Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần - Chương 20

Tác giả: Nguyễn Sênh Lục

Mùa hè buồn chán rồi cũng qua nhanh, chắng mấy chốc lại đến ngày nhập học vào đại học. Ba Triệu đích thân lái xe đưa Triệu Ngôn Thuyết đến trường học, bởi vì cùng một trường, nên cũng tiện chở Vịnh Lục đi luôn, còn Triệu Ngôn Từ làm người ta mất mặt bị vứt một bên, ba Triệu dứt khoát không thèm hỏi han, cử một tài xế đưa anh đi. Trước khi đi, Triệu Ngôn Từ lấy lý do trường gần, phải vòng về thôn Long Sơn, chở Long Vịnh Thanh đi cùng.
Trái ngược với sự khô khan và buồn chán ở trường cấp ba, môi trường của trường đại học hạng ba này, đối với một người thích lông bông như Long Vịnh Thanh thì đúng là thiên đường. Xa nhà rồi, bên cạnh lại không có Triệu Ngôn Thuyết quản lý, cô thoải mái rong chơi khắp nơi, ngày nào cũng trốn học đi gặp bạn bè với Triệu Ngôn Từ, chơi bời xả láng. Triệu Ngôn Từ đẹp trai, biết đánh nhau, gia đình lại có tiền, đi đâu cũng được mọi người hoan nghênh chào đón, đặc biệt là những học sinh, thanh niên chơi bời lêu lổng ở trong trường và trên đường phố. Chẳng bao lâu sau, tên tuổi Triệu Ngôn Từ đã lan rộng trên các con đường đại học xung quanh đó, hơn một nửa những thanh niên, học sinh ham chơi đó, gặp Ngôn Từ phải mời anh ***, đấm lưng, gọi anh là anh Ngôn Từ. Mà Long Vịnh Thanh suốt ngày được Ngôn Từ kéo theo bên mình, lâu dần, những người đó liền cười đùa gọi cô là “chị dâu”, mỗi lúc như vậy, Triệu Ngôn Từ luôn kích động, nhảy lên, nửa thật nửa đùa đánh cho người ta một trận, “Chị dâu cái gì, đây là người anh em, người bạn tốt của anh, không phải là quan hệ chán ngắt ấy đâu, sau này phải biết quan sát một chút, gọi là chị Vịnh Thanh nghe chưa?”
Long Vịnh Thanh mặc dù chẳng hề ủng hộ việc Triệu Ngôn Từ cứ hở ra là đánh người, nhưng lại rất hài lòng với câu nói này. Họ quả thật là bạn tốt, hơn thế nữa, phải làm bạn suốt cả đời, điều này đã xác định từ hồi còn nhỏ, không ai được thay đổi cả.
“Anh còn nói Ngôn Từ thích em, tuyệt đối không có khả năng, bây giờ ai bảo em qua lại với Ngôn Từ liền bị cậu ấy đánh cho một trận, đây là biểu hiện của việc thích người khác à? Xùy, lại đọc sách à, anh thông minh thật, chỉ có duy nhất việc này, xem ra anh nhầm rồi.” Cuối tuần, Long Vịnh Thanh trốn đi sang thành phố bên cạnh, âm thầm hẹn hò với Triệu Ngôn Thuyết, không chỉ nói một lần với anh như vậy.
“Thật không?” Triệu Ngôn Thuyết và cô dựa vào vai nhau ngồi trên thảm cỏ trong công viên Sâm Lâm. Diện tích của công viên này rất lớn, cho dù lượng khách cuối tuần rất đông cũng không thấy ồn ào, hơn nữa họ cố ý chọn những nơi vắng vẻ yên tĩnh, xung quanh gần như không nhìn thấy ai. Nghe những lời cô nói, anh cũng không cãi, cúi đầu lật một quyển sách nguyên tác tiếng anh. Anh học chuyên ngành tài chính, bài vở rất nhiều, hơn nữa anh lại chọn học ba ngoại ngữ, thời gian ở trường, ngoài ăn cơm là học bài, đến việc đi vệ sinh mà còn bị anh bảo là tốn thời gian, đúng là khác nhau một trời một vực so với tư tưởng tệ hại của Long Vịnh Thanh, vào đại học chỉ để dễ tìm được việc làm, “Anh cũng hy vọng là anh đoán sai rồi.”
“Chắc chắn anh nhầm rồi, em và Ngôn Từ cho dù có ôm nhau lăn trên giường, cũng chẳng có cảm giác gì cả.” Long Vịnh Thanh bĩu môi, dựa đầu vào vai anh, móc điện thoại trong túi anh ra, tự tìm trò chơi cho mình, “Thực ra chúng ta đều lớn rồi, hơn nữa cũng không phải là mối quan hệ xấu xa gì, chắc chẳng cần phải giấu giấu giếm giếm gì nữa rồi nhỉ? Mỗi lần các bạn cũng lớp đi giao lưu kết bạn tâm giao, em không biết có nên đi cùng hay không, nếu đi, em cảm thấy có lỗi với anh, nếu không đi, lại bị bạn bè cười nhạo, bảo giả làm ra vẻ thuần khiết.”
Triệu Ngôn Thuyết đang chăm chú vào quyển sách tiếng anh trên tay, không nghe rõ cô đang nói gì, chỉ nghe thấy mấy chữ kết bạn tâm giao, cơn ghen nổi lên, nhíu mày không vui nhìn cô, “Giao lưu kết bạn? Em nói em đi giao lưu kết bạn hả?”
“Anh ghen à?” Long Vịnh Thanh thấy anh hiểu lầm cũng chẳng thèm giải thích, cười “hí hí” nháy mắt với anh, hình như rất thích nhìn thấy dáng vẻ lên cơn ghen của anh, cố ý lừa anh, nói: “Đúng rồi, em không chỉ đi giao lưu kết bạn tâm giao, hơn nữa còn làm vương làm tướng ở quán bar đó, mọi người đều gọi em là nữ vương quán bar nữa... Đợi đã, cái cô Giang Lệ Vũ này là ai? Sao bọn anh lại gọi cho nhau nhiều thế này?”
Cô nghịch điện thoại của anh, không tránh khỏi việc mở nhật ký cuộc gọi ra, nhìn thấy có ba mươi cuộc gọi, tất cả đều là số của một cô gái, ngay lập tức nâng cao cảnh giác, vội vàng mở tin nhắn ra, quả nhiên hai người nhắn tin cho nhau cũng rất nhiều lần. Không ngờ có một tin nhắn với nội dung như sau: Đợi em một lát, em sẽ đến ngay, hơn nữa sẽ mang cho anh một niềm vui bất ngờ, anh chờ nhé.
Nhìn thấy tin nhắn thân mật như vậy, Long Vịnh Thanh nổi cơn ghen lên, đưa màn hình đến sát mặt anh, phẫn nộ chất vất anh, “Mỗi ngày đều gọi điện, nhắn tin, liên lạc mật thiết hơn giữa em và anh, người con gái này rốt cuộc là ai?”
“Long Vịnh Thanh, em có biết không, tin nhắn và nhật ký cuộc gọi thuộc về bí mật cá nhân, sao em lại tùy tiện mở ra xem như vậy?”. Triệu Ngôn Thuyết vươn tay ra chụp lấy điện thoại.
Anh vốn là một người đàng hoàng, đối với những vấn đề về đạo đức và lễ nghĩa, anh vốn có những qui tắc bảo thủ không phù hợp với độ tuổi, yêu người không biết xấu hổ như Long Vịnh Thanh quả đúng là một kỳ tích. Anh không hiểu tại sao, nhưng vẫn cảm thấy ngọt ngào như ăn mật, hơn nữa còn không bao giờ chê bai cô điều gì, sẽ dạy dỗ cô một lúc mới bắt đầu giải thích, cũng giống như dạy bảo cô lúc còn nhỏ, phải tự mình làm bài tập vậy, đơn thuần chính là chỉnh đốn cô theo phản xạ có điều kiện, không hề có ý gì khác. Nhưng những lời nói lần này, Long Vịnh Thanh lại nghĩ khác, giống như sau khi bị cô phát hiện bí mật anh đang qua lại với người khác, thẹn quá hóa giận mới dạy dỗ cô, cô càng nổi điên hơn, không thèm quan tâm đến cái gì nữa, giật điện thoại gọi điện cho Giang Lệ Vũ.
Có người bắt điện thoại ngay, cô không đợi cho bên kia nói gì, hét luôn một câu, “Tôi cảnh cáo cô, lần sau tránh xa Triệu Ngôn Thuyết ra một chút, nếu không...”
Triệu Ngôn Thuyết quả thật không ngờ được Long Vịnh Thanh lại dám làm việc bất lịch sự như thế ngay trước mặt mình, khuôn mặt biến sắc, chồm qua giật mạnh điện thoại, vừa ngăn Long Vịnh Thanh lại, vừa xin lỗi người phía đầu dây bên kia.
“Xin lỗi nhé, chỉ là một chút hiểu lầm... Ờ, đúng vậy... Không hiểu phép tắc lắm... xin lỗi...”
Xen kẽ là tiếng la hét của Long Vịnh Thanh, sau khi bị người ta cười nhạo cho một trận, tắt điện thoại, Triệu Ngôn Thuyết cảm thấy mình chẳng còn chút tôn nghiêm nào cả, lại sợ Long Vịnh Thanh gọi điện làm phiền người ta, anh đành phải tháo pin ra, vứt vào hồ nước bên cạnh thảm cỏ.
“Triệu Ngôn Thuyết, anh thả tôi ra, rốt cuộc anh có ý gì hả? Người con gái đó là ai?”
Người ta nói, người phụ nữ đáng sợ nhất là khi lên cơn ghen, Triệu Ngôn Thuyết bây giờ mới thấu hiểu được điều này, anh vất vả lắm mới giữ không cho tay chân của cô đánh đấm loạn xạ, nhưng không cách nào ngăn được tiếng la hét của cô, cuối cùng không còn cách nào, đành phải cúi người xuống, dùng môi mình chặn miệng cô lại.
Rất nhiều người nói, hai người đang yêu ở xa nhau, kéo nhau lên giường là việc làm đầu tiên khi gặp mặt. Họ chưa phát triển đến mức độ đó, khi gặp nhau, chỉ lén lúc trốn vào trong nhà vệ sinh, hôn nhau rất lâu trong đó, gửi gắm hết nỗi khổ sở vì nhớ nhung vào những nụ hôn.
Mặc dù đã hôn rất nhiều lần, nhưng Long Vịnh Thanh vẫn chẳng khá lên được chút nào. Chỉ cần môi của Triệu Ngôn Thuyết dán lên môi cô, cả người cô lập tức mềm nhũn, cả người tê dại không nhúc nhích nổi, cơn giận trước đó cũng đã lắng xuống ít nhiều.
Triệu Ngôn Thuyết hôn cô, thấy cô đã bình tĩnh trở lại, mới dần dần nhích môi ra, cách khuôn mặt cô khoảng một centimét, nhìn cô, “Đó là bạn học của anh, bài tập điều tra thị trường của học kỳ này, hai bọn anh ở chung một nhóm, phải viết báo cáo với nhau. Tin nhắn em đọc được, là những tin nhắn bọn anh hẹn gặp nhau thảo luận về báo cáo, địa điểm là căng tin sinh viên của trường, nói như vậy em vừa ý rồi chứ?”
“Thật à?” Cô trề đôi môi bị hôn hơi sưng lên, có vẻ không hài lòng lắm.
“Thật mà.” Anh chăm chú gật đầu.
“Anh thề?” Cô vẫn không tha.
“Anh thề!”
Anh cúi đầu và cọ cọ vào mũi cô, hôn lên môi cô lần nữa. Hôn được một chút, Long Vịnh Thanh tình cảm lại trào dâng, đẩy nhẹ anh ra, cười gian ghé sát vào tai anh thì thào, “Triệu Ngôn Thuyết, anh có muốn làm không?”
“Làm cái gì?” Triệu Ngôn Thuyết theo phản xạ có điều kiện hỏi lại, vừa hỏi xong lại cảm thấy câu hỏi của mình ngu ngốc không chịu nổi, vừa ngượng vừa xấu hổ bò dậy từ người cô, nghiêm mặt trách móc cô, “Những lời này mà em cũng nói được à?”
“Sao lại không nói được?” Long Vịnh Thanh lè lưỡi với anh, “Anh là người yêu của em, sao em lại không nói được? Hơn nữa, em chờ anh mở miệng nói ra, thì phải chờ đến bao giờ? Tám mươi tuổi hay là chín mươi tuổi?”
“Nói tóm lại, bây giờ không được, chúng ta vẫn đang là học sinh.” Khuôn mặt Triệu Ngôn Thuyết ửng đỏ.
“Triệu Ngôn Thuyết, anh đúng là bằng chứng sống của đá hóa thạch.” Long Vịnh Thanh không vui ngồi dậy, ghé sát vào anh tiếp tục hỏi, “Vậy khi gặp em, anh có động lòng không? Chẳng nhẽ anh chẳng hề muốn em chút nào...”
“Long Vịnh Thanh...” Triệu Ngôn Thuyết nghiêm mặt lại, nhíu mày, điệu bộ kỳ cục, “Em còn nói linh tinh, anh sẽ về trường ngay lập tức, anh chẳng có thời gian ở đây để làm loạn với em đâu.”
“Em làm loạn?” Long Vịnh Thanh như một con mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy cả người lên, chỉ vào Triệu Ngôn Thuyết chất vấn: “Bây giờ anh muốn đuổi em phải không? Anh không muốn nhìn thấy em thì cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo như vậy.”
“Anh chỉ nói em là đừng làm loạn, có nói không muốn nhìn thấy em đâu?” Long Vịnh Thanh thấy cô trở mặt còn nhanh hơn cả trở lòng bàn tay, cảm thấy thực sự bị cô đánh gục.
Từ nhỏ đến lớn, Long Vịnh Thanh, tiểu yêu tinh chuyên giày vò người khác không hề thay đổi, vô lại, mặt dày, làm việc không tính đến hậu quả, những cuộc hẹn hò từ khi vào đại học cũng vậy. Trong đầu cô hình như không có sự tồn tại của cụm từ “thông báo trước”, từ trước đến nay đều là, tối hôm trước đột nhiên gọi điện thoại, bảo ngày mai sẽ đến. Mỗi khi như vậy, cho dù anh bận như thế nào đi chăng nữa, cũng phải lập tức gác công việc lại, đi chơi cùng cô, cũng giống lần này, để có thời gian rảnh cho ngày hôm nay, đêm qua anh đã thức trọn đêm viết báo cáo, chưa ngủ phút nào, buổi sáng phải vội vàng chạy ra bến xe đón cô, còn cô ăn no ngủ kĩ, hoàn toàn không quan tâm đến nỗi vất vả của anh, kéo anh đi chơi khắp nơi. Khó khăn lắm mới được ngồi nghỉ một chút, cô lại năm lần bảy lượt gây chuyện, không ngừng giày vò anh, anh thật sự cảm thấy mệt ૮ɦếƭ đi được, anh ngồi lặng lẽ, quay đầu đi nơi khác, quyết định lạnh nhạt với cô một lúc, để cô tự thức tỉnh về những hành vi của mình.
Nhưng mà trong từ điển của Long Vịnh Thanh căn bản không hề có hai từ thức tỉnh, Triệu Ngôn Thuyết không thèm để ý đến cô, cô chỉ nghĩ là, điều cô nghi ngờ đã được chứng minh, cô phẫn nộ giơ chân lên đá vào anh.
Bắp chân của Triệu Ngôn Thuyết bị đôi giày da của cô đá trúng mấy lần, đau buốt từng đợt, nhưng cô vẫn chẳng tỏ ra áy náy chút nào cả. Lúc đó anh cũng phát bực, mặt đanh lại hét lên với cô, “Long Vịnh Thanh, chính cái kiểu được nuông chiều rồi ngang ngược, thích gì làm nấy của em làm người ta cảm thấy chán ghét. Đúng vậy, anh không muốn nhìn thấy em, em đi đi.”
Câu nói này vừa ra khỏi cửa miệng, không những Long Vịnh Thanh, đến cả Triệu Ngôn Thuyết cũng sững sờ, không khí ngượng ngập khoảng vài giây, Long Vịnh Thanh phẫn nộ quay lưng, bỏ chạy như bay ra khỏi công viên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc