một cái, mặt lạnh tanh ném lại một câu: “Bà chị à, cậu nên uống thuốc đi!”.
Chiếc xe chạy đến khu nhà ký túc xá thì dừng lại. Có người tiến đến.
Trác Yến thò đầu ra ngoài nhìn, nhận ra người ấy là Trương Nhất Địch.
“Anh chàng tích cực ghê nhỉ, chờ từ sớm rồi cơ đấy!”. Lộ Dương cười hí hí nói với cô.
Trác Yến nóng nảy đẩy cô nàng ra khỏi xe: “Cậu lắm lời quá! Đi đi đi, trả tiền xe xong xuống ngay, lát nữa Giang Sơn và Ngô Song đến bây giờ!”.
Lộ Dương hừ hừ mấy tiếng vẻ không phục, lảo đảo xuống xe.
Trác Yến lê ௱ôЛƓ ra ngồi gần cửa.
Vừa thò đầu ra đã thấy Trương Nhất Địch xuất hiện cạnh cửa xe.
“He!”. Cô ngửa người ra phía sau: “Sao cậu đi nhanh thế!”.
Vừa thấy đứng cách đó mấy mét, chớp mắt đã đến ngay, chẳng lẽ anh có yêu thuật di hình hoán ảnh?
Trương Nhất Địch cười mỉm, dặn cô: “Tôi bế cậu ra, cậu cẩn thận đừng để ᴆụng đầu!”.
Vừa nói vừa cuối xuống bế cô lên. 

Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Trác Yến chưa kịp chuẩn bị, bất thần được Trương Nhất Địch bế bổng lên thì chỉ giật mình, kêu khẽ: “A!”.
Sức anh dường như còn khỏe hơn mấy hôm trước, động tác bế cô lên vừa nhanh vừa dứt khoát.
Trác Yến cảm thấy có một sức mạnh đang ập đến.
Cô lập tức dang hai tay ra theo bản năng, nhanh chóng vòng qua cổ Trương Nhất Địch, khóa chặt lại để giữ vững cơ thể.
Trong tích tắc, cô và anh rất gần nhau.
Cằm gác lên vai anh, mỗi hơi thở đều phả vào hõm cổ anh.
Đầu mũi ngửi thấy một mùi vị khác lạ.
Khác hẳn với hương vị nhẹ nhàng của phái nữ; đó là một vẻ mạnh mẽ phóng khoáng thuộc về nam giới.
Như chưa bao giờ gần gũi như thế với con trai, gần đến mức thậm chí cô còn có thể cảm nhận được mạch máu đang chạy rần rật trên cổ anh.
Cô bỗng đỏ bừng mặt.
Trác Yến như bị bỏng, vội vàng buông tay.
Len lén liếc nhìn Trương Nhất Địch, phát hiện ra anh cũng đang nhìn cô, mà lại còn nhìn rất chăm chú, hoàn toàn không rời mắt.
Trác Yến chợt thấy mặt cô nóng bừng bừng.
Cô vội vàng ấp úng giải thích: “Lúc nãy mình… không phải cố ý… thật sự không phải mình muốn lợi dụng cậu…”.
Kết quả giọng càng lúc càng nhỏ, từ đầu tới cuối cứ lắp bắp.
Khóe môi Trương Nhất Địch hơi nhướn lên: “Ừ”.
Anh không nói gì, chỉ “ừ” một tiếng ngắn gọn.
Trác Yến lại càng thấy bối rối, ngại ngùng túm tóc.
Lộ Dương đứng cạnh bỗng ho một tiếng.
“Khụ… ừ ừ…ừ!! Ừ!!”.
Trác Yến quay sang nhìn cô, vẻ mặt gian xảo, bực tức xùy cô nàng: “Đang yên đang lành cậu lại làm trò gì thế? Làm ơn đi Dương Dương, cậu giữ vệ sinh tí đi, có đờm thì khạc ra, đừng cứ giữ mãi trong cổ họng! Không sợ bẩn thì cậu cũng phải thấy mặn chứ?”.
Cô vừa nói xong, cảm giác cánh tay bế cô dường như hơi run rẩy.
Cô ngẩng lên nhìn.
Gương mặt Trương Nhất Địch lại rất nghiêm túc.
Chỉ trong mắt anh lại ẩn chứa quá nhiều nụ cười.
Trác Yến thầm kêu “tệ quá”.
Bất cẩn để lộ nguyên hình rồi.
Muốn giữ hình tượng thục nữ trước mặt người ta, sao mà khó thế…
Lộ Dương vốn định dùng tiếng ho để nhắc nhở đôi nam nữ bỗng dưng ôm nhau quên hết mọi thứ kia rằng – đừng mải ôm nhau, nên tận dụng thời gian vào nhà gấp.
Kết quả là thành ý của cô lại đổi lấy sự châm biếm cay độc của Trác Yến.
Cô nàng trừng mắt nhìn Trác Yến.
Trác Yến lại nói với cô: “Dương Dương, đừng nhịn, không tốt!”.
Lộ Dương nhìn Trác Yến, cười nham hiểm mấy tiếng, bỗng ngẩn phắt đầu lên, ánh mắt xuyên qua cô và Trương Nhất Địch, gương mặt nở một nụ cười rạng rỡ mà chỉ khi sói thăm nhà gà mới có, kêu lên quái dị: “Ôi lớp trưởng! Sao đến nhanh thế!”, vừa nói vừa liếc xéo Trác Yến, dùng ánh mắt trách móc Trác Yến không biết điều.
Cô rõ ràng định ho để nhắc nhở bạn chú ý – nếu đã muốn tránh sự ngượng ngập khi chạm mặt Giang Sơn thì có thể nào đừng chơi trò khỉ ôm cây được không?
Muốn ôm muốn gặm gì đó, đợi vào động tối rồi muốn làm gì thì làm cũng được mà…
Trác Yến nhìn thấy Giang Sơn tiến đến thì rụt cổ lại, quay sang trừng mắt nhìn Lộ Dương, thấp giọng trách móc: “Cậu rảnh lắm à! Lúc quan trọng mà ho cái gì! Cứ nói thẳng ra đi!”. Lại quay sang nhìn Giang Sơn, lúng túng cười he he với cậu, tay chỉ vào Ⱡồ₦g иgự¢ Trương Nhất Địch: “Trùng hợp, quá trùng hợp! Xe vừa ngừng lại tôi gặp được cậu ấy… Thế là… để cậu ấy đưa tôi lên lầu! He he he he…”.
Không hiểu vì sao, Trác Yến lại có cảm giác hụt hơi.
Cô lén lút quan sát vẻ thay đổi trên mặt Ngô Song.
Cô gái xinh đẹp ấy vẫn đứng một bên cười dịu dàng, từ đầu tới cuối không để lộ bất cứ tình cảm thừa thãi nào.
Nhìn lại Giang Sơn, cậu cũng đang mỉm cười; vừa cười vừa gật gù với cô: “Trời thương xót tôi, tôi được giải phóng rồi!”.
Trác Yến dài mặt ra, xuất hiện mấy vạch đen…
Cậu vẫn đúng là ác mồm ác miệng, những khi có thể châm biếm cô thì tuyệt đối không bỏ qua cơ hội.
Cô nghe Giang Sơn nói với Trương Nhất Địch: “Vất vả rồi!”.
Cô cảm thấy Ⱡồ₦g иgự¢ Trương Nhất Địch phập phồng: “Chuyện nên làm!”.
Cô thấy trong đầu như có sợi dây bị ai đó gảy nhẹ, “tưng” một tiếng, vang lên khiến tai cô ù ù.
“Chuyện nên làm!”.
Đó là ba chữ mà chàng trai ấy thường nói với cô nhất.
Hỏi bài cậu, khi hiểu xong cô nói: “Cảm ơn!”.
Cậu đáp lại: “Đừng khách sáo, chuyện nên làm!”.
Tan học chạy đến bến xe bus, cô chạy chậm một chút, thấy xe sắp chạy, hai tay kịp thời giữ cửa xe, chủ nhân đôi tay hét to: “Bác tài xế ơi còn một người, xin đợi một chút!”.
Cậu kéo cô lên xe.
Cô thở hồng hộc nói với cậu: “Cảm ơn!”.
Cậu dịu dàng cười nói: “Đừng khách sáo, chuyện nên làm!”.
Trời âm u đi ra ngoài, cô lúc nào cũng quên mang theo dù.
Cậu đưa dù cho cô, còn cậu chạy đi che chung với người khác. Cho dù ướt cả nửa người cũng vẫn cười.
Lúc trả dù, cô nói: “Cảm ơn!”.
Cậu không hề để tâm: “Sao vẫn khách sáo thế! Đều là chuyện nên làm!”.
Cô luôn nói với cậu hai chữ “Cảm ơn”. Cậu cũng luôn trả lời bằng ba chữ: “Chuyện nên làm”.
Nhưng thực sự, lời cô muốn nói với cậu nhất không chỉ có hai chữ.
Cô ao ước được nói với cậu câu đó, nhẹ nhõng và không nặng nề như khi nói về thời tiết, một câu đã chôn dấu trong lòng, khiến cô vừa chua xót vừa ngọt ngào, vừa dằn vặt vừa băn khoăn, vừa thấp thỏm vừa mong chờ.
Đổng Thành, mình thích cậu.
Cả tối đó, Trác Yến im lặng lạ thường.
Cô nằm thẳng trên giường, hai mắt nhìn thẳng lên gầm giường tầng trên, đờ đẫn.
Thỉnh thoảng thở dài, vô cùng buồn bã, như thể trong lòng đầy ắp tâm sự.
Lộ Dương lẳng lặng đến gần, ngồi trên ghế ở đầu giường, hai tay chống cằm, ra sức nháy mắt cười tình tứ với cô.
Trác Yến nhắm mắt, thở dài rồi lại mở mắt, bực bội hỏi Lộ Dương: “Cậu làm trò gì vậy?”.
Lộ Dương không đếm xỉa bộ mặt khó ưa của cô, cứ tự cười rất rạng rỡ: “Văn Tĩnh Văn Tĩnh, chẳng lẽ cậu lại không nhận ra tớ đang làm gì à? Tớ đang hóa thành một đóa hoa làm cậu vui lòng đây! Mặt trời là cảnh nền, hoa đang cười với tôi, chim nhỏ nói, chào chào chào, tại sao bạn…”.
Cô nàng chưa hát xong thì Trác Yến đã vỗ lên mặt cô: “Cô nàng hoa kia làm ơn im miệng dùm tớ! Không phải cậu đang làm tớ vui, là muốn lấy mạng tớ thì có!”.
Cô bịt chặt miệng Lộ Dương khiến cô nàng không thể phát ra tiếng nào.
Lộ Dương vùng vẫy thoát ra, cười gian: “Văn Tĩnh, Văn Tĩnh, cậu thở dài nãy giờ đó! Giống như đang rất buồn ấy! Rất phiền muộn ấy! Nào nào, kể cho chị đây nghe, rốt cuộc cậu đang phiền muộn cái gì nào?”. Tròng mắt cô đảo đảo: “Có phải là…”. Âm cuối bị cô kéo ra vừa dài vừa mờ ám, giống như sau đó là nội dung vô cùng kích thích, hấp dẫn.
“Có phải là… đang phiền muộn xem rốt cuộc nên chọn ai không?”. Tiểu Dư chồm đến, hùa vào với Lộ Dương trêu đùa Trác Yến.
Trác Yến liếc mắt, bực tức trả lời: “Nói nhảm gì đó, chẳng ra sao cả, sao tớ lại phiền về chuyện đó được? Giang Sơn và Ngô Song là một cặp, Trương Nhất Địch cũng đã nói là có bạn gái từ lâu, đều là những người đã có chủ cả, tớ chọn cái gì chứ!”.
Lộ Dương nằm đè lên người Trác Yến: “Vậy cậu phiền muộn chuyện thích cả hai anh chàng đã có chủ à?”.
Trác Yến cau mày đuổi cô bạn đi: “Xùy xùy xùy! Càng nói càng vớ vẩn! Ai thích bọn hắn chứ? Người tớ thích là…”. Suýt nữa thì nói ra hai chữ Đổng Thành, cũng may kịp thời dừng lại.
Tiểu Dư chồm sát đến, đẩy cánh tay cô và hỏi liên tục: “Là ai là ai? Văn Tĩnh cậu thích ai? Cậu nói mau cậu nói mau?”.
Trác Yến bị cô nàng lắc đến chóng mặt.
“Ngừng lại ngay!!! Có phải cậu muốn hai tay tớ cũng gãy luôn không?”.
Cô nhìn Tiểu Dư và Lộ Dương, thở dài vừa bất lực vừa buồn bã: “Các cậu đừng nhiều chuyện nữa, là ai thì các cậu cũng không quen đâu. Haizzz, đừng nói các cậu mà thật ra cả chính tớ cũng sắp không quen cậu ấy nữa rồi!”.
Cô đoán cậu chắc chắn biết tâm tư của cô. Đương nhiên là nhất định cậu cũng sẽ biết tâm tư của người bạn thân Lâm Quyên của cô.
Họ đều đợi cậu biểu lộ thái độ, nhưng cậu lại như không biết gì, cứ cười cười nói nói qua lại giữa hai cô.
Bắt đầu từ lúc cô giới thiệu Lâm Quyên cho cậu quen, giữa họ không bao giờ còn khoảng thời gian tươi đẹp mà cô luôn nói “cảm ơn” với cậu và cậu đáp lại “chuyện nên làm” với cô nữa.
Họ bây giờ, cô nói: “Hi Đổng Thành, lâu quá không nghe thấy giọng cậu!”.
Cậu đáp: “Hi Trác Yến, gần đây bận quá, cậu có ổn không?”.
Bỗng dưng trở nên xa cách là lạ lẫm.
“Cũng tạm, cảm ơn lời thăm hỏi của cậu!”.
“Ha ha, cậu vẫn khách sáo như thế! Đúng rồi, cuối tuần tôi gặp Lâm Quyên, bạn ấy nói nếu chúng mình liên lạc thì nhờ tôi hỏi thăm cậu giúp!”.
Hà hà, cô vẫn khách sáo. Còn cậu đã không còn nói với cô chuyện nên làm nữa.
Rốt cuộc là bắt đầu từ bao giờ mà ba chữ “chuyện nên làm” khiến cô cảm động vô cùng, cậu đã không còn tặng cho cô nữa?
Vốn dĩ cảm giác buồn bã vì mất đi ấy không hề rõ ràng, cô luôn ngỡ ràng chính cô sẽ không cảm thấy đau lòng hoặc khó chịu vì nó.
Nhưng hôm nay khi lại nghe thấy ba chữ xa xôi ấy từ Trương Nhất Địch, cô bỗng nhận ra, trái tim cô thật sự không phải là không đau, không phải không buồn, mà chỉ vì từ trước đến nay, cô luôn gây tê cho bản thân, lừa gạt chính mình.
Thế nhưng dù cô trốn tránh thế nào cũng vẫn phải thừa nhận sự thực rằng: Thì ra Đổng Thành và cô, thật sự, đã mỗi lúc một xa.
Tuy đã ra viện nhưng do đi lại không thuận tiện nên Trác Yến không đi học.
Cô xin nghỉ bệnh, danh chính ngôn thuận ở lại ký túc.
Trương Nhất Địch đưa laptop của anh cho cô mượn, ngày nào cô cũng nằm trên giường, bên cạnh bày đầy thức ăn vặt, vừa ăn vừa bê laptop xem phim truyền hình dài tập như bị trúng tà.
Quãng thời gian ấy cô rất hứng thú với tứ đại danh tác[4], liên tục xem hết “Tây du Ký”, “Hồng lâu mộng” và “Tam quốc diễn nghĩa”, lại bắt đầu tấn công “Thủy hử”.
[4] Bốn tác phẩm nổi tiếng nhất Trung Quốc là “Tam quốc diễn nghĩa” của La Quán Trung, “Tây du ký” của Ngô Thừa Ân, “Thủy hử” của Thi Nại Am và La Quán Trung (hiệu đính), “Hồng lâu mộng” của Tào Tuyết Cần.
Có hôm cô xem mãi rồi ngủ thi*p đi, ai về phòng cũng không biết.
Bọn Lộ Dương gọi cô dậy hỏi muốn ăn gì để mang về, cô nhìn màn hình vò đầu bức tóc, ngơ ngẩn nói một câu: “Ủa? Trương Phi đâu rồi? Lúc nãy mẹ ông ta bị hổ cắp đi, ông ta đang định đi Gi*t hổ mà!”.
Bọn Lộ Dương đờ người…
Họ hỏi Trác Yến: “Văn Tĩnh, nếu Trương Phi này có trong “Thủy hử” thì ba người kết nghĩa vườn đào trong “Tam quốc” là ai?”.
Trác Yến ung dung đáp: “Dễ ợt, Lưu Bị, Quan Vũ, Lý Quỳ!”.
Bọn Lộ Dương điêu đứng.
Đoạn này về sau lúc Lộ Dương giúp Trác Yến trả laptop lại cho Trương Nhất Địch đã tiện thể kể cho anh nghe.
Trương Nhất Địch nghe xong, chỉ cười mà không nói.
Lúc quay về, anh nhắn tin cho Trác Yến, hỏi cô: “Xin thỉnh giáo một câu, Trương Phi và Lý Quỳ, hai người này có quan hệ gì?”.
Trác Yến mặt đầy vạch đen, trả lời: “Mình nghĩ bọn họ thật ra là quan hệ giá trị tương đương, vì họ quá giống nhau! Đều có dáng vóc to như gấu, râu quai nón đầy mặt và cả một mái tóc bù xù như ổ quạ!”.
Trương Nhất Địch: “Cậu trả lời rất hay, rất sáng tạo!”.
Trác Yến: “A! Cuối cùng mình đã gặp được Bá Nhạc[5]! Cảm ơn cậu, Bá Nhạc Trương!!!”.
[5] Bá Nhạc họ Tôn tên là Dương, một chuyên gia giám định ngựa nổi tiếng thời nhà Chu, Trung Quốc. Nhờ ông mà tiếng tăm chú ngựa Thiên Lí Mã mới được nhiều người biết đến. Ý Trác Yến nói Trương Nhất Địch là người biết nhìn nhận tài năng của mình.
Trương Nhất Địch: “Đừng khách sáo, chuyện nên làm!”.
Trác Yến nhìn mấy chữ trên màn hình, tay và tim đều run lên cùng lúc.
Di động từ lòng bàn tay cô tuột ra, rơi xuống đất.
Thấm thoắt đã đến cuối tuần.
Phần chân bị bỏng của Trác Yến đã khá ổn, còn chận bị gãy vẫn phải bó bột, thỉnh thoảng lại thấy đau nhói.
Cô vẫn không đi học, hàng ngày ở lại trong phòng, ôm sách tự học thành tài.
Sau khi công bố lịch thi, Tiểu Dư copy một bản mang về cho cô. Cô dán nó lên đầu giường, ngày nào cũng nghiến răng nghiến lợi tụng: “Năm mươi chín điểm phí công, sáu mươi điểm vạn tuế, sáu mươi mốt điểm lãng phí! Trác Yến, cố lên! Mỗi môn không cần nhiều, sáu mươi là đủ, mày làm được!!!”.
Còn hai ngày nữa là đến môn thi ngoại ngữ – môn thi đầu tiên. Mọi người hoặc đi tự học, hoặc đến chỗ thầy cô để dò đề với danh nghĩa “đi hỏi những gì còn khúc mắc”, trong phòng chỉ còn lại mình Trác Yến.
Cô nằm trên giường học từ vựng.
Bỗng cửa phòng ký túc “rầm” một tiếng, bật tung.
Sau đó là ba tiếng hét thất thanh cùng tiếng chân hoảng loạn ập vào tai Trác Yến.
Trác Yến nhỏm dậy trên giường nhìn ra cửa: “Này, ba cậu làm sao thế hả? Bị ai giẫm phải đuôi à?”. Cô chọc ghẹo họ.
Lộ Dương Tiểu Dư Tôn Dĩnh phớt lờ cô, họ lao sầm sập đến giường Trác Yến, không nói năng gì kéo cô dậy, người mặt áo khoác vào cho cô, người tìm giày, còn người còn lại chải tóc cho cô.
“Nhanh nhanh nhanh! Đừng lắm lời! Không kịp nữa rồi!”.
Trác Yến ù ù cạc cạc, đầu tóc bị Tiểu Dư kéo đến đau điếng, cô nghiến răng kêu lên: “Này này! Tiểu Dư buông tay! Đau! Các cậu có gì cứ nói cho tớ rõ rồi hãy bận bịu, được không? Ai nói tớ biết có chuyện gì thế?”.
Lộ Dương tìm giày xong lồm cồm bò dậy khỏi gầm giường, vừa kéo Trác Yến lên bắt cô mang giày, vừa vội vàng nói: “Cậu đừng làm loạn vào lúc này được không? Ngoan, đừng đùa, bọn này làm gì thì cậu cứ nghe theo đã! Mọi người đều vì cậu cả”. Thở hổn hển, cuối cùng sau một tràng những lời vớ vẩn, cô nàng đã đề cập đến chỗ quan trọng: “Văn Tĩnh, cậu nghe tớ nói nhé, bọn này chép sai lịch thi rồi! Môn thi ngoại ngữ không phải hai ngày sau, mà là hôm nay! Bây giờ!!! Nếu lúc nãy không gặp Trương Nhất Địch, cậu ấy hỏi chúng ta sao không cùng đi thi, bọn tớ vẫn không biết gì hết!”.
Trác Yến nghệch mặt: “Hả?”, rồi giọng bỗng cao lên tám độ: “Hôm nay? Thi?!”. Quay sang nhìn Tiểu Dư, cô gằn giọng hỏi: “Cậu chép lịch thi từ đâu?”.
Tiểu Dư run lẩy bẩy, ấp úng: “Chép… chỗ Giang Sơn…”.
Trác Yến lườm một cái, gạt cô nàng ra, cúi đầu nhấc giày lên nhét chân vào nói: “Đồ con gái bại gia, đúng là vô tích sự! Cậu không biết Giang Sơn học thứ tiếng quỷ quái gì hả? Ngoại ngữ của cậu ta khác chúng ta mà!”.
Tôn Dĩnh đỡ cô dậy: “Nhanh, đừng lắm lời nữa, không phải lúc tính sổ với nhau đâu, lúc về bọn mình hãy lột da nó ra! Lúc này đã bắt đầu làm bài rồi nè, còn lề mề nữa là chúng ta cứ đợi năm sau học lại đi!”.
Trác Yến đứng dậy, loạng choạng ra ngoài dưới sự giúp đỡ của ba cô bạn.
Vừa đi vừa nghiến răng nghiến lợi than thở: “Cậu nói xem số mệnh bốn chúng ta sao mà mới mẻ như thế? Cả đời người ta – à không, chắc là mấy đời luôn ấy chứ – tích lũy lại cũng chưa chắc gặp phải chuyện ngu ngốc như là chép nhầm lịch thi nữa. Nếu mà không đến kịp, bốn người trên con đường thất vọng cũng đủ một bàn mạt chược đó!”.
Lộ Dương lườm cô: “Cái gì thế hả? Bận thế này cũng không làm cậu im miệng được, không nói linh tinh thì khó chịu lắm à?”.
Trác Yến hừ một tiếng: “Thì thế! Thà cụt chân chứ không thể im miệng! Á!”. Cô bỗng kêu thảm thiết một tiếng: “Thôi rồi thôi rồi! Đau đau đau! Dừng một chút dừng một chút!”.
Thì ra do đi quá vội mà cô chỉ lo nói, chân vô ý giẫm mạnh, động đến vết thương.
Tôn Dĩnh cuống đến quýnh quáng lên: “Cậu nhìn cậu kìa! Chỉ biết làm rối thêm!”.
Trác Yến hít hà, không dám nói gì nữa.
Tôn Dĩnh muốn giành học bổng.
Trác Yến không muốn làm bạn bè tiếc nuối, nghiến chặt răng, dưới sự giúp sức của Tôn Dĩnh và Tiểu Dư, lại nhấc đi tiếp, quyết định nén đau đến lớp học.
Lộ Dương ôm một đống giấy tờ 乃út viết đi theo.
Cô tinh mắt, liếc thấy trên chóp mũi Trác Yến đã rịn ra một lớp mồ hôi, lại nhìn sắc mặt thì đã thấy trắng bệch, kêu lên: “Văn Tĩnh, sao tớ thấy cậu lạ quá vậy? Có phải cậu đau không? Đau mà cũng không kêu, đừng có cố quá!”.
Trác Yến hít hà, đáp lại: “Không sao! Biết rồi!”. Tuy cô nói thế nhưng giọng đã hơi run, lúc nói cũng không còn sức nữa.
Tôn Dĩnh và Tiểu Dư đều chậm lại: “Haizzz, Văn Tĩnh, cậu nhìn cậu kìa, lại gì thế…”.
Chưa nói xong, ba người đã nghe Lộ Dương vui sướng kêu lên: “Lớp trưởng!”.
Ba người nghe thấy Lộ Dương sung sướng hét lên: “Lớp trưởng! Lúc này thấy cậu thật tốt quá! Nhanh nhanh nhanh, giúp bọn này với!”.
Trác Yến ngẩng lên, nhìn thấy Giang Sơn.
Tính ra thì cũng mấy hôm rồi không gặp cậu. Cô trốn trong ký túc, cậu bận xúc tiến tình cảm với Ngô Song, ngoài mấy lần cậu nhắn tin hỏi thăm bệnh tình của cô ra thì sau khi cô ra viện, hai người cũng không còn gặp nhau nữa.
“Hi!”. Trác Yến vẫy tay với Giang Sơn, cố nặn ra nụ cười: “Anh Giang Sơn, lâu quá không gặp! A, bạn Giang, thật là, đẹp trai không thua gì hồi đó nhỉ!”.
Giang Sơn nhìn chằm chằm mặt cô, nhíu mày: “Chẳng phải các cậu thi hay sao? Sao còn lề mề ở đây?”.
Tiểu Dư khổ sở trả lời: “Bọn này nhớ nhầm giờ… Lớp trưởng, tôi chép lịch thi của cậu, rồi các bạn kia cũng chép của tôi…”.
Giang Sơn hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra, dở khóc dở cười: “Tôi thật phục các cậu! Tôi thấy các cậu đều ở cạnh Trác Văn Tĩnh lâu quá rồi, tất cả đều càng lúc càng khó tin!”.
Trác Yến nghe câu đó thì nhướn mày lên, nhưng chưa kịp làm gì thì bỗng ngẩn người ra khi Giang Sơn tiến đến gần, quay lưng và quỳ xuống: “Này cậu làm gì thế…”.
Tiểu Dư chẳng nói chẳng rằng đứng cạnh trợ giúp, nửa ૮ưỡɳɠ éρ dìu cô lên lưng Giang Sơn: “Đồ đần này! Đương nhiên là cõng cậu đi thi rồi! Dựa vào cẳng chân thọt của cậu thì bọn mình thà quay về ký túc đợi năm sau học lại còn hơn!”.
Trác Yến nằm bò trên lưng Giang Sơn, cảm giác chàng trai bên dưới đi như bay. Tuy cậu cõng cô nhưng tốc độ rất nhanh, bỏ rơi ba cô nàng kia lại phía sau.
Vừa nghe tiếng gió thổi vù vù, Trác Yến vừa vỗ vai Giang Sơn, chọc cậu vẻ tinh ranh: “Chàng trai, lâu quá không gặp, chị cảm giác khí sắc cậu rất tốt! Này, được rồi phải không?”.
Giang Sơn bất ngờ sốc cô lên thật mạnh: “Cậu đúng là to gan thật, lúc này còn có tâm tư chọc ghẹo tôi à!”.
Trác Yến giật mình kêu lên: “Á! Cậu đi vững một tí được không? Cậu là người hay lừa? Sao không báo trước gì hết!”.
Giang Sơn phớt lờ cô, chỉ vội vàng chạy thật nhanh.
Khu giảng đường đã xuất hiện từ xa.
Cậu bỗng mở lời: “Sao cậu gầy đi nhiều thế? Cứ nhẹ bẫng!”.
Trác Yến ngẩn người: “… Hả?”. Phải một lúc sau mới biết cậu đang nói gì: “Chân không tiện đi lại nên ít nhiều cũng hơi phiền trong chuyện ăn uống nên gầy thôi!”. Dừng lại, cô còn có tâm trí cười đùa: “Người anh em à, có phải cậu thấy lâu quá không gặp tôi nên khi gặp, mỗ trở nên có khí chất đặc biệt không? Chính xác, ây da, sao cô ấy lại trở nên mảnh mai thế kia, ha…”.
Giang Sơn mềm nhũn chân, suýt nữa thì vấp ngã.
“Trác Văn Tĩnh, đừng làm người ta phát tởm lên chứ!”.
Lúc này họ đã đến cửa khu giảng đường.
Trác Yến gõ vai Giang Sơn: “Được rồi được rồi, bỏ tôi xuống đây đi, mấy cô nàng kia dìu tôi vào là được!”.
Giang Sơn chần chừ: “Kịp không?”.
Trác Yến cười sảng khoái: “Kịp hay không cũng không kém nhau mấy phút! Nếu tự tôi vào thì ngồi xuống là có thể làm; nhưng cậu mà cõng tôi vào thì toi, không cần đợi thi xong thì hai chúng ta cũng gây ra scandal rồi. wow! Tôi còn phải giữ thân như ngọc mà, không thể nhúng chàm sự trong trắng của tôi được!”.
Giang Sơn đặt cô đứng vững xuống đất rồi quay lại cười giễu, vẻ mặt thản nhiên: “Cậu à? Còn trong sáng? Văn Tĩnh thật là… có thể có một chuyện mà cậu không biết nhưng toàn trường đều biết: Khoa Tự động hóa có một cô nàng, cứ thích bám lấy một bạn trai trong giờ tiếng Anh, chơi cờ hay chụp hình gì đó, người ta không chịu, cô ta không tiếc bỏ cả hai chân để chơi trò khổ nhục kế ૮ưỡɳɠ éρ…”.
Trác Yến nhìn Giang Sơn, khóe môi giật giật: “… Giang Sơn cậu…”. Cô bỗng gầm rú: “Khốn kiếp!!! Tôi lại sa ngã đến độ mang tiếng xấu thế sao??? A!!! Giang Sơn cậu đợi đó cho tôi, đợi tôi thi xong thì cậu ૮ɦếƭ chắc!!! Đó đều là do cậu!”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc